Chap 117: Vật đổi sao dời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tokyo, ba năm sau.

Nữ nhân đang đàn dương cầm, dáng người tinh tế như thanh trúc (trúc xanh), tóc dài thẳng tắp xõa tung phía sau, mang theo một cảm giác linh hoạt kỳ ảo, giống như thanh thủy (nước trong) từ khe núi chảy ra, tĩnh lặng pha chút thấu triệt.

"Tỷ tỷ đàn càng ngày càng hay." Bắc Dã Thanh Diệp giống như đa số nữ tử Nhật Bản, khi nói chuyện giọng điệu nhỏ nhẹ, mềm mại giống như kẹo bông đường.

"Khiến em chê cười." Phác Trí Nghiên đập nắp đàn dương cầm lại, cầm nghệ của Thanh Diệp so với Hàm Ân Tĩnh càng giỏi hơn, thiên phú của Thanh Diệp ở lĩnh vực âm nhạc cực kỳ tốt, mình chỉ là ở trước mặt Lỗ Ban múa rìu qua mắt thợ mà thôi (tham khảo google để biết thêm). Nàng tự mình chọn học đàn dương cầm, bởi vì nghĩ có một ngày tự tay đàn cho Hàm Ân Tĩnh nghe. Thanh Diệp nói mình đàn nghe hay lắm, nàng nghĩ có thể Hàm Ân Tĩnh nghe được cũng cảm thấy hay thì sao.

"Ba năm qua rồi, tỷ tỷ rốt cuộc có thể trở về gặp nàng." Bắc Dã Thanh Diệp hài lòng thay nàng, ba năm khổ cực của tỷ tỷ nàng là người rõ ràng nhất. Sau khi trải qua sự thống khổ của lột xác, vẻ đẹp mỹ lệ kinh hồng chỉ vì một người nở rộ, người kia rất hạnh phúc, rất may mắn. Phác Trí Nghiên không e dè Bắc Dã Thanh Diệp, nàng rất sớm đã nói cho Bắc Dã Thanh Diệp mục tiêu chính trong tương lai, chỉ cần những lúc Phác Trí Nghiên tưởng niệm Hàm Ân Tĩnh đến cực điểm, nàng sẽ miêu tả Hàm Ân Tĩnh cho Bắc Dã Thanh Diệp. Miêu tả bộ dáng, tính nết, tất cả của Hàm Ân Tĩnh, cho nên Bắc Dã Thanh Diệp một chút cũng không thấy nữ nhân đó xa lạ, trong những lần kể lại của Phác Trí Nghiên, Hàm Ân Tĩnh là một nữ nhân cực kỳ hoàn mỹ. Nàng thích bộ dạng khi nói về Hàm Ân Tĩnh của Phác Trí Nghiên, nàng có thể cảm nhận được sự si mê của Phác Trí Nghiên với người đó. Đây là một mối tình đẹp, nàng thưởng thức tình yêu và sự kiên trì nỗ lực của Phác Trí Nghiên, nàng chân thành mong muốn hai người có thể đạt được ước nguyện "người có tình sẽ thành thân thuộc". Cảm giác của Bắc Dã Thanh Diệp với Phác Trí Nghiên mà nói giống như cảm giác của Quách Tương đối với Dương Quá, mà sự tồn tại của Hàm Ân Tĩnh lại giống như Tiểu Long Nữ.

"Ba năm này thực sự ngắn quá, chị luôn cảm thấy những thứ học được vẫn còn thiếu." Nghĩ đến chuyện về nước, từng tế bào trong cơ thể Phác Trí Nghiên đang run rẩy cùng nhau, cảm giác khát vọng trở về này chưa bao giờ mãnh liệt như giờ khắc này.

"Thời gian hữu hạn mà học vấn lại vô hạn, chúng ta luôn có những thứ không thể học được." Bắc Dã Thanh Diệp vừa cười vừa nói. Thứ cần học nhất là tôi luyện tâm linh, tâm linh của tỷ tỷ thời gian gần đây đã kiên cố rất nhiều, có được một tấm lòng bền bỉ mới là quan trọng nhất.

"Bây giờ chị thay y phục một chút, sau đó đến từ biệt phụ thân." Một năm trước Bắc Dã Phong đã nhận Phác Trí Nghiên làm con gái nuôi, đối đãi với nàng như con ruột. Trong ba năm này Bắc Dã Phong và Bắc Dã Thanh Diệp đã dạy nàng rất nhiều, sự cảm kích của nàng vĩnh viễn không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả.

Bắc Dã Thanh Diệp sớm đã chuẩn bị tốt một bộ kimono màu trắng thêu hình hoa anh đào, chăm chú giúp Phác Trí Nghiên mặc vào. Tuy Phác Trí Nghiên ở Nhật Bản ba năm, nhưng vẫn không thể tự mình mặc kimono, mỗi lần đều cần sự trợ giúp của Bắc Dã Thanh Diệp. Phác Trí Nghiên nghĩ đôi tay của Bắc Dã Thanh Diệp khéo léo thần kỳ, quả nhiên không gì làm không được, nàng có đầy đủ đặc tính của một nữ tử hiền huệ.

Bắc Dã Thanh Diệp đã giúp Phác Trí Nghiên mặc xong kimono, bản thân sợ là không còn cơ hội giúp nàng mặc kimono nữa. Nghĩ đến nàng nhanh phải quay về, trong lòng Bắc Dã Thanh Diệp có chút thất lạc, nhưng nàng nhanh chóng đè nén sự xung động của bản thân, nàng nên vui vẻ vì tỷ tỷ mới phải.

Phác Trí Nghiên cùng Bắc Dã Thanh Diệp đi qua hậu viện (sân sau) trồng các loại cây anh đào, vào giữa tháng ba, anh đào nở rộ, cực kỳ mỹ lệ, có người nói do mỗi đời nữ chủ nhân của Bắc Dã gia đều thích anh đào, nam chủ nhân đã mệnh lệnh cho gia nhân ở trong vườn trồng đủ các loại cây anh đào, Phác Trí Nghiên mặc bộ kimono thêu đồ án hoa anh đào, hòa hợp với khu vườn, xinh đẹp như hoa tiên.

"Phụ thân." Bắc Dã Thanh Diệp và Phác Trí Nghiên đồng thời lên tiếng.

Bắc Dã Phong bất quá hơn năm mươi tuổi, tóc có chút hoa râm, so với tuổi thật thoạt nhìn già hơn một chút, ngũ quan đoan chính có thể nhìn ra thời niên thiếu hẳn là một nam nhân anh tuấn. Hắn đã từng vì tình yêu đấu tranh kịch liệt với gia tộc, tuy thất bại, theo tuổi đời tăng trưởng, toàn bộ cảm tình xung động thời trẻ cũng đều lắng đọng càng thêm thành thục ổn trọng. Ban đầu hắn giúp đỡ Phác Trí Nghiên không cầu lợi, là xuất phát từ tình yêu còn lại với ái nhân xa xôi, đến sau này, hắn thật tâm thích nữ hài tử này.

"Phải trở về rồi sao?" Trong lòng Bắc Dã Phong có chút không nỡ.

"Vâng, cảm tạ phụ thân chiếu cố con ba năm qua." Phác Trí Nghiên quỳ trên đệm, nhẹ nhàng cúi đầu với Bắc Dã Phong, biểu đạt sự cảm kích của mình.

"Có thời gian nhớ đến Nhật thăm ta và Thanh Diệp, con và Thanh Diệp nhiều tâm sự, có lẽ nàng là người luyến tiếc con nhất." Bắc Dã Phong không phải là một người khéo ăn nói, trên thực tế hắn là một người không thích đối diện với ly biệt. Mỗi lần chia tay luôn khiến hắn nghĩ đến sự ly khai của nữ nhân mà mình yêu nhất, hắn bất lực nhìn nàng ra đi, dưới áp lực bức bách của gia tộc cưới một vị phu nhân khác, tuy phu nhân hiện tại cũng rất hiền lành, nhưng không phải người mà hắn yêu nhất.

"Phụ thân, con muốn đến quê hương tỷ tỷ tham quan một chuyến." Bắc Dã Thanh Diệp bỗng nhiên mở miệng yêu cầu.

Không chỉ có Bắc Dã Phong vô cùng kinh ngạc, ngay cả Phác Trí Nghiên đều không tin được nhìn chằm chằm Bắc Dã Thanh Diệp.

"Con muốn đi thăm mẫu thân, con rất nhớ mẹ, con biết phụ thân cũng nhớ mẹ, phụ thân để cho con đi gặp mẫu thân được không." Bắc Dã Thanh Diệp tha thiết thỉnh cầu, trước đây thật lâu, nàng đã nghĩ muốn đến địa phương của mẫu thân.

Bắc Dã Phong do dự một lúc mới khẽ gật đầu, hắn cũng muốn biết nàng những năm này sống có tốt không.

Phác Trí Nghiên không kêu một tiếng đã chạy đến Nhật Bản, ngay cả một cuộc điện thoại cũng chưa có, Phác Tố Nghiên rất tức giận, Phác Trí Nghiên gọi điện về xin lỗi rất nhiều lần, nàng mới miễn cưỡng tha thứ cho Phác Trí Nghiên. Ba năm sau nàng nhận được điện thoại của Phác Trí Nghiên chính là sửng sốt một chút, thân hình đang đè trên Lý Trí Hiền hơi nâng lên, dục cầu bất mãn chửi Phác Trí Nghiên một câu, sau đó mới lái xe đến sân bay đón người.

Máy bay từ Tokyo rốt cuộc hạ cánh, trong lòng Phác Trí Nghiên có cảm giác sợ hãi khi quay về, trong đầu sóng to cuộn trào mãnh liệt, nhưng cố gắng duy trì sự bình tĩnh. Hàm Ân Tĩnh, ta đã trở về, trong lòng Phác Trí Nghiên yên lặng kêu gào.

Từ trong đám người, Phác Trí Nghiên nhanh chóng nhận ra Phác Tố Nghiên, cùng ba năm trước Phác Tố Nghiên không có thay đổi đáng kể, vẫn là một bộ yêu nghiệt, xinh đẹp nổi bật, khiến vô số người liếc mắt không chớp.

"Phác Tố Nghiên!" Phác Trí Nghiên hướng Phác Tố Nghiên gọi to.

Phác Tố Nghiên dựa theo âm thanh tìm đến, quả nhiên thấy được bạn cũ ba năm không gặp Phác Trí Nghiên. Con nhóc này mái tóc so với trước đây dài ra, tóc được nuôi dưỡng tốt như vậy, quả nhiên vẫn là gương mặt lừa gạt thiên hạ, bất quá từ tiểu tiên nữ biến thành đại tiên nữ, nâng lên một cấp, đây là thành quả tu luyện của ba năm sao?

"Ngươi rốt cuộc cam lòng trở về, nghĩ đến ngươi bỏ chạy đi tìm em gái Nhật Bản nào đó rồi, không cần Hàm Ân Tĩnh nữa!" Phác Tố Nghiên nhìn thấy Phác Trí Nghiên, nhanh chóng cho nàng một cái hùng ôm (bear hug), còn không khách khí quở trách Phác Trí Nghiên. Vốn định năm nay cùng Hiền Hiền xin nghỉ phép tới Nhật Bản chơi một chuyến, sẵn tiện đi thăm nữ nhân vô tâm vô phế này, không ngờ con nhóc này tự mình chịu trở về, vậy không đi Nhật Bản nữa.

Phác Trí Nghiên không khỏi nở nụ cười, cảm giác trở về thật tốt, thấy được Phác Tố Nghiên không chút thay đổi cũng thật tốt.

"Đây là Bắc Dã Thanh Diệp, em gái nuôi của ta, đây là Phác Tố Nghiên, bằng hữu tốt nhất của chị." Phác Trí Nghiên giới thiệu hai người với nhau.

"Xin chào, tôi là Bắc Dã Thanh Diệp, xin nhiều hơn chiếu cố." Bắc Dã Thanh Diệp mỉm cười với Phác Tố Nghiên. Tướng mạo của Phác Tố Nghiên và tỷ tỷ đúng là hai cực hoàn toàn trái ngược, mà lại có thể là bằng hữu tốt, thực sự là một tổ hợp kỳ lạ.

Thực sự đưa em gái Nhật Bản cùng về a? Phác Tố Nghiên lúc này mới chú ý đến Bắc Dã Thanh Diệp đứng bên cạnh, tiểu mỹ nhân này còn non nớt quá, hơn nữa thoạt nhìn dịu dàng nhu thuận dễ khi dễ, chẳng lẽ Phác Trí Nghiên di tình biệt luyến (yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới). Nghĩ đến Hàm Ân Tĩnh, Phác Tố Nghiên mới phát hiện trên người Bắc Dã Thanh Diệp có chút tương tự với Hàm Ân Tĩnh, thế nhưng lại không thể chỉ rõ là ở địa phương nào.

"Tôi là Phác Tố Nghiên, cô chờ một chút, tôi có vài câu muốn nói riêng với Phác Trí Nghiên." Phác Tố Nghiên nở một nụ cười quyến rũ với Bắc Dã Thanh Diệp, liền kéo Phác Trí Nghiên sang một bên, khe khẽ hỏi nhỏ: "Phác Trí Nghiên, em gái nuôi, ngươi phải hiểu được đây là một từ gian ác như thế nào nha, chẳng qua muội muội của ngươi thoạt nhìn thực sự sẽ làm cho người ta sinh ra cảm giác muốn áp đảo..." Với bộ dáng thục nữ của ngày hôm nay Phác Tố Nghiên càng tỏa ra khí chất của một đại thúc hèn hạ.

"Ta nhược thủy tam thiên chích thủ nhất biều (ba ngàn dòng chảy, chỉ múc một gáo nước, ý nói chỉ chung thủy với một người)." Phác Trí Nghiên cắt đứt những lời càng lúc càng gian manh của Phác Tố Nghiên, Thanh Diệp chỉ là muội muội.

"Chính là Hàm Ân Tĩnh?" Phác Tố Nghiên ngoài ý muốn hỏi.

"Ân." Phác Trí Nghiên gật đầu.

"Ngươi xác định ngươi bỏ đi ba năm, nàng còn yêu ngươi sao?" Phác Tố Nghiên hỏi.

Phác Trí Nghiên im lặng.

Thấy Phác Trí Nghiên như vậy, Phác Tố Nghiên khẽ nhíu mày, bởi vì Hiền Hiền làm việc ở Hàm thị, cho nên nàng ít nhiều có biết tình hình gần đây của Hàm Ân Tĩnh. Tâm tư của nữ nhân kia bây giờ trở nên mênh mông khó dò, đã không giống một nữ nhân bình thường, mà chân chính là nữ thần, tình yêu cái gì trong cuộc đời nàng chỉ sợ không còn là thứ quan trọng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro