1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Nếu tình yêu có giới hạn, anh chắc chắn sẽ không yêu em. Đừng hỏi anh vì sao yêu em, anh sẽ không trả lời được, cũng đừng hỏi anh yêu em nhiều như thế   nào, nó không lớn lắm đâu, chỉ đủ chiếm trọn trái tim anh.


Em quên kể với anh

Những ngày trời trong mà lòng dậy sóng

Những ngày lặng ngồi thầm thì với bóng

Mình kể cho mình về nổi cậu đơn...
   ​

Thu đến, mang trên mình cái màu vàng ảm đạm của lá, thu bứt là xuống thềm,  rơi vương trên đường, nhuộm vàng một góc phố. Gió thu tràn về   lạnh khe khẽ, hơi lạnh rất nhẹ sộc vào mũi, mang vào người cái mùi thơm mặn   nồng của lá. Gió cuốn lá vờn một vòng, sau đó mới yên tâm để lá rớt khẽ xuống đường. Thu- bình yên đến lạ.

Thu này có chút đặc biệt, anh và cậu quen nhau vào ngày đầu tiên của thu. Không phải anh mở lời trước, cũng chẳng phải cậu chủ động, là do mọi   người sắp đặt. Anh và cậu là thanh mai trúc mã, anh và cậu học cùng lớp, tình cảm của cậu đối với anh, cậu tin là anh cũng biết. Nhưng tình cảm của anh, cậu lại không hiểu nổi. Anh quan tâm chăm sóc cho cậu từng ly từng tý, nhưng luôn luôn lạnh lùng, lạnh nhạt với cậu. Đôi khi ngồi gần anh, cậu lại thấy xa lắm, cách nhau chỉ là một cái chạm lưng, nhưng sao cậu lại thấy như một vòng Trái đất.

Hai người bị ép quen nhau trong một trò chơi của lớp, anh bị ép buộc bóc thăm, nếu bóc trúng thâm có tên ai, anh phải quen với người đó trong vòng một   mùa thu, và anh bóc ngay thâm có tên cậu- Lee Jihoon.

Cậu đã vui mừng suýt khóc, nhưng lại chỉ biết thẹn thùng mà giấu kín. Anh thì bình thường như chưa có gì xảy ra, trên mặt không có một chút cảm xúc. Cậu   biết anh không thích trò chơi đó, nên đã mở miệng từ chối, nhưng anh lại không đồng ý, chả biết là cố tình hay vô ý mà thốt lên rằng:

   - Quen cho vui!

Cậu cười, một nụ cười mà lệ nuốt vào trong, cậu hiểu rồi, cậu- là một món đồ chơi của anh, không hơn không kém. Người thường dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng đủ biết, chàng hotboy có tiếng nhất trường như anh như thế nào lại thích   một người bình thường đến đổi tẻ nhạt như cậu? Chỉ có thể là quen nhau để giải trí.

Tuy nói là quen nhau, nhưng giữa anh và cậu chẳng có nổi một cuộc hẹn, một cú điện thoại hỏi thăm, một tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi tối. Cứ như thế cho đến giữa mùa 

Hôm nay trời trong xanh, lá cây cũng ít rụng hẳn, gió vờn nhẹ lên chóp mũi xinh xắn của cậu, mang vào người cậu cái lành lạnh của thu. Anh hẹn cậu về   quê nhà thu hoạch củ cải, anh chở cậu bằng xe, rất nhanh đã đến.

Cả cánh đồng củ cải trắng xóa rông thênh thang, cậu quên mất anh đang bên cạnh, vội vàng chạy vào trong, ngây ngô đi lung tung khắp khu vườn. Cậu chạm tay vào vài cái lá cải xanh vờn, cảm nhận được sự mát lạnh trên những chiếc lá nhỏ xinh, cậu mỉm cười, nụ cười tỏa nắng.

Mãi mê ngắm nhìn những củ cải trắng tròn tròn, cậu không biết Soonyoung đã đến bên cậu từ lúc nào. Anh cúi đầu xuống, rất sát khuôn mặt của cậu, hơi thở ấm nóng của anh phả vào khuôn mặt cậu, khiến nó rất nhanh đỏ ửng. Cậu giật bắn mình vội vàng né tránh cái nhìn kì hoặc của anh.


   - Chẳng phải chúng ta thu hoạch cải sao? Mau mau làm thôi.

Jihoon luống cuống lấy dụng cụ, sao đó ngồi bẹp xuống đất, không cần hỏi anh cách thu hoạch, đôi tay nhỏ nhắn đã đào đào, bới bới.

Cậu đúng là cậu nhóc ngốc, thu hoạch cải trên khu vườn lớn như vậy mà chỉ có hai người, cậu cũng không thèm thắt mắt hay hỏi hang gì. Anh mang cậu đến đây không phải để thu hoạch cải, là muốn cậu có một chuyến đi chơi vui vẻ.

- Em nghĩ bao lâu nữa em mới thu hoạch xong khu vườn này?

Soonyoung cũng ngồi xuống bên Jihoon, đôi mắt châm chú quan sát biểu hiện của   cậu gái ngốc.

- Không lâu đâu, có mọi người giúp chúng ta mà.

Jihoon vô tư nói, nhưng khi ngửa đầu lên, đập vào mắt cậu chỉ là cải với cải, chẳng có đến một người ngoài anh và cậu. Jihoon ngây ngốc một hồi mới quay sang Soonyoung thắc mắt:

- Tại sao không có ai hết? Hai chúng ta làm sao có thể thu hoạch hết củ cải ở vườn đây?

- Đồ ngốc! Chúng ta đi chơi chứ không phải đi làm cái công việc chán ngắt này.

Soonyoung cú nhẹ lên đầu Jihoon, cậu nhíu mày chịu đựng. Không hiểu sao, càng   nhìn, anh càng thấy cậu đáng yêu, tâm tính đột nhiên muốn chọc ghẹo cậu một   chút.

- Là đi chơi thật sao?_ Jihoon ngây ngô hỏi lại, rõ ràng lúc hẹn cậu đi, anh không nói như vậy.

- Ừ!

Giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp của Soonyoung vang lên, anh trong vô thức đưa tay lên mũi cậu, vuốt nhẹ dọc theo sóng mũi. Cái mũi nhỏ nhắn của cậu có phản   ứng, liền ửng đỏ cả lên. Anh bật cười, cậu nhóc này sao lại nhạy cảm thế chứ.

   Thấy Soonyoung thân mật với mình như vậy, tim Jihoon đập như muốn nhảy ra ngoài. Anh vừa vuốt mũi cậu, vuốt xong thì lại cười lớn, cậu đúng là đồ chơi thú vị vậy sao?

   Nhưng tại sao cậu không cảm thấy chán ghét hành động đó của anh, ngược lại trong lòng còn cảm thấy ấm áp, có phải cậu mắc vấn đề về thần kinh hay không?

   Cậu ngồi yên như tượng, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm vào Soonyoung, cả nhúc nhích cậu cũng không dám. Đôi mắt tròn xoe mở to hết cỡ, khuôn mặt thể hiện rõ sự bất ngờ.

   Cậu đã im lìm như vậy, anh cũng thừa thế xông lên. Anh tiến gần khuôn mặt cậu   hơn, đúng như dự đoán, cậu rụt mặt về, nhưng anh đã kịp đưa tay ra sau ôm lấy cổ cậu mà kéo lại gần. Mắt cậu trợn to, môi mấp máy như muốn nói gì đó, khuôn mặt đỏ ửng rất nổi bật, hai tay cậu khẽ đẩy ngực anh ra, nhưng không thành. Đến lúc này cậu không phản kháng nữa, cậu nhắm nghiền mắt lại, chờ đợi nụ hôn của anh,và cũng là nụ hôn đầu tiên của cậu - nụ hôn trên cánh đồng cải trắng.

     Thấy biểu hiện của cậu, Soonyoung bật cười, anh đưa môi mình chạm nhẹ lên bờ môi anh đào của Jihoon, mùi oải hương dịu nhẹ từ người cậu tỏa ra   khiến anh cảm thấy thoải mái. Jihoon nghe trong đầu mình nổ "Đùng" một cái, cậu choáng váng đến mức muốn hét lên, nhưng lại khiến anh có cơ hội tiến sâu vào.  Môi cậu rất mềm, lại có mùi hương dễ chịu như vậy, anh tham lam quấn quít không rời, cho đến khi cậu không chịu nổi nữa, hung hăng đẩy anh ra.

   - Không chơi nữa, chúng ta.... chúng ta đi về thôi.

   Jihoon đứng phắt dậy, vội vàng chạy khỏi Soonyoung, nhưng cậu không thể nào nhanh bằng anh.

   Soonyoung nắm lấy cánh tay Jihoon, hung hăng kéo cậu vào lòng. Cả người cậu dựa hết vào Soonyoung. Sao bỗng nhiên cậu cảm thấy uất ức, rất muốn khóc, rất muốn nói hết tâm tư của mình cho tên vô tâm Soonyoung nghe. Chỉ cần nghĩ mình là món đồ chơi của anh, trái tim cậu lại không ngừng nát vụn, cậu không thể bảo trái tim mình thôi đau, vì từ lâu, trái tim của cậu đã không còn là của cậu nữa rồi.

   Cậu ôm lấy Soonyoung, rút người mình vào ngực anh. Cậu cảm thấy cổ họng mình nghẹn ắng, khóe mắt bắt đầu cảm thấy cay, sau đó nhòe đi, khiến cậu không nhìn thấy gì hết. Nước mắt nóng hổi từng giọt, từng giọt ước đẫm ngực áo của anh. Cậu khóc nất lên, khóc như một đứa con nít vắng mẹ.

   Soonyoung ôm chặt cậu hơn, anh không nói gì, anh biết tình cảm của cậu, hiểu rất rõ là đằng khác. Anh cũng biết tình cảm của mình dành cho Jihoon không   phải là tình bạn thanh mai trúc mã, nó là thứ tình cảm mà bố anh dành cho mẹ, sẽ thấy đau khi cậu khóc, cũng thấy vui vẻ, hạnh phúc khi cậu cười.

   Anh không nói cho cậu nghe, vì sợ đó chỉ là tình cảm nhất thời của anh. Anh không khẳng định, vì anh cần thời gian để suy nghĩ. Tuy nhiên, anh đã dùng hết sự quan tâm, chăm sóc của mình để cho Jihoonthấy, nhưng cậu ngốc này lại không nhận ra,lúc nào cũng chỉ nói anh lạnh lùng, vô tâm. Cậu nghĩ anh xem cậu là món đồ chơi, nhưng món đồ chơi này khiến anh hao tâm tổn trí quá nhiều. Tình cảm của anh, dành hết cho món đồ chơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro