Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Park Jiyeon mang Kim Myungsoo đi vào phòng của tổ "Chuyện ngôi sao", tất cả nữ giới trong phòng lập tức dán mắt nhìn Kim Myungsoo.

Jeon Boram tưởng hắn là người mẫu của bộ phận tạp chí ở tầng dưới, chậm chạp hỏi: "Chúng ta sang kỳ sau đổi thành phỏng vấn người mẫu sao?"

"Người mẫu nào?" Park Jiyeon ngay từ đầu không có phản ứng kịp, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng dừng ở mặt Kim Myungsoo, "Nga ~~~" một tiếng như gió thoảng, mới nói, "Giới thiệu một chút, đây là trợ lý của tôi, Kim Myungsoo!"

Kim Myungsoo ngay từ đầu rất bình tĩnh, đối với chuyện được nữ giới khen ngợi về diện mạo hay nhận nhầm là người mẫu này nọ đã sớm thành quen, nên cũng không có cái gì kiêu ngạo hoặc là tự mãn.

Mấu chốt là một tiếng "Nga ~~~" trầm bổng du dương của Park Jiyeon khiến hắn có chút khó chịu. Chẳng lẽ nào trong mắt cô, hắn chỉ là cây cỏ trang trí? Bao nhiêu năm như vậy, chẳng lẽ cô không phát hiện ra là bộ mặt của hắn phải nói là rất được sao? Phải biết, hắn trước kia còn từng nghĩ đến đi làm diễn viên đó!

Park Jiyeon lại đem đám người Jeon Boram giới thiệu cho Kim Myungsoo, phòng làm việc lập tức ồn ào giới thiệu rồi ân cần thăm hỏi không ngừng.

Bởi vì Kim Myungsoo rất ít quản đến chuyện của Doãn thị, càng ít xuất hiện trước truyền thông, cho nên mọi người cũng không ai hay biết hắn là con trai độc nhất của ông chủ Doãn thị. Dù sao, ai lại đầu óc không bình thường cho là công tử đầu sỏ ngành giải trí và một trợ lý đạo diễn chuyên mục là cùng một người được?

Park Jiyeon chỉnh sửa một chút tài liệu, sau đó lập tức triệu tập mọi người họp.

Kỳ tiếp theo là tuần sau, tính ra là cách cuối tháng còn 10 ngày, nếu như muốn lượng tiêu thụ cuối tháng tăng, thì phải làm thật tốt chương trình cho kì sắp tới!

Trước khi họp, Park Jiyeon nói vài lời rất đơn giản với mọi người: format "Chuyện ngôi sao" cần sửa, từ kì sau lập tức bắt đầu sửa, nếu không, cứ giữ cái dạng chương trình như trước mà làm tiếp, sớm muộn gì cũng bị lãnh đạo bộ phận truyền thông loại bỏ, đến lúc đó thì ai cũng biết rồi, tất cả đều thất nghiệp.

Mọi người còn tưởng cuộc họp này cũng cùng một dạng với kiểu họp hàng ngày của Son Naeun, không có nội dung gì thực chất, không nghĩ đến Park Jiyeon vừa lên sàn đã cho một phát bom tấn.

Tất cả nhân lập tức thay đổi trạng thái lười nhác lạnh nhạt lúc trước, ngồi nghiêm chỉnh, có chút mạc danh khẩn trương xem xét cô đạo diễn mới phong đạm vân khinh mà cực kì có nhiệt tình này.

Mọi người đều biết tình hình trước mắt của "Chuyện ngôi sao", cho nên, cũng không có cái gì dị nghị.

Chỉ là, phụ trách chuyên mục số tới Jeon Boram có điểm chần chờ: "Vậy cô nói xem những gì tôi chuẩn bị từ trước cho kỳ tới cũng nhiều lắm, nói như vậy, công tác chuẩn bị phỏng vấn độc quyền Song Hye-kyo và phỏng vấn Yoon Bora, giờ không làm nữa?"

Park Jiyeon gật gật đầu: "Nếu như, cô có thể cam đoan hiệu quả tốt, chúng ta sẽ cùng xem xét, có thể tiếp tục!"

Jeon Boram nghe vậy không nói nữa. Cô thực ra tương đối lười, cô nói công tác chuẩn bị kỳ thật không có gì cả, chẳng qua là như bình thường đem phỏng vấn giao cho trợ lý của minh tinh đó, cho mấy người đó xem một chút, tả lại một cái kịch bản gốc thô sơ giản lược, đợi họ đúng hẹn đến thu hình là được.

Park Jiyeon hỏi: "Tôi biết mọi người là cắt lượt phụ trách công tác. Cho nên, tôi có một vấn đề, nói thật, nếu như một kỳ "Chuyện ngôi sao" nào đó không phải do mọi người phụ trách, liệu mọi người có muốn tự mình xem chuyên mục này không?"

Cả nhóm người trầm mặc không nói.

Park Jiyeon than nhẹ: "Mọi người chính mình còn cảm thấy cho dù là góc độ công việc, hay là hiệu quả của chuyên mục, cũng không cho mọi người chút hứng thú nào, vậy người xem, họ làm sao có hứng thú nổi?"

"Nhớ kỹ, một cái chuyên mục có được ưa thích hay không là dựa vào sức hấp dẫn của bản thân chuyên mục đó, chứ không phải dựa vào lực hấp dẫn fan của ngôi sao khách mời. Dựa vào khách mời để chống đỡ không thể lâu dài, mà là dựa vào khách mời để làm cho danh tiếng của chương trình càng đi càng xa!"

Park Jiyeon không nhanh không chậm chậm rãi nói, bảo đảm chắc chắn mỗi con chữ đều có thể rành mạch rõ ràng ghi lại trong đầu mọi người.

"Mà chuyên mục "Chuyện ngôi sao" của chúng ta muốn đi được con đường này chỉ có thể dựa vào mọi người đang ngồi đâu! Mọi người có mong muốn dần dần từng bước, tiếp tục công việc tầm thường vô vị không có thử thách như bây giờ, hay tình nguyện mỗi ngày khiêu chiến với chính bản thân, với người khác mà cố gắng đóng góp, dùng chính sức lực của mình để thay đổi hiện trạng này, khiến cho người ta phải dụi mắt mà nhìn lại chuyên mục của chúng ta?"

Park Jiyeon lời còn chưa dứt, các vị viên chức trước mặt mắt đã lóe lóe lên dây cót muốn thử, giống như được một thắp sáng bởi tia hi vọng về viễn cảnh phía trước.

Con người là loài động vật rất dễ chịu tác động, nếu như tình thế thay đổi hay cơ hội khiêu chiến kích thích, mỗi người đều dễ dàng tình nguyện buông tay thử nghiệm. Nhất là loại cơ hội có tương lai khả quan và thành quả thu được lớn như vậy. Cho dù có thất bại, cũng đã có người, tỷ như cấp trên Park Jiyeon, tới gánh vác hậu quả...

Kim Myungsoo ngồi ở một bên, yên tĩnh nhìn một Park Jiyeon nghiêm túc mà cố chấp quay mặt, trầm mặc không nói. Cô y như huấn luyện viên quản lý nói những lời chí khí hào hùng, thậm chí gần như làm cho hắn bị thuyết phục rồi.

Kỳ quái!

Kim Ah-young trong đôi mắt xinh đẹp có thể nhận ra tia sáng lấp lánh: "Tôi hi vọng thay đổi, tôi cũng hi vọng chuyên mục mà mình công tác có thể trở thành chuyên mục được tuyên dương trong cuộc họp hàng năm của công ty. Tôi hi vọng lần sau cùng các đồng nghiệp ở các chuyên mục khác báo cáo công tác sẽ không phải xấu hổ không chịu nổi nữa!"

Ham Eunjung Park Hyomin và Jeon Boram cũng hưng phấn đồng loạt gật đầu.

Park Jiyeon hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, tay nắm chặt dưới mặt bàn và đôi chân run rẩy rốt cục cũng có thể thả lỏng trở lại, có trời mới biết vừa rồi cô khẩn trương đến mức nào, còn lo sợ bao nhiêu là mọi người có thể sẽ không chấp nhận thử nghiệm.

Tinh thần đoàn thể ở nơi nào cũng là quan trọng nhất, cô không thể chỉ tự mình một người mà điều động cả chuyên mục. Cho dù ý khiến là của cô, cô cũng cần mọi người ủng hộ và quán triệt, phối hợp cùng hiệp lực trợ giúp.

Park Jiyeon bất động thanh sắc điều chỉnh một chút hô hấp, mới từ từ nói: "Vậy, mọi người nếu có ý kiến hoặc đề nghị gì để sửa đổi format thì cứ mạnh dạn phát biểu! Nhất định phải đứng từ góc độ người xem để xem xét, nghĩ xem, nếu như mọi người là khán giả thì hi vọng được xem chương trình như thế nào?"

Lần này, mọi người đều nhíu mày chìm vào trầm tư, các cô xưa giờ cũng chưa từng phải tự mình đóng góp ý tưởng như thế này, trước kia đều dựa vào chủ ý của Son Naeun mà răm rắp làm theo, hầu hết dựa trên khuôn có sẵn, cũng không có gì là chủ kiến của mình. Cho nên yên lặng nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra cái gì nghe được.

Park Jiyeon trước đó cũng suy xét đến điểm này, cho nên cũng không có gấp gáp thúc giục. Dù sao, không khí làm việc và tư tưởng quan niệm là thứ không thể thay đổi nhanh chóng, chỉ cần họ sau này làm việc thực tế rồi thay đổi được là tốt rồi.

Bất quá, hiện tại tương đối phiền toái là, cô cũng không có nghĩ ra phương án nào một búa định âm cả (một nhát chết ngay – thứ lỗi cho tài năng văn học như dở hơi của mình). Vừa nảy ra ý kiến gì mới lại nghĩ qua một chút, nhưng là "Chuyện ngôi sao" nhân sự không đủ, tài chính hạn hẹp, rất nhiều sáng kiến hay có thể thực hiện được hiệu quả rất tốt cũng lập tức bị loại bỏ.

Park Jiyeon đầu muốn phình ra, một chuyên mục hồ sơ tổng cộng chỉ có 5 người, còn có 2 cái là người mới vào chưa được một năm, kinh phí thực hiện lại không đủ.

Liệu có hay không một phương án không cần nhiều nhân lực tiền vốn như vậy, lại hiệu quả tức thời?

Park Jiyeon còn đang suy nghĩ, Park Hyomin nhỏ giọng đề nghị nói: "Tôi bình thường thích xem nhất là "Tụ quang", Park Jiyeon, "Tụ quang" vốn chính là từ tay cô mà thành công như hôm nay, bây giờ cô đã đến đây, cứ việc đem phương pháp thành công của "Tụ quang" qua mà thực hiện, không phải rất tốt sao?"

Park Jiyeon lắc lắc đầu: "Chiêu bài của "Tụ quang" chính là số lượng lớn tin tức tuyệt đối chuẩn xác mà cực kì có sức ảnh hưởng, phải thu thập đủ các loại tin tức của giới giải trí, tuyển chọn và thẩm tra, đều phải toàn phần chính xác. Nhưng ở "Chuyện ngôi sao", thứ nhất không có nhiều phóng viên ở tầng dưới cùng tìm kiếm thông tin, hai không có thẩm tra viên chuyên nghiệp, ba không có hệ thống sáng tác kịch bản gốc. Rập khuôn hình thức của "Tụ quang" là không thể được."

Jeon Boram mắt chợt lóe, lại nói: "Giờ chúng ta mời một vài đại minh tinh thì không được sao, nếu chúng ta mỗi lần mời vài minh tinh hạng 3, khán giả đương nhiên không muốn xem!"

Park Jiyeon còn không có mở miệng, Ham Eunjung liền đánh gãy ý nghĩ huyễn hoặc của Jeon Boram: "Chúng ta kinh phí của tổ chuyên mục không có đủ a! Thực không biết cậu bình thường suy nghĩ gì?"

Jeon Boram trên mặt đều là ngượng ngùng. Park Jiyeon không nghĩ đả kích tính tích cực của cô, thế là cười nói: "Chờ công trạng của chúng ta được nhiều người biết, cấp trên tự nhiên sẽ gia tăng kinh phí. Đến lúc đó, Jeon Boram, cô thích đại minh tinh nào, chúng ta có lẽ cũng sẽ mời được tới!"

Jeon Boram vừa nghe, lập tức lại phấn chấn lên. Để được nhìn thấy minh tinh cô thích, sau này cô nhất định sẽ nỗ lực công tác.

Kim Ah-young vẫn nhíu mày suy tư, nghĩ rất lâu, mới có chút do dự nói: "Tôi cảm thấy, đề tài về giới showbiz có thể kéo dài nhất mà hấp dẫn nhất luôn luôn là việc phơi bày chuyện riêng tư cũng như công việc đằng sau màn ảnh. Chúng ta nhân lực và kinh phí đều hữu hạn, không thể như "Tụ quang" ở quy mô lớn như vậy làm công việc đó. Tuy nhiên..."

Kim Ah-young có chút kích động cười nói, "Chúng ta có thể nhờ khách mời tự kể lại nha, đối với những chuyện ngày xưa đằng sau màn ảnh phải còn hiểu rõ hơn, so với thám tử hay phóng viên thậm chí còn rõ ràng chuẩn xác hơn phải không?"

Park Jiyeon mỉm cười gật đầu, điểm này cô cũng đã xét đến, bất quá, có một vài vấn đề vẫn là phải chú ý, nhưng, cô đầu tiên vẫn là khen ngợi Kim Ah-young: "Ừm, ý nghĩ này của cô rất không sai!"

Ham Eunjung hòa Park Hyomin cũng nhìn Kim Ah-young, tán thưởng thoáng nhìn: "Ah-young, thích nhé, không sai nha!"

Park Jiyeon đợi mọi người khen ngợi xong rồi, mới chậm rãi nói: "Kim Ah-young có cái kiến nghị này rất hay, nhưng về mặt thực hiện, có mấy điểm phải chú ý: thứ nhất. nếu như khách mời lợi dụng nói sai sự thật để tăng danh tiếng hay hạ bệ người khác trong giới, chuyên mục của chúng ta cũng dung túng thất trách mà gây ra phiền toái; thứ hai, trái lại, nếu khách mời là người khôn giữ mình, hoặc là tuân theo nguyên tắc được mặc nhiên thừa nhiên trong giới giải trí, khả năng lại không mong muốn hợp tác với chúng ta, lột trần chuyện của người khác."

"Cho nên, chúng ta phải suy nghĩ kĩ càng, làm sao thể khắc phục hai điểm bất lợi này!"

Lần này, mọi người lại lâm vào trầm mặc, một mặt nhíu mày suy nghĩ, một mặt thầm than Park Jiyeon quả nhiên là đạo diễn được chuyển đến từ tâng 12 phía nam, suy nghĩ đúng là so với người khác kín đáo hơn nhiều, suy xét cũng so với các cô còn chu đáo.

Đúng nha, điểm đầu tiên ảnh hưởng đến danh dự của chuyên mục thậm chí là liên quan tính hợp pháp của chuyên mục, điểm thứ hai ảnh hưởng khả năng phát triển đi lên liên tục của chuyên mục, đây đều là vấn đề nhất định phải giải quyết.

Chính là, giải quyết ra sao đây?

Park Jiyeon nhíu mày nghĩ, một điểm tốt như vậy rốt cuộc muốn ra sao...

Cô bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, đúng vậy, nếu như suy nghĩ ngược lại thì, là khả thi a!

Cô âm thầm vui sướng, vừa muốn nói ra, lại nghe thấy giữa một phiến yên tĩnh, Kim Myungsoo vẫn trầm mặc không nói "A ô" một tiếng ngáp một cái thật là dài, xong, ủ rũ ỉu xìu mở miệng : "Nói minh tinh đó tự nói chuyện xấu của chính mình, không phải là được sao?"

Park Jiyeon khẽ cười, thế nào lại cùng nghĩ đến giống nhau!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro