Chương 7.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch truyện: Hội những người thích truyện của tác giả Lục Xu

Chương 7.1

Linh hồn cô đơn đáng xấu hổ, một bên muốn nhận lấy ấm áp từ người khác, một bên mãi mãi không muốn trả giá. Buổi tối Lê Họa ngủ không ngon, đầu đau không chịu nổi, hơn nữa bà dì cả cũng lựa chọn thời điểm này mà đến, nằm trong chăn, nhắm mắt lại, thầm nghĩ muốn hôn mê đến ngày hôm sau. Cô gặp rất nhiều mộng kỳ lạ, từ lúc cha mẹ ly hôn, vướng mắc rối rắm quanh co, hình ảnh hoặc chân thật hoặc giả dối tất cả đều như một chiếc máy chiếu phim chầm chậm ở
trong đầu.

Sau đó xuất hiện hình ảnh một người lãnh đạo tự trách, người lãnh đạo ảo não ở một chương trình, cảm xúc có chút không khống chế được, cô
cho rằng cô chính là người lãnh đạo đưa sự thật đầy đủ bày ra trước mặt công chúng, để cho công chúng phán đoán, mà không phải chính cô mang theo cảm xúc của mình thể hiện trong tiết mục. Ý nghĩ của Lê Họa vẫn bị vây trong một mớ bòng bong, hình ảnh
biến thành nhiều mảnh nhỏ sau đó lại bắt đầu ghép lại. Giống như máy chiếu phim ở trong não của cô, phát đi phát lại, cô có chút quen thuộc, có chút không muốn nhắc đến. Một màn kia bày ra ở trước mặt cô. Rất nhiều người chán ghét hình ảnh của cô, có lẽ
cũng có không ít người tán thành cách làm của cô. Hình ảnh này ngoại trừ đã từng xuất hiện chân thật, bày ra một chuyện chân thực, cái gì cũng không tồn tại.

Nhưng càng nhiều người cố tình làm cho những hình ảnh này tăng thêm phần quan trọng. Có người có thể nói nó không tốt. Nhưng nếu cảm thấy được nó tốt, lại cho rằng vậy mà có người cảm thấy nó không tốt, nhất định là người có sai lầm. Chỉ có những người không bình thường mới có thể
không có cảm xúc gì đối với cách cư xử này, con người có rất nhiều quan điểm, dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn cũng thấy ý kiến của người. Cô mở to mắt, mở hết cỡ. Cô chính là người bình thường, cũng có quan điểm của chính mình. Có tin hay không trên thế giới này, thực sự tồn tại nhân quả tuần hoàn. Cô thật sự tin tưởng, cảm thấy chỉ cần đã làm, cho dù là bí mật,
cuối cùng vẫn bị phát hiện. Cho nên anh vẫn không cho phép người khác làm "Chuyện xấu". Nhiều năm như vậy, thì ra cô sớm đã thay đổi, không còn đơn thuần như trước đây nữa, tuyệt đối không làm chuyện vượt khỏi thân phận của mình. Từng nghĩ
đến hút thuốc uống rượu đều không phải là chuyện con gái làm, bây giờ đây lại trở thành công việc của cô.

Tưởng tượng cùng với sự thật, mãi mãi cũng không giống nhau. Thân thể không muốn, cũng phải rời giường, nấu cơm, giặt quần áo. Trước đây mỗi khi đến thời điểm này, bà ngoại không
cho cô chạm vào nước lạnh. Từ khi bà ngoại qua đời, không còn có người nhắc nhở cô những kiêng kỵ này. Cô cứng ngắc nghe thanh âm máy móc của máy giặt quần áo, cuối cùng cho là mình mất đi một thứ gì đó, nhớ không ra, lại trong nháy mắt đột nhiên nghĩ đến. Cô bỗng nhiên cảm thấy ngực lại đau. Ngay cả mình cũng không muốn chỉnh đốn chính mình. Cũng không có tự giác nấu cơm, Tô Nhứ đem mì ăn
liền của cô vứt đi vô số lần, cô thế nhưng cũng không nhớ đi mua lại, đơn giản liền làm chút cơm. Chấp nhận sống. Cũng không biết hiện tại Tô Nhứ có tốt hay không, cách cô cùng Tô Nhứ ở chung có chút đặc biệt, tình huống bình thường cũng sẽ không liên
lạc, cô cũng không nghĩ nhận được điện thoại của Tô Nhứ, mỗi một lần nhận được nhất định đại biểu cho
Tô Nhứ gặp chuyện không may, cô cũng không hi vọng.

Khi di động vang lên lần thứ tư, cô để thìa trên tay xuống, nhìn di động một chút. Do dự một lát, vẫn là lựa chọn tiếp điện thoại.

"Đang ở nơi nào?" Thanh âm rõ ràng của Trác Dực Đình truyền tới. "Trong nhà." "Xuống dưới." Cô còn chưa kịp nghĩ lấy cớ gì cự tuyệt, đối phương
đã cúp điện thoại. Nhìn đồ ăn trên bàn, đem bát để vào phòng bếp, đồ
ăn để vào trong tủ lạnh, lúc này mới từng bước một xuống lầu. Đứng ở trong thang máy, nhìn ảnh ngược của chính mình trên tường, cô liền tự nói với mình: Lê Họa, ngươi đã hai mươi bốn tuổi, không phải là đứa trẻ nhỏ, không cần đuổi theo thứ không thuộc về ngươi. Nghĩ như vậy, tâm tình của cô thoải mái hơn không ít. Không cần suy nghĩ những thứ không thực tế đó, đối với mình tất cả mọi người đều tốt.

Đi xuống lầu, vừa ngẩng đầu liền thấy Trác Dực Đình nghiêng dựa vào trước xe. Dáng vẻ tùy ý, dáng người thon dài, nhìn như vậy cũng là một bức tranh đẹp. Trong lòng âm thầm cười chính mình, làm sao có tư
cách đi ghét bỏ hoặc là chống lại cái gì, thân thế của người khác tốt hơn mình rất nhiều. Anh sẽ là một người chồng tốt, cô hẳn là phải giữ anh thật chặt. "Chờ lâu sao?" Cô đi qua, đứng lại trước mặt anh. Trác Dực Đình chăm chú nhìn cô một hồi lâu, mới đưa tay sờ sờ tóc của cô, nhìn qua vô cùng thân thiết "Không có lâu." Cô ngẩng đầu nhìn anh, "Hôm nay không cần làm việc sao?" "Không cần." Ánh mắt anh sáng rực nhìn cô. Có chút nói không rõ tại sao lại bị cô hấp dẫn nhưng anh biết, cô chính là người mình chờ đợi. Anh không có tin tức xấu bên ngoài, cũng là một người có trách nhiệm, nghĩ không ra, mình đối với trong lòng cô có một chút ngăn cách, không rõ là vì cái gì. Chẳng lẽ thật sự là bởi vì nhìn qua đẹp hơn
phong cảnh, liền coi là tốt hơn người khác. Lê Họa, ngươi không phải thiên kim đại tiểu thư, phải thấy rõ ràng thân phận hiện tại của chính mình. "Nếu không, đi lên ngồi một chút?" Nói ra những lời này, cô cùng Trác Dực Đình đều ngây ngẩn cả người, cô là bởi vì sự thỏa hiệp của mình, mà Trác Dực Đình thì là bởi vì đây là lần đầu tiên cô mời anh lên nhà của cô, cảm thấy trong lòng có một dòng ấm áp. "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro