Chương 32: Tài Hùng biện.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam hoàng tử hắn đây là trong trứng tìm xương mà, nhưng tôi làm sao có thể chịu thua chứ. Bằng không về sau tôi làm sao có thể quản được mấy tên này đây. Tôi khoé môi công lên nói.

" Lời tam hoàng tử nói quá rồi, trăng, có lúc tròn lúc khuyết, đây là mọi người đều biết. Nó tròn cũng có cái tốt của nó, nó khuyết cũng có u điểm không phải sao? Nếu trăng vốn là khuyết mà người khác đi bắt buộc làm tròn, như vậy không quá đáng sau?" Tôi nhìn những người phía dưới một lược rồi nói tiếp.

" Tam hoàng tử tài cao học rộng chắc là phát hiện các trò này tuy là trăng khuyết bị mây đen che lại, nhưng ít nhất họ vẫn có ưu điểm để chiếu sáng. Tam hoàng tử mới một mực ở tại đặc biệt sinh ban nơi này không phải sao?"

Mọi người ở đây đều hồ nghi nhìn tam hoàng tử, bọn họ có thể phát sáng sao?

Sở Chín không ngờ miệng lưỡi của Lâm Trí Ngọc như vậy lợi hại, đen cũng có thể nói thành trắng. Theo như những người  này có thể phát sáng còn vào đặc biệt ban sao? Nhưng cũng không giả, những người này thân phận hắn cũng có thể lợi dụng một ít. Còn có một đều nữa là hắn vào đây không phải là vì những con em thế gia ăn vô tích sự này, có thể che đi những ánh mắt đang nhìn trầm trầm của các hoàng huynh, hoàng đệ của hắn sao? Hắn thật đoán không ra Lâm Trí Ngọc lời nói này có ý tứ gì? chẳng lẽ hắn nhìn ra được cái gì?

Sở Chín rất nhanh lấy lại bình tĩnh, vẫn là một bộ lười biến hỏi." Ha ha, không biết tiên sinh có thể nói cho chúng ta biết, u điểm của chúng ta không?"hắn có chút hiếu kỳ Lâm Trí Ngọc sẽ nói như thế nào?

Mọi người lúc này cũng hưng phấn lên. Bọn họ cũng rất muốn biết bọn họ thật sự có u điểm gì mà bọn họ không biết.

Tôi nhìn bọn họ như vậy hiếu kỳ, vả vờ ho khan vài tiếng nói" lão sư biết lời thật thì mất lòng, nhưng mọi người trong lòng đều biết rõ. Trong mắt người khác các trò là quần là áo lượt người, chỉ biết chơi bời liêu lõng, nhưng các trò có từng nghĩ các trò cũng có u điểm của mình không?"

Mọi người ở đây đôi mắt đều mở thật lớn, như đang chờ câu nói tiếp theo của Lâm Trí Ngọc, có người nhịn không được liền lên tiếng hỏi." Lão sư là gì vậy?" Hắn đang chờ mong a.

Tôi nhìn người lên tiếng trên tay hắn còn cầm xuất sắc, hắn kêu Tạ Thiều gia tộc hắn là Hoàng thương xuất thân. Gia chủ hiện tại là hắn gia gia, phụ thân hắn là nhị nhi tử, mà thúc bá của hắn cũng đang tranh dành gia chủ của Tạ gia, ta tranh ngươi đoạt không dứt.

" Học trò kêu Tạ Thiều phải không?"tôi hỏi.

Hắn ngật đầu đáp lời." Là."

" Vậy trò cũng biết những người vào Quốc Tự Giám là về sau có thể dể dàng đi vào quan trường, như vậy trò vào đây là cũng như vậy nghĩ có phải không?"

Hắn trầm mặc không nói, hắn xiết chặt xuất sắc trên tay. Thật ra hắn không thích đi vào quan trường chút nào, hắn chỉ thích làm buôn bán, nhưng phụ thân nói trong nhà đã có đại ca và nhị ca giúp đỡ là đủ rồi. Còn hắn chỉ cần vào Quốc Tử Giám độc sách có chút thành tụ lúc sau, thì phụ thân sẽ mua quan chức cho hắn, nhưng hắn thật sự không thích vào quan trường.

Tôi thấy hắn trầm mặc, đôi tay xiết chặt thành quyền, nếu như mấy ngày trước bản thân không tình cờ nghe được hắn vì không để đối phương chèn ép quản sự của gia đình hắn. Hắn nhìn đối phương nói ra xuất xứ, tiền công, tiền vận chuyển, tiền mua vật liệu, có bao nhiêu tiền, khấu trừ đi bao nhiêu tiền, thứ thứ đều nói ra, làm đối phương không còn lời gì để phản bát. Thì tôi cũng không biết thì ra hắn đối với thương nghiệp như vậy có thiên phú.Tôi thấy hắn trầm mặc không nói , tôi liền hỏi mọi người ở đây.

" Vậy theo như các trò, sỉ, nông, công, thương, các trò cảm thấy bị người xem nhẹ, cũng xem thường là cái nào?"

Mọi người ở đây không trả lời, vì bọn họ đều biết bị xem nhẹ còn bị khinh thường chín là thương nhân rồi. Nhưng Tạ Thiều còn ở đây, bọn họ không thể trả lời a, lúc này Mạnh Thừa Quân lên tiếng.

" Không phải nói là sỉ, nông, công , thương sao, Tắc nhiên là thương rồi!"

Tôi cười nói." Vậy mọi người có biết quần áo trên người mọi người đang mặt từ đâu mà có không? Mọi người sinh bệnh uống thuốc, ăn cơm, những đồ trang trí trong nhà, kể cả bút lông trên tay lão sư ta, còn rất nhiều thứ có kể cũng kể không xông, từ đâu mà có không?"

" Tắc nhiên là nông dân, và công nhân làm ra rồi." Một người lên tiếng.

" như vậy, mọi người là từ tay nông dân hay là từ tay công nhân mua đến?" Thấy mọi người đều á khẩu, tôi lại nói tiếp." Vải chúng ta mặt trên người, đến từ giang nam. Những loại thuốc quý hiếm đều từ phương Bắc xa sôi vận chuyển đến, rất nhiều, rất nhiều, mà những thứ này cũng là nhờ những thương nhân đó vận chuyển đến các nơi trên lãnh thổ chúng ta trụ. Nếu như không có bọn họ ở chín giữa xoay vòng, sỉ, nông, công sẽ như thế nào?"

" Nhưng những thương nhân đó, cũng đã kiếm lời trên mồ hôi nước mắt của người khác. Cho nên bọn họ mới bị cho là thấp kém không phải sao?" Lương Nghị lên tiếng.

" Nói như vậy, chúng ta không phải còn thấp kém hơn họ sao?" Tôi hỏi lại

" Lão sư người ý tứ gì?" Lương Nghị hỏi.

" Chúng ta từ nhỏ tới lớn, ăn, mặc, trụ, cho đến bây giờ chúng ta tiêu tiền không phải là của phụ mẫu sao? Mà những thứ đó từ đâu mà đến, mọi người ở đây có ai dám nói trong nhà không có cửa tiệm, hay là không có ruộng đất. Cửa tiệm không phải là buôn bán kiếm lời, còn ruộng lúa được trồng ra, người dân chỉ có hai mươi phần hoặc là ba mươi phần để lấy, còn lại không phải đều bị chủ điền lấy đi sao? Như vậy chúng ta cái gì cũng không làm cũng có tiền tiêu từ mồ hôi nước mắt của họ, mà các trò thì chỉ biết không cam lòng trách cứ phụ mẫu, trách cứ số phận hoặc là trí tuệ thấp kém của mình vì không cách nào nghi nhớ nội dung trong sách. Chỉ cảm thấy trước mặt đều là xương mù, không biết phải làm sao đi tiếp. Lại sợ người thân đem mình quên mất, nên làm một ít chuyện để họ không cách nào quên bản thân cho dù đó là hư thanh danh cũng muốn làm."

Trong phòng học chở nên yên lặng dị thường khi, thì có một người lên tiếng hỏi.

" Lão sư, người cũng nói trí tuệ thấp kém không cách nào nghi nhớ nội dung trong sách, bản thân lại không có tài trí gì, như vậy.... Như vậy phải làm sao?"

" Sách là chết, người là sống, sách chỉ cho chúng ta thêm kiến thức cơ bản, mà con người chính là người viết lên nó, một tướng quân dũng mãnh không có quân sư cũng khó thành danh, một quân sư không có tướng quân dũng mãnh thì cũng bằng không, các trò về nhà suy nghĩ kỹ bản thân về mặt nào có thiên phú, thì tìm sách đó mà tham khảo, phụ mẫu phản đối chỉ cần các trò cảm thấy đúng thì cứ lén mà làm, sẽ có một ngày các trò thành công chứng minh bản thân mình, có lẽ về sau các trò cũng có thể là người viết lên lịch sử đó." Ai, sao bản thân lại cảm giác đang dạy hư con người ta vậy trời.

" Lão sư, nếu... nếu muốn làm quan, mà tài học lại không bằng người, thì... thì phải làm sao?" Một học trò mập mạp hắn tên Chu Sâm, nhưng bạn học thích kêu hắn là mập mạp.

" Trò thích nhất là gì?"

Chu Sâm có chút đỏ mặt nói.

" Ăn..."

Phòng học đang nghiêm túc, vì câu nói của mập mạp mà cười rộ lên, làm cho bầu không khí cũng thổi mái lên rất nhiều.

Tôi nhịn cười nói." Nếu như vậy, trò hãi tham khảo về dược liệu, trong hoàng cung không phải cũng có dược thiện sư sao? Chỉ cần trò có thể làm ra các dược thiện đối với thân thể có lợi cho thân thể còn ăn ngon miệng. Trò lại là Quốc Tử Giám học sinh như vậy cơ hội làm quan trong dược thiện phòng không phải như trở bàn tay sao?"

Chu Sâm đôi mắt sáng lên sùng bái nhìn tôi. Tôi có chút xấu hổ a, vì làm dược thiện cùng với đầu bếp không khác biệt gì mấy, đều là phải nấu ăn. Nhưng dược thiện sư thì được người kính trọng hơn, vì nó chỉ thấp hơn thái y mà thôi. Tôi cũng biết Chu Sâm hắn cũng chỉ có ăn và ăn, cho nên bảo hắn đi làm dược thiện sư là tốt nhất, nếu tôi bảo hắn đi làm đầu bếp gì đó. Tôi khẩn định, ngày mai phụ thân và mẫu thân hắn nhất định sẽ đến Lâm phủ săn tay áo đánh người rồi.

Đến cuối cùng tôi cũng không biết là đã trả lời bao nhiêu câu hỏi của bọn họ nữa, tôi chỉ biết cho đến lúc ra về mà bọn họ vẫn còn rất hưng phấn. Còn tôi thì khàn cả hộng, cũng mai mắn ngày mai là tắm gội ngày không cần đến lớp thật tuyệt vời nha. Nhưng ánh mắt của tam hoàng tử nhìn tôi như vậy là có ý tứ gì?

Khi tôi về tới phủ, thì thấy trước cửa phủ có một chiếc xe ngựa, nhìn ký hiệu là của Mộ phủ, có lẽ là nhạc mẫu đại nhân đến. Tôi hỏi người hầu trong phủ, mới biết nhạc mẫu cùng với Mộ Kỳ Lan cũng đến, họ đang ở trong đình cùng mẫu thân và vợ yêu nói chuyện. Khi tôi đi đến thì chỉ thấy trong đình chỉ có Vợ yêu cùng Mộ Kỳ Lan đang nói cái gì đó, khi tới ngần thì chỉ nghe được tiếng ngẹn ngào ủy khuất của Mộ Kỳ Lan.

" Đại tỷ, muội nghe nói biểu ca Trọng Thành hôm nay đã từ Bình Châu trở lại kinh thành, đại tỷ có biết không? Muội nhớ lúc nhỏ mỗi lần biểu ca đến Mộ phủ chơi, lúc đó còn nói lớn lên nhất định sẽ cưới đại tỷ làm nương tử đâu. Chẳng lẽ đại tỷ đã quên biểu ca rồi?"

Mộ kỳ Tuyết nhàn nhạt nói.

" Nhị muội, muội cũng không còn nhỏ, đã qua tuổi cập kê rồi. Lời nào nên nói, lời nào không nên nói chẳng lẽ muội không biết sao? Muội cũng nói là lúc nhỏ lời nói, nhưng muội có từng nghĩ nếu như có người nghe được, truyền ra ngoài nói. Đại biểu ca mười tuổi cũng đã như vậy không ổn trọng, nếu để đại cô nghe được sẽ như thế nào tức giận. Đại biểu ca về sau sẽ rất khó tìm được nhà gái vừa ý, lúc đó đại cô sẽ như thế nào chất vấn phụ thân, muội có từng nghĩ qua?"

Mộ kỳ Lan không ngờ Mộ Kỳ Tuyết sẽ nói như vậy, nàng ta vốn biết biểu ca từ nhỏ đã thích Mộ Kỳ Tuyết. Có cái gì cũng muốn tặng cho Mộ Kỳ Tuyết, làm nàng rất là ghen ghét. Nàng không hiểu tại sao cả hai đều là biểu muội của huynh ấy, mà huynh ấy cái gì cũng hướng về Đại tỷ. Năm đại biểu ca mười tuổi, huynh ấy nói với đại tỷ lớn lên sẽ cưới tỷ ấy, nhưng phụ thân biểu ca vì phải nhậm chức nơi xa, cả nhà đại cô chỉ có thể rời đi kinh thành. Biểu ca còn chạy đến Mộ phủ gặp đại tỷ một mặt. Còn bảo đại tỷ  nhớ chờ hắn trở lại kinh Thành, lúc đó vì đứng quá xa nên nàng ta không nghe rõ Mộ Kỳ Tuyết nói gì. Nhưng có tặng cho đại biểu ca một cái bùa bình an không phải sao, không phải là đã đồng ý biểu ca hứa hẹn sao. Bây giờ...haha.
_________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro