Chương 115: Lão hàng xóm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khúc mịch dẫn người đến Kim gia thăm dò Sử Phượng Yến tiến hành rồi dò hỏi, từ Kim gia đi ra anh hỏi mọi người có phát hiện ra manh mối gì không.

Ba người nhìn lẫn nhau một lượt, Lưu Tuấn mở miệng trước, " lời Sử Phượng Yến với Kim Hâm trùng nhau, nghe qua không thấy sơ hở nào,có điều suy nghĩ kĩ thì có cảm giác không thích hợp."

"Không đúng chỗ nào?" Khúc mịch cố ý hỏi.

"Sử Phượng Yến là người đặc biệt coi trọng đồng tiền, sinh hoạt, nuôi con riêng đều là dùng tiền của bà ta kiếm được, điều này khiến bà ta tức giận. Mua xổ số tiền là Kim Hâm bỏ ra, trúng hạng nhất thì lại bị Lý Đại Niên trộm mất. Theo cá tính và mức độ khát vọng về đồng tiền của bà ta, vừa không đuổi theo, cũng không báo cảnh sát, điều này không hợp với lẽ thường."

"Ừ, cậu phỏng đoán rất có đạo lý." Lục Ly đồng ý gật đầu, "Khó trách Khúc đội trưởng coi trọng tiểu tử cậu, quả nhiên là có chút bản lĩnh."

"Tôi cảm thấy thái độ Kim Hâm đối với Sử Phượng Yến có vấn đề, tựa hồ là có chút kiêng kị. Tôi tưởng, có phải hay không Kim Hâm đã làm chuyện xấu, có nhược điểm bị bà ta nắm được, cho nên mới lần nữa chịu đựng nhượng bộ. Một người không thể sinh con, vừa không xinh đẹp lại dịu dàng, còn là người phụ nữ gây cho hắn bao nhiêu phiền phức, có cái gì đáng để ông ta thủy chung như một đâu?

Giả thiết một chút, có lẽ Lý Đại Niên chính là bị Kim Hâm giết, hoặc là Kim Hâm trốn thuế, hối lộ quan viên, còn có chính là Kim Hâm lợi dụng công ty tẩy tiền đen, sau lưng làm trái pháp luật, dù sao có chứng cứ là hắn làm chuyện xấu, hơn nữa chứng cứ ở trong tay Sử Phượng Yến!" Lưu Tuấn được khích lệ, có vài phần đắc ý, tiếp tục suy đoán.

"Cậu không thích hợp làm hình cảnh, thích hợp làm biên kịch!" Khúc Mịch lạnh lùng nói, Lưu Tuấn nghe xong không dám suy đoán, lại nghe thấy Khúc Mịch chuyển chủ đề, "Bất quá sự thực vĩnh viễn so phim truyền hình là đặc sắc hơn! Điều cậu suy đoán đều có khả năng, chỉ là chúng ta cần chứng cứ."

"Khúc Đội, căn cứ vào lời của Sử Phượng Yến, có thể khẳng định Diệp Hồng với Kim Chí Thành cảm tình không tốt. Tôi nghĩ hẳn là cùng Diệp Hồng nói chuyện một chuyến, nói không chừng sẽ phát hiện một vài điều." Mạnh Triết đưa ra đề nghị, "Hơn nữa tôi hoài nghi Kim Chí Thành căn bản là không phải mắc bệnh tự kỷ, so với việc hắn bị ảnh hưởng tinh thần thì có khả năng hơn! Tôi hỏi qua Cố Thành, bệnh viện ở Toronto không chỉ nghiên cứu bệnh tự kỷ, cô độc chứng, còn nghiên cứu các loại bệnh về tâm lý nữa.

Tôi xem báo cáo trị liệu của Kim Chí Thành, chủ yếu dùng thuốc an thần, căn bản là không giống như là trị liệu bệnh tự kỷ. Mà bệnh tâm lý bình thường đều là do trong thời kì trưởng thành tạo nên, Kim Hâm lại nói con trai mình là sinh ra đã bị mắc bệnh tự kỷ, hắn vì lý do gì mà muốn giấu điểm này? Tôi nghĩ trong đó chắc chắc là có nguyên nhân."

Khúc Mịch nghe xong trầm tư một lúc, nói: "Cậu đi tra những người hàng xóm năm đó ở gần nhà Kim Hâm, xem bọn họ biết chuyện Kim Chí Thành không"

Mạnh Triết gật đầu, lập tức xuống xe, bắt chiếc taxi đi đến khu lân cận nội thành.

Nôi mà Kim Hâm ở trước đây đã bị phá bỏ và phải dọn đi nơi khác, đa số bọn họ đã dọn đi, muốn tìm được bọn họ có chút không dễ dàng.

Mạnh Triết tìm quản lý của khu đó, may mắn bọn họ còn giữ lại hồ sơ mười lăm năm trước. Phía trên ghi rõ tên tuổi, số điện thoại những hàng xóm trước đây của Kim Hâm. Căn cứ vào tư liệu, Mạnh Triết yêu cầu công an địa phương trợ giúp, rất nhanh liền tra được phương thức liên lạc và địa chỉ hiện tại của bọn họ.

"Năm đó ông ở cạnh nhà Kim Hâm, đối với gia đình hắn có ấn tượng gì không?" Nhưng người hàng xóm vừa chuyển về, vừa vặn ở tại lầu dưới, Mạnh Triết đỡ phải đi nhiều chuyến.

"Kim Hâm? Đại phú hào Kim Hâm?" Vương Trường Thắng hơn sáu mươi tuổi, giọng nói to lớn vang vọng, vừa hút thuốc vừa nói, " Cũng ba mươi năm rồi, tôi chỉ thấy người ta may mắn, bỗng nhiên được sung sướng cả đời."

" Anh Vương, con người ta lúc nào mà chẳng có lúc gặp khó khăn. Nghĩ như vậy trong lòng liền cân bằng, như thế nào là cả đời, cứ thản nhiên bình thản là tốt rồi!" Một người hàng xóm ít tuổi hơn, là một người đàn ông gầy gò.

"Lão Lưu, cậu đúng là một nha tri thức,nói chuyện luôn là lộ ra triết lý, nghe làm nhân tâm thoải mái." Vương Trường Thắng sang sảng cười, " Tôi đời này không phát tài lại cũng không tai họa bất ngờ, bình bình an an cả đời, tôi thỏa mãn! Đồng chí cảnh sát, người lớn tuổi đều thích lải nhải, cậu đừng để ý a."

"Nghe ý tứ trong lời nói của các ông, thì trong nhà Kim Hâm có tai họa bất ngờ?" Mạnh Triết mẫn cảm nắm được điểm khả nghi trong câu chuện của họ.

Vương Trường Thắng gật đầu, "Người ta sống cả đời đều là vì tiền đồ của con cái, nhưng con của Kim Hâm sinh ra đã bị bệnh. Kim Hâm mang con trai đi chữa bệnh ở bệnh viện lớn một năm, hình như là không có hiệu quả, cần không ít tiền. Ông ta khi đó thì lấy đâu ra tiền, liền không chữa bệnh nữa, vì vậy vợ ông ta nhảy sông tự vẫn chết."

"Con của ông ta rốt cuộc là mắc bệnh gì?"

"Không biết bệnh gì, dù sao sau khi sinh sinh mới bị. Ông ta có thể là sợ người khác nói xấu, ai hỏi đều không nói." Vương Trường Thắng lắc đầu, "Ông ta bình thường thíchbài bạc, tôi lại không thích, cho nên cũng không có qua lại nhiều với ông ta."

"Vợ ông ta vì con bị bệnh nên cả ngày khóc lóc nỉ non, có một lần ở nhà thắt cổ, may mắn tôi nghe thấy động tĩnh mới đúng lúc cứu bà ấy. Lúc đó bà ta còn trách tôi, không nên xen vào việc người khác. Nói rằng con mình không thể làm người, đều là vì thời điểm mang thai khồn nên uống gì đó." Lão Lưu đối với chuyện này ấn tượng sâu sắc.

"Lúc mang thai bà ấy uống cái gì?"

"Hẳn là 'chuyển thai hoàn', một thời rất thịnh hành." Lão Lưu nhớ lại, "Kim Hâm đặc biệt trọng nam khinh nữ, thời điểm vợ hắn mang thai khăng khăng nói nhất định phải là con trai. Vì muốn xác định là nam hay nữ, còn cố ý mang vợ đi kiểm tra, trung y, Tây y đều xem qua. Lúc mấy tháng đầu, Kim Hâm rất phiền muộn, nhưng sau lại tâm tình trở nên vui vẻ hơn, điều này ai đều có thể nhìn ra được. Ông còn nói nhất định sẽ là con trai, trước đấy còn mời mọi người uống rượu mừng."

"Kim Hâm cùng vợ chính miệng nói uống thuốc chuyển thai hoàn sao?"

"Điều này không có, bất quá mọi người đều nói như vậy. Đứa nhỏ hình như là sinh non, trên đường tới bệnh viện được sinh ra. Bệnh viện nội thành thấy đứa bé liền không giữ lại được, trực tiếp đưa đến bệnh viện tỉnh tuyến trên. Sau đó, chúng tôi mới nghe nói đứa bé sinh ra đã có bệnh."

Vương Trường Thắng bổ sung, "Kim Hâm thấy con như vậy, cả ngày không thể là việc được, trừ bỏ bài bạc chính là bài bạc. Vốn tưởng rằng chẳng còn gì tệ hơn có thể xảy ra trong nhà hắn, nhưng vợ ông ta tự sát hai ba lần, cuối cùng cũng chết. Sau khì bà ấy chết, đáng thương nhất vẫn là đứa nhỏ. Lại gặp người mẹ kế chẳng ra gì, suốt ngày bị đánh, trong nhà còn không bằng con chó con mèo."

Mạnh Triết nghe đến đó ngẩn ra, vội vàng hỏi tiếp, "chó mèo? Ông nói rõ được không?"

" Vợ Kim Hâm có nuôi một con chó, cả ngày ôm vào trong ngực. Có một lần, Kim Chí Thành đem lạp xưởng của con chó ăn vụng, liền bị bà ta đánh một trận."

"Kim Hâm mặc kệ sao? Liền nhìn nhi tử bị bà ta ngược đãi?"

" Có lẽ nhìn thấy sẽ quản, nhưng cả ngày hắn ở bên ngoài bài bạc, mấy ngày không trở về nhà cũng là chuyện thường. Vợ hai của hắn đanh đá nổi tiếng ở trong phố, ngay cả người không quan tâm cũng nghe tới. Hơn nữa Kim Hâm không thể kiếm tiền, toàn bộ dựa vào vợ làm việc nuôi gia đình, cũng không ho he nói tiếng nào. Kim Chí Thành cũng sẽ không mách, nó cùng bố không thân thiết, cả ngày một câu cũng không nói. Chúng tôi cũng từng thấy qua, tuy nhiên việc nhà người ta không quản, đâu đến lượt mình xử lý. Thật là một đứa nhỏ đáng thương, đối xử ngay cả con chó cũng không bằng" Vương Trường Thắng một bên nói một bên lắc đầu.

"Con chó kia bây giờ như thế nào?" Mạnh Triết đột nhiên hỏi vấn đề kì quái.

Chó? Vương Trường Thắng cùng lão Lưu hai người hai mặt nhìn nhau, một lát mới nói: "Có thể là chết già, bằng không chính là tặng người."

Nhìn dáng vẻ bọn họ đối với kết cục của con chó cũng không biết, có lẽ chính như bọn họ lời nói, số phận của con chó kia so với nhưng con chó khác cũng giống nhau, không có gì đặc biệt.

"Các người đối với việc Kim Hâm trúng sổ xố cảm thấy thế nào?" Mạnh Triết lại hỏi.

" Đây chính là chuyện mà khu phố chúng tôi bàn tán suốt một thời gian." Lão Lưu cười trả lời, " Giải thưởng năm mươi vạn cũng không phải là con số nhỏ, hơn nữa Kim Hâm dùng số tiền kia làm kinh doanh, giá trị con người được tăng lên gấp trăm lần. Khu chung cư cũ cải tạo công trình chính là công ty bọn họ xây dựng, tôi còn thấy Kim Chí Thành đứa nhỏ kia, trông có tiền đồ hơn. Có tiền chính là như vậy, hiện tại y học như vậy phát triển, trong nước không được liền ra nước ngoài trị, không thể nào không chữa hết bệnh!"

" Tiểu khu này được xây dựng khi nào?"

"Có bảy năm."

Nói cách khác, trước khi gặp gỡ Diệp Hồng, bệnh tình của Kim Chí Thành đã chuyển biến tốt hoặc là khỏi hẳn, có thể làm việc như người bình thường.

"Kim Chí Thành phát bệnh có biểu hiện như thế nào?"

"Kêu gào loạn lên, trốn khắp nơi, còn không cho kẻ nào tới gần." Lão Lưu trả lời, "Bất quá nó sợ Sử Phượng Yến, vừa thấy bà ta xách theo gậy gộc liền sợ tới mức mặt mũi trắng bệch."

Mạnh Triết nghe xong trong lòng càng thêm buồn bực, đây rõ ràng không phải chứng bệnh tự kỷ. Anh lại hỏi bọn họ một ít vấn đề, nhưng vẫn chưa tìm được điểm gì có ích. Buổi tối của hai mươi năm trước đến tột cùng đã xảy ra cái gì, trừ bỏ đương sự ai đều không rõ ràng lắm.

"Có chuyện gì nhớ tới liền cho tôi, điện thoại tôi luôn mở." Mạnh Triết để là phương thức liên lạc rồi rời đi.

Anh ra tiểu khu, vội vàng gọi Cố Thành, nhờ hắn điều tra sự kiện chuyển thai hoàn hai mươi năm trước, càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt.

Không đợi anh lái xe về Hình Cảnh Đội, Cố Thành bên kia đã có kết quả.

Chuyển thai hoàn, là sáng chế của tên bác sĩ vô nhân tính, bên trong có chứa một lượng lớn androgen- hoocmon kích thích sự xuất hiện của các cơ quan sinh dục nam. Hắn tuyên bố, chỉ cần uống thuốc chuyển thai hoàn một thời gian, là có thể làm đứa bé trong bụng thay đỏi giới tính, hơn nữa là biến thành bé trai!

Lúc ấy có không ít người tin tưởng, sau khi uống xong có nhiều trường hợp sinh ra đứa trẻ không rõ giới tính, còn có trường hợp có hai bộ phận sinh sản, không thể không nhận giải phẫu.

Cha mẹ mấy đứa trẻ kia lòng đầy căm phẫn kiện tên bác sĩ kia, hắn bị bắt vào tù bị phán ba mươi năm, mấy năm trước bởi vì biểu hiện tốt được phóng thích trước hạn.

Mạnh Triết nghe xong tinh thần chấn động, có thể không loại trừ giới tính của Kim Chí Thành có bất thường. Nhưng hắn ta rõ ràng đã kết hôn sinh con, vấn đề này nên giải thích giải thích như thế nào?

Hẳn là Kim Hâm bỏ tiền cho đứa con giải phẫu, làm hắn có thể sống như một người bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro