Chương 49: Bình Giang huyện (6). Khí phách.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy vợ yêu ăn xong muốn chạy, ha hả, hắn còn chưa ăn đâu, tuy rằng nàng là ăn đồ ăn, còn hắn là ăn nàng. Tuy cách ăn khác nhau, nhưng cũng là ăn nha, nhưng phải chờ đến tối mới có thể ăn, nhưng hiện tại phải có chút điểm tâm đở thèm mới được, như vậy mới công bằng.

Mộ kỳ Tuyết vừa đứng lên thì bị một bàn tay vững chắc nắm cổ tay, tay còn lại vòng qua eo nàng, đè ép vào cái bàn cao hơn một mét bên cạnh với ý định muốn hôn vợ yêu thì nghe được tiếng a nhẹ nhàng kiềm nén vì đau.

" A."

" Tuyết nhi, nàng sao vậy? Có phải ta đã làm nàng đau không?"

"Không.... không sao, Tuyết nhi không sao!"

Lâm Trí Ngọc làm sao có thể tin được vợ yêu lời nói, hắn rõ ràng nhìn thấy nàng sắc mặt biến hóa vì đau, còn có ánh mắt né tránh khi nàng nói nàng không đau, thanh âm của hắn cũng trở nên không vui còn có chút nghiêm túc, nhưng lời nói thì rất nhỏ nhẹ hỏi.

"Tuyết nhi, có phải nàng có chuyện giấu ta có phải không? Ngoan, nói cho tướng công biết, nàng có phải bị thương không?"

"Tuyết nhi thật sự không có gì, thật sự!" Mộ kỳ Tuyết cười nhẹ nói.

" Thật sự không có gì?"

" Thật sự." Mộ kỳ Tuyết ngật đầu khẩn định nói.

Lâm Trí Ngọc thấy vợ yêu không có ý nói, trong mắt hắn không lóe sáng, khoé môi nở ra một nụ cười đầy thâm ý nói.

" Tuyết nhi, ta cho nàng thêm một lần cơ hội nói ra, nếu không về sau...."hắn kề sát vào tai nàng ái muội nói gì đó làm cả khuôn mặt của Mộ Kỳ Tuyết đang vả vờ bình tĩnh cũng đỏ đến dị thường.

Mộ kỳ Tuyết nghe xong lời không biết xấu hổ của tướng công, cả khuôn mặt đều nóng lên, nhưng nghĩ đến lời nói của chàng không biết tại sao lại có chút sợ, nàng tin tưởng chàng thật dám làm như vậy, không tự chủ được có chút sợ, nàng cắn cắn môi đỏ, thanh âm nhỏ đến chỉ có hai người kề sát nhau mới có thể nghe được, nàng không được tự nhiên nói.

" Tuyết nhi thật sự không có chuyện gì, chỉ là... chỉ là hơn mười ngày nay cởi ngựa một đường đến Bình Gian huyện, cho nên.... Cho nên đùi có chút đau, Tuyết nhi cũng đã thoa thuốc rồi, thật sự không có chuyện gì."

Tôi lúc này cũng nhớ đến lúc trước bản thân cởi ngựa đến Bình Gian huyện chưa đến nữa ngày thì hai đùi vừa đao vừa bủng rủn, phải ngồi lên xe ngựa, nói chi là da thịt non mịn của vợ yêu, nghĩ đến đây tim tôi đều khó chịu, tôi ôm cả thiên hạ vào lòng, hôn nhẹ lên trán nàng nhỏ nhẹ nói.

" Tuyết nhi thật xin lõi, ta làm nàng cực khổ rồi."

" Tuyết nhi không khổ, chỉ cần được ở bên cạnh chàng là tốt rồi."

" Tuyết Nhi...."

Khi cả hai trong mắt đều là tình ý màu hồng phấn nhìn đối phương. Hai làng môi cũng từ từ kề sát vào nhau thì nghe được thanh âm của tiểu Phúc không đúng lúc vang lên bên ngoài.

" Thiếu gia, tri phủ đại nhân phái người đến, nói có việc gấp muốn gặp thiếu gia người."

Tôi thật vô ngữ rồi, sao những người này rất thích lúc tôi muốn cùng vợ yêu tình tứ thì cắt ngang đâu? Chẳng lẽ không biết như vậy sẽ chết người sao?

Mộ Kỳ Tuyết chỉ có thể nhìn chàng khuyên nhủ dổ dành nói.

" Tuyết nhi thấy tri phủ đại nhân phái người đến lúc này, có lẽ cùng với thổ phỉ có quan hệ, khó giải quyết mới tìm chàng đâu."

" Ta biết rồi."

Trước cửa tri phủ lúc này tụ tập người càng lúc càng nhiều, cộng thêm xung quanh người xem huyên náo vô cùng, làm Lý tri phủ cả đầu đều đại. Hắn lại không thể đem những người náo sự này bắt lại, vì nếu bắt vài người náo sự này lại thì những dân chúng khác nhất định sẽ bị kẻ có ý xấu có cơ hội xúi giục nhân cơ hội náo loạn lên, như vậy Bình Giang huyện sẽ ảnh hưởng càng nghiêm trọng. Bình Giang huyện vừa vượt qua trận lũ lụt thiên tai này, lòng dân còn chưa ổn định, không thể náo loạn lên được. Cho nên hắn chỉ có thể dùng lời lẽ chính đáng đứng đây ngần một canh giờ khuyên bọn họ, nhưng những người này đầu óc giống như khúc gỗ như vậy khó nói thông.

" Đại nhân, cầu xin ngài khai ân cho đám người Đại Hổ đi, bọn họ là người tốt, hu hu...."

" Đại nhân cầu xin ngài khai ân a,hu hu..."

" Đại nhân khai ân a..."

" Các vị hương thân, xin nghe bản quan một lời. Đám người Đại Hổ phóng hỏa giết người cướp của đó là phạm pháp, tội không thể tha. Mọi người xin trở về, nếu không sẽ y theo Sở Quốc luật pháp náo sự sẽ bị trượng hình, còn bị tạm giam để đều tra."

Mọi người còn đang khóc cầu xin, thì nghe được hai chữ phạm pháp đều sợ hãi im lặng xuống, do dự lên, nhưng không đại biểu những người có ý ngây sự sẽ im lặng. Trong đó có một tên thanh niên, dáng vẻ rất giống thư sinh tức giận đứng lên mắn.

"Làm quan các người chỉ biết ức hiếp dân chúng chúng ta. Đại Hổ bọn họ đều là bất đắc dĩ vì dân chúng suy nghĩ nên mới đi làm thổ phỉ, có sai sao? Chúng ta vì chính nghĩa đứng ra cầu xin, các ngươi lại nói chúng ta giống như là tội ác không bằng. Còn muốn bắt nhốt dân chúng chúng ta, quan phủ các ngươi đừng ức hiếp người quá đáng."

Những thư sinh khác nghe vậy cũng đều kích động lên. Một thanh niên dáng người xang sao gầy gò cũng đứng ra nói.

" Vị huynh đài này nói rất đúng, những học trò như chúng ta đây là vì chính nghĩa, cho dù đi đến khinh thành kiện cáo, tại hạ cũng không từ nan."

Những người thư sinh khác cũng đứng ra ủng hộ. Mấy người dân thấy vậy càng có tự tin lên, cũng cảm thấy rất có lý. Bọn họ có những thư sinh này chống lưng, có bắt cũng trước tiên bắt bọn họ, cho nên lại bắt đầu không sợ ồn ào lên.

" đúng vậy, bọn họ là vì bắt đắc dĩ mới làm thổ phỉ, xin đại nhân khai ân."

Lý tri phủ thật đau đầu, vừa muốn nói đạo lý với những người dân thất học này, thì nghe được tiếng cười chế giễu quen tai của một thanh niên vang lên, làm mắt hắn sáng lên.

" Ha ha ha, bản khâm sai không ngờ người dân Bình Giang huyện lại như vậy cởi mở bộ bộ lý luận nha."

Mọi người theo thanh âm nhìn qua thì thấy một đám thị vệ mặc áo giáp dũng mãnh từ đám đông tách dân chúng ra để cho một thanh niên tuấn tú, một thân màu lam nhạt có thiêu lá thông rất sinh động, tay cầm quạt giấy đi ra, phía sau hắn đi theo không ít cao to hung thần mặc áo giáp quân nhân đi về hướng Lý đại nhân.

" Lý đại nhân ngài hảo."

" Lâm Khâm sai ngày hảo...."

Hắn còn muốn nói câu tạ lỗi vì làm phiền đến Lâm Trí Ngọc, thì Lâm Trí Ngọc đã lên tiếng đánh gãy lời nói của Lý Tri phủ.

" Đúng rồi, vừa rồi bản khâm sai nghe có người nói làm cướp là bất đắc dĩ? Giết người cướp của cũng là bắt đắc dĩ? Bản khâm sai cũng muốn xem là Bình Giang huyện người, con dân của Sở Quốc chúng ta đến cùng là ai như vậy bản lĩnh vì Sở Quốc muốn đổi luật pháp đâu?"

Lý Lương Đống còn chưa nói xong thì nghe được câu hỏi của Lâm Trí Ngọc. Hắn lập tức hiểu rõ, không nói tiếp một bộ khó sử không biết phải làm sao bộ dáng, nhìn những người quỳ phía dưới không nói lời nào chỉ có thể thở dài.

Lâm Trí Ngọc ánh mắt lạnh lùng nhìn những người đang quỳ phía dưới, cười như không cười. Thanh âm không có chút cảm xúc, nhìn qua từng người quỳ phía dưới như muốn xem là người nào vừa nói, nhưng khi ánh mắt nhìn người nào thì người đó không tự chủ được sợ hãi rụt đầu lại.
Khi ánh mắt Lâm Trí Ngọc nhìn về hướng vài tên thư sinh vừa rồi nói cho dù lên kinh thành cũng không sợ thì ngừng lại. Chờ hắn ta nhìn mình thì lại nở ra một nụ cười thâm ý, làm cho tên thư sinh xanh sao vàng vọt chân rung lên, muốn đứng không vững.

Lâm Trí Ngọc nhịn không được trong lòng cười nở hoa, cảm thấy bản thân thật may mắn khi ở hiện đại thích xem mấy loại phim hình sự phá án các loại, trong đó có mấy tập là tìm ra hung thủ biến thái giết người hàng loạt, cũng gặp qua nụ cười quỷ dị của mấy tên biến thái trên màn ảnh. Cho nên học được một chút, cũng may lúc nãy vì sợ trên đường gặp quy hiểm, nhăn tiện lựa chọn ra một đám thị vệ vệ cao to hung thần đi theo để chấn áp. Ha hả...với khí thế này không hù chết những kẻ này, cũng đủ làm cho tâm lý bọn họ sợ hãi, thật tốt nha. Tôi lạnh lùng hỏi.

"Là ngươi vừa mới nói?"

Biết là vài người bọn họ nhưng vẫn vả vờ hỏi, he he, ai mình càng lúc càng xấu nha. Tên thư sinh xanh sao vàng vọt vừa nghe Lâm Trí Ngọc hỏi, hai chân đang đứng đều run lên, sắc mặt trắng bệch, có ai không biết hai chữ "khâm sai" này là như thế nào đáng sợ đâu, cho dù người đó là cửu phẩm quan, chỉ cần trên đầu có hai chữ" khâm sai tại" thì tam phẩm hoạt là nhị phẩm cũng phải nể mặt ba phần, mà hắn chỉ là một con tép riêu thì làm sao không sợ hãi cho được. Hắn không cần suy nghĩ, theo bản năng chỉ về hướng người vừa nói câu những thổ phỉ đó là bất đắc dĩ, hắn lấp bấp nói.

" Không.... không.... không phải tiểu nhân nói, khâm sai đại nhân, là hắn nói, Không phải tiểu dân!" Hắn chỉ về hướng một nam nhân đang đứng trên đất, đang cố gắng rụt người muốn làm giảm đi sự tồn tại của bản thân.

Lâm Trí Ngọc ánh mắt sắc bén nhìn qua, trên môi vẫn nở ra nụ cười thâm ý đó, nhìn về phương hướng của tên bị chỉ, thì thấy sắc mặt của gã ta trắng bệch không còn chút máu. Lâm Trí Ngọc cười như không cười nhìn nam nhân hỏi.

" là ngươi vừa nói?"

Nam nhân nghèo túng nghe Lâm Trí Ngọc hỏi, kinh sợ không nói nên câu, chỉ có thể lắp ba lắp bắp nói." Tiểu nhân..... tiểu nhân.... không.... không dám."

" Không dám, ha ha ha."

Lâm Trí Ngọc ngồi xuống cái ghế dựa vừa được bộ khoái khiêng ra đặc ở chính giữa cửa tri phủ trên thềm ngồi xuống, nói tiếp.

"Bản khâm sai lại không giết ngươi hai chặt tay chân gì đó, ngươi sợ gì nha? Vừa rồi bản khâm sai bên ngoài cũng nghe được mọi người cầu xin cho đám thổ phỉ đó. Xem ra đám thổ phỉ rất được lòng những người quỳ ở nơi này nha?"

Tôi liếc mắt cười như không cười nhìn hơn 300 người già trẻ đang quỳ phía dưới, thấy họ trong mắt mờ mịt cười thâm ý nói.

"Cho nên bản khâm sai cho mọi người một cơ hội tỏ thái độ, thế nào?"

Lâm Trí Ngọc tiếng nói vừa dứt, nơi này mọi người cũng không còn nghe được tiếng khóc của những nữ nhân và tiếng nghị luận của những người quây xem. Trên mặt bọn họ hình như đều cùng một vẻ mặt mộng bức mờ mịt, không biết vị khâm sai trẻ tuổi này muốn làm gì nữa?

____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro