Chương 14 + 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ở góc khuất Park Jiyeon đã không còn chỗ có thể trốn, cô quay đầu đi chỗ khác, hoàn toàn không biết giờ phút này nên xử lý ra sao.

Thật là, người này còn không biết xấu hổ ôm cô, cố ý thổi từng đợt khí nóng bên tai cô, hại cô chịu không nổi hoảng loạn run rẩy từng hồi.

Hắn còn ra vẻ lơ đãng tay sờ tới sờ lui trên cổ cô, Park Jiyeon lén cẩn thận quan sát, hắn cách quá gần, cơ bản không đủ để có thể vận lực đá bộ vị mấu chốt của hắn.

Làm thế nào đây?

Cô liếc qua cổ hắn, nghĩ đến, hay là hung hăng cắn cổ sắc lang này, đôi tay sau lưng lại được cởi trói

Park Jiyeon sửng sốt.

Ngay sau đó, hắn đã đứng lên, tựa tiếu phi tiếu: "Còn ngồi làm cái gì? Không phải thất vọng chứ?"

Park Jiyeon trừng mắt nhìn hắn, nhanh chóng đứng dậy, không sức lực nói: "Không có việc gì, tôi đi về trước!"

Lee Jonghyun đạm đạm "Ân" nhất thanh, nhìn cô đi về hướng cửa cũng không hề quay đầu lại, bỗng nhiên lại hỏi: "Lee Jieun vì sao muốn hại cô?"

Park Jiyeon yên lặng thở dài một hơi, sao lại cố chấp thế? Bất đắc dĩ nói: "Cô ta nghĩ là tôi cướp đàn ông của cô ta!" Nói xong, kéo cửa ra, ra đi.

######

Cuối tuần, sinh nhật bà nội Doãn, Park Sung Woo cũng đến Kim gia bái phỏng lão nãi nãi, nên Park Jiyeon cũng đúng ngày phải đi.

Park Jiyeon nhận được tin tức, nhanh chóng dồn công sức học bổ túc Park Jiyeon nhật kí, được ra kết luận là, Kim nãi nãi là chủng người cả đời được thuận buồm xuôi gió, ở nhà được ba ba thương, thời trẻ có ông xã thương, đến tuổi trung niên có con trai thương, tuổi già được cháu nội thương.

Tình lý đều đủ, bà tính cách vui vẻ đáng yêu , sáu bảy mươi tuổi mà như trẻ con.

Hơn nữa, nghe nói vẫn là rất ưa thích Park Jiyeon.

Cho nên, Park Jiyeon khép lại nhật kí rồi, trong lòng hơi chút thở dài nhẹ nhõm một hơi, Người cao tuổi, đều như trẻ con, chiều chuộng một chút là tốt rồi.

Có điều mấu chốt là, mỗi lần sinh nhật bà nội, chỉ cần là Park Jiyeon đi, đều sẽ tự mình làm một cái bánh gato hạch đào mang đi.

Park Jiyeon thấy nơi này rất ba chấm, trước kia cái Park Jiyeon này là toàn năng tuyển thủ* (người toàn năng, cái gì cũng làm được) sao, còn làm bánh ngọt gato? Hơn nữa lúc ba ba gọi điện thoại cũng nói muốn cô mang bánh ngọt đi.

Điên!

Park Jiyeon thứ bảy đùa dai cả ngày, làm N cái sản phẩm thất bại phẩm, mới miễn cưỡng tạo ra một cái có-thể-tạm-gọi-là gato hạch đào.

Thấy cái bánh có vẻ đã có hình có dáng giống bánh bày trong tủ kính cửa hàng, Park Jiyeon chỉ hận không thể chụp N tấm hình cả trước sau trái phải trên dưới mà treo lên tường.

Ngày hôm sau, Park Jiyeon lòng đầy cảm giác thành tựu, mang bánh ngọt thật to đến nhà Kim nãi nãi.

Kim nãi nãi và Kim gia gia (ông nội) không có sống cũng con trai con dâu, mà ở trong căn nhà đã rất cũ rất cổ, khuôn viên rộng rãi, cây hòe cổ kính, điêu lan họa đống (lan can khắc hình, cột có hình vẽ), cổ sắc cổ hương.

Đình viện, con chó nhỏ từ bụi hoa nhảy chồm lên, khiến chim sẽ trong lồng treo hành lang lập tức kêu to chiêm chiếp.

Park Jiyeon đến có vẻ hơi sớm, khi cô đến, ba ba cô còn chưa đến.

Ông bà nội nhà Kim gia cũng mấy năm rồi không được gặp Park Jiyeon, hôm nay nhìn thấy, liền hết sức vui vẻ, rôm rả hỏi thăm một hôi, từ công tác sinh hoạt đều đem ra nói chuyện.

Tán gẫu đến một nửa, liền gặp Kim Soo Ro và Kim Myungsoo từ buồng trong ra, Kim Soo Ro nhìn thấy Park Jiyeon, ấm áp cười : "Yeonnie cũng tới à!"

Mà Kim Myungsoo sắc mặt không phải tốt, thấy Park Jiyeon, lại càng không tốt, đoán được, hắn vừa bị bố mắng.

Park Jiyeon ra vẻ không nhìn thấy hắn, cười ha ha chào hỏi Kim bá bá.

Kim nãi nãi thấy Myunggie tâm tình không hảo, liền quay sang Kim bá nhíu mày: "Hai cha con nhà anh, cứ đến gặp nhau là không hòa bình, khó khăn lắm nó mới về nhà được một lần, anh còn nói nó cái gì? Kim thị nhiều người làm như thế không đủ cho anh mắng mỏ hay sao, còn về nhà bày cái bộ mặt ông chủ làm gì?"

Park Jiyeon giả ngu uống trà.

Kim Soo Ro rất vô tội: "Mẹ, mẹ lại bị tiểu tử này lừa. Con căn bản không có nói gì nặng nề, mà nó còn đứng trước mặt mẹ giả vờ đáng thương! Mẹ không biết, bây giờ nó thấy con bị mẹ giáo huấn như vậy, trong lòng nó vui vẻ thế nào đâu!"

Kim Myungsoo trầm mặc tiếp tục biểu cảm tâm tình không tốt mặt mũi tối tăm...

"Cháu ta ta sao không biết?" Kim nãi nãi trực tiếp đánh gãy lời Kim Soo Ro, "Dù sao về sao anh ít nói nó thôi! Cái phương thức này sáo rỗng vốn không đúng!"

Park Jiyeon đang lén lút nghĩ bà nội này thực bênh cháu trai, bà nội hấp tấp lập tức đổi giọng nghiêm túc, "Thực! Ta vẫn thấy thế này, toàn là bởi vì anh giống hệt Đường Tăng trong phim của Châu Tinh Trì, nói quá nhiều, kích thích nó có tâm lý phản nghịch, nó mới thành như bây giờ đó."

Park Jiyeon một ngụm trà sặc chết, nén cười, nghẹn đỏ bừng mặt, hung hăng ho khan mấy tiếng.

Kim Myungsoo lần này là mặt thực sự đen : "Bà, trả lại quà cho cháu đây!"

Kim nãi nãi lườm hắn một cái, không nói gì, xoay người lại hỏi Park Jiyeon: "Yeonnie a, bây giờ cháu vẫn chưa có bạn trai đúng không, để bà nội giới thiệu cho cháu mấy chàng trai nhé? Cháu yên tâm, người bà nội lựa chọn, đều là của cải trong sạch, nhân phẩm có thể cam đoan. Cháu có muốn trước hẹn gặp mặt không?"

Park Jiyeon:...

Thế nào cái đề tài thân cận này đi đến đâu cũng thành đề tài yêu thích của người lớn vậy?

Ngoài đời thật, cô còn chưa có tốt nghiệp đại học, đã bị người nhà lôi kéo đi xem mặt, đến tiểu thuyết, cô vừa chia tay Sun Hyunwoo, đã lâm vào tình trạng đến đâu cũng bị người khác hỏi thăm chuyện tình cảm.

Ách, này cái xã hội thật là!!! Phụ nữ cũng không phải không có người yêu thì chết ngay đâu ...

Hơn nữa, cô hiện tại căn bản không có nhu cầu gì với chuyện yêu đương này đâu!

Nhưng là, cô cũng biết người già đều là quan tâm nhất đến những chuyện như thế này, Kim nãi nãi là thuần túy quan tâm con cháu, chẳng qua, cô còn chưa biết đáp lại thế nào, liền nghe Kim Myungsoo âm dương quái khí nói:

"Bà nội, bà là không biết Park Jiyeon hiện tại trở nên tinh quái thế nào đâu, con gái mà còn dọa sợ ba ba, bà nội đừng có đem người như vậy gây họa cho các cháu của tỷ muội yêu quý nhà bà chứ!"

Park Jiyeon còn không kịp nói chuyện, Kim Soo Ro liền thay cô răn dạy: "Kim Myungsoo mày nói chuyện cho tử tế!!!"

Lần này, bà nội cũng không bênh hắn : "Tiểu tử này nói gì vậy! Yeonnie rất tốt, bà nội rất thích! Nếu không phải mày giờ không có chút tinh thần cầu tiến, ta đã để Yeonnie làm cháu dâu ta rồi. Bất quá, ai, mày thành cái dạng này, bà nội cũng không thể để Yeonnie bị mày bắt nạt. Cho nên a, bà nội không ủng hộ Yeonnie ở chung với mày, bằng không, làm sao để đồ mày gây họa cho cô gái tốt như vậy chứ."

Park Jiyeon rất 囧(mếu), bà nội, bà hình như đi nhầm đề rồi...

Bà nội Doãn chắc hẳn gần đây xem nhiều phim thần tượng quá, tiếp tục mơ mộng: "Bà thấy à, mày chính là ghen, ghen tị bà nội muốn giới thiệu Yeonnie đi làm quen với người khác! Cũng không có cách khác, tiểu tử mày chính là tai họa!"

Kim Myungsoo khuôn mặt thanh tuấn lập tức trắng nhợt, không lời hỏi trời xanh: "Xin nhờ! Không có ai nghĩ muốn ở chung với cô ta đi? Cháu còn sợ cô ta gây hoạ cho cháu ấy! Bà thích giới thiệu ai thì giới thiệu, nhanh chóng đưa cháu gái bảo bối của bà ra ngoài đi, cháu trai đích tôn hoang dã không phải thân sinh bà đừng quản nữa, muốn chịu khổ sao thì chịu!"

Kim Soo Ro nhíu mày: "Kim Myungsoo, mày nói chuyện với bà nội mày như vậy à?"

Kim Myungsoo vốn chịu đả kích liên tiếp, tâm tình liền rất không tốt, nghĩ tới chính mình gần đây toàn ức chế, lúc này liền trực tiếp xả hết: "Bà nội còn chưa nói gì, sao ba kích động thế? Một mình ba từ sáng đến tối nói nói, con thế này con thế kia là quá đủ rồi, mắc gì còn gọi thêm con bé Park Jiyeon đến đày đọa con! Con là con trai bố sao, chỉnh con như thế làm gì?"

"Còn không phải vì đứa con bất hiếu mày cả ngày ăn không ngồi rồi, xa hoa dâm dật?"

"Đây cũng là do người lợi hại như ngài dạy dỗ ra, Doãn chủ tịch!"

Tình thế nghiêm trọng...

Bà nội cứng họng, còn không nghĩ ra một câu hoàn chỉnh để nói. Kim Soo Ro đã thực phát điên lên rồi, xoay người đi tìm gậy chống đầu gỗ đang treo trên tường của bà nội.

Bà nội cuống lên mà không biết làm sao, Park Jiyeon chỉ để bà đứng một bên, tự mình nhào lên giật lại cây gậy.

Nhưng đã chậm một bước, Kim Soo Ro đã cầm lấy gậy muốn đánh Kim Myungsoo: "Ta hôm nay không thể không đánh chết thằng ranh con này!"

Kim Myungsoo không trốn tránh không chạy, rất khí thế: "Ranh con còn không phải con ngài đẻ ra!!!"

"Anh nói bớt một câu đi!" Park Jiyeon không kìm giọng trách mắng Kim Myungsoo, lại nhanh chóng nhìn Kim Soo Ro cười nói, "Bá bá, thôi..."

"Yeonnie, cháu tránh ra!"

"Park Jiyeon, em tránh ra!"

Hai cha con trăm miệng một lời, Park Jiyeon vô ý thức run lên.

Sao cô lại bị mắng?

Nhưng mà, bà nội đứng bên cạnh rất lo lắng, cô không thể không nhảy vào, nếu không là sẽ có đánh người thật đó?

Park Jiyeon vội la lên: "Kim bá bá, Myunggie không phải có ý đó! Bác..."

"Tôi chính là có ý đó đấy!" Sau lưng Park Jiyeon Kim Myungsoo rất quyết liệt, giọng điệu cứng rắn, kiên quyết không khuất phục. Một giây sau, trong tay Kim Soo Ro cây gậy thực giáng xuống.

Park Jiyeon cả kinh, cuống quít đi chắn, nhưng bị Kim Myungsoo kéo ra, gậy đập vào vai hắn, gỗ nặng đập vào xương bả vai thành tiếng lớn, sắc gọn đến rợn người.

Kim bá bá sao có thể đánh ác đòn như vậy?

Park Jiyeon giật nảy mình, thấy Kim bá lại lần nữa vung gậy lên, cuống quít hơn sắp chết kéo chặt Kim Myungsoo, chắn trước mặt hắn, kêu sợ hãi: "Một gậy là đủ, Kim bá bá đừng đánh nữa, lỡ hắn bị thương thật thì không hay!"

"Thằng ranh này phải đánh!" Kim Soo Ro tức giận cực điểm, "Yeonnie, cháu tránh ra ngay! Hôm nay bác nhất định phải giáo huấn thằng tiểu tử hỗn láo này thật tử tế!"

Kim Myungsoo thế là rất phối hợp tới trước, giơ đầu, chỉ chỉ: "Tới, ngài xem cho kĩ, đánh ở đây này!"

"Trời ạ ~~~ đừng" Park Jiyeon vội nhảy dựng lên bảo vệ đầu Kim Myungsoo.

Kim Soo Ro thấy thằng con dám khiêu khích, càng tức hơn, tuy không dám thực sự đánh đầu hắn, nhưng càng hăng hơn đánh liên tiếp trên đùi hắn.

Ách... Ai bảo hắn chân dài làm gì...

Park Jiyeon một mặt muốn chắn gậy của Kim bá, một mặt lại muốn cản tên nhóc Kim Myungsoo này vọt tới trước: "Kim bá bá, đừng đánh nữa! Đừng đánh!"

Mấy con vẹt ngồi xổm (ờ thì, đậu)trên cửa sổ nghiêng đầu ngó, thỉnh thoảng phất phất cái cánh đầy màu sắc, mấy con chó nhỏ trong phòng khách chạy tới chạy lui, thi thoảng lại sủa mấy người trong phòng "Uông ô ~ uông ô ~" (tức là "gâu gâu" hay "ăng ẳng"?).

Phòng khách nhất thời chim bay chó nhảy, rất náo nhiệt.

Ngoài đình viện ngoại bỗng nhiên truyền tới một tiếng chuông cửa, Park Jiyeon gặp cứu tinh, vội kêu: "Ba ba cháu tới rồi, Kim bá bá, thôi, đừng đánh!"

Kim bá và Kim Myungsoo bấy giờ mới trừng mắt nhìn nhau không náo nữa.

Kim nãi nãi tức sôi máu mím môi, trừng hai cha con một cái, phát uy nói: "Lần sau còn như vậy, ta phạt cả hai chúng mày quỳ trước từ đường đủ một ngày!"

Kim bá vừa đem gậy cất lại, Park Sung Woo và Bae Jong-ok đã bước vào, từ xa đã cười ha ha : "Chúc bá mẫu (bác gái) sinh nhật vui vẻ!"

"Cảm ơn! Vui vẻ!"

Kim nãi nãi gặp Park Sung Woo, cười đến không khép được miệng.

Lời còn chưa dứt, phía sau lại truyền tới một giọng nói ôn nhu ngọt ngấy: "Bà nội, sinh nhật vui vẻ!"

Park Jiyeon sửng sốt, Bae Suzy cũng tới?


"Ô, đại minh tinh của chúng ta cũng tới!" Kim nãi nãi cười tít mắt, còn không chờ cô ta ngồi xuống, liền hỏi, "Đúng rồi, dạo này ta xem cái phim của cháu, cái "Nếu như có tình yêu", ngày nào cũng chờ phim đến khổ, cháu nói luôn cho ta đi, kết cục cuối cùng là thế nào?"

Park Jiyeon sửng sốt, trời, bà nội còn có thể theo dõi cái dạng phim thần tượng tuổi teen này cơ á?

Bae Suzy ngọt ngào cười : "Bà ơi, không thể tiết lộ được! Đây là quy định của ê-kíp làm phim."

Bae Jong-ok cũng khen ngợi: "Xem ra Kim nãi nãi tâm tình vẫn là rất trẻ trung nha!" Mọi người cũng cùng đùa với bà rất vui vẻ.

Park Jiyeon bất động thanh sắc lườm Kim Myungsoo một cái, có vẻ từ lúc Park Sung Woo Bae Suzy đến hắn liền không nói chuyện gì hết, chỉ trầm mặc ngồi ở một bên.

Không biết là bởi vì vừa rồi vừa bị lôi ra đánh, hay là...

Park Jiyeon lại nhìn thoáng qua Bae Suzy, cô ta chính là dạng con cháu thảo trưởng bối thích, còn làm nũng còn thân thiết, mấy câu liền dỗ dành lòng người.

Cô ta hình như vừa mới bước vào cửa đã liếc nhìn Kim Myungsoo, sau đó lập tức quay sang nói nói cười cười nịnh hót bà nội Doãn.

Mà Kim Myungsoo từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn cô ta!

Hai người này thực quái lạ!

Park Jiyeon không thể cùng như Bae Suzy nói chuyện, quá dị, chỉ có thể ngồi hóng bên ngoài như quân nhân đào ngũ, thẳng đến lúc, cô thấy Kim Myungsoo đi ra ngoài.

Park Jiyeon cảm thấy ở chỗ này cũng không được tác dụng gì, không thể hóng chuyện bát quái, thế là cũng cùng chuồn đi ra hậu viện.

Đi đến hậu viện, liền gặp Kim Myungsoo ngồi trên bậc thềm khác, dưới cây anh đào , đang đùa với chú chó con Samoyed màu trắng.

"Này!" Park Jiyeon đi qua ngồi xuống, "Anh làm sao có vẻ là lạ, tâm tình không tốt à?"

Kim Myungsoo không biểu cảm gì liếc nhìn cô một cái, tiếp tục đùa với chó: "Không có!"

Park Jiyeon hơi ngây ra, hắn giọng điệu rất bình thản, thực là không có tâm tình không tốt.

Đã như thế, mắt cô sáng lên, hắc hắc: "Không có tâm tình không tốt, thế tôi hỏi đây, anh chạy ra đây làm gì? Có phải là muốn tránh mặt Bae Suzy?"

Kim Myungsoo mờ mịt liếc cô: "Tôi tránh mặt cô ta? Đây là nhà tôi cơ mà!" Cuối cùng, nói, "Chỉ là mấy lời khách sáo như vậy, tôi vừa nghe đã thấy lỗ tai đau!"

"A!" Park Jiyeon mộc mộc ứng nhất thanh, nghĩ nghĩ, lại hỏi, "Lúc trước là anh đá cô ấy, hay là cô ấy đá anh?"

Kim Myungsoo lần này nghiêm túc chú ý quay đầu lại, nhìn lại cô.

Buổi sáng, ánh mặt trời thưa thớt mà mạnh mẽ xuyên qua, lấp lánh, nhuộm thành từng tầng ánh sáng trên những sợi tóc ngắn của hắn. Sợi tóc rơi xuống, tròng mắt hắn thâm thúy mà an tĩnh, không gợn một tia sóng, khiến đầu óc Park Jiyeon đột nhiên trống rỗng.

Hắn bình tĩnh mà hờ hững nói: "Tôi và cô ta chưa từng có quan hệ gì hết!" Nói xong, cúi đầu lại đùa chó con đi.

Nói bậy!

Park Jiyeon bất mãn chu môi, khẳng định là bị Bae Suzy đá còn không biết xấu hổ mà nói.

Park Jiyeon cũ trong quyển nhật kí cuối cùng viết về thời đại học, trong ngày cuối cùng, viết là, đã có người nhìn thấy Kim Myungsoo đến quán rượu, mà căn phòng hắn vào chính là phòng trước đó đã có một người phụ nữ vào.

Đây chính là cùng với tình tiết máu chó trong tiểu thuyết không hẹn mà gặp.

Trong tiểu thuyết, Bae Suzy hai bên tấn công, một mặt giật dây Sun Hyunwoo tìm Park Jiyeon quấn quít làm phiền, kích thích Kim Myungsoo; một mặt lại kiệt lực thi triển sức quyến rũ nữ nhân quyến rũ Kim Myungsoo, kích thích Park Jiyeon.

Kết quả, khiến cho hai vị nguyên nguyên nam chủ nguyên nữ chủ máu chó như vậy mà thật bại dưới chân nữ phụ "đa mưu túc trí", ngu si hiểu lầm mà chia tay...

Tiểu thuyết này thực là rắm chó không kêu, hại chết nhân!!!

Bất quá Park Jiyeon hôm nay lúc xem cảm thấy rất hay, căn bản không nghĩ qua cái gì không logic không thông, chỉ thấy nữ phụ trù hoạch như thần!

Nhưng vô luận ra sao, mắng tác giả cũng không để làm gì, tiểu thuyết quả thật có tả Bae Suzy ở trong quán rượu tìm mọi cách thi triển mị thuật với Kim Myungsoo, nhưng đến thế là cùng, cũng không có viết tiếp.

Dù sao, nữ phụ văn này trọng điểm thịt thịt (H) đều là ở phần nguyên nữ chủ Park Jiyeon bị tiềm quy tắc ra sao...

Về chuyện sau này, chính là trong tay Bae Suzy có một tấm hình cô ta và Kim Myungsoo ôm nhau, chỉ có bờ vai trở lên.

Hai người vai đều lộ ra, đủ khiến người ta tưởng tượng thành không có mặc quần áo. Trong tiểu thuyết, Bae Suzy chuẩn bị cầm tấm hình đi kích thích Park Jiyeon, nhưng Park Jiyeon lúc đó không hay biết gì còn tìm đến "Muội muội tốt" Bae Suzy khóc lóc kể lể Kim Myungsoo ngoại tình.

Mà Bae Suzy nhất thời lại do dự, nghĩ Park Sung Woo dù sao là cha ruột Park Jiyeon, nếu như ông biết, chắc chắn sẽ để lại ý nghĩ không tốt, bất lợi việc cô ta lấy cổ phần công ty sau này. Cho nên cuối cùng là không có đem trưng ra tấm ảnh kia, chờ đến lúc Kim Myungsoo ra nước ngoài, Bae Suzy càng được lợi, liền đem đi tiêu hủy, tiếp tục cùng Park Jiyeon làm chị em thân thiết.

Cô ta biết tự Kim Myungsoo sẽ không nói ra chuyện này, chỉ cẩn cô ta không nói ra, Park Jiyeon vĩnh viễn sẽ không biết người đào góc tường nhà mình kì thật chính là Bae Suzy.

Cho đến khi, Park Jiyeon này xuyên tới đây.

Park Jiyeon nâng quai hàm, nhìn khuôn mặt thật yên lặng của Kim Myungsoo, bất mãn dẩu môi: chết vì sĩ diện! Không nghĩ đến anh cũng có lúc bị người ta đá nhỉ!

Bất quá, ách, kỳ quái nga, cứ như tâm lý phản nghịch của hắn, chắc chắn là sao đó sẽ quấn quít Bae Suzy làm phiền chứ? Hay là vì, chẳng qua cũng chỉ ngủ có một lần, nên không có hiếm lạ?

Kim Myungsoo quay đầu lại, nhìn thấy cô nhíu mày suy tư, có chút kỳ quái, hỏi: "Đột nhiên em hỏi thế làm gì? Cô ta nói gì với em sao?"

Park Jiyeon sửng sốt, giờ mới biết chính mình vừa rồi hỏi sai. Theo lý thuyết, cô không thể biết vụ việc này a!

Cô nhanh chóng ra vẻ nhẹ nhàng khoát tay, lung tung che giấu: "Tùy tiện hỏi, chuyện nhiều năm như vậy nha! Kỳ thật nói lại cũng không có ý gì! A, a a..."

Ngoài nhà lại truyền đến tiếng chuông vang, may mắn cứu được Park Jiyeon giải cứu.

"Gì? Còn có người tới sao?"

Kim Myungsoo đã đứng dậy, vừa đi ra ngoài, vừa nói giỡn: "Có vẻ là người mà bà nội muốn giới thiệu cho em đó!"

Park Jiyeon trợn trắng mắt, đi tìm toilet.

Đi vệ sinh xong ra ngoài, lại phát hiện phía sau có tiếng nước chảy từ ao nhỏ, Park Jiyeon nhất thời hứng lên, chạy tới ngồi xổm bên bờ ao nhỏ nhìn ngắm nước chảy. Được một lúc, đột nhiên nghe thấy giọng của Bae Jong-ok nghiêm khắc khiển trách:

"Con và cái Sun Hyunwoo kia là có chuyện gì? Muốn loại như nó làm bạn trai con, mẹ là kiên quyết không đồng ý!"

Park Jiyeon giật mình, nhìn lại, tiếng nói là vọng từ cửa sổ gỗ ở trên đến, bên kia nguyên là toilet.

Dĩ nhiên, người bà ta đang nói đến chính là Bae Suzy: "Mẹ ơi, mẹ gấp làm gì? Con không có muốn công khai là có lý do, vẫn duy trì khoảng cách với anh ta mà! Con với anh ta không có quan hệ gì cả!"

Bae Jong-ok vặn mở vòi nước rửa tay, giọng điệu hòa hoãn một chút: "Mẹ thấy con với lão phu nhân Kim gia rất để ý, mấy năm Park Jiyeon bỏ nhà đi này, con thường hay chạy sang bên này, có phải là có ý gì không?"

"Mẹ đã biết, còn hỏi con làm cái gì?"

"Mẹ cũng hi vọng là như vậy!" Bae Jong-ok đã bốn mươi năm mươi tuổi, nhưng nói vẫn với giọng nũng nịu, không phải không có tiếc nuối thổn thức, "Bất quá a, Kim Myungsoo và Park Jiyeon từ nhỏ đã yêu sớm, tuy rằng con và Park Jiyeon không có quan hệ huyết thống thật, nhưng cũng là chị em trên danh nghĩa. Người nhà giàu, lại hay có tư tưởng cổ hủ, chỉ sợ là khó tiếp nhận!"

"Phách!" Hình như có cái gì đó bị đá một phát, kế tiếp là Bae Suzy đang cố kìm giọng giận dữ, "Vì cái gì mà lại bắt con phải chịu thiệt vì cô ta! Lại nói, cha mẹ Kim Myungsoo tình huống cũng như vậy, còn không phải quấn quýt hòa thuận cả đời!"

"Mẹ lại không có nói là không ủng hộ con?" Bae Jong-ok oán trách, "Chuyện này mẹ không thể không nhắc con. Cũng đều do con, lúc trước con sớm sớm một chút quấn chặt lấy Kim Myungsoo không phải là được rồi sao? Hiện tại thì hay rồi, mẹ vừa chú ý thấy, nó từ đầu tới đuôi không hề nhìn con một cái!"

"Lúc trước hai người bọn họ vừa mới chia tay, chẳng lẽ mẹ bảo con có thể quang minh chính đại xuất hiện tranh chủ quyền chắc?" Bae Suzy giọng điệu có chút không bình tĩnh, trầm mặc vài giây, lại rất đắc ý cười, "Con lại thấy anh ấy không nhìn con, có lẽ chính là trong lòng có quỷ, khắc chế không nhìn con đây! Hoặc là, anh ấu cố ý làm mặt lạnh lùng, để hấp dẫn sự chú ý của con! "

Bên kia cửa sổ, Park Jiyeon không khỏi ôm trán, so với Kim Myungsoo với Lee Jonghyun, hóa ra Bae Suzy này mới thực sự xứng với cái ghế quán quân tự luyến mơ mộng đi, đúng chưa!

Bae Jong-ok tự hào con gái bảo bối một hồi, lại càng hứng trí nói: "Bất quá, mẹ lại cảm thấy người vừa mới tới thực sự rất tốt nha, vừa phong độ lại có khí chất, nhìn là thấy một người nhà có tiền."

Mười phần mùi vị thanh lâu tú bà.

"Nhưng tên hắn con chưa nghe bao giờ, " Bae Suzy khinh thường hừ một tiếng, "Ai quý giá gì mấy đồng bạc chứ? Mẹ à, phiền mẹ nhìn xa một chút được không?"

"Nói đến mới nhớ, " Bae Jong-ok nháy mắt lại hăng hái, "Tae Hee chỗ cổ phần đó, con có định đầu tư không?"

Tae Hee là tên công ty, lấy tên mẹ ruột Park Jiyeon để đặt.

Công ty (trong bản cv là xí nghiêp, cơ mà xí nghiệp gì mà giàu vậy chia cho bao nhiêu con cháu thế này, nên mình nâng cấp lên thành công ty nha) gia tộc Park gia "Park thị trọng kim", truyền nam không truyền nữ, cho nên, đến thế hệ của mấy anh em Park Sung Woo, tập đoàn của gia tộc chủ yếu bắt đầu chuyển giao cho mấy ông anh họ nội của Park Jiyeon xử lý.

Nhưng Park Jiyeon vẫn là được nhận 5% cổ phần của công ty Park thị trọng kim, chỉ là vẫn ở trạng thái đóng băng, như gia quy, chỉ đến bao giờ Park Jiyeon kết hôn mới được sử dụng.

Mà Park Jiyeon cũng không có tố chất thần kinh như vậy, nghĩ đi giả kết hôn lừa chính tiền của nhà mình, cho nên, khoản tiền này trước mắt chỉ để đó cho mấy người khác thèm thuồng

Tuy rằng Park Sung Woo nhiều năm trước đã rời khỏi vị trí quản lý Park thị trọng kim, nhưng mười lăm năm trước, ông đã dùng tất cả tiền mình được thừa kế để tự bắt đầu sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, một lần nữa tạo ra vương quốc của chính mình, "Công ty bất động sản Tae Hee".

Đáng chú ý là việc mua bán một dãy mười mấy ngôi nhà ở đoạn phố nổi tiếng phồn hoa.

Nhưng, trong tiểu thuyết nữ phụ, nữ phụ Bae Suzy tẩy tâm lột xác, thu mua lòng người, thành con gái ngoan ngoãn trong mắt Park Sung Woo, thân thiết cơ hồ bằng cả con gái ruột.

Đến khi Park Jiyeon chúng bạn xa lánh không còn đường quay đầu lại, Bae Suzy thủ bên cạnh phụ thân tận hiếu, tận tâm tận lực, nhu thuận, khiêm cung (khiêm nhường, cung kính). Thường thường khóc lóc kể lể mình không nơi nương tựa, ở trong công việc luôn luôn chịu thệt thòi, thề chết cũng không chịu bị tiềm quy tắc, bất lực không có tài lực không có chỗ dựa vân vân.

Cho đến một hôm, Tần ba ba bị cô ta khóc đến động lòng, cả giận nói, ai nói con không có chỗ dựa, ai dám bắt nạt con gái của Park Sung Woo ta.

Thế là, Bae Suzy lập tức, không hề logic, trăm ngàn chỗ hở đạt được 30% cổ phần bất động sản Tae Hee. Tuy rằng bất động sản Tae Hee so với Park thị trọng kim là phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ lớn. Nhưng 30% tuyệt đối là đại cổ đông hạng nhất!

Cha ngốc a!!!

Nghĩ đến đây, Park Jiyeon đang ngồi xổm ở góc tường giận dữ nghiến răng, phải biết, hiện giờ Park Sung Woo còn thừa lại, cũng chỉ có 30% mà thôi. Chỉ cần một ngày đẹp trời nào đó Bae Suzy nổi tâm tư, bất động sản Tae Hee lập tức có thể đổi chủ!

Mà Bae Suzy trước mắt tính toán là: "Con chuẩn bị dùng chỗ cổ phần đó tiếp tục đầu tư bất động sản, bất quá, Tô Hiền hắn ta cứ theo dõi nhìn ngó con đến sít sảo, không làm sao động thủ được!"

Oh Taesin là CEO của Tae Hee, một người đối với Park Sung Woo phi thường trung thành.

Park Jiyeon có chút nghi ngờ, không rõ ràng hiện giờ có gì không ổn, nhưng trước hết để bảo đảm, vẫn phải gửi cho Tô Hiền vài dòng tin ngắn.

Kế tiếp, hai mẹ con này lại bắt đầu bát quái các sự vụ trong giới giải trí. Park Jiyeon cảm thấy không thú vị, liền khom lưng, tìm đường cũ quay về.

Thế là, khi đi qua hậu viện, liền nhìn thấy hai câu con trai lớn tướng, đều mặc T-shirt quần bò, dưới tàng hoa anh đào nhảy lên bám vào cành cây, thật không thể tưởng tượng được lại còn đang so xem ai nhảy lên được cao hơn.

Cánh hoa anh đào lấp lánh hồng phấn bám trên cây, bị hai ông tướng tinh thần hăng hái chụp vỗ, theo gió rơi xuống bay phấp phới, xuyên qua tia sáng mặt trời màu vàng nhạt, lẩn trong mái tóc bay bay của hai người họ, đậu trên bờ vai hoàn toàn sạch sẽ của họ.

Park Jiyeon:...

Hai người đàn ông hai mươi bảy tuổi đến nơi còn ở chỗ này so nhảy cao???

Trong đó một người đương nhiên chính là quỷ ấu trĩ Kim tiểu cặn bã, mà cái người còn lại kia,

"Mấy người là học sinh cấp 3 đấy à?" Park Jiyeon hướng đến chỗ hai kẻ kia kêu gào.

Thế là, cái người còn lại kia, quay đầu lại.

Park Jiyeon bỗng nhiên sửng sốt,

Lee Jonghyun???

1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro