Chương 67: Mộ Kỳ Lan tính kế.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ha ha ha, phụ thân đúng là không uổng công thương yêu con mà, quả thật không sai, không giống với đại tỷ của con, gả ra ngoài thì đem nhà mẹ đẻ bỏ sau đầu, bất hiếu nữ."

Mộ Kỳ Lan nghe vậy cuối đầu cười nhẹ để che đi trong mắt trăm biếm cùng hận ý. Nếu phụ thân thật sự thương yêu nàng sẽ để nàng đường đường là dòng chính tiểu thư phải gả cho một lão nam nhân mập mạp xấu xí. Nàng nhớ đến trong phủ Chu Hữu Quý cơ thiếp thành đàn, nàng không tin phụ thân không biết, nhưng hắn vẫn muốn nàng gả cho Chu Hữu Quý, đây chính là trong miệng thương yêu ư? Đúng là chăm biếm.

"Phụ thân biết nếu chuyện này hoàn thành sẽ đối với Lâm phủ là tai nạn ngập đầu, nhưng phụ thân không còn cách nào, vì tứ hoàng tử Lạc Vương trên tay có phụ thân không sạch sẽ chứng cứ. Vì Mộ phủ và đại ca của con tương lai, phụ thân chỉ có thể thiệt thòi đại tỷ của con rồi. Nhưng con yên tâm, Lạc Vương đã hứa hẹn chuyện thành lúc sao sẽ bảo vệ được đại tỷ của con không bị liên lụy vào bên trong." Còn về Lâm phủ như thế nào hắn cũng không nói, nhưng ít nhất Lâm phủ phía sau còn có Dương gia cùng thừa tướng làm chổ dựa không đến nỗi bị chém đầu.

Mộ Kỳ Lan chỉ cần nghĩ đến Mộ Kỳ Tuyết gả được một lang quân như ý, được phu quân một nhà sủng trong lòng bàn tay, giờ còn mang thai như vậy hạnh phúc cuộc sống, còn nàng ta đâu? gả cho một lão nam nhân xấu xí còn chưa tính. Trong phủ thiếp thất trên danh nghĩa thì có ba người, nhưng thông phòng thì bảy tám người, thật làm người chăm chọc.

Mộ Kỳ Lan từ trong suy nghĩ trở lại. Âm ngoan ánh mắt nhìn đóa hoa xinh đẹp màu hồng khoe sắc trước mặt, kéo trên tay không lưu tình cắt đứt đóa hoa ném xuống đất, cười khẽ lẩm bẩm.

"Mộ Kỳ Tuyết ngươi xinh đẹp, tìm được lang quân như ý có cuộc sống hạnh phúc thì thế nào? Ta xem bị cắt đứt hoa sẽ còn xinh đẹp khoe sắc được không? Ta không hạnh phúc thì hai người các ngươi cũng đừng nghĩ sẽ có hạnh phúc."

Mộ Kỳ Lan còn đang suy nghĩ thì nghe thị nữ thân tính đi nhanh đến bẩm báo nói Chu Hữu Quý đã trở lại, nàng ta mới bình tĩnh lại hỏi.

" Lão gia hôm nay tâm trạng thế nào?"

"Nô tỳ thấy Cô gia......"

Mộ Kỳ Lan âm ngoan ánh mắt nhìn thị nữ thân tính. Thị nữ thân tính biết bản thân nói sai, thị nữ cũng không hiểu vì sao tiểu thư không cho nàng gọi lão gia là cô gia nữa, chỉ được gọi là lão gia. Nhưng lời tiểu thư nói nàng ta không dám không nghe, tiểu thư một khi không vui sẽ đem nàng ta bán cho má mì thì không xong, thị nữ lập tức sửa miệng nói.

"Nô tỳ vừa rồi thấy Lão gia sắc mặt không tốt lắm, còn ra lệnh cho quản gia gọi tiểu thư người đi thư phòng."

" Ta đã biết."

Mộ Kỳ Lan trong mắt xẹt qua tia âm ngoan rồi biến mất, nàng ta  bảo thị nữ đi chuẩn bị điểm tâm Chu Hữu Quý thích ăn, còn bản thân thì đi trang điểm trang dung.

Mộ Kỳ Lan còn chưa đi đến thư phòng trước cửa thì đã nghe được tiếng quát tháo mắng chửi người của Chu Hữu Quý từ bên trong phòng truyền ra

" Một lũ vô tích sự, ta bạch nuôi một lũ ăn hại như các ngươi, các ngươi không phải nói đã điều tra rõ rồi sao? Đây chính là các ngươi điều tra rõ ư?"

Mộ Kỳ Lan vừa bước vào thì nhìn thấy Chu Hữu Quý dùng chân đạp mạnh vào ngực thuộc hạ đang quỳ dưới đất. Ả xem như không nhìn thấy vẫn điềm đạm tươi cười bước vào ngọt ngào hô thanh.

" Lão gia đã trở lại."

Chu Hữu Quý còn đang tức giận tới đỉnh đầu, nghe được thanh âm ngọt ngào của thê tử xinh đẹp nhìn qua, hắn mới bớt tức giận một chút, nhưng trong lòng vẫn là không thổi mái.

"Lũ ăn hại các ngươi còn ở đây làm gì? Còn không cho ta cút ra ngoài."

"Vâng."

" Vâng, Thuột hạ cáo lui."

Vài người lên tiếng hốt hoảng từ mặt đất bò dậy, lui ra ngoài.

" Đúng là một lũ ăn hại." Chu Hữu Quý tức giận mắng một câu.

Mộ Kỳ Lan đi lên đấm bóp vai cho Chu Hữu Quý, ngọt ngào nói.

" Lão gia đừng tức giận không tốt cho sức khỏe, thiếp thân sẽ đau lòng."

Chu Hữu Quý nghe vậy trên mặt mới hòa hoãn lại nói." Vẫn là phu nhân tốt nhất."

" Lão gia, ngài từ hạ triều thì tâm trạng đã không vui rồi, chẳng lẽ hôm nay trên triều phát sinh chuyện gì sao? Lão gia nếu có chuyện gì khó khăn có thể cùng thiếp nói, xem phụ thân của thiếp có thể giúp được gì cho lão gia ngài không? "

Chu Hữu Quý nghe thê tử xinh đẹp quan tâm chăm sóc trong lòng nhạc nở hoa, kéo tay Mộ Kỳ Lan đến ngồi trên đùi mập mạp của mình, sao đó đem chuyện phát sinh trong triều nói cho Mộ Kỳ Lan nghe.

Mộ Kỳ Lan trong mắt hiện lên tia chán ghét rồi biến mất, nàng ta vẫn là ngoan ngoãn ngồi trên đùi Chu Hữu Quý nghe hắn ta kể hôm nay trong triều phát sinh sự tình.

"Haizz, nếu không tại đám vô dụng đó không điều tra rõ ràng, lão gia ta cũng sẽ không bị vương gia trách tội rồi. Ta xem lần này tam phẩm đang trống ở lễ bộ nơi đó không có lão gia ta phần rồi, còn bị vương gia trách phạt nữa, nàng nói ta làm sao không tức giận cho được."

Mộ Kỳ Lan trong mắt lóe qua tia âm ngoan an ủi nói.
" Lão gia không cần như vậy nản lòng. Thiếp nghe phụ thân nói Yến Vương từng nhờ đại tỷ phu âm thầm mời một đạo sĩ đến phủ thì phải. Không ra vài ngày thì Yến Vương lại chạy đi mua hai ngọn núi hoang xa ngoài thành với giá khá cao nữa. Thật không biết Yến Vương mua để làm gì nữa? Nói muốn mua trồng trọt đi cũng không cần phải mua xa như vậy, còn ra nhiều ngân lượng đi mua núi hoang a, núi hoang đó lại không phải là Long Mạch...."

Chu Hữu Quý nghe đến hai chữ Long Mạch thì hốt hoảng bật thoát lên, ngăn cản lời nói tiếp theo của Mộ Kỳ Lan, hắn vở trách nói.

" Phu nhân không được nói bậy, nếu để người khác nghe được, đó là tội chém đầu đấy."

Mộ Kỳ Lan vả vờ hốt hoảng nhào vào lòng ngực của Chu Hữu Quý nói.

" Thiếp chỉ là lở miệng nói bậy thôi, Yến Vương gia sao có thể làm ra việc đại nghịch bất đạo như vậy được. Vả lại tỷ phu dù gì cũng là cháu ngoại trai của Dương lão tướng quân, cũng sẽ không ủng hộ Yến Vương làm những chuyện như vậy." Nàng ta cố ý nhắc nhở Chu Hữu Quý Yến Vương phía sau còn có tướng quân phủ đâu.

Vì Sở Quốc có một truyền thuyết, chỉ cần đem sinh thần bát tự khắc ở ngọc bội đã được các vị cao tân bảy bảy bốn mươi chín ngày niệm kinh chúc phúc, chôn ở đầu Long mạch vị trí sẽ có Thần long hộ thệ trở thành cửu ngũ trí tôn. Nhưng đó chỉ là truyền thuyết, nhưng chỉ cần là người đều sẽ có tham vọng, chỉ cần có cơ hội họ đều sẽ đi làm.

" Chuyện này thì khó nói rồi, không có lửa làm sao có khói. Chỉ cần là người đều sẽ muốn ngồi lên vị trí tối cao đó, nói chi Yến vương lại là hoàng tử. Nhưng tai vách mạch rừng, chuyện này nàng không được cùng người khác nói biết không?"

" Thiếp thân chỉ cùng lão gia một người nói thôi." Nàng vừa sợ hãi vừa làm nũng nói.

" Ha ha ha, hảo hảo, nàng là ngoan nhất...ha ha ha "

Chu Hữu Quý trong mắt lóe sáng như đang nghĩ đến đều gì nên không nhìn thấy vẻ mặt âm ngoan của Mộ Kỳ Lan, nào còn có một chút nào sợ hãi như vừa rồi nàng ta biểu hiện.

Từ lúc Lâm Trí Ngọc quyết định đi theo Yến Vương, hắn vì phòng ngừa vạn nhất thất bại sẽ liên lụy đến Lâm phủ. Lâm Trí Ngọc liền cùng Lâm phụ đưa ra ý định phân gia, cũng có nghĩa là Lâm Trí Ngọc tự lập phủ đệ tự mình làm chủ. Về sao không mai gặp chuyện gì cũng sẽ không ảnh hưởng vì mấy với Lâm phủ, dù gì phía cũng có tướng quân phủ không tới nổi bị liên lụy.

Lâm Trí Ngọc còn nghĩ đến một đống lý do trong đầu để cùng phụ thân nói phân gia sự tình, nhưng chưa chờ hắn đưa ra lý do thì phụ thân đã đồng ý cho hắn tự lập phủ đệ rồi. Có lẽ phụ thân cũng đã nhìn ra được hắn muốn làm sự tình, chỉ là vả vờ không biết mà thôi.

Lâm Trí Ngọc vừa về tới phủ riêng của mình, thì thấy vợ yêu cũng đang đi về hướng của mình. Khi nàng nhìn thấy chàng cười ngọt ngào, nàng còn chưa kịp hỏi câu thì chàng không màng một nhà chi chủ hình tượng chạy vọt đến nàng trước mặt, lo lắng nói.

" Nương tử cẩn thận đừng đi nhanh quá, ta đến tự mình đến là được, nàng chậm lại chậm lại." Chàng đỡ tay nàng lại nói tiếp."Nàng lại không nghe lời rồi, ta không phải nói qua sao, về sao không được chờ đoán ta rồi mà. Nàng ôm cái bụng to như vậy còn đi nhanh nữa, nàng biết như vậy là vô cùng nguy hiểm không?"

Đám thị nữ phía sau nghe vậy đều trợn trắng mắt. Con mắt nào của lão gia thấy phu nhân đi nhanh a? Phu nhân rõ ràng là chậm vô cùng đâu, còn muốn chậm nữa phu nhân không phải từ đại sảnh vào viện của mình phải mất nửa canh giờ sao? Lâm phủ lại không phải hoàng cung như vậy lớn a, Vả lại phu nhân lại không biết lão gia ngày trở về sớm, ngài cũng thật suy nghĩ nhiều a.

Tiểu Đào và tiểu Mai thấy nhiều không trách, cô gia nhà bọn họ trước mặt người ngoài là một đại nhân vật, còn trước mặt tiểu thư nhà bọn họ chính là thê nô loại hình. Tiểu Đào có cảm giác có người nhìn mình, nàng cũng không tự chủ được liếc nhìn phía sau cô gia, nhìn Tiểu Phúc đang ngốc ngốc tươi cười thẹn thùng nhìn mình. Thấy nàng nhìn đến còn thẹn thùng đâu, nàng khuôn mặt cũng hơi hồng hồng nhìn qua chỗ khác.

Mộ Kỳ Tuyết có chút thẹn thùng thanh âm nhỏ nhẹ nói.

" Tướng công mọi người đang nhìn đâu."

" Khụ.... Ta đây không phải là thấy nàng đi nhanh quá mới vậy sao?" Lâm Trí Ngọc nhìn Mộ Kỳ Tuyết bụng lớn hơn những người bình thường mang thai khác, lo lắng hỏi." Đúng rồi, Lý thái ý hôm nay đến xem mạch nói thế nào? sao ta thấy bụng nàng lại lớn hơn những người mang thai bình thường khác đâu?"
_________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro