Chao 96: Kỳ cuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Trí Nghiên mở cửa, nhìn thấy Phác Hiếu Mẫn và Hàm Thiên đứng ở bên ngoài, kỳ thật Phác Trí Nghiên không hoan nghênh đôi tuấn nam mỹ nữ này, nhưng một người là khuê mật của Hàm Ân Tĩnh, một người là đệ đệ của Hàm Ân Tĩnh, dù cho bọn họ không chân chính tiếp nhận mình, nhưng Phác Trí Nghiên lập tức thay một khuôn mặt tươi cười thân mật nhất.

Hai người vừa tiến vào cửa, phòng trọ độc thân vốn coi như rộng rãi trở nên chật chội rất nhiều, hiển nhiên Phác Hiếu Mẫn và Hàm Thiên tuyệt đối không hài lòng hoàn cảnh sống như vậy, đường đường là Hàm gia đại tiểu thư đành khuất phục như thế, thực sự rất oan ức cho đại tiểu thư. Thế nhưng Phác Hiếu Mẫn và Hàm Thiên rất thông minh, thái độ đó sẽ chỉ ở trước mặt Phác Trí Nghiên lộ ra, mà sẽ không ở thể hiện trước mặt Hàm Ân Tĩnh.

Ánh mắt bọn họ nhìn mình, luôn làm cho Phác Trí Nghiên nghĩ bản thân kém cỏi hơn một bậc, Phác Trí Nghiên phi thường không thích cảm giác này, sự bất mãn của bọn họ đối với mình đều không phải do mình và Hàm Ân Tĩnh là nữ tử, mà chỉ do bản thân không đủ xuất sắc. Không cùng điểm xuất phát khởi bước, bản thân làm sao có thể cùng những người này so sánh đây? Tuy kiểu so sánh này công bằng, thế nhưng không xuất sắc chính là không xuất sắc.

"Các ngươi tới đây làm cái gì?" Hàm Ân Tĩnh hỏi, trên thực tế, nàng không tin Phác Hiếu Mẫn và Hàm Thiên sẽ thích tới nơi này.

"Ngươi và Lý Trí Hiền cùng lúc rời khỏi kế hoạch hợp tác của ba đại tập đoàn, làm cho ta bận rộn đến đầu óc choáng váng, ngươi khen ngược, trốn trong tổ uyên ương này, qua ngày đoạn tháng thực là đắc ý." Phác Hiếu Mẫn bất mãn nói.

Hạng mục lớn như vậy, thoáng cái thiếu hai người chủ quản trụ cột, đặc biệt thiếu đi Lý Trí Hiền lôi lệ phong hành (quyết định dứt khoát) và nhẫn nhục chịu khó, gánh nặng thoáng cái hoàn toàn đặt vào trên vai Phác Hiếu Mẫn, người như nàng luôn thích hưởng lạc tự nhiên là nửa khắc cũng không thanh nhàn, sự bất mãn của Phác Hiếu Mẫn, cũng là chuyện trong dự liệu.

"Ngươi vẫn không phải ghét nhất Lý Trí Hiền sao, hôm nay nàng tay trắng rời đi, không phải là điều ngươi mong đợi sao?" Hàm Ân Tĩnh nhàn nhã nói đến, chuyện không liên quan đến mình, Lý Trí Hiền là một nhân tài, Tiền thị để cho Lý Trí Hiền ly khai, tuyệt đối là tổn thất lớn lao của bọn họ, đối với hạng mục này cũng là như vậy.

"Không nói chuyện Lý Trí Hiền nữa, ngươi nhưng làm cho ta thật ngoài ý muốn, dĩ nhiên học cổ nhân, trùng quan nhất nộ vi hồng nhan (câu này xuất phát từ sự tích Ngô Tam Quế vì một nữ nhân khởi xướng chiến tranh, không chỉ thế rất nhiều quân vương và chiến tướng, tức giận dẫn đến 1 hồi chiến tranh hoặc là biến loạn, nguyên nhân bởi vì một hồng nhan), cái gì cũng không cần hưởng thụ ở đây, ta không tin, ngươi có thể ở chỗ này suốt đời."Kim lân không phải là vật trong ao, Phác Hiếu Mẫn không tin, Hàm Ân Tĩnh lại khuất phục sống ở chỗ nước cạn.

"Ta nghĩ đáng giá là được." Hàm Ân Tĩnh nhàn nhạt trả lời, Phác Hiếu Mẫn không hiểu ván cờ giữa mình và gia gia, vây hãm tài năng không thể phát huy, đối với bản thân và gia gia đều là chuyện khó chấp nhận, thế nhưng phải xem ai trước tiên không thể kiên nhẫn được nữa. Nếu như Phác Hiếu Mẫn và Hàm Thiên nói lại với gia gia, bản thân vì Phác Trí Nghiên, thực sự cái gì đều không thèm để ý, tin tức đó truyền đến tai gia gia, trong lòng gia gia càng sốt ruột hơn, nói vậy phần thắng của mình lại lớn hơn một ít.

Trong lòng Phác Hiếu Mẫn không hề thoải mái, dựa vào cái gì, chỉ có một mình Phác Trí Nghiên có thể làm cho Hàm Ân Tĩnh vứt bỏ bầu trời lớn như thế, nàng nghĩ Hàm Ân Tĩnh không phải loại người đặt tình yêu lên trên tất cả, thế nhưng lại có chút không thể xác định, dù sao ánh mắt Hàm Ân Tĩnh nhìn Phác Trí Nghiên quá mức mềm mại. Không thích Hàm Ân Tĩnh của hiện tại, Hàm Ân Tĩnh cường đại trước đây cái gì cũng không làm chỉ qua ngày ở chỗ này.

"Tình thánh!" Phác Hiếu Mẫn dùng giọng mũi hừ ra hai tiếng, từ nhỏ đến lớn, nàng đối với ai cũng lấy thái độ khinh thường, thế nhưng đây là lần đầu tiên như vậy đối với Hàm Ân Tĩnh.

Hàm Ân Tĩnh không cho là đúng chỉ nở nụ cười, nàng còn không vĩ đại đến mức làm tình thánh, thế nhưng người mà mình thích, nàng sẽ nhất định quý trọng.

"Tỷ, nếu như gia gia làm thật, ngươi dự định sống như thế suốt đời hả?" Hàm Thiên hỏi.

Hàm Ân Tĩnh vẫn cho là gia gia nhất định thỏa hiệp, Hàm Ân Tĩnh không tin phán đoán của mình sai sót, thế nhưng nếu gia gia thực sự không thỏa hiệp, bản thân còn có thể lựa chọn như thế nào? Hàm Ân Tĩnh do dự, lấy tình yêu và trách nhiệm của mình đối với Phác Trí Nghiên, bản thân chắc chắn sẽ chọn Phác Trí Nghiên, nếu như Hàm Ân Tĩnh không còn là Hàm Ân Tĩnh, sẽ như thế nào? Trong thời gian hưởng thụ hạnh phúc gia thường của Phác Trí Nghiên, còn có thể cảm thấy tiếc nuối và thất lạc sao, kỳ thực Hàm Ân Tĩnh cũng không rộng rãi như trong tưởng tượng của bản thân, nàng lòng tham nghĩ muốn có cả ngư (cá) và hùng chưởng (tay gấu).

"Nếu như không thể sử dụng năng lực mà Hàm gia bồi dưỡng, ta có thể một lần nữa học tập cái khác, có thể sẽ đau đớn sẽ thất lạc, thế nhưng, người là không cách nào thay thế được." Hàm Ân Tĩnh trầm mặc một lát mới trả lời.

"Người yêu không phải không thể thay thế, người nhà mới không thể thay thế." Xác suất người yêu bị thay thế so với người nhà sẽ cao hơn nhiều lắm, cả đời yêu một người, đó là lý tưởng, Hàm Thiên nghĩ người bình thường đều không thể cam đoan, con đường trước mắt sẽ không yêu những người khác, thế nhưng sự ràng buộc của huyết thống chính là không có biện pháp cắt đứt.

"Ta sẽ làm cho người yêu trở thành người nhà, chính là bởi vì người nhà không thể thay thế được, cho nên bọn họ sớm muộn sẽ tiếp nhận lựa chọn của ta." Hàm Ân Tĩnh ung dung như trước giải thích.

"Đã như vậy, tỷ tỷ không bằng nhận nàng làm muội muội như thế nào, ta nghĩ gia gia sẽ thích cách an bài như vậy." Hàm Thiên tự tiếu phi tiếu hỏi Hàm Ân Tĩnh.

"Muội muội đã có rất nhiều, không thiếu, muội muội và người yêu không giống nhau, giống như muội muội không thể giải quyết vấn đề lãnh cảm của ta không phải sao? Ta muốn chính là tình cảm hòa hợp giữa tình yêu và tình thân." Hàm Ân Tĩnh nhíu mày hỏi ngược lại, lời này làm cho hai người ở đây là Hàm Thiên và Phác Hiếu Mẫn vô cùng kinh ngạc đến mức hai mắt mở to, mà ngay cả Phác Trí Nghiên cũng cực kỳ kinh ngạc.

Nếu Hàm Thiên và Phác Hiếu Mẫn đôi nam nữ háo sắc này nói ra những lời đó, một điểm cũng không lạ lùng, thế nhưng cảm giác khi Hàm Ân Tĩnh nói những lời này, có tác dụng giống như là bom nổ. Nếu bọn họ có thể nói, đương nhiên Hàm Ân Tĩnh cũng có thể nói, Hàm Thiên và Phác Hiếu Mẫn đột nhiên hoảng hốt nhận ra, nguyên lai hai người đều thói quen coi Hàm Ân Tĩnh như một nữ thần, thói quen đặt Hàm Ân Tĩnh ở trong thần điện (đền thờ), quên đi nàng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường. Lẽ nào Phác Trí Nghiên có được Hàm Ân Tĩnh, đơn giản là do nàng đối xử với Hàm Ân Tĩnh giống như một nữ nhân?

"Hàm Ân Tĩnh, nếu không ngươi có thể thử, có khi ta cũng chữa được sự lãnh cảm của ngươi." Nếu như là thế thì quá tốt, bản thân mình cũng là một ứng cử viên nặng ký, thấy thế nào chất lượng tự thân so với Phác Trí Nghiên cũng tốt hơn, từ khuôn mặt đến dáng người đến công phu trên giường có điểm nào tệ hơn Phác Trí Nghiên chứ, cái gọi là phì thủy bất nhập ngoại nhân điền (nước phù sa không chảy qua ruộng của ngoại nhân – ý chỉ thứ tốt không nên dành cho người ngoài), Phác Hiếu Mẫn thầm nghĩ.

"Phác Hiếu Mẫn, ngươi chỉ biết yêu bản thân, cho nên sẽ không hiểu, chờ ngươi hiểu được mới có quyền lên tiếng." Phác Hiếu Mẫn vĩnh viễn đều keo kiệt đối với tình cảm phải cho ra, như vậy sẽ chỉ làm bản thân trở nên càng ích kỷ và tự tư.

Hàm Thiên im lặng, có thể bản thân cho tới bây giờ cũng không rõ tỷ tỷ, cho tới bây giờ cũng không biết nàng muốn cái gì, đương nhiên áp đặt suy nghĩ của mình lên nàng.

Phác Trí Nghiên một câu cũng không lên tiếng, chỉ là chăm chú nghe mọi người lời qua tiếng lại, nàng biết năng lực thuyết phục của Hàm Ân Tĩnh, nữ nhân ưu tú như thế, Phác Trí Nghiên đột nhiên cảm thấy mờ mịt, Kim lân không phải là vật trong ao, nước cạn như mình sợ là giữ không được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro