Chap 129: Giây phút thân mật thật ngắn ngủi!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Trí Nghiên về đến nhà, liền lập tức chạy vào phòng bếp bận rộn, Hàm Ân Tĩnh cũng giúp một tay. Thế nhưng Phác Trí Nghiên sợ Hàm Ân Tĩnh càng giúp càng loạn, ngang nhiên đẩy nàng ra ngoài.

Hàm Ân Tĩnh không thể làm gì khác hơn là dựa vào cửa nhìn thân ảnh bận rộn kia. Phác Trí Nghiên búi tóc lên cao, mặc vào chiếc tạp dề màu trắng, thoạt nhìn giống như vợ hiền mẹ tốt, so với biểu hiện không đứng đắn ngoài phố giống như hai người khác nhau. Hàm Ân Tĩnh rất thích bộ dáng bận rộn vì mình của Phác Trí Nghiên.

Phác Trí Nghiên quay đầu liếc mắt nhìn Hàm Ân Tĩnh, thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt nàng không khỏi đáp lại bằng một nụ cười sáng lạn. Sau đó tiếp tục chăm chú xào nấu mấy món sở trường của mình, tuy ba năm rồi chưa xuống bếp, có chút mới mẻ, nhưng dần dần cũng thành thạo hơn.

Lúc ăn cơm, Phác Trí Nghiên mở một bình rượu đỏ. Nàng nghĩ rượu là thứ tốt trợ hứng, đặc biệt lúc tâm tình vui vẻ, sẽ nghĩ uống chút rượu. Hơn nữa nàng cũng thích nhìn bộ dáng sau khi uống rượu của Hàm Ân Tĩnh, người kia uống rượu xong, phản ứng thật rất đáng yêu. Vì thế Phác Trí Nghiên đặc biệt thích chuốc say Hàm Ân Tĩnh.

"Có muốn uống một chút hay không?" Phác Trí Nghiên không có hảo ý hỏi dò.

Hàm Ân Tĩnh lắc đầu, kỳ thực nàng không phản cảm với rượu, thậm chí là có điểm thích. Chỉ là thân thể quá mức mẫn cảm với rượu, nàng không thích bị say. Thân thể và lý trí đều không thể khống chế, cho nên ít khi chủ động đụng đến rượu.

Phác Trí Nghiên tuy thích bộ dáng khả ái khi uống say của Hàm Ân Tĩnh, bất quá nàng không miễn cưỡng Hàm Ân Tĩnh. Chỉ là tự đổ vào ly của mình, hữu mô hữu dạng (ra dáng) uống cạn. Ba năm qua, Phác Trí Nghiên theo Thanh Diệp học không ít cách hành xử của xã hội thượng lưu, thưởng thức rượu đỏ chỉ là một khoản nho nhỏ trong đó mà thôi.

Hàm Ân Tĩnh giống như có chút suy tư nhìn Phác Trí Nghiên. Tuy biến hóa rất nhỏ, nhưng Hàm Ân Tĩnh vãn phát hiện ra, trên người Phác Trí Nghiên bắt đầu mơ hồ triển lộ cảm giác tao nhã. Thứ cảm giác này trước đây không hề tồn tại trên người Phác Trí Nghiên.

"Thế nào?" Phác Trí Nghiên cảm giác Hàm Ân Tĩnh đang nhìn mình.

"Ta đang suy nghĩ ngươi rốt cuộc học được bao nhiêu thói hư tật xấu của xã hội thượng lưu." Hàm Ân Tĩnh biểu tình nghiêm nghị nói ra.

"Ta còn tưởng ngươi sẽ khen người ta biến thành ưu nhã rồi chứ!" Phác Trí Nghiên cười vui. Thói xấu, xác thực đúng là thói xấu. Chẳng qua không thể không nói, đây đều là thói xấu cần thiết.

"Chỉ cần ngươi mở miệng sẽ bị lộ nguyên hình." Hàm Ân Tĩnh trêu chọc. Phác Trí Nghiên biến thành ưu nhã tuy có một loại mị lực khác, nhưng Hàm Ân Tĩnh luôn nghĩ nàng trở nên thật xa lạ.

"Vậy ta đây không nói nữa." Phác Trí Nghiên nói xong, bày ra tư thế dùng cơm tao nhã, nàng không tin mình hù không được Hàm Ân Tĩnh. Lễ nghi của Nhật Bản so với Hàn Quốc càng coi trọng càng phức tạp hơn. Tiêu di đưa mình đến Nhật quả nhiên là đã tính kỹ.

"Ta quen với một Phác Trí Nghiên chân thật hơn." Hàm Ân Tĩnh cầm đũa lên, chuẩn bị dùng cơm.

"Ở trước mặt Hàm Ân Tĩnh, Phác Trí Nghiên vĩnh viễn đều là chân thật nhất." Phác Trí Nghiên nhìn thẳng Hàm Ân Tĩnh, ánh mắt trở nên nóng rực.

"Ân." Tàn Ân Tĩnh thản nhiên nở nụ cười.

"Ngươi ăn thử xem, ba năm không có xuống bếp, không biết có bị lụt nghề hay không." Phác Trí Nghiên có chút lo lắng hỏi, tuy bản thân đã thử qua, thế nhưng vẫn luôn có cảm giác lo lắng...

"Giống hệt mùi vị trước đây, ngon lắm." Hàm Ân Tĩnh ăn thử một miếng xong, nở nụ cười. Mùi vị không thay đổi, mỗi một người đầu bếp đều có mùi vị đặc hữu. Đây là hương vị riêng của Phác Trí Nghiên.

Phác Trí Nghiên lúc này mới yên tâm gắp một miếng cá đưa đến bên miệng Hàm Ân Tĩnh. Nàng rất thích đối xử tốt với Hàm Ân Tĩnh.

Hàm Ân Tĩnh phải mở miệng ăn miếng cá mà Phác Trí Nghiên gắp cho mình, cảm giác này vô cùng thân mật. Nó thân thiết đến nỗi làm cho Hàm Ân Tĩnh thấy không được tự nhiên, thế nhưng cảm giác ngọt ngào càng chiếm đa số.

Phác Trí Nghiên từ phía sau ôm lấy Hàm Ân Tĩnh đang rửa chén, hận không thể lúc nào cũng khắc khắc dính chặt vào bên người Hàm Ân Tĩnh. Nàng tham lam hấp thu khí tức trên người đối phương. Quả nhiên, chỉ cần tới gần Hàm Ân Tĩnh bản thân sẽ muốn phát tình, khí tức trên người Hàm Ân Tĩnh chính là thuốc kích dục tốt nhất.

"Hàm Ân Tĩnh." Thân thể Phác Trí Nghiên dính sát vào người Hàm Ân Tĩnh, vô cùng thân thiết gọi tên người yêu.

"Ân?" Hàm Ân Tĩnh nghĩ Phác Trí Nghiên vẫn giống hệt trước đây thích bám lấy mình, một điểm cũng chưa từng đổi.

"Hàm Ân Tĩnh, chúng ta...." Phác Trí Nghiên vốn có dục vọng mãnh liệt với Hàm Ân Tĩnh, hơn nữa đã cấm dục ba năm, hiện tại thật vất vả mới quay lại bên cạnh Hàm Ân Tĩnh. Dục vọng của nàng giống như hồng thủy cường liệt tùy thời có thể xông thẳng ra ngoài.

"Không được." Hàm Ân Tĩnh làm sao không biết bàn tính trong lòng Phác Trí Nghiên, ban ngày ban mặt tuyên dâm, ngoại trừ Phác Trí Nghiên còn có ai vào đây nữa? Lúc Phác Trí Nghiên phát tình, ánh mắt giống như muốn đem mình ăn tươi nuốt sống vậy, chẳng qua Hàm Ân Tĩnh không dự định nhanh như vậy đã thỏa mãn mong muốn của Phác Trí Nghiên.

"Vì sao?" Phác Trí Nghiên vẻ mặt ủy khuất hỏi.

"Tuy ta đáp ứng ngươi sẽ không lơ là ngươi, thế nhưng tuyệt đối không có nghĩa là ta đã hết giận." Hàm Ân Tĩnh nở một nụ cười ôn hòa với người kia, thế nhưng nụ cười đó rõ ràng là có thâm ý khác.

"Thân ái, ngươi không muốn sao?" Phác Trí Nghiên hiếu kỳ hỏi. Theo lý thuyết, trước đây Hàm Ân Tĩnh bị lãnh cảm, không có ham muốn thì đành chịu. Thế nhưng Hàm Ân Tĩnh rõ ràng đã được mình khai phá, hơn nữa lại đang ở độ tuổi như lang như hổ, vì sao lại không động tình được chứ?

"Hoàn hảo." Hàm Ân Tĩnh thản nhiên trả lời. Đối với phương diện này, nàng không nhiệt liệt bằng Phác Trí Nghiên. Nữ nhân có thể xem như hoàn mỹ hơn nam nhân, bởi vì nữ nhân so với nam nhân càng biết cách khống chế dục vọng của bản thân.

"Hoàn hảo, chính là có đi, đã có, sẽ thuận theo tiếng gọi của bản thân. Người ta sẽ phục vụ ngươi rất thoải mái nha..." Phác Trí Nghiên ghé sát bên tai Hàm Ân Tĩnh ái muội nói ra. Đôi tay đặt bên hông Hàm Ân Tĩnh nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống. Một tay hướng về phía trước, một tay di chuyển xuống dưới.

Hàm Ân Tĩnh cảm giác đôi tay háo sắc của Phác Trí Nghiên căn bản không hiểu uyển chuyển, trực tiếp trượt vào giữa hai chân mình, động tác nhanh đến mức Hàm Ân Tĩnh trở tay không kịp.

"Phác Trí Nghiên!" Hàm Ân Tĩnh không khỏi nâng cao âm lượng, cảnh cáo nữ nhân háo sắc này.

Phác Trí Nghiên biết Hàm Ân Tĩnh đang cực lực khắc chế ham muốn của bản thân. Hàm Ân Tĩnh càng khắc chế, mình càng muốn trêu chọc nàng. Phác Trí Nghiên muốn nhìn thấy Hàm Ân Tĩnh thay đổi hình dáng trở nên quyến rũ dưới đầu ngón tay của mình. Nàng muốn nghe được những tiếng thở gấp trầm trầm của đối phương khi được mình hầu hạ. Nàng muốn thân thể Hàm Ân Tĩnh vì động tác của mình mà không thể khống chế, vô lực bám vào trên người mình, để cho mình muốn làm gì thì làm. Cho nên Phác Trí Nghiên không thèm để ý cảnh cáo của Hàm Ân Tĩnh. Đôi môi ngậm lấy vành tai của người đứng trước, chậm rãi dùng lưỡi tiến vào trong tai Hàm Ân Tĩnh loạn liếm một trận. Ngón tay của tay phải cách quần vuốt ve điểm mẫn cảm . Còn tay trái tiến vào bên trong nội y, phủ lên một bên mềm mại ra sức nhào nặn, đến khi nhũ phong biến hình mới thôi, động tác nhiệt liệt dường như có chút vội vàng.

Hàm Ân Tĩnh cảm giác thân thể vốn ngủ say của mình giống như trong nháy mắt bị khiêu khích bừng tỉnh, có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Nàng ý thức được cơ thể bắt đầu phản ứng, đồng thời có một dòng nhiệt lưu từ phần eo và bụng tuôn về địa phương tư mật. Tuy cố gắng khắc chế phản ứng của cơ thể, thế nhưng từ lúc Phác Trí Nghiên giở trò, Hàm Ân Tĩnh càng cảm thấy bản thân hư thoát vô lực, thậm chí khắc chế không được khoái cảm.

Phác Trí Nghiên đặt Hàm Ân Tĩnh lên tường, đôi môi đã chuyển qua cần cổ của Hàm Ân Tĩnh gặm cắn liếm láp. Một chân chen vào giữa hai chân Hàm Ân Tĩnh, cố ý ma sát chỗ tư mật của người kia. Y phục của nàng đã bị Phác Trí Nghiên khiến cho trở nên mất trật tự không chịu nổi. Gương mặt Hàm Ân Tĩnh nổi lên một tầng ửng đỏ, thoạt nhìn cực kỳ quyến rũ, nhưng lúc Phác Trí Nghiên muốn lột đồ của Hàm Ân Tĩnh, di động đột nhiên vang lên.

Tiếng chuông chói tai khiến Hàm Ân Tĩnh đang bị ý loạn tình mê từ trong sóng tình do Phác Trí Nghiên chế tạo giật tình thức tỉnh, nàng ngăn lại bàn tay của đối phương, không cho người kia tiếp tục làm càn. Cảm giác thân thể không chịu khống chế khiến nàng có chút khủng hoảng, thiếu chút nữa để Phác Trí Nghiên ở trong phòng khách muốn mình, quả thực quá mức điên cuồng, loại điên cuồng này trước giờ chưa từng xảy ra.

"Đi nghe điện thoại đi." May mắn điện thoại reng lên đúng lúc, Hàm Ân Tĩnh vội vàng cài lại những nút áo bị Phác Trí Nghiên cởi ra.

Phác Trí Nghiên luyến tiếc buông ra người yêu, thế nhưng di động đặt trên bàn ở ngoài phòng khách vẫn còn reng lên chói tai, nhìn lại ánh mắt của Hàm Ân Tĩnh đã phục hồi thanh minh, trong lòng Phác Trí Nghiên rất là nóng nảy. Là ai không biết điều, dám phá hư việc tốt của lão nương. Phải biết rằng, có thể làm cho Hàm Ân Tĩnh trở nên ý loạn tình mê là chuyện khó tới cỡ nào.

Phác Trí Nghiên nghiêm trọng dục cầu bất mãn. Vì vậy lúc nghe điện thoại, giọng điệu cực kỳ không tốt.

"Phác Tố Nghiên, ngươi tốt nhất có chuyện quan trọng tìm ta, nếu không..." Phác Trí Nghiên dùng giọng điệu bất mãn nói.

"Ngữ khí vì sao bén như thế, bộ muốn tìm bất mãn hả?" Phác Tố Nghiên nghe được bên kia giống như ăn trúng hỏa dược, chẳng lẽ là đang làm được phân nửa bị cắt ngang đi? Không thể không nói Phác Tố Nghiên rất hiểu biết Phác Trí Nghiên, một lần đoán lập tức trúng tâm điểm.

"Nói nhanh." Phác Trí Nghiên giống như nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ.

"Hắc hắc, ngại ngùng quá, ai biết được giữa ban ngày bồ lại phát tình đâu. Ngày mai Hiền Hiền nhà mình mời bồ đi uống cà phê đó." Phác Tố Nghiên tuy mở miệng nói xin lỗi, nhưng hết lần này đến lần khác lại có chút hả hê. Phác Trí Nghiên ăn chay ba năm, đừng nói lần đầu tiên tìm đồ mặn đã bị mình chen ngang, nghĩ đến người nào đó lúc này phỏng chừng nhanh phát điên rồi.

"Không rảnh." Phác Trí Nghiên nói xong liền cúp máy, ai khiến nàng gọi điện thoại cho mình vào lúc này!

Phác Tố Nghiên nghe thấy bên kia không có âm thanh, phỏng chừng bị kẻ muốn tìm bất mãn nào đó thẹn quá hóa giận cúp máy.

Phác Trí Nghiên vừa tắt máy, di động lại vang lên, Phác Trí Nghiên cho rằng Phác Tố Nghiên lại tiếp tục đeo bám không tha.

"Ngươi có thể để yên cho ta tiếp tục làm việc không?" Phác Trí Nghiên quát to vào trong điện thoại, la xong phát hiện bên kia nửa ngày cũng không có phản ứng, cảm giác không đúng, vừa nhìn vào màn hình mới biết người gọi đến là Thanh Diệp.

Thanh Diệp hơi sửng sốt, lần đầu tiên bị Phác Trí Nghiên to tiếng, cho nên có chút không biết làm sao.

"Thanh Diệp có chuyện gì không?" Phác Trí Nghiên lập tức thay đổi giọng nói hòa nhã dễ gần.

"Tài liệu của buổi họp ngày mai, em giúp chị chuẩn bị xong rồi." Thanh Diệp nghe được giọng nói quen thuộc kia, lúc này mới lấy lại tinh thần.

...

Đợi lúc Phác Trí Nghiên nghe điện thoại xong, làm sao còn thấy được bóng dáng của Hàm Ân Tĩnh. Nàng chỉ để lại một tờ giấy nhắn tin nói phải quay về Hàm gia một chuyến, Phác Trí Nghiên quả thực muốn nôn ra máu rồi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro