Chương 38: Vợ yêu là tiểu yêu tinh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tôi về đến phủ thì đại khái trời đã khuya, tôi không mấy hiểu biết thời gian của người cổ đại lắm, vì họ dùng là mười hai canh giờ tính theo mười hai con giáp, nên tôi chỉ có thể biết đại khái. Tôi xuống xe, ngửi ngửi trên người hương vị có mùi son phấn lúc sao nói.

" Tiểu Phúc đi chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa."

" Thiếu gia, người không phải trước khi ra cửa đã tắm rồi sao?"

" Nếu thiếu gia ngươi không tắm, thiếu gia ta sợ đêm nay sẽ phải đi thư phòng ngủ."

"......"

Tiểu Phúc gãi gãi đầu không hiểu tắm và ngủ thư phòng có cái gì quan hệ a?

Khi tôi đi đến viện mình thấy đèn đuốc sáng trưng, thấy tiểu Đào và tiểu Mai cứ đứng trước cửa phòng đi qua đi lại, khi hai người họ thấy tôi thì đi nhanh đến.

" Hai người các ngươi sao lại đứng đây? Không ở bên trong hầu hạ nhà ngươi tiểu thư?"

" Cô gia, người cuối cùng cũng đã trở lại rồi, từ lúc cô gia đi ra ngoài, thì tiểu thư nói mệt mỏi muốn nghĩ ngơi, bảo chúng nô tùy không được làm phiền. Nhưng không bao lâu phía trước tiểu thư bảo nô tỳ đi chuẩn bị rượu, sau đó đuổi chúng nô tỳ về phòng, một mình bên trong đâu. Chúng nô tỳ lo lắng cho tiểu thư nên không dám rời đi, lại không được đi vào, cho nên chỉ có thể đứng trước cửa xem chừng." Tiểu Đào nói.

" Nô tỳ thấy, có lẽ là chủ tử biết cô gia đi kỷ viện cho nên đau lòng đi." Tiểu Mai nói.

" Tiểu Mai, đừng nói bậy." Tiểu Đào trách cứ thanh âm.

Tôi không nói gì, đi thẳng đến phòng ngủ đẩy cửa đi vào. Hai nha đầu hiểu ý khép cửa lại. Tôi thấy trước bàn tròn là vài món đồ ăn, còn có một chút hương rượu trong phòng. Tôi vòng qua bình phong đi thẳng vào bên trong giường ngủ, thì thấy vợ yêu đang nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, tay còn lại là cầm bình rượu đang uống. Rượu còn từ khóe miệng của nàng chảy xuống cái cổ trắng ngần. Đôi mắt nàng mê ly quyến rũ với bộ áo ngủ mỏng trắng. Từng đường cong vừa ẩn vừa hiện, nàng bây giờ giống như một tiểu yêu tinh câu hồn người, vừa mờ ảo vừa câu nhân tâm. Tôi ngơ ngác đứng nhìn bức tranh tuyệt đẹp trước mặt mà ngẩn người, bức tranh chỉ có mình tôi mới có thể ngắm, tôi cứ đứng đó nhìn cho đến khi nghe được thanh âm mềm mại của nàng vang lên.

"Ngọc, chàng đã trở lại rồi?" Nàng quyến rũ cười nhìn người nào đó đang đứng ngây người.

Nghe thanh âm mềm mại kêu tên tôi, và đôi mắt xinh đẹp quyến rũ nhìn tôi, làm chân tôi như muốn nhũng ra rồi. Nhưng tôi kiềm chế lại lòng mình đi nhanh đến lấy lại bình rượu trên tay của nàng sủng nịnh nói.

" Tuyết nhi, không cần uống rượu, sẽ thương thân đó." Tôi lấy lại bình rượu trên tay nàng.

" Không được lấy, Tuyết nhi còn muốn uống đâu." Nàng nhàu lên muốn đoạt lại bình rượu.

Tôi vừa lấy qua bình rượu, thì vợ yêu nhào vào người tôi muốn đoạt lại bình rượu, hai quả đào của vợ yêu chạm vào người, mà tôi lại có men say, nàng đây thật không sợ châm hoả sao? Tay tôi ôm chặt nàng vào lòng, không để nàng cử động nữa, đầu đặt trên cái cổ thon dài ngửi hương thơm trên người nàng thang thở.

"Tuyết nhi nàng ngoan nào, đừng loạn cử động nữa, vi phu sẽ nhịn không nổi hậu quả nàng tự ngánh."

" Chàng buôn ra, Tuyết nhi không thích mùi son phấn trên người chàng." Nàng ủy khuất cố ý như vậy nói rồi muốn đẩy chàng ra.

Tôi thấy vợ yêu như vậy ủy khuất, tim đều mềm nhũn rồi, tôi ôm nàng chặt hơn nói.

" Tuyết nhi ngoan, tướng công không có chạm qua nữ nhân nào cả, cả tay vi phu cũng không có sờ qua nha." Tôi hôn nhẹ lên má nàng nói tiếp." Tuyết nhi xin lỗi vì đã làm nàng thương tâm." Tôi ôm chặt nàng vào lòng không cho nàng dẩy dụa nữa.

Mô kỳ Tuyết đang dẩy dụa muốn đẩy tướng công ra, thật ra từ lúc tướng công ra phủ. Nàng kiếm cớ bản thân muốn nghĩ ngơi, không cho ai vào phòng quấy rầy, thật ra là nàng giả dạng đi theo phía sau chàng. Nàng cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy nữa? Bản thân biết tướng công sẽ không làm chuyện có lỗi với nàng, nhưng nàng kiềm chế không được đôi chân của bản thân. Cho nên chỉ có thể nghĩ là bản thân đây là hiếu kỳ mới đi xem, không phải là dám sát chàng.

Nhưng khi thấy có nữ nhân muốn nhào lên người chàng thì nàng không tự chủ được bắn cụt đá nhỏ ám khí lên chân nữ nhân kia, làm nàng ta té ngã. Nàng tự lấy cớ với bản thân là, vì không muốn tướng công khó sử thôi nên mới làm vậy. Cho đến nàng thấy tướng công nhìn nữ nhân xinh đẹp gọi là Mộng Cầm gì đó như vậy thất thần, không hiểu sao tim nàng nhối đau lên, nàng lúc này cũng đã không còn cách nào rối lòng mình nữa, nàng là đang ghen.

Nàng lúc đó chỉ muốn nhảy ra bất chàng về phòng nhốt lại không cho chàng gặp bất cứ nữ nhân nào, lúc đó nàng có chút sợ hãi với ý nghĩ điên rồ của mình. Nhưng khi thấy chàng chỉ thuần túy nghe đàn và ăn đồ ăn, cũng không có nhìn thêm nữ nhân kia nữa, thì không hiểu sao trong lòng rất là vui vẻ. Nàng cũng thấy được nữ nhân đó thường xuyên nhìn lén chàng, trực giác của nữ nhân nói cho nàng, nàng ta có ý với chàng.

Nàng biết chàng miệng lưỡi, tri thức đều rất lợi hại, nhưng chàng đối với chuyện tình cảm giữa nam và nữ chàng ấy giống như một trang giấy trắng vậy. Khi đã nhận định ai, thì trong mắt, trong lòng chàng chỉ có người đó, cho dù nàng tin tưởng chàng, nhưng nàng lại không tin tưởng những nữ nhân khác. Có lẽ chàng không biết là bản thân chàng có bao nhiêu hấp dẫn nữ nhân đi? Trên người chàng lúc nào cũng có một cổ hơi thở gọi là ôn nhu, mà những nam nhân khác không cách nào có thể so sánh.

Bản thân biết là chàng không có làm gì sai, nhưng nàng có chút giận cá chém thớt. Nên nàng mới trước một bước trở lại phủ, vì nàng muốn trừng phạt chàng một chút, cho nên mượn rượu lấy can đảm. Nhân tiện câu dẫn trêu đùa chàng một chút, nàng chỉ muốn trong đầu, trong mắt, trong tim chàng và cả thân thể chỉ có mình nàng. Nhưng khi nghe được chàng nói xin lỗi vì làm nàng thương tâm, nàng cảm thấy trong lòng rất là ngọt ngào cùng ủy khuất. Tại sao người nam nhân này lúc nào cũng làm cho nàng cảm động đâu? Chàng tại sao lại như vậy hư cơ chứ? cho dù là cảm động nhưng nàng cũng muốn chừng phạt chàng một chút, ai kêu chàng nhìn nữ nhân khác thất thần làm gì.

Lâm Trí Ngọc nếu như mà biết được ý nghĩ của vợ yêu mình, thì nhất định sẽ ngào thét bản thân thật là oan uổng.

Mộ kỳ Tuyết không giải dụa nữa chỉ nói." Ngọc, chàng đem áo cởi xuống, Tuyết nhi không thích mùi son phấn trên y phục của chàng." Nàng nũng nịu nói.

Hơi thở có mang theo hương rượu nhè nhẹ thổi qua bên tai và thanh âm làm nũng của vợ yêu, với câu nói cởi đồ làm trong đầu tôi lại nghĩ đến chuyện cả hai quấn quýt với nhau. Tôi cố gắng nhịn xuống dục vọng không vì cái gì, chỉ lo cho thân thể nàng uống như vậy nhiều rượu không biết có sao không nữa.

"Tuyết nhi, nàng ngoan ngoãn để vi phu cho người đem canh giải rượu đến, nàng uống một chút được không? Vi phu..."

Tôi chưa nói dứt lời, thì bờ môi tôi đã được nàng bao phủ lên, cái lưỡi không thành thục đi vào bên trong. Tôi có chút ngây ngẩn vì vợ yêu như vậy chủ động, tôi liền quên mất muốn khuyên bảo rồi, đảo khách thành chủ, bắt đầu công thành đoạt đất. Môi lưỡi chiền miên cho đến khi cả hai hô hấp đều khó khăn mới tách ra, tôi vừa muốn hôn thêm một lần nữa thì bị vợ yêu lấy tay ngăn chặn miệng tôi lại.

" Chàng không phải nói là đêm nay để Tuyết nhi tự mình hầu hạ chàng sao? Cho nên, chàng không cần làm gì cả biết không?"

Nàng cố ý nói nhỏ vào tai ai đó, thấy đôi tai của chàng ửng đỏ và cả người cơ bắp của chàng xiết chặt, khoé môi nàng cong lên vừa lòng.

Bình thường là tôi tự mình lên chiến trường, tôi không có như vậy quẩn bách. Bây giờ đổi lại là vợ yêu muốn ra trận, tôi vừa hưng phấn, vừa kích thích, đầu óc tôi bây giờ ông ông mà nổ. Vợ yêu bảo tôi làm gì tôi cũng nghe theo, nhưng khi hoàn hồn lại thì bản thân tôi đã nằm trên giường lớn, hai tay còn bị vợ yêu buộc lên hai gốc đầu giường. Mà bây giờ tôi chỉ có mặt quần, còn áo thì tôi cũng đã không biết khi nào đã bị cởi ra, tại sao tôi cứ cảm thấy lấy cái tư thế này ở phía dưới, tại sao lại giống như là tôi bị người cường gian đâu.

Tôi nhìn thấy vợ yêu đang nằm trên người tôi, mà quần áo nàng vẫn còn chưa cởi ra, ngón tay mềm mại vuốt từ trán tôi đến mũi, sao đó đến môi, đến cầm rồi đến cổ. Tiếp theo là cơ ngực cường trán, nàng không ngừng vẻ vòng tròn trên ngực tôi. Mỗi lần ngón tay nàng đi đến đâu thì cả người tôi như muốn bốc lửa lên vậy, nhất là khi tay của nàng  trêu chọc đầu ngực của tôi. Làm tôi nặng nề hô hấp, rất muốn lập tức đem nàng tử hình ngay tại chỗ.

" Tuyết.... Tuyết nhi.... nàng có thể không trối được không? Vi phu...vi phu rất khó chịu." Tôi thật sự rất muốn đè nàng dưới thân mà âu yếm, không phải như vậy bị vợ yêu liêu đến cả người đều khó chịu.

" Hihi, không được, Tuyết nhi đã đáp ứng Ngọc rồi, cho nên tối nay Tuyết nhi nhất định phải ở trên, Ngọc ở dưới." Nàng nũng nịu nói.

" Được, Tuyết... Tuyết nhi ở trên, ta ở dưới, Tuyết nhi cởi trói cho vi phu có được không?"

" Ngọc, có phải các cô nương ở Mộng Xuân Lâu rất là xinh đẹp, lại rất quyến rũ có phải không?" Nàng tà mị cười hỏi.

" Không, những nữ nhân đó không đẹp bằng Tuyết nhi, cũng không quyến rũ bằng Tuyết nhi, cũng không dịu dàng bằng Tuyết nhi. Quan trọng nhất là trong mắt, trong lòng ta chỉ có Tuyết nhi một người."

Tôi thấy nàng đôi mắt mong lung nhìn tôi đấm đuối." Vậy, Tuyết nhi có phải còn đẹp hơn, còn quyến rũ hơn hoa khôi Mộng Xuân Lâu có phải không?"

Tôi thấy nàng chờ mong ánh mắt nhìn tôi, nhìn nàng đáng yêu đến cực điểm, nàng hiện tại mới đúng là tuổi 16 của thiếu nữ nên có, tôi dương người vậy, cắn nhẹ lên môi anh đào của vợ yêu nói.

" Tuyết nhi của ta là thế giới này đẹp nhất, cũng là ta yêu nhất nữ nhân."

" Ân..."

Nàng đem môi đỏ của mình hôn lên môi đỏ của chàng, nàng bắt đầu học theo cách chàng đã làm, nàng hôn lên cầm, rồi xuống cổ, khi thấy trái cổ chạy lên chạy xuống, nàng cắn nhẹ lên, thì nghe được tiếng ngầm nhẹ của chàng, nàng lại tiếp tục đánh giấu yêu lên người chàng.

Tôi cũng không ngờ Tuyết nhi lại biết trêu chọc người như vậy.

" Tuyết... Tuyết nhi, ta rất khó chịu... ta muốn nàng."

Nhưng khi nhìn thấy chàng không kiềm chế được nơi đó, cả người nàng đều đỏ rồi, men rượu trong người của nàng cũng đã không còn nữa. Nàng cảm thấy mình bây giờ rất là thanh tỉnh, nàng quay mặt đi không dám nhìn tiếp, nàng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của chàng nhìn mình, nàng lúc này lại quẩn bách lên, đã quên mất tiếp theo phải làm cái gì rồi.
_________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro