Thế giới 1 : Ngốc Nữ Hảo Gả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Cảo

"Ngươi nói sao? Điêu Đại Muội muốn thay lão đại nhà nàng làm mai, nhìn trúng nha đầu ngốc của Giang gia."

Lúc này chính là thời điểm cuối năm, mùa đông thì khắc nghiệt, việc nhà nông lại rảnh rỗi. Nhiều nông hộ bận rộn suốt một năm khó khi được nhàn rỗi tụ tập một chỗ tán gẫu chuyện bát quái.

"Gì cơ? Nha đầu ngốc Giang gia không phải đã định thân sao? Cùng nàng đính hôn là tiểu đồng sinh Lâm gia. Điều kiện Điêu gia tuy rằng không tồi, nhưng chỉ là đồ tể, hơn nữa lão đại còn không phải thân nhi tử của Điêu Đại Muội. Giang gia là có bao nhiêu luẩn quẩn trong lòng mới có thể đem Giang nha đầu đính hôn cho lão đại nhà họ Điêu đây?"

Đề tài này vừa nói ra, thực nhanh liền có bà tử tiếp lời nói ra nói vào, khiến không khí lập tức trở nên cực kỳ náo nhiệt.

Giang gia, Lâm gia, Điêu gia trong miệng bọn cũng được xem như những nhà tương đối có uy tín, danh dự tại thôn Bình Hương này. Đặc biệt là Giang gia cùng Điêu gia, đề tài chung quanh nhân thân hai nhà nói mấy ngày mấy đêm cũng không xong. Chuyện này hôm nay đã đem ba nhà tất cả đều liên lụy.

Hiện tại là năm Kiến Thành thứ mười bảy, Kiến Thành Đế tại vị là một minh quân. Hơn nữa mấy năm nay mưa thuận gió hoà, cảnh nội Tấn triều cũng không có thiên tai phát sinh. Bá tánh bình thường sinh hoạt mặc dù không giàu có, cũng là áo cơm không lo.

Thôn Bình Hương tuyệt đại đa số nông hộ đều không có ruộng đất của chính mình, tất cả đều hướng địa chủ thuê đồng ruộng. Kiến Thành Đế đối với ruộng thuê thuế má có quy định khắc nghiệt. Bất luận là hương thân địa chủ, hay là quan lại hầu tước, đều không cho phép thu địa tô vượt qua bốn phần thu hoạch năm đó. Thôn Bình Hương sản lương dồi dào, đất đai phì nhiêu. Mỗi năm, mỗi mẫu sản lượng đều so với phủ châu khác cao hơn một chút. Mặc dù nông dân Thôn Bình Hương là thuê ruộng của địa chủ cày cấy, nhưng những người thuê đều có thể dựa vào sáu phần tiền còn lại mà sống thập phần dư dả.

Ở thôn Bình Hương, cơ hồ nhìn không có phòng ốc, nhà cửa trát bùn dựng bằng cỏ tranh. Trừ phi là nhà cực kỳ lười biếng, bằng không, dựa vào tích góp mấy năm cũng đều xây được nhà nhỏ bằng ngói trát gạch xanh. Do vật chất sinh hoạt đầy đủ, người thôn Bình Hương cũng thập phần coi trọng giáo dục con cháu nên trong thôn cũng có Thư Thục (trường học). Nam hài trong thôn đều ở Thư Thục tiếp thu giáo dục vỡ lòng.

Mà vừa mới bị nhắc tới, tiểu nha đầu ngốc Giang gia, chính là con gái duy nhất của tiên sinh dạy ở Thư Thục.

Giang gia ở vùng Bình Hương cũng được xem như là nhà giàu.Thời điểm gia tộc họ Giang cường thịnh nhất sở hữu gần hai trăm mẫu ruộng đất. Thôn Bình Hương có không ít nông hộ đều dựa vào thuê ruộng Giang gia để duy trì kế sinh nhai. Tuy nhiên, con nối dòng của Giang gia vô vùng ít ỏi, cơ hồ toàn đơn truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Đời này của Giang gia chỉ có một nữ nhi, tên là Giang Vũ, nhưng Giang Vũ lại là một bé ngốc có chỉ số thông minh cùng cấp với hài đồng năm tuổi.

Đương gia hiện tại của Giang gia là phụ thân Giang Vũ, tên gọi Giang Bảo Tông. Lúc tuổi trẻ Giang Bảo Tông cưới biểu muội nhà mẹ đẻ của mình, hai vợ chồng nùng tình mật ý, hồng tụ thêm hương, rất là ân ái. Năm ấy, Giang Bảo Tông khảo trúng tú tài, biểu muội lại mang thai, song hỷ lâm môn, càng làm Giang Bảo Tông khí phách hăng hái, thỏa thuê đắc ý.

Tuổi trẻ không hiểu thu liễm, Giang Bảo Tông làm mất lòng một số kẻ lòng dạ hẹp hòi học cùng trường. Hơn nữa, ông đối với bạn bè không lòng phòng bị. Sau một lần tụ hội, Giang Bảo Tông tỉnh lại liền phát hiện mình ngủ cùng giường với biểu muội phương xa của bằng hữu. Xét phương diện khoa cử, Giang Bảo Tông xác thật có điểm thiên phú, nhưng bản tính ông có chút thiên chân đơn thuần. Giang Bảo Tông cảm thấy chính mình huỷ hoại trong sạch của biểu muội bằng hữu, là nam nhân cũng nên gánh vác trách nhiệm. Theo lời xúi giục của bằng hữu, Giang Bảo Tông lựa chọn giấu diếm, đem nữ nhân kia lén lút dưỡng ở bên ngoài, mỗi tháng cấp chút bạc, gánh vác sinh hoạt chi tiêu của đối phương nhưng tuyệt nhiên không hề gặp lại nữ nhân kia.

Thế nhưng, người có ý định muốn hãm hại Giang Bảo Tông, lại như thế nào cho hắn tận hưởng cảnh thái bình giả tạo. Thời điểm thê tử Giang Bảo Tông mang thai chưa đủ tám tháng, nữ nhân kia liền đem bụng đăng môn tìm tới. Biểu ca cùng mình âu yếm sớm chiều lại giấu diếm mình trộm dưỡng ngoại thất, hơn nữa bụng đối phương cùng nàng không sai biệt mấy tháng, nữ nhân tâm tư mẫn cảm lập tức không chịu nổi, gian nan sinh hạ nữ nhi sau rong huyết mà chết.

Cửu cửu* Giang Bảo Tông biết được tin tức, cùng ngày liền mang theo nam đinh trong nhà nháo tới cửa đoạt đi di thể nữ nhi. Sau đó, buộc Giang Bảo Tông viết thư hòa li, từ đây hai nhà ân đoạn nghĩa tuyệt.

*Vợ Giang Bảo Tông là biểu muội nhà mẹ đẻ của ông, nên xét ra biểu muội gọi mẹ Giang Bảo Tông là cô. Cửu cửu ở đây nói đến chính là cha vợ Giang Bảo Tông nhưng vì vợ ông là biểu muội nên tính vai vế cha của biểu muội là cửu cửu.

Mẫu thân Giang Bảo Tông bởi vô cùng đau lòng, nghĩ đến chất nữ (vợ Giang Bảo Tông) vô tội chết thảm, cháu gái bởi vì sinh non gầy yếu giống như Miêu nhi, còn chuyện nhi tử suy sút sau khi thê tử mất, miễn cưỡng chống đỡ non nửa năm thời gian, cuối cùng vẫn là bệnh nặng mà ly thế.

Vợ ly thế kích thích Giang Bảo Tông tới suy sút, lại đối mặt gia đình sụp đổ, nữ nhi ốm yếu, hắn rốt cuộc không thể suốt ngày sa vào rượu chè. Hắn gập ghềnh học chiếu cố nữ nhi, đem sự thua thiệt của vong thê tất cả đều bù đắp cho con gái duy nhất, Giang Vũ.

Bởi vì sinh non, khi còn nhỏ Giang Vũ mười ngày có tám chín ngày đều là bệnh, rất nhiều lần một chân bước vào Diêm Vương điện. Mệnh Giang Vũ đều dựa vào dược liệu quý báu như nhân sâm, nhục quế mà túm trở về. Giang Bảo Tông đối với nữ nhi này không bỏ được, vì xem bệnh cho nữ nhi, hai trăm mẫu ruộng tốt trong nhà trong mấy năm nay đều lục tục bán hết, hiện tại trong tay liền dư lại hơn ba mươi mẫu đất.

Dựa vào số tiền đó, Giang Vũ được dưỡng đến thất thất bát bát, nhưng bởi vì mẫu thân khó sinh, thời gian dài hít thở không thông làm cho bệnh ngốc dù nhiều tiền đều chữa không hết.

Bởi vì nữ nhi bị bệnh ngốc, Giang Bảo Tông hoàn toàn từ bỏ khoa khảo, bằng vào công danh tú tài, ở trong Thư Thục của thôn làm tiên sinh, mười mấy năm cũng không chịu cưới vợ hai để sinh đứa con trai kế thừa hương khói. Người trong thôn không thiếu người ngầm nói thầm, chỉ sợ chờ Giang Bảo Tông sau khi chết, liền không còn có người có thể nhớ tới Giang gia đã từng giàu có sung túc như thế nào.

"Ta nếu là nhớ không lầm, năm đó Giang tú tài cùng đương gia mất sớm của Lâm gia quan hệ rất tốt, nương tử hai nhà là trước sau mang thai, lúc ấy liền từng hứa, nếu sinh đều là nhi tử hoặc đều là nữ nhi, liền nhận kết nghĩa, nếu sinh chính là một nhi một nữ, vậy liền định chung thân. Nếu không phải bởi vì việc này, mấy năm nay Giang Bảo Tông cũng sẽ không chiếu cố Từ quả phụ cùng nhi tử của nàng như vậy. Lúc này Điêu gia lại tới cửa làm mai, thế thì đem Lâm gia để chỗ nào đây?"

Nói đến Giang gia liền không thể không nhắc tới Lâm gia, năm đó đương gia Lâm gia cùng Giang Bảo Tông là cùng đậu tú tài, đều là thanh niên tài tuấn được thôn dân ký thác kỳ vọng, chỉ là hai người vận khí đồng dạng không tốt. Giang Bảo Tông bởi vì bị tính kế, mất đi công danh lợi lộc, mà đương gia Lâm gia bởi vì thân thể không tốt, mới vừa trúng khảo tú tài không bao lâu, liền vì một hồi phong hàn, bỏ thê tử cùng con mồ côi từ trong bụng mẹ mà rời đi nhân thế.

Gia cảnh Lâm gia có thể so không được với gia sản giàu có của Giang gia. Dù Giang Bảo Tông mấy năm nay vì xem bệnh cho nữ nhi đã tốn không ít gia sản, nhưng vẫn còn giữ lại được mấy chục mẫu đất. Năm đó, Lâm gia vì cấp Lâm tú tài đi học đã bán không ít ruộng đất, thật vất vả khổ tận cam lai, Lâm đương gia lại buông tay nhân gian. Nếu không phải Giang Bảo Tông xem xét thân tình ngày trước cùng với việc nghị hôn của nhi nữ nên thường xuyên giúp đỡ, thì tiểu nhi tử Lâm gia nào có cơ hội được đi học, còn trở thành đồng sinh trẻ tuổi nhất thôn Bình Hương từ trước tới nay.

Mấy năm nay Lâm gia cũng yên lặng tiếp thu sự giúp đỡ của Giang gia, người trong thôn xem ở trong mắt, đã sớm nhận định việc hôn nhân hai nhà Giang - Lâm.

Một ít người lại đáng tiếc cho tiểu đồng sinh Lâm gia, rốt cuộc đối phương tuổi trẻ còn có công danh, nghe nói rất có khả năng đi thi khảo trúng tú tài. Đến lúc đó không chừng tiểu đồng sinh Lâm gia chính là tú tài trẻ tuổi nhất thôn Bình Hương, so với Giang Bảo Tông năm đó còn xuất sắc hơn nhiều. Một nhân vật như vậy, lại vì một lời vui đùa của cha mẹ mà phải cưới một ngốc tử làm vợ, lại chả phải là ủy khuất.

Tuy nhiên, cũng có một bộ phận người không suy nghĩ như thế. Lâm Bình Xuân có thể đi học toàn dựa vào sự nâng đỡ của Giang gia. Tại thời điểm Lâm tú tài mất, Lâm gia đã sớm suy tàn. Nếu không nhờ Giang gia, hiện tại làm gì có một Lâm đồng sinh thiên tư trác tuyệt như Văn Khúc Tinh Quân giáng thế. Tuy nữ nhi Giang gia đến tuổi làm mai, Lâm gia bên kia vẫn luôn không có động tĩnh gì. Chẳng lẽ định chờ Lâm Bình Xuân khảo trúng tú tài, có bản lĩnh tự lập rồi đem Giang gia ném đi ? Nếu thực sự xảy ra việc như thế, nghĩa là Lâm gia ăn cháo đá bát, thật không chút phúc hậu.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, lạc đà gầy Lâm gia còn lớn hơn ngựa Giang gia. Tiền đồ như Lâm gia, nông hộ bình thường ở nông thôn không thể dễ dàng đắc tội. Cho nên, cho tới nay, việc hôn nhân hai nhà Giang-Lâm, người trong thôn cũng chỉ là ngầm nói thầm, chưa từng có người dám nhắc tới cọc hôn sự này trước mặt Giang gia hay Lâm gia.

Hiện tại cũng là vì Điêu gia đến làm mai, người trong thôn kìm nén không được lòng tò mò, cho nên mới nhắc lại chuyện xưa.
"Ta xem Lâm gia chính là bạch nhãn lang, Giang gia A Vu tuy ngốc, nhưng dáng vẻ lại xinh đẹp. Nếu không phải bởi nàng bị ngốc, lấy của cải Giang gia chưa chắc nhìn trúng Lâm gia. Mấy năm nay, mẫu tử Lâm gia da mặt dày tiếp nhận sự giúp đỡ của Giang tú tài, bọn họ trong lòng chẳng lẽ không rõ ràng nguyên nhân Giang gia giúp bọn họ sao? Còn không phải khôn khéo giả bộ hồ đồ? Ta xem a, Lâm gia chả ước gì Giang gia đáp ứng lời cầu thân của Điêu Đại Muội phức cho rồi."
Nông phụ vừa mở lời này hiển nhiên chướng mắt Lâm gia mẫu tử, lại đối với tiểu nha đầu ngốc Giang gia có vài phần thương tiếc.
"Ai nói không phải đâu, nha đầu A Vu kia rất ngoan a. Nàng tuy ngốc, nhưng trước nay cũng không khiến người chán ghét. Mỗi ngày đều ngoan ngoãn ôm búp bê lẳng lặng ngồi, thời điểm thấy người khác liền cười. Ta xem mà tâm đều bị nàng làm nhũn."

Đối với tiểu cô nương Giang gia kia, đa số người trong thôn đều đồng tình thương tiếc. Chỉ là bệnh ngốc của nàng xác thật là vấn đề lớn, người nhà quê cưới vợ còn không phải là vì làm việc rồi sinh tiểu oa oa sao? Làm việc thì nàng khẳng định là không làm được. Còn sinh tiểu oa nhi, ai biết nàng có thể hay không di truyền bệnh ngốc cho hài tử.
"Đúng rồi, Điêu Đại Muội như thế nào sẽ đột nhiên làm mai A Vu cho lão đại nhà nàng?"

Điêu Đại Muội là một nhân vật trong thôn, nhà nàng tổ truyền bản lĩnh giết heo. Người Điêu gia bất luận nam nữ đều là một đám lưng hùm vai gấu, thể trạng khác hẳn với thường nhân. Đồng lứa Điêu Đại Muội này cũng chỉ có một nữ nhi là nàng, bởi vì lớn lên xấu, nên không ai nguyện ý ở rể, cũng không biết Điêu lão đầu từ nơi nào mua tới một nam nhân mảnh khảnh, cột lấy cùng Điêu Đại Muội thành chuyện tốt.

Đây cũng là chuyện năm đó trong thôn nhiệt tình bàn tán. Mọi người đều đánh cuộc thời điểm nam nhân kia bị Điêu đại muội thô lỗ xấu xí dọa chạy. Ai biết nam nhân kia ở Điêu gia một lần chính là mười mấy năm, trừ bỏ ngay từ đầu hai vợ chồng còn sẽ cãi nhau, lúc sau liền giống như phu thê bình thường. Dù sinh hoạt đi xuống, vài năm sau còn sinh một nhi tử. Xem ra nam nhân đó không chạy.

Nhưng lão đại trong miệng bọn họ nói tới không phải Điêu gia đại tiểu tử, cũng không phải hài tử của Điêu Đại Muội, mà là cháu trai của nam nhân Điêu Đại Muội-Hoắc An. Hoắc An từ bên ngoài ôm trở về một đứa bé, nói là hài tử của muội muội hắn, là cháu ngoại trai của Hoắc An. Người trong thôn đối với lai lịch nam hài kia có chút bàn ra tán vào, nhưng Điêu Đại Muội lại nhận đứa bé này làm cháu ngoại trai. Lại còn đưa đứa bé kia đi học. Vì e ngại uy danh Điêu gia, ngày thường cũng không ai dám khi dễ tiểu tử tối tăm không thích nói chuyện kia.

Bất quá suy bụng ta ra bụng người, người ở trong thôn nghĩ Điêu Đại Muội nhất định là không thích đại tiểu tử cháu ngoại trai nhà nàng. Ai lại nguyện ý trong nhà nuôi thêm một ngoại nhân đâu. Nàng nguyện ý cho tiểu tử kia đi học, chỉ sợ là vì làm dáng cho nam nhân nhà nàng xem thôi.

Chứng minh tốt nhất chính là tiểu tử Hoắc Lẫm Đông kia rõ ràng so với biểu đệ nhỏ hơn bốn tuổi, mà nhỏ hơn đối phương nửa cái đầu. Điêu gia không thiếu thịt, mà vóc người đứa bé kia lại nhỏ bé có thể thấy được ngày thường Điêu Đại Muội đối với đứa bé kia cũng chẳng chiếu cố tận tâm lắm.

Hiện tại vừa nghe Điêu Đại Muội phải vì đại tiểu tử nhà nàng ngỏ lời xin cưới tiểu ngốc tử Giang gia, thì càng thêm nghiệm chứng suy đoán của người trong thôn.

Nếu nàng thật tình thích đứa bé kia, hà tất cho hắn cưới một cái ngốc tử ? Sợ là trong lòng không quen nhìn hắn tốt, lại muốn mượn chuyện này khiến Giang gia tuyệt hậu đi?

Không nghĩ tới Điêu Đại Muội ngày thường biểu hiện hào sảng phóng khoáng, kỳ thật cũng là nữ nhân bụng dạ hẹp hòi.

Những người này vừa nói chuyện phiếm vừa liếc nhìn nhau, tự cho rằng đã nhìn thấu bản chất chuyện này, lại một lần nữa đồng tình cho tiểu tử Điêu kia. Tàn nhẫn độc ác. Bụng dạ hẹp hòi. Đại muội cũng không biết chính mình ở trong mắt người trong thôn là cái dạng này. Giờ phút này nàng đang ngồi ở nhà Giang gia, có chút xấu hổ nhìn sắc mặt không vui của Giang Bảo Tông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinhcam