Chap 92: Dục vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vậy làm phiền ngươi dọn dẹp, ta đến phòng khách chờ ngươi." Hàm Ân Tĩnh rút bàn tay bị Phác Trí Nghiên sờ soạng càng lúc càng trở nên ái muội, chạy khỏi phòng bếp, trở lại phòng khách, mới cảm giác tim đập có chút nhanh hơn, chẳng lẽ Phác Trí Nghiên rất có thiên phú trong lĩnh vực tán tỉnh.

Phác Trí Nghiên không khỏi nhếch lên khóe miệng, cười đến có vẻ gian tà, Hàm Ân Tĩnh vẫn còn khá thẹn thùng trong chuyện này, còn đợi khai khiếu, hiện tại trước hết dọn dẹp phòng bếp một chút, còn phải điền đầy bao tử của cả hai, mới có sức lực *noãn bão tư dâm* (no cơm ấm cật, rậm rật suốt ngày).

Phác Trí Nghiên nhanh chóng thu thập phòng bếp bị Hàm Ân Tĩnh biến thành một đống hỗn loạn, lựa chọn nấu hai chén mì ăn liền không tốn quá nhiều thời gian, nàng mỗi một phút đều hận không thể cùng Hàm Ân Tĩnh ở chung một chỗ, tốt nhất là cùng nhau làm những việc mà người yêu nên làm, vậy đời người mới gọi là hoàn hảo.

Hàm Ân Tĩnh ở phòng khách chờ không lâu, đã thấy Phác Trí Nghiên bưng ra hai chén mì bò thơm ngào ngạt.

"Sợ ngươi chờ lâu, đêm nay ăn mì được không?" Phác Trí Nghiên hỏi.

"Ừ." Nhìn những lát thịt bò ngon miệng, trứng chiên vàng óng, rau cải xanh biếc, thoạt nhìn đầy đủ sắc hương vị, làm cho Hàm Ân Tĩnh cảm thấy đói bụng, ở Hàm gia cho dù món ăn có thể thịnh soạn và mỹ vị hơn cũng không thể làm cho Hàm Ân Tĩnh cảm giác ngon miệng như vậy, có lẽ là người ăn chung tạo nên sự khác biệt.

Phác Trí Nghiên vẫn đợi cho Hàm Ân Tĩnh cầm đũa trước, sau đó đến lượt mình.

"Ăn quen không?" Phác Trí Nghiên hỏi.

"Ngon lắm." Hàm Ân Tĩnh gật đầu, nàng thực thích cảm giác này, đây là hạnh phúc đơn giản lại bình thường.

Phác Trí Nghiên thế này mới nhiệt tình ăn mì trong chén của mình, giống người Nhật Bản khi ăn mì, muốn ăn thành tiếng, mới biểu lộ sự ngon miệng, Hàm Ân Tĩnh nghe âm thanh do Phác Trí Nghiên tạo ra khi ăn mì, ý cười không khỏi lộ ra, cũng nghĩ xem thử ăn như vậy, có thể cảm thấy ngon hơn đâu, nhưng là Hàm Ân Tĩnh thử như thế nào cũng không phát ra âm thanh, xem ra muốn dứt bỏ những thứ đã khắc sâu trên người cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

"Trí Nghiên, ở chung với ngươi, cảm giác được bản thân thay đổi." Trước đây, bản thân đối với dục vọng hoàn toàn thờ ơ, có thể ngay từ đầu, đã được thỏa mãn tất cả, cho nên nhu cầu giảm xuống. Tựa như việc ăn uống, từ nhỏ ăn đều là sơn trân hải vị, cho nên đối với chuyện ăn uống không hề quan tâm, ăn thứ gì cũng không có cảm giác thỏa mãn trong lòng, loại cảm giác này khi nhận thức Phác Trí Nghiên, hình như bỗng nhiên được tận tình khai phá, rõ ràng tài nấu nướng của Phác Trí Nghiên không bằng đầu bếp của Hàm gia, thế nhưng cảm nhận tuyệt đối bất đồng.

"Thay đổi chỗ nào?" Phác Trí Nghiên dừng đũa hỏi Hàm Ân Tĩnh, nàng không muốn Hàm Ân Tĩnh thay đổi.

"Dục vọng nhiều hơn." Hàm Ân Tĩnh nói chính là các loại nhu cầu thiết yếu của con người, giống như dục vọng ăn uống, tuyệt không nghĩ tới những lời này rất dễ bị một nữ nhân vốn không hề thuần khiết xuyên tạc.

Phác Trí Nghiên nghe vậy vô cùng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Hàm Ân Tĩnh, cười đến vẻ mặt cực kỳ ái muội, quả nhiên đang xuyên tạc, chẳng lẽ bị Phác Tố Nghiên nói trúng, nữ nhân 30 như lang, chẳng qua dục vọng càng nhiều càng tốt, mới có thể chịu được nhu cầu vô độ của mình.

"Đó là chuyện không thể nào tốt hơn, miễn cho nhiều lần đều khiến ta chưa kịp thỏa mãn." Ánh mắt Phác Trí Nghiên nhìn Hàm Ân Tĩnh nóng rực, Phác Trí Nghiên muốn qua loa chấm dứt bữa tối, nghĩ tới chút nữa cuộc sống về đêm hoạt sắc sinh hương, trong lòng có cỗ xung động không thể áp chế, thậm chí ngay cả giữa hai chân cũng tuôn trào một chút nóng bỏng. Dục vọng của nàng đối với Hàm Ân Tĩnh mãnh liệt đến mức không thể tin được, đặc biệt là cảm giác tiểu biệt thắng tân hoan (chút xa cách còn hơn cả tân hôn), hận không thể lập tức đặt Hàm Ân Tĩnh ở dưới thân dây dưa một phen.

Hàm Ân Tĩnh nhìn ánh mắt ái muội của Phác Trí Nghiên, mới giật mình phát hiện bản thân vừa nói ra những lời ái muội và chủ động khiêu khích cỡ nào, đây đều là những chuyện thục nữ không nên nói, xấu hổ và cảm giác không quen làm cho nàng không dám nhìn Phác Trí Nghiên.

"Ta chính là nói đến chuyện ăn uống..." Hàm Ân Tĩnh càng giải thích, càng có cảm giác giấu đầu lòi đuôi, giống như là càng sửa càng sai.

"Hàm Ân Tĩnh, kỳ thực ta rất thích dục vọng của ngươi đối với ta càng lúc càng nhiều hơn..." Cơ thể Phác Trí Nghiên nghiêng về phía Hàm Ân Tĩnh, đôi môi tựa hồ muốn dựa sát vào bên tai Hàm Ân Tĩnh, bàn tay dưới bàn ăn quá phận di chuyển về phía đùi, chậm rãi hướng vào bên trong sờ soạng.

Hàm Ân Tĩnh lập tức cảm giác được bàn tay xấu xa của Phác Trí Nghiên, bản năng kẹp chặt đôi chân, không cho nàng làm xằng làm bậy, nhưng động tác này lại làm cho bàn tay của Phác Trí Nghiên kẹp giữa hai chân, càng có vẻ ái muội hơn, làm cho Hàm Ân Tĩnh mở ra cũng không được, tiếp tục kẹp chặt hơn cũng không đúng, hai người vẫn còn ngồi trên bàn ăn, nghĩ đến Hàm Ân Tĩnh bên tai và gương mặt đều đỏ ửng lên.

"Đừng ở đây..." Hàm Ân Tĩnh cự tuyệt, tuy có thể cảm giác cơ thể dưới sự khiêu khích của Phác Trí Nghiên đã nổi lên phản ứng động tình, thế nhưng trừ những khi ở trên giường, Hàm Ân Tĩnh không thể thoải mái được.

"Được, chúng ta đợi lát nữa ở trên giường." Phác Trí Nghiên nghĩ tối nay còn có rất nhiều thời gian để thưởng thức, không vội nhất thời ăn trọn Hàm Ân Tĩnh vào bụng, lập tức ngồi đàng hoàng lại, tiếc nuối rút lại bàn tay ở trên đùi Hàm Ân Tĩnh.

Phác Trí Nghiên đứng dậy dọn chén đũa, còn Hàm Ân Tĩnh lại cương cứng ngồi bên bàn ăn, áp chế ngọn lửa trong cơ thể bị Phác Trí Nghiên khiêu khích, thân thể càng ngày càng dễ bị Phác Trí Nghiên ảnh hưởng, rốt cuộc là tốt hay là xấu đây? Hàm Ân Tĩnh cảm thấy mình nên trở về phòng đọc lại Đạo Đức kinh một lần nữa, kiềm chế thân thể và ngọn lửa trong người, giống như lời chú đã được cởi bỏ, một khi phóng thích thì không thể thu thập.

Phác Trí Nghiên rửa sạch tay, từ trong phòng bếp đi vào phòng ngủ, phát hiện Hàm Ân Tĩnh ngồi ở đầu giường, đang đọc sách, Phác Trí Nghiên không tin giờ phút này Hàm Ân Tĩnh còn có tâm trạng đọc sách. Khi nào thì mới có khả năng làm cho Hàm Ân Tĩnh đối với phương diện này tích cực hơn đây, biến từ bị động thành chủ động? Xem ra, nhiệm vụ cao cả này, thật sự là vừa nặng nề vừa xa xôi. Bất quá Hàm Ân Tĩnh rụt rè như vậy, lại có một phen tư vị khác, nghĩ đến bộ dáng muốn mà không dám, dục cự hoàn nghênh của Hàm Ân Tĩnh, thực sự mê người đến mức câu động lòng người.

"Đạo Đức kinh có dạy ngươi phương pháp dùng âm bổ âm không?" Phác Trí Nghiên ngồi vào bên cạnh Hàm Ân Tĩnh, từ phía sau ôm lấy nàng, đôi tay phủ lên bộ ngực của Hàm Ân Tĩnh, đồng thời dùng cơ thể mềm mại của mình dựa sát vào nàng, nhẹ giọng hỏi.

"Nói bậy!" Hàm Ân Tĩnh cảm giác được bộ ngực của mình bị Phác Trí Nghiên sờ nắn có chút cương cứng.

"Không có? Không bằng ta dạy cho ngươi." Dùng âm bổ âm, hai người đều có thể bổ khuyết cho nhau, đôi môi của Phác Trí Nghiên dán lên cổ Hàm Ân Tĩnh, cắn nhẹ, ngày mai có lẽ ở trên cổ sẽ lưu lại ấn ký tình yêu của mình.

"Ngươi biết sao?" Hàm Ân Tĩnh hỏi ngược lại, đều là nữ nhân, không lý do gì mỗi lần bản thân đều bị nha đầu này đùa bỡn đến không thể chống cự.

"Có thể hay không, sẽ biết sau, chúng ta tắm rửa trước không?" Phác Trí Nghiên thế nhưng thích ở trong phòng tắm, nhìn thấy hình ảnh thân mật của cả hai trong chiếc gương chiếu toàn thân, vừa nghĩ đến đã cảm thấy kích thích.

Hàm Ân Tĩnh gật đầu, nàng thích trước khi làm chuyện đó, phải tắm rửa sạch sẽ.

Hàm Ân Tĩnh đứng lên, Phác Trí Nghiên ngay cả chỉ trong chốc lát xa nhau đều cảm thấy luyến tiếc, nàng quấn quít lấy đôi môi Hàm Ân Tĩnh, có chút gấp gáp, có chút nhiệt liệt, từ giường đến phòng tắm cự ly không xa, các nàng phải tốn một khoảng thời gian mới đi tới. Khi vào phòng tắm, Phác Trí Nghiên thay Hàm Ân Tĩnh cởi y phục, quần áo của nàng từng cái từng cái được Phác Trí Nghiên lột ra, dáng người xinh đẹp hoàn mỹ bị nhìn không xót chút gì, điều này càng làm cho ánh mắt của Phác Trí Nghiên trở nên nóng rực. Hàm Ân Tĩnh có chút trúc trắc cởi ra y phục của Phác Trí Nghiên, vòng eo của Phác Trí Nghiên rất mảnh mai, các số đo đều cực kỳ cân đối hài hòa, lộ ra một loại mềm mại, làm cho người ta bỗng chốc sinh ra cảm giác thương tiếc. Tóc ngắn, lộ ra cần cổ và cặp xương đòn trắng nõn, càng có vẻ gợi cảm hơn, sờ vào mái tóc đó có cảm giác ngứa ngáy và gai góc.

Duy nhất không được hoàn mỹ chính là mái tóc ngắn cụt cỡn đó, Phác Trí Nghiên nhìn hình ảnh của mình trong gương có chút bất mãn, thế nhưng cũng may tướng mạo thanh tú thoát tục của mình, nhưng thật ra không đến mức quá đột ngột, bất quá vừa tưởng tượng đến hình ảnh cái đầu nhẵn bóng của mình chôn giữa hai chân Hàm Ân Tĩnh, Phác Trí Nghiên cảm thấy tà ác gấp bội, không hiểu vì sao hưng phấn hơn, được rồi, nàng quả nhiên là có tiềm chất biến thái lệch lạc.

"Ta không có tóc rất xấu có phải hay không?" Phác Trí Nghiên hỏi Hàm Ân Tĩnh, xác định hình tượng của mình ở trong lòng nữ thần không bị tổn hao gì, Phác Trí Nghiên mới yên tâm.

"Không có, ngươi trong lòng ta là đẹp nhất." Hàm Ân Tĩnh thoải mái nói, tóc dài hay tóc ngắn Phác Trí Nghiên đều có tư vị khác nhau, bất quá tóc ngắn làm cho Phác Trí Nghiên có vẻ trẻ hơn, Hàm Ân Tĩnh không thích bản thân nhìn lớn tuổi hơn Phác Trí Nghiên, cho nên nàng chính thích sau này làm cho Phác Trí Nghiên nuôi tóc dài hơn nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro