Chap 32: Trận chiến bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    
Nó đã đợi. Đợi lâu lắm rồi thì cuối cùng cái ngày ngày cũng đến. Lão già thật biết chọn ngày. Hôm nay là ngày giỗ của cha nó. Thách thức lòng kiên nhẫn của nó sao. Hừm... để xem. Hôm nay cha con họ không chết thì nó chết vậy...
Bước chân xuống nhà với khuôn mặt lạnh tanh, nó nhìn Tứ Long đang bối rối đi lại,vừa thấy nó thì Tứ Long chạy vội đến báo cáo
- Không biết sao lão già đó thay đổi kế hoạch, đưa hàng qua rừng trước rồi mới chuyển lên máy bay. Con trai lão ta sẽ chuyển bằng tàu còn đường hàng không thì lão ta nắm giữ.
- Vậy thì diệt thằng khốn đó trước rồi đến lão cáo già đó. Đi.
Đoàn xe của Hắc Long đang di chuyển đến con sông chia đôi cánh rừng mai phục sẵn, nó ra lệnh cho Tứ Long đến sân bay riêng của Dương gia đợi sẵn, sau khi giải quyết chuyện ở đây xong nó sẽ theo trực thăng tới sau.
Buổi sáng mùa đông se lạnh trong không khí đầy căng thẳng nhưng cũng đầy trống vắng và lạnh lẽo, mặt trời cũng bị che lấp dần đi trong cái khung cảnh đầy âm u.
Hôm nay. Tại nơi đây chính tay nó sẽ kết liễu cuộc đời 2 con người. Những kẻ đã gieo đau thương lên cuộc đời anh em nó. Và nó cũng không biết rằng... cái chết cũng đang cận kề bên nó. Thần chết đang lảng vản đâu đây...
Khi chiếc tàu ngầm của nó đã áp sát tàu của Trọng Lý thì nó vào khoang sau thay đồ lặn. Nó chọn cho mình một cây súng ngắn PKO-45, một cây Colt Anaconda màu bạc, một băng đạn rồi đi ra ngoài. Thấy nó mặc đồ lặn Kio nhíu mày.
- Em tính sang đó sao? Chuyện này cứ để anh là được rồi
- Anh nghĩ 1 mình anh đủ bản lĩnh sao? - nó hỏi ngược lại anh. - Tronie, Vin thay đồ rồi chọn vũ khí đi với em. Một lát ắt sẽ có người đánh úp tàu ngầm của ta, 4 người ở lại tự mình xoay sở.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, 3 đứa tụi nó ra khỏi khoang tàu. Hòa vào dòng nước lạnh lẽo, 3 con người kia đang âm thầm tiếp cận tàu của Trọng Lý. Cả 3 vừa đến thành tàu định lấy móc sắt làm cố định để leo lên thì lính của Trọng Lý đi kiểm tra, họ đành ép người vào thành tàu đợi đám lính đi qua rồi bắt đầu leo lên. Không một tiếng động. Tất cả cứ làm trong yên lặng. Thần chết đang đến gần.
- " Zen nghe em nói không?" - bỏ lớp đồ lặn cồng kềnh bên ngoài ra, nó nói vào tai nghe.
- " Có. Ở bên trái Tronie có 2 tên lính đang tới. Bên phải em có 3 tên đang cố định. Phía trên có 1 tên đang quan sát, hãy cẩn thận tên đó có thể nhìn thấy 3 người đấy" - Zen trả lời qua tai nghe mini.
Nó lặng lẽ ra tín hiệu cho Tronie và hắn. Tronie sẽ trèo lên trên xử lý tên quan sát rồi thay thế hắn ngồi ở đó báo cáo tình hình bên ngoài. Hắn vòng ra sau xử 3 tên đang cố định rồi yểm trợ nó từ phía sau. Còn 2 tên đáng thương kia sẽ do nó phụ trách và tất nhiên nó cũng sẽ đường đường chính chính mà vào bên trong, không phải lén lút.
Nó thích cách quang minh chính đại hơn.

    
Cho đến giờ phút này Trọng Lý và 2 tên cận vệ bên trong vẫn không biết chuyện gì, cho đến khi cánh cửa bật mở, Trọng Lý bất giác quay lại thì thấy nó khuôn mặt anh đanh lại rồi từ từ giãn ra, sự giả tạo thể hiện rõ trên khuôn mặt anh tuấn, Trọng Lý mỉm cười nhìn người trên gái trước mặt phẩy tay cho 2 tên cận vệ thu súng, không khó có thể nhận ra nụ cười tà mị trên mặt anh ta:
- Khởi My, lâu rồi không gặp. Anh nhớ em.
- Tiểu Lý, em tưởng anh đã chết rồi cơ, gặp lại anh thật vui. - nó cũng nhếch mép lãnh đạm nhìn anh. Nó còn thời gian. Vậy nó sẽ chịu khó đóng kịch cùng anh vậy.
- Sao em lại ở đây. Anh đang tính đến Hắc Long kiếm em. - Trọng Lý bước lại gần đưa tay định vuốt lại mái tóc cho nó thì nó nghiêng đầu sang một bên tay nhanh nhẹn cầm báng súng đánh mạnh vào tay anh làm Trọng Lý khẽ nhăn mặt. Có lẽ anh sớm biết nó đã đoán được chuyện gì.
- Hắc Long không phải đi hướng này. - nó ủy mị nhìn Trọng Lý cùng lúc đó 2 mũi tên từ tay nó phóng ra 2 bên nhắm trúng thái dương của 2 tên cận vệ. Mọi chuyện xảy ra nhanh đến nỗi kể cả Trọng Lý cũng không phát giác được. Không hổ danh là lão đại của Hắc Long. Nhanh và tàn nhẫn. Trọng Lý từ ngạc nhiên trở nên phẫn nộ nhìn nó.
- Tao đến đây không phải nói chuyện phiếm với loại ô hợp như mày. Thuận tao thì sống. Nợ cũ lẫn nợ mới hôm nay tao tính luôn với cha con tụi mày. - nó không kiên dè, không đóng kịch nữa. Đối với kẻ địch không cần lịch sự để làm gì. Thứ đó chỉ tổ làm phí thời gian của nó.
Trọng Lý tức giận vung nắm đấm về phía nó, nhanh chóng giắt súng vào cạp quần nó xoay người né đòn tấn công. Anh ta giận run người tấn công liên tiếp tung những nắm đấm nhanh nhẹn và chuẩn xác về phía nó khiến nó không thể phản công mà chỉ có thể phòng thủ.
Sự phẫn nộ đã che mờ lý trí của Trọng Lý, khiến anh chỉ có thể làm theo bản năng. Khi Trọng Lý lấy đà đá về phía nó, không chần chứ nó dùng chân của mình cản lực đá từ Trọng Lý làm lực từ đôi chân nén lên đẩy 2 người ra. Lấy lại vẻ điềm tĩnh lạnh lùng vốn có Trọng Lý phát giác ra bản thân vì quá tức giận nên những đòn ban nãy đã khiến anh mất nhiều sức, bây giờ phải thận trọng hơn.
Sát khí dần lan tỏa trên người nó. Khiến không khí nồng nặc mùi thú tính. Bữa ăn này có vẻ hợp khẩu vị của nó đây. Cứ từ từ mà thưởng thức.
Thấy điểm sơ hở Trọng Lý nhanh chóng rút cây kiếm Nhật bị rơi trên sàn nhắm thẳng vào phần sơ hở của nó mà chém. Đúng lúc ấy hắn vừa đi tới thấy mũi kiếm xé toạt không trung lao thẳng về phía nó hắn tính chạy lại đỡ nhát kiếm đó thì chợt thấy khuôn mặt đó bình thản vô cùng, không vụt chút e sợ, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào mũi kiếm. Khi mũi kiếm còn cách không xa thì nó nhếch mép vẻ khinh thường "đâu có dễ vậy", nó dùng chân cản đường kiếm của Trọng Lý tạo ra một tiếng kim loại va chạm lớn. Chưa kịp bất ngờ về phản ứng của nó thì Trọng Lý đã nhíu mày lại, anh đã quên mất điểm mạnh của nó là ở chân. Mẹ kiếp.

    
Lùi về phía sau 2 bước để lấy đà bật lên, nó chắp tay ra đằng sau và bắt đầu tấn công bằng đôi chân sắt thép được tôi luyện qua nhiều đợt huấn luyện khi tham gia kì sát hạch của Hắc Long và các tổ chức Mafia từ lúc còn nhỏ cho tới giờ. Có thể nói đôi chân là thứ vũ khí lợi hại và nguy hiểm nhất của nó mà từ trước giờ chưa ai có thể đánh bại.
Đôi chân của nó như thay cho kiếm vậy, những bước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển, cứ thoăn thoắt như một mũi kiếm mảnh tấn công đối phương. Mỗi bước đi, mỗi chuyển động của nó đều khiến đối phương giật mình tránh né trước những đòn "liên hoàn cước" của nó. Do luyện tập đôi chân nhiều năm nên nó biết phải làm sao để gây ra nội thương, dù không thể giống như cây kiếm một nhát đâm vào người nhưng chỉ cần dính một cước thì phần xương bên trong sẽ gãy tan.
Cũng không thể coi thường Trọng Lý, chịu đựng được cú đá chết người của nó không hề dễ. Nhưng xem ra Trọng Lý đã bị nội thương nghiêm trọng, khắp người bầm tím, anh nhăn nhó tận hưởng cái đau đớn từ trong xương tủy.
Đòn quyết định cuối cùng, nó nhắm đến phần ngực của Trọng Lý dồn lực về mu bàn chân. Một phát chí điểm. Phổi của anh do chịu phải chịu lực mạnh từ cú đá chết người của nó muốn bay văng ra ngoài, anh tức ngực, hô hấp khó khăn, máu phun ra bắn lên mặt nó rồi gục xuống sàn. Từ từ cúi xuống nhìn Trọng Lý quằn quại trong cơn đau, nó nắm cằm của anh bóp chặt:
- Cha tao chỉ 1 phát súng. Hừ...cha con mày thì phải đau gấp bội. Ăn 1 trả 3 đó mới là tính cách của tao. Anh em sao? Mày có từng coi tụi tao là anh em, hay chúng tao chỉ là con tốt trong tay cha con mày? - nó trừng mắt nhìn Trọng Lý, giết chết anh như vậy thì dễ dàng quá. Nó không nhân từ như vậy.
- Anh... - Trọng Lý ngay cả thở cũng khó khăn mở mắt nhìn nó.
- Im đi. Tao thật kinh tởm loại người như cha con mày. Sẽ sớm thôi, cha con mày sẽ phải gặp nhau dưới suối vàng. - Nó cười như một kẻ say, phẩy tay cho mấy tên thuộc hạ vừa mới lên tàu.
- Lão đại.
- Rút hết máu của hắn. Một chút cũng không chừa. - nó lạnh lùng ra lệnh. Đám thuộc hạ có chút kích động nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt vô cảm thường ngày tuân lệnh theo lời nó. Lão đại của họ quả thật ngày càng độc ác.
- Anh...đã...đã... từng yêu em. R..rất...nhiều. - thấy nó sắp rời đi, Trọng Lý thều thào nhìn nó
Nó dừng bước nhưng không quay lại nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo lộ lên vẻ khinh bỉ, nó thật sự kinh tởm loại người như anh... Yêu nó... Anh có tư cách đó sao? Là giả vờ để nhận sự thương hại từ nó hay những lời anh nói là xuất phát từ đáy lòng đi chăng nữa thì trong mắt nó anh chỉ là loại cặn bã cần sớm loại trừ khỏi xã hội này. Đã là cặn bã thì không đáng sống.
Nó chỉ cười lạnh rồi bước ra phía boong tàu gọi chuyên cơ đến rước về thành phố, mọi chuyện ở đó để cho Tứ Chủ giải quyết, còn nó bắt xe ra chỗ của Tứ Long. Chuẩn bị cho một cái chết mới. Và đây chỉ mới là bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro