Chương 26: Ra đi không lời từ biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoạn Tích chưa từng biết rằng thần giao có thể khiến người ta đau đớn như vậy, cũng chưa từng nghĩ rằng thức hải của một người có thể tồi tệ đến thế.

Đó là một sa mạc hoang vu, những ngọn núi dã thú chồng chất quanh năm bị thiêu đốt bởi ngọn lửa lớn, dòng sông chảy toàn mủ máu, mảnh đất cháy đen khi bị nghiền nát sẽ lộ ra lớp thịt đỏ tươi cùng với các mạch máu. Thức hải như vậy, chỉ cần một lần bước vào đã khiến người ta khó mà chịu nổi, vậy mà Tạ Đạo Khanh đã sống cùng với nó suốt nhiều năm.

Nỗi đau đớn cực độ hòa quyện với niềm vui sướng, cuối cùng nỗi đau dần dần lấn át niềm vui, Đoạn Tích gần như bị thất tình lục dục, hỉ nộ ái ố của Tạ Đạo Khanh thiêu đốt, rồi hóa thành tro bụi.

Nỗi đau của hắn sâu sắc như một vực thẳm vô hình, không ngừng kéo nàng cùng chìm vào đó, mà nàng cũng dần lạc lối trong sự sa ngã này, buông thả bản thân để cùng hắn quấn quýt, cảm thông, cùng hướng đến sự kết thúc.

Khi thần thức bắt đầu tan rã, cấm chế tự cứu trong cơ thể nàng một lần nữa phát huy tác dụng, ép nàng phải tỉnh táo trở lại. Đoạn Tích hoảng hốt, sau khi nhận ra lại vội vàng đấu tranh, cưỡng ép đổ một dòng suối mát vào thức hải nóng rực của Tạ Đạo Khanh.

Cơn đau được giảm bớt đôi chút, Tạ Đạo Khanh hồi phục lại một chút lý trí. Đoạn Tích không dám dừng lại mà tiếp tục trị liệu cho hắn, dù Nguyên Anh của nàng không thể sánh với tu vi Đại Thừa, chỉ như muối bỏ bể, nhưng ít nhiều cũng giúp giảm bớt nỗi đau cho hắn.

Cứ thế hết lần này đến lần khác, chịu đựng nỗi đau sắp tan thành mảnh vụn, cuối cùng nàng cũng hoàn toàn ngất đi khi trời vừa rạng sáng.

Khi tỉnh lại, vẫn là buổi sáng, Đoạn Tích cảm nhận linh lực tràn đầy trong cơ thể mình, rồi cúi đầu nhìn xuống cánh tay.

Y phục đã được thay, dưới ống tay áo cũng không còn vết thương mới, có lẽ chỗ bị thương ban đầu giờ đã lành lặn hoàn toàn.

Trong căn phòng tối, mọi thứ đều trở lại như ban đầu, ngay cả vết kiếm trên tường cũng biến mất, bàn trang điểm vỡ vụn đã lành lại, chiếc gương Khuy Thiên vẫn nằm yên trên đó. Đoạn Tích chớp mắt, ngước nhìn Tạ Đạo Khanh đang ngồi đả tọa bên bàn: "Ta đã ngủ bao lâu rồi?"

"Năm ngày." Tạ Đạo Khanh đáp.

Đoạn Tích khẽ gật đầu, cúi xuống lập tức thấy chiếc khóa hồn đang trói trên mắt cá chân.

Thế đấy, bao nhiêu công sức vất vả, một đêm lại quay về điểm xuất phát. Nàng khẽ nhếch miệng, đang lúc không biết làm sao thì góc áo của Tạ Đạo Khanh đã hiện ra trước mặt nàng, nàng ngước lên, đối diện với ánh mắt u ám của hắn.

"Có đói không?" Hắn bình thản hỏi, như thể chuyện đêm đó chưa từng xảy ra.

Phản ứng của hắn khiến Đoạn Tích có chút ngỡ ngàng, còn tưởng rằng mình đã nhớ nhầm, nhưng nhanh chóng phản ứng lại: "Ngươi tỉnh lại hồi nào vậy?"

"Sau khi làm ngươi bị thương."

Chỉ nói năm chữ, rồi im lặng. Đoạn Tích thăm dò: "Ngươi không hỏi sao?"

"Không cần thiết," Tạ Đạo Khanh lên tiếng: "Ta vốn không nên mong đợi quá nhiều."

Đoạn Tích ngừng một chút, với vẻ bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi, lại lừa ngươi thêm lần nữa."

Nàng vốn định sử dụng Mạn Đà Yêu Phấn ngay từ đầu, nhưng nghĩ đến mối quan hệ lúc đó vốn đã tồi tệ, hắn đã có sự chuẩn bị trong lòng, dù có bị kích thích bởi ảo giác cũng tuyệt đối không dễ dàng mất lý trí, chưa kể muốn hạ độc một tu sĩ Đại Thừa đầy cảnh giác quả thực khó như lên trời.

Để thành công hạ độc và để thuốc phát huy tối đa hiệu quả, nàng chỉ có thể từng bước tiến hành, khiến hắn dần dần buông bỏ sự đề phòng, tin rằng nàng thực sự muốn cùng hắn sống một cuộc sống yên bình, sau đó tung đòn chí mạng, buộc hắn mất hết lý trí rồi giết chết nàng.

"Ngươi hận ta." Trong sự yên lặng, Tạ Đạo Khanh đột nhiên lên tiếng.

Đoạn Tích ngừng lại: "Ta không có."

"Ngươi hận, nên dù có chết, ngươi cũng muốn đùa bỡn ta, làm tổn thương ta, muốn xem ta đau đớn đến mức nào," Tạ Đạo Khanh nhìn nàng chăm chú, đôi mắt đen như mực: "Giờ ngươi đã thấy rồi, có vui không?"

Đoạn Tích nhếch miệng, không biết phải nói gì.

Tạ Đạo Khanh bế nàng lên, nhẹ nhàng đặt lên đùi, một tay vuốt ve từ bắp chân lên trên dưới làn váy. Đầu ngón tay lướt qua mang theo chút ngứa ngáy, Đoạn Tích co rúm lại, vô thức nắm chặt lấy áo hắn.

"Xin lỗi." Nàng cắn răng, khó khăn mở lời.

"Không cần xin lỗi, dù sao ngươi mới là người đau khổ nhất." Tạ Đạo Khanh nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, chạm một chút rồi tách ra, từng chút một, như thể họ thật sự là cặp phu thê thân mật nhất trên thế gian: "Ghét ta, căm hận ta, nhưng vẫn phải ở lại bên ta, nở rộ trên tay ta, thật nhục nhã phải không?"

Đoạn Tích ngừng thở, lồng ngực phập phồng càng mạnh hơn, nàng cố nuốt tiếng rên trong cổ họng, run rẩy mở miệng: "Từ giờ ta sẽ không, không lừa dối tình cảm của ngươi nữa."

"Lừa đi, ta không bận tâm." Tạ Đạo Khanh tựa trán mình vào trán nàng, cưỡng ép đổ thần thức của hắn vào nàng.

Đoạn Tích nghẹn thở, bị buộc quên đi lý trí trong chốc lát.

Sau khi kết thúc, nàng vẫn cuộn tròn trong lòng Tạ Đạo Khanh, khóe mắt còn đọng nước, chỉ cần chớp mắt nước đã thấm vào áo hắn, lan ra những vệt nước nhỏ.

Khi lý trí trở lại, nàng hít một hơi thật sâu: "Ta nói thật đấy, Tạ Đạo Khanh, ngươi không nợ ta, ngược lại ta còn phụ lòng ngươi nhiều, dù có lý do bất đắc dĩ nhưng ngươi chắc chắn là người bị hại nhiều nhất. Đừng đấu đá nhau nữa, chúng ta thẳng thắn mà nói chuyện được không?"

"Ngươi lại muốn làm gì?" Tạ Đạo Khanh lạnh lùng hỏi, sau lần lừa dối thứ hai hắn đã hoàn toàn mất hết niềm tin.

Đoạn Tích cũng biết rằng việc khôi phục lòng tin là vô cùng khó khăn, nhưng kể từ đêm thành công với một nhát kiếm, mong muốn trở về nhà của nàng càng mãnh liệt hơn.

Đối diện với câu hỏi của Tạ Đạo Khanh, nàng định xuống khỏi đùi hắn để nói chuyện rõ ràng, nhưng vừa cử động tay hắn đã giữ chặt lấy eo nàng, như thể muốn bóp nát nàng.

Thôi được.

Đoạn Tích thở dài trong lòng, ngước mắt nhìn hắn: "Ta đã vào thức hải của ngươi, thảo nào ngươi có tu vi Đại Thừa mà luôn không thể kiểm soát linh lực vì thần hồn của ngươi bị tổn thương nặng nề, ngươi chắc cũng biết điều này rồi chứ?"

Tạ Đạo Khanh giữ vẻ bình thản, hiển nhiên là hắn biết tất cả.

Đoạn Tích không hỏi thêm những điều vô ích như có phải do nàng hay không, chỉ nghiêm túc nhắc nhở: "Ngươi có tu vi Đại Thừa, dù thần hồn bị tổn thương cũng đủ để ngươi chống đỡ đến khi phi thăng, nhưng ngươi lại phải chịu nghiệp hỏa hai lần mỗi tháng, điều này thật nguy hiểm. Nếu lỡ như có lần nào không may, ngươi sẽ bị nghiệp hỏa thiêu thành tro bụi không còn cơ hội chuyển sinh, ngươi cũng biết điều này chứ?"

Nếu nàng biết sớm rằng thần hồn của hắn không toàn vẹn, trước đây nàng chắc chắn không dám sử dụng Mạn Đà Yêu Phấn, khiến tình trạng của hắn càng thêm trầm trọng.

Tạ Đạo Khanh lặng lẽ nhìn nàng, cố tìm kiếm một tia vui sướng từ khuôn mặt nàng, nhưng sau một lúc lâu, hắn chỉ thấy sự lo lắng.

"Ngươi luôn diễn giỏi như vậy." Rõ ràng vừa mới bị lừa gạt mà hắn vẫn có một khoảnh khắc mơ hồ.

Đoạn Tích giả vờ như không nghe thấy, sau khi yên lặng một lúc mới lên tiếng: "Nghiệp hỏa là do thiên đạo giáng xuống, chưa từng nghe nói có cách hoàn toàn giải quyết, trừ khi ngươi phi thăng thành thần, thức hải tái sinh, linh phủ lẫn linh căn cũ đều tiêu tan, mới có thể thoát khỏi nghiệp hỏa, không còn lo lắng về việc hồn phi phách tán. Tạ Đạo Khanh, có lẽ ta có thể giúp ngươi."

Tạ Đạo Khanh khẽ động trong mắt, nhìn nàng bằng ánh mắt thờ ơ.

Coi như là sự hồi đáp, Đoạn Tích tiếp tục cố gắng: "Ngươi hiện giờ đã ở giai đoạn cuối của Đại Thừa, có lẽ chỉ thiếu một bước nữa thôi. Ta có thể trao linh đan Nguyên Anh của ta cho ngươi, giúp ngươi phi thăng, ngươi thấy sao?"

Nói xong, sợ hắn không đồng ý, Đoạn Tích vội vàng bổ sung: "Ngươi chẳng phải cảm thấy việc dây dưa với ta rất đau khổ sao? Thường trong quá trình phi thăng có thể lựa chọn, nếu ngươi muốn đoạn tình tuyệt ái, từ nay sẽ không còn bị tình cảm ràng buộc, không còn lo lắng bất an, điều này đối với ngươi là một điều rất tốt, ngươi không có lý do để từ chối, đúng không?"

Nghe thấy cụm từ "điều rất tốt", trong mắt Tạ Đạo Khanh lóe lên một tia chế nhạo: "Móc linh đan ra, ngươi chỉ còn con đường chết."

"Nếu có thể giúp ngươi, ta chết cũng cam lòng." Đoạn Tích luôn nói những lời dễ nghe một cách tự nhiên.

Tạ Đạo Khanh nhìn chằm chằm nàng, một lúc sau mới chậm rãi hỏi: "Ngươi muốn gì?" Đến cả chết nàng cũng cam lòng, rốt cuộc nàng muốn đạt được gì từ hắn?

Khi nghe hắn chủ động hỏi câu này, mắt Đoạn Tích sáng lên, nhưng khi nàng vừa định mở miệng thì ngực đột nhiên đau nhói.

"A!" Nàng nắm chặt lấy cổ áo, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra.

Tạ Đạo Khanh nhận ra sự bất thường của nàng, sắc mặt thay đổi, một luồng linh lực tinh thuần nhanh chóng xông vào cơ thể nàng.

Cơn đau dần dần giảm bớt cho đến khi biến mất, Đoạn Tích như thể vừa được kéo ra khỏi nước, cuộn tròn trong lòng hắn run rẩy.

Tạ Đạo Khanh nắm lấy cổ tay nàng, một luồng linh lực thâm nhập vào kinh mạch, tuần hoàn một vòng trong cơ thể nàng, lập tức hắn trầm mặt: "Ngươi hoàn toàn không sao."

"Ừ, ta không sao, ta chỉ giả vờ thôi." Giọng Đoạn Tích run rẩy, khuôn mặt tái nhợt yếu ớt, nhìn thế nào cũng không giống đang giả vờ.

Nàng định nói rằng hắn nên đâm nàng mười lăm nhát kiếm, nhưng không lẽ phải thay đổi cách nói? Sau khi suy nghĩ kỹ, Đoạn Tích lại mở lời: "Ta muốn ngươi..."

Cơn đau lại ập đến.

Tạ Đạo Khanh nhìn khuôn mặt hơi biến dạng của nàng, lạnh lùng nhắc nhở bản thân rằng nàng chỉ đang giả vờ, nhưng vẫn không kiềm chế được mà truyền linh lực vào cơ thể nàng.

Một khắc sau, Đoạn Tích vô hồn nhìn lên trần nhà tối om, trong lòng phẫn nộ lại bực bội.

Trước đây khi nàng mới biết cách về nhà, nàng còn có thể kích thích hắn bằng lời nói để hắn giết nàng, nhưng bây giờ nàng muốn nói những lời tương tự lại không được nữa, rõ ràng thiên đạo chết tiệt này đang chơi xỏ nàng.

Không thể nói hắn đâm nàng mười lăm nhát kiếm, cũng không thể nói giết nàng, thì còn gì có thể nói nữa? Đoạn Tích không cam lòng nhìn Tạ Đạo Khanh.

Tạ Đạo Khanh im lặng một lúc, bản năng muốn bảo nàng im miệng, nhưng vẫn nghe nàng nói: "Ngươi có thể..."

Chết tiệt! Ngươi có thể dùng Quyển Vân kiếm nhẹ nhàng đâm ta mười lăm nhát được không? Vậy mà câu này cũng không thể nói ra!

Sau khi chịu đựng cơn đau, Đoạn Tích yếu ớt nhìn vào Khuy Thiên Kính, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Thiên đạo yêu cầu trước và sau khi tái sinh phải chịu đủ mười bảy nhát kiếm, chắc chắn không ngờ rằng nàng sẽ gặp lỗi, vết thương trên cánh tay cũng được tính là một nhát, vì vậy đã cố tình ngăn chặn mọi con đường tiết lộ thiên cơ.

Thiên đạo chết tiệt! Quy tắc thế giới chết tiệt!

Đoạn Tích lặng lẽ nguyền rủa trong lòng, hoàn toàn từ bỏ ý định.

Viết thư, nhờ người khác truyền đạt... những cách này nàng đã thử vô số lần ở kiếp trước, ngay cả nói cũng không thể, huống chi là những cách khác. Nàng im lặng nhìn Tạ Đạo Khanh, hắn cũng nhìn nàng.

Sau một lúc lâu, hắn lại hỏi lại câu hỏi vừa rồi. "Ngươi muốn gì?"

Đoạn Tích mở miệng, nỗi đau còn sót lại trong tim vẫn rõ ràng, cuối cùng chỉ có thể bực bội nói: "Thôi, nghĩ kỹ lại, ta muốn gì thì ngươi dù có hận ta cũng sẽ thỏa mãn, không cần phải hy sinh linh đan của ngươi để đổi lấy. Giao dịch hủy bỏ."

Không thể nói ra nhu cầu thực sự của mình, vậy đừng giả vờ làm bên A nữa.

Nghe nàng nói mà không biết xấu hổ, Tạ Đạo Khanh mỉa mai: "Đoạn Vân, đừng quên rằng hiện giờ ngươi chỉ là tù nhân của ta."

"Ta biết." Đoạn Tích vẫn yếu ớt: "Tù nhân không dám mong muốn nhiều, chỉ cần ngươi nấu cho ta ít cháo thôi, giờ ta đau khắp người."

Tạ Đạo Khanh muốn hỏi "Dựa vào cái gì?", nhưng lại đối diện với đôi mắt ướt át của nàng.

"Ta thật sự rất khó chịu." Nàng ướt sũng, mái tóc rối bời dính chặt vào khuôn mặt, như thể vừa trải qua một trận tra tấn không thể kể ra.

Tạ Đạo Khanh nhìn nàng thật lâu, sau đó quay người rời đi.

Một khắc sau, một bát cháo được đặt lên bàn trong phòng tối, bên cạnh còn cẩn thận đặt một đĩa dưa muối nhỏ.

"Ngươi ngoan thế, dù ta không có lương tâm, cũng không nỡ hành hạ ngươi nữa." Đoạn Tích thở dài, ngồi xuống bàn, chậm rãi ăn.

Cơn đau do thiên đạo ban cho thường chỉ kéo dài trong chốc lát, nhưng cảm giác như linh hồn lẫn cơ thể bị xé nát, còn đau hơn gấp ngàn lần so với khi nàng đâm vào kiếm trước đây, dù nỗi đau sớm tan biến, nhưng nỗi sợ hãi và dư âm để lại thì rất sâu đậm, đến mức linh hồn cũng run rẩy theo.

Giờ đây, không chỉ linh hồn nàng run rẩy, mà cả đôi tay cũng run rẩy như bị Parkinson, run run rẩy rẩy ăn được nửa bát cháo thì nàng bò lên giường nằm.

Tạ Đạo Khanh đã rời đi sau khi đặt cháo xuống, không biết hắn có quay lại không. Đoạn Tích định chờ hắn, nhưng rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Trong căn phòng tối càng thêm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ nhàng của nàng và đôi lúc là cái nhíu mày như gặp ác mộng.

Khi Tạ Đạo Khanh quay lại phòng, hắn thấy nàng đang co ro thành một cục, như thể đang trải qua nỗi sợ hãi cực độ.

Nàng luôn tự tin, điềm tĩnh, kiên định, ngay cả khi làm ác cũng rất thản nhiên, khiến người khác không thể ghét bỏ. Tạ Đạo Khanh hiếm khi thấy nàng trong bộ dạng bất lực như vậy, lần cuối cùng hắn nhìn thấy, có lẽ là trước khi nàng tái sinh, khi mối quan hệ giữa họ còn tốt đẹp nhất.

Khi đó, nàng cũng như hôm nay, như thể có điều gì muốn nói, nhưng khi lời nói chưa ra khỏi miệng thì mặt nàng bỗng biến sắc, quay người chạy vào phòng, hắn định vào theo nhưng bị kết giới của nàng ngăn lại ngoài cửa.

Tối hôm đó khi ngủ cùng nhau, nàng cũng trong tư thế như vậy.

Tạ Đạo Khanh nhìn nàng chằm chằm, từng sợi tóc một, sau một hồi lâu hắn mới đến bên nàng, truyền một luồng linh lực vào giữa chân mày nàng.

Thức hải của nàng trong giấc ngủ cũng mở ra cho hắn, tin tưởng giao phó tất cả. Tạ Đạo Khanh nghĩ, có lẽ là hắn vẫn chưa làm đủ, nàng mới dám chắc chắn rằng hắn sẽ không làm hại nàng.

Linh lực trong cơ thể nàng tuần hoàn hết lần này đến lần khác, nhưng không tìm ra được nguyên nhân gì, nỗi đau nàng trải qua trước đó thật sự chỉ là một màn kịch đúng như nàng nói.

Tạ Đạo Khanh nhớ lại khuôn mặt nhăn nhó của nàng khi bị đau, không quá tin rằng đó là một vở kịch, nhưng nghĩ đến bản chất xấu xa và kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của nàng, hắn lại không chắc chắn lắm.

Cuối cùng, hắn không nghĩ nữa, nằm xuống ôm nàng vào lòng.

Trong giấc mơ, Đoạn Tích như một chiếc bè trôi nổi không bến đỗ, được đưa vào bờ, vết nhăn giữa đôi mày đột nhiên nhạt đi, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu hơn.

Nàng lại quay về căn phòng tối, lại bị trói bởi chiếc khóa hồn, dù vẫn còn ba bữa ăn mỗi ngày, nhưng nàng bị tước đoạt quyền đi dạo với gặp người, mỗi ngày chỉ ngồi trong phòng tối, ánh mắt chỉ thấy những bức tường xám xịt và khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Đạo Khanh.

Hắn lại cảnh giác như lần đầu tiên nhốt nàng, hoặc chính xác hơn, còn cảnh giác hơn khi đó, ngay cả khi nàng thuận tay sửa sang lại y phục cho hắn, hắn cũng nghĩ rằng nàng có dụng ý khác.

"Ngươi thực sự thích ta ở điểm nào?" Đoạn Tích lần thứ một vạn cảm thấy khó hiểu.

Tạ Đạo Khanh không biểu cảm: "Không phải việc của ngươi."

"Chậc, bụng dạ nhỏ nhen như thế, sao ngươi có thể tu đến Đại Thừa?" Sau những cảm giác tội lỗi ban đầu, Đoạn Tích lại trở về dáng vẻ cợt nhả thường ngày.

Tạ Đạo Khanh vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng lần này giọng điệu có chút mỉa mai: "Cũng nhờ ơn ngươi cả đấy." Nếu không phải do nàng từng bước ép sát, linh căn vốn vô dụng của hắn cũng không thể hồi sinh như vậy.

Đoạn Tích sững lại một chút, sau khi hiểu ra lập tức vỗ đùi: "Đúng là vậy!"

Tạ Đạo Khanh phớt lờ nàng, rút Quyển Vân Kiếm ra bắt đầu lau chùi.

Vì một số lý do, giờ đây mỗi lần nhìn thấy Quyển Vân Kiếm, Đoạn Tích đều thèm thuồng, tiếc là trong cơ thể nàng có cấm chế của Tạ Đạo Khanh, muốn đâm vào nó cũng không được, chỉ có thể thèm thuồng mà ngắm.

Trong khi hắn đang lau kiếm, Đoạn Tích nhàm chán, bèn bắt đầu nói chuyện phiếm: "Nếu không có ta, ngươi còn đang sống khổ sở ở Cửu Phong, cùng Tạ Thiên Vũ không đủ ăn, dành cả đời có khi chỉ làm một kẻ quản sự, thật đáng thương. Sao có thể như bây giờ, ai ai cũng coi ngươi là thiên tài tu tiên, tôn ngươi là Tạ tông chủ, được ăn ngon mặc đẹp, ngạo nghễ nhìn đời. Trong lòng ngươi rõ ràng biết điều này nên mới mãi không quên được ta."

Ban đầu nàng chỉ nói vu vơ, không thật sự có ý nhận công lao, dù sao nếu không có nàng, vẫn sẽ có tông chủ đời trước giúp hắn thức tỉnh linh căn theo cốt truyện, mà không giống nàng, dây dưa suốt hai mươi năm không thành công.

Nhưng càng nói, chính nàng cũng thấy có lý: "Có lẽ ngươi không yêu ta sâu sắc đến vậy, chỉ là ngươi biết ơn ta, coi ta như ân nhân, bị ân nhân phản bội là một cú sốc quá lớn nên sinh ra hận thù, sự biết ơn lẫn hận thù hòa quyện, khiến ngươi lầm tưởng rằng đó là tình yêu, nhưng thực ra..."

Chưa nói hết, bên tai vang lên một tiếng rít gió, giây tiếp theo mũi kiếm của Quyển Vân Kiếm đã chĩa vào cổ họng nàng, chỉ cách cổ họng nàng một tấc.

Chỉ cần nàng cúi đầu một chút, để mũi kiếm rạch qua da, là có thể tính là thành công một lần nữa. Tim Đoạn Tích đập nhanh, nàng cố gắng di chuyển đầu về phía trước... Mẹ kiếp, cấm chế bảo vệ chết tiệt này!

Nhận ra mình thậm chí không thể cúi đầu, nàng đành chấp nhận từ bỏ, ngước lên nhìn Tạ Đạo Khanh đang cầm kiếm: "Chỉ là đùa thôi, sao ngươi lại nghiêm túc thế?"

Tạ Đạo Khanh không biểu cảm.

"Ta sai rồi, không nên nghi ngờ tình cảm của ngươi dành cho ta." Đoạn Tích chân thành xin lỗi. Không chân thành không được, ý chí của nàng muốn cúi đầu, cấm chế trong cơ thể lại ép nàng ngả ra sau, giờ nàng cảm thấy như có hai luồng sức mạnh đang ép đầu nàng về hai hướng ngược nhau, có nguy cơ khiến sọ nàng vỡ ra bất cứ lúc nào.

Nghe lời xin lỗi, Tạ Đạo Khanh mới thu kiếm lại, tiếp tục nhẹ nhàng lau chùi.

Cổ của Đoạn Tích được tự do, nàng thở phào nhẹ nhõm rồi lười biếng nằm bò ra bàn: "Chỉ là một thanh linh kiếm cấp thấp, lau cẩn thận như vậy làm gì, cho nó mặt mũi quá rồi."

Quyển Vân Kiếm lập tức phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Đoạn Tích cười lạnh: "Còn dám cãi lại quên ai mới là chủ nhân của ngươi rồi à?"

Quyển Vân Kiếm ngay lập tức ngoan ngoãn lại.

"Đồ phản chủ." Đoạn Tích lẩm bẩm.

Tạ Đạo Khanh lau kiếm xong, liền nhắm mắt đả tọa, để lại Đoạn Tích một mình ngẩn ngơ.

Cuộc sống gần đây cứ trôi qua như vậy, Tạ Đạo Khanh lau kiếm, Đoạn Tích ngẩn ngơ, Tạ Đạo Khanh đả tọa, Đoạn Tích ngẩn ngơ, Tạ Đạo Khanh ra ngoài nấu ăn, Đoạn Tích ngẩn ngơ, rồi đợi hắn mang đồ ăn về, ăn xong lại nằm lên giường.

Đôi khi hai người sẽ làm gì đó, đôi khi chỉ nằm không, ngày lại ngày trôi qua như thế, Đoạn Tích dần cảm thấy như mình đã già lắm rồi, đang cùng phu quân đồng sàng dị mộng của mình cố gắng kéo dài những ngày cuối cùng.

Chẳng mấy chốc lại đến đêm trăng tròn, Tạ Đạo Khanh cả đêm không về, khi trời sáng mới kéo thân thể mệt mỏi trở về phòng tối.

Đoạn Tích lười biếng tựa vào gối, đối diện với ánh mắt của hắn nàng nhếch miệng cười: "Lại đây."

Tạ Đạo Khanh im lặng tiến tới, Đoạn Tích nắm lấy cổ áo hắn, buộc hắn cúi người xuống, sau đó nhẹ nhàng chạm trán vào trán hắn.

Tạ Đạo Khanh nhận ra nàng muốn làm gì, đỡ lấy eo nàng rồi cùng nằm xuống giường, đang chuẩn bị bắt đầu thì Đoạn Tích đột nhiên yêu cầu: "Cởi khóa hồn ra, ta muốn vào thức hải của ngươi, xong rồi ngươi lại khóa lại cho ta."

Tạ Đạo Khanh dừng lại, không biểu cảm nhìn nàng.

"Ngươi cần ta nhắc lại à?" Đoạn Tích hỏi lại.

Nàng bình thường thuận theo hoàn cảnh, làm gì cũng không quá cố chấp, nhưng một khi đã muốn làm gì, thì nhất định phải làm, đó là sự mạnh mẽ và kiên định vốn có trong nàng, đó là điều Tạ Đạo Khanh thích nhất, cũng bất đắc dĩ nhất. Dù bây giờ hắn đã là tu sĩ Đại Thừa, là tông chủ của Nguyên Thanh Tông, còn Đoạn Tích chỉ là tù nhân của hắn thì hắn vẫn không thể từ chối nàng.

Giống như con voi nhỏ bị nuôi nhốt từ bé, dù khi lớn lên chỉ cần giật mạnh là có thể đứt xích, nhưng nó không còn nghĩ đến điều đó nữa, ngoan ngoãn phục tùng sợi dây xích mỏng manh.

"Ngươi sẽ đau đấy." Hắn nói trầm ngâm.

Đoạn Tích cười, hôn nhẹ lên môi hắn: "Mau lên."

Tạ Đạo Khanh im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn vuốt lên mắt cá chân nàng, nhẹ nhàng kéo nó về bên hông mình, rồi truyền linh lực giải khai dây xích.

Linh lực tràn đầy bùng nổ, Đoạn Tích hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại nhắc nhở: "Ngươi đừng phản kháng, ngoan ngoãn một chút."

Nói xong, nàng tiến vào thức hải của hắn.

Vẫn là biển lửa, núi đao, dòng sông mủ máu, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn trước. Sau khi tiến vào, Đoạn Tích nhíu mày, tập trung bình ổn tâm thần đổ linh lực của mình vào đó.

Thức hải của hắn quá rộng lớn, Đoạn Tích dốc hết chút sức lực cuối cùng, cũng chỉ miễn cưỡng hạ nhiệt ở đây, nhưng nhiệt độ hạ xuống không duy trì được lâu, sẽ sớm trở lại như cũ.

Đoạn Tích rút lại thần thức, hơi thở không đều nhìn về phía Tạ Đạo Khanh: "Tình trạng của ngươi dường như nghiêm trọng hơn ta nghĩ."

Trong mắt Tạ Đạo Khanh ẩn hiện chút thỏa mãn, nghe vậy hắn chỉ im lặng nhìn nàng.

Đoạn Tích nhếch miệng: "Thực sự nghi ngờ đêm trăng tròn tới, ngươi còn có thể sống sót quay lại hay không."

Nếu hắn gặp chuyện, ai sẽ thay hắn thực hiện mười lăm nhát kiếm còn lại? Chẳng phải cả đời này nàng sẽ không thể rời khỏi đây sao? Nàng đột nhiên cảm thấy nguy cơ.

"Ngươi thực sự phải nhanh chóng tìm cách phi thăng, hoặc tìm cách khác để kìm chế nghiệp hỏa hay bù đắp thần hồn." Nàng nghiêm túc nói.

Tạ Đạo Khanh giữ vẻ bình thản, không biết có nghe lọt tai không.

Nhìn nét mặt ấy có vẻ không nghe lọt. Đoạn Tích chậc một tiếng, định nói gì đó nữa thì trên mắt cá chân lại xuất hiện một sợi xích.

Đoạn Tích đá chân: "Nếu ta muốn đi, ngươi không giữ được ta đâu."

Tạ Đạo Khanh làm ngơ.

Đoạn Tích thở dài, không nói thêm nữa.

Đêm trăng tròn kết thúc, ngày tháng lại tiếp diễn như trước.

Đoạn Tích từng thề rằng, dù lần này có về nhà được hay không, nàng sẽ không lừa dối thân tâm thêm nữa, càng không muốn lặp lại vết xe đổ để làm tổn thương Tạ Đạo Khanh. Như vậy, nàng đã hoàn toàn rơi vào ngõ cụt.

Không thể lừa dối, cũng không thể kích thích hắn bằng lời nói, giờ ngay cả chủ động cầu chết cũng không được, trông chờ hắn phát hiện lương tâm mà ra tay, đúng là mơ giữa ban ngày.

Muốn phá vỡ cục diện bế tắc hiện tại, thì nhất định phải thoát ra khỏi ngõ cụt này, và bước đầu tiên để thoát khỏi ngõ cụt, là phải rời khỏi căn phòng tối này.

Nàng nhất định phải rời khỏi Nguyên Thanh Tông.

Đoạn Tích nhìn vào sợi xích khóa hồn trên mắt cá chân, nghĩ ngợi một lúc.

Hai ngày sau.

Sáng sớm, Tạ Đạo Khanh như thường lệ rời khỏi phòng tối, xử lý công việc trong tông môn.

Đoạn Tích lười biếng tựa vào giường, thấy hắn đã mặc chỉnh tề thì tiến tới, hôn nhẹ lên môi hắn.

Nàng thỉnh thoảng chủ động như vậy, dù không có chút tình cảm nào với hắn. Tạ Đạo Khanh đã quen với điều này, chỉ hỏi: "Ngươi muốn ta mang gì về?"

"Không yêu cầu gì thì không được hôn sao?" Đoạn Tích nhếch môi: "Đi nhanh đi."

Tạ Đạo Khanh nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng quay người rời đi.

Sau khi hắn rời đi không lâu, vẻ mặt của Đoạn Tích dần dần trở nên lạnh lùng, nàng nhắm mắt lại cắn ngón tay, vẽ một thứ gì đó trên ngực mình, rồi giấu ngón tay đã rỉ máu cẩn thận.

Một khắc sau, Bắc Thần Tinh xuất hiện trong căn phòng tối.

"Đây là nơi hắn nhốt ngươi à?" Hắn nhếch mép khinh miệt, bộ y phục sang trọng hoàn toàn không phù hợp với nơi này: "Quá tồi tàn, khó trách ngươi không muốn ở lại."

"Ít nói nhảm, hắn sẽ quay lại ngay, mau đi thôi." Đoạn Tích thúc giục.

Bắc Thần Tinh nhướng mày: "Sao ngươi lại nỡ đi?"

"Ở lại cũng vô ích, chi bằng ra ngoài tìm cách." Đoạn Tích nói qua loa.

Bắc Thần Tinh nheo mắt: "Tìm cách gì? Ta thấy ngươi sau khi tái sinh dường như có rất nhiều bí mật."

"Ra ngoài rồi nói." Đoạn Tích qua quýt.

Bắc Thần Tinh cười nhạt, liền ngồi xuống: "Đoạn Vân, ngươi lừa trẻ con sao? Nếu ta không biết ngươi là hạng người gì.

Ra ngoài rồi, ngươi sẽ nói cho ta biết điều gì? Nói ngay đi, tại sao sau khi trọng sinh ngươi lại ở lại Nguyên Thanh Tông.

Ngày đó ngươi để lại thần thức trên chiếc khăn gói bánh chà là, bảo ta vài ngày sau tấn công Nguyên Thanh Tông, không được làm hại đệ tử tông môn, ta tưởng ngươi định nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn, ai ngờ ngươi lại ngoan ngoãn làm tù nhân của Tạ Đạo Khanh."

"Còn mấy hôm trước, ngươi bảo ta tới phá hủy Thượng Thanh Viện mà không đi cùng, làm ta lãng phí công sức mà không được gì, còn bị Nguyên Thanh Tông phản công một trận, thật mất mặt!"

"Nguyên Thanh Tông còn phản công?" Đoạn Tích kinh ngạc thốt lên: "Ta không biết vụ này."

"Ngươi thì biết cái gì? Cả ngày ở đây ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, chắc sống sung sướng lắm nhỉ?" Bắc Thần Tinh nói, lại thấy ngứa ngáy muốn gõ đầu nàng, có điều cảm thấy dùng ngón tay gõ thì không có khí thế, bèn rút quạt xếp từ trong ngực ra, gõ lên đầu nàng.

Đoạn Tích không vui xoa đầu: "Lão già, ngươi không thể bớt động tay động chân được sao?"

"Ta già thì ngươi trẻ được bao nhiêu? Năm nay ít nhất cũng hơn trăm tuổi rồi nhỉ?" Bắc Thần Tinh cười khẩy.

Đoạn Tích thở dài: "Chuyện phản công tính là lỗi của ta, mấy lần trước khiến ngươi mất công sức, ta sẽ bù đắp cho ngươi, còn lý do tại sao ta làm vậy... Được rồi, ta thừa nhận, ta đối với hắn tình cũ khó phai, muốn quay lại thử xem sao, nhưng hắn luôn đề phòng, không chịu chấp nhận ta. Ta không còn cách nào, nên mới nhờ ngươi đến quấy rối, muốn mượn việc đó để thể hiện lòng trung thành."

"Thể hiện lòng trung thành bằng cách nào?" Bắc Thần Tinh hỏi thêm.

Đoạn Tích đáp: "Chuyện giữa phu thê người ta, ngươi bớt tò mò đi, đừng như bà tám vậy."

"Bà tám hả? Giờ hai ngươi là phu thê à? Vậy phu thê mà một bên bị nhốt trong phòng tối, ta đúng là được mở mang tầm mắt." Bắc Thần Tinh nói mỉa.

"Đại ca ơi, xin ngươi đấy, mau đi thôi có được không?" Đoạn Tích suýt nữa thì nổi khùng.

Thấy nàng thật sự sốt ruột, Bắc Thần Tinh mới đưa tay ra, Đoạn Tích lập tức nắm lấy ống tay áo của hắn.

"Hay là trước tiên phá cái khóa hồn này đi?" Hắn đề nghị.

"Không cần, trong này có linh lực của hắn, phá hủy sẽ bị phát hiện, ra ngoài rồi hẵng phá." Đoạn Tích vội vàng nói. Thượng Thanh Viện có một mật đạo thông ra ngoài, mọi kết giới và trận pháp đều vô dụng với nó, là bí mật được truyền miệng từ đời tông chủ này qua đời tông chủ khác.

Tạ Đạo Khanh lên chức trưởng môn không theo cách thông thường, nên không biết về nơi này. Bắc Thần Tinh đã vào đây qua mật đạo.

Bắc Thần Tinh nhếch miệng cười: "Lẽ ra ngươi nên đi theo ta từ trước, không biết ngươi loay hoay cái gì."

Cũng không hẳn là loay hoay vô ích, dù sao giờ chỉ còn lại mười lăm nhát kiếm. Đoạn Tích nghĩ tới điều gì, lại nhét Khuy Thiên Kính trên bàn vào ngực áo, nghĩ một lúc rồi để lại một dòng chữ trên bàn.

Bắc Thần Tinh nhìn mà chán ngán: "Nếu không nỡ rời đi, thì ngươi ở lại luôn đi."

"Ta cũng muốn, nhưng ở lại không làm gì được, chỉ có con đường chết." Đoạn Tích cười nhạt.

Sắc mặt Bắc Thần Tinh thay đổi: "Hắn muốn giết ngươi?"

"Ta sợ hắn chết." Đoạn Tích lườm hắn, nắm lấy cánh tay hắn ta giục đi nhanh.

Bắc Thần Tinh lúc này mới bình tĩnh lại, đưa nàng nhanh chóng biến mất khỏi phòng tối.

Trong tông môn, Tạ Đạo Khanh có dự cảm không lành, biểu cảm dần trở nên nghiêm trọng, mấy vị trưởng lão đang bàn bạc về bí cảnh Côn Luân ngơ ngác nhìn nhau, đang suy nghĩ xem mình đã làm gì đắc tội với tông chủ thì Tạ Đạo Khanh bỗng khựng lại, lập tức lao về Thượng Thanh Viện.

Tạ Thiên Vũ nhìn hướng hắn đi, trong lòng nặng trĩu, cũng chạy theo, nhưng đến cửa đã bị kết giới ngăn lại.

Sắc mặt Tạ Đạo Khanh trở nên u ám khi trở về phòng tối, thì đã thấy người đi nhà trống, ngay cả Khuy Thiên Kính trên bàn cũng biến mất.

Ngón tay hắn run rẩy, đồng tử đỏ ngầu, trong thức hải của hắn, dòng sông mủ máu sôi sục như nước sôi. Khi gần như bị cảm xúc đen tối nuốt chửng, hắn bất chợt nhìn thấy dòng chữ trên bàn.

"Đừng giận, nếu có duyên sẽ gặp lại."

Không phải không lời mà đi, Tạ Đạo Khanh dần bình tĩnh lại, nhưng không thể kìm nén hận thù.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro