Chap 52: Nhất kiến chung tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Trí Hiền không có lập tức y theo điều kiện của Phác Tố Nghiên, nàng đang ra sức tìm tòi các bệnh án tương tự với trường hợp của Tiền Thiếu Văn, sau đó bi quan phát hiện, bệnh trạng loại này xác suất phẫu thuật thành công cực kỳ thấp, mà năm đó ca giải phẫu của Phác Tố Nghiên quả thật được đánh giá thành công nhất, người bệnh kia đến hiện nay vẫn còn sống. Lý Trí Hiền thật sự khó hình dung Phác Tố Nghiên mà mình từng nhận thức và Phác Tố Nghiên được giới y học ca tụng là hắc mã là cùng một người, nhân loại là một loại thành kiến động vật, trong suy nghĩ của Lý Trí Hiền hình tượng của Phác Tố Nghiên sớm đã dừng lại vào lúc ban đầu hai người mới nhận thức.

------------------------------------------------------

Phác Tố Nghiên lo sợ bất an nhìn Lý Trí Hiền từ từ tỉnh lại, nàng không nói một tiếng nào khiến cho Phác Tố Nghiên càng thêm bất an.

"Thực xin lỗi." Phác Tố Nghiên lộ ra vẻ áy náy nói, nàng cũng biết mình là một kẻ cực kỳ vô lại.

Lý Trí Hiền chậm chạp quay đầu, nhìn về phía Phác Tố Nghiên, nàng hoàn toàn không nghĩ đến mình thế nhưng bị một nữ nhân chiếm mất tấm thân xử ~ nữ, nghĩ đến nàng cảm thấy cực kỳ vớ vẩn.

"Ngươi thích nữ nhân?" Thực hiển nhiên đây là lý do duy nhất mà Lý Trí Hiền nghĩ ra để giải thích cho sự kiện hoang đường này.

Phác Tố Nghiên gật đầu, hơn nữa nàng thích nữ nhân trước mặt mình, theo một khắc bối rối sau khi tỉnh lại đến hiện tại hoàn toàn thanh tỉnh và lý trí.

"Ngươi làm như vậy xem như là cưỡng ~ hiếp." Lý Trí Hiền lạnh lùng nói.

"Ta chỉ là thích ngươi, ta đối với ngươi nhất kiến chung tình, không thể khống chế bản thân." Phác Tố Nghiên giải thích, nàng cũng không biết bản thân như thế nào bị ma quỷ dẫn lối, làm ra chuyện hỗn đãn như vậy.

"Rất nhiều người phạm tội đều là do không nén nổi tình cảm, nhưng phạm tội chính là phạm tội!" Lý Trí Hiền đời này cũng chưa từng nghĩ mình sẽ bị một kẻ đồng tính ngắm trúng, nhưng thực hiển nhiên chuyện này không hề đáng vui mừng.

"Thực xin lỗi..." Phác Tố Nghiên cúi đầu càng lúc càng thấp.

"Không cần." Lý Trí Hiền thấy rằng bản thân đáng bị như vậy, tuy nàng căm giận hành động của Phác Tố Nghiên, nhưng phần lớn là tự trách bản thân, nếu mình không đến địa phương xa lạ uống rượu giải sầu sẽ không phát sinh chuyện này. Có lẽ ít nhất hẳn là cảm thấy may mắn vì trước mặt mình hiện tại không phải một nam nhân, sẽ không lo hậu hoạn.

"Ta sẽ phụ trách." Phác Tố Nghiên nghiêm túc nói.

"Không cần." Lý Trí Hiền đứng lên mặc quần áo, nàng một chút cũng không nghĩ cùng nữ nhân trước mặt tiếp tục dây dưa.

"Ta thật sự thích ngươi." Phác Tố Nghiên nhìn Lý Trí Hiền vẻ mặt thành khẩn nói.

"Ta không thích nữ nhân." Lý Trí Hiền lạnh lùng đáp lại, tiếp tục mặc vào y phục, cẩn thận tỉ mỉ sửa sang bộ tây trang của mình, nàng muốn nhanh chóng kết thúc ác mộng này.

"Nam nhân hay nữ nhân thì có gì quan hệ chứ? Ta cảm thấy ngươi không chán ghét cảm giác của đêm hôm qua, chứng minh ngươi có khả năng chấp nhận nữ nhân, ta sẽ theo đuổi ngươi." Phác Tố Nghiên không buông tha tiếp tục nói.

"Ta đã kết hôn, xin ngươi không cần tạo thêm phiền toái." Lý Trí Hiền không phủ nhận chuyện phát sinh đêm qua, tuy ngay từ đầu Phác Tố Nghiên không để ý mình vô lực chống cự, mạnh mẽ đoạt lấy, nhưng sau đó nàng không phải không đạt được khoái ~ cảm, chỉ là một khi nghĩ đến cảm giác xấu hổ đó, Lý Trí Hiền càng thêm căm hận Phác Tố Nghiên.

"Ta có thể làm tình nhân của ngươi, sẽ không tạo ra phiền toái cho ngươi." Phác Tố Nghiên cảm thấy giới tính không phải là vấn đề, hôn nhân cũng không phải vấn đề gì to tát, hiện tại Phác Tố Nghiên hoàn toàn bị tình yêu che mờ lý trí.

"Ngươi chẳng lẽ không quan tâm đến luân thường đạo lý sao?" Lý Trí Hiền hỏi, muốn làm tình nhân của nữ nhân đã có chồng, về mặt phẩm hạnh hay luân lý đều sai, mà nữ nhân này căn bản một chút cũng không để vào mắt.

"Tình yêu so với đạo đức không có tồn tại mâu thuẫn." Phác Tố Nghiên vẫn cho rằng mình là người vì yêu mà sống, nàng có thể vì tình yêu buông tha cho tự tôn.

"Ta là Phác Tố Nghiên, ta sẽ theo đuổi ngươi, cho đến khi ngươi nguyện ý làm tình nhân của ta mới thôi." Phác Tố Nghiên ở lần đầu nhìn thấy Lý Trí Hiền, đã biết nàng nhất định rất khó truy đuổi, nhưng Phác Tố Nghiên sẽ không bỏ qua, bởi vì Phác Tố Nghiên có dự cảm nàng tuyệt đối không phải là một người đi ngang qua cuộc đời mình. Phác Tố Nghiên luôn dựa vào khả năng phán đoán của nữ nhân, dự cảm của nàng luôn chuẩn xác.

"Ta vĩnh viễn sẽ không thích ngươi, ngươi đừng vọng tưởng." Lý Trí Hiền cảm thấy mình mãi mãi cũng không thích những nữ nhân nông cạn vô sỉ giống nàng.

-------------------------------------------

Phác Tố Nghiên đột nhiên tỉnh giấc, trái tim khẽ co rút, nàng mơ thấy trong mộng Lý Trí Hiền nói rất nhiều lần: "Ta vĩnh viễn sẽ không thích ngươi.", nàng nhớ đến cảnh tượng trước đây, mình có phải làm sai rồi không, ngay từ đầu đã sai, đều là mình miễn cưỡng Lý Trí Hiền, nhưng đến hoàn cảnh như ngày hôm nay, mình muốn hối hận đã không còn kịp, Phác Tố Nghiên cũng không nghĩ đến chuyện *cải tài quy chính*, nếu đã sai khiến cho nó tiếp tục sai đi.

Một khi đã tỉnh táo Phác Tố Nghiên rốt cuộc không thể nằm thêm, xem đồng hồ, khoảng sáu giờ sáng, nàng chuẩn bị rời giường, bởi vì cách giờ đi làm còn khá sớm nên Phác Tố Nghiên quyết định chạy bộ buổi sáng. Trước kia không làm tình phụ của Lý Trí Hiền, nàng vẫn có thói quen này, từ khi trở thành tình phụ đã không còn kiên trì, nghĩ đến, vài năm làm tình phụ cho Lý Trí Hiền đã làm cho bản thân phóng túng bất kham. Ngay cả chuyện làm tình phụ cũng là do mình miễn cưỡng ép buộc Lý Trí Hiền.

Phác Tố Nghiên đến kiểm tra phòng của Tiền Thiếu Văn, nhẹ nhàng đẩy cửa đã thấy Lý Trí Hiền đang ngồi bên cạnh giường, Phác Tố Nghiên không cần nghĩ cũng biết Lý Trí Hiền chắc chắn đã ở trong này chăm sóc cho hắn suốt một đêm, nghĩ đến khiến nàng vừa đau lòng vừa ghen tị.

"Ngươi tìm ta có việc sao?" Phác Tố Nghiên giả vờ như không để ý, hỏi.

"Hôm nay ngươi có ca phẫu thuật nào không?" Lý Trí Hiền đối với thái độ lạnh nhạt của Phác Tố Nghiên cũng không để ý.

"Ba giờ buổi chiều có một ca tiểu phẫu." Phác Tố Nghiên thành thật trả lời, vẻ mặt vốn luôn trắng bệch của Lý Trí Hiền có lẽ do một đêm không ngủ càng có vẻ tái nhợt, hiện tại Phác Tố Nghiên thật sự hận không thể lập tức làm cho Tiền Thiếu Văn chết sớm hơn, sẽ không làm Lý Trí Hiền vất vả như vậy.

"Ta có thể đến quan sát được không?"Lý Trí Hiền vẫn không hoàn toàn tín nhiệm tay nghề của Phác Tố Nghiên, nhĩ thính vi hư nhãn kiến vi thực (tai nghe chưa chắc đúng, phải dùng mắt nhìn mới tin), nàng phải đích thân xác định lại.

"Nếu ngươi không sợ thì cứ tự nhiên." Khóe miệng của Phác Tố Nghiên cong lên, có chút trào phúng, nàng biết Lý Trí Hiền chưa chấp nhận được chuyện nàng từ tình phụ trở thành bác sỹ, ấn tượng của Lý Trí Hiền về nàng vẫn không tốt, nữ nhân này chưa từng chân chính nhận thức và tìm hiểu mình, ngay cả quá khứ của mình cho tới bây giờ đều mù mờ không rõ.

Lý Trí Hiền và một số bác sỹ thực tập nhìn vào màn hình HD (high definition – có độ phân giải cao), Phác Tố Nghiên đang tiến hành mổ bụng bệnh nhân chuẩn bị phẫu thuật dạ dày, tuy Lý Trí Hiền không biết Phác Tố Nghiên giải phẫu cái gì, nhưng nhìn những động tác thuần thục, biểu tình bình tĩnh, lúc này nàng tựa như thay đổi thành một người khác, tản mát ra khí thế của một người lãnh đạo, Lý Trí Hiền nhận thức Phác Tố Nghiên 5 năm chưa từng gặp qua nàng biểu hiện như vậy, nếu đã từng thấy có lẽ Lý Trí Hiền sẽ không gán danh hiệu *bình hoa nông cạn* cho Phác Tố Nghiên.

"Không sợ sao?" Phác Tố Nghiên hỏi Lý Trí Hiền, trong lòng vẫn không thể che dấu sự quan tâm đối với Lý Trí Hiền.

Lý Trí Hiền lắc đầu, tuy cảnh tượng máu me kia làm cho người ta thấy có phần buồn nôn, nhưng mà vẫn còn trong phạm vi có thể chấp nhận.

"Không tệ, lần đầu tiên ta chứng kiến mổ bụng giải phẫu dạ dày đã ói rất nhiều, ngay cả hiện tại tuy đã quá quen thuộc vẫn có cảm giác chán ghét." Ngữ khí của Phác Tố Nghiên khó được thoải mái nói, thiên tài cũng không phải tạo thành trong một ngày, nàng đã phải trải qua bao nhiêu huấn luyện và mồ hôi.

"Ngươi không thích làm bác sỹ?" Bằng không như thế nào sẽ buông tha cho nghề nghiệp có tiền đồ vô hạn này, chạy đến làm tình phụ cho mình chứ? Phác Tố Nghiên trụy lạc nhiều năm chỉ vì yêu mình sao? Lý Trí Hiền không hiểu tình yêu nên nàng không tán thành lựa chọn của Phác Tố Nghiên.

"Ân, đến bây giờ ta cũng không thể không thừa nhận chuyện mà ta am hiểu nhất lại là chuyện ta không thích làm nhất." Phác Tố Nghiên có chút ngạc nhiên, Lý Trí Hiền tự nhiên hỏi vấn đề này, nàng nghĩ Lý Trí Hiền đối với mọi chuyện liên quan đến mình hoàn toàn không có hứng thú.

"Không phải tất cả mọi người đều có thể lý giải, ngươi quả thật không nên mai một tài năng thiên phú của mình."Lý Trí Hiền thật lòng khuyên nhủ.

"Ngươi quan tâm sao?" Phác Tố Nghiên trong lòng nóng lên, lập tức thốt ra.

"Cũng đúng, đó là lựa chọn của ngươi, vốn cùng ta không có quan hệ." Lý Trí Hiền thản nhiên nói.

Phác Tố Nghiên trong lòng lập tức trở nên nguội lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro