Chương 101 - 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Nhân Vũ nhìn về phía Tô Mạt phẩy phẩy tay: "Ngươi đem sách về ngHỉ ngơi đi. Ngày mai lại đến."

Nghe hắn ta nói ngày mai lại đến, Tô Mạt gật đầu: "Được thưa phụ thân!"

Nàng biết như vậy rất nguy hiểm nhưng nàng không hối hận, nàng nghĩ dù như thế nào nàng cũng muốn mình có thể lưu lại một chút kí ức tốt đẹp.

Cảnh sắc mùa xuân phía trước thật là rực rỡ.

Nàng muốn cho Tô Nhân Vũ thấy nàng là nữ nhi hoàn hảo nhất.

Người Tô Nhân Vũ yêu nhất là cố di nương, hắn ta yêu thích Cố di nương như vậy là do Cố di nương thông minh, ôn hòa nhưng cũng rất tinh nghịch, cùng hắn ta bày binh bố trận, vừa là nương tử vừa là bạn. Tô Mạt ngay lập tức phán đoán điều mà hắn ta tìm kiếm chính là điều này.

Hắn ta luôn tìm cách dụ dỗ Tô Hinh Nhi xem binh thư cũng là vì suy nghĩ này.

Nhưng không ai hiểu hắn ta thì nàng đã lập tức hiểu, nàng sẽ vừa là con vừa là bạn của hắn ta, hắn ta tất nhiên sẽ phải xúc động. Mà như vậy, Tam tiểu thư và Đại phu nhân nhất định sẽ căm hận nàng đến tận xương tủy.

Nàng sẽ phải buộc các nàng ta cháy nhà ra mặt chuột nếu không thì còn tốn thời gian tới đâu. Nhân sinh bách niên, nàng đã bảy tuổi rồi, cũng không còn nhiều thời gian để lãng phí cho bọn họ nữa!

Ở Mẫu đơn viên, Tô Hinh Nhi vừa khóc lại vừa gây náo loạn, trời lạnh mà cHỉ mặc mỗi tấm áo mỏng manh trên người, đi chân không trên đất, lại còn nằm vật xuống đất khóc ầm ĩ,"Phụ thân không cần ta, Hinh Nhi thật đáng thương, Hinh Nhi thật đáng thương...... Phụ thân cần mụ già quê mùa kia, cần đứa nghiệt chủng của Đỗ Di nương"

Tô Nhân Vũ đột nhiên có cảm giác chán nản nhưng vẫn cố nén, cúi người ôm lấy Tô Hinh Nhi:"Nha đầu ngốc, phụ thân thương yêu ngươi nhất!"

CHỉ cần nàng ta là con của Cố di nương, hắn sẽ hết sức bảo vệ, quan tâm đặc biệt đến nàng ta.

Tô Hinh Nhi khóc đến nỗi mắt sưng húp, khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ gắt lên.

Tô Nhân Vũ đau lòng đứng lên, ôm nàng ta vào lòng, cho tất cả mọi người lui ra ngoài, hắn ta tự mình dỗ cho nàng ta ngủ.

Tô Hinh Nhi lại khóc ầm lên, không cHỉ khóc tức tưởi mà còn nôn hai lần, không nôn ra được gì mà chính là nôn khan.

Nhìn thân hình nhỏ nhắn ta của nàng ta, lòng Tô Nhân Vũ nhất thời quặn đau, ôm chặt nàng ta vào lòng," Hinh Nhi ngoan, không khóc nữa, không khóc nữa!"

Tô Hinh Nhi dùng sức giật tóc mình: "Phụ thân không cần ta . Hinh Nhi thật đáng thương..."

Tô Nhân Vũ dỗ nàng ta thật lâu, bảo với nàng sẽ không dạy Tô Mạt đọc sách nữa nàng ta mới thôi nức nở, dụi mắt vào vạt áo của hắn ta.

Lúc Tô Hinh Nhi ngủ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta lộ ra nụ cười mãn nguyện, Vương phu nhân quả nhiên không lừa nàng, chỉ cần nàng làm loạn lên, phụ thân nhất định sẽ trở về bên cạnh nàng ta, không bao giờ để ý đến nha đầu xấu xí kia nữa.

Ở Tọa viện chính, Vương phu nhân nằm trong chăn đệm êm ấm, mùi hương dịu nhẹ của bách hợp tỏa khắp phòng, nét mặt nàng ta trầm ngâm:"Hôm nay Lão gia cùng Tứ nha đầu chơi cờ ?"

Hỉ Thước gật đầu,"Đúng vậy thưa phu nhân"

Vương phu nhân lập tức ngồi dậy, với tay lấy tách trà sứ men xanh có nắp ném mạnh xuống đất, đùng đùng nổi giận nói:"Hừ, xem ra tất cả đều muốn trèo đầu cưỡi cổ ta!"

Trước kia, khi Tô Nhân Vũ dạy Tô Mạt đọc sách, nàng ta đã Nhịn, dù sao cho đến lúc này Tô Mạt có thể kiềm hãm Tô Hinh Nhi, khiến cho Tô Nhân Vũ không chú ý đến Tô Hinh Nhi.

Nhưng rồi nàng ta phát hiện sự tình đã đến lúc không thể kiểm soát, Tô Hinh Nhi là đứa ngu ngốc, tùy nàng ta điều khiển, còn Tô Mạt lại là đứa thông minh, thoạt nhìn tưởng ngu ngốc nhưng thực tế lại rất giảo hoạt.

Muốn xắp sếp mọi chuyện, trước tiên phải xử lý Tô Mạt, Tô Nhân Vũ có thể đánh cờ cùng Tô Mạt đã nói lên rằng đối với nàng có vài phần ưu ái, nếu Tô Mạt chết, hắn ta sẽ hoài niệm,nhớ thương, như vậy vị trí của Cố di nương và Tô Hinh Nhi sẽ nhạt dần, đến cuối cùng cũng sẽ tan biến.

Vương phu nhân thâm độc nhìn Hỉ Thước,"Tứ tiểu thư dạo gần đây chẳng phải bị cảm lạnh, ho khan đó sao? Mau đi mời Đại phu đến đây."

Hỉ Thước trong lòng run lên nhưng vẫn cười nói, Vương phu nhân nói rất đúng, Đại phu thì dùng một số tiền lớn hối lộ là được, năm đó Cố di nương...  

Xem ra phu nhân muốn hạ độc thủ .

Vương phu nhân lại hỏi Xuân Mai,"Bên Tam tiểu thư thế nào rồi?"

Xuân Mai thấp giọng nói:"Hôm qua phu nhân cùng tam tiểu thư nói chuyện, nàng ta nghe theo, tối đến quấy một trận kịch liệt, giờ Lão gia đang ở chỗ Tam tiểu thư."

Vương phu nhân hừ mạnh một tiếng, hiện nay nàng ta nắm giữ mọi chuyện trong nhà, nếu không có nàng ta lo liệu thì mọi chuyện đã không được tốt đẹp như thế này. Đợt này sẽ mang mấy nha đầu chết tiệt kia ra xử lý , xem các nàng ta còn lên mặt được không.

Tô Mạt nằm trong chăn, ngửa mặt lên trên cho dễ thở, trong lòng nàng vô cùng thất vọng, chậm rãi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tô Nhân Vũ phái nha đầu đến đưa tin, sau này Tứ tiểu thư không cần phải đến thư phòng, không được đến chơi cờ và cũng không được tiếp tục đến đọc binh thư nữa!

Liên tục nói những cái không cần và không được, rất là vô tình!

Vài ngày trước còn đang vui vẻ bỗng chốc hắn ta trở nên lạnh nhạt với nàng.  

 Nguyên nhân là tại sao?

Tô Mạt trong lòng không thể không đau, không thể không cảm thấy mất mát.

Tuy vậy, Tô Mạt nhanh chóng lấy lại tinh thần, nàng khẽ cười "Như vậy cũng tốt. Thật ra hắn ta vốn cũng không phải là cha nàng "

Tô Mạt ngồi trước bàn trang điểm,chạm gót chân vào chân ghế dựa, liên tục cười nhạt, nàng theo Hồ Đại phu bí mật học y thuật một năm nay, đã có chút thành tựu cơ bản, sư phụ nói nếu muốn đi sâu vào phương pháp cứu người và giết người, còn phải học ít nhất năm năm nữa.

Nhưng nàng vốn không cần làm Đại phu cũng không muốn làm sát thủ, kiến thức này tạm coi như vô dụng.

Hơn nữa, nàng đã quyết định......

Nàng muốn đi thỉnh an nhưng Vương phu nhân cho người tới thông báo không cần đến tHỉnh an, ở trong phòng mình tự dùng bữa là được.

Tô Mạt liền cảm thấy có điều không hay, xem ra Vương phu nhân này muốn gây chuyện .

Nàng cười nói:"Vậy nhờ Xuân Mai tỷ tỷ thay ta đi tHỉnh an phu nhân. Ta phải đi tìm Đại tỷ tỷ và Nhị tỷ tỷ để cùng vui chơi"

Sau khi kêu người thưởng tiền cho Xuân Mai, nàng cùng Hạ Vũ và Kim Kết đến chỗ Nhị tiểu thư, để Hoàng Oanh và Trương mụ mụ ở nhà.

Trên đường đi có rất nhiều hoa viên, ở đó hoa hồng, hoa mai và nhiều loài hoa khác nở rộ, màu sắc vô cùng rực rỡ. Tô Mạt quay đầu lại nhưng không thấy Kim Kết, liền nói "Kim Kết ham chơi này!"

Ngay lúc đến trước cửa tọa viên của Nhị tiểu thư, Kim Kết đã đuổi kịp, miệng thở hồng hộc, nháy mắt với Tô Mạt, Tô Mạt điềm tĩnh quay sang Hạ Vũ nói:"Hạ Vũ tỷ tỷ, ta muốn tặng Nhị tỷ một lễ vật nhưng quên mang theo."

Hạ Vũ cũng không muốn ở lại,"Để ta trở về tìm, người khác không biết ở chỗ nào."

Sau đó nàng ta bước đi .

Kim Kết cùng Tô Mạt vừa đi vừa thì thầm nói:"Tiểu thư, Hỉ Thước tỷ tỷ kéo ta đến nấp sau hòn giả sơn, nàng ta nói cho ta biết Đại phu nhân đã bắt đầu ra tay, hơn nữa Tam tiểu thư lại rất độc ác, muốn tìm cơ hội giết chết tiểu thư. Lần này xem ra là làm thật, tiểu thư phải cẩn thận mới được."

Ánh mắt Tô Mạt trong trẻo nhưng lạnh lùng,"Nếu như vậy chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết. Ngươi hãy mau đi tìm Hồ tiên sinh."

Nàng ghé sát tai Kim Kết nói, Kim Kết liên tục gật đầu

"Đi đến nhà Hồ Đại phu đi."

Tô Mạt đứng ở đó, không hiểu được tại sao Hỉ Thước lại giúp nàng, nàng nhớ tới ngày thường ở trong phủ Đại phu nhân, Hỉ Thước cũng rất hòa thuận, đối với nàng chưa từng lạnh nhạt.

  Lúc đó nàng chỉ tưởng là đóng kịch, nhưng xem ra Hỉ Thước là người tốt, không đành lòng thấy nàng bị Đại phu nhân hại chết.

Một lát sau, Hạ Vũ chạy đến trên tay cầm lễ vật chuẩn bị cho Nhị tiểu thư, Tô Mạt nhìn nàng mỉm cười,"Đi thôi."

Gần đây Tứ tiểu thư được sủng ái, Hạ Vũ cùng Trương mụ mụ cũng nhờ đó mà nở mày nở mặt nên đối với nàng cũng rất hết lòng.

Nhị tiểu thư đang vẽ tranh, nàng ta mặc một bộ áo màu lam nhạt, váy màu trắng, trông rất thanh nhã, thấy nàng đến liền đặt bút xuống, mỉm cười hòa khí: "Tứ muội muội đến đây."

Tô Mạt nhìn nàng ta mỉm cười, nhìn vậy chứ trong tương lai không xa, Nhị tiểu thư sẽ trở thành người được xem trọng nhất trong phủ.

Bề ngoài tuy yếu thế nhưng nội tâm kiên cường, mưu tính rất tỉ mỉ, cẩn thận.

Hai người cùng nhau uống trà, sau đó đi đến viện của Đại tiểu thư, Đại tiểu thư đang xén cây mai, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, dường như không có chút để ý đến các nàng. Nhị tiểu thư tiến lên nói,"Đại tỷ, hay là tìm vài bình hoa gửi tới tặng lão gia phu nhân đi, mượn hoa hiến phật."

Tô Mạt cười cười.

Đại tiểu thư xinh đẹp lại quá lãnh lùng, mặt mày giận dữ, hừ một tiếng,"Ai cho các người đến đây làm loạn. Ta chỉ chăm sóc, vun xén cây thôi, không có ý muốn tặng ai cả"

Đại tiểu thư ở Hồng mai uyển, bên trong viện, hoa hồng, hoa mai đẹp hơn nhiều so với những nơi khác. Trong năm có rất nhiều người trong phủ đến xin hoa, mỗi khi phu nhân cần tặng ai đó đều bảo Đại tiểu thư mang tới.

Đại tiểu thư không đồng ý, còn vì thế mà xung đột với phu nhân, khiến cho quan hệ giữa hai người trở nên xấu đi, suốt hai năm nay bọn họ không nói với nhau tiếng nào.

Vương phu nhân chỉ biết sai người đến lấy hoa, cũng không cần đến sự đồng ý của Đại tiểu thư khiến trong lòng nàng ta bị tổn thương. Nàng ta lại càng trở nên không cần đến cha mẹ mà tự lớn lên, tính cách quái gở, càng ngày càng lãnh ngạo.

Hôm nay Nhị tiểu thư đến đây lại nói chuyện tặng hoa, khuôn mặt lãnh cảm của nàng ta suốt hai năm nay trông lại càng nặng nề hơn.

Tô Mạt thấy trong ánh mắt của Nhị tiểu thư có sự cố ý, nàng ta rõ ràng biết Đại tiểu thư có tâm sự lại còn nói như vậy, đơn giản là nàng ta muốn châm ngòi sự bất hòa giữa Đại tiểu thư với cha mẹ.

Đại ca ở trong cung, Nhị ca ở cùng lão phu nhân. Trong nhà Đại tiểu thư lớn nhất nhưng không được sủng ái .Nay Tam tiểu thư lại làm cho Đại phu nhân ghét bỏ, Tô Mạt thì phải rời đi. Tính đi tính lại, về sau Nhị tiểu thư có lợi nhất.

 Tô Mạt tiến lên, tới trước mặt đại tiểu thư cười nói:"Tỷ tỷ, môn cắm hoa này cũng có kiến thức, nếu cắm hoa tốt, hoa này có thể nở hơn mười ngày."

Ánh mắt Tô Nhu sáng lên,"Thật sao?"

Thanh âm trước sau như một trong trẻo lạnh lùng, ánh mắt lại nhu hòa hơn chút.

Tô Mạt gật đầu, việc này mẹ nàng rất giỏi, nàng tuy rằng là bác sĩ ngoại khoa, ngày thường bàn luận về chuyện sinh tử đều lạnh như băng, nhưng mà nói đến chuyện hoa cỏ, lại rất giỏi nhất, ông nội nói mẹ trời sinh ra đã có tài năng cắm hoa, không cần đi học kĩ thuật cắm hoa cũng biết, so với các giáo viên mở ra các lớp cắm hoa còn giỏi hơn.

Tô Mạt nghiêng cúi đầu nghĩ, nói:" Trong thư phòng phụ thân, có một quyển " Hàn trai tạp đàm ", bên trong nói không ít về kiến thức này, có triển lãm, có cắm hoa, có thiết kế bình hoa, khá nhiều loại."

Tô Nhu chớp chớp hàng lông mi thật dài, quay sang nha đầu Thu Cúc nói:"Ngươi đi đến chỗ lão gia nói cho ta mượn một chút, xong rồi cầm về đây."

Tô Mạt vô tình đang giúp nàng, làm cho quan hệ của nàng cùng Tô Nhân Vũ có thể hòa hợp hơn một chút.

Nữ hài tử này cử chỉ lịch sự tao nhã, lại hiểu chuyện, nam nhân sẽ rất yêu thích.

Cha lúc trước xem mẹ cắm hoa, hai mắt liền sáng lên, nhìn chằm chằm.

Phụ thân đối với nữ nhi, cũng là hy vọng nàng có thể ôn nhu hiền lành, nhất là thời cổ đại.

Quả nhiên, Thu Cúc đến đúng lúc, lão gia đang phê duyệt công hàm, nghe nói đại tiểu thư đến muốn mượn sách, hắn rất cao hứng, tự mình tìm mấy quyển sách, còn dùng mấy tờ giấy phân loại cho rõ ràng.

Tô Nhu ánh mắt trong trẻo hào quang chợt lóe, môi nhếch lên, dường như đang cười.

Nhị tiểu thư lập tức nói:"Đại tỷ, mau dọc cho chúng ta nghe với, để muội đi theo học hỏi nữa."

Đại tiểu thư tìm ra, đọc một lần, nhìn theo phương pháp mà làm theo, trước tiên cắt một đoạn hoa mai rồi hơ qua lửa một chút, sau đó lại dùng loại bình thanh đồng có chứa nước tuyết còn tồn lại năm ngoái, đem cắm hoa mai vào, đặt ở trên bàn dưới cửa sổ, thanh nhã dật lệ, nói ko hết sự sự lịch sự tao nhã.

Đại tiểu thư trước nay gương mặt thanh cao, nhưng lộ ra vài phần vô cùng mềm mại, nhìn Tô Mạt nói:"Nghe người ta nói, ngươi đến thư phòng cùng phụ thân xem binh pháp, mấy ngày nay sao lại không đi ?"

Nếu người khác hỏi chuyện này chắc là có ý khiêu khích, nhưng là đại tiểu thư trong trẻo nhưng lạnh lùng thì nhất định không phải, chỉ là ăn ngay nói thật thôi.

Tô Mạt cũng ăn ngay nói thật,"Phụ thân bận quá ."

Nhị tiểu thư bĩu môi.

Ba người chơi một ngày, đại tiểu thư đối với Tô Mạt hòa khí rất nhiều.

  Buổi trưa tỷ muội ba người cùng nhau dùng bữa, lúc gần tối, đại tiểu thư nói:"Sáng mai, các ngươi đến nữa nhé."

Hai người đồng ý rồi cáo từ trở về.

Lúc ở lối rẽ sắp tách ra, nhị tiểu thư cười nói:"Tứ muội muội cùng phụ thân đọc sách mấy ngày nay, bên kia hận chết , đành phải mỗi ngày đánh bài chơi đùa. Phụ thân đối với tứ muội muội tốt như vậy, tứ muội muội cũng không biết chỉ cho nhị tỷ tỷ."

Tô Mạt ra vẻ không biết,"Chỉ cái gì? Ta bất quá là đi xem hai trang sách. Phụ thân có rảnh mới đi, hiện tại hắn không rảnh, cũng không cho ta xem. Làm sao gần đây đối xử với ta rất tốt được?"

Nhị tiểu thư trong lòng hừ lạnh, thế nào mới tốt đây, cứ để nàng đắc ý, muốn dẫm lên đầu nhị tỷ này à.

Tiếp cận phụ thân như vậy cũng không tốt, cũng không phá lệ đối xử tốt một chút.

Tô Mạt trở lại sân nhà mình, Kim Kết còn chưa trở về, Hoàng Oanh bước nhanh tiến lên đón nàng, Hạ Vũ biết ý liền rời đi một chút.

Tô Mạt biết Hoàng Oanh có chuyện nói, liền cùng nàng nhìn thấy chỗ khô héo phía trước mà chạy tới,"Sao lại thế này?"

Hoàng Oanh ghé sát lỗ tai nói:"Tiểu thư, nô tỳ phát hiện có chuyện kì lạ."

Sau đó đem tất cả sự tình nói cho nàng.

Tô Mạt cả kinh, Đỗ di nương này! Một chút cũng không ngồi yên.

Nguyên lai là do tiểu nha đầu nhìn thấy Đỗ di nương lén lút ở phía sau phòng không biết làm gì, liền nói cho Hoàng Oanh, Hoàng Oanh lặng lẽ theo dõi, kết quả phát hiện nàng là kẻ tiểu nhân.

Nhìn xiêm y của tứ tiểu thư.

Nàng cảm thấy không phải là chuyện nhỏ, cho nên không dám chậm trễ, lập tức báo lại cho Tô Mạt.

Tô Mạt tuy rằng bề ngoài nhỏ bé, nhưng nói về đầu óc nhiều chỗ còn hơn Đỗ di nương.

Nàng suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy sự tình bên trong không đơn giản như vậy, liền giao cho Hoàng Oanh vài việc.

Hoàng Oanh mặt biến sắc,"Tiểu thư, có thể thành không?"

Tô Mạt định liệu trước,"Ngươi cứ việc đi, chuyện này cần phải vạch trần ra, cho dù chúng ta không vạch trần ra, các nàng tự nhiên cũng không chịu để yên."

Mấy ngày nay nàng được Tô Nhân Vũ đối đãi tốt một chút, tam tiểu thư, nhị tiểu thư, Vương phu nhân, Lâm di nương, liền nghiến răng nghiến lợi .

Nếu nàng suy nghĩ lại, không tránh khỏi sẽ sử dụng thủ đoạn với nàng, nhưng nàng nay không nghĩ tới, cho nên nếu đối phó cũng chỉ có một hai cách như vậy thôi.

Nàng chưa bao giờ lãng phí công sức của mình, mặc kệ làm cái gì, đều phải chủ yếu là lợi dụng mâu thuẫn.

Lúc ăn cơm chiều, Hạ Vũ tự mình đi quả nhiên, gần đây đại phu nhân muốn lạnh nhạt với Tô Mạt, cho nên không cho nàng đi qua ăn cơm.

  Tô Mạt cũng không cảm thấy gì.

Đúng lúc đang ăn cơm, nha đầu nói Đỗ di nương đến.

Đỗ di nương vì bị nha đầu ngăn cản, thực khó chịu, gắt gỏng nói:"Ta tuy rằng là di nương, nhưng cũng là mẹ ruột của tiểu thư, các ngươi đúng là lũ nô tài không có mắt, sớm muộn gì cũng bị sét đánh chết."

Tiểu nha đầu cãi lại,"Còn không biết ai bị thiên lôi đánh xuống đâu."

Đỗ di nương tức giận liền giơ tay lên đánh nàng, tiểu nha đầu lập tức bỏ chạy.

Hoàng Oanh đón Đỗ di nương vào,"Đỗ di nương cũng tự trọng một chút, đừng lúc nào cũng nhao nhao ồn ào ."

Tô Mạt nhìn thấy Đỗ di nương, ngay cả tiếng di nương cũng không kêu, ngồi ở trên giường quay sang,"Có việc gì thế?"

Đỗ di nương nhất thời không đánh nữa mà chạy đến,"Tứ tiểu thư đây là muốn làm cao à."

Tô Mạt nhướng nhướng mày, thưởng thức trong tay mùi thơm của ngân lượng,"Không làm cao, ít nhất không ai dám một chân đá ta xuống."

Đỗ di nương hầm hừ, liền chạy đến chỗ Tô Mạt, Hoàng Oanh lập tức ngăn nàng lại.

Tô Mạt nhìn nàng khinh thường, lúc này Đỗ di nương tức giận chửi ầm lên,"Các ngươi đều là cẩu nô tài, ta đến phong nữ nhi của ta, còn dám ngăn cản ta?"

Hoàng Oanh buông lỏng tay, nàng liền đi vào.

Tô Mạt bảo mọi người không cần đi theo.

Đỗ di nương ở bên trong không biết làm cái gì, một lát sau, thở phì phì đi ra, thấy trên bàn có điểm tâm, nàng chạy đến lấy khăn gói lại.

Thấy trên bàn Tô Mạt còn có chút đồ ăn, trông rất ngon, nàng cũng không khách khí, liền chạy đến ăn.

Tô Mạt chán ghét nói:"Đưa về phòng di nương từ từ mà ăn đi."

Trương mụ mụ tức giận đến chết khiếp, lập tức cho người đến đuổi đi.

Đỗ di nương hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

Tô Mạt cười lạnh, nhìn Hoàng Oanh cùng Hạ Vũ nói,"Vào trong nhà xem đi."

Vài nha đầu cùng Trương mụ mụ, ở trong phòng tìm tìm, rất nhanh tìm ra mấy lá bùa, mặt trên vẽ hình thù kì quái.

Tô Mạt lấy lược trong hộp chải tóc, mái tóc buông xuống không qua túi áo, gối đầu lên gối nhưng tìm ra một lá bùa.

Trừ Tô Mạt, mọi người đều tức giận đến chết, căm giận nói:"Này Đỗ di nương độc ác, chẳng phải là mẹ ruột sao? Thế nhưng sao lại đối đãi với nữ nhi của mình như thế?!"

  Trương mụ mụ kiến thức rộng rãi, nàng xem kĩ rồi nói:"Cái này không có ý hại tính mạng tiểu thư, ngược lại là muốn nàng nghe lời . Xem ra Đỗ di nương là muốn lưu ý tiểu thư, thông qua nàng, khiến lão gia chú ý tới."

Hạ Vũ giễu cợt,"Tính tình nàng như vậy, lão gia coi trọng mới là lạ."

Hoàng Oanh không nói gì.

Mặc kệ Đỗ di nương không tốt như thế nào, cũng là di nương của tiểu thư, nô tỳ không có tư cách bàn luận .

Trương mụ mụ nói:"Lấy cái này đi bẩm báo với phu nhân."

Sau đó tự mình đi .

Kết quả phu nhân đã đóng cửa, không ai được quấy rầy, nàng cũng chỉ có thể không làm được gì mà quay về, có gì ngày mai nói.

Tô Mạt lập tức thấy có gì đó không ổn, liền giao cho Hoàng Oanh tiếp tục làm một số việc.

Đêm hôm khuya khoắt, trong lúc mọi đang người ngủ, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Trần mụ mụ nghe lệnh Vương phu nhân chờ nghe động tĩnh, của vừa mở, vài người bước vào, cầm theo đèn lồng đã được thắp sáng, theo sau là Lâm di nương.

Trên đường bước vào cửa:"Trong phủ có người làm chuyện loạn thần, phu nhân sợ có người làm hại các tiểu thư, lệnh cho ta lục soát xung quanh."

Trương mụ mụ tiến lên cười,"Trần tỷ tỷ vì sao lại đến lục soát nơi này?"

Nàng mỗi ngày đều đến báo chuyện của tứ tiểu thư, căn bản không có gì khác thường .

Trần mụ mụ hừ một tiếng,"Đây là lệnh của phu nhân, ta cũng không biết lý do."

Tô Mạt ở bên trong nghe thấy nhưng làm bộ như không biết, rất nhanh, có người lục soát tìm được vài thứ, giống như phát hiện chứng cứ phạm tội, lập tức kêu lên:"Ai nha, đây là cái gì vậy? Trong phòng tứ tiểu thư sao lại có cái này."

Lâm di nương ý bảo nói nhỏ chút,"Trước đem nha đầu đi, thẩm vấn rõ mọi chuyện rồi về báo với phu nhân, hỏi lại tiểu thư sau."

Trương mụ mụ lập tức nói:"Cái này là do lúc đêm, Đỗ di nương mang vào. Chúng ta phát hiện ra, muốn đi bẩm báo phu nhân, nhưng phu nhân đóng cửa nghỉ ngơi, không gặp được."

Bên kia Hoàng Oanh trông thấy hiểu rõ, càng bội phục tiểu thư thông minh, chuyện gì cũng biết trước.

Nếu không bị vu oan như vừa rồi, sợ cũng chết chắc rồi.

Lâm di nương vào phòng, Tô Mạt đang đứng dậy, nói:"Đã xẩy ra chuyện, ta đây cũng sẽ theo Lâm di nương đi đến gặp phu nhân, nói rõ mọi chuyện. Để cho mọi người đỡ nghi vấn."

  Thực rõ ràng chuyện này là có âm mưu, chính là nhằm vào nàng vì nàng được Tô Nhân Vũ chú ý, đại phu nhân đây là muốn cho nàng biết tay.

Nếu không nàng mới chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, biết cái gì mà nguyền rủa với không nguyền rủa.

Hoàng Oanh thấy Kim Kết ở bên ngoài thăm dò, lập tức nàng nháy mắt, hai người ngầm ra hiệu cho nhau, Kim Kết lập tức đi làm.

Tô Mạt mặc quần áo, Trương mụ mụ ôm, vài nha đầu thắp đèn lồng, cùng đi đến viện đại phu nhân.

Lúc các nàng đến, nhị tiểu thư cũng đến, tam tiểu thư, đại tiểu thư không có mặt.

Đại phu nhân cùng Tô Nhân Vũ ngồi ở kháng thượng.

Đại phu nhân nói:"Mấy ngày nay, thật sự vô pháp vô thiên, hôm nay có lão giả xử việc nhà. Khỏi có người không phục."

Lâm di nương chỉ cảm thấy trong lòng giật mình một chút.

Tô Mạt tiến lên hành lễ, Tô Nhân Vũ liếc nàng một cái, hắn cho người đi nói nàng không được đến thư phòng, cũng là vì muốn an ủi Tô Hinh Nhi, nhưng hắn không nhịn được một ngày không nghĩ đến nàng.

Nghĩ nàng nhỏ nhắn, nhưng bộ dạng lại rất thông minh.

Không nghĩ là tối nay lại xẩy ra chuyện khuất tất.

Xem nàng vẻ mặt bình tĩnh, thật ra không sợ hãi, không khỏi trầm giọng nói:"Ngồi xuống đi."

Vương phu nhân ánh mắt âm ngoan trừng mắt nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, Hoàng Oanh giúp đỡ Tô Mạt ngồi xuống.

Trần mụ mụ đem lá bùa đưa lên, nhất nhất giải thích, đây là nguyền rủa, cái kia là niệm kinh, là gây khó dễ cho người khác, là hành động của tiểu nhân.

Sau đó lại trình lên mấy cái hình nhân, mặt trên cũng giống lá bùa, xem ra, một cái là đại tiểu thư, một cái là tam tiểu thư.

Trần mụ mụ cảm xúc kích động nói:"Lão gia, cái này là lão cùng vài nha đầu nhặt được ở trong góc, nguyền rủa đại tiểu thư cùng tam tiểu thư chết non!"

Tô Nhân Vũ sắc mặt phát lạnh, cầm lấy xem xem, mặt trên quả nhiên viết ngày sinh tháng đẻ của hai người, nhất thời giận dữ,"Là ai?"

Vương phu nhân hừ một tiếng,"Lão gia nhìn chữ viết mà không biết là ai sao."

Tô Nhân Vũ nhìn kỹ, con ngươi chợt nhíu lại, nhất thời lãnh khí nặng nề,"Mạt Mạt?"

Tô Mạt đứng dậy, liền đi tới, Tô Nhân Vũ đem hình nhân ném vào trong lòng nàng,"Ngươi tới xem."

Tô Mạt không cần xem cũng biết, mặt trên chữ viết khẳng định là bắt chước của nàng.

  Tô Mạt không chút hoang mang, quỳ xuống nói :"Lão gia, phu nhân, xin minh giám. Cái thứ nét chữ này, muốn bắt chước thực dễ dàng. Giống ta ngu dốt như vậy, muốn bắt chước chữ mẫu của danh gia, cũng không khó. Huống chi là người chuyên viết chữ? Trong phòng ta có đồ gì đó, không phải là của ta. Là của Đỗ di nương cất giấu. Chắc chắn Di nương giận ta không nghe lời, không nói với lão gia phu nhân, xin cho Di nương được bước vào chính viện, còn không cho Di nương đem tiền tiêu vặt hàng tháng của ta đi bài bạc uống rượu.Vì vậy nàng liền tức giận, phải làm phép hại ta."

Vương phu nhân hừ lạnh :" Nàng là nương của ngươi, như thế nào lại hại chính nữ nhi của mình."

Tô Mạt cảm thấy cười lạnh, nương ? Đối với nữ nhi ruột đương nhiên sẽ không như vậy, nhưng chính mình không phải nàng ta thân sinh .

Vương phu nhân còn có mặt mũi hỏi tới?

Nàng thản nhiên nói :"Lòng người khó dò, điều này thì phải hỏi di nương rồi."

Tô Nhân Vũ lập tức nổi giận," Đi đem tiện tì kia qua đây, lấy roi của ta đến."

Vương phu nhân lạnh lùng nói :"Lão gia vẫn là hỏi rõ ràng. Nếu là do cả hai mẫu thân nữ nhi cùng làm ra, chỉ trừng trị một mình mẫu thân, chỉ sợ là không công bằng."

Tô Nhân Vũ mắt liếc Tô Mạt một cái, ánh mắt rất là phức tạp.

Rất nhanh Đỗ di nương khóc sướt mướt bị tha đến, thuận tiện bị người đổ lên một đống lá bùa, vải vụn linh tinh, cùng hình nhân làm bằng chất liệu vải giống hệt.

Những vải vóc này là loại lụa tơ tốt nhất, đưa cho các phòng tiểu thư dùng để học tập nữ công, thêu hoa làm hà bao.

Tô Mạt bị Đỗ di nương vừa trộm vừa xin lấy đi hơn một nửa.

Vương phu nhân đem hình nhân hướng trong lòng Đỗ di nương quăng tới, "Đỗ di nương, ngươi tại sao lại đi nguyền rủa đại tiểu thư cùng tam tiểu thư, còn không mau thành thật khai báo ra."

Đỗ di nương còn đang lơ mơ mở trừng mắt, vừa nghe xong liền há to miệng kinh ngạc, đang xảy ra chuyện gì?

Nàng ta hiển nhiên không hiểu rõ.

Tô Mạt lập tức đoán được, khẳng định là Đỗ di nương ở dãy nhà sau làm hình nhân, bị đám người của Vương phu nhân thấy, đi nói cho bà ta, Vương phu nhân liền nghĩ ra kế: một hòn đá ném hai chim.

Dù sao đối với Vương phu nhân mà nói, làm cho Tô Nhân Vũ đánh Tô Mạt nữ nhi ruột của Cố Di nương, mới là làm cho nàng ta hả giận.

Đỗ di nương đồ ngốc này, vốn chỉ là muốn nguyển rủa Tô Mạt, làm cho nàng nghe lời, làm cẩu bị sai khuyến cho Tô Hinh Nhi, lại không nghĩ rằng bị người lợi dụng, lập tức liền bò gối đến trước mặt Tô Nhân Vũ, còn bị người khác nói là chính nàng ta nguyền rủa đại tiểu thư cùng tam tiểu thư.

Nàng ta xua tay không ngừng :"Không, không phải, không có chuyện đó."

Đỗ di nương làm sao nỡ nguyền rủa tam tiểu thư, căn bản là không thể.

Đỗ di nương nhìn thấy ánh mắt của Vương phu nhân âm độc, đột nhiên giật mình. Nàng hồ đồ rồi, nếu làm cho Vương phu nhân biết bà ta đã phát hiện ra nữ nhi của mình không phải Tô Mạt, Vương phu nhân nhất định sẽ hại chết tam tiểu thư .

Đỗ di nương nhất thời mặt xám như tro, không biết phải làm sao.

Tô Mạt tiến lên, yên lặng nhìn nàng :"Di nương, ngươi rốt cuộc làm cái gì vậy, thành thành thật thật khia ra đi. Đã làm thì nói, không làm cũng không cần ôm vào người."

Đỗ di nương trương há hốc mồm miệng, lại nói không ra lời, thật sự không có lời nào để nói, nàng ta cũng không thể nói với Tô Nhân Vũ cùng Vương phu nhân là chính mình làm phép nguyền rủa Tô Mạt đứa con trên danh nghĩa này, đi nghe lời tam tiểu thư nói sai.

Như vậy không khác nào nói cho người ta bí mật của nàng ta.

Nàng ta cả người ướt sũng mồ hôi, trên đất lạnh lẽo, khí lạnh như chui xuyên qua đầu gối nàng.

Nàng ta cúi đầu, cắn răng nói :" Đúng, là ta nguyền rủa đại tiểu thư cùng tam tiểu thư , ta......"

"Câm miệng!" Tô Nhân Vũ nhất thời tức giận ngút trời, toàn thân toát ra băng hàn, đoạt lấy roi trong tay Đỗ Quyên đang đứng bên cạnh, không thương xót quất xuống 5, 6 roi.

Hắn là người tập võ, lúc nổi điên lên, xuống tay đặc biệt nặng, bị đánh hai roi, Đỗ di nương cũng đã đau đớn đến ngất lên ngất xuống.

Vương phu nhân vội vàng ngăn hắn lại, "Lão gia đem Đỗ di nương đánh chết , những lời muốn hỏi sẽ hỏi được ai?"

Tô Nhân Vũ giống như chưa bớt giận, " Hỏi cái gì nữa? Chẳng lẽ một tiểu nha đầu còn có tâm tư sâu như vậy?"

Vương phu nhân hừ lạnh, "Tứ tiểu thư là người nào, thông minh lanh lợi, đại trí giả ngu* , chẳng lẽ lại không có ý tứ gì?"

* người tài vẻ ngoài đần độn; tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi

Tô Nhân Vũ nghi hoặc nhìn nàng ta, " Thường ngày ngươi đối với tứ tiểu thư không phải tốt lắm sao? Như thế nào đột nhiên lại nói như vậy?"

Vương phu nhân tức giận đến mày liễu dựng đứng :"Nếu là ta không đối tốt với nó, sao biết được bản tính của nó và tâm tư sâu kín của nó? Huống hồ lời này cũng nên hỏi lão gia mới đúng. Vẫn để nàng theo học sách, tại sao đột nhiên lại không cho nữa. Chẳng lẽ không phải bởi vì tam tiểu thư? Lão gia thiên vị tam tiểu thư, chẳng lẽ tứ tiểu thư sẽ không ghen tị?"

Tô Nhân Vũ mắt lạnh lẽo chuyển qua âm trầm nhìn chằm chằm Tô Mạt :"Nói."

Tô Mạt gắt gao cấu chặt lòng bàn tay, nàng cũng không phải là cái loại này tự làm thương tổn chính mình, sau đó để tên ngốc bị bịp mắt lừa gạt lương tâm thức tỉnh đến khóc lóc ăn năn. Nàng muốn tự bảo vệ bản thân! 

Nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn lại Tô Nhân Vũ, thâm thúy sâu xa, quật cường bất khuất.

Nàng nghe xong thản nhiên nói :"Nếu ta nói không ghen tị, đó là giả. Có đứa nhỏ nào không nghĩ đến được đến cha mẹ cưng chiều? Nhưng bởi vì xuất thân không giống, địa vị khác nhau, con của chính thất và thứ thiếp có sự khác biệt. Có người vừa sinh ra liền được cha mẹ sủng ái, có người bị đuổi xuống thôn trang, làm những công việc nô tỳ cũng không phải làm. Ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn bị di nương trút giận lên người, động một chút là chửi mắng không cho cơm ăn.

Thử hỏi, nữ nhi nào đã từng sống như sẽ không ganh tỵ a?"

Vương phu nhân lạnh lùng nói :"Lão gia nghe thấy rồi đó, cho nên ngươi liền nguyền rủa chính tỷ tỷ mình?"

Đôi lông mi dày cao vút của Tô Mạt run rẩy :" Có thể ở Phù Dung viên, ta đã rất thỏa mãn. Phu nhân rất tốt với ta, lão gia đối ta cũng thực chiếu cố. Ta đã mãn nguyện. Muốn nói nguyền rủa, từ đâu đến? Phu nhân một khi đã nói như vậy, thì xin mời lấy chứng cớ ra. Ta sai ai đi mua về? học làm ra sao? chẳng lẽ ta từ trong bụng mẹ sinh ra đã biết làm?"

Vương phu nhân hừ lạnh một tiếng, quét mắt một cái về đám người Trương mụ mụ :" Đem Đỗ di nương đi cứu tỉnh."

Một chậu nước lạnh hắt đi xuống, Đỗ di nương rên rỉ tỉnh lại, hơi thở yếu ớt.

Tô Mạt làm bộ như quan tâm, bổ nhào về phía trước :"Di nương, ngươi rốt cuộc làm cái gì, liền khai mau ra đi."

Sau đó lên tiếng khóc lớn, trong lúc nàng đưa sát đến lỗ tai Đỗ di nương nói khẽ chỉ có nàng ta mới nghe được :"Ngươi muốn nguyền rủa ta, bảo hộ nữ nhi của ngươi. Ngươi cũng quá ác độc. Nay gậy ông đập lưng ông."

Đỗ di nương toàn thân chấn động, giống như gặp quỷ lập tức đẩy Tô Mạt ra, hoảng sợ nhìn nàng,"Ngươi, ngươi......"

Tô Mạt lạnh lùng nhìn Đỗ di nương, ám chỉ nàng ta, nàng thật sự biết bí mật của bà ta.

Nếu không phải chính mình giúp nàng ta che dấu, chỉ sợ Vương phu nhân đã sớm phát hiện.

Đỗ di nương đột nhiên cầu xin tha thứ, không biết sức lực lấy từ đâu ra :"Lão gia, phu nhân, các ngươi đánh chết ta đi. Không liên quan đến Mạt Mạt. tiểu nha đầu đó không biết gì hết. Ta muốn nó nghe lời, cầu xin phu nhân, lão gia, để cho ta trở về ở đại viện. Ta......"

Nàng gắng sức tiếp được nữa, lập tức nằm rạp trên mặt đất.

Mấy roi kia sớm đã làm cho nàng ta da tróc thịt bong .

Vương phu nhân lạnh lùng nói :" Tứ tiểu thư không biết sao? "

Đỗ di nương do dự một chút, cùng Vương phu nhân đấu đá cả đời, lập tức ý thức được, phu nhân đang gia hại tứ tiểu thư, nàng chỉ là vật làm nền.

Nàng ta do dự, Tô Nhân Vũ hừ lạnh một tiếng, mệnh lệnh Tô Mạt:"Quỳ xuống!"  

  Đáy lòng Tô Mạt rốt cục rơi lệ, xem ra cả đời này, nàng là thật không có phúc hưởng tình cha con của Tô Nhân Vũ.

Nàng cũng hoàn toàn bỏ cuộc, không ôm bất kì ảo tưởng gì nữa.

Đối với nam nhân này còn hy vọng xa xôi gì?

Nếu là Tô Hinh Nhi, cho dù giết người, Tô Nhân Vũ cũng sẽ thay tiểu nha đầu đó che đậy tội lỗi.

Thời gian vui vẻ nhất khi ở trong thư phòng này, bất quá đều là giả dối.

Gạt người !

Nếu Tô Nhân Vũ thật sự muốn lấy roi quất nàng, một roi cũng có thể lấy mạng nàng.

Nàng cắn răng, không rên lên một tiếng, không bao giờ nữa muốn nói nữa.

Giọt lệ trong mắt long lanh chuyển động, cũng không chịu rơi xuống, nàng cũng không liếc lại Tô Nhân Vũ một cái, dường như không quen biết hắn.

Tô Nhân Vũ nhìn nàng, lạnh lùng nói :" Ngươi có cái gì nói? "

Tô Mạt trên mặt lộ ra giọng cười mỉa mai :"Một ngày nào đó, sẽ có người phải ân hận vì lúc đó đã làm sai."

Tô Nhân Vũ đã sớm hối hận, nếu hắn không xuất môn đi ra ngoài, Cố di nương sẽ không phải chết.

Tâm tư bị xúc động, hắn hừ lạnh một tiếng, roi trong tay kéo căng thẳng tắp, khí thế lạnh lẽo bao quanh thân hắn, nội lực dâng trào, chỉ cần ra tay, Tô Mạt sẽ bị chết dưới ngọn roi đó.

Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm đại tiểu thư :"Ta có lời muốn nói."

Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm, trong nhà này, còn có người tốt.

Vương phu nhân sắc mặt trầm xuống, nhìn về phía Trần mụ mụ : "Đại tiểu thư sao lại đến đây?"

Đại tiểu thư đã tiến vào, khoác áo choàng, trên người mặc quần áo mỏng manh, hiển nhiên tới rất vội vàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì bị đông lạnh.

Nàng tuy rằng không tranh sủng, nhưng bởi vì là trưởng nữ, tiếng nói tự nhiên có sức nặng.

Nàng quỳ xuống ở bên cạnh Tô Mạt, Lâm di nương lập tức tranh nâng nàng dậy, lại sai người ghế đại tiểu thư ngồi.

Đại tiểu thư liếc nhìn Lam Linh mắt một cái, nàng lập tức đem đồ vật trình lên, đồng thời nói :" Đây là nửa đêm, ở trong góc nhặt được. Mặt trên là tên cùng ngày sinh tháng đẻ của tam muội muội."

Tô Nhân Vũ vừa thấy, quả nhiên đúng vậy, nét chữ cũng không khác mấy với những bức trước. Đáy lòng hắn giống như trút được gánh nặng, khắp người thoải mái không ít. 

  Đại tiểu thư nâng Tô Mạt dậy, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói :"Mấy thứ này, bất quá là trò hề của những người nhà quê ít học không có kiến thức bày ra.. Làm sao có thể hiệu nghiệm được?"

Từ bên ngoài có ngọn gió lạnh lùa vào trong căn phòng ấm áp, nàng rùng mình một cái, tiếp tục nói :"Nếu mà hiệu nghiệm, vậy cũng không cần cố gắng , chỉ cần lấy ngày sinh tháng đẻ của kẻ địch ra, lấy tóc của hắn, khâu cái hình nhân cứ thế nguyền rủa, đánh đập là xong. Cái thứ tà đạo này, ta cũng còn không biết, tứ muội muội chỉ là nữ oa bảy tuổi, ngày thường nói chuyện, cũng chỉ là thích những thứ mà mọi người thích, cố gắng học theo. Làm sao có thể biết thứ này?"

Nàng lại nhìn về phía Đỗ di nương, lạnh lùng nói :" Đó là do Đỗ di nương, chỉ sợ cũng là chính Di nương làm. Cũng nói không chừng có người nhìn thấy nhà chúng ta rất thịnh vượng, muốn âm thầm gây ra chuyện xấu, phụ thân mẫu thân sao lại không phân biệt thị phi, lại hỏi tội tứ muội muội? Chẳng lẽ tứ muội muội không phải nữ nhi thân sinh củaTô gia sao?"

Những lời này làm cho Tô Nhân Vũ cùng Vương phu nhân nhất thời á khẩu không trả lời được, Lâm di nương lập tức tiến lên hoà giải.

Vương phu nhân nhân cơ hội nói :" Cho ngươi quản gia, ngươi nói sẽ tận tâm tận lực, tại sao lại trở thành lộn xộn hết như vậy? Trước kia cũng chưa từng xảy ra qua sự tình này."

Lâm di nương vừa nghe thấy, "uỵch" một tiếng quỳ xuống :" Nô tỳ vốn nói là quản không được, phu nhân lại cứ bảo nô tỳ hỗ trợ."

Vương phu nhân hừ một tiếng, liếc nhìn Tô Nhân Vũ một cái.

Tô Nhân Vũ ấn ấn thái dương :" Bỏ qua đi, ngươi thân thể cũng khỏe lại, vẫn là tự mình đương gia đi. Các nàng có thể có kiến thức gì chứ."

Vương phu nhân thuận thế cầm lại quyền quản gia, lại phân phó nói :" Đem Đỗ di nương xuống, trông giữ nghiêm khắc. "

Lại đối Tô Mạt nói :"Tứ nha đầu cũng đừng ghen ghét, làm phụ mẫu đều sợ nữ nhi không hòa thuận, không có tiền đồ."

Tô Mạt cúp mắt xuống, không nhìn bọn họ, thản nhiên nói :"Nữ nhi hiểu được. Nữ nhân không dám có nửa câu oán hận."

Nàng lại hành lễ với đại tiểu thư :" Đa tạ tỷ tỷ."

Đại tiểu thư nắm tay nàng :" Đi thôi, đêm nay đi tới chỗ ta ngủ. Về sau ngươi làm cái gì, ta có thể trông nom ngươi, cũng sẽ không làm cho người khác đến vu oan hãm hại ngươi là được."

Lời này không khác gì tát cho Vương phu nhân một bạt tai, sắc mặt phu nhân uất giận, cũng không dám phát tác.

Phu nhân thấy Tô Nhân Vũ đứng lên, nhân tiện nói :"Lão gia đi cách vách ngủ vậy."

Tô Nhân Vũ lạnh lùng nói :" Ta đi thư phòng ."

  Sự kiện cất giấu hình nhân khiến cho Vương phu nhân thu lại quyền quản gia về tay. Cho dù Tô Nhân Vũ về sau cũng không thể lại tùy tiện can thiệp .

Các di nương khác ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Việc này cũng làm cho Tô Mạt đối Tô Nhân Vũ hoàn toàn hết ảo tưởng, hắn dù sao cũng không phải thực sự là cha nàng, ngược lại nàng cảm thấy đại tiểu thư là người tốt.

Từ trước tới nay, nàng cảm thấy đại tiểu thư hẳn là người chánh trực. Cho nên nàng đánh cuộc một phen, sai Hoàng Oanh tranh thủ làm vài cái hình nhân nhỏ. Sai Kim Kết quăng đến trong góc viện của đại tiểu thư chỗ dễ thấy nhất.

Bọn nha đầu nhặt được sẽ nói cho đại tiểu thư nghe.

Ban đêm chung quanh nhao nhao ồn ào, đại tiểu thư không có khả năng ngủ được.

Từ lúc biết được Đỗ di nương bắt đầu làm cái này, Tô Mạt có trực giác, sẽ có người lấy điều này làm cớ, người đó khẳng định là Vương phu nhân.

Nếu không hoàn toàn chuẩn bị kĩ lưỡng, cho dù không phải là chính mình gây ra, chỉ cần một chút hoài nghi thôi, đều thoát không được bị đánh.

Tô Mạt ở trong phòng ngủ của đại tiểu thư một đêm. Ngày hôm sau, Vương phu nhân tự mình đến an ủi, lại tặng nàng không ít đồ vật, sau đó liền đi.

Nhị tiểu thư tìm đến tìm hai tỷ muội bọn họ cùng chơi, thổn thức nói :"Đêm qua thật sự là hù chết ta, nay có đại tỷ tỷ. Không biết nhặt được ở đâu?"

Nha đầu Lam Linh của Đại tiểu thư nói :" Chỉ sợ là có người muốn hãm hại đại tiểu thư chúng ta, nói đại tiểu thư nguyền rủa tứ tiểu thư . Đại tiểu thư của chúng ta cũng không sợ điều này, lập tức phải đi nói rõ ràng cùng lão gia, phu nhân."

Tô Mạt đương nhiên biết nhị tiểu thư đứng ở trong phòng Vương phu nhân xem náo nhiệt .

Nhị tiểu thư thông minh như vậy, Dương di nương lại hầu hạ Vương phu nhân, không biết ngọn nguồn câu chuyện mới là lạ.

Tô Mạt nhìn nhị tiểu thư một cái, lại nói tiếp nét bút đó, trong lòng nàng cười lạnh.

Nhị tiểu thư viết cữ rất giỏi, giỏi về bắt chước chữ mẫu của danh gia, muốn bắt chước nét chữ của nàng thực dễ dàng.

Nhị tiểu thư nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng :" Tứ muội muội, sao vậy ?"

Tô Mạt thản nhiên nói :"Không có gì, chính là cảm thấy nhị tỷ tỷ càng ngày càng đẹp."

Nhị tiểu thư thản nhiên cười.

Tô Mạt mang theo Hoàng Oanh cùng Kim Kết đi thăm Đỗ di nương, Đỗ di nương hấp hối, cũng không có người chiếu cố, nhìn Tô Mạt đến nàng nhất thời sợ tới mức thân người cong như cây cung.

Nếu Tô Mạt nói cho lão gia, vậy Hinh Nhi liền gặp nguy hiểm .

Đỗ di nương tim đập thùng... thùng, luôn cảm thấy phải làm cái gì đó.

Nàng không biết Tô Mạt lúc nào biết được điều đó.

  *Kim thiền thoát xác là kế thứ 21 trong 36 kế của Binh pháp Tôn Tử. Ve sầu lột xác, sử dụng bộ dạng mới để làm quân địch bất ngờ trở tay không kịp.

Nếu nàng lưu luyến Tô Nhân Vũ, muốn ở Tô gia làm tứ tiểu thư, vậy nàng sẽ lập tức nói cho Tô Nhân Vũ, để bọn họ điều tra, nhưng nàng hiện tại đối Tô Nhân Vũ đã thất vọng tột đỉnh.

Hắn không đáng nàng vì hắn mà cố gắng.

Đỗ di nương với bộ dáng không tín nhiệm nhìn nàng, Tô Mạt mỉm cười :" Ngươi yên tâm, ta thật sự sẽ không nói, ta thề."

Nàng thật sự nhấc tay phát lên phát thệ.

Đỗ di nương sắc khá hơn một ít :" Ngươi, ngươi đừng hận ta. Ta, ta cũng không muốn, chỉ là bất đắc dĩ thôi."

Tô Mạt gật gật đầu,"Tuy rằng không đồng tình, nhưng là ta có thể hiểu."

Nhìn nàng một cái, Tô Mạt xoay người bước đi. Về sau nàng sẽ không lại đến thăm Đỗ di nương nữa, xem như là cáo biệt với bà ta.

Dù sao, nếu không có Đỗ di nương , Tô Mạt chân chính cũng đã sớm chết.

Rời đi nơi đó đi, Tô Mạt phân phó Kim Kết đi tới Hồ tiên sinh đưa tin, đem tình huống nơi này nói cho hắn nghe, sau đó nói cho hắn kế hoạch của nàng.

Nàng không nghĩ tiếp tục ở nơi này .

Nhà bà ngoại của Kim Kết ở nông thôn, cách nơi này rất xa, đến lúc đó nàng muốn đi nơi đó ở một thời gian.

Đến lúc đó nàng sẽ nghĩ biện pháp kiếm tiền, đối với nàng mà nói, muốn kiếm tiền, đó là chuyện thực dễ dàng.

Nàng còn muốn nghĩ biện pháp mang Kim Kết cùng Hoàng Oanh cùng nhau đi.

Ba người đã thương lượng với nha, các nàng nguyện ý đi theo nàng.

Vì không muốn bại lộ, Tô Mạt đem hết số tiền dành dụm lại, đến lúc đó để cho Hoàng Oanh chuộc thân trước thoát ra, sau đó Tô Mạt lại tiếp tục thực thi kế hoạch của mình.

Mà Kim Kết bởi vì sinh ra đã là nô tỳ củaTô phủ, cùng Vương phu nhân không có quan hệ gì, là từ quê mang vào phủ, đến lúc đó nàng chủ động vì tứ tiểu thư giữ đạo hiếu, khiến lão phu nhân cảm động, sẽ ở ba năm sau đó để nàng tự do.

Đây là tính thiện tâm của lão phu nhân, vì vậy cũng thả không ít nô bộc đi ra ngoài.

Trong phủ yên tĩnh mấy ngày, Tô Mạt sống cũng tự tại, kế hoạch tiến hành không sai biệt lắm.

Hôm nay nàng mang theo Hoàng Oanh, Kim Kết, Hạ Vũ vài nha hoàn trong phủ đi tới hoa viên hồ nước xem cá chép.

Mùa Xuân tan chảy băng, cỏ xuân khô phục sức sống, đám cá chép thổ bong bóng, rất là tự do tự tại.

Tô Hinh Nhi cũng mang theo người đi tới, chen chúc tại đình nghỉ mát cạnh hồ nước, nàng lạnh lùng trừng Tô Mạt :" Ngươi dám nguyền rủa ta."

Tô Mạt thản nhiên nói :" Ai nguyền rủa ai, trong lòng tự biết."

  Tô Hinh Nhi lập tức như bị giẫm phải đuôi, kêu gào :" Ngươi nhìn lại xem, ta sẽ ghen tị ngươi? Ngươi là cái thứ gì ? xách giày cho ta cũng không xứng."

Tô Mạt lạnh lùng nói :"Đối người có điều cầu xin mới đi nịnh bợ nịnh nọt, ta đối với ngươi không điều mưu lợi, sẽ không đi làm cái chuyện hèn hạ xách giầy cho ngươi ."

Nhưng có một ngày nào đó, nàng ta cũng không nên đến cầu xin ngược nàng mới tốt a.

Hoàng Oanh đột nhiên nói :" Tứ tiểu thư, ngươi tại sao lại nói chuyện với tam tiểu thư rất không lễ phép như vậy?"

Tô Mạt sửng sốt.

Tô Hinh Nhi vui vẻ vỗ tay cười rộ lên :" Nhìn xem, nha hoàn của ngươi cũng biết xách giàycho ai kìa."

Tô Mạt lập tức giận dữ, giáng cho Hoàng Oanh một cái tát :" Ngươi tưởng xách giày cho người ta, cũng nhìn xem có cơ hội hay không đã."

Nàng lập tức đối Hạ Vũ nói :" Hạ Vũ, ngươi đi báo với phu nhân, đem Hoàng Oanh đuổi đi, ta là không dám dùng nàng ta ."

Ngày thường Tô Mạt đối Hạ Vũ là tốt nhất, cùng Hoàng Oanh cũng không có gần gũi bao nhiêu, Hạ Vũ không nghi ngờ gì, bước lên phía trước khuyên giải, trừng mắt nhìn Hoàng Oanh một cái :" Còn không mau đi về trước đi."

Tô Mạt cũng không có ý buông tha, lần này khí thế kiên quyết không tha.

Ngày thường thấy nàng hiền dịu, im lặng, mọi người đều quen, không nghĩ tới nàng sẽ như thế quật cường kiên trì, thậm chí có điểm không nói đạo lý.

Chính nàng xé tan búi tóc, nổi giận đùng đùng liền hướng viện Vương phu nhân chạy vào, mệt thở phì phì liền quỳ xuống.

Trên giường sưởi, Tô Nhân Vũ đang cùng Vương phu nhân nói chuyện, xem nàng chật vật như thế, nhất thời kinh ngạc nhìn nàng.

Tô Mạt quật cường dương khuôn mặt nhỏ nhắn nói :" Cầu xin lão gia phu nhân làm chủ, ta không dám dùng Hoàng Oanh. Nàng ta chỉ một nha hoàn, lại dám khi dễ muốn ngồi trên đầu ta . Vẫn là đem nàng ta bán đi."

Tô Nhân Vũ con ngươi nhíu lại :" Sao lại thế này."

Tô Mạt ngày thường không bao giờ tùy hứng, như vậy xem ra là bị điêu nô khi dễ bắt nạt .

Hạ Vũ vội vàng kể lại sự tình.

Chuyện dính dáng đến tam tiểu thư, cũng không dễ mở miệng.

Vương phu nhân nói :" Chúng ta trong phủ chỉ có mua người, cũng chưa bán người bao giờ."

Tô Mạt lại biểu hiện ra một tư thế quyết liệt, giống như nếu không bán, nàng sẽ không còn mặt mũi gặp người khác vậy.

Tô Nhân Vũ xem Tô Mạt khuôn mặt nhỏ nhắn, bàn tay ôm cũng không lấp đầy, đôi mắt lấp lánh những giọt lệ bất khuất.

Trong lòng không nén nổi dâng lên chút mùi vị chua xót, bộ dáng này như mở hé ra khuôn mặt luôn khắc sâu trong trái tim hắn.

Bộ dáng uất ức không chịu thua.

  Tô Mạt cắn răng nói :" Ta không có yêu cầu khác. Ta biết ta cũng không tư cách muốn cái gì. Nhưng nha hoàn của ta, ta cũng phải có quyền xử trí đúng không? Ta cũng không cần thêm nữa, chỉ cần đem nha đầu đó đuổi đi cho ta thể diện là được. Ta không thể lại dùng nàng ta. Nếu là không đuổi nha đầu đó đi, còn để nàng ta ở lại trong phủ, vậy để nàng ta làm này tứ tiểu thư đi."

Tô Mạt nói xong, dập đầu đến cùng, chờ đợi Tô Nhân Vũ nói.

Tô Nhân Vũ nhìn Vương phu nhân một cái :"Nếu như vậy, vậy cha mẹ của nha đầu đó đem nàng lĩnh trở về."

Vương phu nhân trừng mắt nhìn Tô Mạt, không nghĩ tới nha đầu này vẫn là cái khó trị, tiểu nha đầu này một khi gây chuyện, chính mình cũng không dễ chịu , dù sao cũng là tiểu thư trong nhà.

Tiểu thư có tôn nghiêm tiểu thư.

Phu nhân nói với Trần mụ mụ :" Quên đi, bảo người ta đem nàng lĩnh trở về đi, khế ước bán mình của nàng không cần chuộc. Hầu hạ mấy năm nay, cũng đủ tận tâm tận lực."

Tô Mạt còn muốn tranh cãi, Vương phu nhân trừng mắt :"Tứ tiểu thư cũng không cần tranh cãi nữa, làm người phải có lòng dạ thiện lương. Nha đầu đó như thế nào cũng là nha đầu của ngươi. Chẳng lẽ muốn đánh chết mới cam tâm."

Tô Mạt liền không nói nữa, dập đầu tạ ơn.

Vương phu nhân lại hỏi "Thiếu một đại nha hoàn."

Trần mụ mụ nói :" Để cho Kim Kết nha đầu kia bổ sung cũng được.". Con cái nô bộc trong phủ, hiểu tận gốc rễ, dễ khống chế.

Vương phu nhân gật gật đầu, sai Trần mụ mụ đích thân đi làm.

Dương di nương cùng Lâm di nương ở dưới hầu hạ, tiến lên giúp Tô Mạt đứng lên, sai người rửa mặt chải đầu giúp nàng.

Tô Nhân Vũ nhìn Tô Mạt một cái, thản nhiên nói :" Về sau hạ nhân nếu là khi dễ ngươi còn nhỏ, chỉ có thể nói cùng phu nhân, cần gì phải đem chính mình biến thành chật vật như vậy, không có bộ dáng của chủ tử."

Tô Mạt cảm thấy nóng lên, đứng dậy cung kính cảm tạ :" Tạ phụ thân, về sau nữ nhi sẽ nhớ kỹ."

Vì cho Tô Mạt sĩ diện, lần trước Vương phu nhân thật ra đã cho Hoàng Oanh không ít đồ, Hoàng Oanh tự nhiên biết nguyên do, cũng không cảm kích Vương phu nhân.

Nàng làm nha hoàn lâu, những kiểu chuyện như này tự nhiên biết cũng nhiều, từng có vài tỷ muội tốt bởi vì bị Quốc Công gia chú ý hay tán thưởng vài câu, liền bị phu nhân phái gả cho người ở trong thôn trang, hiện nay vẫn còn đang chịu khổ.

Cho nên Hoàng Oanh từ đầu đến cuối biết bản thân muốn gì, có thể rời Tô phủ đi, nàng cầu còn không được, tuyệt đối sẽ không có nửa phần do dự.

  Từ khi tự mình đem bán thân vào Tống phủ, sau khi cứu gia đình, nàng liền cảm thấy đời này nàng đã trả đủ.

Đi theo tứ tiểu thư nàng sống rất vui vẻ, có một loại cảm giác được người khác cần mình, được người khác quan tâm. Cho nên, nàng nguyện ý đi theo tứ tiểu thư.

Nàng dập đầu lạy tạ tứ tiểu thư đụng, sau đó đi theo nương rời khỏi Tô phủ.

Nghe Kim Kết nói Hoàng Oanh đã an toànrời khỏi Tô phủ, Tô Mạt nhẹ nhàng thở ra, ngoài miệng lại nói :" Hừ, muốn trèo lên làm phượng hoàng, cũng phải nhìn xem chứ."

Hạ Vũ khuyên nhủ :" Tiểu thư xin bớt giận, dù sao nàng ta cũng đi rồi, tiếp tục tức giận cũng không đáng."

Mọi người cũng không nghĩ tới Tô Mạt sẽ đột nhiên như vậy. Nàng sau khi nổi giận lôi đình xong, đám hạ nhân vẫn giảo hoạt từ trước, tựa hồ cũng không dám lộ liễu trắng trợn làm càn, lại càng không dám ở trước mặt nàng mặt đùa giỡn , hay tỏ thái độ nữa. Trong lúc nhất thời, đối với nàng giống như đối với tiểu thư thật sự.

Tô Mạt dẫn Kim Kết cùng Hạ Vũ đi tới chỗ đại tiểu thư. Lần này nàng không có ý đi tìm nhị tiểu thư trước. Kết quả gặp ở cửa.

Nhị tiểu thư cười thân thiết :" Tứ muội muội, tại sao lại không kêu ta đi cùng?"

Tô Mạt cười nhẹ :" Nhị tỷ tỷ không phải đã đến đây rồi sao? "

Lấy bản tính của nhị tiểu thư, sao lại không ngay tức khắc chú ý chứ ?

Đại tiểu thư đang xem sách, thấy các nàng đến lại đứng dậy, mấy người bọn họ cùng nhau hàn huyên, đại tiểu thư nói với Tô Mạt :" Ta nói cho ngươi ở trong này, ngươi lại cứ muốn trở về, lại làm ra chuyện nha hoàn gì đó. Ngươi ở nơi ta, ai nếu ai dám khinh thị ngươi, ta tất không buông tha."

Nhị tiểu thư cười nói :" Đại tỷ bất công, cho tới bây giờ đều là đối với người khác đều lạnh lạnh nhạt nhạt, đối xử với tứ muội muội lại tốt như vậy."

Đại tiểu thư sắc mặt như trước trong trẻo nhưng lạnh lùng :" Nàng so với chúng ta chịu nhiều bất công."

Tô Mạt trong lòng than thở, đại tiểu thư là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Vương phu nhân thế, nhưng có thể sinh ra một nữ nhi tốt như vậy, thật sự là kỳ diệu.

Tô Nhân Vũ có nữ nhi cao thượng thiện lương như vậy lại không sủng ái, lại đi cưng chìu đứa mỡ heo kia.

Nàng thiệt tình nói :" Đại tỷ là tâm địa thiện lương, cho nên ta mới có thể ở trong này."

Nếu không phải đại tiểu thư ngày ấy đến, thì lấy tính tình Vương phu nhân mà nói, nàng ta sẽ vừa đấm vừa xoa nhất định phải nghĩ ra biện pháp làm cho Tô Nhân Vũ đánh nàng vài roi mới chịu.

Tuy rằng nàng có đầu óc, linh hồn của người trưởng thành, nhưng chịu đựng sự đau đớn lại là thân xác bé nhỏ kia.

Đương nhiên là không chịu nổi.

  Đại tiểu thư kêu các nàng đến trước án thư :"Phụ thân tìm một ít bộ sách, đưa cho chúng ta xem."

Nàng đem ba xấp sách tách ra, một đống đưa cho nhị tiểu thư, một xấp cho Tô Mạt nói :" Đây là phụ thân đưa cho ngươi."

Tô Mạt ánh mắt đảo qua, bất quá là chút sách về nữ giới, cùng với ít sách đào tạo tính cách của nữ nhân, nàng thản nhiên nói :" Quên đi. Dù sao ta về sau sẽ cùng đại tỷ nhị tỷ đọc sách, để lại nơi này đi."

Sờ cũng không sờ đến.

Nhị tiểu thư nhướng mày, tứ tiểu thư đây là đối với trưởng bối vô lễ, nói cho Vương phu nhân, là có thể bị giáo huấn.

Tô Mạt nhìn những bông hoa được khắc trên miếng gỗ trên bàn, cười đối nói với đại tiểu thư :" Đại tỷ, ngày hai tháng hai, chúng ta đi Lăng Hư quan quan xem đạp thanh đi. Nghe nói nơi đó còn đi cà kheo, hát hí khúc, đùa giỡn đám khỉ. Đúng rồi, ta nghe bọn nha đầu nói, năm nay còn có nhạc công trong kinh thành đến đó."

Hàng năm Lăng Hư quan quan thường dành chỗ cho Tô gia, mà vị trí của Lăng Hư quan quan được bọc bên ngoài bởi khu đất rộng rãi, sẽ có lễ hội chùa hội làng, dân chúng Ninh Châu đều tụ tập nhìn náo nhiệt miễn phí.

Tô Mạt nói đến nhạc công đến từ kinh thành, là vì đại tiểu thư ngày thường không hòa đồng, tự mình thích đánh đàn, thưởng ngắm hoa, luyện chữ.

Nàng hơn nữa còn rất thích danh gia cầm luật ở kinh thành, nói là trước đây đi tới nhà bà ngoại, cùng cậu đi nghe qua một lần, liền thích ngay.

Đến nay vẫn thích nhất.

Nếu là cầm luật gia đến, đại tiểu thư đương nhiên muốn đi.

Quả nhiên, đại tiểu thư trong ánh mắt tràn ra niềm vui cười nói :" Thật vậy sao? Ta sao không thấy ai nói đến."

Nàng không quá thân thiết với phụ mẫu, có tin tức cũng không biết.

Nhị tiểu thư lập tức nói :" Chắc chắn là lão gia phu nhân muốn cho đại tiểu thư kinh hỉ, kết quả tứ muội muội lanh mồm lanh miệng."

Đại tiểu thư thật sự vui mừng, lập tức sai Lam Linh :" Ngươi đi hỏi phu nhân, có thật không ? nếu thật, ta muốn sớm một chút đi Lăng Hư quan xem."

Lam Linh nhận lệnh liền đi đến phòng phu nhân.

Vương phu nhân đang ở thiên viện phòng thượng xử lý gia vụ, Di nương mụ mụ bọn họ thay phiên nhau bẩm báo, lĩnh mệnh thi hành.

Đợi một chút thì Trần mụ mụ cho nàng vào.

Lam Linh đem đại tiểu thư dặn dò nói ra.

Vương phu nhân cười cười, đột nhiên mặt mày rung lên :" Có phải có ai nói cho đại tiểu thư không ?"

Lam Linh gật gật đầu :" Là tứ tiểu thư."

Vương phu nhân hừ lạnh, nàng ta chỉ biết, dựa theo tính tình đại tiểu thư, sẽ không chủ động muốn bất cứ cái gì. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro