Chương I: Sự sống và cái chết.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ Hôn Máu

Ngày… tháng…năm…

Có ai đó hỏi tôi rằng: “Nếu được chọn lại, liệu bạn có muốn thay đổi cuộc đời mình?”

Tôi mỉm cười và lắc đầu đáp lại: “Cảm ơn cuộc đời vì mình đã sinh ra”.

Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi tất cả, cho tôi vấp ngã, cho tôi những khó khăn để khiến bản thân mình thêm mạnh mẽ.

Hơn những gì bạn tưởng tượng, cái cuộc sống mà tôi đang nói đến cũng chẳng khác gì cái góc bếp mà tôi đang ở. Nó ngột ngạt và thật mờ mịt làm cho khái niệm thời gian với tôi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Tôi – Dương Nguyệt Cát, cái tên mang theo hạnh phúc tràn đầy… nhưng cuộc đời tôi lại viết lên một từ bất hạnh đúng nghĩa.

Không sinh ra trong vòng tay ôm ấp của mẹ, cũng chẳng một lần biết được hơi ấm của tình cha, tôi sống mười ba năm trong vai trò của một đứa người ở và ngày tháng lớn lên nhờ những trận đòn roi.

Nếu nói tôi là Lọ Lem, tôi sẽ cười mà rơi nước mắt. Lọ Lem là cô gái xinh đẹp xuất thân từ tầng lớp quý tộc, tôi thì không. Cô ta ngây thơ, tôi không thể. Cô sống trong trang truyện cổ ngày ngày được người khác nhắc tên.

Còn tôi, tôi chỉ như cây hoa lan dại, lớn lên trong góc vườn tăm tối và bị thế giới lãng quên.

Hạnh phúc hay may mắn? Đó vốn là một khái niệm thật xa vời. Cái may mắn nhỏ nhoi cho đến giờ mà ông trời ban tặng cho tôi là được theo hầu người chị nuôi, à không là phải, mà là cô chủ đến lớp.

Thế mà…

Đến một ngày, có bức thư lạ được gửi đến. Tôi cầm phong thư trên tay, đọc không biết bao nhiêu lần một chữ “Bà” đơn giản ở đó. Cứ như một giấc mơ, từ một con nhỏ nghèo rớt, tôi bỗng trở thành Lọ Lem hiện đại khi thừa kế một tòa lâu đài.

Phải đấy, tôi là Lọ Lem… nhưng là cô nàng “Lọ Lem phiên bản lỗi”.

Khi đến tòa lâu đài kia, nhận được trong tôi chỉ là sự hụt hẫng. Giấc mơ vẫn mãi là giấc mơ, cổ tích thì vẫn chỉ là cổ tích. Tôi thoát khỏi căn bếp lạnh, tìm đến một căn nhà hoang vu.

Nếu hạnh phúc và may mắn quá xa vời thì “yêu”, một lần cũng chẳng dám nghĩ tới. Yêu đã chẳng thể, vậy thì yêu kẻ thù của chính mình, liệu có thể không?

Nguyệt Cát tôi chỉ đơn giản muốn sống một cuộc đời êm ả như khúc gỗ lớn trôi trên dòng sông yên bình. Không khó khăn, không bước ngoặt, cũng không cần phải quá sáng lạn.

Thế nhưng, tôi nào phải khúc gỗ lớn gì, chỉ là một chiếc lá nhỏ bị dòng suối cuốn đi. Hết vượt qua những vòng xoáy, lại lên thác xuống ghềnh mà không ai thương cảm vớt lấy.

 Lọ Lem có hoàng tử, tôi cũng có. Nhưng có thì sao?

… Chàng hoàng tử ấy…

Còn chẳng phải là người.

  Chương I: Sự sống và cái chết.

Màn đêm bao trùm lêm vạn vật một màu đen đặc quánh. Ngay đến cả ánh trăng cũng mệt mỏi giấu mình ẩn nấp trong đám mây đen. Đêm nay, tất cả đắm chìm vào cái im lặng đáng sợ, thi thoảng mới thấy cái cựa mình của cây lá.

Đồng hồ thành phố mạnh mẽ đập tan không gian tĩnh mịch bằng hồi chuông lúc nửa đêm. Tiếng chuông hôm nay vang vọng kì lạ, da diết hệt tiếng khóc thương. Lúc này, khi mà con người nghỉ ngơi sau một ngày mệt nhọc thì nào ai biết hàng ngàn sinh vật khác mới bắt đầu công việc kiếm ăn sinh tồn.

- Chúng mày về trước đi, tao để quên điện thoại ở quán rồi.

Tiếng nói khàn khàn của chàng trai trẻ vang vọng trong đêm khuya, lọt thỏm vào khoảng đêm tĩnh mịch. Đám thanh niên trẻ nặng nhọc lê những bước chân về nhà sau một cuộc nhậu đêm mệt mỏi.

Bỗng nhiên, những cơn gió ập đến, quật tung cái im lặng bằng những tiếng rít ghê người. Hàng cây xào xạc, giơ những cánh tay chống đỡ cơn gió mạnh nhưng lại bị bẻ gãy răng rắc, gió giận dữ giật mạnh những chiếc lá cuốn đi.

Vũ ghì chặt cổ áo, bấm chặt từng ngón chân xuống đế giày, cố gắng bước vào con ngõ hẻm nơi quán karaoke cậu vừa mới rời đi. Mặc dù đã khom người lại nhưng cậu vẫn cảm thấy cái đau rát từ những hạt bụi đất bắn lên.

Con hẻm nhỏ hiện ra, vẫn là cái thứ màu của đêm nhưng bị gió đem cô đặc lại, không để cho những tia sáng nhỏ có thể len lỏi qua. Tiếng cú đêm từ đâu vọng tới làm Vũ rùng mình. Cái thanh âm ấy trong đêm nghe rờn rợn pha chút lạnh lẽo mà chắc chắn chẳng ai thích nổi. Bởi lẽ, nó như tiếng than thở ai oán của những linh hồn đem gửi gắm vào cái vắng lặng của đêm, là tiếng kêu của những linh hồn cô đơn đang bị dòng chảy của thời gian vùi lấp. Và người ta vẫn cho rằng, hiển nhiên, khi cú cất tiếng kêu cũng là khi sự chết chóc bắt đầu.

Trong ánh sáng chập chờn của cửa hiệu Karaoke, mập mờ hiện lên một dáng người đang lảo đảo bước đi. Vũ nheo mắt, cố gắng kéo đôi chân nặng nề bước lại gần, bóng người nhỏ bé kia chao đảo rồi yếu ớt ngã xuống mặt đường.

Nhìn dáng người đó, cậu đoán chắc đó là một cô gái. Nhưng Vũ lại lắc đầu, nơi này vắng vẻ lại giữa đêm khuya, một cô gái sao có thể dám ra vào. Ngồi xuống bên cạnh cô gái nhỏ, cậu tỉ mỉ xem xét. Dựa vào chút ánh sáng từ những ngọn đèn nháy, cậu chỉ thấy những khoảng nước đen loang lổ nơi cổ áo cô ta.

Tự nghĩ: “Có thể do cô gái này uống quá nhiều rượu nên mới ra nông nỗi này”.

Nhưng rồi, khoảng đen ấy cứ lan rộng dần, rộng dần, chảy xuống cả mặt đường kéo theo mùi tanh nồng bốc lên…Máu!!! Nhanh chóng đưa tay lên mũi cô, khuôn mặt cậu dần biến sắc.

Cô gái ấy tắt thở rồi.

Không kịp suy nghĩ gì, Vũ hốt hoảng chạy vào quán Karaoke lấy điện thoại và vội vã gọi cho cảnh sát. Quay lại chỗ cô gái lạ cùng với lễ tân của quán, cậu xót xa cởi chiếc áo khoác đang mặc đặt lên người cô.

.

Tại hiện trường vụ án, Vũ và anh chàng lễ tân đang tường trình sự việc đã xảy ra với cảnh sát, phía sau lưng là cô gái trẻ không có lấy một hơi thở.

Sau khi trình bày xong, Vũ quay người lại, khuôn mặt dần chuyển sang màu tím ngắt không một giọt máu, lắp bắp chẳng nói lên lời:

- Cô ấy vừa… vừa…mới ở đó mà. Cô ấy tắt thở rồi…rồi mà.

Anh chàng lễ tân và cảnh sát nhìn theo hướng cánh tay chỉ của Vũ bằng những cặp mắt to tròn đầy sững sờ.

Cô gái nhỏ đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn lại ở đó chiếc áo khoác ấm áp tình thương.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro