Chap 111: Hẹn hò lần đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hiền Hiền, lát nữa ra ngoài thay bộ này vào có được không?" Phác Tố Nghiên từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ y phục đưa cho Lý Trí Hiền.

"Không cần, ta nghĩ mặc như vậy cũng tốt rồi." Lý Trí Hiền hoàn toàn không cảm thấy cách ăn mặc của mình có gì không phù hợp.

"Thế nhưng mặc bộ này ta mua cho ngươi sẽ rất đẹp." Kỳ thực ngũ quan của Hiền Hiền khá xinh, chỉ là không biết trang điểm cho bản thân. Tuy không đến mức quê mùa, nhưng quá nghiêm cẩn và bảo thủ, thiếu chút xinh đẹp, chỉ cần thêm chút trang điểm, Hiền Hiền sẽ đẹp hơn nhiều, dù sao Hiền Hiền cũng là dạng người thiên sinh lệ chất.

"Ta nghĩ ăn mặc vậy là tốt rồi." Lý Trí Hiền nghĩ bản thân sạch sẽ, chỉnh tề sẽ không thất lễ với người khác, Lý Trí Hiền không quá thích truy cầu việc làm đẹp bản thân.

"Hiền Hiền, tình phụ thế nhưng có nghĩa vụ làm cho mình phải xinh đẹp xinh đẹp nga." Phác Tố Nghiên từ phía sau ôm lấy Lý Trí Hiền, sau đó chuyển qua bên tai nàng nhắc nhở, mình rất thích giúp Hiền Hiền ăn mặc xinh đẹp, cũng rất mong chờ.

Lý Trí Hiền khẽ nhíu mày, nàng quả nhiên là không thích làm tình phụ, tuy ngại phiền phức, nhưng Lý Trí Hiền vẫn cầm lấy y phục trong tay Phác Tố Nghiên, bước vào phòng tắm thay quần áo. Đổi xong y phục, nhìn bản thân trong gương, xa lạ có chút không giống mình, phải thừa nhận, giống như trở nên trẻ hơn một chút, cũng đẹp lên không ít, nhưng cảm giác không được tự nhiên, váy cao quá đầu gối không phải phong cách của nàng, rõ ràng đây là cách ăn mặc của nữ nhân khi ra ngoài ước hẹn, chỉ do Lý Trí Hiền không có thói quen này.

Thế nào chỉ thay một bộ đồ mà cũng lâu như vậy? Đây không giống phong cách làm việc năng suất cao của Hiền Hiền, Phác Tố Nghiên có chút không nhẫn nại tính gõ cửa phòng tắm, Lý Trí Hiền từ trong phòng đi ra, ánh mắt của Phác Tố Nghiên đánh giá Lý Trí Hiền, quả nhiên Hiền Hiền mặc như thế nhìn đẹp hơn, lộ ra đôi chăn trắng nõn thẳng tắp, cực kỳ mê người, làm cho mình nghĩ vươn hàm trư thủ (ý nói là móng heo) lén sờ soạng một chút, trên thực tế Phác Tố Nghiên thực sự làm như vậy, bàn tay dung tục mò vào cặp đùi đó. Lý Trí Hiền hung hăng trừng mắt Phác Tố Nghiên, Phác Tố Nghiên lúc này mới không cam tâm rút tay ra. Lý Trí Hiền nghĩ Phác Tố Nghiên lúc này đặc biệt bỉ ổi, ánh mắt si mê đó, làm cho mình nghĩ muốn đánh nàng.

"Được chưa?" Lý Trí Hiền nhíu mày hỏi.

"Còn thiếu một đôi cao gót màu nâu nữa?" Phác Tố Nghiên từ trong tủ giày lấy ra một đôi giày cao gót 12 phân đưa cho Lý Trí Hiền, phải biết giày của Hiền Hiền toàn là những đôi khuôn sáo màu đen, luôn thiên về chững chạc, không hợp với bộ đồ này.

Lý Trí Hiền nhìn đôi giày cao ngất này, trong lòng có chút sợ hãi, tuy khi làm việc đó là thứ tất yếu, bản thân phải thường xuyên đi cao gót, thế nhưng tuyệt đối sẽ không vượt quá 5 phân, như đôi giày 12 phân cao ngất ngưởng này, nàng thật đúng là chưa từng thử qua.

"Có phải hơi cao hay không?" Lý Trí Hiền hỏi, nàng nghĩ đế cao như vậy khi di chuyển rất bất tiện.

"Yên tâm, đôi này được thiết kế rất tốt, sẽ không làm chân mau mỏi, ta đi vào cho ngươi." Phác Tố Nghiên thuận thế ngồi xuống, cầm lên giày chuẩn bị mang vào cho Lý Trí Hiền.

Lý Trí Hiền nhìn bộ dáng Phác Tố Nghiên ngồi trên mặt đất giúp mình đi giày, trong lòng có chút xúc động, thật ảo tưởng mình chính là một vị công chúa. Trong lòng mỗi nữ nhân nhiều hay ít đều cất giấu giấc mơ làm công chúa, mặc dù là Lý Trí Hiền cũng không ngoại lệ, tuy đó là mộng tưởng thuộc về lúc mới trưởng thành.

"Được rồi, nữ nhân đi giày cao gót nhìn rất gợi cảm, Hiền Hiền đi vào cũng không ngoại lệ." Phác Tố Nghiên vừa cười vừa nói, ngẩng đầu nhìn gương mặt Lý Trí Hiền, phát hiện nàng đang ngẩn người.

"Thế nào? Không thích sao?" Phác Tố Nghiên lo lắng hỏi, nếu như thực sự không thích, nàng sẽ không miễn cưỡng.

"Hoàn hảo." Lý Trí Hiền lắc đầu, không biết là dây thần kinh nào bất thường, vừa rồi khi Phác Tố Nghiên giúp mình đi giày trong nháy mắt, đột nhiên nàng có cảm giác được che chở nâng niu. Kỳ thực cảm giác được nữ nhân trước mắt yêu cũng không sai, cho nên sự bài xích đối với đôi giày này cũng giảm xuống không ít.

Phác Tố Nghiên đứng lên, quan sát một phen, thuận tiện dùng tay gỡ mái tóc được Lý Trí Hiền bới gọn gàng xuống. Nàng nghĩ Hiền Hiền xõa tóc đặc biệt dễ nhìn, nàng rất thỏa mản nhìn Lý Trí Hiền, Hiền Hiền sau khi được mình tô điểm trở nên nữ tính mười phần. Nếu không phải biết Hiền Hiền không thích, nàng còn muốn để Hiền Hiền thử đi vớ chân màu đen, nhưng mà thứ đó để dành cho mình là được rồi.

Phác Tố Nghiên ăn mặc càng xinh đẹp hơn ngày thường, cực kỳ diêm dúa, một bộ váy đỏ ở trên người càng tỏa ra quyến rũ và xinh đẹp.

"Đây là lần đầu hẹn hò của chúng ta!" Phác Tố Nghiên đi giày cao gót xong, ôm cánh tay Lý Trí Hiền, hưng phấn ngây ngất, nàng rất thích loại cảm giác này, rất thích ở bên cạnh Hiền Hiền làm chim nhỏ nép vào người bộ dáng. Kỳ thực Phác Tố Nghiên so Lý Trí Hiền cao hơn một chút, để làm cho bản thân ở trước mặt Hiền Hiền thấp hơn, nên nàng cố ý lựa giày cao gót chỉ có 7 phân.

Hẹn hò?! Lý Trí Hiền tuy nghĩ hai nữ nhân ước hội có điểm kỳ quái, nhưng nhìn bộ dáng nóng lòng muốn thử của Phác Tố Nghiên, được rồi, hẹn hò thì hẹn hò.

Lý Trí Hiền ít khi dạo phố, nàng chỉ dành thời gian cho công việc, không có ngoại lệ, cho nên nàng không biết nữ nhân đi dạo phố là một chuyện điên rồ. Cùng Phác Tố Nghiên đi, Lý Trí Hiền nghĩ đây cũng là một nhiệm vụ gian khổ, nàng giống như một con bướm nơi nơi tung cánh múa may, bản thân nàng thử thì thôi, không nên lôi kéo mình cùng điên với nàng.

"Hiền Hiền ngươi tới thử đi." Phác Tố Nghiên đối với Lý Trí Hiền làm nũng nói, ngày hôm nay nàng chủ yếu muốn mua thêm nhiều bộ y phục hợp với Hiền Hiền.

"Ta không cần những thứ này!" Lý Trí Hiền tuy làm phú thái thái (vợ nhà giàu) nhiều năm, nhưng trong xương của nàng là tiết kiệm, không phô trương lãng phí, cũng không thích làm như vậy.

"Không thích sao?" Phác Tố Nghiên hỏi.

"Y phục mua nhiều như vậy làm cái gì, đủ mặc là được, ta không thích ngươi phô trương lãng phí, nếu ngươi có nhiều tiền, không bằng quyên góp cho các tổ chức từ thiện." Lý Trí Hiền nhíu mày nói, còn có bao nhiêu người ăn không đủ no mặc không đủ ấm, một bộ quần áo mắc tiền có thể đối nhiều ít thứ thực dụng, bản thân mình không cần có quá nhiều xa xỉ phẩm.

"Tốt, Hiền Hiền không thích ta tuyệt đối không mua nhiều, nhưng mặc thử có thể đi, thử lại không mất tiền." Phác Tố Nghiên tiếp tục làm nũng, thấy nhiều y phục đẹp mà không thể thử là chuyện thống khổ cỡ nào, nếu như thử nhiều y phục đẹp mà không thể mua càng thống khổ hơn, nhưng thử chút để giải tỏa tâm lý cũng tốt a.

Lý Trí Hiền thấy Phác Tố Nghiên nghe lời, trong lòng vui vẻ, biểu tình trở nên dịu dàng không ít.

"Đây không phải Tiền phu nhân sao?" Phác Hiếu Mẫn ở cách đó không xa đã thấy Lý Trí Hiền và Phác Tố Nghiên, nàng phát hiện Lý Trí Hiền giống như trang điểm đậm hơn nhiều, chí ít ngày hôm nay một thân y phục không thể chê trách. Lý Trí Hiền trở nên xinh đẹp hơn trước đây, nhìn vào cũng thuận mắt hơn.

"Phác tiểu thư." Lý Trí Hiền cũng không có quá nhiều hảo cảm với Phác Hiếu Mẫn, chỉ nhạt nhẽo đáp lại một câu.

"Ngươi ly hôn với Tiền Thiếu Văn là vì Nghiên Nghiên sao?" Phác Hiếu Mẫn tuyệt đối là cố ý, biết rõ còn hỏi, cố ý nhấn mạnh hai chữ Nghiên Nghiên để tỏ ra sự thân thiết và ái muội của hai người, hoàn toàn là một bộ e sợ thiên hạ thái bình. Nàng nghĩ Lý Trí Hiền chắc chắn thích Phác Tố Nghiên, nếu không sẽ không vì Phác Tố Nghiên chia tay, vậy chuyện mình và Phác Tố Nghiên phong lưu một đêm tự nhiên có thể dùng đến, kích thích một chút một kẻ luôn đối nghịch mình như Lý Trí Hiền.

Lý Trí Hiền không thích chủ đề này, cho nên không thèm trả lời.

" Nghiên Nghiên xác thực đáng giá cho cô làm như vậy, dù sao nàng là một yêu nghiệt mê người, ở trên giường nhiệt tình quá phận làm cho xương cốt của người ta đều tan rã. Từ sau khi gặp Nghiên Nghiên, tôi mới phát hiện nữ nhân vốn mỹ vị như vậy, nhớ tới bộ dạng Nghiên Nghiên hầu hạ ở dưới thân quả thực mị đến trong xương, thực sự làm cho tôi không giây phút nào không hoài niệm thân thể nàng, đặc biệt nhắc tới Nghiên Nghiên ở trên giường tinh lực tràn trề chẳng hay Tiền phu nhân chịu nổi không?" Phác Hiếu Mẫn cười đến phong tình vạn chủng mà hỏi, nàng thấy rõ ánh mắt càng ngày càng lạnh của Lý Trí Hiền, tâm tình lại càng trở nên sung sướng.

Lý Trí Hiền vừa nghĩ tới Phác Tố Nghiên đã từng hầu hạ dưới thân Phác Hiếu Mẫn, trong lòng cảm giác giống như có một cây gai đang nảy mầm. Cây gai này kỳ thực vào lúc Phác Tố Nghiên thẳng thắn thành khẩn với mình cũng đã loại bỏ, chỉ là cảm thấy có chút không thoải mái, không giống như hiện tại cảm giác trở nên phi thường tồi tệ. Tâm tình vốn đang tốt của Lý Trí Hiền, lúc này biến mất hầu như không còn, nàng phi thường phi thường chán ghét cảm giác hiện tại.

"Phác Hiếu Mẫn, tôi luôn nghĩ cô là một kẻ nhàm chán, thực tế đã chứng minh đúng." Lý Trí Hiền lạnh lùng nói."

"Lý Trí Hiền, tôi cũng cảm thấy cô đáng ghét, trên thực tế đúng là như vậy." Phác Hiếu Mẫn không đồng ý đánh trả, kỳ thực nàng không phải thấy Lý Trí Hiền đặc biệt đáng ghét, chỉ là rất không thích ánh mắt xem thường của nàng đối với mình, cho nên đặc biệt không muốn làm cho nàng dễ chịu.

Tâm tình của Lý Trí Hiền vẫn duy trì tình trạng không tốt, sau khi Phác Hiếu Mẫn vừa đi, Phác Tố Nghiên từ trong phòng thử y phục bước ra, sắc mặt của nàng bao phủ một tầng băng sương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro