Chương 44:Lưỡng tình tương duyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhưng mà, chị cũng dời qua đây, như vậy có thể chứ?" Lâm Duẫn Nhi đột nhiên chú ý tới lời nói của thị trưởng, từ trong ngực thị trưởng ngẩng đầu nhìn nàng hỏi.

Trịnh Tú Nghiên vuốt tóc Lâm Duẫn Nhi, nhẹ nhàng hôn trán của cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô nói:"Có cái gì không thể ? Chẳng lẽ em không muốn sao?" Vừa nói nàng còn nhíu mày.

Lâm Duẫn Nhi mở to mắt vô tội nhìn thị trưởng, cô lắc đầu:"Không phải, em như thế nào lại không muốn?" Nói dứt lời Lâm Duẫn Nhi vùi đầu vào ngực Trịnh Tú Nghiên, buồn bực thanh âm nói:"Em yêu thích ở cùng chỗ này với chị..." Đúng vậy, Lâm Duẫn Nhi yêu thích ở chung với Trịnh Tú Nghiên, bất luận Trịnh Tú Nghiên bình thường là một thị trưởng cao ngạo, hay hiện tại là một người yêu dịu dàng đang cười với cô đầy ôn nhu, như thế nào cô cũng đều thực tâm yêu thích.

"Em thích ở cùng tôi là tốt rồi." Trịnh Tú Nghiên thầm nói, nàng tắt đèn đầu giường, thay đổi tư thế cho thoải mái rồi ôm Lâm Duẫn Nhi nằm trong chăn. Lúc này, trong phòng chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, Trịnh Tú Nghiên nghe tiếng hít thở đều đều của người trong ngực, Trịnh Tú Nghiên lại như trở về thiếu nữ tuổi thanh xuân, chính là cảm giác về mối tình đầu tốt đẹp tại quanh quẩn trong lòng nàng.

"Em mệt sao?" Một lát sau, Trịnh Tú Nghiên nhẹ nói.

"Không có." Lâm Duẫn Nhi trong ngực nàng cũng nhỏ giọng đáp lại.

"phòng em ở tổng cộng mấy người?" Trịnh Tú Nghiên thấy Lâm Duẫn Nhi không có bối rối, nhẹ giọng hỏi đến cuộc sống trong trường cô.

Lâm Duẫn Nhi lại khẽ cử động thân thể, đây là lần thứ hai, hai người cùng giường, nhưng lại là lần đầu tiên, cô thanh tỉnh trạng thái cùng thị trưởng đại nhân nằm sát vào nhau gần như vậy. Cô có chút khẩn trương, theo tư thế đang nằm vươn cánh tay vòng qua eo thị trưởng, sau mới trả lời :"Bốn người, có một học tỷ không thường trở về ở, bình thường chỉ có em, Dịch Dương cùng Na Na ba người."

Trịnh Tú Nghiên:"A" một tiếng, nàng thấy Lâm Duẫn Nhi chủ động ôm eo của mình liền lấy tay sờ lên bàn tay mềm mại của Lâm Duẫn Nhi, nhẹ nhàng nắm. Đi theo còn đem ra kết luận nói:"Ừ, vậy em quả thật có chút ảnh hưởng tới chuyện người khác a.."

"Huhm?" Nghe thị trưởng nói Lâm Duẫn Nhi hơi nhíu lông mày, trong bóng tối ngẩng lên nhìn qua thị trưởng.

"Em nghĩ đi, hai người yêu thương nhau nhất định là muốn làm chút ít chuyện tình thân mật a. Chính là em cũng ở đó, các nàng nhất định không thể thoải mái làm gì..." Trịnh Tú Nghiên nghiêm túc phân tích.

Lâm Duẫn Nhi không nói, cô đương nhiên biết rõ vấn đề này, nhưng nơi đó là phòng ngủ kí túc xá, không phải cô muốn lãng tránh thì liền có thể lãng tránh .

Dưới ánh trăng Trịnh Tú Nghiên trông thấy trên mặt Lâm Duẫn Nhi mênh mang biểu lộ, nàng cho rằng người đơn thuần như Lâm Duẫn Nhi nghe không hiểu lời của mình. Trịnh Tú Nghiên trong đầu chợt nảy ra một loại xúc động, nàng nhẹ liếm môi của mình, nghiêng đầu liền hôn lên đôi môi mềm mại đầy hương vị ngọt ngào của Lâm Duẫn Nhi.

"Em, ô..." Lâm Duẫn Nhi vừa định nói chuyện, không nghĩ rằng thị trưởng đại nhân không hề báo trước liền hôn môi cô, không đợi cô theo bản năng phản ứng, liền bị đối phương lưỡi mềm như rắn cuốn lấy. Bị trêu chọc mất đi khí lực, cô không khống chế được ngâm ra một tiếng cực kỳ yếu ớt.

Thân thể Lâm Duẫn Nhi càng ngày càng mềm nhũn, Trịnh Tú Nghiên hô hấp cũng trở nên nặng hơn, nàng dọc theo cánh tay trơn mềm của Lâm Duẫn Nhi vuốt ve đến thắt lưng, cách một lớp vải mỏng, yêu thích không buông tay ma sát.

Lâm Duẫn Nhi cảm giác thân thể mình càng ngày càng nóng, như trong lòng có lửa nhen nhóm, cảm giác này cô từng trải qua, cứ mỗi lần thị trưởng đại nhân tới gần cô, hôn môi cô thì nó lại xuất hiện. Lúc này Lâm Duẫn Nhi đầu óc trống rỗng, có chút ngốc nghếch dựa theo cảm giác đáp lại cái hôn nồng nhiệt này, tay cô trong chăn không tự giác cầm lấy cổ tay thị trưởng đang vuốt ve cơ thể của mình, nhưng nửa điểm sức lực để kháng cự đều không có.

Thẳng đến Trịnh Tú Nghiên dán lên gò má Lâm Duẫn Nhi cảm giác được cực nóng, nàng mới không thỏa mãn kéo ra khoảng cách hai người, nhìn người dưới thân sắc mặt ửng hồng, cong lên khóe miệng một lần nữa tiến sát trước mặt Lâm Duẫn Nhi.

"Đừng..." Lâm Duẫn Nhi thấy thị trưởng đại nhân lại sát vào, cô cho rằng nàng lại muốn hôn mình, vội hơi nghiêng đầu run giọng nói ra.

Lâm Duẫn Nhi nghiêng qua một bên làm nụ hôn của Trịnh Tú Nghiên rơi tại trên mặt, Trịnh Tú Nghiên ha ha nở nụ cười, cô bé này biểu lộ sợ hãi cũng thật sự là làm cho người ta yêu mến không thôi.

"Chị cười cái gì?" Lâm Duẫn Nhi cau mày bĩu môi oán trách, cô rõ ràng cảm giác được thị trưởng đại nhân là chê cười mình, cô rụt rụt thân thể, muốn cách nữ nhân "xấu xa" này ra xa một chút.

Lâm Duẫn Nhi lui về sau, Trịnh Tú Nghiên liền cười hì hì hướng người cô tới gần, có chút tà ác cười xấu xa nói ra:"Duẫn Nhi, em nói coi nếu như em không ở phòng kí túc xá, vậy thì giờ này hai cô bạn của em sẽ làm cái gì đây?"

"...." Lâm Duẫn Nhi không nói gì, cô thật đúng là không biết thị trưởng đại nhân lại còn có một mặt "Vô lại" này, vốn vừa mới hôn môi đã làm cho cô mắc cỡ chết được, giờ lại vẫn muốn hỏi ra vấn đề như vậy.

"Kỳ thật, hai người yêu nhau làm chút chuyện gì đó cũng là tự nhiên thôi, em nói coi có đúng hay không?" Trịnh Tú Nghiên thấy Lâm Duẫn Nhi không lên tiếng, nàng đè nặng thân thể Lâm Duẫn Nhi mị hoặc nói. Lúc này thị trưởng như thay đổi thành một người khác, hoàn toàn không giống người ban ngày đạm mạc xa cách đầy cao ngạo, nàng nói dứt lời liền đem mặt chôn ở cần cổ trắng noãn của Lâm Duẫn Nhi, nhẹ nhàng cọ xát.

Lâm Duẫn Nhi đột nhiên cả người cứng đơ, cô cảm giác ngứa ngáy, bị thị trưởng đại nhân làm cho cổ ngứa đồng thời trong nội tâm cũng theo đó phát tác, cô vặn vẹo cơ thể, vốn định tránh đi thị trưởng, nhưng không ngờ lại làm cho đôi môi thị trưởng liền cách trên người cô hơi mỏng đồ ngủ đụng chạm tới chỗ hở trước ngực cô. Lâm Duẫn Nhi toàn thân run lên, cô cảm giác như có dòng điện trong nháy mắt truyền vào trong lòng của mình...

Trịnh Tú Nghiên hiển nhiên cũng không có phòng bị, nàng thật đúng là không có tính toán lúc này "Khi dễ" đến trên ngực Duẫn Nhi, tuy nàng rất muốn làm như vậy. Nàng lặng vài giây, thấy Lâm Duẫn Nhi không tiếp tục vặn vẹo, trong lòng nghĩ dù sao cũng chạm phải cái này tốt đẹp rồi, vậy thì nàng tốt hơn nên nhấm nháp một chút a. Nghĩ vậy nàng thong thả cúi đầu, dùng đầu lưỡi thử sờ một chút "tiểu đậu đậu" đang cứng lên của Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi triệt để hóa đá , cô thậm chí không dám nhìn đến thị trưởng đang tại trước ngực mình mà dốc sức, lúc này, trong lòng của cô là sốt ruột, còn có chút xấu hổ. Chính là, thân thể lại mềm nhũn không có nổi một tia khí lực, cô chỉ có thể tùy ý thị trưởng, đem lưỡi nóng đảo qua đảo lại khu vực dị thường mẫn cảm của mình, như có vô số dòng điện truyền vào tứ chi của cô, làm cô khó chịu muốn kêu to ra tiếng.

"Nghiên... Đừng.. Đừng như vậy, em thật là khó chịu.." Lâm Duẫn Nhi giương miệng mấy lần mới cố gắng nói ra được, cô thực sợ sẽ tràn ra thanh âm làm cho người xấu hổ, cô nói không nên lời cảm giác của mình lúc này, cô nghĩ ngăn cản thị trưởng đại nhân, làm cho nàng dừng lại, lại tựa hồ như không phải, muốn làm cho  Trịnh Tú Nghiên tăng thêm chút khí lực, mạnh tiến một bước trấn an chính mình.

Trịnh Tú Nghiên buông lỏng ra, ôm ấp bờ vai Lâm Duẫn Nhi, có chút không thể chờ đợi được tiến vào trong áo ngủ Lâm Duẫn Nhi, tay tìm đến dán sát vào hai bầu ngực đang làm cho nàng gần như điên cuồng. Nàng một bên lấy tay nhu hòa thoáng vuốt ve nhẹ xoa nó, một bên miệng tiến đến tai Lâm Duẫn Nhi nói:"Duẫn Nhi, em cảm giác được phải không? Đây cũng là lưỡng tình tương duyệt, cho nên thân thể của em mới có thể trở nên mẫn cảm như thế."

Âm thanh thị trưởng hết sức mị hoặc truyền bên tai Lâm Duẫn Nhi, cô cắn môi dưới cố gắng khống chế chính mình, nghiêng đầu sang bên không nói lời nào, cô thật muốn nói cho thị trưởng đại nhân:" Chị mau dừng lại ở đây đi..." Nhưng cô nói không nên lời, cô không xác định được mình chính xác là muốn hay không..

Tay Trịnh Tú Nghiên trước vẫn đặt ở trên ngực Lâm Duẫn Nhi. Ngón tay nàng xoay tròn quanh nụ hoa, mà môi của nàng cũng không nhàn rỗi ngậm lấy vành tai Lâm Duẫn Nhi.

"Nghiên, chị như vậy, em thật sự cảm giác rất khó chịu..." Lâm Duẫn Nhi nghiêng đầu tránh né đôi môi mềm mại hơi nóng của thị trưởng, cô cọ xát lỗ tai vài cái lên gối có chút khẩn cầu nói.

Trịnh Tú Nghiên không trả lời, nàng nhìn ra được Lâm Duẫn Nhi động tình, chỉ là nàng không dừng lại được. Nàng đã ở tuổi này, lại cùng Lục Hạo Vũ thường xuyên ở riêng. Dựa trên sinh lý mà nói nàng đã nhẫn đủ lâu rồi, thật vất vả gặp được người nàng yêu mến, dục vọng cơ hồ bị nàng áp chế đến cực hạn giờ như lũ bất ngờ bộc phát chuyển đến ào ạt.

Trịnh Tú Nghiên thấy Lâm Duẫn Nhi khó chịu, nàng dừng động tác, thoáng kéo ra khoảng cách hai người cúi tại trên người Tô Ninh có chút thở dốc nói:"Duẫn Nhi, chúng ta cũng làm chuyện mà hai cô bạn của em cùng làm, có được không?"

Đây là lần đầu tiên thị trưởng đại nhân không có cường thế, hỏi thăm ý kiến Lâm Duẫn Nhi. Lâm Duẫn Nhi hướng mắt lên, cô cố gắng muốn nhìn vẻ mặt thị trưởng, đáng tiếc ánh trăng quá mờ, chỉ có thể lờ mờ trông thấy chút ít hình dáng của nàng.

Lâm Duẫn Nhi không gật đầu cũng không có nói chuyện, cô đã là sinh viên năm ba, cô đương nhiên biết rõ thị trưởng đại nhân muốn làm cái gì. Hơn nữa đã đến lúc này cô còn có thể cự tuyệt sao? tối thiểu lòng của cô là muốn , nhưng mà không biết vì cái gì cô cảm thấy có chút sợ.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro