Chương 4: Tôi rút được Kim Thuần Hy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, tôi giương đôi mắt gấu trúc trèo lên xe buýt, suốt đoạn đường ngáp dài ngáp ngắn, ôm lấy cây cột trên xe buýt làm gối, đầu mơ màng ngủ thiếp đi, chắc chú tài xế không đến nỗi đưa tôi đến thẳng sở thú chứ?...

"A......... Ôi chao~" Sau lưng bỗng thò ra một bàn tay vỗ lên vai tôi, làm tôi giật mình kêu lên một tiếng, khiến người trên xe dều trợn mắt nhìn, tôi hoàn toàn tỉnh hẳn, thấy người gây họa ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt thú vị - Trương Tịnh Mỹ

"Sao cậu lại đứng sau lưng tớ thế hả? Định dọa tớ à?"~~:-( Lửa giận của tôi bốc lên bừng bừng)

"Kim Thuần Hy!"

"Hả~Cái gì? Cậu nói gì thế?" Tịnh Mỹ nói chuyện luôn khiến tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.

"Cái tên bắt cóc cậu hôm trước là Kim Thuần Hy!"

"Kim Thuần Hy..." Nữ sinh trên xe hình như đều nhạy cảm quá mức với cái tên này, ánh mắt dồn hết lên người tôi và Tịnh Mỹ.

"Gì... Gì thế? Sao cậu lại biết được?" A..............

"Hoàng tử vàng cuả trường cấp 3 Sâm Vĩnh, có chỉ số IQ siêu cao, vẻ ngoài siêu đẹp trai, lạnh lùng với mọi người, làm việc quả đoán, có một gia thế cực kỳ hùng hậu, thành tích luôn đứng đầu bảng, đến nay chưa có bạn gái, người bạn duy nhất là Lý Tú Triết bị cậu làm tổn thương ấy!"

"Thì ra là thế, có điều làm gì khoa trương như cậu nói?"...... Tôi phản bác lại Tịnh Mỹ. Dù sao tôi cũng chẳng có ấn tượng tốt nào với cậu ta, cho dù ừ thì cậu ta cũng đẹp trai quá mức, cho dù ừ thì cực kỳ lạnh lùng dến nỗi hơi biến thái, IQ cao thì tôikhông nhìn ra, ngoài việc lườm nguýt và nói ngừn câu không cần dấu chấm câu...

"Con nhỏ kia, mày nói gì thế? Dám xem thường Thuần Hy cuả bọn này à?" ~~:-(

Thảm ròi, một câu cuả tôi đã dẫn đến sự công phẫn cuả bao kẻ mê trai, tôi túm ngay lấy Tịnh Mỹ chạy như bay đến cửa xe.

Hu ra, cuối cùng đã cách xa không khí nặng muì trong xe rồi, sảng khoái quá! Hít thở không khí tươi mới, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

"Có muốn tạo nên kỷ lục huy hoàng 100 không?" Tịnh Mỹ đột. ngột dừng bước, mỉm cười nhìn tôi. ^_^

Nếu không phải từ nhỏ đến lớn đã lĩnh giáo được nụ cười "đáng yêu" cuả bạn mình, e rằng tôi còn ngỡ ra nó sắp phát kẹo cho tôi nữa kià.

"Cậu muốn làm gì?" Tôi dè dặt hỏi.

"Kim, Thuần, Hy!!" ^o^

O_O^ Khi từ miệ̣ng nó nhảy ra từng chữ từng chữ một, tôi phát hiện ra đại não cuả mình không theo kịp bước chân rồi.

"Cậu... Cậu có nhầm không đó? Cái loại đó... không thể! Cái loại kinh dị ấy..." Lời tôi nói rất yếu ớt

"Chúng ta có phải 'thợ săn ác quỷ' không?"

"Đúng!"

"Thợ săn ác qủy có phải chuyên đối phó với những tên xem thường nữ sinh chúng ta không?"

"Đúng!"

"Kim Thuần Hy có phải thuộc dạng xem thường nữ sinh không?"

"Đúng! Mà không phải là xem thường không thôi!!" Nhớ đến những gì kinh khủng hắn đã làm với tôi hôm qua, và cả vẻ lạnh băng cao ngạo từ đầu đến cuối của hắn, đã khiến tôi hận đến mức muốn đánh một trận. >>-(

"Vậy chúng ta có nên đối phó với hắn?"

"Đúng!!!" >_<

"Vậy là được rồi!" ~^.^~

"O_O^ Hả~?.............. "Tại sao Tịnh Mỹ lúc nào cung có lý thế nhỉ? Tôi thực không thể nghĩ ra chỗ nào sai cả, nhưng cứ cảm thấy kỳ quặc thế nào ấy...

"Chắc tớ vẫn còn lựa chọn khác chứ?" Tôi e dè nhìn Tịnh Mỹ.

Đó là lời hẹn giữachúng tôi: "thợ săn ác qủy" thực ra luôn là hai người, tôi là người thực hành và Tịnh Mỹ là quân sư. Tôi luôn làm theo kế hoạch đã được vạch sẵn, đó cũng là bí quyết yhành công 99 lần khác, chính là cô bạn Trương Tịnh Mỹ yếu ớt không chống nổi gió, ai nhìn thấy cung thương này.

"Tất nhiên, như trước đây thôi, rút thăm đi. ^-^" Tịnh Mỹ lại còn chuẩn bị xong xuôi vương bài âc qủy nữa chứ, tôi có cảm giác mình bị lừa gạt.

Thôi mặc kệ, rút thôi.

Bồ tát ơi! Thượng đế ơi! Chủ nhân của tôi ơi! Cứu cứu chúng con, giúp con đừng để con rút trúng cái tên kinh khủng kia.

Tôi nhắm chặt mắt rút ra một vương bài rồi trả cho Tịnh Mỹ, đợi tuyên án cuả nó.

"-O- Kim -O- Thuần -O- Hy!!!" Tịnh Mỹ rút quân bài ra dựng ngay trước mặt tôi, ba chữ KIM THUẦN HY trên đó gian tà như một cây cột "xử bắn".

"A.................!!!!!!" Tôi nén không được hét lên một tiếng kinh hoàng.

"Thế nào~? Không dám hả~?"

"Làm... Làm gì có? Tớ có gì mà không dám chứ? Tại tớ không thích thôi!" Thật là dám nói tôi không dám à? Tôi là Quách Tiễn Ni! Quách Tiễn Ni!! Quách Tiễn Ni có kinh nghiệm yêu đương 99 lần thành công!!! Thợ săn Quách Tiễn Ni chuyên giúp người yếu chống kẻ mạnh!!! Hừ!!!

Vậy chắc chắn là thế đi nhé! Một tuần thế nào? Một tuần làm được không?"

"Một tuần? Có nhầm không vậy? Cậu nghĩ tớ là ai hả? Marilyn Monroe hay là siêu soa Holywood? Cái loại ấy á? Sao thế được?" >_<

"Đừng làm vẻ mặt sắp chết đến nơi có được không? Được thôi, hai tuần, hai tuần thấy thế nào?" Cái tên Tịnh Mỹ này, đúng là không làm thì không biết khổ mà

"..." Tôi không nói nổi lời nào, vì đã tức đến nỗi mất cả sức lực rồi.

"Vậy thì hai tuần, tớ phải sắp xếp cái đã..." Tịnh Mỹ phớt lờ, căn bản không để ý đến sắc mặt tái xanh của tôi đang nhăn nhó thảm hại.

"Một tháng!" Tôi cắt ngang lời lẩm bẩm cuả nó, vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm túc hơn, ngữ khí cũng chưa bao giờ dứt khoát hơn.
"O_O Một tháng?" Cô nàng trợn tròn mắt.

"Một tháng! Không mặc cả! Quyết không mặc cả!" Lần này tôi vô cùng cứng rắn.

"Được! Chúng ta đến hạ chiến thư!" Tịnh Mỹ không hổ danh là Tịnh Mỹ, quả đoán đến mức khiến tôi vô cùng khâm phục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro