Chương 8: Cô muốn rời đi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Hy Tuyết cô không phải thánh mẫu, không thể nói ra những câu như ' bách niên hảo hợp' hay ' bách niên giai lão' để chúc phúc cho Tiêu Dạ Thần và Từ Y Vũ. Nhưng cô cũng không ngu ngốc tiếp tục chia rẽ hai người họ. Điều này chỉ càng làm tăng rắc rối cho chính cô.

Quãng thời gian trong quá khứ của Tiêu Dạ Thần và cô cũng chỉ là sự ngây thơ thời niên thiếu, không thể phân biệt bất cứ thứ gì, dù khoảng thời gian hai năm đó có hạnh phúc ra sao, đẹp như thế nào cũng chỉ là kí ức mà cô ngộ nhận, lời hẹn ước mà anh nói cũng chỉ là tự cô đa tình, anh không hề hẹn thề sẽ yêu hay kết hôn với cô khi anh trở về. Tất cả chỉ là mình cô tự ngộ nhận rồi làm tổn thương bản thân. Là do cô quá tham lam, muốn chiếm lấy tình yêu của anh nhiều hơn.

Những đau khổ mà cô phải chịu cũng không phải lỗi của họ. Tất cả là do sự ngu ngốc và nhu nhược của cô. Đã từng rất hận Từ Y Vũ vì cướp hết hạnh phúc của cô, đã từng rất đau khổ vì Tiêu Dạ Thần vô tâm tàn nhẫn, suy cho cùng tất cả cũng tại cô. Không thể đổ lỗi cho một ai cả.

Tiêu Dạ Thần hay Từ Y Vũ, hai người đều có sắc đẹp làm say mê người khác. Cả hai vô cùng xứng đôi, có lẽ khi xưa bị tình yêu làm cho mất phương hướng, trong tâm chỉ có cái tên Tiêu Dạ Thần nên mới không thể nhận ra.

Khi đọc《 Tình Vũ Ái 》cô biết được dù Từ Y Vũ có rất nhiều nam nhân, nhưng người cô ấy quan tâm, yêu nhất chính là Tiêu Dạ Thần. Mối quan hệ phức tạp giữa cô, Tiêu Dạ Thần và Từ Y Vũ đã đến lúc phải kết thúc, và cô sẽ chấm dứt chuyện này.

"A Thần sau tất cả em đã nhận ra, yêu một người không phải độc chiếm lấy người đó, làm thương tổn bắt ép người đó làm điều họ không hề thích mà là biết cách tiếp nhận và mong người đó nhận được hạnh phúc." Ánh mắt cô nhu hòa, nụ cười cũng dịu dàng hơn hẳn.

"Vì vậy em không biết tại sao anh lại hiểu lầm hay là ba mẹ anh nhưng vốn dĩ chuyện đó không hề tồn tại. Em sẽ đi nói với Tiêu bá mẫu về chuyện này để họ không ép buộc anh nữa."

Tiêu Dạ Thần yêu Từ Y Vũ như vậy thì sao có thể từ bỏ cô ta mà kết hôn với cô. Chuyện này nói ra chỉ sợ khó mà tin được.

Hàn Hy Tuyết nói một hồi mà Tiêu Dạ Thần vẫn im lặng, khí chất trầm ổn trên người anh chính là thứ khiến biết bao cô gái say mê. Một trong những nam nhân cực phẩm như vậy cuối cùng đều thuộc hết về Từ Y Vũ.

Có những chuyện càng nói sẽ càng cảm thấy vô nghĩa. Dù cô có nói thế nào anh cũng sẽ không tin tưởng. Vì vậy sự quan tâm của cô cũng không đủ để quản anh muốn gì nữa.

Cô xoay người tiến vào nhà vệ sinh, bỏ lại Tiêu Dạ Thần đang sững người ở phía sau.

Làn nước mát lạnh nhẹ nhàng tạt lên khuôn mặt của cô, như làm thức tỉnh tâm trí u mê của cô. Cô không biết tại sao mình lại làm như vậy, tựa như một thói quen muốn chọc tức Từ Y Vũ. Ngay tại lúc nói ra kế hoạch về mảnh đất, chính cô phải thừa nhận mình đã cố tình quyến rũ Tiêu Dạ Thần và Hàm Dịch Trác vì muốn thấy cô ta phải hiểu cái cảm giác mà cô từng trải qua.

Lau khô nước trên khuôn mặt, Hàn Hy Tuyết quay lại bàn cùng Hàn Tịch Lãm. Bên ngoài đã không còn bóng dáng của Tiêu Dạ Thần, điều đó làm cô thoáng nhẹ nhõm.

Hàn Hy Tuyết tiến về chỗ trống của mình rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, phía bên Tiêu Dạ Thần đã trở lại như bình thường và đang nói chuyện với Hàn Tịch Lãm và Hàm Dịch Trác.

Cô sau khi quay lại bộ dạng càng lạnh nhạt hơn, cô mệt mỏi khi tỏ rõ thái độ si mê của mình đối với hai người kia.

Từ Y Vũ ngồi bên cạnh bỗng nhiên nắm lấy tay của cô, nhu thuận nói.

"Tiểu Tuyết hai ngày qua chị đã đi đâu vậy. Không trở về nhà khiến ba mẹ và ông nội rất lo lắng."

Cô lạnh nhạt gạt tay của cô ta ra, biếng nhác nói: "Tôi ở đâu còn phải thông báo sao?"

Từ Y Vũ vội vàng nói: "Không có, không có." Sau đó khuôn mặt trở nên vô tội" Chỉ là ba mẹ vô cùng lo lắng "

Từ Tâm Lan lo lắng cho cô sao. Chỉ sợ nói ra người khác sẽ tin nhưng cô thì không. Bà ta còn mong cô không bao giờ trở lại thì đúng hơn.

"Vậy thì phiền bà ta lo lắng rồi. Không phải tôi không trở về mới chính là điều cô và bà ta mong muốn hay sao."

Từ Y Vũ sững sờ, ủy khuất nói.

"Em không có!"

Thấy khuôn mặt cô không tỏ thái độ gì, Từ Y Vũ nhu thuận 'nha' một tiếng, liền đổi chủ đề.

"Phải rồi, ông nói muốn chị trở về nhà hôm nay, hai bác Tiêu vừa trở về muốn gặp chị."

Cô không tỏ rõ thái độ vì việc này, vẫn bất động thanh sắc nói.

"Ồ, vậy sao?"

Từ Y Vũ thấy cô không có ý nói tiếp, xấu hổ cười trừ.

Ba người đàn ông vừa dứt cuộc nói chuyện liền nghe Từ Y Vũ nói vậy với cô. Cũng thấy được vẻ mặt khó xử của Từ Y Vũ, Tiêu Dạ Thần nhìn cô bình thản nói.

"Ba mẹ tôi vẫn luôn muốn gặp cô." Tiêu Dạ Thần đúng là muốn cô sẽ gặp ba mẹ anh, dù sao hai người họ vẫn luôn muốn anh và cô kết hôn. Thêm nữa có lẽ họ đã biết chuyện tối hôm đó của anh và cô. Chắc chắn sẽ càng mong muốn anh và cô sẽ kết hôn.

Lúc trước Hàn Hy Tuyết chỉ hận không thể cùng anh kết hôn sớm hơn, vậy mà kể từ sau đêm đó  anh lại thấy cô vô cùng xa lạ, thật khác với cô gái mà anh đã từng quen biết. Anh có cảm giác mình đã không thể nắm chắc được trái tim của cô hiện tại.

Hàn Tịch Lãm thấy cô không có vẻ gì là muốn đi, liền muốn từ chối thay cô.

"Tiêu Dạ Thần, Tiêu bá mẫu có người yêu cậu là đủ, cần gì phải thêm cả em gái của tôi." Hàn Tịch Lãm đối với Hàn gia gần như cắt đứt toàn bộ, anh sẽ không bao giờ trở về nơi đó, nhưng vì lo sợ cô trở về sẽ bị khi dễ nên rất không muốn cô đồng ý.

"Nhưng họ lại rất muốn gặp chị." Từ Y Vũ đôi mắt ủy khuất nhìn thẳng vào cô.

Hai bên tranh cãi khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi. Phía đối diện lại là bộ dạng xem kịch của Hàm Dịch Trác càng khiến cô đau đầu.

"Được rồi, tối nay tôi sẽ trở về." Cô bất đắc dĩ đồng ý với Từ Y Vũ. Lần này cô không thể biết chuyện gì lại xảy ra nữa.

"Tiểu Tuyết em không cần miễn cưỡng bản thân." Hàn Tịch Lãm đau lòng nhìn cô.

"Không sao, vì em cũng cần quay trở lại để dọn đồ nữa mà. Tất cả đồ của em đều ở Hàn gia cũng không thể không lấy."

Đồng loạt ngẩn người.

Từ Y Vũ kéo lấy tay cô:" Chị tại sao phải dọn đồ."

Lần thứ hai Từ Y Vũ nắm lấy tay cô, điều này làm cô cực kì chán ghét.

"Bây giờ tôi làm gì cũng cần phải thông báo với cô sao?" Bàn tay của cô nhẹ nhàng thoát ra khỏi bàn tay của Từ Y Vũ.

"Em không có ý đó." Đôi mắt của cô ta thoáng ẩm ướt, ủy khuất nói một câu.

Cô im lặng không nói gì, bình thản nhìn Từ Y Vũ làm trò như một đứa ngốc.

Bầu không khí xung quanh bây giờ vô cùng khó xử.

"Hàn tiểu thư, Từ tiểu thư cũng chỉ muốn quan tâm cô." Một bên xem kịch Hàm Dịch Trác cũng lên tiếng.

Hàn Hy Tuyết liếc qua anh một chút, ánh mắt cười cợt. Hàm Dịch Trác cuối cũng cũng không thể nhịn được rồi. Quả nhiên không muốn người yêu bé nhỏ bị tổn thương nha.

Hàm Dịch Trác nhìn vào ánh mắt của cô, sự quyến rũ trên khuôn mặt khiến anh thoáng rung động.

"Tôi cần sự quan tâm của cô ta sao?"

Sự lạnh nhạt không chút nhân từ nào của cô khiến bốn người không biết phải nói sao.

"Hừ, sự tự do của tôi bây giờ cũng phải xin phép các người sao. Bắt buộc tôi làm theo ý các người. Muốn rời đi cũng phải thông báo?"

Mặc dù biết cô dọn đồ khả năng sẽ dời đi nhưng khi cô chính mình thừa nhận mới khiến toàn bộ sửng sốt. Cô yêu Tiêu Dạ Thần như vậy, hận không thể ở lại Hàn gia để được gặp Tiêu Dạ Thần vậy mà lại có ý định muốn rời đi.

Hàn Tịch Lãm cũng ngạc nhiên không kém. Ngày cô trở về chỉ nói là cô sẽ ở lại nhà anh mấy ngày. Và anh chưa từng nghe thấy chuyện cô sẽ rời khỏi Hàn Gia. Họ đã làm gì cô sao? Vậy cô sẽ ở đâu? Ở nhà anh sao?

Không ai sẽ đoán được bỗng Tiêu Dạ Thần mất kiểm soát, không kiềm chế được sự phẫn nộ nhẹ giọng gầm lên.

"Tại sao, tại sao muốn rời đi." Ánh mắt Tiêu Dạ Thần tràn đầy tức giận, tơ máu bên trong cũng dần xuất hiện. Không ai có thể tưởng tượng được một người luôn lạnh nhạt, thâm trầm như anh cũng sẽ xuất hiện một mặt như vậy.

Cô lại không có chút phản ứng nào đối với Tiêu Dạ Thần như vậy. Biểu cảm tức giận này của anh cô cũng đã từng được nhìn qua. Phẫn nộ, tức giận cùng oán hận tất cả những cảm xúc đó cô đã từng thấy qua. Đó chính là khi Từ Y Vũ xảy ra tai nạn. Khuôn mặt đó của anh đã từng ám ảnh cô một thời gian, nó khiến cô không thở nổi.

Chỉ là Hàn Hy Tuyết đã không còn là cô gái si dại vì tình yêu nữa rồi. Ánh mắt đó cô cũng đã thấy rất nhiều rồi. Trong trí nhớ của cô, không ai là không nhìn cô bằng ánh mắt đó.

"Hàn gia nhạt nhẽo và lắm quy tắc như vậy tôi rất buồn chán nha. Tôi làm gì cũng có người quản thậm chí còn không có tự do. Tôi ở lại hay không ở lại thì sao? Dù sao tôi vẫn cần phải chuẩn bị sẵn. Người yêu của tôi chắc hẳn sẽ không hứng thú với nơi như vậy đâu."

Lời nói như đánh thẳng vào tâm trí của Tiêu Dạ Thần, ánh mắt anh tràn đầy thống khổ bi phẫn nói. "Cô có người yêu rồi?"

Cô tùy ý nói: "Dù có thì sao chứ. So với ở lại Hàn Gia sống tự tại một mình không phải tốt sao. Có thể nuôi thật nhiều nam nhân. Sống cuộc đời như vậy mới thật là không uổng phí."
            

             

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro