Phần 2 Chương 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1.1

Không nghĩ để ý

Nhưng vì sao chỉ cần nhìn không thấy ngươi

Tâm đang tốt lại trở nên luống cuống......

-----------------------

Đầu thu, gió lạnh.

Hạ Dĩ Phù nhàn nhã ngồi bên trong sân vườn, trên bàn đá là loại trà thượng hạng Bích Loa Xuân đang bốc hơi, một bên còn điểm tâm, khói trắng lượn lờ trong không khí.

Bàn tay mềm cầm sổ kế toán, nhất nhất đối với các con số, nhìn doanh thu tháng này, đôi mắt đẹp khẽ nhíu lại.

Một năm này chuyện buôn bán của Hạ gia đều do nàng phụ trách, tuy rằng năm ấy mười bảy tuổi, nhưng nàng vẫn khôn khéo dò xét tất cả.

Khi nàng tiếp nhận, Hạ gia chẳng những không có xuống dốc, ngược lại còn phát triển không ngừng, làm cho những con mắt ngay từ đầu khinh thường nàng đều phải thán phục.

Nàng chứng minh bản thân không thua kèm gì nam nhân, thậm chí còn hơn bọn họ.

Nhưng là còn chưa đủ, điều này còn chưa thể đắc ý, bởi vì nàng muốn vượt qua một người ...chính là Hoàng Phủ Tuyệt!

Nghĩ đến cái tên hạ lưu bại hoại kia, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn một chút cũng không che giấu lộ ra bộ mặt chán ghét, long mày siết chặt lại, hình thành nếp nhăn thật dài.

Nàng cùng hắn đối địch với nhau, hết lần này đến lần khác, nàng lại không thắng được hắn!

Mặc kệ cố gắng như thế nào, ở phương Bắc, Hạ gia vẫn luôn đứng sau Hoàng Thiên Bảo, tuy rằng cha mẹ không thèm để ý, vẫn như cũ cùng Hoàng Phủ gia qua lại với nhau, nàng cũng không chán ghét hai người già của Hoàng Phủ, nhưng nàng chính là đối Hoàng Phủ Tuyệt không có cách nào có hảo cảm.

Nàng hận không thể đem hắn dẫm nát dưới lòng bàn chân, làm cho Hạ gia áp chế Hoàng Thiên Bảo, trở thành bá chủ phương Bắc, làm cho hắn cũng không dám khinh thường nàng nữa.

Nhưng là...... Thật khó! Nàng chính là không thắng được hắn!

Thật sự là...... Mụ nội nó khó chịu!

Càng nghĩ càng tức giận, quyển sổ trên tay bị nàng siết chặt.

Chỉ cần nghĩ đến Hoàng Phủ Tuyệt, nàng liền tức giận, hắn là kẻ thù của nàng, nàng ước gì hắn mau sớm chết đi, cách xa nàng một chút.

"Thưa..., tiểu thư." Vừa thấy đến tiểu thư nghiến răng nghiến lợi, A Kha thật cẩn thận mở miệng, nàng biết tiểu thư nhất định lại nghĩ đến Hoàng Phủ công tử, cho nên biểu tình mới có thể dữ tợn như vậy.

Tiếng của A Kha làm cho Hạ Dĩ Phù tỉnh lại, biu tình lập tức khôi phục bộ mặt lạnh nhạt, vẫn bình thường như trước.

"Chuyện gì?" Vuốt lại quyển sổ bị nàng làm nhăn, nàng nhẹ giọng hỏi.

"Nô tỳ nghe được một tin tức tốt." A Kha tin tưởng tiểu thư nếu nghe thế tin tức này, nhất định sẽ thật cao hứng.

"Tin gì tốt?" Nhìn về phía A Kha, Hạ Dĩ Phù nhíu mày.

"Thời gian trước không phải truyền ra tin tức Hoàng Phủ công tử cưới vợ sao?" A Kha hiện rõ vẻ mặt bát quái.

"Đúng vậy nha!" Hạ Dĩ Phù nhẹ nhàng mở miệng, nàng thực đồng tình với nữ nhân phải gả cho Hoàng Phủ Tuyệt kia, dù sao lấy Hoàng Phủ Tuyệt hắn cũng ra bên ngoài trăng hoa, nhất định sẽ mau bị nhiễm bệnh mà chết, đến lúc đó kia cô gái kia sẽ trở thành quả phụ! Bất quá cũng tốt, Hoàng Phủ Tuyệt có rất nhiều tài sản, ăn cũng không hết.

"Nô tỳ vừa mới ra bên ngoài mua chút này nọ, nghe nói cô dâu giữa đường chạy trốn." Đây chính là cái đại bát quái, bên ngoài đồn đại rất nhiều.

"Ngươi nói cái gì?" Hạ Dĩ Phù trừng lớn mắt, cái này có thể có hưng trí. "Ý của người là nói Hoàng Phủ Tuyệt cưới vợ thất bại?"

"Đúng đúng đúng!" A Kha dùng sức gật đầu, "Hơn nữa tân nương tử giống như phải gả cho người khác, không lấy Hoàng Phủ thiếu gia!"

Nháy mắt, Hạ Dĩ Phù nhanh chóng phân tích lời nói của A Kha, mắt đẹp sáng lên. "Kia...... Hoàng Phủ Tuyệt bị bỏ rơi?"

Ha ha! Hắn cũng có hôm nay nha?

"Đúng vậy! Nghe nói là như thế này." Thấy tiểu thư vẻ mặt vui vẻ, A Kha biết chính mình làm đúng rồi.

"Tốt! Thật quá tốt! Này thật sự là tin tức tốt!" Nghĩ đến Hoàng Phủ Tuyệt cưới vợ thất bại, đối với hắn nhất định là nhất định là đại đả kích! Thật sự là đại khoái nhân tâm!

Thất bại của hắn chính là khoái hoạt của nàng!

"Đi!" Hạ Dĩ Phù đứng dậy, nàng rốt cuộc ngồi không yên, trong lòng tất cả đều là vui sướng, làm cho nàng vui sướng lấn át vẻ lo lắng vừa mới rồi.

"Đi đâu?" A Kha bị lời của nàng làm cho sửng sốt.

"Đương nhiên phải đi Hoàng Thiên Bảo xem Hoàng Phủ Tuyệt bị chê cười nha!" Nói đi là đi, Hạ Dĩ Phù nhanh chóng mặc áo, gọi người chuẩn bị xe hướng Hoàng Thiên Bảo mà đi.

A! Khó được cơ hội có thể cười nhạo tên kia, nàng có thể nào không nắm chắc đâu?

Hoàng Phủ Tuyệt, ta tuyệt đối muốn nhạo báng đến khi ngươi muốn chết mới thôi!

-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro