Chương 19: Rớt mặt nạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi lời của Đoạn Tích vừa dứt, xung quanh lập tức rơi vào yên lặng chết chóc.

Một lúc lâu sau, Bắc Thần Tinh hé môi mỏng, hỏi từng chữ: "Ngươi, rốt cuộc là ai?"

"Ngươi thực sự không biết ta là ai sao?" Đoạn Tích nhìn vào mắt hắn, "Ta là Đoạn Vân."

"Đoạn Vân?" Bắc Thần Tinh cười, thả tay đang nắm cổ nàng ra, "Đoạn Vân đã chết rồi, Thiên Địa Hồi Huyền Trận cũng không thu hồi được hồn phách của nàng, chứng tỏ đã sớm tan biến, ngay cả tái sinh cũng không thể. Ngươi nói ngươi là Đoạn Vân?"

"Đúng vậy, ta thật sự là Đoạn Vân, ngươi không thể giết ta." Đoạn Tích vừa nói vừa lùi lại.

"Ngươi có bằng chứng gì?" Bắc Thần Tinh ung dung nhìn nàng, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ phong lưu.

Yêu nghiệt. Đoạn Tích nhếch miệng, suy nghĩ một lát rồi lấy từ trong ngực ra một cái khăn tay: "Đây là bằng chứng."

Bắc Thần Tinh nhận lấy, từ từ mở ra từng lớp, một miếng bánh táo đen thui lập tức hiện ra. Hắn hơi sững lại, tiếp theo trên con đường nhỏ vang lên tiếng hét của Đoạn Tích như tiếng lợn bị giết: "Cứu mạng! Ma Tôn giết người!"

Bắc Thần Tinh: "..."

Trong lúc hắn còn ngẩn người, nàng đã chạy xa, Bắc Thần Tinh tức giận cười, không do dự rút đao dài ra, chém thẳng về phía nàng.

Đoạn Tích cố gắng chạy về phía trước, sắp ra khỏi con đường nhỏ thì cảm thấy sau lưng lạnh buốt, nàng thét lên rồi ngã xuống đất. Trong lúc lăn tròn, vang lên tiếng thanh kiếm va vào nhau.

Đoạn Tích không bận tâm đứng dậy, ngay lập tức quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Tạ Đạo Khanh không biết xuất hiện từ lúc nào, đang đánh nhau kịch liệt với Bắc Thần Tinh.

Cả hai đều là những kẻ mạnh nhất thế gian, tiếng chiến đấu nhanh chóng thu hút sự chú ý của người khác. Khi Tạ Thiên Vũ dẫn các trưởng lão từ các ngọn núi đến, Đoạn Tích vẫn ngồi trên đất xem kịch, vừa thấy Tạ Thiên Vũ thì làm mặt khổ sở: "Sư phụ."

"Chuyện gì xảy ra?" Tạ Thiên Vũ lao tới.

"Ma Tôn muốn giết ta." Đoạn Tích mặt đầy hoảng hốt, "May mà sư bá đến sớm, nếu không ta đã chết rồi."

"Quá đáng!" Tạ Thiên Vũ giận dữ, lập tức tham gia vào trận chiến, các trưởng lão khác thấy vậy cũng bắt đầu ra tay.

Mặc dù công lực của Tạ Thiên Vũ và mọi người không bằng Bắc Thần Tinh, nhưng trong trận chiến vẫn có Tạ Đạo Khanh, một mình đối phó với hắn đã đủ khó khăn, thêm những người khác càng làm cho Bắc Thần Tinh bị vây hãm. Lại nhìn thấy Đoạn Tích, nha đầu còn đang thích thú xem kịch.

Bắc Thần Tinh thầm nguyền rủa, lạnh lùng quay đầu bỏ chạy. Các ma tướng đến gặp hắn, cũng nhanh chóng rời đi.

Thế giới đột nhiên yên tĩnh lại, Tạ Thiên Vũ lập tức quay lại: "Ngươi không sao chứ?"

"Có sao." Đoạn Tích vừa nói vừa ngẩng đầu, dấu vết trên cổ rất rõ ràng.

"Khốn nạn!" Tạ Thiên Vũ chửi thề.

Đoạn Tích sờ mũi, đang định an ủi nàng thì Tạ Đạo Khanh tới, một tay nhấc nàng từ dưới đất lên, một tay ôm eo nàng, tay kia đặt lên vết hằn trên cổ nàng.

Người nắm cổ từ Bắc Thần Tinh đổi thành Tạ Đạo Khanh, Đoạn Tích cảm thấy nguy hiểm, nhưng may mắn hắn chỉ nhẹ nhàng xoa, xóa đi vết hằn trên cổ nàng.

Tạ Đạo Khanh buông tay, Đoạn Tích lặng lẽ thở phào, quay đầu nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Tạ Thiên Vũ.

"Trễ rồi, trở về nghỉ ngơi đi." Nàng ấy nói.

Đoạn Tích đáp một tiếng, ngoan ngoãn theo nàng ấy trở về Thiên Phật Các.

Đại hội thí luyện chỉ diễn ra trong hai ngày là kết thúc, sau khi người của Ma giới rời đi, cuộc sống của Đoạn Tích hoàn toàn trở lại như cũ.

Không đúng, cũng có chút khác biệt. Nàng là người duy nhất trong đại hội thí luyện cầu xin tha mạng, vậy nên cũng vô tình trở nên nổi bật nhất. Sau những lời khen ban đầu, một số người bắt đầu thì thầm rằng hành động đó là quá đáng, không phù hợp với thân phận tương lai của nàng là phu nhân tông chủ.

Tất nhiên, những tin đồn này không truyền vào Thiên Phật Các, vì mọi người ở đó đều bận rộn chuẩn bị của hồi môn.

"Ta nghĩ người tu tiên chúng ta thực ra không cần quan tâm quá nhiều đến những thứ này." Đoạn Tích nhìn Diêu Linh bận rộn, không nhịn được ám chỉ.

Diêu Linh nhìn nàng một cái: "Ngươi biết gì, đây là sư phụ ngươi chuẩn bị để ngươi có mặt mũi."

"Như vậy có phải quá phô trương không? Ta nghĩ không cần thiết." Đoạn Tích tiếp tục ám chỉ.

Diêu Linh suy nghĩ ba giây, giơ tay gõ vào đầu nàng: "Đây mà là phô trương?"

Đoạn Tích cười khẽ, không tranh cãi với bà, xắn tay áo lên sờ soạng trong đống của hồi môn, cuối cùng lấy ra hai hộp gỗ.

"Ngươi không giúp được gì thì đừng có gây rối." Diêu cô cô chống nạnh, "Về phòng đi."

Đoạn Tích cười trừ, nhưng lại quay đầu rời Thiên Phật Các, đi qua một đoạn đường dài, cuối cùng đến trước một căn nhà.

Cốc cốc cốc, gõ cửa ba tiếng, bên trong vang lên giọng nói buồn bã: "Vào đi."

Đoạn Tích đẩy cửa vào, A Sơn nhìn thấy nàng thì sững sờ: "Đồ ngốc."

Đoạn Tích cười khúc khích dựa vào khung cửa: "Sao chỉ có ngươi ở đây?"

"Y sĩ đi xem các sư huynh khác rồi." A Sơn hơi ngượng ngùng. Hắn là đệ tử ngoại môn của Cửu Phong, lại thua trận, có thể ở lại chủ phong dưỡng bệnh vài ngày đã là may mắn lắm rồi, y sĩ không quan tâm cũng không dám nói gì.

Đoạn Tích cũng đoán được lý do, cười bước tới: "Cái này cho ngươi."

"Gì vậy?" A Sơn nghi ngờ nhận lấy, mở hộp ra rồi kêu lên, "Đây là linh dược cao cấp, ngươi lấy trộm ở đâu ra vậy?"

Đoạn Tích nhíu mày: "Lấy trộm cái gì, đây là sư phụ ta cho."

A Sơn sững lại, sau đó mới nhớ ra thân phận của nàng, liền lúng túng: "Thật, thật sự cho ta?"

"Không phải ta đã nói rồi sao, sau này sẽ trả lại ngươi gấp đôi." Đoạn Tích mỉm cười, "Hai hộp này, một là thuốc trị thương, một là linh đan, sau khi dùng có thể giúp ngươi tiến bộ trong tu vi. Ngươi có căn cơ tốt, ta nghĩ rằng tương lai đạt Kim Đan cũng không khó."

Kim Đan à. A Sơn không dám tưởng tượng, quay qua nhìn Đoạn Tích, chỉ cảm thấy nàng dường như đang tỏa sáng: "Đồ ngốc, ngươi hình như thông minh hơn rồi."

"Thật sao? Có thể do phong thủy của chủ phong tốt." Đoạn Tích chớp mắt, tán gẫu với hắn ta một lát rồi rời đi.

Sau khi nàng đi, A Sơn nhìn hai hộp linh đan, đang say mê thì bỗng có một cái bóng che trước mặt. Hắn tangẩng đầu nhìn, nhận ra người đó thì giật mình mở to mắt.

Sau khi trở về phòng, Đoạn Tích lại vẽ một chiếc gương để quan sát khuôn mặt mình, càng nhìn càng thấy giống mình trong hiện thực. Nàng thở dài, nằm thẳng trên giường, không biết đang nghĩ gì.

Lễ thành hôn định vào ngày thứ năm sau khi đại hội Tiên Ma kết thúc, đêm trước khi thành thân, Tạ Thiên Vũ lại tìm đến Đoạn Tích.

"Ngươi thực sự muốn kết hôn?" Nàng ấy hỏi, gương mặt phức tạp.

Đoạn Tích chớp mắt: "Sư bá cũng khá tốt."

"Nếu đã quyết định, ta sẽ không ngăn cản." Tạ Thiên Vũ hiếm khi không dài dòng, quay người đi, nhưng khi đến cửa nàng ấy bỗng dừng lại, liếc nhìn nàng nói nhỏ: "Dù có chuyện gì ta cũng sẽ bảo vệ ngươi."

Đoạn Tích hơi ngạc nhiên, rồi không nhịn được cười khẽ.

Trăng lên rồi trăng xuống, trời dần sáng.

Mặc dù đã quyết định đơn giản hóa nghi lễ, nhưng các trưởng lão và đệ tử từ các phong vẫn đến sớm, toàn bộ chủ phong náo nhiệt khác thường. Nghi lễ diễn ra vào buổi tối, vì vậy gần như ồn ào cả ngày. Dù vậy, Diêu cô cô vẫn không hài lòng: "Vẫn không đủ, lẽ ra phải mời tất cả khách khứa khắp thiên hạ, nhưng..."

Bà dường như nhớ đến người xưa, bỗng nhiên sinh ra một chút buồn bã.

Đoạn Tích chủ động đổi chủ đề: "Hôm nay không có người ngoài đến chứ?"

"Không, đều là người nhà." Diêu cô cô hồi phục tinh thần.

"Thế thì tốt." Đoạn Tích thở phào nhẹ nhõm, thấy Diêu cô cô nhìn nàng, lập tức cười ngây thơ, "Dù sao ta lập khế ước với sư bá cũng không tốt cho danh tiếng của ngài ấy, người biết càng ít càng tốt."

"Đứa trẻ ngốc, đã nói là ngươi nghĩ nhiều rồi." Diêu Linh cười. Tu Tiên Giới bao dùng với cường giả, thế gian bao dung với nam nhân, mà Tạ Đạo Khanh là một nam nhân siêu mạnh, dù tục huyền nhưng trong mắt người khác vẫn là giữ mình cho phu nhân đã mất hai mươi năm, như vậy là đủ rồi.

Trong lúc hai người trò chuyện, Tạ Thiên Vũ bước vào, nhìn Đoạn Tích đã thay đồng phục đồ đệ thành váy, trong mắt thoáng qua vẻ mơ màng.

"Sư phụ, ta đã chuẩn bị xong rồi." Đoạn Tích chủ động nói.

Tạ Thiên Vũ tỉnh lại, nhìn nàng một cái: "Vậy thì đi thôi."

"Vâng."

Đoạn Tích đáp, đi theo nàng ấy ra khỏi Thiên Phật Các, dưới ánh sáng linh hỏa đến Thượng Thanh Viện.

Trong Thượng Thanh Viện, ngọn lửa nhỏ lơ lửng trong không trung, như những ngôi sao phóng đại mười lần. Các loại cây hoa nở rực rỡ khác mùa, thêm phần vui vẻ cho căn nhà lạnh lẽo không dán chữ hỉ.

Khi Đoạn Tích xuất hiện, mọi người đều im lặng, hoặc ngưỡng mộ, hoặc ghen tị, hoặc tò mò nhìn nàng từng bước đi về chính sảnh.

Tạ Đạo Khanh đứng trong sảnh, vẫn mặc bộ đồ đen không khác gì ngày thường, thấy nàng tới, trong mắt hắn không có chút gợn sóng, cho đến khi nàng tới gần, hắn mới đưa tay ra.

Đoạn Tích lặng lẽ đặt tay lên, để hắn nắm trong tay.

Trong Tu Tiên Giới, không cần bái thiên địa, chỉ cần hòa nhập thức hải, đánh dấu dấu ấn của nhau. Quá trình này không quá khó, nhưng thực lực của Tạ Đạo Khanh quá mạnh, khi thức hải vừa chạm vào, chân Đoạn Tích đã mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống đất. May mắn thay, Tạ Đạo Khanh kịp thời đỡ lấy eo nàng, kéo nàng vào lòng.

"Xong chưa?" Đoạn Tích thở hổn hển hỏi, sau đó nghe thấy tiếng chúc mừng, kiểm tra thức hải của mình, đã nhiễm mùi của Tạ Đạo Khanh.

Thế là đã lập khế ước xong.

Nàng hít sâu một hơi, đối mặt với lời chúc mừng của mọi người, không quên lén kiểm tra chìa khóa của Tàng Bảo Các, xác nhận đã được kích hoạt, tâm trạng vui vẻ.

Dù là Tu Tiên Giới hay thế gian, thành hôn là một việc vui vẻ đáng được chúc mừng. Dù mọi người có ý kiến gì về Đoạn Tích - phu nhân tông chủ tương lai, nhưng lúc này họ vẫn vui vẻ, Thượng Thanh Viện tổ chức một bữa tiệc lớn, náo nhiệt vô cùng.

Dù là náo nhiệt, nhưng không ai dám đùa cợt Tạ Đạo Khanh, vì vậy xung quanh hắn luôn lạnh lẽo, Đoạn Tích là người duy nhất trong phạm vi năm bước, cũng buồn chán đến cực điểm.

"Đói không?" Tạ Đạo Khanh đột nhiên hỏi.

Đoạn Tích tỉnh lại: "Không đói."

Tạ Đạo Khanh không nói gì nữa.

Người này, càng ngày càng cứng nhắc. Đoạn Tích bỗng nhớ lại thiếu niên mắt đỏ hoe làm nũng ngày xưa.

Hai người im lặng ngồi trong sảnh, không giống một đôi đạo lữ mới lập khế ước, mà giống một đôi phu thê già ở thế gian, lúc nào cũng sẵn sàng ly hôn. Đoạn Tích đang suy nghĩ có nên phá vỡ sự im lặng không, thì từ xa đột nhiên truyền đến một luồng ma khí dao động, tiếp theo là tiếng phù truyền âm vang lên trong không khí.

"Lưu trưởng lão, Ma giới tấn công, đệ tử Lục Phong xin chi viện."

"Không xong rồi sư phụ, Bắc Thần Tinh đến rồi."

Tiếng cầu cứu vang lên không ngừng, kèm theo địa chấn từ các phong khác. Toàn bộ cao thủ Thượng Thanh Viện lúc này đều ở chủ phong, nghe vậy lập tức giật mình, không suy nghĩ vội quay về phong mình hỗ trợ.

Gần như cùng lúc, Bắc Thần Tinh dẫn các bộ tướng tấn công thẳng vào chủ phong.

Kết giới bảo vệ của Thượng Thanh Viện dưới cuộc tấn công từng chút từng chút vỡ ra, sắp sửa bị phá. Trong lúc hỗn loạn, Tạ Đạo Khanh ra ngoài củng cố kết giới, Tạ Thiên Vũ cũng lao vào chính sảnh, đưa Đoạn Tích trở về Thiên Phật Các.

"Bên ngoài phòng ngươi có kết giới bảo vệ, ta không trở về thì đừng ra ngoài." Tạ Thiên Vũ dặn dò xong vội vã quay đi.

Đoạn Tích nhìn nàng ấy rời đi, âm thầm thở phào nhảy ra cửa sổ, lặng lẽ trở về Thượng Thanh Viện.

Lúc này, mọi người ở Thượng Thanh Viện đều đã đi đối đầu với Bắc Thần Tinh, nàng đi thông suốt không trở ngại, nhanh chóng dùng chìa khóa mở cửa Tàng Bảo Các.

Tàng Bảo Các thuộc về các đời tông chủ, chỉ có tông chủ và phu nhân mới có thể mở, ban đầu Đoạn Tích dự định sẽ phá cửa, nhưng chắc chắn sẽ gây chú ý. Bây giờ có thể dùng chìa khóa để mở là kết quả tốt nhất.

Sau khi mở cửa, nàng tập trung tinh thần, dựa vào khí tức đã để lại trước đó tìm vị trí của Khuy Thiên Kính, đôi mắt sắc lại, vươn tay, chiếc gương nhỏ rơi vào lòng bàn tay.

Khuy Thiên Kính bên ngoài cũ kỹ, giống một chiếc gương đồng bình thường, nhưng chứa đựng sức mạnh vô biên, chỉ cần cầm trong tay đã cảm thấy nặng nề. Mà một linh khí thượng cổ như vậy, giờ đây đã có hai vết nứt.

Có người đã sử dụng nó sau nàng... Đoạn Tích nhíu mày, đang định cầm Khuy Thiên Kính rời đi thì cảm thấy một áp lực quen thuộc đang tiến đến gần.

Nàng thầm kêu không ổn, trong đầu lập tức lóe lên một ý nghĩ.

Khuy Thiên Kính chỉ có thể sử dụng một lần nữa, nếu lúc này thất bại, sẽ không còn cách nào quay lại.

Đoạn Tích cảm thấy nguy cơ cận kề, dù Tạ Đạo Khanh đã đến trước cửa, nàng cũng không nghĩ đến việc trốn thoát, cắn ngón tay nhỏ máu lên gương, sau đó đưa ý nghĩ vào trong gương.

Cửa lớn đổ vỡ, Tạ Đạo Khanh xuất hiện giữa ánh lửa, giọng nói không có chút gợn sóng: "Ngươi làm gì ở đây?"

Đoạn Tích nuốt nước bọt, định viện lý do, thì trên Khuy Thiên Kính hiện ra một dòng chữ chỉ nàng mới thấy. Nàng lập tức mở to mắt, đầu óc trống rỗng.

"Không phải ngươi đã trở về Thiên Phật Các rồi sao, tại sao lại còn quay lại." Tạ Đạo Khanh từng bước tới gần, "Ngươi muốn gì, nói với ta, ta sẽ giúp ngươi tìm."

Đoạn Tích ngẩng đầu, đối mặt với hắn, sắc mặt thay đổi. Đoạn Tiểu Ngư ngây ngô trong nháy mắt đã biến mất, chỉ còn lại Đoạn Vân - Đoạn tông chủ luôn tự tin, luôn bình thản.

"Tạ Đạo Khanh, đã lâu không gặp, thật khó cho ngươi đã kiên nhẫn đóng kịch với ta lâu như thế." Nàng cười nhẹ, không khác gì trước đây.

Tạ Đạo Khanh lặng lẽ nhìn nàng một lúc lâu, trong mắt lóe lên một tia mê đắm điên cuồng.

Trên Khuy Thiên Kính vẫn hiển thị dòng chữ chỉ có Đoạn Tích có thể nhìn thấy.

"Bị đâm mười bảy nhát sẽ được về nhà, hiện tại mới chịu một nhát, còn lại mười sáu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro