nụ hôn của quỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1: VỤ BẮT CÓC THẦN BÍ

“Ding ling ling… ding ling ling…”

Tiếng chuông tan học đang reo vui tai là một sự giải thoát đối với Quách Tiễn Ni tôi, vừa mới tải được phần mềm game di động mới nhất, cuối cùng có thể chơi thoải mái rồi.

Làm ra vẻ ngoan ngoãn với bà cô mặt tròn như cái bánh bao suốt năm mươi phút, mặt của tôi cũng muốn tê cứng luôn rồi. -,.-^

Đành chịu thôi, ai bảo tôi quyết định làm một nữ sinh lặng lẽ bình thường trong cuộc sống học sinh cấp ba mới bắt đầu này làm chi? Ôi thật là nhớ nhung những cảnh tượng hoành tráng thời cấp hai quá – Lúc tôi học ở Trung học Đông Nguyên, a, và cả Tịnh Mỹ, đó là thần tượng của biết bao nữ sinh đấy…

“-_- Cô là Quách Tiễn Ni?” Bỗng dưng trong huyên náo vang lên một giọng nói lạnh băng tựa hồ phát ra từ tủ lạnh, mà hình như giọng nói này là đang chĩa vào tôi, khiến tôi bất giác hoài nghi thính giác của mình xảy ra vấn đề.

Khi cằm của tôi nghếch lên vừa đủ để nhìn thấy khuôn mặt của người cất lên giọng nói đó, đột ngột cảm thấy giống như có thứ gì đó chèn cứng lại, không thể nào nhúc nhích nổi.

O_O^ Đầu óc bắt đầu quay vòng vòng, quay vòng vòng…

Phải dùng từ gì để hình dung gương mặt này nhỉ? “Đẹp kinh hoàng”? Chính xác, là đẹp kinh hoàng! ⊙_⊙⊙_⊙⊙_⊙

Gương mặt trắng trẻo, toát lên vẻ đẹp lạnh lẽo góc cạnh; đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, chớp mắt sẽ có làn sóng nhấn chìm người đối diện; hàng lông mày rậm, sống mũi thẳng, nét môi hoàn mỹ, toát lên vẻ cao quý và tao nhã. Đây… đây có giống là người đâu, mà là bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích thì có!

*O_O* *O_O* *O_O* *O_O*

“⊙_⊙^ Woa~, anh ấy đẹp trai quá!!!”

“⊙_⊙^ Đúng là đẹp chết người lạnh kinh người!!!”

“⊙_⊙^ Giống Won Bin!”

“⊙_⊙^ Sai bét, đẹp trai hơn Won Bin nhiều!”

Đám mê trai trong lớp đã bắt đầu xầm xì bàn tán về cậu ta, còn có rất nhiều người bắt đầu cầm di động lên bắt đầu chụp ảnh cậu ta điên cuồng, vừa chụp vừa la hét, đầu óc tôi vẫn choáng váng, chưa tỉnh táo lại nổi.

“-_- Cô là Quách Tiễn Ni?” Bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích lặp lại câu hỏi lần thứ hai với vẻ mặt không chút biểu cảm, có vẻ trình độ quốc văn cũng không hơn tôi là bao.

“Bạn ấy chính là Quách Tiễn Ni! (*>o<*) (*>o<*) (*>o<*) Chính bạn ấy!!” Không ngờ cái đám mê trai trong lớp ngoài lúc giành giật thức ăn ở căng-tin ra thì còn có thể phát ra tiếng thét chói tai như vậy.

Theo tiếng kêu gào của đám mê trai đó, tôi phát hiện ra mình đã rời khỏi mặt đất, cái tên mà ban nãy vẫn được tôi xưng tụng là bạch mã hoàng tử trong cổ tích ấy, lúc này đang hung hăng kéo một cánh tay tôi, lôi tôi ra khỏi chỗ ngồi.

“>o< Ê, anh làm gì thế? Bỏ tôi ra! Cái tên chết tiệt này!” Tôi liều mạng chống cự, nhưng hắn chẳng mảy may phản ứng, giống như đang kéo lê cây chổi quét nhà vậy.

Hả? “Chổi quét nhà”? “Chổi quét nhà”? Tôi bị làm sao thế này, lại còn so sánh mình với cây chổi quét nhà. Chết tiệt, sức mạnh của hắn sao mà lớn thế, sự chống cự của tôi chỉ đổi lại bằng việc hắn nắm lấy cánh tay tôi càng chặt hơn, càng chặt hơn…

“>o< Cứu tôi với! Người đâu! Có kẻ bắt cóc tôi!” Trời ơi, tiếng kêu thét thảm thiết của tôi dường như chẳng chút hiệu quả, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn theo, trong ánh mắt ấy hình như còn thoáng qua nét “ngưỡng mộ”, “ghen ghét”, “đố kỵ” nữa! T^T Choáng…

Giờ đây tôi mới biết thế nào là bi ai, cho đến khi đầu của tôi bị nhét vào một chiếc xe đua hào nhoáng đến độ tôi không thể biết nổi tên của nó…

Tôi, Quách Tiễn Ni, đã bị một tên đẹp trai như thể không phải là người bắt cóc đi một cách kỳ lạ như vậy, muốn lôi tôi đi đâu đây??? T_T

CHƯƠNG 2: BẠN TRAI THỨ 99 CỦA TÔI

Chiếc xe chạy như bay trên đường, gió tạt ngang tai tôi vù vù, cái tên chết tiệt kia lái xe nhanh đến nỗi như muốn tự sát ấy.

“Rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi? Nhà tôi không có tiền đâu!” ~~:-(Để mình thở đều đặn rồi, tôi bắt đầu hỏi thẳng hắn ta.)

Không có phản ứng. -_-

“Anh bị câm hả? Nói đi chứ!” ~~:-( (xem ra khí thế vẫn chưa đủ)

“Anh có biết tôi là ai không hả? Tôi là Quách Tiễn Ni đấy!!” ~~>o< (chắc có chút tác dụng)

“Hừ~” Lại còn cười lạnh?! Gì thế này!!

“~~p(>o<)q Anh là đồ khốn chết tiệt! Anh bỏ tôi xuống!” Lửa giận của tôi đã bốc tận đỉnh đầu, đến nỗi tôi nhảy chồm lên khỏi chỗ ngồi, tóm lấy vô-lăng ra sức vặn lấy vặn để, chiếc xe như một tên uống rượu say khướt, nghiêng trái nghiêng phải như điên.

“>o< Cô muốn chết hả?” Cuối cùng hắn đã có phản ứng. Hắn tóm lấy tôi ném về chỗ ngồi, cố gắng quay vô-lăng, vật lộn mãi một lúc sau, tạ trời tạ đất, chiếc xe cuối cùng đã ổn định, nhưng cũng đã ngừng lại.

“Bệnh viện Ái Nhân? Anh đưa tôi đến bệnh viện làm quái gì thế? Anh…”

Tôi vẫn chưa nói hết, lại bị biến thành cây chổi quét nhà…

Tôi thề: Cả đời tôi không bao giờ đụng đến cây chổi nữa! p(>o<)q

Bước chân hắn cuối cùng dừng lại trước một phòng bệnh. Cửa phòng mở ra, tôi bị cậu ta lôi vào trong.

“Cái đồ chết tiệt này! Tự tôi biết đi!” Tôi vừa hét lên với hắn, vừa cật lực gạt cái “gọng kềm” đang khóa chặt cổ tay tôi, thật là, đau chết đi mất. Tay tôi sắp bị hắn làm gãy rồi đây này! Cái tên khốn kiếp, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết. ~~>_<~~

“Đây chính là cô gái mà cậu thích?” -_- Là giọng của cái tên chết tiệt ấy, tràn ngập sự chế giễu và bất mãn, hình như đang nói với người nằm trên giường.

“Cái gì? Cái gì mà cô gái cậu thích?” Tôi rời ánh mắt mình ra khỏi cổ tay đỏ ửng, nhìn về phía chiếc giường.

O_O “Lý… Lý Tú Triết?” Nhìn thấy cái người đầu quấn băng đang nằm thiêm thiếp trên giường bệnh, suýt nữa tôi không dám tin vào mắt của mình.

“Sao cậu ấy lại ra nông nỗi này?” Tôi tiến lại gần giường cậu ta, nhìn gương mặt cách đây không lâu còn tươi cười hớn hở với tôi, cảm thấy giọng nói của mình đang run lên. Dù gì, dù gì cậu ấy cũng là bạn trai cũ của tôi!

“-_- Sao cậu ta lại ra nông nỗi này à? Phải hỏi cô đấy!” Cái tên chết tiệt này, giọng nói có thể ấm áp chút được không, tôi thấy sau lưng tôi cũng lạnh run cả lên.

?_? “Hỏi tôi? Tại sao lại hỏi tôi? Bọn tôi chia tay rồi đâu có gặp lại nhau nữa!” Tôi đứng lên, trả lời với vẻ bất hạnh, hồi ức lại bắt đầu trỗi dậy trong đầu…

Nhắc đến Lý Tú Triết, cậu ấy là bạn trai thứ 99 của tôi, cũng chính là người cuối cùng đến lúc này. Ngoài ra, cũng chính là người có thời gian quen nhau ngắn nhất.

Thân là “thợ săn ác quỷ” của Trung học Đông Nguyên, trách nhiệm của tôi là chuyên đối phó với những tên con trai hư hỏng dám xem thường nữ sinh, vũ khí tuyệt diệu để đối phó với bọn hắn chính là – cưa đổ bọn hắn, cuối cùng một tuần sau đá đít bọn hắn đi.

Còn cái tên ngố này, chưa đến một tuần mà dám đòi tôi sinh con cho hắn! Hơn nữa còn tỏ tình trên kênh phát thanh toàn trường hàng tuần nữa chứ… Trời ơi! Chẳng lẽ trong đầu hắn toàn đậu phụ ư? T^T

“Cái tên ngốc này suốt ngày trốn học đi uống rượu, uống xong còn kiếm người đánh lộn, đánh đến nỗi tự đưa mình vào bệnh viện.” -_-

“O_O Woa! Thì ra anh cũng biết nói một câu dài như vậy!” Sự kinh ngạc của tôi đổi lại bằng một cái lườm đầy tròng trắng.

“Tiễn Ni… >_< Tiễn Ni…” Là giọng của Tú Triết, cái tên này ngủ cũng không yên giấc, quả đầu đầy băng trắng của hắn không ngừng lắc trái lắc phải trên gối đầu, mồ hôi từng giọt chầm chậm lăn ra khỏi dải băng…

CHƯƠNG 3: SÓNG GIÓ BỆNH VIỆN

Không hiểu vì sao, tôi lại chạy đến bên giường nắm lấy tay cậu ta.

“-_- Cậu ta suốt ngày gọi tên cô, dù là lúc đang uống rượu, đánh nhau, hay là khi hôn mê trên giường như bây giờ!”

Thật khâm phục cái tên lạnh lùng vẫn có thể mặt không cảm xúc, thản nhiên điềm tĩnh đứng bên cạnh giải thích như thế.

“Cậu ấy, bị thương không nặng lắm chứ?” Tôi hỏi.

“Lần này còn tạm, chỉ bị toác đầu.”

“Cái gì mà ‘lần này còn tạm’? Anh còn mong có lần sau à?” ~~:-( Tôi lườm hắn một cái.

“Do cô tạo ra đấy!” Tên này, hắn tưởng hắn là ai? Dám “định tội” tôi thế à?

“Nên cô phải chịu trách nhiệm, tiếp tục chăm sóc cậu ta!”

“Cái… cái gì? Anh nói gì vậy?” Có nhầm không thế? Có phải tôi nghe lộn không?

“Cô, phải, chịu, trách, nhiệm!!! -_-“ Hắn ta nói với vẻ rất trịnh trọng, như thể đây là trách nhiệm mà tôi không thể rũ bỏ được vậy.

“>_< Gì… gì chứ? Não của anh có phải bị úng thủy rồi không? Anh là ai hả? Anh dựa vào đâu mà bảo tôi chịu trách nhiệm?” Tôi thật sự nổi giận, xưa nay chưa hề có ai dám nói vậy với tôi. ~~:-(

“Cô không có lựa chọn!” Tôi có thể nhìn ra ham muốn nhào tới bóp cổ tôi mà tên này đang cố kiềm chế.

“Không đồng ý! Không đồng ý! Tôi không chịu đâu!” Tôi vừa gào lên với hắn, vừa cuống cuồng lao ra mở cửa chạy ra ngoài…

Trời ơi, cái tên đáng sợ này vẫn đuổi kịp, tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Nhìn thấy phía trước có hai cô y tá mang những dụng cụ thuốc men đến, tôi túm lấy họ đẩy mạnh về phía tên khốn kia, ngay sau đó là tiếp người và tiếng vật đổ vỡ loảng xoảng rất kinh hãi. ~^O^~ Ha ha! Quả nhiên trở thành chiến trường rồi…

“Cái tên chết tiệt, đi chết đi!” Tôi đứng ở phía xa xa nhảy nhót làm mặt hề với cái tên bị cô y tá đè đến mức không bò dậy nổi, phẫn nộ giơ nắm đấm và làm động tác đạp mấy cái về phía hắn, sau đó cười ha ha chạy ra khỏi bệnh viện…

Dám không biết trời cao đất dày đấu với “thợ săn ác quỷ” ta đây hả? Hừ~~~! Muốn chết à?

Cảm giác thắng lợi thật sảng khoái, thật sự rất sảng khoái! …~^.^…

“Đến đây, đến đây, có bản lĩnh thì đuổi theo tôi đi…” Đến buổi tối ngủ nằm mơ, tôi vẫn còn dương dương đắc ý làm mặt hề với tên ấy.

CHƯƠNG 4: TÔI RÚT TRÚNG ĐƯỢC KIM THUẦN HY

Sáng hôm sau, tôi giương đôi mắt gấu trúc trèo lên xe buýt, suốt đoạn đường ngáp dài ngáp ngắn, ôm lấy cây cột trên xe buýt làm gối đầu mơ màng ngủ thiếp đi, chắc chú tài xế không đến nỗi đưa thẳng tôi đến sở thú chứ? …#_#

“⊙_⊙⊙_⊙⊙_⊙ Ôi chao~” Sau lưng bỗng thò ra một bàn tay vỗ lên vai tôi, làm tôi giật mình kêu lên một tiếng, khiến người trên xe đều trợn mắt nhìn, tôi hoàn toàn tỉnh hẳn, thấy cái người gây họa ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt thú vị – Trương Tịnh Mỹ.

“Sao cậu lại đứng sau lưng tớ thế hả? Định dọa tớ à?” ~~:-( Lửa giận của tôi bốc lên bừng bừng.

“Kim Thuần Hy!”

“Hả~ Cái gì? Cậu nói gì thế?” Tịnh Mỹ nói chuyện luôn khiến tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.

“Cái tên bắt cóc cậu hôm qua tên là Kim Thuần Hy!”

“Kim Thuần Hy…” Nữ sinh trên xe hình như đều nhạy cảm quá mức với cái tên này, ánh mắt dồn hết lên người tôi và Tịnh Mỹ.

“Gì… gì thế? Sao cậu lại biết được?” ⊙_⊙⊙_⊙⊙_⊙

“Hoàng tử vàng của trường cấp ba Sâm Vĩnh, có chỉ số IQ siêu cao, vẻ ngoài siêu đẹp trai, lạnh lùng với mọi người, làm việc quả đoán, có một gia thế cực kỳ hùng hậu, thành tích luôn đứng đầu bảng, đến nay chưa có bạn gái, người bạn duy nhất là tên Lý Tú Triết bị cậu làm tổn thương ấy!”

“Thì ra là thế, có điều làm gì khoa trương như cậu nói?” ︶0︺ Tôi phản bác lại Tịnh Mỹ. Dù sao tôi cũng chẳng có chút ấn tượng tốt nào với cậu ta, cho dù ừ thì hắn cũng đẹp trai quá mức, cho dù hắn ừ thì cực kỳ lạnh lùng đến nỗi hơi biến thái, IQ cao thì tôi không nhìn ra, ngoài việc lườm nguýt và nói những câu không cần dấu chấm câu…

“Con nhỏ kia, mày nói gì thế? Dám xem thường Thuần Hy của bọn này à?” ~~:-(

Thảm rồi, một câu của tôi đã dẫn đến sự công phẫn của bao kẻ mê trai, tôi túm ngay lấy Tịnh Mỹ chạy như bay đến cửa xe.

Hu ra, cuối cùng đã cách xa không khí nặng mùi trong xe rồi, sảng khoái quá! Hít thở không khí tươi mới, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

“Có muốn tạo nên kỷ lục huy hoàng 100 không?” Tịnh Mỹ đột ngột dừng bước, mỉm cười nhìn tôi. ^-^

Nếu không phải từ nhỏ đến lớn đã lĩnh giáo được nụ cười “đáng yêu” của bạn mình, e rằng tôi còn ngỡ nó sắp phát kẹo cho tôi nữa kìa.

“Cậu muốn làm gì?” Tôi dè dặt hỏi.

“Kim, Thuần, Hy!!” ^o^

O_O^ Khi từ miệng nó nhả ra từng chữ từng chữ một, tôi phát hiện ra đại não của mình không theo kịp bước chân rồi.

“Cậu… cậu có nhầm không đó? Cái loại đó… không thể! Cái loại kinh dị ấy…” Lời tôi nói rất yếu ớt.

“Chúng ta có phải là ‘thợ săn ác quỷ’ không?”

“Đúng!”

“’Thợ săn ác quỷ’ có phải chuyên đối phó với những tên xem thường nữ sinh chúng ta không?”

“Đúng!”

“Kim Thuần Hy có phải thuộc dạng xem thường nữ sinh không?”

“Đúng! Mà không phải là xem thường không thôi!!” Nhớ đến những gì kinh khủng hắn đã làm với tôi hôm qua, và cả vẻ lạnh băng cao ngạo từ đầu đến cuối của hắn, đã khiến tôi hận đến mức muốn đánh một trận. >>-(

“Vậy chúng ta có nên đối phó với hắn?”

“Đúng!!!” >_<

“Vậy là được rồi!” ~^.^~

“O_O^ Hả~? —︵—^ Ồ…” Tại sao Tịnh Mỹ lúc nào cũng có lý thế nhỉ? Tôi thực không nghĩ ra chỗ nào sai cả, nhưng cứ cảm thấy kỳ quặc thế nào ấy…

“Chắc tớ vẫn còn chọn lựa khác chứ?” Tôi e dè nhìn Tịnh Mỹ.

Đó là lời hẹn giữa chúng tôi: “thợ săn ác quỷ” thực ra luôn là hai người, tôi là người thực hành, và Tịnh Mỹ là quân sư. Tôi luôn làm theo kế hoạch đã được vạch sẵn, đó cũng là bí quyết thành công 99 lần trước của tôi, và người lên kế hoạch chẳng ai khác, chính là cô bạn Trương Tịnh Mỹ yếu ớt không chống nổi gió, ai nhìn thấy cũng thương này.

“Tất nhiên, như trước đây thôi, rút thăm đi. ^-^” Tịnh Mỹ lại còn chuẩn bị xong xuôi vương bài ác quỷ nữa chứ, tôi có cảm giác mình bị lừa gạt.

Thôi mặc kệ, rút thôi.

Bồ Tát ơi! Thượng đế ơi! Chủ nhân của tôi ơi! Cứu cứu chúng con, giúp con đừng để con rút trúng cái tên kinh khủng kia.

Tôi nhắm chặt mắt rút ra một vương bài rồi trả cho Tịnh Mỹ, đợi tuyên án của nó.

“-O- Kim -O- Thuần -O- Hy!!!” Tịnh Mỹ rút quân bài ra dựng ngay trước mặt tôi, ba chữ KIM THUẦN HY trên đó gian tà như một cây cột “xử bắn”.

“⊙_⊙^⊙_⊙⊙_⊙ Hả…???!!!” Tôi không nén được hét lên một tiếng kinh hoàng.

“Thế nào~? Không dám hả~?”︶0︺

“Làm… làm gì có? Tớ có gì mà không dám chứ? Tại tớ không thích thôi!” Thật là, dám nói tôi không dám à? Tôi là Quách Tiễn Ni! Quách Tiễn Ni!! Quách Tiễn Ni có kinh nghiệm yêu đương 99 lần thành công!!! Thợ săn Quách Tiễn Ni chuyên giúp người yếu chống kẻ mạnh!!! Hừ!!!

“Vậy chắc chắn là thế đi nhé! Một tuần thế nào? Một tuần làm được không?”

“Một tuần? Có nhầm không vậy? Cậu nghĩ tớ là ai hả? Marilyn Monroe hay là siêu sao Hollywood? Cái loại ấy á? Sao thế được?” >_<

“Đừng làm vẻ mặt như sắp chết đến nơi có được không? Được thôi, hai tuần, hai tuần thấy thế nào?” Cái tên Tịnh Mỹ này, đúng là không làm thì không biết khổ mà.

“…” Tôi không nói nổi lời nào, vì đã tức đến nỗi mất cả sức lực rồi.

“Vậy thì hai tuần, tớ phải sắp xếp cái đã…” Tịnh Mỹ phớt lờ, căn bản không để ý đến sắc mặt tái xanh của tôi đang nhăn nhó thảm hại.

“Một tháng!” Tôi cắt ngang lời lẩm bẩm của nó, vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm túc hơn, ngữ khí cũng chưa bao giờ dứt khoát hơn.

“O_O Một tuần?” Cô nàng trợn mắt.

“Một tháng! Không mặc cả! Quyết không mặc cả!” Lần này tôi vô cùng cứng rắn.

“Được! Chúng ta đến hạ chiến thư!” Tịnh Mỹ không hổ danh là Tịnh Mỹ, quả đoán đến mức khiến tôi vô cùng khâm phục.

CHƯƠNG 5: ĐẠI CHIẾN THƯ HOÀNG KIM HÀNH ĐỘNG THỨ 100 CỦA THỢ SĂN ÁC QUỶ

p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q p(>o<)q

Đại chiến thư hoàng kim hành động săn ác quỷ thứ 100 của thợ săn ác quỷ

Ác quỷ mục tiêu nhắm đến: Kim Thuần Hy

Số hiệu ác quỷ: 100

Nguyên nhân hành động: Kim Thuần Hy quá tự cao tự đại, khinh thường nữ sinh.

Kế hoạch hành động: Khi đã cưa đổ được, quen nhau một tuần sau đá ngay không thương tiếc.

Mục tiêu hành động: Khiến ác quỷ phải đau lòng khổ sở, tốt nhất là đau nát ruột gan, lĩnh ngộ sâu sắc nội hàm trong đau thương, rút dây thần kinh “khinh thường nữ sinh” ra khỏi ác quỷ, khiến hắn tỉnh ngộ, bắt đầu nhận thức về nữ sinh, bắt đầu chấn chỉnh lại bản thân; dốc toàn bộ sức lực để tranh đấu cho nữ sinh, bảo vệ và duy trì địa vị của nữ sinh, giữ gìn sự tôn nghiêm và thiết lập uy quyền của nữ sinh.

Thời hạn theo đuổi: 1 tháng.

Tuyên ngôn hành động: Chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại! Cố lên, Quách Tiễn Ni! Quách Tiễn Ni, cố lên!

Luật cấm của hành động: Nghiêm cấm “thợ săn ác quỷ” nảy sinh tình cảm thật sự với “ác quỷ mục tiêu”; nghiêm cấm đôi bên tiếp xúc quá thân mật trong quá trình quen nhau, ví dụ hôn nhau v.v… (trường hợp bất khả kháng thì không tính), nhiều nhất là nắm tay và ôm nhau.

Hậu quả khi thất bại: Danh hiệu “Thợ săn ác quỷ” của Quách Tiễn Ni sẽ bị hủy bỏ, lần hành động chinh phục ác quỷ thứ 100 sẽ trở thành hành động săn ác quỷ cuối cùng, chẳng những thành tích vất vả lắm mới có được bị hủy hoại, mất mặt hoàn toàn, nếu ý chí không đủ kiên cường, còn có thể mắc bệnh “suy sụp tinh thần vì thất tình” và “bệnh sợ yêu” nghiêm trọng, để lại vết thương tâm hồn vĩnh viễn suốt đời.

Người giám sát hành động: Trương Tịnh Mỹ.

Người công chứng: Tất cả những người biết chuyện này.

Chiến thư vừa ra, hành động cũng bắt buộc được triển khai, không thể trì hoãn.

“Ding ling ling…” Là tiếng chuông vào học, ⊙_⊙ Ôi mẹ ơi, lúc này tôi mới nhớ ra chuyện đi học hôm nay, chỉ còn nước kéo Tịnh Mỹ bắt đầu chạy về phía cổng trường.

CHƯƠNG 7: XIN HÃY SINH CON CHO TỚ ĐI!

“Ê, gì thế? Cậu là ai? Vẫn chưa tới giờ mà. O_O^” Tôi bỗng kêu thét lên, tôi phải kêu thế là vì chủ nhân đôi giày thể thao NIKE ấy lại ôm lấy chân tôi để nó rời khỏi tường, sau đó dùng tốc độ nhanh hơn ánh sáng lật tôi trở lại.

Đợi tôi hoàn hồn trở lại, thì đôi chân đôi đã đứng vững vàng trên mặt đất, cuối cùng tôi đã thấy gương mặt cái tên có thân thủ nhanh nhẹn đó.

⊙_⊙⊙_⊙⊙_⊙ “Lý… Lý Tú Triết?!” Tôi kinh ngạc buột miệng.

Mái tóc mềm mại, trán rộng, nụ cười ánh nắng trong sáng hoàn mỹ như trẻ thơ, thêm vài miếng băng dán OK sinh động trên gương mặt, không phải Lý Tú Triết thì còn là ai được?

“^O^ Chính xác, là tớ đây! Vui mừng quá hả?! Hà hà!” Cậu ta ngoạc miệng cười với tôi, lộ ra hàm răng trắng sáng đều tăm tắp.

“Nhưng mà, nhưng mà hôm qua cậu vẫn còn nằm đờ ra trên giường như thể ‘The Mummy’ kia mà?” Tôi hỏi với vẻ khó hiểu.

“Hì hì! ‘The Mummy’ sống lại rồi! Hà hà!” (^@^)

“Này, cô tới rồi kìa!” Không biết bạn nào tốt bụng gọi một tiếng, cuối cùng tôi phát hiện ra bà cô mặt bánh bao tay cầm thước bảng, mặt tối sầm đang tiến lại gần.

Lý Tú Triết quay phắt lại, lần này đến phiên mặt bánh bao thét lên.

“⊙0⊙^⊙0⊙^⊙0⊙^ Ôi~, thì ra là thiếu gia của Chủ tịch Lý.”Mặt bánh bao lập tức giấu ngay chiếc thước bảng ra sau lưng, sắc mặt nhanh chóng chuyển từ âm u sang tươi sáng, cười như thể một đóa loa kèn nở bừng trong tích tắc.

“^O^ Ơ… ơ… thiếu gia cậu đến lớp chúng tôi có chuyện gì không ạ?” Mặt bánh bao cười híp mắt hỏi Lý Tú Triết, đôi mắt híp lại không thấy khe hở nào nữa.

“Em đến để xin nghỉ phép.” Tú Triết vẫn nụ cười rạng rỡ.

“Em đến để xin phép nghỉ học cho bạn Quách Tiễn Ni.” Lý Tú Triết nói với vẻ nghiêm chỉnh, nhưng lại khiến tôi giật mình khiếp đảm.

“Xin… xin nghỉ cho tớ? Cậu có nhầm lẫn không đó? Tớ không cần nghỉ!” Tôi vùng thoát khỏi tay cậu ta, hét lên.

Thật là, cái tên tự biên tự diễn này, làm gì có loại như thế, muốn xin nghỉ cho tôi cũng phải hỏi ý kiến tôi đã chứ!

“Tớ ra viện rồi, cậu phải chúc mừng cho tớ! ^-^” Cậu ta cười hí hí với tôi, nhưng có sự kiên quyết không cho phép ai chối từ.

“^O^ Ừ ừ, đương nhiên là được rồi.” Mặt bánh bao vội vã cười tươi trả lời.

“Ừ! Em nhất định sẽ nói tốt cho cô với ông bố em, cám ơn nhé!” Tú Triết cười với mặt bánh bao một cái, đột ngột quay sang nghiêm túc nhìn tôi.

Không phải chứ? Chắc không nói câu đó nữa chứ?… Đừng mà! >_<^ Đừng! Nhất định không được nói trước mặt các bạn trong lớp!

Trời ơi! Thượng đế ơi! Bồ Tát ơi! Chúa ơi! Ngăn cậu ta lại đi! Ngăn lại!! Mau mau ngăn cậu ta lại giùm!!! ┯^┯┯^┯┯^┯

“=^-^= Tiễn Ni! Xin hãy sinh con cho tớ đi!!!” Lời cầu khẩn của tôi chẳng chút tác dụng, cuối cùng cậu ta vẫn nói ra câu ấy…

Choáng…

Trời ơi! Tại sao, tại sao cậu ta cứ phải biểu lộ tình yêu kiểu đó chứ? Mà lại còn thích nói trước mặt mọi người? Không thấy mặt bánh bao đã biến thành bánh đậu xanh ư?

Tôi thà trồng cây chuối vĩnh viễn còn hơn nhìn thấy cậu ta!!!

CHƯƠNG 8: CHÚC MỪNG RA VIỆN

“Bây giờ cậu không nhận lời cũng được, hôm nay tớ đưa cậu đến chỗ này rất hay, chúng ta đi thôi! ^O^” Lý Tú Triết hào hứng nắm tay tôi chạy ra khỏi lớp học, dường như tôi chẳng có chỗ nào để phản kháng.

Tôi đã bị người ta “bắt cóc” lần thứ hai, không đúng, dù sao cũng là anh hùng cứu mỹ nhân! T_T Hả? Anh hùng? Không cần!!!

Tôi vẫn đang suy nghĩ vấn đề “anh hùng”, thì cậu ta đột ngột khựng lại, quay nhìn lại, chúng tôi đã ra khỏi cổng trường, trước mặt tôi đang đậu hai chiếc xe bóng loáng chói mắt, một chiếc mô tô, một chiếc xe đua.

“Cậu muốn ngồi mô tô, hay là ngồi xe đua?” Tú Triết chỉ vào hai chiếc xe, cười hí hí hỏi tôi.

“Tớ… tớ muốn ngồi xe đạp!!!” Cái khó ló cái khôn, thật khâm phục mình quá. Ha ha!

Tôi cố ý làm khó cậu ta, tôi muốn làm khó cậu ta đấy. Cái tên này, muốn tôi trốn một buổi học để chúc mừng cậu ta ra viện? Có phải quên rằng cậu ta đã là “bạn trai cũ” của tôi rồi không? 

“Cậu muốn ngồi xe đạp?” Cậu ta mở to mắt nhìn tôi, “Sao tớ lại không nghĩ đến xe đạp nhỉ?”

“~^.^~ Cậu đợi chút!” Vừa nói xong cậu ta đã biến mất khỏi mắt tôi. Không nhanh thế chứ?

Cậu ta chắc không đi tìm xe đạp thật chứ? Tên ngốc này!!!

Một phút sau, hai phút sau, một giây sau… hai giây sau… thời gian trôi chậm thế, chậm thế… Chắc cậu ta không đi cướp xe đạp đó chứ? Chắc là không đi cướp xe đâu nhỉ? —︵—^ Cái tên này hễ cuống lên thì chuyện gì cũng làm được hết…

Thời gian chết tiệt này, sao mà chậm thế nhỉ, sao cậu ta vẫn chưa quay lại, sao vậy chưa quay lại… Chắc là không gây ra chuyện đó chứ, chắc bây giờ không đến nỗi đánh nhau với người ta đâu nhỉ…

Tôi bắt đầu hơi hối hận, sao tôi lại nói ra muốn ngồi xe đạp chứ, bây giờ còn ai bán loại xe đó đâu, đến người đạp xe cũng sắp thành động vật quý hiếm rồi.

“Tiễn Ni~, Tiễn Ni~, tớ về rồi đây.” ~^O^~

Một giọng nói quen thuộc và hưng phấn đột nhiên vang lên bên tai tôi, cái tên đang đạp một chiếc xe không biết lấy từ đâu ra, cái tên đang ngồi trên xe buông cả hai tay huơ huơ với tôi, cái tên có mái tóc nâu cười lộ hàm răng trắng đều trong gió với tôi, cái tên có ánh mắt trong sáng nụ cười ấm áp, đang hí hửng tiến đến gần tôi từng chút từng chút một, cái tên ấy chẳng phải ai khác, chính là Lý Tú Triết mà ban nãy vừa khiến tôi lo lắng đến mức đau cả dạ dày.

“Xin hãy sinh con cho tớ đi!” Nếu không phải là câu tỏ tình này, có lẽ cậu ta thật sự là một đối tượng rất ổn, hà hà~~~! (^@^)

“Thế nào? Chiếc xe đạp tớ kiếm ra thần tốc thế này chắc cũng được chứ? Mau lên xe đi.” Trong lúc tôi đang đờ đẫn, cậu ta đã ngừng cả người và xe ngay trước mặt tôi, vẫn với nụ cười rực rỡ.

“Chắc cậu không đi cướp đó chứ?” Cái tác phong đơn giản ngô nghê của cậu ta khiến tôi phải hoài nghi.

“Tớ mua mà! Tớ rất lịch sự đưa ông ta 50 vạn!” ~^.^~

“O_O^ 50 vạn? 50 vạn mua một chiếc xe nửa cũ nửa mới này á?” Tôi thật sự phục cậu ta rồi, tôi nghi ngờ cậu ta đã sống trong một thế ngoại đào viên cách biệt thế giới với vàng chất đầy như núi.

“Ừ! Cậu bảo làm người phải biết lịch sự, nên tớ đã nói từ “xin” mà! ^(oo)^” Cậu ta vẫn tỏ ra háo hức đợi tôi biểu dương, cái đồ đầu heo!!!

Nhìn chiếc “xe đạp quý báu” này, thôi thì miễn cưỡng ngồi sau yên xe vậy.

Vật vã trên xe đạp mười mấy phút sau, Tú Triết dừng xe đạp trước một nhà hàng lộng lẫy, dẫn tôi đi thẳng vào trong.

“Ở đây đắt lắm!”

“Hôm nay tớ ra viện, đương nhiên phải ăn một bữa ngon lành rồi!” ~^O^~

Xuất viện là chuyện trọng đại lắm à? Cái tên tự cho mình đúng này!

“Cứ lấy một phần giống lần trước tôi hay ăn là được!” Tú Triết thành thạo nói với nhân viên phục vụ.

Gì cơ, trước kia cậu ta hay đến đây à? Tên này, đúng là xa xỉ quá.

Một lúc sau, phục vụ mang đến một núi đồ ăn, đúng là một núi đồ ăn rất lớn, tôi thấy đến heo cũng không ăn nhiều đến thế.

“Chỉ hai chúng ta, ăn có hết không?” Tôi giương cặp mắt lên nhìn đám thức ăn không biết cả tên gọi trước mặt mình.

“Sao lại phải ăn hết?” Cậu ta cũng giương cặp mắt trong sáng lên nhìn tôi.

CHƯƠNG 9: THUẦN HY NÓI, NẾU ĐÃ THÍCH THÌ ĐỪNG BỎ CUỘC

“Nhưng, nhưng… không ăn hết sẽ rất lãng phí!” Thật sự là rất lãng phí.

“Lãng phí à???”

Đúng là nước đổ đầu vịt, tôi quyết định bỏ cuộc!

“Tớ đến nhà cậu chơi nhé!” Chúng tôi ăn rồi lại ăn, cậu ta bỗng dưng thốt ra một câu.

⊙_⊙^ “Cái gì cơ?” Suýt nữa là sặc, cái tên này, định bụng dọa chết tôi à?

“Không được!” Tôi buột miệng.

Không cần nghĩ ngợi, nếu đưa cái tên ngố này về nhà, Quách Tiễn Ni tôi sau này khỏi sống nữa!

“>o< Tại sao? Tớ có đến đó trộm cướp gì đâu?” Cậu ta bị sốc nên kêu toáng lên, lại còn nhảy nhổm ra khỏi ghế trợn mắt nhìn tôi.

“Chuyện này chả liên quan gì trộm cướp!” Xem ra tên này không thể chịu đả kích rồi, “Bố tớ không thích con trai đến nhà, cậu cũng không muốn tớ bị mắng, đúng không?”

“Ồ~! Thì ra thế! Hà hà! Thì ra là thế đấy! Hà hà!” Thế thôi mà bị tôi lừa được à? Tên này đúng là động vật đơn tế bào ~ ~! Hi hi!

“Vậy lần sau tớ đến thăm bố! ~^O^~” Tên này lại còn nghĩ ngợi rất nghiêm túc.

“Cái gì? Bố gì chứ? Đó là bố của tớ!” Nghe câu này, tôi suýt chút phun hết nước canh trong miệng ra.

“Thì cũng là bố của tớ mà, chỉ là vẫn chưa đến lúc thôi.”

“Cậu nói gì hả?” Tôi sắp nổi giận.

“Chẳng nói gì cả.” Cậu ta vội vã cúi đầu cật lực gắp đồ ăn, còn lén lút nhìn tôi một cái, giống như một đứa trẻ phạm lỗi đang chờ mẹ nó trừng phạt.

“Tiễn Ni!” Tên này bỗng dưng lại trở nên nghiêm túc, chắc lại không xin tôi sinh con cho cậu ta chứ? A men!!!

“Tớ đã quyết định rồi, từ lúc ra khỏi viện đã hạ quyết tâm!”

Thượng đế ơi, Chúa Giê-su, Bồ Tát phù hộ cho con! Cậu ta muốn gì nữa đây?

“Tớ thích cậu, bắt đầu từ giờ tớ sẽ theo đuổi cậu từ đầu!”

*⊙_⊙* “Gì… gì chứ?” Đợi đã, cậu ta nói gì? Tôi có nghe nhầm không? Gần đây tôi cứ phải nghe những lời nói bất ngờ, thế nên bắt đầu nghi ngờ lỗ tai mình theo thói quen.

“Tớ thích cậu, bắt đầu từ giờ sẽ theo đuổi cậu lại từ đầu! Cậu nghe thấy chưa?” Cậu ta cao giọng lặp lại, lần này như muốn thủng cả màng nhĩ, người trong nhà hàng hầu như nghe thấy hết, toàn bộ đều dồn ánh mắt về phía tôi.

Trời ơi, tại sao mỗi lần ở bên cậu ta, tôi đều trở thành tiêu điểm nhìn ngó của mọi người? Mà còn là tiêu điểm bị cười chê? Đừng mà, đừng…

“…”

“Là Thuần Hy nói thế. Cậu ta nói, thích người ta thì cứ theo đuổi, với tất cả khả năng sức lực, vì gặp được người mình thích thật sự là quá khó khăn, nếu bỏ lỡ sẽ không còn gặp lại nữa. Hà hà…”

O_O Kim Thuần Hy? Là lời Kim Thuần Hy nói sao? Cái tên lạnh lùng cao ngạo như thế, cái tên nghe nói 17 tuổi mà chưa bao giờ để ý một cô gái nào, mà lại nói ra những lời như thế? Chẳng lẽ cậu ta cũng là thiên tài IQ siêu cao trong lĩnh vực tình cảm ư?

“Thế ên, Tiễn Ni, tớ sẽ không bỏ cuộc đâu. Tuyệt đối không bỏ cuộc! p(^o^)q” Sự tự tin lạc quan của cậu ta lại khiến tôi có phần cảm động, cái tên đáng yêu này, sao trước kia không phát hiện ra nhỉ, hà hà ~ ~!

“Phải rồi, chắc cậu đã gặp Thuần Hy nhỉ? Cậu có quen cậu ấy không? Hôm qua cậu ấy đưa cậu đến bệnh viện thăm tớ đó.” Cậu ta bỗng thốt ra một câu.

“ ~~:-( Cái gì mà đưa tớ đến bệnh viện hả, rõ ràng là bắt cóc tớ thì có.” Nhớ đến cái tên Kim Thuần Hy chết tiệt là đã thấy bụng tức anh ách, có điều, lại nhớ đến cảnh cậu ta và hai cô y tá kia ngã chất chồng lên nhau đúng là buồn cười.

“Cho dù cậu ấy đưa cậu đến bằng cách nào, tóm lại, cám ơn cậu, cám ơn đã đến thăm tớ.” Sự chân thành của Tú Triết khiến tôi như thấy đau lòng.

CHƯƠNG 10: THU HOẠCH BẤT NGỜ

Quách Tiễn Ni, ngươi bị sao thế? Sao có thể đau lòng vì cậu ta? Ngươi là “thợ săn ác quỷ” mà, chẳng lẽ ngươi muốn bị Tịnh Mỹ cười nhạo ư?

Tỉnh táo~! Tỉnh táo~!

>_< Tỉnh táo~~~!!!

“Sao cậu không mời Thuần Hy đến cùng chúc mừng cậu ra viện? Chẳng phải cậu ta là bạn thân nhất của cậu à?” Tôi thử dò hỏi.

“Ồ, cậu ấy là học sinh xuất sắc tiêu chuẩn, ghét nhất là chơi bời, gì mà ăn uống hát hò v.v… cậu đừng mơ mời được cậu ta, cậu ta thích nhất là ở một mình. Hơn nữa, tớ mời người tớ thích ăn mừng với tớ, sao phải bỏ tiền để mời người thứ ba chứ.”

Xem ra, có thể biết được khá nhiều thông tin nội bộ của tên kia từ Tú Triết đây, biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng mà! Ha ha ha!

“Vậy cậu ta, có những sở thích gì?” ^_^

“Hừm~, thích học; thích xem sách, cổ kim đông tây thiên văn địa lý gì cũng xem; hừm~, thích thể thao, tennis này, bóng rổ này, đua xe này, môn nào cũng được, mà toàn là cao thủ hạng một hạng hai thôi; còn nữa, thích đàn piano và kéo violon, lúc cậu ta chơi nhạc cụ thì đẹp trai thôi rồi, ôi ôi ôi, giống như hoàng tử âm nhạc dưới ánh mặt trời; còn nữa còn nữa, thích nhất là vẽ manga, hoạt hình mà cậu ta vẽ rất tuyệt, siêu tuyệt, nhưng mà, quá lặng lẽ quá u buồn, nhìn cậu ta thì ai cũng muốn khóc…”

Quanh câu chuyện về Kim Thuần Hy, cơ hồ càng kéo càng dài, nhìn Tú Triết thao thao bất tuyệt, tôi như nhìn thấy được ánh sáng thắng lợi! Tú Triết, cậu đáng yêu quá đi mất!

Về nhà rồi, tôi vội vàng liệt kê ra sơ yếu lý lịch của Hoàng tử vàng:

@ > —>— @ > —>— @ > —>— @ > —>— @ > —>— @ > —>— @ > —>—

Họ tên: Kim Thuần Hy

Giới tính: Nam

Tuổi: 17

Chiều cao: 1m88

Cân nặng: 70kg

Sinh nhật: mùng 8 tháng 8

Cung hoàng đạo: Sư tử

Màu tóc: Đen như than mới đào lên.

Nghề nghiệp: Học sinh

Trường đang theo học: Lớp A008 năm ba dành cho thiên tài của trường Trung học Sâm Vĩnh.

Biệt danh: “Bảo vật của trường”, “Hoàng tử vàng”, “Sát thủ thiếu nữ”, “Thiên sứ ác quỷ” (hai biệt danh sau là do tôi vừa nghĩ ra).

Sở trường: Nghe nói “không gì là không thể” (đúng là đồn bậy bạ, làm gì thần thánh đến thế?)

Sở thích: Học, xem sách, thể dục (tennis, đua xe, cưỡi ngựa, lặn, lướt ván…), đàn piano, violon, vẽ manga, ra vẻ lạnh lùng (điểm cuối cùng là do tôi quan sát và tổng hợp nên).

Màu sắc thích nhất: trắng, đen (hắn ta thích màu sắc đơn điệu thế ư?”

Hoàn cảnh gia đình: Từ nhỏ đã sinh ra trong một gia đình giàu có, bố là Tổng giám đốc tập đoàn XXX có trong tay tài sản hơn vạn tỷ.

Tính cách: lạnh lùng, cao ngạo, tự cho mình đúng, cô lập, độc lập, lúc nổi điên lên rất kinh khủng (tính cách khác thì cho phép tôi từ từ moi móc thêm, hy vọng sẽ có những thứ như ‘hài hước’ ‘nhiệt tình’ bộc lộ ra, có điều hình như khả năng rất nhỏ).

Lịch sử tình ái: Không.

Dạng nữ sinh yêu thích: Chỉ có mình hắn biết (công tác bảo mật của tên này đúng là kiên cố quá, đến bạn thân nhất Lý Tú Triết cũng không mảy may hay biết.)

@ > —>— @ > —>— @ > —>— @ > —>— @ > —>— @ > —>— @ > —>—

Ha ha ha ha~, tổng kết xong rồi. Rất có cảm giác thắng lợi, tôi hài lòng nhìn “sơ yếu lý lịch vật săn” mà mình đã phát huy toàn bộ trí nhớ ra để tạo nên, như thể nhìn thấy dáng vẻ thảm hại một vốc nước mắt một nắm nước mũi của hắn khi bị tôi đá đít. Hi hi! …~^O^~…

“Nào nào, tôi là một chú ỉn…” Tiếng chuông quen thuộc vang lên, tôi cầm lấy di động nhìn qua, là Tịnh Mỹ.

“Nói chuyện với Lý Tú Triết sao rồi?”

“Sao cậu biết?” Rõ ràng không cùng lớp, chuyện xảy ra với tôi sao nó biết hết nhỉ?

“Chắc cũng có chút thu hoạch tình hình của Kim Thuần Hy chứ?” Sao tôi hỏi đông nó lại trả lời tây?

“Hà hà~! Đương nhiên rồi, chắc cậu biết thực lực của tớ chứ! Ha ha~! (^@^)”

“Cứ theo luật lệ cũ, hành động săn ác quỷ đã bắt đầu. Nếu cậu đã chuẩn bị sẵn sàng, vậy ngày mai gặp nhau ở trường!” Cái tên Tịnh Mỹ chết tiệt, không cho tôi nghỉ ngơi gì cả.

“Để muộn tí cũng không sao mà, dù gì giờ chỉ hai chúng ta biết.” Tôi vẫn muốn nghỉ ngơi thêm mà…

“Hôm nay tớ đã đưa thông tin về ác quỷ lên website của trường rồi! Lượng comment kinh khủng lắm…”

“Cái gì? ⊙_⊙^  Sao cậu lại có thể…?” Tôi giật bắn người kinh hãi, nhảy nhổm lên khỏi giường, tôi muốn chém chết nó quá.

“Hẹn trước rồi mà!!!”

“Tớ biết rồi!!! ︶︹︺ “ Tịnh Mỹ luôn là tử huyệt của tôi!

“Ngày mai xem cậu thế nào đấy!”

“Được rồi, mai gặp!”

“Ừ.”

CHƯƠNG 11: CUỘC CHIẾN THEO ĐUỔI ÁC QUỶ ĐẦU TIÊN THẤT BẠI

Chiến thư vừa ra, bắt buộc phải hành động.

Trời ạ, theo đuổi kiểu gì đây? Làm sao bây giờ? Theo đuổi kiểu nào? Theo đuổi kiểu nào… Đầu óc tôi như sắp nổ tung. Thôi thì thế này vậy, bắt đầu từ việc xin lỗi “sự kiện bệnh viện” lần trước vậy!

Thế là, lúc giờ tan học vẫn còn xa vời, tôi bèn lén lút chuồn ra ngoài qua cửa sau của lớp học. Tôi phải phi như bay đến lớp học của Kim Thuần Hy trước khi hắn ta ra về mới được.

Kim Thuần Hy và tôi cùng trường, chúng tôi đều là những đứa trẻ đáng yêu của trường Cao trung Sâm Vĩnh, chỉ có điều hắn ta học lớp A008 thiên tài năm ba, còn tôi học lớp “rác” E033 năm nhất.

Cuối cùng cũng đến, cũng may họ chưa tan học.

Lớp A008, tĩnh lặng không một tiếng động, chỉ có bà cô đứng trên bục giảng đang tiến hành bài giảng đến nỗi nước bọt văng ra phèo phèo, một hàng những mái tóc đen đang nhìn lên bảng, hình như ai ai cũng lắng nghe rất chăm chú, lớp thiên tài quả nhiên phi phàm thật!

Xuyên qua cửa kính, tôi nhìn thấy ngay Kim Thuần Hy.

“Nhìn mau! Đó là Kim Thuần Hy đó! Hạnh phúc quá! Hôm nay cuối cùng đã nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai ngời ngời của anh ấy lúc lên lớp rồi…”

Không biết tự lúc nào mà bên cạnh tôi bỗng xuất hiện mấy cô em đôi mắt tràn trề tình yêu, không ngờ trốn học ra sớm đến ngắm Kim Thuần Hy không chỉ có mình tôi.

“Woa, gương mặt nhìn nghiêng của anh ấy đẹp quá! Nếu bạn trai tớ được một phần mười anh ấy cũng tốt quá rồi.”

“Chẳng lẽ anh ấy kiếp trước là thiên sứ? Tại sao đường nét trên gương mặt anh ấy như được thần thánh tạc ra vậy, mày thanh mắt sáng, mê người đến độ không hiểu nổi! *O_O*”

Trời đất, nghe mấy lời đám mê trai này nói, tôi muốn nôn ra ngay lập tức.

“Nếu anh ấy chịu nhìn tớ, một lần thôi cũng được, cả đời này tớ đã sung sướng lắm rồi…”

Làm ơn đi trời! Chỉ là một anh chàng đẹp trai thôi mà? Có cần khoa trương thế không? Tuy đành phải thừa nhận là anh ta đẹp trai hơn tí tẹo so với những anh chàng đẹp trai khác, nhưng cũng đâu đến mức dán cả mặt vào cửa kính vừa chảy nước miếng vừa than thở thế đâu? Cái đám nữ sinh này, đúng là không chịu nổi…

“A, Kim Thuần Hy nhìn về phía này…” Bỗng một tiếng kêu nho nhỏ vang lên, đám mê trai vội vã rụt mấy gương mặt đỏ bừng xuống cửa sổ.

Gương mặt đẹp trai đó đột ngột quay nhìn ra ngoài cửa sổ mà không báo trước, tôi không kịp trốn đi, đụng ngay ánh mắt đó, khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt ấy, tôi như có một cảm giác bị điện giật… *O_O*

“Trời ơi, một đôi mắt đen nhánh như thế, một đôi mắt sâu thẳm đến thế, một đôi mắt sáng lấp lánh như thế, một đôi mắt mơ màng như thế, rõ ràng trong ấy là sóng thủy triều, thủy triều sinh động mê hoặc u buồn kỳ bí, khiến người ta vô thức ngụp lặn… ngụp lặn… ngụp lặn…”

Cái bọn mê trai chết tiệt này, sao mà lại thốt ra những lời thế nhỉ? Nghĩ là đang xem phim truyền hình lúc tám giờ thật ấy à?

“Anh ấy đang nhìn tớ!”

“Nhìn tớ thì có!”

“Các cậu sai hết! Là nhìn tớ!”

Bồ Tát ơi! Con sắp hết chịu nổi đám mê trai cạnh con rồi đây! Nếu Người có hiển linh, thì hãy bắt bọn chúng biến mất đi!

Nhưng Bồ Tát không linh nghiệm, ngược lại số lượng mê trai đã tăng gấp mấy lần chỉ trong vài phút…

“Ding ling ling…” Tiếng chuông tan học cuối cùng đã reo vang, cả ngôi trường bắt đầu sôi sục.

Tôi vội vã vẹt đám mê trai đang chần chừ đứng đó ra, có lẽ bọn nó chuẩn bị tặng quà cho Kim Thuần Hy, chạy vào trong lớp học, đến thẳng Kim Thuần Hy đang sắp xếp túi xách.

“~^O^~, Hi~, Kim Thuần Hy, anh còn nhớ tôi chứ?” Tôi đứng ngay trước mặt anh ta, nở nụ cười “giết người” nổi tiếng của Quách Tiễn Ni.

Căn cứ vào kinh nghiệm, chỉ cần tôi bật sáng nụ cười giết người này, những đứa phàm phu tục tử chắc chắn sẽ yêu tôi đến mức không thuốc nào cứu chữa nổi! Chẳng hạn Lý Tú Triết… Khoan đã, đang lúc quan trọng, tôi nghĩ đến cậu ta làm gì?

“Không nhớ. -_-“ Anh ta liếc nhìn tôi một cái rất lạnh lùng, dám quẳng câu nói này vào mặt tôi, rồi tiếp tục cúi đầu xếp sách vở.

“Không phải chứ? Anh không nhớ gì thật à? Anh nghĩ kỹ lại xem.” Tôi mở to mắt, sửa lại mái tóc, nhìn anh ta chằm chằm.

Cái tên chết tiệt này, chắc chắn anh ta đang nói dối, nhất định là thế. Tôi không thể tầm thường đến thế chứ? Lúc đầu chính anh tìm đến tôi mà.

“Tôi phải về, đừng đứng đó cản trở.” Anh ta hất túi xách lên một bên vai, nắm lấy chìa khóa xe trên bàn, chuẩn bị bỏ đi.

“Không được đi.” Tôi giang hai tay ra, chặn ngay đường đi. Người xung quanh bắt đầu vây lại, có người còn huýt sáo với chúng tôi.

“…” Anh ta không nói gì, chỉ lạnh lẽo nhìn tôi, đến mức tim tôi như thể mọc gai.

“Chắc anh không thể quên tôi chứ nhỉ? Anh không nhớ ai đã khiến anh ngã bổ chửng ở bệnh viện Nhân Ái à? Anh không muốn báo thù sao?” Tôi đắc ý cười nói với anh ta. ~^.^~

“Woa~, đường đường là Kim Thuần Hy đại thiếu gia cũng bị người ta làm cho ngã bổ chửng ư? Mà lại còn là một con nhóc nữa chứ?” Có người kêu lên vẻ vui-trên-sự-đau-khổ-của-người-khác.

“Cái con bé xấu xí này ở đâu nhảy ra vậy? >:-< Dám làm hoàng tử của chúng ta ngã à?” Sau lưng cũng vang lên giọng nói của đám mê trai.

Đáng ghét, dám nói Quách Tiễn Ni thợ săn ác quỷ sắc đẹp tuyệt luân xinh tươi phi phàm đã từng mê hoặc tất cả nam sinh ở trường trung học Đông Nguyên ư? Rốt cuộc là cái đứa mê trai chết dẫm nào nói vậy? Không lấy gương ra tự soi mình đi. Hừ! ~~:-(

“-_- Tôi chưa bao giờ nhớ những người và chuyện vô nghĩa, tránh ra.” Đáng ghét, cái tên Kim Thuần Hy chết tiệt này vẫn lạnh lùng thờ ơ.

Không tránh, không tránh, không tránh thì sao!!! ~~:-(

Vô nghĩa? Một mỹ nữ mê hoặc ngàn vạn nam sinh như tôi đây đối với anh ta chỉ là một người vô nghĩa, không đáng để nhớ đến hay sao? Xem ra tên Kim Thuần Hy này còn khó nhằn hơn tưởng tượng.

Chiêu thứ nhất không xong, tôi vẫn còn chiêu thứ hai. Xem vẻ mặt “ủ rũ đáng thương” của tôi lợi hại đến đâu! Cho dù thế nào đi nữa, cúi gập người 90 độ xin lỗi trước đã, như thế có vẻ thành ý hơn nhỉ.

“Thực ra, thực ra hôm nay tôi đến là để chân thành xin lỗi anh, hôm đó là lỗi của tôi. Xin lỗi!” Tôi nói với anh ta với vẻ dịu dàng khác thường, cố gắng làm ra rất chân thành.

“-_- …” Cái tên chết tiện, chẳng lẽ anh ta đã quen không phản ứng gì khi người ta nói chuyện sao?

“Thực ra… hôm ấy tôi thật sự không hiểu đã xảy ra chuyện gì, quá sợ hãi mới liều mạng chạy biến mất… Tôi cũng không biết tại sao hai chị y tá đó lại đâm sầm vào anh…” Theo những gì Tịnh Mỹ đã dạy bảo, chỉ cần con gái cố nói giọng dịu dàng thỏ thẻ một chút là nam sinh tuyệt đối không có sức đề kháng nổi!

“Để biểu hiện thành ý của tôi, hôm nay tôi mời anh ăn tối, không biết anh có chịu nể mặt tôi không?” Tôi lại có thể nói một hơi những lời đã được chuẩn bị sẵn một cách thành thạo trôi chảy như thế, chắc tôi sẽ nhận được giải Oscar cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất quá!

“…” -_-

Trời ơi, cái tên chết tiệt thích làm ra vẻ lạnh lùng này, tại sao lâu quá chẳng thấy phản ứng gì? Cúi lưng lâu như thế, đầu thiếu máu muốn ngất đi rồi đây này!

“Í? Kim Thuần Hy đâu? Kim Thuần Hy đi đâu rồi?” Lúc ngẩng lên tôi mới phát hiện ra tên ấy đã biến đi đâu mất. O_O Trời ạ, chẳng lẽ anh ta có thuật tàng hình ư?

“Kim Thuần Hy à, đã lách sang một bên đi mất rồi.  ” Bên tôi chỉ còn lại đám ngốc tò mò xem kịch thôi.

Cái tên này, dám làm tôi mất mặt giữa bao nhiêu người thế này? ~~:-( Cái tên chết tiệt, chết tiệt! Đúng là một sự mở đầu khó khăn. Tôi không cam tâm không cam tâm không cam tâm… >_<

Nhưng không cam tâm cũng phải chịu thôi, vì đến khi tôi thở hồng hộc chạy ra đến cổng trường, anh ta đang lái chiếc xe đua màu trắng biến mất không gợn khói, chỉ còn lại tôi sắc mặt tái xám đứng đờ ra ở đó…

A~ trời ơi ~! Cuộc chiến đầu tiên đã thất bại thảm hại !

Kim Thuần Hy! Anh dám sỉ nhục tôi hả? Hừ ~ ~! “Thợ săn ác quỷ” tôi tuyệt đối không phải dạng hữu danh vô thực đâu.

Không sao! Đầu tiên tuy thuất bại, tôi vẫn còn “Kế sách bí mật theo đuổi nam sinh của Tiểu Ni Tử” mà Tịnh Mỹ đã chuẩn bị sẵn cho tôi mà, đó là tác phẩm tâm huyết của tôi và Tịnh Mỹ đó, tôi không tin là không có chiêu nào vô hiệu với anh. Hừ! p(>-<)q Chúng ta cứ đi đi rồi biết! Ha ha!

Hành động theo đuổi nam sinh của Tiểu Ni Tử đã bắt đầu xuất chiêu một cách rầm rộ rồi đây…

Chia tay Tịnh Mỹ ở đầu cầu thang (nó cùng cấp nhưng không cùng lớp với tôi), rồi nhìn thấy đôi chân đứng ngay ở cửa lớp, đôi chân tròn vo mập ú khó khăn nhét vào đôi giày cao gót màu đỏ, đôi giày cao gót đau khổ đến mức như thể lúc nào cũng muốn bùng nổ để được giải thoát, trên giày còn vương chút bùn đất, chút bụi mờ, hai hạt cơm bẹp dí…

CHƯƠNG 6: HẬU QUẢ VIỆC ĐẾN TRỄ

Đương nhiên tôi biết đôi giày kia là của ai, đó chính là – đối thủ oan gia kiếp trước lẫn kiếp này của tôi – mặt bánh bao.

Tôi không dám ngẩng lên, sau cặp mắt kính gọng đen cực đại kia ẩn giấu một đôi mắt nhỏ ti hí phun ra lửa càng khiến người ta không lạnh mà run.

“Quách, Tiễn, Ni!” Mặt bánh bao mở miệng.

“Vâng!” Tôi trả lời với vẻ rất cung kính. Thật là, gọi tôi thì cứ gọi đi, mắc chứng gì nhấn nhá từng chữ từng chữ tên tôi thế, khó nghe chết đi được. =︹=

“Lại đến muộn rồi!”

“Vâng!” Em biết từ lâu rồi mà, em có phải đồ ngốc đâu, không cần cô phải nhấn mạnh để nhắc nhở em.

“-O- Đứng nghiêm, yên đó, đằng sau quay!”

Tôi ngoan ngoãn làm theo thánh chỉ. Cái mặt bánh bao chết tiệt này luôn thích túm lấy sai lầm bé bỏng của học sinh để dạy dỗ người ta với khí thế đằng đằng, chắc do đến tuổi rồi, tôi cũng đã quá quen với cảnh này rồi.

“STOP, đứng nghiêm, bên trái quay! Chuẩn bị, bước đều bước!” Khi tôi bước đến cửa sau lớp học, mặt bánh bao lại bắt đầu phát khẩu lệnh.

Lần này chắc chắn lại dán vào tường lớp học trồng cây chuối rồi, dù sao dfù bà ta làm chuyện gì đi nữa cũng chỉ có bấy nhiêu đó mà thôi.

“Được rồi, đứng im đó, đối mặt với tường, quỳ xuống, hai tay chống đất, chuẩn bị, bắt đầu trồng cây chuối!”

Quả nhiên là đoán không sai mà. Cái bà mặt bánh bao chết tiệt, cứ nói thẳng là đến góc tường sau lớp trồng cây chuối là được rồi, lắm lời! ︶︹︺

Tôi hất túi xách từ vai xuống, ném chính xác lên bàn học xong, bèn thành thạo đặt hai chân áp vào tường. Trên bức tường này, đã để lại rất nhiều “dấu chân” sinh động của tôi, lúc rỗi rãi thậm chí còn có thể đếm để giết thời gian nữa.

“Quách Tiễn Ni, chưa đến giờ về thì không được đứng dậy!” Đôi chân heo của mặt bánh bao cứ diễu qua diễu lại trước mặt tôi rất đáng ghét.

“Có nhầm không ạ? Em chỉ đến trễ mỗi một phút!” Tôi kêu lên phản đối.

“Em còn dám nói à? Hôm qua em trốn bao nhiêu tiết hả? Đừng tưởng tôi không biết, hừ~!”

“T^T Hôm qua em bị người ta bắt cóc, các bạn trong lớp đều có thể làm chứng.” Tôi kêu lên vẻ uất ức. Vốn là thế mà, tôi là người bị hại mà còn bắt chịu trách nhiệm nữa? Thật là!

“Em mà bị bắt cóc á? Ai lại bắt cóc em? Tìm lý do nào hay ho hơn tí có được không?”

“Là thật mà! Là thật đó! Các bạn trong lớp có thể làm chứng cho em!” Lúc này tôi mới phát hiện ra sự tĩnh lặng chết tiệt trong lớp.

Ông trời ơi! Ông hãy kêu oan hộ con!

Tịnh Mỹ, cứu tớ! T^T

Mặt bánh bao có vẻ thỏa mãn vì sự uy hiếp của mình đã hiệu nghiệm, tỏ ra sang trọng quý phái bước lên bục giảng, bắt đầu sự nghiệp giáo dục ru ngủ của mình. Tôi thật đáng thương, chỉ có thể chán chường dùng mắt đánh giá xem trong lớp ai mang giày đẹp hơn.

Woa~? Đôi NIKE số lượng có hạn phiên bản 2004? ⊙_⊙⊙_⊙⊙_⊙ Lại gần tí! Gần thêm tí nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro