Chương 33: Con quái vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một lúc, Clark ngồi bên ngoài, trong cái lạnh thấu xương, đắm mình trong đau khổ. Rồi cuối cùng anh đứng dậy và lau nước mắt. Anh không có thời gian cho việc này. Bruce bị thương và anh ấy cần được chăm sóc y tế. Bằng cách nào đó, Clark phải đưa người đang bị thương kia về nhà. Anh có thể mang Bruce về, nhưng anh không cảm thấy thoải mái khi chạm vào Bruce lúc này. Không phải sau... chuyện đã xảy ra. Anh nghi ngờ Bruce cũng cảm thấy thoải mái với nó.

Clark có thể bay đến Gotham và mang theo Batplane tới đây. Rồi có lẽ Bruce có thể tự bay về nhà. Điều đó có thể hiệu quả. Nhưng Bruce bị thương nặng. Lái Batplane có thể là quá nguy hiểm cho anh. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh bất tỉnh khi đang lái  máy bay?

Với một tiếng thở dài, Clark lê bước vào Pháo Đài Cô Độc. Anh cần tìm ra điều gì đó. Anh không thể bỏ Bruce ở đây.

Bên trong pháo đài, Bruce vẫn còn ngồi trong góc tường, run rẩy. Hầu hết Kevlar của anh đã bị xé rách. Anh gần như khỏa thân. Clark cảm thấy một cảm giác tội lỗi và tránh ánh nhìn của anh, không thể nhìn vào Bruce. Không thể nhìn vào tất cả những tổn thương anh đã gây ra...

Superman cởi áo choàng đỏ và ném nó cho Bruce, "Đây."

Bruce nhanh chóng quấn chiếc áo choàng quanh mình. Anh hẳn đã rất lạnh . Ngay cả với áo choàng, Bruce vẫn run rẩy. Anh nhìn Clark với ánh mắt ngờ vực.

"Nếu anh muốn, tôi có thể đưa anh về nhà." Clark miễn cưỡng đề nghị.

"Không." Bruce ngắt lời.

Clark gật đầu hiểu rõ. Anh đã mong đợi điều đó, "Nếu tôi mang Batplane tới đây, anh có thể bay về nhà không?"

"Có." Bruce trả lời một cách nghiêm túc.

"Anh có chắc không? Anh  thực sự bị thương rất nặng."

"Mang cái máy bay chết tiệt đó đến đây." anh gầm gừ.

"Được rồi." Clark quay lại và bước đi.

Anh rời khỏi pháo đài và phóng lên bầu trời, quay trở lại Gotham  nhanh  nhất có thể. Trong vòng vài giây, Clark đến Batcave. May sao, hang động trống không. Clark không thể đối mặt với Dick hay Alfred ngay lúc này. Họ sẽ ghét anh rất nhiều nếu họ biết những gì anh đã làm. Và Cark xứng đáng với nó.

Sau khi Superman nắm lấy Batplane, anh bay ra khỏi hang. Anh bay lên bầu trời trong khi mang chiếc máy bay trên đầu. Clark vội vã quay trở lại Bắc Cực và đặt Batplane xuống trên mặt đất đầy tuyết, gần Pháo đài Cô độc.

Khi Clark bước vào pháo đài, anh ngạc nhiên khi thấy Bruce đã đứng lên. Bruce buộc chiếc áo choàng đỏ quanh cơ thể anh như một cái áo toga( áo dài của người La Mã cổ ) và anh từ từ di chuyển qua phòng. Trong khi dựa vào tường, Bruce khập khiễng trên cái chân nguyên vẹn của mình về phía lối ra. Clark biết Bruce phải chịu đựng một điều đau đớn khủng khiếp. Batman rất mạnh mẽ. Nó thực sự tuyệt vời.

Trong một lúc, Bruce gần như mất thăng bằng. Clark bước về phía anh, đưa tay ra giúp đỡ.

"Đừng!" Bruce rít lên.

Clark sững người và nhanh chóng rút tay lại, "Tôi xin lỗi."

Bruce nhìn anh và thở dài, "Tôi vẫn đang cầm chiếc nhẫn. Anh không nên đến gần tôi."

Clark gật đầu, cảm thấy tội lỗi, "Anh nói đúng. Tôi xin lỗi."

"Máy bay ở ngoài à?" Bruce hỏi.

"Ừ."

"Tốt." Bruce ngó qua anh, đi ra ngoài.

Clark đứng ở khoảng cách an toàn trong khi anh nhìn Bruce bước tới Batplane và bò vào trong. Sau đó, Bruce bắt đầu khởi động máy bay và cất cánh trên bầu trời. Trong khi Bruce lái chiếc máy bay, Clark bay trong không trung phía sau anh. Anh vẫn lo lắng rằng Bruce có thể bất tỉnh. Nếu có chuyện gì đó xảy ra và Bruce mất kiểm soát chiếc máy bay, Clark  sẵn sàng đỡ nó.

Đó là một chuyến bay dài trở lại Gotham. Clark bay với tốc độ chậm rãi trong khi anh theo sau Batplane. Suy nghĩ của anh trở lại với thương tích của Bruce. Với một trái tim nặng nề, Clark nhớ lại Bruce đã hét lên và cầu xin anh dừng lại. Nước mắt dâng trào trong mắt anh lần nữa khi Clark cảm thấy một nỗi buồn không thể diễn tả. Cảm giác như anh có một cái lỗ hổng lớn trong ngực. Thật đau đớn khi Clark chỉ muốn chết.

Làm thế nào anh có thể làm tổn thương Bruce như thế? Clark là một con quái vật. Một con quái vật tà ác. Anh xứng đáng với cái chết.

Sau khi Bruce lái máy bay vào Batcave, Clark dừng lại trong không trung, lơ lửng trên Trang viên Wayne. Bruce đã an toàn ở nhà. Đó là tất cả những gì quan trọng lúc này. Sự an toàn của Bruce... Clark không thể không tự nhủ. Thế giới sẽ là một nơi tốt hơn mà không có Superman. Bruce chắc chắn sẽ an toàn hơn.

Clark bay trở lại Metropolis, đau khổ bởi những suy nghĩ của chính mình.

SxB

Sau khi hạ cánh Batplane, Bruce vấp phải cửa chiếc máy bay và ngã xuống sàn. Anh rên lên đau đớn trong khi giữ cánh tay bị gãy. Mọi thứ đều bị thương. Toàn thân anh bầm dập và tàn tạ. Với mỗi hơi thở, xương sườn bị gãy của anh đau đớn khủng khiếp. Rất khó thở. Anh hy vọng anh không bị thủng phổi.

Bên kia Batcave, Alfred đang lao về phía anh, "Cậu chủ Bruce!"

Người quản gia nhanh chóng quỳ xuống bên cạnh anh và giúp Bruce ngồi dậy, "Chuyện gì đã xảy ra? Sao cậu có thể bị thương nặng như này?"

Bruce rút chiếc nhẫn kryptonite màu đỏ và đưa nó cho Alfred, "Thực hiện việc này. Khóa nó trong hầm kryptonite. Tôi sẽ  tiêu hủy nó sau."

Alfred nhét chiếc nhẫn vào trong túi, "Điều này có thể đợi. Kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra."

"Không, không thể đợi được." Bruce cáu kỉnh, "Khóa nó trong hầm ngay!"

"Nếu cậu đã nói thế, Cậu Wayne." Alfred nhíu mày khi ông đứng dậy và bước về phía hầm kryptonite.

Người quản gia mở khóa hầm với mã bảo mật, sau đó ông đặt chiếc nhẫn kryptonite đỏ vào bên trong. Sau khi khóa hầm lần nữa, Alfred vội vã quay lại với Bruce và quỳ xuống cạnh anh.

"Giờ cậu sẽ cho tôi biết những gì đã xảy ra chứ, Cậu Wayne? Tại sao cậu rời khỏi đây mà không có thắt lưng? Và chuyện gì đã xảy ra với Batsuit của cậu?" Mắt Alfred mở to kinh hãi khi ông nhìn chằm chằm vào tấm vải đỏ quấn quanh cơ thể của Bruce, "Đó có phải là áo choàng của Superman không?"

Bruce phớt lờ tất cả các câu hỏi và ra lệnh, "Mang cho tôi mấy bộ quần áo từ phòng của tôi. Tôi cần đến bệnh viện. "

"Cậu Kent đâu?" Alfred cau mày, "Cậu ấy đã làm điều này với cậu sao?"

Bruce nhắm mắt lại khi một làn sóng chóng mặt đánh vào anh. Anh cảm thấy đau như thể sắp nôn mửa, "Làm ơn, Alfred." anh lẩm bẩm yếu ớt, "Chỉ cần cho tôi mấy bộ quần áo."

"Chúng ta sẽ nói về chuyện này sau, Cậu Bruce." Người quản gia lao đi.

Vài phút sau, Alfred trở về Batcave với một chiếc quần thể thao và một chiếc áo rộng thùng thình. Ông đưa quần áo cho Bruce, rồi quay lại. Alfred đứng quay lưng về phía Bruce, tạo cho anh sự riêng tư. Bởi bây giờ, quản gia biết tốt hơn việc đề nghị là cứ để Bruce tự mặc quần áo của mình. Vấn đề không nằm ở việc Bruce đang bị thương nặng mà là việc anh luôn quá bướng bỉnh để chấp nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào.

Trong khi ngồi trên sàn nhà, Bruce cởi áo choàng đỏ và tung nó sang một bên. Rồi anh vật lộn để kéo chiếc áo lên đầu. Anh rên rỉ trong đau đớn khi anh kéo cánh tay bị gãy của mình qua một ống tay áo ngắn. Tiếp theo, anh với lấy quần thể thao và bắt đầu kéo chúng lên. Khi Bruce nhìn xuống, anh thấy những vết bầm trên xương hông. Sự đổi màu là hình dạng  bàn tay của Clark. Một làn sóng buồn nôn khác cuộn lên khi Bruce rùng mình. Anh kết thúc việc kéo quần trên, nhưng anh không thể ngừng run rẩy.

"Cậu chủ Bruce, cậu ổn không?" Alfred liếc qua vai ông, rồi ông nhận ra cách Bruce đang run rẩy, "Cậu Bruce?" Alfred trông lo lắng khi quỳ xuống bên cạnh anh.

Bruce buộc mình phải ngừng run rẩy. Anh không thể vỡ nát bây giờ. Anh vẫn có vấn đề cần làm. "D-Dick đâu rồi?"

"Cậu bé đang tìm cậu." Alfred trả lời, "Chúng tôi sắp gọi cho Justice League."

"Đừng gọi họ." Bruce ra lệnh, "Tôi không muốn ai biết về chuyện này, Alfred, bao gồm cả Dick. "

"Chúng ta sẽ giải thích chấn thương của cậu thế nào đây?"

"Nếu Dick hỏi, nói rằng tôi đã đánh với Bane. Nếu có ai khác hỏi, cứ nói là máy bay riêng của tôi mất kiểm soát và tôi may mắn sống sót. "

"Ghi nhận hợp lệ." Alfred nghiến chặt răng khi ông hỏi một cách giận dữ, "Con quái vật ngoài hành tinh đó vẫn là mối đe dọa với cậu sao?"

Con quái vật ngoài hành tinh? Trong một giây, Bruce bối rối, đến khi anh nhận ra Alfred đang đề cập đến Clark. Rõ ràng, anh không còn là Cậu Kent nữa. Chỉ là con quái vật ngoài hành tinh ...

Bruce nuốt xuống khó chịu khi nhìn đi chỗ khác, "K-Không phải lúc này."

Ánh mắt Alfred dịu dàng với sự cảm thông, "Tôi sẽ giúp cậu vào dinh thự. Sau đó chúng ta cần gọi xe cứu thương."

"Được rồi."

Alfred đứng thẳng lưng và đưa tay cho Bruce, "Cậu có thể đứng dậy không, cậu Bruce?"

"Đươc rồi." Bruce nắm lấy tay Alfred và cố gắng đứng vững trên đôi chân lành của anh.

Anh rên rỉ đau đớn trong khi dựa vào Alfred. Sẽ là một chuyến đi bộ dài lên trang viên.

SxB

Khi Bruce mở mắt ra, anh có thể thấy ánh nắng chiếu qua cửa sổ. Anh đang ở trong một căn phòng bệnh viện với một cột tiếp nước bên cạnh giường. Cơ thể anh vẫn đau, nhưng cơn đau không còn quá tệ. Anh có lẽ đã được tiêm morphine. Bruce giơ tay trái lên và nhìn chằm chằm vào dây tiếp nước trong tay. Cánh tay phải của anh đang bó bột. Đêm qua, Bruce hẳn đã ngất đi sau khi Alfred gọi xe cứu thương. Anh không thể nhớ chuyến đi đến đây.

"Nhìn kìa, cha tỉnh rồi!" Dick đột nhiên lao vào phòng và ngồi cạnh giường bệnh của Bruce, "Cha cảm thấy thế nào rồi, Bruce?"

Bruce nhún vai, "Ta thấy khá hơn rồi."

"Vâng, con cá là vậy." Cậu thiếu niên mỉm cười, trông thật nhẹ nhõm.

Sau đó, Alfred bước vào phòng và đứng đằng sau Dick, "Cậu đã bị nứt sọ, Cậu Wayne. Bác sĩ kiên quyết giữ cậu lại để quan sát. "

Bruce cau mày, "Khi nào tôi có thể về nhà?"

"Đó là quyết định của bác sĩ, Cậu Wayne." Alfred nói một cách nghiêm nghị, "Cậu sẽ không rời bệnh viện cho đến khi bác sĩ coi nó đã an toàn."

"Đúng vậy." Dick đồng ý, "Con sẽ kéo cha trở lại đây nếu con phải làm thế."

"Tốt thôi." Bruce càu nhàu không vui.

"Vậy, chuyện gì đã xảy ra tối qua?" Dick hỏi, "Alfred nói rằng cha đã chiến đấu với Bane."

"Ừ, và ta đã thua. Nó đã xảy ra." Bruce nhún vai lần nữa, cố  hành động bình thường.

Dick cho anh một cái nhìn ngờ vực, "Nhưng tại sao cha không mang dây đai tiện ích của mình? Con tìm thấy nó trong Batcave và nghĩ rằng cha có thể đã bị bắt cóc."

"Ta để lại nó có mục đích." Bruce nói dối, "Ta mang theo một chiếc thắt lưng mới. Đó là một mẫu thử nghiệm mà ta đã nghiên cứu. "

"Và chuyện gì đã xảy ra với cái đai mới?"

"Nó phát nổ."

Dick chớp mắt ngạc nhiên. "Oh SHIT."

"Ừ. Sau khi thiết bị đó thất bại, ta đã may mắn thoát khỏi cuộc chiến sống còn đó. Ít nhất Bane đã không đập vỡ lưng ta hoặc gây ra bất kỳ tổn thương vĩnh viễn nào." Bruce tiếp tục nói dối trong khi Alfred nhìn anh chằm chằm một cách không chấp nhận.

Dick im lặng một lúc cho đến khi cậu nói, "Con chỉ đang băn khoăn... Làm cách nào mà cha có thể rời khỏi hang nhanh như thế? Con biết cha đã không lấy Batmobile."

Bruce nuốt nước bọt một cách lo lắng, "Ta lấy Batplane."

"Nhưng con cũng thấy chiếc Batplane trong hang động."

"Ta lấy chiếc Batplane mới." Bruce nói dối.

"Ồ, cái mới."  Dick chế giễu giận dữ, "Đó có phải là một nguyên mẫu giống như chiếc thắt lưng bí mật mới mà cha không bao giờ nói với con không?"

Bruce thở dài và quay đi.

"Con không phải là một tên ngốc. Nói cho con biết sự thật đi." Dick yêu cầu.

Bruce lắc đầu, "Không có gì để nói, Dick. Ta đã chiến đấu với Bane và thua. Kết thúc câu chuyện."

"Cha đang che giấu cái quái gì vậy?" Dick lườm anh.

"Không có gì."

Dick khoanh tay, "Con đã kiểm tra dây đai tiện ích của cha sáng nay, và con đã thấy một mảnh kryptonite biến mất. Cha có cần cẩn thận giải thích điều này không?"

"Sao cơ?" Đôi mắt Bruce mở to vì sốc.

"Kryptonite và bình chứa chì của nó đã biến mất. Con biết cha luôn mang nó trên thắt lưng của mình. Tại sao lại thiếu nó?"

Bruce có thể cảm thấy tim anh đập thình thịch khi suy nghĩ của anh lướt nhanh lo lắng. Thắt lưng của anh đã bị bỏ lại bên trong Batcave đêm qua. Những người duy nhất tiếp cận hang là Alfred, Dick, Barbara, và... Clark. Bruce sững sờ kinh hoàng khi anh nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Clark hẳn đã quay trở lại Batcave và đánh cắp kryptonite xanh. Bruce nhớ lại sự hối hận và buồn bã trên khuôn mặt Clark đêm qua. Ôi không!. Clark có kế hoạch ...?

Dick nhìn anh với vẻ lo lắng, "Bruce? Cha ổn chứ?"

"Ta xin lỗi." Bruce lẩm bẩm, "Ta cần được nghỉ ngơi. Con có thể quay lại vào ngày mai không?"

"Chà, vâng." Dick miễn cưỡng nói, "Nếu đó là những gì cha muốn."

"Đi nào, Cậu Dick." Alfred đặt tay lên vai Dick.

"Alfred, ông có thể để điện thoại của ông ở đây không?" Bruce hỏi, "Cái của tôi không ở đây."

"Tất nhiên rồi, cậu Wayne." Alfred đưa cho anh chiếc điện thoại và mở cửa cho Dick ra khỏi phòng, "Ngủ ngon. Chúng tôi sẽ trở lại vào ngày mai."

Ngay khi Alfred và Dick rời khỏi phòng, Bruce gọi vào số của Clark. Rồi anh giơ điện thoại lên tai và chờ đợi một cách lo lắng.

Một giọng nói máy móc trả lời, "Chúng tôi xin lỗi. Bạn đã gọi đến số bị ngắt kết nối hoặc không còn trong dịch vụ. Nếu bạn cảm thấy bạn đã đạt đến bản ghi này do lỗi, vui lòng kiểm tra số và thử- "

"Chúa ơi, Clark!" Bruce cúp máy, hoảng sợ. Anh biết điều chết tiệt nào có thể làm tổn hại Clark lúc này. Bruce không bao giờ nên để anh một mình. Có người cần kiểm tra Clark càng sớm càng tốt.

Anh nhanh chóng gọi vào số của Lois.

SxB

Tại Daily Planet, Lois ngồi ở bàn làm việc bên trong văn phòng của mình. Cô đang gõ máy tính, để hoàn thành bài viết mới nhất của cô. Cho đến nay, đó là một ngày khá nhàm chán. Đã là khoảng giữa trưa, nhưng Smallville vẫn chưa đến làm việc. Superman có lẽ bận rộn cứu thế giới. Kể từ khi anh gia nhập Justice League, có vẻ như anh luôn bị mất việc. Clark may mắn vì Bruce sở hữu Daily Planet. Mặc dù về mặt kỹ thuật có thể sa thải được Clark, nhưng mọi người đều ngầm hiểu ngụ ý của sếp.

Khi điện thoại của cô reo lên, Lois liếc nhìn người gọi. Đó là một con số mà cô không nhận ra.

Cô trả lời điện thoại, "Xin chào?"

"Lois, Clark đâu rồi? Anh ta có đến làm việc  hôm nay không?"Bruce hỏi.

Với một tiếng thở dài, Lois dựa lưng vào ghế, "Này, Bruce. Em đang làm việc chăm chỉ. Cảm ơn vì đã hỏi." cô phàn nàn mỉa mai, "Nếu anh muốn nói chuyện với bạn trai mình, sao không gọi điện thoại cho anh ấy?"

"Anh ta có ở Daily Planet không?" Bruce giận dữ hét lên.

Cô nhăn mặt, "Chúa ơi. Bình tĩnh nào. Không, anh ấy không ở đây. Hôm nay Clark không đi làm ." Lois dừng lại, cảm thấy lo lắng, "Đợi đã, có chuyện gì sao?"

"Cô cần tìm anh ta. Tới căn hộ của anh ta đi. "

"Hả, Bruce, chuyện gì thế?"

Anh noi một cách nghiêm túc, "Tôi nghĩ Clark đang định tự sát."

Lois bật dậy khỏi ghế, hét lên, "Cái gì ?! Tại sao chứ?!"

"Nó phức tạp lắm. Chỉ cần tìm anh ta. Tới căn hộ của anh ta ngay."

"Em sẽ đi! Em sẽ đi! "Lois nắm lấy ví của mình và lao ra cửa.

"Gọi lại cho tôi nếu tìm thấy anh ta." Bruce cúp máy.

Lois chạy vào thang máy và xuống tầng một. Sau đó, cô vội vã ra khỏi tòa nhà và nhảy lên một chiếc taxi. Cô lao vào taxi và nói với tài xế địa chỉ của Clark.

"Lái xe qua tất cả các trạm dừng và tôi sẽ trả gấp đôi. Đó là trường hợp khẩn cấp, "cô cuống cuồng nói.

"Vâng, thưa cô." Người tài xế taxi dẫm chân lên ga, rồi họ lao ra đường.

Ở ghế sau của xe taxi, Lois lục tung chiếc ví của mình cho đến khi cô tìm thấy chìa khóa dự phòng căn hộ của Clark. Trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực khi cô nắm chặt lấy chìa khóa trong tay. Lois cảm thấy sợ hãi đến mức không thể suy nghĩ đúng đắn. Làm ơn hãy sống sót, Smallville.

SxB

Clark ngồi ở bàn bếp bên trong căn hộ của mình. Trên bàn, có một mảnh kryptonite màu xanh sáng. Sáng sớm hôm nay, Clark đã bay đến Batcave và lấy kryptonite từ thắt lưng của Bruce. Thật may là kryptonite vẫn nằm trong một hộp chứa chì khi anh tìm thấy nó. Nếu không, Clark sẽ không thể mang nó đi.

Kể từ đêm qua, Clark đã lập kế hoạch để kết thúc cuộc đời của mình. Bây giờ anh có mọi chuẩn bị theo thứ tự. Anh đã viết với ý chí của mình, để lại toàn bộ số tiền và đồ đạc của mình cho cha mẹ. Anh chắc chắn rằng Ma và Pa của anh muốn chôn xác anh tại trang trại Kent. Họ có thể sử dụng tiền của Clark cho đám tang để nó không trở thành gánh nặng cho họ. Clark cũng đã mặc quần áo cho đám tang của mình. Anh mặc bộ đồ đen, nên không ai phải thay quần áo cho anh sau khi anh chết.

Clark đưa tay về phía kryptonite, rồi anh cảm thấy như thể anh sắp ngất đi. Anh rút tay lại trong khi dựa lưng vào ghế. Anh cảm thấy nhẹ nhõm và toàn bộ cơ thể anh đau nhức vì quá gần với kryptonite xanh.

Anh định nuốt kryptonite. Nó sẽ phá hủy anh từ trong ra ngoài, phá hủy tất cả nội tạng của anh. Nó sẽ là một cái chết đau đớn. Cái chết mà anh xứng đáng ...

Clark với tay lấy kryptonite lần nữa, nhưng bàn tay anh rơi xuống bàn, quá yếu để đạt được mục tiêu của nó. Chết tiệt. Clark loạng choạng đứng dậy và bước vào quầy bếp. Anh mở ngăn kéo và lấy ra một cái thìa. Rồi anh ngồi xuống bàn.

Sử dụng cái thìa, Clark xoay xở lấy miếng  kryptonite ra khỏi bàn. Bàn tay anh run rẩy và anh nhăn nhó vì đau đớn khi anh nâng kryptonite lên miệng anh. Anh chỉ cần nuốt kryptonite, và tất cả chuyện này sẽ kết thúc. Cơn ác mộng khủng khiếp này sẽ kết thúc.

Clark nhớ lại tiếng thét của Bruce và nỗi sợ hãi trong mắt anh. Đây là điều phải làm. Không thể lấy lại những gì anh đã gây ra. Không chuộc lỗi. Không tha thứ. Clark phải chết.

Anh mở miệng, chuẩn bị nuốt kryptonite.

Đột nhiên, cánh cửa bật mở và Lois xông vào căn hộ. Cô chạy về phía Clark và hất cái muỗng ra khỏi tay anh. Kryptonite rơi xuống sàn cạnh chiếc ghế của Clark. Không... Clark buồn bã nhìn xuống tảng đá xanh rực rỡ. Anh đã lấy được kryptonite. Anh phải kết thúc chuyện này.

"Cái quái gì thế, Clark?!" Lois hét lên với anh, "Anh đang cố giết chính mình à?"

"Em không hiểu. Anh phải chết." Clark nghiêng người sang một bên, cố chạm tới kryptonite trên sàn nhà.

Lois giận dữ dẫm lên kryptonite. "Tự tử không bao giờ là cách giải quyết vấn đề ! Chẳng có chuyên gì xảy ra cả!"

Clark dựa vào bàn bếp, cố giữ thăng bằng. Toàn bộ căn phòng đang quay cuồng trước mắt anh. Anh sắp ngã xuống, "Em không hiểu." anh lẩm bẩm yếu ớt.

"Vậy khiến cho em hiểu đi! Tại sao anh muốn tự sát? Cái quái gì đã xảy ra ?! "

"Anh gần như cưỡng hiếp Bruce."

"Anh làm gì?" Cô há hốc miệng nhìn anh.

"Anh bắt cóc anh ấy, đánh anh ấy tàn bạo, và cố cưỡng hiếp anh ấy. Em sẽ để anh chết bây giờ chứ?" Clark nhìn cô với nước mắt.

Lois trông rất bối rối, "C-Tại sao? Tại sao anh-?"

"Joker khiến anh tiếp xúc với kryptonite đỏ ... Sau đó, anh đã mất khống chế."

"Kryptonite đỏ khiến anh trở nên bạo lực?"

"Nó khiến anh thành quái vật. Anh không thể để nó xảy ra lần nữa, Lois. Anh phải chết." Nước mắt chảy dài trên mặt anh khi Clark cầu xin,"Hãy hiểu cho anh. Đó là cách duy nhất để bảo vệ Bruce. Làm ơn hãy để anh chết đi."

Clark cuối cùng đã mất thăng bằng và ngã xuống ghế. Anh cảm thấy rất yếu khi ở gần kryptonite. Mọi thứ mờ đi khi anh bất tỉnh.
---------
Tui định dịch hết một thể rồi đăng một lần luôn. Nhưng chẳng biết bao h mới xong lên lại quay lại đăng từng chap vậy😔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro