Chương 15: Pháo đài cô độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toàn bộ cơ thể anh đau nhức. Khi Bruce thức dậy, anh nhăn mặt vì đau đớn khi anh nghiên cứu xung quanh. Anh quay lại Trang viên Wayne, đang nằm trên giường. Đau đớn bất cứ khi nào anh thở. Một số xương sườn của anh bị vỡ. Anh liếc sang một bên và nhận ra một chiếc IV trong tay anh. Có một túi chất lỏng IV treo bên cạnh giường.

"Cậu chủ Wayne, cậu cảm thấy thế nào?" Alfred đứng cạnh giường.

"Ở đâu-?" Bruce ho và nói với giọng rùng rợn, "Clark ở đâu?"

"Cậu Kent đã đưa cậu về nhà, rồi cậu ấy đi." Alfred giải thích, " Cậu ấy đã nói với tôi chuyện gì đã xảy ra, Cậu Wayne. Trái tim cậu dừng lại trong giây lát... Vậy nên cậu Kent đã thực hiện sơ cứu cho cậu. "

Tôi chc đã chết trong không gian. Điều đó không đáng ngạc nhiên. Bruce cố ngồi dậy khi anh hỏi, "Metropolis thế nào? Có thương vong gì không? "

"Khu vực trung tâm bị thiệt hại nặng nề và một số người bị thương, nhưng không có thương vong nào được báo cáo, Cậu Wayne."

Bruce gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm. Superman đã không giết ai cả, "Và, Clark... Anh ta thế nào?"

Alfred do dự trong giây lát, "Cậu Kent rất... buồn bã. Khi cậu ấy đưa cậu đến đây, cậu ấy khóc và xin lỗi. Có vẻ như cậu ấy tự trách mình vì những gì đã xảy ra. "

Tên ngc đó, "Clark không biết anh ta đang làm gì. Anh ta bị trúng độc tố sợ hãi. Joker đã làm tất cả những điều này." Bi vì tôi đ gã  trn thoát ... Bruce nhìn xuống đùi anh, giận dữ nắm chặt nắm tay anh. Không ai trong số chúng đáng lẽ sẽ xảy ra. Anh nên ngăn chặn nó.

Đưa đôi chân của mình ra khỏi giường, Bruce rên rỉ đau đớn khi đứng dậy.

"Cậu chủ Wayne, cậu cần nghỉ ngơi."!Alfred khăng khăng.

Bruce cúi người và giữ lấy xương sườn đau nhức của mình, "Tôi sẽ nghỉ, nhưng có điều tôi cần phải làm đầu tiên."

Anh lảo đảo ra khỏi phòng trong khi quản gia của anh nhìn anh, rõ ràng là có liên quan. Rất đau đớn, nhưng Bruce đã cố gắng xuống cầu thang. Rồi anh đi đến một thang máy bí mật và đi xuống Batcave.

Trong hang, Bruce loạng choạng tới Batcomputer và ngã gục trên ghế. Hơi thở của anh nông và mệt mỏi. Anh cảm thấy yếu đuối như sắp chuẩn bị ra đi. Anh bám vào bàn làm việc, để anh sẽ không rơi ra khỏi ghế. Bên cạnh máy tính, có thêm một Bat-Comm cho trường hợp khẩn cấp.

Anh nắm lấy Bat-Comm và gọi là Superman.

"Clark?" Bruce chờ phản ứng, nhưng Kryptonian không trả lời. "Clark, tôi biết anh có thể nghe thấy tôi. Điều đã xảy ra không phải lỗi của anh. Anh đã bị bỏ thuốc. Anh đã mất kiểm xoát tâm trí."

Anh đợi vài phút, nhìn chằm chằm vào chiếc Bat-Comm. Vẫn không có phản ứng... Clark giờ đây chắc là một cái xác không hồn. Bruce cần phải vượt qua anh.

Lo lắng, Bruce lại cố gọi lại, "Clark, tôi... tôi biết anh không có ý làm hại tôi. Tôi tha thứ cho anh. Không sao đâu. Chỉ cần trả lời tôi."

Anh giữ chiếc Bat-Comm, chờ đợi một cách lo lắng. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Clark làm điều gì đó quyết liệt? Anh sẽ tự làm hại mình? Người anh hùng luôn đeo trái tim mình trên tay áo. Cảm xúc của anh rất dễ bị tổn thương. Anh có thể xử lý những gì đã xảy ra không? Anh có thể đối phó không? Hay là quá nhiều? Joker đã phá vỡ anh?

"Clark." Bruce gọi lại với một giọng nhỏ hẹp, "Làm ơn hãy trả lời."

Lời cầu xin của anh được đáp ứng với sự im lặng.

Trong tuyệt vọng, Bruce đập chiếc Bat-Comm lên bàn, "Chết tiệt, Clark! Trả lời tôi!"

SxB

Trong pháo đài cô độc, Clark ngồi một mình trong bóng tối. Gió đang gào thét bên ngoài, thổi tuyết khắp nơi. Trời lạnh giá ở Bắc Cực, nhưng nhiệt độ không làm phiền Superman. Anh luôn đến đây khi anh muốn ở một mình. Và ngay bây giờ, anh không thể đối mặt với bất cứ ai. Không phải sau những gì đã xảy ra... Anh đã làm gì...

Superman gần như đã phá hủy Metropolis. Thành phố mà anh phải bảo vệ. Và anh đã làm tổn thương Bruce. Người đàn ông mà anh phải bảo vệ ... Bạn của anh...

Clark đã không di chuyển trong nhiều ngày, và vẫn mặc bộ đồ Superman bẩn thỉu của mình, được bao phủ trong máu khô. Anh không muốn di chuyển. Không có động lực. Anh chỉ muốn trốn khỏi thế giới và biến mất trong chính mình. Suy nghĩ của anh cứ liên tục quay lại khoảnh khắc khi độc tố sợ hãi đã mòn đi, khi anh thấy cơ thể của Bruce trôi nổi trong không gian bên ngoài một cách vô hồn. Hình ảnh đó ám ảnh anh.

Anh rất biết ơn vì Bruce còn sống, nhưng anh cũng cảm thấy tội lỗi. Tội lỗi khiến anh ngột ngạt. Clark cảm thấy khủng khiếp về những gì đã xảy ra và xấu hổ.... Thật xấu hổ. Khi anh nghĩ Bruce đã biến mất vĩnh viễn, Clark đã sẵn sàng hủy hoại cả thế giới. Anh đã sẵn sàng giết người. Anh muốn giết người. Thật đáng sợ. Làm thế nào mà Clark đánh mất chính mình, trên bờ vực của sự điên rồ.

Anh quan tâm đến Bruce rất nhiều. Nếu người đàn ông đó không được hồi sinh, Clark sẽ phá hủy cả thế giới ... Superman sẽ trở nên hung hăng, giết chết bất kỳ tên tội phạm nào anh có thể tìm thấy. Giết bất cứ ai anh có thể đổ lỗi.

Nó nguy hiểm. Để quan tâm rất nhiều về một người.

Khi lần đầu tiên gặp Batman, anh ta đã đúng. Clark là một người ngoài hành tinh nguy hiểm. Và, anh bị hỏng. Superman có khả năng gây ra nhiều thiệt hại cho thế giới.

Tốt hơn là nên che giấu. Để ở xa, thật xa. Anh không thể làm đau ai nữa.

Một mình ở Bắc Cực, Clark điều chỉnh phần còn lại của thế giới, bỏ qua mọi thứ. Anh không nói chuyện với ai cả, không tương tác với ai. Cho vài tuần. Những ngày tất cả đều đổ máu trong khi Clark ở lại trong một góc của pháo đài.

Đôi khi anh sẽ lắng nghe nhịp tim của Bruce chỉ để đảm bảo rằng người đàn ông ấy vẫn còn sống. Nhưng, thường xuyên hơn không, nó không cần thiết. Clark không cần nghe nhịp tim vì anh có thể nghe thấy điều gì đó tốt hơn. Giọng của Bruce.

Bat-Comm đang nằm trên sàn nhà, bên cạnh anh. Mỗi ngày Bruce sẽ gọi anh. Và Clark sẽ lắng nghe, nhưng anh chưa bao giờ trả lời. Đôi khi Batman sẽ ra lệnh và hét lên trong sự thất vọng. Lần khác anh sẽ nói bình tĩnh và cầu xin.

Nhưng mỗi ngày, không có sai khác, anh sẽ gọi ... Tất cả các tin nhắn của anh đều bắt đầu theo cùng một cách:

"Clark, chúng ta cần nói chuyện."

"Clark, nghiêm túc đi. Trả lời tôi. Ngay."

"Clark, anh đang chọc điên tôi. Trả lời tôi đi!"

"Clark, anh đang ở đâu? Bất cứ khi nào tôi cố gắng theo dõi Bat-Comm của anh, anh đều nằm ngoài tầm kiểm soát. "

"Clark, anh có ở Bắc Cực không? Hay anh ở Nam Cực? "

"Clark... Ít nhất hãy cho tôi bằng chứng rằng anh không chết."

"Clark, tôi biết anh đổ lỗi cho chính mình vì những gì đã xảy ra. Đừng. Đó không phải lỗi của anh."

"Clark, làm ơn đừng có phớt lờ tôi nữa."

"Clark, anh là tên khốn kiếp. Trả lời tôi!"

"Clark, tôi sẽ tìm anh. Và khi tôi làm thế, tôi sẽ đá mông anh."

"Clark, đủ rồi. Tôi tha thứ cho anh. Tôi thề. Chỉ cần trả lời tôi..."

"Clark, làm ơn... Anh muốn tôi cầu xin sao?"

"Clark, đồ quái vật tàn bạo."

"Clark, nếu tôi nhảy khỏi một tòa nhà, anh sẽ đến chứ? Tôi có phải gây nguy hiểm cho bản thân mình không? "

"Clark, tôi... tôi sẽ để anh ôm tôi. Tôi sẽ để anh ... Chết tiệt, tôi không thể chịu đựng được nữa. "

"Clark, hãy nói với tôi là anh ổn."

"Clark, hôm nay tôi đi tới căn hộ của anh. Tiền thuê của anh đã đến hạn. Tôi đã trả nó. "

"Clark, anh nợ tôi 700 đô."

"Clark, nếu anh thực sự là bạn của tôi, hãy nói chuyện với tôi. Ngay."

"Clark, anh là một người bạn tồi tệ."

"Clark, đừng có lờ tôi nữa!"

"Clark, tôi đã gọi xong rồi. Khi tôi tìm thấy anh, tôi sẽ làm cho anh hối tiếc vì điều này. Khốn kiếp."

Ngày hôm sau, Bruce không gọi...

SxB

Không có âm thanh của giọng nói của Bruce, thời gian trôi qua chậm hơn. Trong vài ngày nữa, Clark không di chuyển. Anh ở trong góc tối lạnh lẽo của mình bên trong Pháo đài Cô độc, đắm mình trong đau khổ. Anh đã định ở đó mãi mãi, nhưng cuối cùng sự nhàm chán trở nên không thể chịu được.

Clark đứng dậy và đi lang thang xuống hành lang. Anh phải tránh xa mọi người, nhưng anh vẫn có thể nói chuyện với hình ba chiều. Khi anh đến được máy tính của pháo đài, anh bật chương trình AI của cha mình. Trước khi cha anh qua đời trên hành tinh Krypton, ông đã tạo ra một chương trình nhân tạo dựa trên sự giống nhau của ông.

Sau khi bật chương trình, Jor-El xuất hiện trước mặt Clark như một hình ba chiều.

Hình ba chiều đã nghiên cứu anh một lúc, "Chuyện gì vậy, Kal-El?"

Clark trả lời buồn bã, "Con không nghĩ rằng con có thể sống trên trái đất nữa."

Jor-El trông bối rối, "Tại sao?"

"Con quá mạnh ở đây. Con quá nguy hiểm."

"Sức mạnh của con là một món quà. Mẹ của con và ta đã gửi con đến hành tinh này bởi vì chúng ta biết con sẽ mạnh mẽ thế nào dưới ánh nắng vàng. "

"Vậy thì cha đã phạm sai lầm." Clark ngắt lời, "Con không thể sống như thế này."

Jor-El cau mày, "Chuyện gì đã xảy ra, Kal-El? Nói với ta."

Với một tiếng thở dài, Clark giải thích, "Một trong những kẻ thù của con đã đánh thuốc con. Khi bị ảo giác, con làm tổn thương người mà con quan tâm ... đã gần giết anh ấy. Trái tim anh ấy dừng lại, nhưng con đã có thể cứu sống anh ấy. "

"Cậu ta là ai?"

"Bruce." Nước mắt trào dâng trong mắt anh khi Clark nói, "Con muốn bảo vệ anh ấy hơn bất cứ thứ gì, và con đã giết anh ấy."

"Nhưng bây giờ cậu ta vẫn còn sống?"

"Đó không phải là vấn đề! Nó không bao giờ nên xảy ra!" Clark giận dữ dụi nước mắt, "Con không thể tha thứ cho bản thân vì đã làm tổn thương anh ấy."

"Con có yêu người đàn ông đó không?" Jor-El hỏi.

"Cái gì?" Anh há hốc miệng  bất ngờ với bức ảnh ba chiều, "K-Không. Con chỉ ... con quan tâm đến Bruce rất nhiều, và- "

"Kal-El, con luôn có thể thành thật với ta."

Nuốt một cách lo lắng, Clark ngập ngừng một lúc. Anh biết anh có tình cảm với Bruce, nhưng bây giờ, sau tất cả những gì đã xảy ra ... Anh nhận ra những cảm xúc đó nghiêm trọng thế nào. Anh không thể phủ nhận điều đó.

"Có, con... con yêu anh ấy." Một giọt nước mắt rơi xuống mặt anh khi Clark nói, "Cha , con yêu anh ấy rất nhiều. Con nên làm gì đây?"

"Con trai của ta, con phải nói chuyện với người yêu dấu của con."

Người yêu dấu? Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh ba chiều trong sự hoài nghi, "Nó không làm phiền cha rằng con có tình cảm với một người đàn ông?"

Jor-El giải thích, "Ta tin rằng Trái Đất có những nền văn hóa tương tự như Spartans cổ đại và Sacred Band of Thebes. Trên Krypton, mối liên kết của con với Bruce  được coi là bình thường. "

( Sparta: Một thành phố nổi bật của ngươi Hy Lạp cổ.

Sacred Band of Thebes:là một  của những người lính chọn lọc, bao gồm 150 cặp tình nhân nam, thành lập một lực lượng ưu tú của quân đội  trong thế kỷ thứ 4 trước Công nguyên.")

"À, trên Trái Đất, văn hóa bây giờ hơi khác một chút. Hầu hết các chiến binh nam không ... liên kết như thế. Con không biết liệu Bruce có thể yêu con không."

"Con sẽ không biết cho đến khi con hỏi." Jor-El khuyên.

Clark thở dài, vẫn cảm thấy khổ sở, "Dù sao cũng không quan trọng. Con không thể ở bên anh ấy. Không phải sau những gì con đã làm."

"Ta không gửi con đến đây để con một mình, Kal-El. Đừng cô lập bản thân. Con phải nói chuyện với cậu ta. "

Anh lắc đầu, "Không, con không thể mạo hiểm làm tổn thương Bruce nữa."

"Kal-El-"

Clark tắt chương trình AI và đứng im lặng.

SxB

Trong Pháo đài cô độc, Clark nằm trên sàn, nhìn lên trần nhà. Anh đã ngủ trưa, nhưng sau đó anh lại có một cơn ác mộng khác. Gần đây anh gặp nó rất nhiều. Trong hầu hết các cơn ác mộng, Bruce sẽ chết rất khủng khiếp theo cách nào đó, sau đó Clark sẽ trở thành một con quái vật và phá hủy thế giới. Thông thường, Clark sẽ thức dậy la hét hoặc khóc.

Sau đó, lắng nghe nhịp tim của Bruce là điều duy nhất có thể làm anh bình tĩnh. Ngay bây giờ, Batman ở Gotham, ở Batcave, có lẽ trên máy tính. Nhịp tim của anh mạnh mẽ và vững chắc như một giai điệu. Nó thật nhẹ nhàng.

Clark lắng nghe nhịp tim tuyệt vời đó trong gần một giờ. Rồi anh đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc đến từ Metropolis.

"Superman! Giúp em! Làm ơn! Cứu em!" Lois hét lên một cách tuyệt vọng.

Không suy nghĩ, Clark nhảy lên và bay ra khỏi pháo đài. Vượt qua bầu trời, anh đi đến Metropolis một cách nhanh chóng. Lắng nghe giọng nói của Lois, anh nhanh chóng tìm thấy cô trên mái nhà của căn hộ. Anh lơ lửng trước mặt cô, quét khu vực, nhưng không có mối đe dọa nào.

Lois đang đứng trên tầng thượng một mình. Cô không gặp nguy hiểm gì cả. Clark trừng mắt nhìn cô, bực tức vì cô đã lừa anh.

"Xin lỗi." Cô mỉm cười xin lỗi, "Em thực sự cần nói chuyện với anh."

Bực mình, Superman quay lại, chuẩn bị bay đi.

"Clark, đợi đã."

Anh khựng lại và nhìn cô đầy kinh ngạc, "Làm sao em biết?"

Lois giải thích, "Khi anh bị ảo giác, anh nghĩ em là Zod và anh bảo em tránh xa Bruce... Vậy  là em đã tìm ra nó. Em biết Bruce cũng là Batman. "

"Ồ..." Anh cũng tấn công cô ấy? Clark nhìn cô lo lắng, "Anh đã làm tổn thương em không?"

"Không. Có, anh đã thử." cô thừa nhận, "Nhưng Bruce đã cứu em. Anh ấy đã cứu tất cả Metropolis."

Superman gật đầu, cảm thấy tội lỗi.

"Đó không phải lỗi của anh, Clark. Joker đã đánh thuốc anh với độc tố sợ hãi hay bất cứ thứ gì nó tương tự thế. "

"Anh đã giết Bruce."

"Em biết... em thấy anh làm hô hấp nhân tạo cho anh ấy. Nhưng anh ấy ổn rồi. Anh đã cứu anh ấy."

Clark chế nhạo, "Ừ, anh đã cứu anh ấy sau khi giết anh ấy. Đó là anh hùng thực sự."

Cô thở dài trong khi khoanh tay, "Smallville, anh phải tiếp tục cuộc sống của mình. Anh không thể trốn tránh mãi. "

Tránh ánh nhìn của cô, anh lặng lẽ quay đi.

"Làm ơn quay lại làm việc đi." Lois nài nỉ, "Em đã nói với Perry rằng anh đã bị thương trong cuộc di tản. Em giả mạo ghi chú của bác sĩ và mọi thứ. Nhưng đã ba tuần rồi và anh cần quay lại. Anh có muốn mất việc không? "

Anh thở dài, "Không, tất nhiên là không."

"Vậy anh  sẽ trở lại?" Cô hỏi hy vọng.

Clark bay xuống và đáp xuống mái nhà, đứng trước mặt cô, "Anh đã gây ra quá nhiều sự hủy diệt. Anh phải bảo vệ Metropolis, và anh đã phá hỏng cả trung tâm của thành phố. "

"Đó không phải lỗi của anh, Smallville."

"Không thay đổi được những gì đã xảy ra ..." Anh lẩm bẩm buồn bã, "Anh nghĩ thành phố này sẽ tốt hơn mà không có anh."

"Anh biết điều đó là không đúng" Lois lập luận, "Metropolis cần Superman. Luôn luôn cần. Sẽ luôn luôn. Và Daily Planet cũng cần Clark Kent. "

Clark nở một nụ cười nhỏ.

"Ồ, nhưng em cảm thấy như một kẻ ngốc." cô đột nhiên phàn nàn, "Khi em say đắm Superman trong những năm này, anh có cười sau lưng em không?"

Anh chớp mắt ngạc nhiên, "Gì? Không, anh sẽ không làm thế. "

Cô cười toe toét, "Em biết, Smallville. Anh không phải loại người như thế. Em chỉ không thể tin rằng em đã không nhận ra nó sớm hơn. Ý em là, ngụy trang của anh không tuyệt lắm. "

"Ừ ... Bruce cũng nói như vậy."

"Có lẽ chúng ta sẽ giúp anh có được một cái mũ trùm như anh ấy." cô nói đùa.

Clark đã cười lần đầu tiên trong vài tuần qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro