Chương 73: Lại tương kiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Duẫn Nhi ở nông thôn đến đầu năm, mới theo ba ba trở về Giang Vịnh, bà nội ở chơi nhà chú hai thêm mấy ngày nữa. Đây là năm đầu tiên mà Lâm Duẫn Nhi  trải qua không vui vẻ nhất, không cần biết không khí náo nhiệt đến thế nào, dù ngoài mặt cô vẫn mỉm cười nhưng đáy lòng thuỷ chung lạnh như băng, tràn đầy cảm giác mất mát.

Vừa qua mùng bảy, lệnh giải toả chính thức ban hành. Có thông báo chính thức rồi, chỉ cần đợi qua tháng giêng, tất cả mọi người nhất định phải chuyển ra khỏi phòng đang ở.

Sau khi trở về nhà, Lâm Duẫn Nhi  cùng ba ba bắt đầu bận rộn tìm căn hộ thích hợp. Trước đó đã tính qua, bọn họ dùng tiền trợ cấp, có thể mua một căn khoảng sáu bảy mươi mét vuông ở thành phố Giang Vịnh.

Sớm nay, Lâm Duẫn Nhi  làm xong bữa sáng, vừa ăn vừa thảo luận chuyện căn nhà vừa xem hôm qua với ba ba. Đột nhiên điện thoại trong phòng vang lên, cô đứng dậy đi vào phòng ngủ, nhìn điện thoại mà ngây ngẩn cả người.

Mấy ngày nay cố ý bận rộn, trốn tránh tư tưởng, Lâm Duẫn Nhi  thật vất vả mới sống khá được một chút, giờ lại trông thấy số điện thoại này, tâm lại kích động, nước mắt bất giác lại chảy xuống gương mặt.

Lâm Duẫn Nhi  nhẹ nhàng ấn phím nghe, đưa di động đặt ở bên tai.

"Duẫn Nhi, bây giờ rảnh không? Tôi qua đón em." Giọng Trịnh Tú Nghiên hơi có vẻ mệt mỏi.

Lâm Duẫn Nhi  không nói lời nào, nước mắt theo gương mặt không tiếng động chảy xuống, trông mong thời gian lâu như vậy, khi cô thật sự nghe thấy giọng nói của thị trưởng, lại cảm giác trong cổ họng bị cái gì chắn ngang, có mấy vấn đề muốn hỏi lại một câu cũng không hỏi ra được.

"Thời gian qua tôi bận xử lý chút việc, khi nào gặp thì nói cho em, có được không?" Trịnh Tú Nghiên thấy Lâm Duẫn Nhi  không phản ứng, nàng nhẹ nhàng nói tiếp.

"Ừ." Lâm Duẫn Nhi  nhỏ giọng ừ một tiếng.

"Vậy em chờ tôi, bây giờ tôi xuất phát, đến thì điện thoại cho em." Dứt lời, Trịnh Tú Nghiên liền cúp điện thoại.

"Duẫn Nhi làm gì vậy? Sao không ăn, thức ăn nguội cả rồi..." Ngoài phòng truyền đến tiếng Lâm ba ba thúc giục, Lâm Duẫn Nhi  lấy lại tinh thần, lau nước mắt, xoay người đi ra ngoài.

Chưa đến nửa tiếng, xe thị trưởng đã dừng trước khu nhà. Lâm Duẫn Nhi  ngồi vào xe rồi, cô liền nhìn sang thị trưởng. Trịnh Tú Nghiên vẫn lạnh lùng như cũ không nói lời nào, khuôn mặt này vẫn làm cho Lâm Duẫn Nhi  mê luyến thật lâu, chỉ là lúc này lòng cô lại có cảm giác đau thương, rất thất vọng.

Hai người ai cũng không nói lời nào, Trịnh Tú Nghiên nghiêng người thắt dây an toàn cho Lâm Duẫn Nhi  rồi khởi động xe, lái về căn hộ của hai người.

Xe đậu dưới lầu, Lâm Duẫn Nhi  theo Trịnh Tú Nghiên xuống xe. Trịnh Tú Nghiên đứng trước Lâm Duẫn Nhi , chăm chú nhìn cô, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, giơ tay lên vuốt ve gương mặt của cô, nói một câu:" Lên lầu thôi..." liền dắt tay cô đi vào.

Hai người ngồi trên salon, gần như không ai nói gì. Lâm Duẫn Nhi  chờ thị trưởng mở miệng giải thích với cô, nhưng đối phương vẫn cứ ngồi đó nhìn cô. Cô nhìn trong ánh mắt thị trưởng thấy khác lạ, không giống như bình thường, ánh mắt này vừa chứa chan tình cảm, nhớ nhung, đau lòng, còn có chút gì đó mà cô không diễn tả được.

"Duẫn Nhi, thực xin lỗi. Thời gian dài như vậy không có liên lạc em, để cho em chịu ủy khuất..." Trịnh Tú Nghiên tiến lên nhẹ nhàng ôm Lâm Duẫn Nhi  đau lòng nói.

"Bởi vì tôi có chuyện phải xử lý, một ít chuyện gia đình, thật sự không có thuận tiện liên lạc với em..." Vừa nói, Trịnh Tú Nghiên khép hờ đôi mắt, một giọt lệ theo gương mặt chảy xuống, nhỏ vào mái tóc dài của Lâm Duẫn Nhi .

***************

Ngày đó trước cửa thương xá, sau khi mấy người Lâm Duẫn Nhi  rời đi. Lục Hạo Vũ ôm lấy Iran cùng Trịnh Tú Nghiên đi vào bãi đậu xe, trên đường hắn thuận miệng hỏi:" cô bé kia là bạn gái Tiểu Vũ à?"

Trịnh Tú Nghiên chỉ im lặng nhìn Lục Hạo Vũ.

"Mấy đứa trẻ bây giờ, lựa chọn đối tượng từ bạn bè cũng là chuyện bình thường" Lục Hạo Vũ thấy Trịnh Tú Nghiên không quá cao hứng, tưởng nàng không đồng ý Tiểu Vũ còn nhỏ như vậy đã quen bạn gái, nên lên tiếng bênh vực.

"Ba ba, dì Duẫn Nhi là bạn của mẹ" Iran thấy mẹ không để ý tới ba ba, nó ngẩng đầu lên nói với ba mình.

"A? Phải không?" Lục Hạo Vũ nhìn nhìn Trịnh Tú Nghiên, có chút tò mò.

"Đúng vậy, chúng ta còn cùng đi ra ngoài chơi mà.." Nhớ tới hôm chơi đùa cùng chị Duẫn Nhi, Iran rất vui vẻ nói.

Trịnh Tú Nghiên nghe thấy lời nói của con trai, nàng quay qua nhìn Iran nhẹ nhàng cau mày.

"Iran, con hẳn nên gọi nàng là chị Duẫn Nhi, không nên gọi là dì. Bởi vì nàng là bạn của anh Tiểu Vũ, có biết không?" Lục Hạo Vũ không phát hiện ánh mắt của hai mẹ con lưu động, hắn nhìn con trai nghiêm túc nói.

"Chị sao?" Iran chuyển mắt nhìn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mẹ, trong lòng nghĩ:"Ba ba kêu mình gọi là chị, mẹ lại bắt gọi là dì?" Nó cảm thấy rất mơ hồ.

Iran là đứa nhỏ thông minh, dù sao nhiều năm nay thằng bé đều sống cùng với mẹ, nhìn biểu hiện của mẹ, nó nhìn ra mẹ không thích nó nhắc về dì Duẫn Nhi trước mặt ba ba. Thằng bé liền đổi đề tài, ôm cổ ba ba mà hỏi:" Ba ba, một hồi bà nội có làm đồ ăn ngon cho Iran không nhỉ?"

......

Hôm đó, Trịnh Tú Nghiên chính xác là bởi vì công tác mà không thể đến đón Lâm Duẫn Nhi , đến trưa nàng giải quyết xong công việc lúc đi ra bãi đậu xe, không nghĩ tới lại gặp Lục Hạo Vũ và Iran đang đứng trước cửa chính chờ nàng. Lục Hạo Vũ nói là đi ngang qua thuận tiện xem nàng có thời gian hay không muốn cả nhà cùng ra ngoài dạo chơi.

Trịnh Tú Nghiên có chút khó xử, hai người đều tới đây tìm còn có đồng sự bên cạnh nên nàng không thể từ chối. Tính lát nữa sẽ gọi cho Lâm Duẫn Nhi  lại không nghĩ rằng bọn họ tình cờ gặp nhau ở khu thương xá...

Mấy ngày nay sắc mặt Trịnh Tú Nghiên đối với Lục Hạo Vũ luôn thật không tốt, tuy nàng cũng biết rõ, người đàn ông này không có làm cái gì sai. Nhưng mà trong tim nàng hiện tại ngoài Lâm Duẫn Nhi  ra, nàng thật sự không chứa nổi người nào khác..

Trước cửa khu thương xá, Lâm Duẫn Nhi  đứng cùng Trịnh Trạch Vũ, Trịnh Tú Nghiên cảm thấy rất chướng mắt, dù trong nội tâm nàng hiểu rõ Lâm Duẫn Nhi  chỉ là đang hờn dỗi, lại không biết vì sao mình cứ giống như đứa bé, đáy lòng nhóm lên ngọn lửa ghen tị.

Ở nhà mẹ chồng qua vài ngày, trên cơ quan lại có thêm nhiều chuyện lớn cần giải quyết, Trịnh Tú Nghiên phải làm việc điên cuồng, đợi hết thảy giải quyết xong đã đến lễ mừng năm mới.

*********************

Lâm Duẫn Nhi  yên lặng nghe thị trưởng kể cho cô nghe những ngày này nàng trải qua thế nào, nhưng trong lòng cô vẫn không thể mở ra được nút thắt, coi như là công tác bận rộn đi, cũng không đến mức không có thời gian gọi một cú điện thoại cho cô chứ.

"Em có phải hay không muốn hỏi, tôi vì cái gì không có gọi cho em?" Trịnh Tú Nghiên để Lâm Duẫn Nhi  tựa trong ngực của mình, nàng dịu dàng hỏi.

Lâm Duẫn Nhi nhẹ gật đầu.

Ngón tay Trịnh Tú Nghiên vòng quanh suối tóc dài của Lâm Duẫn Nhi , nhẹ nhàng cười không có lên tiếng. Rồi nàng khẽ đẩy Lâm Duẫn Nhi  ra, để cô ngồi thẳng người.

"trước đây tôi có nói với em, không cần biết tới khi nào, em nhất định phải tin tưởng tôi. Em có nhớ kỹ lời tôi nói không?" Trịnh Tú Nghiên nâng cằm Lâm Duẫn Nhi  lên, ôn nhu hỏi.

Lâm Duẫn Nhi  gật gật đầu, đôi mắt như muốn khóc nhìn thị trưởng đại nhân, nói:"Chị đến nửa tháng không có gọi cho em, cho dù công tác bề bộn nhưng mà làm gì không thể gọi được dù chỉ một cuộc điện thoại? Em cảm thấy chị có thể không còn nhớ em.." Nói xong, nước mắt của cô liền uỷ khuất chảy xuống.

"Làm sao vậy được?" Trịnh Tú Nghiên đau lòng ôm Lâm Duẫn Nhi , nhẹ nói bên tai cô:"Em là tình cảm chân thành của tôi, tôi làm sao có thể không nhớ em..."

Trịnh Tú Nghiên lau nước mắt cho Lâm Duẫn Nhi  có chút thần bí nói:" Đi, tôi dẫn em đến nơi này..."

Lâm Duẫn Nhi dựa vào trong lòng Trịnh Tú Nghiên, nhẹ gật đầu.

Bởi vì vừa mới khóc, Lâm Duẫn Nhi  vào phòng vệ sinh rửa mặt, mới cùng thị trưởng đại nhân tay trong tay ra cửa. Nửa tháng thương tâm, khổ sở, ngờ vực vô căn cứ chỉ cần có giọng nói dịu dàng của thị trưởng bên người lập tức bay đi hết, đây cũng là sức mạnh của tình yêu sao?

Hai người đứng ở trong thang máy, thị trưởng đại nhân vẫn rất chăm chú nhìn Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi cảm giác thật ngoài ý muốn.

Mấy ngày này Trịnh Tú Nghiên vô cùng nhớ thương Lâm Duẫn Nhi , đến bây giờ lại được trông thấy dáng vẻ ngại ngùng của cô, trong lòng rất ấm áp, đột nhiên cảm giác áp lực cùng uỷ khuất bữa giờ đều không là gì cả.

Trịnh Tú Nghiên nắm tay Lâm Duẫn Nhi , thỉnh thoảng dùng ngón tay bướng bỉnh vẽ từng vòng tròn trong lòng bàn tay cô, Lâm Duẫn Nhi  quay qua nhìn hết lần này tới lần khác, thị trưởng vẫn là giữ vẻ mặt "thanh niên nghiêm túc".

"chị thật đáng ghét, chỉ như vậy thôi mà nghĩ em sẽ tha thứ cho chị?" Lâm Duẫn Nhi  phồng má oán trách nói.

Trịnh Tú Nghiên nghiêng đầu, giả vờ như không có cách nào, hỏi:" Vậy em muốn tôi làm thế nào mới chịu tha thứ cho tôi đây?"

Lâm Duẫn Nhi hờn dỗi trừng mắt liếc nàng, nhìn số trên thang máy, không quan tâm đến nàng nữa.

Trịnh Tú Nghiên tiến đến nhỏ giọng, nói bên tai Lâm Duẫn Nhi :"Buổi tối không trở về được không? Cho tôi một cơ hội, để cho tôi chịu lỗi với em thật tốt..."

"Chị....Người xấu...." Lâm Duẫn Nhi  cắn môi nói không ra lời, thang máy dừng ở lầu một cô đỏ mặt cúi đầu chạy ra ngoài.

"Ha ha....." Trịnh Tú Nghiên nhìn Lâm Duẫn Nhi đi ra thang máy, nàng không hề hình tượng cười ha hả, rớt lại phía sau một bước, nhưng vừa bước chân ra trước mặt liền trông thấy một người đàn ông, vẻ mặt nàng trong nháy mắt cứng lại...

"Hạo Vũ, làm sao ngươi lại ở đây?" Trịnh Tú Nghiên sửng sốt vài giây, nhìn người đàn ông tái nhợt trước mặt nhíu mày hỏi.

Lục Hạo Vũ đứng đối diện hai người, tận lực ngăn chặn tức giận trong lòng, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua Lâm Duẫn Nhi , rồi nhìn sang Trịnh Tú Nghiên trầm giọng hỏi:" vậy sao ngươi cũng ở đây?"

Trịnh Tú Nghiên thấy sắc mặt Lục Hạo Vũ không đúng, nàng kéo Lâm Duẫn Nhi  lại gần, nhỏ giọng nói:" Duẫn Nhi, em trở về trước đi, tối nay tôi gọi cho em." Giọng nàng tuy rất nhẹ nhưng không hề có ý tránh đi người đàn ông đối diện, hơn nữa trong không gian nhỏ này, nàng cũng không việc gì phải tỏ ra thần bí nữa.

Lâm Duẫn Nhi tất nhiên là nhận ra ba Iran, chỉ không biết sao người này lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Cô thấy không khí giữa hai người nghiêm trọng, cô muốn ở lại nhưng nhìn vẻ mặt của thị trưởng đành bất đắc dĩ gật đầu, vượt qua người đàn ông, bước đi ra cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro