Chap 113: Chúng ta chia tay đi!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta hôn nàng bởi vì nàng là người yêu trước đây của ta, chúng ta ngày hôm qua gặp lại, nàng nghĩ một lần nữa bắt đầu. Ta biết nàng là một người kiên định, một ngày còn có tình ý với ta, nàng sẽ không buông tay, ta không muốn nàng níu giữ ký ức không tha, phương pháp hữu hiệu nhất chính là nói cho nàng biết tâm hồn và thân thể ta đối nàng không còn cảm giác. Đây là yêu cầu cuối cùng ta đáp ứng nàng, ta không bao giờ nữa có thể đối nàng giống như trước đây, cho dù không yêu, ta cũng muốn có được ký ức hoàn mỹ cuối cùng dành cho nàng. Ta là người trọng tình cảm, không thể đối diện người yêu cũ một cách lạnh lùng." Phác Tố Nghiên tự giễu mà nói, nếu nàng đối với tình cảm có thể dứt khoát một chút, nàng và Lý Trí Hiền đã sớm mỗi người một ngả, là mình vẫn luôn không than không oán lôi kéo Lý Trí Hiền.

Lý Trí Hiền nghe Phác Tố Nghiên giải thích, càng trở nên im lặng, Phác Tố Nghiên nguyên bản chính là loại người mà mình khó có thể lý giải, dùng cảm tính suy nghĩ vấn đề, trọng tình cảm, trọng cảm giác, trọng nghi thức, coi trọng quá nhiều thứ mà mình khó có thể lý giải, vĩnh viễn đều không biết dùng phương thức chính xác để xử lý mọi chuyện. Loại tư duy không lý tính này dường như truyền nhiễm, nếu không bản thân thế nào sẽ vì đố kỵ bị kích thích hồ đồ mặc kệ bản thân dùng loại ngôn ngữ không chịu trách nhiệm.

"Xin lỗi, Phác Tố Nghiên, có lẽ ta không thích hợp với ngươi." Lý Trí Hiền vốn là muốn vì những lời ác độc khi nãy mà xin lỗi, nhưng đến bên miệng lại thay đổi thành một tầng ý khác.

Sắc mặt Phác Tố Nghiên nghe xong càng trở nên trắng bệch, không thích hợp, đến cuối cùng chính là không thích hợp, <ha ha>, không phải của mình, quả nhiên miễn cưỡng không được.

"Tốt thôi, chúng ta chia tay, ta đi." Phác Tố Nghiên cảm thấy trong lòng tràn lan vô tận tuyệt vọng, yêu một cách bất lực, chỉ có thể buông tay, có thể đối Lý Trí Hiền hay bản thân đều tốt.

Lý Trí Hiền thấy biểu tình quá mức ngưng trọng của Phác Tố Nghiên, đột nhiên có cảm giác không tốt.

"Phác Tố Nghiên!" Lý Trí Hiền bắt được cánh tay của Phác Tố Nghiên, không muốn để nàng bỏ đi, thế nhưng lại không biết nói cái gì cho phải.

Lần này đổi lại Phác Tố Nghiên tránh đi Lý Trí Hiền, dứt khoát xoay người ly khai, nàng cảm thấy trái tim đau đến mức hít thở không thông, mỗi một bước đi đều nặng nề như đeo gông, ngay cả chút sức để chạy cũng không có, thế nhưng lúc này Phác Tố Nghiên không cho phép bản thân tiếp tục mềm yếu.


Lý Trí Hiền sững sờ nhìn về phía Phác Tố Nghiên bỏ chạy, trong lòng đau đớn, nàng thực sự phải ly khai, dây dưa năm năm chỉ vì một câu nói mà kết thúc sao? Vốn nghĩ bản thân được giải thoát, không ngờ cảm thấy trái tim co rút, hình như bị cứng rắn xé rách, mà gương mặt trắng nõn cũng bỏng rát...

Lý Trí Hiền cho rằng không có Phác Tố Nghiên, sinh hoạt của nàng chậm rãi sẽ khôi phục bình thường, nhưng nàng phát hiện mình càng ngày càng dùng nhiều thời gian ngẩn người, suy nghĩ về Phác Tố Nghiên, đa phần thời gian cảm thấy trong lòng trống trơn, bỗng nhiên cuộc sống mất đi chỗ dựa, cả ngày không có việc gì làm trở thành một loại dằn vặt, làm cho Lý Trí Hiền chịu không nổi. Ở lúc này Hàm thị gửi thư mời Lý Trí Hiền thư đến làm việc, Lý Trí Hiền cho rằng bản thân bắt đầu công tác rồi, tất cả có thể khôi phục bình thường, cho nên cũng không lo lắng lâu lắm, Lý Trí Hiền chấp nhận bước vào Hàm thị nhậm chức. Nàng bắt đầu bận rộn làm việc, an bày hành trình của mình lúc nào cũng đầy kín, thế nhưng công việc không có hiệu quả như trước đây, trong lòng trống không một mảnh, nhiệt tâm làm việc vô luận như thế nào đều không thể lấp được bất mãn, trái lại càng ngày càng trống rỗng, tưởng niệm dành cho Phác Tố Nghiên càng ngày càng không thể khống chế.

Cách ngày nào đó tròn hai tháng ba ngày, Lý Trí Hiền nhớ rõ ngày nào đó Phác Tố Nghiên quyết tuyệt ly khai, cũng nhớ kỹ số ngày mà Phác Tố Nghiên rời đi. Lý Trí Hiền biết Phác Tố Nghiên lần này rất nghiêm túc, nghĩ tới đây cảm giác tâm tính thiện lương của mình từ khi Phác Tố Nghiên ra đi giống như bị trói buộc, không bao giờ thuộc về mình nữa. Nàng không thích trạng thái như hiện tại, thế nhưng không cách nào thoát khỏi tình trạng này.

"Làm việc có quen không?" Hàm Ân Tĩnh mỉm cười với Lý Trí Hiền, là nàng đề nghị Hàm Vũ mời Lý Trí Hiền, mặc dù đắc tội Tiền thị, nhưng tuyệt đối hoàn toàn đáng giá, nàng muốn chính là sự gia nhập của Lý Trí Hiền, có thể để bản thân hoàn toàn lui khỏi Hàm thị đi làm chuyện mình muốn làm.

"Rất tốt." Đồng dạng công tác ở công ty gia tộc, nhưng ở Hàm thị không cảm thấy bó chân bó tay, Hàm thị đích thực là lựa chọn tốt nhất.

"Đây là một ít công tác trong tay tôi, tôi nghĩ đưa cô tiếp nhận, tôi muốn ly khai Hàm thị đi làm một số chuyện bản thân muốn làm." Hàm Ân Tĩnh cầm một xấp văn kiện đưa cho Lý Trí Hiền.

"Cô muốn đi?" Lý Trí Hiền có chút ngạc nhiên, Hàm Ân Tĩnh mặc dù ở Hàm thị không có chức vị cụ thể, nhưng trong tay phụ trách vài hạng mục đều là chính yếu của Hàm thị, Lý Trí Hiền không ngờ Hàm Ân Tĩnh tín nhiệm mình như vậy.

"Ân." Hàm Ân Tĩnh gật đầu, Phác Trí Nghiên bỏ đi, làm cho trong lòng mình nháy mắt trống vắng rất nhiều, nàng muốn làm một ít chuyện có ý nghĩa để lấp đầy trái tim.

"Tôi còn nghĩ cộng sự với cô nhất định là một chuyện khoái trá." Lý Trí Hiền tiếc hận nói, làm việc chung với Hàm Ân Tĩnh xác thực là một chuyện vui vẻ.

Hàm Ân Tĩnh chỉ mỉm cười, nàng rất thưởng thức thái độ làm việc của Lý Trí Hiền, bất quá nàng lúc nào cũng làm cho bản thân bận rộn không ngừng, giống như là đang trốn tránh cái gì đó.

"Cô là người đầu tiên ở Hàm thị mỗi ngày tăng ca đến 12 giờ đêm, quản lý như vậy tìm ở đâu ra, người không biết còn tưởng Hàm thị chúng tôi ngược đãi công nhân!" Hàm Ân Tĩnh đùa giỡn nói.

Lý Trí Hiền không thể phủ nhận cũng chỉ cười trừ, nàng đột nhiên nhớ Hàm Ân Tĩnh và Phác Trí Nghiên cũng là một đôi, nàng khó có thể tưởng tượng nữ nhân như Hàm Ân Tĩnh cũng sẽ thích nữ nhân, rõ ràng nàng và Phác Trí Nghiên cũng là một cặp đôi hoàn toàn trái ngược, giống như mình và Phác Tố Nghiên.

"Vì sao cô lại thích Phác Trí Nghiên?" Lý Trí Hiền đột nhiên mở miệng hỏi, hỏi xong mới giật mình thấy vấn đề mình đặt ra quá thất lễ, nàng nhanh chóng xin lỗi.

Hàm Ân Tĩnh có chút kinh ngạc nhìn Lý Trí Hiền, Lý Trí Hiền không giống loại người hay hỏi những vấn đề này, trừ phi trong lòng nàng hoang mang ở phương diện này.

"Thích hay không thích, không có nhiều vì sao như vậy, không cần phải vì mỗi một chuyện đều tìm một lý do thích đáng, có đôi khi tùy tâm là tốt rồi." Hàm Ân Tĩnh nghiêm túc trả lời, nghĩ đến Phác Trí Nghiên, trong lòng lại nổi lên một tia muộn phiền.

Lý Trí Hiền trầm mặc, vương vấn điên cuồng trong hai tháng này, nàng không trì độn đến mức không biết bản thân đã yêu Phác Tố Nghiên, thế nhưng nàng sợ hãi cảm giác này, làm cho nàng không biết vì sao, muốn tùy tâm đi tìm Phác Tố Nghiên sao?

"Lý tiểu thư." Lúc Lý Trí Hiền bước ra khỏi Hàm thị, bị một nữ nhân gọi lại.

Lý Trí Hiền xoay người, thấy được một nữ nhân có chút tương tự Phác Tố Nghiên.

"Tôi là Phác Tố Dao, muội muội của Phác Tố Nghiên, có thể nói chuyện với cô được không?" Phác Tố Dao tỉ mỉ quan sát một thân y phục công sở của Lý Trí Hiền, đây là người tỷ tỷ thích sao, thoạt nhìn là một người rất nghiêm cẩn và cứng nhắc, thảo nào tuyệt tình như vậy.

Lý Trí Hiền gật đầu, nàng cũng muốn tìm hiểu một ít thông tin về Phác Tố Nghiên từ Phác Tố Dao, nàng vừa quyết tâm đi tìm Phác Tố Nghiên.

"Tỷ tỷ hai tháng này trải qua không tốt, mặc dù cô không thích nàng, có thể đến xem nàng một lần được không?" Phác Tố Dao khẩn thiết thỉnh cầu, tỷ tỷ đã nhốt mình trong phòng hai tháng rồi, trong nhà mọi người rất lo lắng, chỉ sợ nàng lẩn quẩn trong lòng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bản thân sẽ không đến cầu xin Lý Trí Hiền.

"Nàng bị cái gì?" Trong mắt Lý Trí Hiền hiện lên một tia lo lắng.

"Cô đến xem nàng sẽ biết." Phác Tố Dao khổ sở nói, tình trạng của tỷ tỷ thật không tốt, giống như là tự sa ngã.

"Cô có yêu nàng không?" Phác Tố Dao thấy sự quan tâm trong mắt Lý Trí Hiền, có thể nàng không phải hoàn toàn không thích tỷ tỷ, suy đoán này làm Phác Tố Dao thật cao hứng, như vậy tỷ tỷ có hy vọng rồi.

Lý Trí Hiền gật đầu, thời gian hai tháng đủ để nhìn rõ tâm tình của mình, trong lòng nàng bức thiết muốn thấy Phác Tố Nghiên.

"Xin cô nhất định phải nói cho tỷ tỷ biết, nàng yêu cô như vậy." Tỷ tỷ biết rồi nhất định cao hứng, Phác Tố Dao rất tưởng niệm một Phác Tố Nghiên tinh thần sáng láng khi cầm dao thủ thuật, mà không phải một tỷ tỷ mất hết can đảm trốn ở trong phòng.

"Đây là phòng của tỷ tỷ, chính cô vào đi." Phác Tố Dao đưa Lý Trí Hiền đến trước cửa phòng Phác Tố Nghiên.

Lý Trí Hiền nhìn cửa phòng của Phác Tố Nghiên, đột nhiên có cảm giác khẩn trương, loại cảm giác căng thẳng này giống với lần đầu được nhận nuôi.

Lý Trí Hiền thong thả đẩy cửa, phát hiện bên trong có chút tối.

"Ta nói rồi, đừng tới phiền ta, ta chỉ muốn một mình yên lặng." Phác Tố Nghiên chôn đầu vào giữa hai chân, chưa từng ngẩng lên, chỉ tận lực hét to, vì sao, ngay cả một chút không gian để mình liếm vết thương cũng không cho.

Lý Trí Hiền đóng cửa lại đi tới, trong phòng khôi phục hôn ám, Lý Trí Hiền khẽ nhíu mày nhìn co lại một đoàn Phác Tố Nghiên, thoạt nhìn cực kỳ chật vật bất kham, trong lòng Lý Trí Hiền khẩn trương, nữ nhân này thế nào dằn vặt bản thân thành như bây giờ, rõ ràng nàng vốn là một kẻ yêu đẹp, nàng rốt cuộc yêu mình đến mức nào? Lý Trí Hiền bất chợt nhận ra Phác Tố Nghiên yêu mình phân lượng nặng đến mức bản thân khó có thể đánh giá.

Lý Trí Hiền hướng về phía Phác Tố Nghiên, ở trước mặt Phác Tố Nghiên ngồi xuống, vươn tay muốn chạm vào Phác Tố Nghiên, nghĩ nói cho nàng, kỳ thực mình rất nhớ nàng.

Tĩnh mịch trong tâm tình của bản thân, Phác Tố Nghiên có thể cảm giác được khí tức quen thuộc, chậm chạp ngẩng đầu, thấy Lý Trí Hiền ngồi ở trước mặt mình đang vươn tay về phía mình, trong nháy mắt, Phác Tố Nghiên cho rằng đây là ảo giác của bản thân.

Nàng ghét cảm giác này, nàng ghét Lý Trí Hiền dựa vào ảo giác xuất hiện, cũng ghét mình đến bây giờ vô pháp quên Lý Trí Hiền.

"Phác Tố Nghiên, ngươi đã nói khoảng cách giữa ta và ngươi có một ngàn bước, ngươi đã đi chín trăm chín mươi chín bước, một bước cuối cùng để ta đi." Lý Trí Hiền thân thủ chạm vào gương mặt tiều tụy của Phác Tố Nghiên, hoàn toàn không giống bình thường quyến rũ, trắng xanh giống như nữ quỷ, Lý Trí Hiền cảm giác trái tim giống bị người đánh trở nên đau đớn.

Phác Tố Nghiên tham lam dựa vào gần Lý Trí Hiền, khi cảm giác được trên mặt mình có độ ấm của ngón tay, khí tức của Lý Trí Hiền càng ngày càng dày đặc, cảm thấy không phải ảo giác, nàng lập tức đẩy Lý Trí Hiền.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro