Nụ hôn của quỷ - Tiểu Ni Tử [Chương 76 - 80]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 76: Đi du lịch hôm thi đại học

Trong vô thức, tôi đã hẹn hò với Tú Triết có đến nửa năm rồi.

Cuộc sống trong nửa năm ấy... xin lỗi... cho tôi ổn định tâm ừạng một tí nhé... chỉ có thể hình dung bằng hai từ - KỲ TÍCH! =**=

Cái tên Tú Triết ấy, thật không hiểu cậu ta rốt cuộc được làm bằng gì, mà mỗi ngày đều đầy ắp hào hứng và tò mò như ngày đầu tiên quen nhau, như thế mãi mãi không biết mệt là gì...

Vả lại, sức sống của cậu ta quả giống như đã được tuôn trào sau hơn mười năm tích lũy vậy, ngày nào cũng lái chiếc xe đua hào nhoáng chở tôi đi lung tung các nơi, chơi đến sáng hôm sau cũng không biết mệt là gì.

Tuy ở bên Tú Triết đôi khi cũng thấy hơi phiền phức, phần lớn thời gian thấy rất mệt, nhưng nói chung vẫn là rất vui...

Hình như, tôi cũng... dần dần... thích cậu ấy hơn, là sự yêu thích từ tận đáy lòng, thật sự...

Hi vọng là, có thể quên đi người nào đó, rất mong muốn thế...

Tú Triết, chúng ta cùng cố lên nhé!!! p((^-^)q

ừ, cùng cố lên nào!!! Hi hi-!!!

Nói đến cố gắng thì kỳ thi đại học năm nay đã đến gần lắm rồi. Tú Triết cũng phải đi thi, mà hình như chẳng thấy lo lắng chút nào, ngày nào cũng đeo bám lấy tôi, hình như tôi là môn học duy nhất của cậu ấy thì phải!

Đương nhiên, nếu như tôi là đề thi đại học, thì cậu ấy tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ là thủ khoa kì thi năm nay!!! Tiếc là tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không - thể - nào!!!

Haizzzzz! Tú Triết này ấy à, đúng là khiến người ta lo lắng...

"Tiễn Ni, Tiễn Ni, sao em lại than vắn thở dài thế? Giống như một bà lão già khù đế ấy!" Tú Triết chẳng biết lúc nào đã nhảy ra.

=.= Cái gì mà "bà già khù đế"? Tôi ghét nhất là bị gọi "bà già" đấy. "Em giống bà già chỗ nào hả?"

"Mỗi lần em buồn phiền là chau mày ủ dột; mà hể em chau mày thì trên trán sẽ có nếp nhăn. Nếu nếp nhăn mỗi lúc một sâu, không mất đi nữa, thì em chẳng biến thành bà già đó thôi?" Tú Triết chóp đôi mắt to, nói với tôi một cách nghiêm túc.

Ghét quá, tôi vì ai mới phải than vắn thở dài như bà già thế này chứ? Cậu ta là đương sự mà còn làm ra vẻ vô tội - ngây thơ - chả biết gì!

"Tiễn Ni, Tiễn Ni, anh có một đề nghị rất hay, em có muốn nghe không?"

"Ngày nào mà anh chẳng có 'đề nghị rất hay chứ', có lần nào em được chọn không nghe đâu?"

"Tiễn Ni, hôm thi đại học, chúng ta đi du lịch được không?"

Cái gì? Tên này có bị đần không, mất công tôi còn ngồi lo lắng xem cậu ta có thể đậu đại học được không, thế mà đến thi đại học cậu ta cũng không tham gia.

"Không được, anh bắt buộc phải thi đại học!"

"Tại saooo? Tại sao anh lại phải thi đại học chứ???"

Tại sao? Tại sao!!! Tại sao Tú Triết lại có nhiều cái 'tại sao" thế chứ?

"Bởi vì... bởi vì nếu anh không thi đại học thì sẽ không vào đại học được."

Tất nhiên, với thành tích của Tú Triết, nếu có thi cũng chưa chắc đậu đại học được. Đó không phải do tôi nói bậy nói bạ, mà gần đâybiết được một tin tình báo rất quan trọng:

Thực ra, "bảo bối của trường" Cao trung Sâm Vĩnh luôn có hai người, một người là thiếu niên thiên tài Kim Thuần Hy sau khi vào trường đã cho kẻ đứng hạng hai hít khói dài dài trong tuyệt vọng, người khác lại là Lý Tú Triết, thành tích kém đến nỗi người đứng thứ hai từ dưới đếm lên cũng cách cậu ấy một khoảng rất xa, tên hai người luôn xuất hiện cùng lúc, một đầu

một đuôi, vừa "điền" đầy một bảng "thành tích học tập của học sinh trường Cao trung Sâm Vĩnh".

Vả lại, toàn trường Sâm Vĩnh ai mà chẳng biết thiếu gia Lý Tú Triết tham gia thi thì luôn tùy hứng, nếu nhất thời vui vẻ tham gia thì cũng thường xuyên không ghi tên mà nộp luôn bài thi.

Có điều, dù là thế thì anh cũng không kiêu căng đến mức thi đại học mà cũng bỏ chứ? =.= "He he, điểm này thì Tiễn Ni không cần phải lo đâu, bố anh đã nói, anh muốn vào trường đại học nào cũng được, chỉ một cuộc điện thoại là bố anh có thể giúp anh rồi. Còn về việc thi,

có tham gia hay không thì tùy tâm trạng của anh!"

Cưng chiều! Cưng chiều quá mức!!! Thật đảng sợ!! Ị, -,.-

Cũng may Thuần Hy không thế, bác trai bác gái tuy ngoài mặt tỏ ra thản nhiên, nhưng sự giáo dục của họ cũng khá nghiêm khắc, chí ít chuyện dung túng thế này chưa bao giờ xảy ra.

Thực ra thì, đã lâu lắm tôi không nhìn thấy Thuần Hy, hình như trong nửa năm quen Tú Triết, cũng hiếm khi "tình cờ gặp gỡ", mà mỗi lần đều ngượng ngùng chào vội nhau một câu rồi đi lướt qua nhau. Thuần Hy năm nay cũng thi đại học, bây giờ chắc đang căng thẳng ôn tập, thực ra anh ấy không ôn tập cũng thi đậu mà, không giống Tú Triết...

Lạ thật, sao tôi lại quan tâm đến Thuần Hy rồi? Chẳng phải tôi đã chúc phúc cho anh và Thôi Anh Ái rồi đó sao? Chẳng phải tôi đã quyết định quên hết mọi ký ức đau khổ trước đây rồi sao?

Quách Tiễn Ni, mi là bạn gái của Tú Triết, chỉ nên quan tâm đến Tú Triết thôi, biết chưa? Nhưng, nhưng mà hình như lâu lắm rồi cũng chưa nhìn thấy mụ phù thủy kia đâu...

"Tiễn Ni, Tiễn Ni? Sao em lại thẫn thờ nữa rồi? Gần đây hình như em ngày càng thích t

Tú Triết đưa năm ngón tay ra lắc lắc trước mặt tôi.

Thẫn thờ? Càng ngày càng? Không phải đâu, sao tôi không biết chứ...

"Tiễn Ni, có phải em rất hâm mộ anh không? Vậy thì thế này, đợi năm sau em thi đại học, anh sẽ nói với bố một tiếng, để ông gọi điện thoại sắp xếp giúp em nhé?"

"Thật không? Yêu cầu này mà bố anh cũng đồng ý à?"

Tôi không dám bảo đảm lực học của mình có thể đậu được đại học, nếu ai đó có thể giúp tôi sắp xếp ổn thì hay quá rồi.

"Tất nhiên, bố anh chắc chắn sẽ đồng ý mà. Vì bố anh cũng là bố của Tiễn Ni mà!"

Xì-, tôi đồng ý nhận bố cậu làm bố mình hổi nào, tuy rằng bây giờ tôi là bạn gái của cậu ta thật đấy, nhưng như thế vẫn còn lâu mới đủ =.=. Nếu như vậy thì bố của 98 anh bạn trai trước đây của tôi, tôi đã nhận là bố luôn rồi, lại thêm bố anh và bố tôi nữa, thành ra tôi có một trăm ông bố, khoa trương quá!

"Nhưng mà, dù bố anh giúp em được, thì anh cũng nên thi đại học cho ra dáng chứ?"

"He he, trước kia khi chưa quen em thì anh còn chần chừ không biết có nên thi hay không, nhưng hiện giờ anh hoàn toàn có thể xác định: không - tham- gia!

"Tại sao? ?_?" Tôi hỏi một câu với vẻ ngốc nghếch.

"Vì em đó-! Vì cảm thấy thời gian ở bên em không đủ, lúc nào cũng thấy thiếu, nên mới tận dụng thời gian thi, để được ở bên em thêm mấy ngày nữa!"

Ghét thật! Cái tên đáng ghét! Tại sao cứ nói những lời khiến tôi cảm động muốn khóc chứ? Có phải anh ấy cố ý không? Anh thật sự thích thấy em khóc lắm sao?

"Tiễn Ni, hôm thi đại học chúng ta đi du lịch nhé?"

Trước khi nước mắt tôi rơi ra, Tú Triết đã thốt ra một câu cứu mạng tôi, khiến nước mắt tôi lại bị chặn đứng.

"Được!!!" Lần này tôi nhận lời nhanh chóng đến độ bản thân tôi cũng thấy kinh người.

Chương 77: Thuần Hy mất tích rồi!!!

Kỳ thi đại học cuối cùng đã đến, chính là hôm nay.
Mới sáng sớm, Tú Triết đã lái chiếc xe đua lộng lẫy của anh đến đón tôi, thật là, chạy trống cũng không quên khoe khoang.

Khoan đã, "chạy trốn"? Phụt phụt, Quách Tiễn Ni, mi là đồ mồm quạ thối, mới sáng ra đã nói linh tinh.

Tôi ngồi vào ghế phụ, ném chiếc túi du lịch đựng đầy nhu yếu phẩm thường ngày ra ghế sau. "Tú Triết, sao hình như anh chẳng mang gì hết vậy". "Ồ, anh có mang thẻ tín dụng."
Thẻ tín dụng? Chẳng lẽ anh mua nhu yếu phẩm thường ngày cũng bằng thẻ tín dụng? Đúng là phương thức tư duy của đại gia có khác... =.=
Tú Triết khởi động xe, tôi giật mình nhìn đồng hồ, còn cách môn thi đầu tiên mười phút...
Cảm giác bất an từ sáng sớm đã bắt đầu xuất hiện trong tôi, bây giờ mỗi lúc một mạnh hơn, sao lại thế nhỉ? Tâm tư tôi hình như hoàn toàn không nằm ở chuyến du lịch...
"Nào nào, tôi là một chú ỉn con..."
Điện thoại của tôi! Điện thoại của tôi đang reo! Như chộp được cọng cỏ cứu mạng, tôi nhanh chóng mở chiếc túi nhỏ bên người, lôi điện thoai ra.
Tú Triết bị hành động luống cuống thất thần của tôi làm giật bắn mình, suýt nữa không giữ chắc được tay lái.
"A lô-" Tôi cố sức để giọng minh bình thản. Ghét mình quá, hôm nay bị làm sao vậy không biết? Giống như bị trúng tà ấy. -_-"Tiễn Ni, bác gái đây."
Á-? Là giọng của mẹ Thuần Hy. Chẳng lẽ Thuần Hy xảy ra chuyện gì ư? Không thể nào... Nhưng mà... Quách Tiễn Ni, bình tĩnh! Lắng nghe bác gái nói xem nào! "Tiễn Ni, Thuần Hy mất tích rồi!"
"A_0” ..." Tôi như bị sét đánh đột ngột, toàn thân vật vã vì không chịu đựng nổi sự đau khổ hoảng sợ cực lớn đó, đại não "ùng" một tiếng, mất hẳn tư duy...
"Hôm nay trời chưa sáng nó đã đi, bác cứ tưởng nó sợ muộn giờ thì nên đi sớm, sau đó bác đến nhà xe mới phát hiện ra xe nó còn ở đó, giấy tờ thi cử đều nằm trong phòng nó cả, điện thoại cũng không mang, chẳng mang theo gì hết, các thầy cô coi thi gọi điện liên tục, nói đã đến thời gian cấm vào trường thi rồi, Thuần Hy vẫn chưa đến, bác cuống lên, bác trai thì như điên lên ấy..."

"Hai bác đã nhờ tất cả người quen rồi, nhưng không ai biết tin tức gì... Tiễn Ni, trước kia con cũng ở chung với Thuần Hy một thời gian, con có biết bình thường nó thường hay đi đâu không? Nó thích đi những đâu.
"Kỳ thi quan trọng lần trước mà nếu qua được thì sẽ được vào bất cứ trường đại học nối tiếng nào, nó đã không tham gia rồi, lần này nếu còn bỏ thi nữa, bác trai sẽ giết nó mất... hu hu
0_0” Gì chứ? Bác gái đang nói gì thế? Bác đang nói đến hôm thi mà tôi bị xe mô tô đâm phải đó sao? Sao Thuần Hy lại không thi? Ai bảo tôi không đi thi? Hả?
Nhưng, nhung anh... rõ ràng lúc nãy anh bảo...
Tôi chẳng nói gì hết...
Nhung mà, nhung mà...
Còn nhưng nhị gì?
Cô tưởng tôi sẽ vì cô mà bỏ kì thi quan trọng vậy sao?
Nằm mơ!

Không sai, cảnh tượng lúc ấy là thế, tôi nhớ rất rõ. Song, nghĩ kỹ lại thì Thuần Hy hình như cũng không nói mình có đi thi, thực sự là anh "chẳng nói gì hết"!
Nhưng tại sao anh lại nói "Cô tưởng tôi sẽ vì cô mà bỏ kì thi quan trọng vậy sao? Nằm mơ!" chứ? Anh đang nói dối tôi đúng không?
Tại sao? Tại sao? Tại sao anh lại nói dối tôi??? Kim Thuần Hy...
"Dừng xe, dừng xe, mau dừng xe!" Tôi hét lên như điên với Tú Triết...
Trong đầu tôi hiện giờ chỉ có duy nhất một ý nghĩ - tìm thấy anh, tìm thấy anh, nhanh nhanh tìm cho ra, phải tìm ra Thuần Hy thật nhanh...
"Dừng xe? Làm gì thế?"
Tú Triết nhìn tôi một cách hoang mang, dừng xe lại bên vệ đường một cách bình an vô sự. Còn tại sao phải nói là "bình an vô sự" thì là do tôi cứ túm lấy cánh tàu anh đang giữ tay lái, lắc như điên.
" (>0<) Thuần Hy mất tích rồi, anh ấy không thi đại học! Em phải đi tìm anh ấy! Chúng ta chia ra đi tìm!" Tôi loạng choạng nhảy xuống xe, co chân chạy biến. Tôi cũng không biết mình phải chạy đi đâu, cũng không biết phải đến chỗ nào tìm Thuần Hy, tôi chỉ biết chạy như điên, chạy như điên, có lẽ lúc tôi mệt đến độ không còn chạy nổi, thì sẽ tìm thấy Thuần Hy chăng...
"Cậu ấy đã làm thế thật..." Bên tai vẳng đến một âm thanh yếu ớt, loáng thoáng cảm giác như là giọng của Tú Triết, nhưng tôi đã không kịp nghĩ nhiều nữa...

CHƯƠNG 78: Giấc mộng trong công viên Giấc Mơ Tái Thiên

Tôi chạy như điên, ra sức chạy, nước mắt cũng tràn ra theo bước chân của tôi...

Mắt tôi đảo xung quanh tìm kiếm... Anh ấy nổi bật như thế, xuất chúng như thế, chắc sẽ tìm ra nhanh thôi, chắc vậy... A_T

Tại sao? Tại sao không tìm thấy? Tại sao tìm khắp nơi cũng không thấy? Anh rốt cuộc đã đi đâu thế hả? Anh đi đâu rồi? Kim Thuần Hy, Thuần Hy...

Không tìm thấy, không tìm thấy, hoàn toàn không tìm thấy, làm sao đây? Hu hu hu hu hu hu
hu......... ~—~—~

Tôi ngồi bệt xuống đất.

Nhưng! Nhưng tại sao ở đây lại quen thuộc đến thế?

Chẳng phải đây là công viên Giấc Mơ sao? Chính là công viên Giấc Mơ mà tôi và Tịnh Mỹ lẽo đẽo theo để phá buổi hẹn hò của Thuần Hy và Anh Ái, sau đó anh đã đưa tôi đến đây. Tôi tìm đi, tìm lại, tìm đi, tìm lại, thế nào mà lại chạy đến đây.

Vị tri mà tôi đang ngồi, chính là bãi cỏ lần trước tôi bị rơi xuống nước và được Thuần Hy cứu, rồi tưởng đây chính là Thiên đường.

Trong chóp mắt, những hồi ức đẹp đẽ, giống như đoạn phim quay chậm, bắt đầu hiện lên trong đầu óc tôi, như một giấc mộng...

Một nơi, đến rồi cô sẽ biết...

Chúng ta đến đó đi...

Cô có biết truyền thuyết về hồ phun nước không?

Truyền thuyết nói đến những cô gái đến hồ phun nước này... đều không có được tình yêu mà mình mong muốn...
Nghe nói đó là lời nguyền của một cô gái thất tình nhảy xuống đây tự sát...
Cô căng thẳng gì thế? Cho dù không đến đây thì e rằng cô cũng chẳng gả cho ai được...
Tõm...
Cứu tôi với cứu tôi với...
Đồ ngốc... chẳng phải cô biết bơi sao... thế mà lại bị chết đuối... Là anh đã cứu tôi sao... cảm ơn...
Nếu không vì sợ khó ăn khó nói khi về nhà... thì tôi đã mặc kệ chẳng thèm cứu cô... Dù thế nào đi nữa... cảm ơn anh... tôi rất cảm ơn anh ... Chẳng lẽ là... cố một số thứ đã được định sẵn... không thể nào hất đi được... Người phiền phức như cô... muốn hất cô đi... còn khó hơn chấp nhận cô... thà rằng tiết kiệm công sức...
Cô rất khó đối phó...
Đi thôi...
Muôn lắm rồi...

"Hu hu hu hu hu.... Thuần Hy, Kim Thuần Hy, anh có nhớ không? Anh có còn nhớ những hồi ức chúng ta có chung với nhau không? Em rất nhớ, thật sự rất nhớ..."
"Chẳng phải anh đã nói rất khó ứng phó với em sao? Vậy phải tiếp tục nghĩ cách đi chứ! Xin đừng bao giờ bỏ cuộc dễ dàng như vậy, đừng vì chuyện vặt vãnh mà nghĩ không ra rồi đi tự sát chứ! Đừng, đừng mà, đừng bao giờ... hu hu hu hu.... A_T"
Ông trời ơi, con phải làm sao đây? Làm sao đây??? Rốt cuộc con phải làm gì mới có thể tìm được anh ấy? Nếu... nếu anh ấy chết, nếu anh ấy chết thật, con phải làm sao? Làm sao...
"Đồ ngốc!"
Đúng lúc tôi khóc lóc rền rĩ long trời lở đất, vừa lẩm bẩm tự trách mình, bỗng dưng trên đầu xuất hiện một giọng nói vô cùng lạnh lùng...
A_ 0” Hả-? Ai đang nói đó? Giọng này sao mà nghe quen thế? Còn nữa, ngữ khí cũng vậy, đến hai từ này cũng quen nữa. Đây là từ cửa miệng của Thuần Hy mà- đó rõ ràng chỉ Thuần Hy mới được quyền nói thôi.
Ai học anh ấy thế? Tên đáng ghét! Không được học theo!!! Rốt cuộc là tên chết tiệt nào nhỉ??? Tôi phải lôi cổ hắn ra mới được-!
Tôi đứng phắt dậy, bắt đầu nhìn đông ngó tây.
Phải trái trước sau, phải trái trước sau, chẳng thấy đâu cả, chẳng thấy!
Chẳng lẽ là ảo giác? Vì quá mong muốn tìm thấy Thuần hy, nên xuất hiện ảo giác chăng? Có thể thế không? Có lẽ là vậy? Chắc là vậy? Nhất định là vậy? Chắc chắn tôi đã khóc đến mụ mẫm đầu óc rồi.
Hu ~! Tôi mệt mỏi ngã nhào xuống thảm cỏ, toàn thân bải hoải.

CHƯƠNG 79: Tôi đã nhìn thấy Thần Cây

Thời tiết hôm nay đẹp nhất từ khi vào thu đến nay, trời trong xanh vô cùng- phong cảnh cũng tuyệt đẹp không chê vào đâu được-. Gốc cây to với những nhánh cây vươn thẳng, những phiến lá vàng óng ánh, nhánh cây màu cafe, và cả

thần cây đẹp trai nữa... Đúng là phong cảnh tái hiện của thiên đường! Nhưng nhịp tim của tôi thì sa xuống tận địa ngục A_T

Hả-? Khoan đã! Thần Linh đẹp trai của cây? Thần cây? Thần linh của cây đằng xa sao mà quen mắt thế? Nhìn kỹ lại xem.

Phụt phụt phụt ~!!! Có phải thần cây gì đâu? Rõ ràng là người mà! Mà lại là người tôi quen nữa!!! Chính là người mà tôi đang cất công tìm kiếm nãy giờ!!! Kim Thuần Hy!!!
Tôi xúc động quá! Anh không biến mất, mà vẫn còn đây, lại còn ở cạnh tôi, không bỏ tôi đi đâu cả, tốt quá!

Anh đang ngồi trên một nhánh cây to một cách thoải mái với dáng vẻ ung dung tự tại nhất mà tôi chưa bao giờ thấy. Gió khẽ phớt mái tóc đen óng của anh, từng sợi tóc mảnh dẻ bay bay trong gió, gương mặt trắng trẻo lộ ra những đường nét rất rõ ràng trong ánh nắng, những chiếc lá vàng rực rỡ phản xạ với ánh nắng vàng, từng đốm lung linh nhảy múa trên gương mặt, trên người anh, khiến mắt tôi bỗng xuất hiện ảo giác: Từ một thành trì cổ trong khu rừng âm u thần bí xa xưa, có một hoàng tử đẹp trai lạ thường bước ra...

Tôi lập tức chạy đến bên dưới gốc cây...

"Sao anh lại ngồi trên cây? Làm em tưởng anh là thần cây chứ."

Tìm ra Thuần Hy đúng là vui sướng điên cuồng, nhưng tôi lại nói với anh ấy bằng một câu như vậy.

Haizzzz-! Trái tim con gái à~, có những lúc, tôi cũng chẳng hiểu nổi mình nữa...

"Đồ ngốc!"
Cái tên này, đúng là chịu không nổi, lại cứ " đồ ngốc" mãi, anh chỉ biết nói có câu này thôi
à? =.=
Khoan đã, Quách Tiễn Ni, tính táo! Mi đừng quên mục đích cuối cùng mi đi tìm anh ấy! "Thuần Hy, mau xuống đây đi chứ! Đi thi đại học nhanh lên!"
"Không!"
"Tại sao???"
Anh như không nghe thấy gì, ngẩng đầu lên ngắm bầu trời phía trên.
Cáitên này, làm tôi cuống đến chết mất!
"Anh có biết bác gái đang lo lắng lắm không, bác trai thì sắp điên lên kìa! Anh xuống nhanh đi! Bây giờ đi thi vẫn còn kịp đó!

Nhưng, cho dù tôi ngẩng đầu lên gào thét với anh ấy, đến nỗi cô họng khô lại, cổ đau rát, anh ấy vẫn không phản ứng, như biến thành một cái cây vậy.
=.=” Bó tay rồi, Quách Tiễn Ni này đã nhận lời bác gái, nhất định phải bắt anh đi thi đại học, nên đạt được mục đích này tôi mới thôi!
Tôi bắt đầu trèo lên cây "sột soạt" như một con khỉ, lần đầu trèo cây đúng là sảng khoái quá. Ôi chao ơi-, giờ tôi mới phát hiện ra mình là thiên tài trèo cây-. Ha ha ha...
"Thuần Hy, em lên đây!"
Anh liếc tôi một cái, lại ngẩng đầu nhìn trời.
Đáng ghét, trời thì có gì đẹp mà nhìn đâu? Cứ nhìn mãi anh không thấy mệt à? Đây là lần đầu tiên tôi ưèo cây đó, biểu dương một câu cũng không được sao, chí ít tỏ ra vẻ kinh ngạc cũng được mà. Lúc nào cũng tỏ cái vẻ mặt thờ ơ lãnh đạm, bộ anh bị bệnh à?
"ít ra nhanh cũng tránh sang một bên chứ, như thế em sẽ rơi xuống mất."
Tên này, xem ra chẳng có chút tiến bộ nào, vẫn giống hệt lần đầu tôi gặp, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc tí nào.

Dưới sự nhắc nhở của tôi, anh nhích sang bên một chút, sánh vai anh ngồi trên một nhánh cây rất to và vững chắc, đồng thời cũng nhớ đến sứ mệnh mà mình lên đây. "Bây giờ có thể nói em biết lý do anh không thi đại học rồi chứ?"
Tôi đã bất chấp hình tượng thục nữ mà trèo lên cây rồi nhé, anh mà không quan tâm đến tôi, tôi đẩy anh xuống cho anh biết tay!
"Tôi đã nói với cô rồi, tôi chán ghét cuộc sống thiên tài!"
"Nhưng, nhưng nếu anh không thi vào đại học, bác gái nói bác trai sẽ giết anh mất!"
"Như thế càng tốt, dù sao tôi cũng không đi theo kế hoạch của bố nữa -_- Tôi mệt rồi!"
"Gì ... gì chứ? Sao anh lại nói những lời bi quan tiêu cực như thế? Anh có biết nếu bác trai nghe thấy sẽ đau lòng lắm không?" Thực ra, tôi cũng rất đau lòng...
"Vậy có ai quan tâm xem tôi có đau lòng hay không không?" Bỗng dưng anh hét lên với tôi, khiến tôi giật bắn mình.
0_ 0” Cái tên này, lúc nào cũng thích bộc phát tính ác quỷ một cách đột ngột không báo trước như thế. Phải báo trước chứ, nếu không sớm muộn gì tôi cũng bị anh ta dọa cho chết khiếp. -0
"Xin... xin lỗi..." Tôi lại còn xin lỗi nữa chứ.
"Tôi chịu đủ quá rồi, cái cuộc sống thiên tài nhảm nhí này, cô có biết là, cho dù tôi không học đại học, hay học trường đại học nào đi nữa, cuối cùng cũng phải kế thừa, công ty của bố..."
"A_ 0"..." Thuần Hy, Thuần Hy đáng thương.
"Tôi muốn đi con đường của mình, ít nhất cũng vui hơn bây giờ".
"Vậy... vậy anh đừng tham gia thi nữa! Cũng đừng thừa kế công ty của bố anh nữa!"
Quách Tiễn Ni, đó là những lời từ miệng mi thốt ra ư? Mi đã bỏ mất sứ mệnh của mình nhanh đến thế, vứt tuốt câu dặn dò nhờ vả của bác gái ra ngoài trái đất rồi ư?
"Hử-?" Thuần Hy cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Em nói là, anh chính là anh mà, chỉ cần hoàn thành ý nguyện của mình là được. Nếu anh không thích thì việc thi cử gì đó, công ty của bố anh gì gì đó, vứt hết tất cả sang một bên đi!" Đúng là tư duy của đồ ngốc!"
Kim Thuần Hy chết tiệt, lại mắng tôi là ngốc, tôi phải vắt óc mới nghĩ ra được những câu an ủi mà, không biết đã giết chết bao nhiêu nơron thần kinh của tôi rồi.
"Có điều, tôi cũng nghĩ như vậy."
* A_ o” Trời ạ, anh ấy đang cười kìa, Kim Thuần Hy trước nay chỉ thích nhìn người ta bằng cặp mắt thuộc tính "kim" đang cười, một nụ cười thoải mái ấm áp, thật sự... khuynh quốc khuynh thành...

Chương 80: Thì ra anh ấy đã lừa tôi

"Đúng rồi, Thuần Hy, em có thể hỏi anh một câu không?
" ừm"
"Cái lần em đưa anh đến nơi bị xe

đâm phải ấy, sau khi anh đưa em vào bệnh viện, rõ ràng là anh không đi thi, tại sao lại nói dối em là đi thi? Mà sau đó cứ giấu em mãi, nếu hôm nay bác gái không vô tình nói ra, thì anh định giấu em cả đời đúng không? Tại sao lại thế?"
Cả thế giới trong tích tắc trở nên im ắng lạ thường, nụ cười của Thuần Hy đông cứng lại.

Trầm tư nửa phút sau, anh nhếch môi, đáp gọn lỏn:
"Vui"

Gì.... cái gì? Chỉ vì vui thôi sao? Đáp án này hoàn toàn không có sức thuyếtphục, rõ ràng là anh đang lừa tôi mà!
"Anh thật sự thấy vậy là vui lắm à? Sao em chẳng thấy thế chút nào? Như thể chỉ khiến em cảm thấy càng lúc càng có lỗi với anh...."
"Cô không cần thiết phải cảm thấy có lỗi! Tôi vốn đã định không tham gia kì thi đó, không phải là do cô! Cho dù cô không bị xe đâm phải, tôi cũng có khả năng không thi"
"Nhưng, nhưng rõ ràng em nhìn thấy anh đã vào trường thi rồi mà, nếu không vì em đột nhiên bị xe đâm anh cũng sẽ không ra, đúng không?!! T_T Tất cả đều tại em..."
"Cô có thôi đi không? Tôi đã nói là không phải do cô sao cô cứ thích vơ tội lỗi vào người thế hả? Chính vì cái tình khí kì quặc của cô mà tôi cứ phải giấu nhẹm đấy, để tránh có ngày cô dằn vặt tới mức đi nhảy lầu!"
Anh ấy lại gầm lên với tôi rồi, nhưng, nhưng lần này tại sao tôi không thấy giận, mà lại thấy cảm động, xen lẫn đau khổ vậy?
Có lẽ anh cũng nhận ra trong lúc bực bội đã lỡ lời, nên vội vàng im lặng. Còn tôi, lại nhìn thấy rõ ràng gương mặt trắng trẻo của anh đỏ bừng lên một lúc, tôi bị hoa mắt chăng?
*A_A* Thuần Hy, thì ra là thật, thì ra anh đã vì em, vì không muốn em tự trách mình nên đã nói dối, một lời nói dối đẹp biết mấy...
Tại sao lại như thế? Tại sao? Anh vẫn còn quan tâm đến em mà, dù chỉ một chút cũng là quan tâm, đúng không? Ghét quá, lại đang nghĩ ngợi lung tung gì thế? Tại sao lại dễ dàng nảy sinh ngộ nhận sai lầm với anh ấy chứ? Đúng là không biết ngượng....
Giờ chẳng phải mi đã có Tú Triết rồi đó sao? Đúng, Tú Triết! Tú Triết! Tú Triết! Tú Triết. Chỉ được phép nghĩ về Tú triết!

"Tú Triết.... và cô, bây giờ vẫn suôn sẻ chứ?"
Anh ấy có thần giao cách cảm với tôi sao? Sao tôi vừa nghĩ đến Tú Triết thì anh ấy cũng nhắc đến vậy?
"....ừm...."
Tôi cảm thấy mình trả lời khó khăn quá,T_T khó nhọc một cách kì lạ.... "Tiễn Ni'
"A?"
Hiếm khi anh gọi tên tôi, đặc biệt là bỏ đi cái họ và giọng nói có phần dịu dàng ấm áp như lần này, thế nên tôi không có cách nào kiềm chế được cơn xúc động.
"Hãy đối xử tốt với cậu ấy."

Hả? Câu này sao nghe quen quá ta, hình như anh ấy đã nói................. Đúng rồi! Đó là
trước khi kì thi thử giữa kì, anh giúp tôi học thêm, cũng đã nói những lời y hệt vậy.
Chỉ có điều lần này, anh không nhìn vào mắt tôi, mà ánh mắt của anh đang hướng lên trời....

"Đối xử tốt với cậu ấy? Cậu ấy là ai?"
Tôi chỉ biết anh ám chỉ Tú Triết, tôi cố ý tỏ ra không hiểu, tôi muốn thế....
"Đồ ngốc! Là Tú Triết!!! Tôi mong cô đối xử tốt với Tú Triết!"
"Mắc mớ gì anh cứ nói thế mãi? Tại sao anh cứ nghĩ đến Tú Triết hoài vậy?" Tôi đột nhiên thấy hơi tức giận, chính mình cũng không hiểu vì sao lại tức nữa....
"Cậu ấy là người bạn tốt nhất và cũng là duy nhất của tôi, tôi mong hạnh phúc!"
Nghe đến câu này, trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác chua xót khó nói nên lời.
"vậy em cũng chúc anh và Anh Ái được hạnh phúc!" Tôi bực bội quang ra câu này, trong lời nói có nét bi thương không che giấu được.

"Anh Ái? Tôi và cô ấy cách một cái Thái Bình Dương mà hạnh phúc à?"
Vừa rồi tôi nghe nhầm ư? Hình như anh ấy cười khẽ một tiếng. Còn nữa, cái gì mà "cách một cái Thái Bình Dương mà hạnh phúc?"

"Là....là ý gì vậy?"

"Cô không biết à? Cô ấy đi rồi, về Mỹ."
"Hả.... lúc.... lúc nào thế???

"không lâu sau khi Tú Triết ra viện."
Trong đầu tôi bỗng lướt qua hình ảnh cái đêm tôi và Tú Triết đi công viên trò chơi, Thuần Hy và Anh Ái đi dạo trên phố.

"Nhưng..... nhưng đêm hôm đó, rõ ràng là em nhìn thấy hai người dạo phố ở
trung tâm mà."
Tôi không còn hơi sức đâu nói tiếp, vì một cặp tình nhản dạo phố trong đêm là chuyện thường ngày ở huyện, tôi có để tâm thì cũng có là gì đâu?

"Ồ, đó là tôi tiễn cô ấy đi đó chứ."

"Mười hai giờ đêm đi trên đường hóng gió và đưa tiễn á??? Hai người cũng lãng mạn gớm nhỉ! Ha ha!" Tôi cố ý tỏ ra không quan tâm.

"Cô lại theo dõi tôi à?"
"Gì chứ? Tôi có cần theo dõi anh không? Vả lại, cái gì mà "lại" chứ? Anh
tưởng tôi thích theo dõi anh chắc? Lúc đó là 12 giờ đêm rồi, tôi có phải Batman
đâu?"
Ghét quá! Lại nói ra những lời đáng chết! Haizzz, nếu tôi là Batman thật thì tốt quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#của