Chương 71: Thật xin lỗi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Trí Ngọc cáo từ xoay người rời đi thì một bàn tay nắm bắt tay áo hắn lại. Đôi mắt ưu tư mang theo một chút chờ mong hỏi.

"Chàng có thể cho tiểu nữ một cơ hội sao? Cho dù chỉ là thiếp thất? "

Tôi ngẩn ra trước câu nói của nàng ta, nhưng rất nhanh lý trí tôi đã bình tĩnh lại. Tôi nghiêm túc chân thật nhìn nàng ta nói.

"Thật xin lỗi."

Tôi chỉ có thể dùng ba chữ thật xin lỗi này để từ chối nàng ta mà thôi. Tình yêu tôi dành cho vợ yêu là thật lòng, nếu tôi chỉ vì hưởng tề phút chi nhạc mà đồng ý nạp nàng ta vào phủ làm thiếp. Vậy tình yêu tôi dành cho vợ yêu còn là tình yêu sao? Mà vợ yêu trong mắt nàng sẽ còn có tôi sao?

Mộng Cầm cảm giác tay áo của chàng từ từ rời khỏi lòng bàn tay mình, giờ phút này nàng đã không ngăn được nước mắt của mình nữa. Từng giọt lệ trân tình cứ vậy chảy ra, nàng nhìn theo bóng dáng chàng từ từ biến mất trong ánh chiều tà mà không dám đuổi theo. Vì nàng vốn đã biết trước câu trả lời của chàng rồi không phải sao?

Thời gian cứ vậy đi qua, Hoàng đế lại vài lần ngất xỉu làm các vị vương gia cùng triều thần thấp thỏm không thôi. Lúc này Lưu viện trưởng đã nhiều năm không vào cung nhưng đột nhiên lại vào cung. Mọi người cũng không biết Lưu viện trưởng cùng hoàng đế nói gì nữa, nhưng lại làm hoàng đế, phụ hoàng của bọn họ quyết định tháng sau lập thái tử. Mà những cựu thần trong triều đều biết Lưu viện trưởng cùng với mẫu thân Yến vương có sâu xa quan hệ, làm các triều thần trong lòng suy đoán thánh tâm dụng ý.

( Lạc vương phủ)

" Mọi chuyện đã chuẩn bị như thế nào? "

"Chủ tử yên tâm, người nằm vùng ở Thụy vương phủ đã đem tin tức truyền đến Thụy vương nơi đó rồi. Mọi chuyện cũng theo như lời chủ tử an bài ổn thỏa." nam nhân cung kính nói.

" Các ngươi phải theo dõi mỗi cử động của nhị hoàng huynh cùng tam hoàng huynh bổn vương chặt chẽ vào. Bổn vương không nuôi vô dụng người."

"Là, chủ tử!"

Ngồi một bên Lữ quân sư lên tiếng. " Vương gia, tại hạ thấy hành động ám sát lần này nên cho Ám Nguyệt nàng ta cùng theo đi thế nào?"

"Lữ tiên sinh vì sao phải phái Ám Nguyệt đi cùng? " Lạc vương trong mắt âm trầm khi nghĩ đến nàng ta có ý với tên Lâm Trí Ngọc một tên tay chối gà không chặt kia liền tức giận.

" Chẳng lẽ vương gia không muốn thử Ám Nguyệt đối với vương gia ngài lòng chung thành sao? Đây là cơ hội tốt nhất. Vương gia người hiện tại cần là người bên cạnh trung tâm, mà không phải người nơi này mà lòng nơi khác không phải sao? Vương gia, làm đại sự người không thể vì một chuyện nhỏ làm hổng tâm huyết bao năm đổ sông đổ biển đi?" Hắn sẽ không để vương gia vì một nữ nhân hủy đi một sớm. Nếu là họa quốc lưu trữ chính là tay họa, cần diệt chi.

Tứ hoàng tử nghe xong đôi tay xiết thành quyền, trong mắt càng trở nên âm trầm.

" Bổn vương hiểu ý tiên sinh." Hắn nhìn tên đầu lĩnh hắc y nam nhân bên cạnh nói." Lần này hành động ngươi để Ám Nguyệt nàng ta đi cùng, phải để đích thân nàng ta giết Lâm Trí Ngọc. Ngươi nói với nàng ấy, đây là bổn vương cho nàng ấy cơ hội cuối cùng để nàng ta rời đi Mộng Xuân Lâu, bằng không đừng trách bổn vương vô tình."

Chỉ cần Mộng Cầm nàng ta đem Lâm Trí Ngọc giết chết, hắn sẽ không trách nàng ta nhiều lần vô lễ với hắn. Hắn sẽ cho nàng ta một thân phận mới, cũng sẽ cho nàng ta danh phận làm nữ nhân của hắn.

" thuộc hạ lỉnh mệnh! "

Mà nhị hoàng tử bên này phái người điều tra cũng được đến kết quả, làm nhị hoàng tử tức giận đập nát tách trà trên bàn mắng.

" Hảo ngươi Sở Chính, ngươi cứ nhiên cho bổn vương thọc dao nhỏ. Được lắm, chờ bổn vương đăng cơ lúc sau cũng đừng trách bổn vương không niệm huynh đệ chi tình."

Theo như điều tra biết được, Chu Hữu Quý nhiều lần kiến nghị điều là Mộ Kỳ Lan, phu nhân của hắn cố ý nhắc nhở về thảo dược cùng Long Mạch sự tình. Như vậy Mộ Kỳ Lan cùng Mộ Kỳ Tuyết bên ngoài mâu thuẫn điều là diễn kịch cho mọi người xem mà thôi. Như vậy Mộ Lý Hành hắn sớm đã thuần phục tam đệ của hắn rồi. Còn có Lưu lão đầu đó nữa, nói không chừng phụ hoàng của hắn sẽ lập tam đệ hắn làm thái tử cũng không chừng. Hắn âm trầm con ngươi hỏi hai quân sư thân tính ngồi phía dưới của mình.

" Theo hai vị chúng ta tiếp theo phải làm sao? Bổn vương nuốt  không xuống khẩu khí này."

" Vương gia, chuyện đến mức độ  này chúng ta cũng không thể ngồi yên cho người khác may áo cưới được. Có câu nói thắng làm Đế thua làm khấu, chúng ta nhiều năm chuẩn bị không thể cứ vậy chết trong nôi được. " một quân sư lên tiếng.

"Ý của tiên sinh là..." nhị hoàng tử không dám nói tiếp. Nhưng trong con ngươi lập lòe đầy  khác vọng khó lòng che giấu.

"Vương gia, bệ hạ không phải thường xuyên ngất xỉu sao? Mà thời gian tỉnh lại càng ngày càng dài mới tỉnh lại. Tại hạ đây cũng là vì bệ hạ an toàn mà suy nghĩ, nếu trong lúc bệ hạ ngất xỉu có người động tay động chân trên thánh chỉ, đây không phải làm trái ý bệ hạ, làm con dân Sở Quốc chúng ta cũng không có minh quân sao? Nếu như vương gia ngài có thể trưởng quản hoàng cung bên trong, không để người có ý xấu cùng bệ hạ tiếp xúc là tốt nhất."

" Không được, bổn vương sao có thể làm vậy được? Đây là phản nghịch, là chém đầu... " Hắn khó sử nói.

Ngồi một bên, một quân sư khác cũng lên tiếng.

" Vương gia, Tiền lão huynh nói không sai. Vương gia nhiều năm  như thế nào chèn ép Yến vương  ngài trong lòng cũng có số. Một khi Yến vương bước lên chi vị sẽ giết gà dọa khỉ, mà chúng ta  nhiều năm âm thầm làm sự một khi bị điều tra ra được. Ngài nói Yến vương sẽ tha cho ngài sao?  Nếu chúng ta chỉ có thể ngồi chờ chết, chi bằng cược một cược? "

Nhị hoàng tử như suy tư gì, một bộ khó đưa ra quyết định bộ dáng lúc sau mới như là quyết tâm nói.

" Hảo, chúng ta sẽ cược một cược vậy! "

Mà lúc này trong thư phòng của Lâm Trí Ngọc cũng ngồi vài người. Tạ Thiều hoàng thương xuất thân. Hoa thiếu hầu phủ con thứ cùng với Phùng Hưng con nhà tướng xuất thân. Ba người họ vốn là học sinh của ban đặc biệt sinh mà Lâm Trí Ngọc từng dại hoc. Nhưng từ lúc đi theo Lâm Trí Ngọc làm việc, chỉ cần không có người ngoài ở họ đều thích kêu Lâm Trí Ngọc là lão đại.

Tạ Thiều chờ không được nói ra mình phát hiện được sự tình.

" Lão đại, phía trước lão đại không phải kêu ta chú ý Kinh thành động tĩnh gần đây sao? Dạo gần đây ta phát hiện có rất nhiều lai khách từ bên ngoài vào kinh thành đâu. Bọn họ tuy là trước sau thuê viện tử, nhưng mười mấy viện tử nơi hẻo lánh đều bị những người đó bao trọn. Nhưng từ lúc những người đó vào ở lúc sau, ban ngày hai ban đêm đều đống khép chật đại môn cửa. Ta cho người chú ý qua những viện tử đó, phát hiện ra mỗi viện tử cách thức sinh hoạt đều giống nhau."

" Như thế nào giống nhau?" Hoa Thiếu hiếu kỳ hỏi.

" Theo như lời của vài người phái đi theo nói lại. Bọn họ mỗi ngày đi chợ đều đổi người, đặc biệt là một người đi cửa trước, một người đi cửa sau. Nhưng cả hai mỗi lần mua đều mua rất nhiều đồ nấu, không giống như cả nhà 5-6 người ăn, mà là vài chục người ăn vậy. "

"Có gì lạ sao? Ta sức ăn một người có thể bằng hai trán hán sức ăn đâu." Phùng Hưng khó hiểu hỏi.

"Vậy ta hỏi ngươi? Nếu đổi lại là ngươi một người có thể mỗi bữa ăn, ăn năm trán hán cơm sao? Còn mỗi ngày đều là thịt cá, ngươi chẳng lẻ đem mấy chục kg thịt, mấy chục kg cá, mấy chục rau cải đều phơi khô lên chờ từ từ ăn ư? Không bằng trực tiếp ra bên ngoài mua cho đở phiền phức a? Viện tử là bọn họ thuê xuống đâu."

"Cũng đúng!" Phùng Hưng suy nghĩ cảm thấy rất có đạo lý.

" Tạ Thiều ngươi có đem danh sách thuê nhà của những người đó đến sao?" tôi hỏi.

" có!" Tạ Thiều từ trong tay áo lấy ra một quyển sổ nhỏ đưa cho Lâm Trí Ngọc nói tiếp." Lão đại bên trong ghi rất tỷ mỹ những người đó ra vào mua đồ thời gian, địa điểm cùng gặp những người nào. "

" Làm tốt lắm! "

Tạ Thiều nghe lão đại khen mình, lập tức cười nở hoa.

Hoa Thiếu cũng không thua kém cười nói.

" Lão đại ta đây cũng có vài tin tức liên quan đến Chu phủ, Triệu phủ còn có Mộ phủ đại thiếu gia Mộ Kỳ Tài, nhà mẹ đẻ của tẩu tử tin tức đâu."

"Oh, là chuyện gì? "

Hoa Thiếu cười xấu xa nói.
" hắc hắc hắc, lão đại ngươi không biết Mộ Kỳ Tài hắn hiện tại chính là lão người quen trong sòng bạc đấy. Còn thiếu không ít cờ bạc nợ đâu, nếu không nhờ ta ra mặt nói không chừng những chủ nợ đó đã đến tận Mộ phủ đồi nợ rồi. Ta mấy ngày trước cùng hắn uống rượu, hắn trong lúc say rượu đắc ý cùng ta nói. Qua không bao lâu Mộ phủ của hắn sẽ không là Mộ phủ nữa mà là Hầu phủ. Những người từng cười nhạo hắn cũng phải nịnh nọt lấy lòng hắn, hắn còn nói sẽ chiếu cố tiểu đệ ta đâu, hahaha."

" Hắn còn nói gì nữa không?"

"Hắn còn nói hắn rất nhanh sẽ trở thành Ngô gia hiền tế đâu."

" Ngô gia nào?"

"Thấy hắn khẩu khí đắc ý đó không giống như gia đình bình thường đi."

"Ha ha ha...Đừng nói với ta là Ngô phó tướng quân trong côi Hoàng cung Đại môn đi?" Phùng Hưng cười chê nói.

Tôi cả người đều ngẩn ra.
_________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro