nu hoang tin don c11(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Vẻ đẹp khiến người ta ưu phiền (1)

Chuyên mục: Nữ hoàng tin đồn — quangvan @ 3:02 sáng

Buổi tối, Đường Ca Nam về nhà, Lục quản gia thấy vẻ mặt của anh có chút bất thường nên đoán chắc là do Phong Bình ra đi mà không lời từ biệt.

Bà ta đã từng cung cấp manh mối cho kế hoạch điều tra của Đường lão phu nhân, chỉ vài ngày sau Phong Bình liền biến mất không chút tin tức, bà ta tưởng rằng kế hoạch chắc chắn thành công nên hai ngày hôm nay trong lòng tràn trề cảm giác thắng lợi.

Những cô bạn gái trước đây của cậu hai không có người nào là không nịnh nọt, lấy lòng bà ta, chỉ có cô Phong Bình này là không biết điều. Ha ha, cô ta tưởng cô ta là ai cơ chứ? Còn ảo tưởng làm bà chủ, đúng là buồn cười chết đi được.

Bà ta vui như mở cờ trong bụng nên nét mặt cũng hớn hở, từng hành động lời nói đều toát lên niềm vui sướng.

Đường Ca Nam không thoải mái, thấy nét mặt hăm hở của bà ta, cảm thấy rất kỳ lạ, bỗng nhiên anh chợt nhớ lại chuyện gì đó và hỏi: “Bác Lục, sao Minh Tuyên lại biết chuyện tối hôm trước Phong Bình không về?”

Lục quản gia không ngờ anh ta lại hỏi như vậy, trong lòng thấy ngạc nhiên, nhưng bà ta là người tinh tế như thế nào, ở trước mặt Đường lão phu nhân mấy chục năm, đã sớm luyện được cái bản lĩnh ấy rồi, bà ta không hề tỏ ra run sợ, bình thản đáp: “Dạ, là tôi nói. Sáng qua bên nhà có gọi điện sang, nói là bà tìm cậu, sau đó hỏi cô Phong Bình, thế nên tôi nói luôn”.

Đường Ca Nam thấy bà ta chủ động thừa nhận nên không biết nói gì.

Lục quản gia nhân tiện hỏi: “Tôi cũng đang muốn hỏi cậu hai đây, vì sao hai hôm nay không thấy cô Phong về nhà?”

Bây giờ cứ nhắc đến Phong Bình là Đường Ca Nam nổi nóng, anh ta lầm lầm lì lì chẳng nói chẳng rằng.

Thấy nét mặt của anh ta như vậy, Lục quản gia càng dám chắc về suy đoán của mình. Chắc chắn là Phong Bình là bị những đồng tiền của Đường lão phu nhân làm cho lóa mắt.

Loại con gái chỉ biết đến tiền này sao cậu hai lại mất hết hồn vía như vậy chứ? Thật đúng là!

Bà ta đang chửi thầm Phong Bình thì bỗng nhiên thấy Đường Ca Nam đứng dậy, đi về phía cầu thang nên vội hỏi: “Cậu hai, cậu không ăn tối ạ?”

“Không ăn”.

Đường Ca Nam vừa nói vừa đi thật nhanh lên cầu thang, khoảng bốn phút sau lại đi xuống, lấy chiếc áo gió trên mắc quần áo, khóa cũng không kịp kéo mà mở cửa đi ra ngoài.

Tâm trạng của anh không thoải mái, cũng không có chỗ nào để đi, chỉ biết phóng thật nhanh trên đường, khoảng nửa tiếng sau, điện thoại trong xe bỗng đổ chuông.

Anh giảm tốc độ, nghe điện thoại, là Dịch Nhĩ Dương, vừa mở miệng đã than phiền một cách thái quá: “Trời đất ơi, sao cậu lại tắt máy, làm mình tìm mãi…”

Đường Ca Nam ngắt lời anh ta: “Có chuyện gì?”

Dịch Nhĩ Dương lập tức phát hiện ra giọng nói của anh ta có gì khang khác, ngây người một lúc mới nói: “Có chuyện gì không vui à?”

“Vô cùng tồi tệ”.

“Chuyện gì vậy…”

“Chẳng phải lúc này cậu đang phải làm giám khảo gì gì đó ở đài truyền hình sao?”

“Ban giám khảo vòng chung kết”.

“Ừ, tìm tôi có chuyện gì?”

“Cũng chẳng có gì, chỉ là…” Dịch Nhĩ Dương ấp a ấp úng: “Chỉ là, ha ha, muốn gọi cậu đi uống rượu”.

Đường Ca Nam đang khổ sở vì không biết làm thế nào để giải tỏa buồn bực, thấy anh ta nói vậy lập tức nhận lời luôn: “Ok, quán bar mọi khi”.

Nói xong anh liền dập máy, quay xe về phía quán bar.

Dịch Nhĩ Dương nhìn chiếc điện thoại trong tay, nháy mắt, sau đó quay đầu lại nhìn hình những cô gái xinh đẹp trên màn hình máy tính rồi lẩm nhẩm: “Tâm trạng Ca Nam không tốt, lẽ nào đã biết chuyện rồi?”

Nói xong anh im lặng một lúc, lắc đầu, thở dài hai tiếng, sau đó mới rời khỏi bàn máy tính, lấy chìa khóa đến chỗ hẹn.

Nửa tiếng sau, anh bước vào cửa quầy ba,

Phục vụ mỉm cười đón anh, sau đó nói: “Anh Đường đợi anh ở phòng vip tầng ba”.

Dịch Nhĩ Dương gật đầu, từ chối không cần phục vụ dẫn đường mà tự mình đi lên tầng, mở cửa phòng vip.

Đường Ca Nam đang ngẩng đầu uống một ly rượu mà không hề lấy hơi.

Anh ta ngạc nhiên, quay sang nhìn chai rượu, hai mắt trợn trừng suýt thì rơi cả con người ra ngoài: “Không phải chứ Ca Nam, rượu mạnh thế này á?”

Đường Ca Nam không nhìn anh ta, rót một ly rượu đầy đưa ra trước mặt anh ta và nói: “Uống đi”.

Dịch Nhĩ Dương quả thực rất ngạc nhiên, vội nhoài người ra trước mặt anh ta rồi sờ chán: “Cậu không sao chứ?”

Đường Ca Nam đánh vào tay anh ta rồi nói: “Ở đây có rất nhiều kẻ săn tin, vấn đề giới tính của cậu đang là tiêu điểm chú ý của họ đấy, cẩn thận”.

Dịch Nhĩ Dương thấy anh vẫn còn tâm trạng trêu đùa, liền nâng ly rượu uống một ngụm rồi ngả người xuống sofa, nhấc hai chân lên, liếc mắt nhìn anh: “Hôm nay cậu lạ lắm”.

“Thật sao?”

“Cái kiểu uống rượu như thế này của cậu chỉ thấy lúc cậu thất tình thôi”.

“Chuyện đã qua nhắc lại làm gì? Nào, uống rượu”.

Dịch Nhĩ Dương đành phải nâng ly, uống được hai ly, bỗng nhiên anh ta nhớ đến một chuyện trọng đại, vội ngồi thẳng dậy và nói: “À đúng rồi, rốt cuộc thân phận của Phong Bình là gì, cậu tìm hiểu rõ chưa? Mình gọi điện cho cô ấy nhưng Lục quản gia nói cô ấy không có ở đấy…”

“Cậu thích cô ấy à?” Đường Ca Nam ngắt lời anh ta.

“Cái gì?” Dịch Nhĩ Dương sững sờ trước câu nói bất ngờ của anh, nhanh chóng bật lại: “Câu ấy nên để tôi hỏi cậu mới đúng”.

“Nếu không thì suốt ngày cậu quấn lấy cô ấy làm gì?” Đường Ca Nam chau mày.

“Uống nhiều rồi đấy ông tướng ạ”. Dịch Nhĩ Dương đánh vào mặt anh, sau đó thay đổi tư thế và hỏi: “Nói thật nhé, mình rất tò mò về chuyện của hai cậu. Hai cậu quen nhau chưa được bao lâu, tại sao đột nhiên lại đính hôn? Cậu yêu cô ấy thật sao?”

Khi nói đến câu cuối, giọng nói của Dĩ Như Dương hạ xuống rất thấp, rất cẩn trọng, hai mắt tròn xoe nhìn Đường Ca Nam.

Nghe câu nói ấy, Đường ca Nam cũng nhìn thẳng vào mắt anh ta, sau đó phì cười, đấm một cái thật mạnh vào vai anh ta và nói: “Sao có thể thế được”.

Đôi lông mày đen rậm của Dịch Nhĩ Dương chau lại, anh ta hỏi với giọng điệu có chút khinh thường: “Vậy cậu đính hôn với cô ấy?”

Đường Ca Nam nhắm mắt ngả người vào ghế: “Mình nhất thời bốc đồng, hỏi cô ấy một câu, không ngờ cô ấy không suy nghĩ gì mà nhận lời luôn”.

“Nhảm nhí, nếu là mình thì mình cũng nhận lời”.

“Ặc!”

Đường Ca Nam phì cười, sau đó không nói gì nữa.

Dịch Nhĩ Dương ăn hai lát hoa quả rồi hỏi: “Cô ấy và Jennifer có quan hệ gì?”

Đường Ca Nam nhắm chặt mắt, không thèm để ý đến anh ta.

Dịch Nhĩ Dương tiếp tục lẩm bẩm: “Mình đã nói rồi, cái thói lúc nào mình cũng là nhất của cậu bao giờ mới thay đổi được hả? Không thích người ta thì đính hôn với người ta làm gì? Ảnh hưởng đến mình thì không sao, đừng có hại người ta chứ, bây giờ thì phiền phức rồi chứ, thật là”.

Đường Ca Nam hầm hừ hai tiếng rồi xoay người trên sofa.

Dịch Nhĩ Dương thấy anh như vậy, tiện tay ném miếng lê đang ăn dở về phía anh và quát: “Cậu đừng có mà thản nhiên như vậy, tôi nói cho cậu biết đấy là do cậu tự làm tự chịu”.

Thấy Đường Ca Nam không có phản ứng gì, anh cố tình ngừng vài giây rồi mới nói tiếp: “Đường Thi về rồi”.

Anh ta nói xong câu ấy mà Đường Ca Nam vẫn nằm yên không nhúc nhích.

Dịch Nhĩ Dương đợi một lúc lâu, thấy anh ta vẫn nằm đấy không có chút động tĩnh gì, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, đứng dậy nhìn.

Thì ra Đường Ca Nam đã say mèm, ngủ say như chết.

Không còn cách nào khác, anh chỉ biết lắc đầu thở dài, mình đâu phải đến để uống rượu tiêu khiển, rõ ràng đến để hầu hạ người ta, haizzzz…

(Mai là chủ nhật nên hôm nay tớ post trước, chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ nhé

Ghét cái bà quản gia quá đi mất, người đâu mà quá đáng >”<

Phần tiếp, anh Đường Ca Nam lại ghen nổ mắt nữa, vì chị PB trở về vs zai đẹp, hehe)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro