CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn về đêm của thành phố rực sáng chiếu xuống dòng đường tấp nập mọi người qua lại những chuyến xe  lướt  qua nhau vội vã.  Cả thành phố về đêm nhộn nhịp mà yên bình . Trái ngược với sự yên bình đó trong căn phòng Vip trên tầng cao nhất của khách sạn B&R  hiện tại vô cùng yên lặng  xen lẫn 1 mùi huyết tinh nồng đậm , chính giữa căn phòng là 1 cô gái trên tay còn cầm khẩu súng  chĩa vào đầu 1 người đàn ông đang quỳ ở nơi đó. Xung quanh ông ta là hàng loạt xác người ngổn ngang , mọi thứ tưởng chừng sẽ kết thúc thì đột nhiên cô lên tiếng phá tan sự  yên lặng đáng sợ đấy:

-"cuốn sổ đó ở đâu" - câu nói đơn giản ngắn gọn ấy  của cô lại  lạnh tới thấu xương làm cho người đàn ông đang quỳ dưới đất run sợ lắp bắp trả lời

-" ch ... chủ tử  làm ơn tha ... tha cho tôi đi tôi biết sai rồi... làm ơn ..."- ánh mắt cô sắc bén nhìn  Diêm Phúc  sát khí càng tỏa ra nồng đậm làm cho căn phòng đã lạnh nay còn lạnh hơn -"hửm.." cô kéo dài thanh âm làm cho ông ta run sợ lập tức trả lời 

-" ở ..ở ngân hàng BFF tủ số 3332 tôi đã để nó ở đấy  , chủ tử làm ơn tha cho tôi  đi tôi bị..." còn chưa kịp nói xong đã nghe 1 tiếng "păng" sắc  bén vang lên viên đạn "vui vẻ " gim vào trán ông ta , làm cho ông ta "nhẹ nhàng ' đi gặp ông bà 

-Cô  ko chút biểu tình quay lưng rời đi sau khi giết chết hắn . Ra khỏi khách sạn bước đi  nặng nề ko mục đích , ánh trăng trên cao chiếu xuống bóng dáng cô đơn của cô lướt qua dòng người tấp nập bỗng cô dừng lại từng giọt nước mắt lăn theo khóe mi ko kiểm soát . ko bt cô đã đi bao lâu rồi vô ý thức dừng lại tại đây nc mắt cô rơi ko kiểm soát đây là lần thứ 3 cô khóc trong suốt 18 năm qua 

~~~~~~~ta là dải phân cách hồi ức~~~~~~~~~~~~~~

Cô là Ngọc Tuyết Băng mồ côi cha mẹ từ nhỏ đk 1 tổ chức  nhận nuôi , trải qua huấn luyện đặc biệt của tổ chức bước đi trên xác của đồng đội sống .Trong hắc đạo Tuyết Băng đk mệnh danh "huyết lệ chi vương" - , 15 tuổi cô đã trở thành 1 sát thủ nổi tiếng ai ai cũng sợ khi nhắc đến tên cô .  Là 1 sát thủ cô ko đk có tình cảm nhg cô cg là con người.
Trong 1 lần hoàn thành nhiệm vụ vô tình đi ngang qua con hẻm thấy 1 người đàn ông khoảng 30-35 tuổi  trên người đầy vết thương quần áo rách tả tơi mặt mũi nhem nhuốc xen lẫn máu  điều đó cũng ko làm cho cô chú ý nhiều mà chủ yếu cô đang muốn  biết ông ta  đang cố  bảo vệ  thứ j ở trong góc tối kia dường như hoàn cảnh này có chút j đó quen mắt , trước mặt ông ta là khoảng 9-10 tên côn đồ , 1 tên trong số đó đang bước đến gần ông trên tay cầm con dao nhưng ông ta vẫn đứng đó che chắn đằng trước ko cho chúng làm tổn hại thứ đó. Khi tên côn đồ đến gần ông ta ra sức chống cự nhưng ko đánh lại hắn .  Hắn cầm con dao chuẩn bị  đâm vào tim ông thì tên cầm đầu ra lệnh "không cần giết ông ta tao còn cần dùng đến ông ta đi bắt đứa bé ra đây"  tên đó tuân lệnh rồi lôi từ trong góc ra 1 cô bé tầm 4-5 tuổi thì ra ông ta muốn bảo vệ đứa bé này . Bất chợt tim cô thắt lại , Tuyết  Băng cảm nhận được nỗi đau mà cô cố giấu trong suốt những năm qua đang từ ừ hiện lên ko muốn nhớ lại ( quá khứ của chị Băng mk sẽ kể sau nha) cô dứt khoát cầm lên khẩu súng lục lắp thêm đồ vào và chỉ trong 2s những tên côn đồ đó đã ngã xuống chúng chết ko kịp bt lý do tại sao . 
Sau cô đem người đàn ông và cô bé về nhà mình, sai người giúp  ông ta và cô bé băng bó chữa trị vết thương . Sau khi tỉnh dậy ông ta đã cầu xin cô cho ở lại , nhìn vào ánh mắt chân thành và đứa trẻ bên cạnh ông ta cô đã đồng ý cho họ ở lại bên cạnh mình  .

Sau đó cuộc sống của cô vẫn như thế trôi qua đi làm nhiệm vụ và trở về nhà nhưng có 1 điều đã thay đổi đó là trong nhà luôn có người chờ cô trở lại , cùng cô ăn cơm , chia sẻ niềm vui , ... Cô dần coi ông ta và đứa trẻ như người thân trong nhà trải  qua những tháng ngày hạnh phúc sau bao nhiêu năm làm sát thủ 

Nhưng niềm hạnh phúc đó chưa được bao lâu hì cô phát hiện cuốn số mà cả dòng họ gia đình của cô dùng cả mạng sống để bảo vệ bị lấy đi mà người đã trộm nó ko ai khác lại chính là ông ta Diêm Phúc . Cô không muốn tin vào điều này nhưng đó lại là sự thật nó làm cô đau khổ  . Cô cho người điều tra ông ta thì ra cô còn quá ngây thơ ông ta lại là 1 trong những  tên người hầu đã phản bội lại gia ộc cô năm đó . Sau khi biết được sự thật , sự tức giận , cơn khát máu của một sát thủ và con ác quỷ trong cô đã trỗi dậy . điên cuồng giết tất cả để thỏa mãn cơn đói khát  để cô có thể che đi nỗi sợ hãi nỗi đau trong sâu thẳm trái tim. khi tất cả chất đã chết chỉ còn lại ông ta và cô trong căn phòng này. Nhìn vào ánh mắt đó cô lại căm phẫn hơn căm phẫn trước sự ngu ngốc của bản thân tại sao lại có thể tin tưởng ông ta như vậy , tại sao  lại ngây thơ tin tưởng bản thân sẽ có được hạnh phúc đây.

~~~~~~~~~~kết  thúc hồi tưởng ~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trái tim đau nhói , nỗi cô đơn trong lòng , sự thất bại triệt để lau đi những giọt nước mắt trên mặt  . Cô lái xe đi đến  ngân hàng BFF nhìn vào chiếc tủ 3332 đôi mắt cô giờ đây chỉ là 1 màu đen tối chống dỗng ko có  1 tia sáng của sự sống nào  .Lấy lại cuốn sổ cô  tiếp tục lái xe đi ko mục đích  , đột nhiên đằng sau có rất nhiều chiếc xe khác đuổi theo cô chúng dồn sát xe cô , một cơn khát máu tưởng trừng đã biến mất lại từ từ xuất hiện cô đạp ga lái xe chạy đến trên đỉnh núi  thì dừng lại rồi xuống xe đối mặt với những người trc mặt ko hề sợ hãi lo lắng  có lẽ   giờ đây con ác quỷ đã hoàn toàn ngự trị trong cô . 

Cô đang bị bao vây trong mộ vòng tròn  khoảng 20 tên sát thủ 1 tên có vẻ là cầm đầu lên tiếng
-"Mau dao đồ trong tay cho ta ngươi sẽ có đường sống nếu ko thì đừng trách. HAHA"

-"đúng vậy mau dao ra đây đi  người  đẹp nếu  như cô ngoan ngoãn có khi bọn ta còn tha cho cô để cô hầu hạ bọn ta đó "-một trong số chúng dáng vẻ ngả ngớn  lên tiếng rồi nhìn cô bằng ánh mắt dâm tà . "haha lão nhị a nói phải đó thật ko ngờ mục tiêu lần này lại là 1 cô gái đẹp như vậy haha" - tất cả bọn chúng đều nhìn cô bằng ánh mắt dâm tà .

-"haha, muốn ta ngoan ngoãn giao  đồ, còn muốn ta phục vụ các ngươi?"- cô khinh thường hỏi lại bọn chúng .
-"đúng vậy người đẹp"-tất cả bọn chúng đều lên tiếng cười cợt trả lời cô

-"ahahaha............người dám đứng trước ta nói câu đó đều đã xuống địa ngục rồi " vừa dứt lời cô liền rút khẩu súng dưới chân ra hạ gụ tất cả bọn chúng trong vòng 1p30s những xác chết ngổn ngang vây xung quanh cô cũng ko ảnh ảnh hưởng đến cô . Tuyết Băng ko mảy may bước qua chúng     đứng trước bờ vực lãnh lẽo từng cơn gió thổi qua mặt làm ý chí của cô dần thanh tỉnh 

Cô mải mê nhìn lên bầu trời mà ko biết rằng nguy hiểm đang cận kề 1 tên trong số chúng đứng dậy giơ khẩu súng lên nhắm về phía cô, trực giác của sát thủ nhắc nhở cô có nguy hiểm  , xoay người lại nhưng đã quá muộn viên đạn bay thẳng tới im cô nó đau rất đau đó là điều cuối cùng cô cảm nhận đk trước khi mất đi ý thức .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#naml347