Chương 1 🍑

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua hơn một tháng tập quân sự cùng nhau, những học sinh mới vào cao trung vốn dĩ không quen biết, bây giờ đã cùng các bạn học cùng lớp lăn lộn, ba người hoặc năm người một nhóm cùng nhau đùa giỡn.

Bây giờ là tiết thể dục buổi sáng, không có giáo viên quản thúc học sinh trong lớp ầm ĩ đùa nhau, người tới người đi rốt cuộc cũng đánh thức Kiều Lam đang nằm ngủ trên bàn.

Xung quanh vô cùng hỗn loạn, tiếng quát tháo ríu rít tràn ngập bên tai làm màng tai phát đau, Kiều Lam chưa kịp phản ứng được rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, mí mắt vừa nhấc lên thì thấy một nam sinh đi thẳng đến bên bàn của cô.

Kiều Lam phản xạ có điều kiện nhanh chóng đứng dậy nhảy sang một bên, nam sinh kia liền đập vào chiếc ghế ngã trên mặt đất, vừa xoa cánh tay bị đâm đau trong miệng còn mắng một câu thô tục, không vui trừng Kiều Lam một cái: " Này ngươi tránh cái gì."

Kiều Lam:???

Kiều Lam nhìn về phía nam sinh.

Một gương mặt to với một đầu tóc ngắn húi cua, thoạt nhìn trông vô cùng hung dữ, thân thể cường tráng cao gần một mét chín.

Người này đâm phải cô không xin lỗi liền thôi, hiện tại còn hỏi cô vì sao lại tránh đi, người này cho rằng hắn là người nào ?

"Không tránh thì chờ cậu..."

Kết quả cô còn chưa nói xong, nữ sinh ngồi phía trước quay đầu nhìn nam sinh kia liếc mắt một cái: " Tần Dương ngươi đừng bắt nạt cậu ấy nữa"

Giọng nói của nữ sinh này rất dễ nghe, Kiều Lam còn có chút không hiểu tình huống theo bản năng nhìn thoáng qua, lại không nhịn được nhìn nhiều thêm vài lần.

Nữ sinh này da trắng nõn ngũ quan tinh xảo, liền ngay cả buộc tóc đuôi ngựa mặc đồng phục cũng vô cùng xinh đẹp ,một đôi mắt to đặc biệt xuất chúng, ngập nước vô cùng giống búp bê Tây Dương.

Nam sinh vừa rồi đối với Kiều Lam đầy mặt không kiên nhẫn nháy mắt liền trở nên ấm áp" Không có việc gì", tùy tiện cười một tiếng sau đó quay sang nhìn Kiều Lam liếc mắt một cái,"Đùa giỡn một chút thôi, đúng rồi Kiều Lam, đồ ăn vặt của ngày hôm nay đâu?"

Đồ ăn vặt?

"Đồ ăn gì?"

"Ngươi ngủ một giấc nên trở nên ngốc rồi sao"

Tần Dương vừa nói vừa hướng tới bàn của Kiều Lam thò tới, duỗi tay sờ vào trong hộc bàn của Kiều Lam.

Ngay cả quan hệ bạn bè thân thiết, cũng không có đạo lý không xin phép ai liền cho tay vào ngăn bàn của người khác như vậy, huống chi cô còn không hề quen biết nam sinh này, Kiều Lam bắt lấy cánh tay của nam sinh không kiên nhẫn nói:"Làm gì?"

Tần Dương tay bị chặn bên ngoài, bất ngờ sửng sốt một lúc.

Bọn họ trước kia đã chướng mắt Kiều Lam căn bản không muốn phản ứng với cô, nhưng Tống Dao Dao lại luôn dẫn theo Kiều Lam, Kiều Lam cũng thường mua đồ ăn ,mua nước cho bọn hắn. Tuy rằng chướng mắt hành vi lấy lòng của cô, nhưng có thể ăn miễn phí không phải trả tiền như vậy ai ngu lại đi từ chối, thế cho nên có khi Kiều Lam không mua gì, bọn họ cũng sẽ trực tiếp đòi từ cô, dù sao Kiều Lam cũng sẽ không từ chối.

Giống như hôm nay vậy trực tiếp thò tay vào ngăn vàn của Kiều Lam lấy đồ là chuyện hết sức bình thường.

Không nghĩ tới hôm nay Kiều Lam đột nhiên ngăn hắn lại.

Nhưng Tần Dương chỉ sửng sốt một chút, không để ở trong lòng, hoặc nói là hắn không thèn đẻ ý tới thái độ của Kiều Lam.

"Hôm nay không mua sao,vậy buổi chiều đừng có quên, tôi muốn nguyên vị, mua nhiều thêm mấy cái." Tần Dương nói, nói như đây là chuyện đương nhiên, sau đó đem tay thu về trở lại choc ngồi của mình, rút ra một quyển bài tập tiếng Anh ném sang bàn của Kiều Lam," Bài tập giúp tôi chép một chút, nếu không lão Lưu lại muốn mắng, không biết sao lão Lưu lại lắm chuyện như vậy, ngày nào cũng kiểm tra mà không thấy phiền..."

Đem bài tập ném cho Kiều Lam, lên chỗ của mình ngồi nghịch cặp sách, sau đó cùng mấy nam sinh lao ra phòng học tiếp tục đùa giỡn.

Kiều Lam:...

Kiều Lam thấy những học sinh khác trong phòng học, không có người nào cảm thấy không đúng, vẫn như cũ nói cười, ăn uống thì vẫn ăn uống, nói chuyện phiếm thì vẫn nói chuyện phiếm.

"Tống Dao, mình định đi lấy nước cậu có muốn lấy không?"

Nữ sinh xinh đẹp vừa nói chuyện liền đem ly nước trên bàn đưa cho nữ sinh đang nói chuyện,"Mình muốn, cảm ơn"

"Diệu Dương làm cái gì mà bây giờ còn chưa có tới?"

"Mình vừa nhìn thấy hắn cùng bọn Phàm Phàm đi ra ngoài, chắc là đi đâu chơi rồi"

Tất cả đều là những câu nói vô nghĩa, nhưng lại làm Kiều Lam ngây ngốc.

Nếu một mình Tống Dao không đủ để cô xác thực, bây giờ lại thêm một Diệu Dương, gần đây Kiều Lam có xem qua một cuốn tiểu thuyết, bởi vì tiểu thuyết này có một nhân vật có tên giống cô, cho nên Kiều Lam vẫn nhớ đái khái cốt truyện của quyển tiểu thuyết này.

Tống Dao, Trần Diệu Dương, đúng là nữ chủ cùng nam chủ trong quyển sách này.

Đem cuốn vở bài tập nam sinh kia vừa ném trên vàn lấy ra, mở sách giáo khoa trên bàn ra, trên bìa còn viết hai chữ, Kiều Lam.

Bây giờ trong đầu Kiều Lamchir có một câu chửi bậy.

Con mẹ nó!!!

Xuyên không qua sách một chuyện khó tin như vậy, lại bị cô đụng phải, nhưng xuyên sách cũng thôi đi, vì cái gì cô xuyên qua không được làm nữ chính ưu tú, xinh đẹp lại có tiền, mà lại xuyên thành nữ phụ Kiều Lam?

Hay bởi vì tên của cô cũng là Kiều Lam?

Nhưng trong truyện Kiều Lam là một nữ phụ độc ác a, mà lại còn là một vai ác có kết cục thảm hại đến nỗi không thể thảm hại hơn.

Một người ở nhà thì bị cha mẹ áp bức, ở trường thì bị bạn bè gây khó dễ, không những thế lại còn vừa nghèo vừa xấu, học tập lại kém,không những thế lại còn vô cùng xui xẻo . Về sau may mắn được nữ chủ lương thiện Tống Dao chú ý đến, chủ động cùng cô kết vạn, vì vậy Kiều Lam miễn cưỡng trở thành một thành viên trong hội chị em tốt của Tống Dao.

Được Tống Dao giúp đỡ là một chuyện, nhưng bị những nam sinh có quan hệ tốt với Tống Dao quan hệ tốt khinh thường là một chuyện khác, Kiều Lam vì muốn lấy lòng những người này,nên thường xuyên chủ động mua đồ ăn, làm bài tập, dọn vệ sinh cho họ,chỉ mong thời điểm bọn họ đi chơi có thể mang cô đi chung.

Kiều Lam lúc trước trong lúc đọc tới đoạn này tức đến nỗi chỉ muốn chửi bậy:"Mẹ nó". Trong truyện viết Kiều Lam gầy đến mức da bọc xương, có tiền không biết giữ cho mình mua đồ ăn ăn nhiều chút, kết quả lại còn lấy hết tiền ra để hầu hạ những người này?

Sợ là đầu óc không được bình thường.

Kiều Lam không chút suy nghĩ đứng lên đem bài tập ném lại về bàn của Tần Dương.

Sau đó trở lại bàn lấy từ cặp sách của Kiều Lam ra bài tập của mình.

Được lựa chọn đề để làm, nhưng trong vở của cô ngay cả chữa bài và viết văn đều chưa làm.

Nhớ tới vừa rồi Tần Dương vừa nói lát nữa sẽ kiểm tra bài tập, Kiều Lam nhanh chóng rút rút trong cặp ra một chiếc bút, sau đó nhanh chóng sửa lại những chỗ làm sai sau đó bắt đầu bắt tay vào viết văn.

Khu học bên ngoài, mặc dù bị tàn tật nên di chuyển tốc độ rất chậm, nhưng Đàm Mặc lúc chuyển động bánh xe vẫn rất là tốn sức, hai tay của hắn không có sức lực như những người bình thường, thậm chí còn không bằng rất nhiều nữ sinh.

Học sinh lui tới đây nhìn thấy hắn tự động tránh đi tạo thành một khoảng không gian nhất định, Đàm Mặc có thể nghe thấy những học sinh đi ngang qua người hắn nhỏ giọng nghị luận, còn có vô số những ánh mắt khinh bỉ, thương hại hoặc chán ghét nhìn hắn.

Đầm mặc cúi đầu, khuân mặt tái nhợt bị mái tóc dài che khuất, ngón tay trắng bệch gian nan di chuyển xe lăn.

Thật vất vả xe lăn mới tới được hành lang, bỗng nhiên từ trong khu dạy học có một người lao ra, vì chạy quá nhanh không kịp dừng lại nên trực tiếp va phải người Đàm Mặc.

Xe lăn đột nhiên bị đâm nên bị đẩy lùi ra phía sau, không kịp thu lại bàn tay vẫn đặt trên bánh xe, sự đau đớn trong nháy mắt truyền đến, Đàm Mặc vội vàng rút ngón tay ra, nhưng xe lăn không chịu khống chế nhanh chóng lùi lại phía sau.

Xung quanh có nhiều nữ sinh sợ hãi kêu lên một tiếng, xe lăn nhanh chóng di chuyển trượt xuống dưới, không có ai ngăn cản, xe lăn bên cạnh bậc thang nhang chóng đi xuống. Đàm Mặc ngã thật mạnh xuống mặt đất, bàn tay ngay lập tức bị xi măng thô ráp ma sát mà chảy máu, xe lăn cũng trong nháy mắt bị quăng ra rất xa.

Còn nam sinh đụng phải Đàm Mặc, lặng yên không một tiếng động đem xe lăn đẩy đến bên cạnh người của Đàm Mặc, sau đó nhanh chóng chạy đi như Đàm Mặc là một đồ vật không được sạch sẽ

Tay của Đàm Mặc tràn đầy máu, bàn tay không khống chế được run rẩy, đem xe lăn kéo lại bên người, đôi tay chống lên xe lăn, hai tay run rẩy chống đỡ toàn bộ thân thể, cố hết sức để ngồi lên xe lăn một lần nữa.

Đôi tay run lên, hắn lại bị ngã trên mặt đất, những học sinh đi ngang qua đều nhìn hắn, nhưng không một ai dìu hắn, có người muốn tiến lên, nhưng bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì đó lại lui trở về.

Bị ngã một lần, hai lần, ba lần, rốt cuộc cuối cùng hắn cũng ngồi lại được lên xe lăn, áo đồng phục màu trắng đã ướt đẫm mồ hôi, bên trên còn rải rác nhiều vết máu, hắn vẫn như cũ cúi đầu, trên mặt không có bất cứ biểu tình nào, cơ bắp như bị hoại tử, hắn trầm mặt lăn lộn trên xe lăn một lần nữa liền trở lại lối đi dành cho người tàn tật.

Trong phòng học, thời điểm bài văn của Kiều Lam đã viết được hơn nửa, từ bên ngoài phòng học một nhóm nam sinh ùa vào, nam sinh đi đằng trước đem một ly nước đặt trên bàn của Tống Dao, trong lớp liền có người ồn ào, Tống Dao nhận lấy ly nước rồi nói tiếng cảm ơn.

Tiếng cảm ơn này sự thẹn thùng quá mức rõ ràng, Kiều Lam không nhịn được nhìn thoáng qua, liền thấy một nam sinh cao gầy đứng trước mặt Tống Dao.

Vóc dáng rất cao, một thân đồng phục nhưng không ngăn được khí chất bất phàm, bên cạnh có người hô một tiếng " Diệu Dương", Kiều Lam ngay lập tức hiểu ra.

Khó trách lại đẹp trai như vậy, dù sao cũng là nam chính.

Trần Diệu Dương đem ly nước trong tay cho Tống Dao sau đó bình thản nới chuyện cùng Tống Dao trong chốc lát, vừa xoay đầu liền đói diện với ánh mắt của Kiều Lam.

Tuy rằng che dấu khá tốt, nhưng Kiều Lam liếc mắt một cái là thấy sự chán ghét trên mặt Trần Diệu Dương.

Kiều Lam:...

Đại gia nhà ngươi!!!

Kiều Lam một chút đều không thích nam chính, so với cái gọi là cuồng luyến khí phách nam chủ, Kiều Lam lại càng thích nam phụ Đàm Mặc hơn.

Đáng tiếc chính là chết quá sớm.

Lúc trước đọc tiểu thuyết xem đến đoạn Đàm Mặc chết, Kiều Lam cũng lười xem nốt phần cốt truyện còn lại.

Nghĩ đến đây, Kiều Lam nhìn về phía cuối lớp một lượt.

Cô nhớ rõ trong tiêut thuyết Đàm Mặc học chung lớp vói bọn họ, Đàm Mặc muốn ngồi xe lăn, lại bởi vì bệnh tật cho nên luôn ngồi ở góc lớp.

Góc cuối nhất của phòng học, lẻ loi chỉ có duy nhất một cái bàn, hai chiếc ghế dựa của bàn phía trên cách bàn này thật xa, vách tường ngăn chặn hết ánh sáng, làm cho không gian càng hiện lên sự quạnh quẽ cùng với sự ồn ào của lớp học càng không hợp nhau.

Đàm Mặc còn chưa có tới.

Kiều Lam không biết nghĩ tới cái gì lại một lần nữa quay đầu xuống, sau đó quay lên lại bắt đầu viết văn, không chú ý tới ánh mắt hơi hơi kinh ngạc của Trần Diệu Dương. Một nam sinh nhỏ gầy từ ngoài tiến vào lớp học, gân cổ lên nói:"Vừa từ bên ngoài vào tao gặp được Đàm Mặc, bị người ta đụng phải"

Bút trong tay Liều Lam dừng lại.

"Đụng phải hả,ai lại dám đâm hắn a, bắt nạt người tàn tật à",có nhân đạo.

Nói xong mọi ngươi bên cạnh đều cười, nam sinh có vóc dáng nhỏ bé kia cũng vui vẻ hơn nửa ngày,"Hắn mới từ đường dành riêng cho người tàn tật đi lên, bên trong bỗng có một người lao ra, không phát hiện ra liền đụng phải, xe lăn lập tức lăn xuống dưới, các ngươi không biết đâu lúc đó rơi thật tàn nhẫn nha".

Bên cạnh có một nữ sinh cười ha ha vài tiếng,"Là bạn cùng lớp, phải hỗ trợ lẫn nhau, phải biết yêu quý người tàn tật biết không".

"Nhưng mà, ngươi không hỗ trợ đỡ hắn một chút."

"Không đỡ", nam sinh có vóc dáng nhỏ cười lớn xua tay,"Ai dám đỡ hắn, tao còn sợ bị lây bệnh đâu."

"Bệnh tâm thần cũng lây sao?"

"Tao con mẹ nó làm sao biết được."

"Ha ha ha kiến thức sinh học của mày chắc đều cho chó ăn hết rồi đi".

"Ngọa tào, còn có cái gọi là sinh học sao,
hay mày thử đi hỏi Đàm Mặc một chút xem bệnh tâm thần có truyền nhiễm hay không truyền nhiễm? Nếu bệnh tâm thần không truyền nhiễm thì hỏi xem động kinh có truyền nhiễm hay không?"

"Lão tử con mẹ nó bị điên mới cùng kẻ điên nói chuyện..."

Hầu hết tất cả mọi người đều cười, tiếng cười tràn ngập toàn bộ lớp học, cho đến khi Đàm Mặc xuất hiện, tiếng cười lúc này mới được dừng lại.

Thiếu niên gầy yếu tái nhợt lặng lẽ di chuyển xe lăn vào lớp học, không nói một tiếng, giống như không nghe được bất cứ thứ gì đi vào chỗ ngồi của mình, vách tường thật dày đem cả người hắn bao phủ dưới bóng tối.

Không có ai để ý đến hắn, không một ai nói với hắn một lời nào.

Toàn bộ phòng học vô cùng náo nhiệt, nhưng sự náo nhiệt này, cùng hắn không có chút quan hệ nào.

**********
Lảm nhảm xíu:

Bây giờ edid truyện mới biết mệt kinh khủng, có nhiều từ mình không biết dịch thế nào luôn, lên google tra cũng ko thấy, nên có một số từ mình sẽ cắt đi nhé.

Nếu bạn nào đọc bản CV thấy không giống lắm thì cũng đừng trách mình.

Bấm vote ủng hộ để mình có động lực nhé. 😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro