Chương 11: Triệu Thị tính kế.(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đứng bên ngoài một lúc, để tâm tình bình tĩnh lại mới đi vào tiệm trang sức. Nhìn nàng hồn nhiên tươi cười cùng thị nữ xem trăm hoa trên tay, không hiểu sao tim tôi có chút nhói đau. Phải rồi, nếu không kể tuổi mụ, thì ở hiện đại nàng chỉ mới 15 tuổi thôi, còn là một học sinh trung học đâu.

Mộ Kỳ Tuyết như cảm thấy phía sau có người nhìn mình, nàng quay đầu lại sau đó nàng có chút kinh ngạc.

" Chàng sau ở đây?"

Tôi cười khẽ đi đến nàng trước mặt.

"Ta cũng vì muốn mua lễ vật tặng người nên mới vào xem thử, nhưng không ngờ chúng ta lại như vậy có duyên đâu, có thể ở nơi này gặp nhau."

Tôi thấy nàng mặt ửng hồng, cả vành tai cũng có chút đỏ, cảm thấy nai con trong lòng nhộn nhạo đâu. Có lẽ là vì hôn kỳ sắp đến, nên nàng mới như vậy thẹn thùng đi. tôi thì ngược lại, tôi bây giờ chỉ muốn nàng nhanh chóng gả vào phủ ý nghĩ, nên không còn như phía trước như vậy rối rắm.

" Vì hai ngày nữa là Triệu mẫu thân sinh nhật, nên Tuyết nhi muốn xem thử có lễ vật nào thích hợp không?"

"Ý Nàng là, hai ngày sau là nhị phu nhân sinh nhật?"

" Ân, chàng không biết sau?" Mộ Kỳ Tuyết Hồ nghi hỏi.

" Ta và mẫu thân không nhận được thiệp mời của nhị phu nhân."

" Có lẽ Triệu mẫu thân bận quá nên quên mất, chàng đừng để trong lòng. Vả lại Triệu mẫu thân nói năm nay không muốn làm lớn, chỉ muốn cùng gia đình cùng con cháu nhà mẹ đẻ với các phu nhân thân thuộc chúc mừng sinh nhật, nên mới sơ xúc đi."

Nghe đến đây, trong lòng tôi lợp bợp một cái, tôi có dự định Triệu Thị không an hảo tâm. Vừa rồi bên ngoài Triệu môn Khánh và Mộ Kỳ Tài lời nói không ngừng xuất hiện trong đầu, giờ liên tưởng lên, quả nhiên bên trong có âm mưu đâu. Tôi không dám nói cho nàng biết tôi vừa nghe được đại ca nàng lời nói, thứ nhất tôi không có chứng cứ cũng không thể nói đại ca nàng muốn tính kế nàng gì đó, thứ hai tôi không muốn làm nàng lo sợ không yên.

Vì tôi cứ miệt mài suy nghĩ Triệu Thị muốn dở trò gì, nên cũng không chú tâm vào việc Tuyết nhi lựa chọn lễ vật. Cho đến tôi đưa nàng về Mộ phủ, tôi vẫn là suy nghĩ lời nói của Mô kỳ Tài và Triệu Môn Khánh, nên không chú ý nàng đi bên cạnh  trong mắt nàng ảm đảm.

Nhưng khi gần đến Mộ phủ, tôi nghe được một nam nhân quát lớn mắn chửi nam nhân khác. "Cho lão tử đứng lại, lão tử bà nương ngươi cũng dám nhìn trộm...."

Tôi trong đầu chợt lóe qua tia sáng, tôi nắm tay nàng kéo vào hẻm nhỏ nơi không người qua lại. " Tiểu Phúc, bên ngoài canh chừng."

"Thiếu....???"

" Ngươi muốn làm gì tiểu thư nhà ta?"

Tiểu Đào hốt hoảng muốn đuổi theo thì bị Tiểu Phúc ngân cảng.

"Tiểu Đào cô nương không cần như vậy hoảng hốt, thiếu gia ta sẽ không làm bậy đâu, ta có thể lấy mạng bảo đảm."

" Là thiếu gia nhà ngươi nên ngươi mới nói vậy, cho ta tránh ra." Tiểu Đào vẫn là tức giận nói.

"Ta nói, tiểu Đào cô nương, ngươi như vậy lớn tiếng không sợ người khác nghe thấy sao? Còn có, thiếu phu nhân tương lai cũng không nói gì, ngươi ở đó nháo gì tâm?"

Mộ Kỳ Tuyết có chút giật mình khi bị người nào đó kéo vào hẻm nhỏ, nhưng nàng không hề phản kháng, nàng cũng muốn xem chàng đến cùng muốn làm gì?

Tôi nôn nóng một tay nắm nàng cổ tay, tay còn lại để trên vai nàng chân thành nói.

" Tuyết nhi, nếu nàng tin tưởng ta nói, mấy ngày nay nàng nên cẩn thận mỗi người bên cạnh nàng, nhất là nhị phu nhân nô tài, còn có đại ca Mộ kỳ Tài của muội nữa biết không?"

Nàng khó hiểu nhìn tôi, nhưng nàng không hỏi ra vì sao? chỉ gật đầu đồng ý.

" Nàng không hiếu kỳ, vì sao ta lại nói những lời này sau?"

" Tuyết nhi tin chàng sẽ không hại Tuyết nhi, không nói cho Tuyết nhi biết là vì chàng không muốn Tuyết nhi lo sợ."

Tôi có chút ngẩn ra, tôi không ngờ nàng ấy như vậy tin tưởng tôi, tôi bây giờ rất khó miêu tả cảm xúc trong lòng mình. Nhất là khi được một người mình có ý toàn bộ tín nhiệm, mà nàng sau này sẽ cùng tôi làm bạn cả đời. Làm sao đây? tôi đã run động, yêu nàng mắt rồi! Tôi bây giờ rất muốn ôm nàng vào lòng. Nhưng khi thấy nàng hình như có chuyện muốn nói lại thôi, tôi hỏi.

" Tuyết nhi, nàng có chuyện muốn hỏi ta sao?"

Nàng cắn cắn môi đỏ, như là quyết định cái gì đó, tròng mắt có chút đỏ hỏi tôi.

" Tiểu Ngọc chàng... Chàng có phải, đã có người trong lòng? "

Tôi.".........."....

Nàng nhìn tôi trong mắt nàng điều là chờ mong, không hiểu sao lúc này tôi có chút hứng thú muốn triêu đùa nàng a, vì hẻm nhỏ nên chúng tôi đứng rất gần nhau, thân thể tôi tuy mới mười bảy tuổi, nhưng đã cao đến 1m85-86 gì đi. nàng cũng không thấp, cũng cao khoảng 1m62 gì đó. Nhưng đứng gần tôi nàng chỉ cao đến cầm tôi thôi, tôi tiến thêm một bước về trước. Nàng ấy lui một bước về phía sau, lưng nàng cũng đã dựa vào vách tường rồi, không thể lùi về sau được nữa, hai gò má hồng thấu rồi. Tôi nheo lại đôi mắt, cười xấu xa cuối đầu nhìn nàng hỏi.

" Nếu ta nói đã có, nàng dự định như thế nào làm? Không muốn thành thân với ta nữa ư? Hoặc là.... nàng sẽ nạp nàng ta làm ta thiếp thất?"

Nói xong lời này tôi có chút hối hận khi thấy nước mắt nàng ấy rơi xuống dưới, làm tôi tay chân lính quýnh lên, không biết như thế nào cho phải?

Nàng ấy cuối đầu, đôi tay nắm chặt, thanh âm mang theo lạnh nhạt nói " Nếu... nếu chàng thích nàng kia ... Tuyết nhi sẽ để nàng ta làm bình thê của chàng."

Tôi giật mình khi nàng ấy nói như vậy, cũng hối hận khi mình làm nàng khóc, tôi ôm nàng vào lòng nói nhỏ bên tai nàng.

" Tuyết nhi, làm sao đây? ta không muốn nàng làm bình thê a, chỉ muốn nàng làm của ta thê tử thôi. Cho dù bây giờ nàng muốn, ta cũng không muốn a. Vì người trong lòng của ta chính là Tuyết nhi nàng nha."

Tôi cảm thấy nàng ấy trong lòng tôi run nhẹ lên, mùi thơm nhàn nhạt bay vào mũi rất nhẹ, không giống như mùi quần áo được xong hương, mà là hương thơm của thiếu nữ.

Nàng ấy ngước đôi mắt nai con đã đỏ lên, trong mắt đều là không thể tin mà nhìn tôi. Thấy nàng ấy đáng yêu như vậy, tôi nhịn không được bật cười, tay vuốt cái mũi xinh xắn của nàng nói nhỏ bên tai nàng.

"Đừng nhìn ta như vậy, ta sợ mình không kiềm chế được bản thân."

Thấy nàng ấy mặt đỏ như tôm luộc, cả vành tai cũng vậy, tôi không tự chủ được mà cắn nhẹ lên vành tai của nàng. Nàng ấy cả người rung lên, hốt hoảng đẩy tôi ra rồi chạy chối chết ra ngoài. Tôi lúc này cũng ngẩn ra, tôi không thể tin được bản thân mình vừa rồi hành động, tôi sờ lên môi mình, khụ... nhưng cảm giác thật sự không tệ a.

Tiểu Đào thấy tiểu thư của mình như vậy hốt hoảng rời đi, trên mặt còn như vậy hồng. Nàng tức dậm chân trừng mắt tên thư đồng đáng ghét trước mặt, rồi đuổi theo tiểu thư mình đi.

Tiểu Phúc."........." A ...ta nhìn lầm thiếu gia nhà ta rồi a.

Khi tôi về đến phủ, đem truyện sáng nay nghe được một năm một mười nói cho mẫu thân. Dương Thị nghe xong đập bàn đứng lên nói.

"Con nói cái gì? Hai tên tiểu tử đó dám tính kế tức phụ tương lai của lão nương, bọn chúng không muốn sống nữa sao?"

"Mẫu thân người bình tĩnh, chúng ta không có chứng cứ chứng minh, chúng ta có thể làm gì được bọn họ. Vả lại, đây cũng chỉ là con suy đoán thôi, theo như lời Mộ kỳ Tài và Triệu Môn Khánh nói, con nghĩ con đã đón được bọn chúng muốn làm gì rồi."

Hừ...dám tính kế lão bà của tôi, xem tôi không chỉnh chết bọn chúng.
_____________

(Hai ngày sau )

Trong Mộ phủ rất náo nhiệt, tuy nói không tổ chức như những năm trước như vậy náo nhiệt. Nhưng con cháu và khuê mặt và vài vị phu nhân đi được gần của Triệu Thị không phải ít, có khoảng ba mươi người.

Hôm nay Triệu Thị mặt một thân màu đỏ hỷ khí. Bà ta đã ba mươi tám tuổi nhưng được bảo dưỡng rất tốt, bà ta liếc nhìn Triệu Môn Khánh khẽ gật đầu như muốn nói, mọi chuyện đã sắp đặt xong rồi. Hắn ta trên mặt khó che giấu được sự hưng phấn. Hắn đắc ý nghĩ, Lâm Trí Ngọc, hôm nay bổn thiếu gia ta sẽ cho ngươi biết cảm giác bị đội nón xanh là như thế nào...

Triệu Môn Khánh từ lúc vào phủ, đôi mắt không rời đi Mộ kỳ Tuyết trên người. Đôi mắt sắc mị mị mà nhìn khuôn mặt xinh đẹp và dáng người nóng bỏng dưới bộ y phục màu xanh dương có thiêu hoa hải đường xinh đẹp. Làm Mộ Kỳ Tuyết ghê tởm không thôi. Nàng nhớ đến hôm qua nghe mẫu thân kể lại chuyện Dương Dì đến tìm và nói ra suy đoán của chàng. Làm nàng vừa phẩn nộ vừa sợ hãi, cho dù nàng có thông minh đến đâu đi nữa, vẫn khó lòng phòng bị được người bên cạnh ám toán. Nhưng nghĩ đến lá thư phía trên chàng gửi mà trong lòng ngọt ngào vô cùng." Tuyết nhi, nàng yên tâm, có ta ở, ta sẽ không cho ai ức hiếp nàng." Tên ngốc đó thật là....

Lúc này bên ngoài có hạ nhân đi vào bẩm báo.

"Hai vị phu nhân, Lâm phu nhân và Lâm thiếu gia đã đến."

Triệu Thị có chúc nghi ngờ hỏi.

" Ngươi nói là ai đến?"

"Thưa nhị phu nhân là Lâm phu nhân cùng cô gia tương lai Lâm Trí Ngọc thiếu gia đến chúc mừng ạ "

Triệu Thị nhíu mày, nhìn về Trần Thị đang nhàn nhã uống trà, liền biết đây là Trần Thị lén nàng mời đến. Nhưng nàng không dám ở nơi này hỏi, dù sao hai nhà cũng sắp thành thông gia, mà bà ta lại không mời, nói ra ngoài, sẽ bị người trách cứ không hiểu lễ nghi. Bà nhìn Triệu Môn Khánh biểu tình tức giận không vui, bà đưa ánh mắt ra hiệu bảo hắn không được náo sự.

Lúc này mọi người nhìn thấy có hai người từ bên ngoài bước vào, một phu nhân anh khí xinh đẹp, mà bên cạnh đi theo là một thiếu niên tuấn tú một thân màu bạc tơ lụa. không ai khác chính là Lâm Trí Ngọc cùng mẫu thân Dương Thị của hắn.

"Chúc Triệu muội muội sinh nhật vui vẻ nha." Dương Thị cười hì hì nói.

"Trí Ngọc chúc Triệu bá mẫu sinh nhật vui vẻ."

tôi đưa lễ vật đã chuẩn bị đưa qua đi.

"Là người một nhà, không cần như vậy khách sáo." Triệu Thị cười thân thiện nói.

  Tôi nhìn Tuyết nhi cùng mẫu thân nàng mỉm cười nói.

" Trí Ngọc gặp qua Liên Dì, Tuyết nhi muội muội."

Hôm nay nàng mặt một bộ màu xanh dương, có thiêu hoa hải đường rất xinh đẹp. Mái tóc búi cao, nhìn đơn sơ nhưng rất tỷ mỉ. Mặt trái xoan, mũi cao, đôi môi hồng nhuận, nhìn nàng như một nàng tiên lạc trần gian, Tôi thấy khuôn mặt nàng ửng hồng hô thanh, nhưng nàng không dám nhìn tôi, nhớ lại hai ngày trước việc mình làm, mặt già cũng nóng lên a.

Các thiếu nữ ở đây điều rất hưng phấn, vì trong kinh thành không ai mà không biết cái tên Lâm Trí Ngọc này, bây giờ gặp được người thật, thì làm các nàng mặt cũng ửng đỏ. Thiếu niên nho nhã một thân bạc y, môi hồng răng trắng, làng da còn đẹp hơn cả nữ nhân nữa đâu.

Mà người ngen tỵ nhất chính là Mộ kỳ Lan, lúc trước biết được Mộ kỳ Tuyết hứa hôn cho nhi tử của tam phẩm quan viên, làm nàng rất là cao hứng đâu. Đích nữ thượng thư phủ, cháu ngoại gái thừa tướng thì sau? Không phải cũng phải gả thấp người không quyền thế sao? Nhưng khi nàng lần đầu thấy hắn ở Phượng Kinh Lâu ứng phó đại biểu ca và Kỳ nghệ hơn người. Làm nàng cảm thấy ngen tỵ, vì sao từ nhỏ tới lớn, nàng cái gì cũng không bằng Mộ Kỳ Tuyết, nàng không tin, nàng nhất định sẽ gả cho một người tuấn tú tài hoa hơn Lâm Trí Ngọc gấp trăm lần, nàng muốn chứng minh cho mọi người thấy, Mộ Kỳ Tuyết không bằng nàng.

" Tuyết nhi gặp qua Nương Dì, Trí Ngọc ca ca."

Nàng thật sự không dám nhìn Lâm Trí Ngọc, nhớ lại ngày hôm đó hắn chơi lưu manh, tim nàng đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài. Mỗi một câu nói, cử chỉ của chàng đều khắc ghi trong tâm trí nàng, kể cả trong mộng đều là chàng.

" Dương tỷ tỷ không trách muội muội đi? Muội định sinh nhật mình chỉ trong nhà cùng con cháu ăn bữa cơm chúc mừng, nên không muốn làm phiền Dương tỷ tỷ, mà ta quên mất Lâm phủ cùng với chúng ta Mộ phủ sắp thành thông gia, cho nên không phát thiệp mời, Dương tỷ tỷ đừng trách muội muội a."

Ý tứ của Triệu Thị là, ta không có phát thiệp mời cho các ngươi, mà các ngươi không mời tự đến đâu?
_________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro