Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thôi Du Nhã đi tới nhà Phác Thái Anh.

Chú Phác là một người khá hiền hoà, mỗi lần Thôi Du Nhã tới nhà chơi, ông đều vô cùng vui vẻ, vì Phác Thái Anh và Thôi Du Nhã rất giống nhau, tính cách nóng nảy không được tốt lắm, bạn bè cũng không nhiều.

Phải nói tích cách của hai người bọn họ nóng nảy như vậy, trở thành bạn bè có lẽ không dễ dàng gì, nhưng, duyên phá giữa người với người đúng là vô cùng kỳ diệu. Ngay lần đầu Thôi Du Nhã gặp Phác Thái Anh, ánh mắt hai người cứ nhìn chằm chằm vào nhau, có thể nói, quan hệ của hai người đã tới mức không có gì để giấu nhau.

Người trong lòng Phác Thái Anh tên là Đổng Tư Thành, nhưng Đổng Tư Thành lại là thanh mai trúc mã của Thôi Châu Nguyên.

Thôi Du Nhã gặp Đổng Tư Thành hai lần, anh ta không giống với Thôi Châu Nguyên, ngược lại còn là một người rất hiền lành. Nhưng có chút rắc rối.

Du Nhã, cậu nói xem, sao Tư Thành có thể thích cô ta nhiều như vậy chứ! Phác Thái Anh tức giận nói.

Thôi Du Nhã thở dài, kiếp trước cô biết rất nhiều chuyện của Phác Thái Anh và Thôi Châu Nguyên. Chiếc đồng hồ đeo tay mà Phác Thái Anh đã làm hỏng chính là quà sinh nhật của Đổng Tư Thành dành tặng cho Thôi Châu Nguyên. Tuy không bao nhiêu tiền, nhưng đối với Đổng Tư Thành mà nói, đó là chiếc đồng hồ quý giá nhất rồi.

Nghĩ tới kết cục của Phác Thái Anh và Đổng Tư Thành ở kiếp trước, Thôi Du Nhã cau mày hỏi: Thái Anh, cậu thật sự rất thích Đổng Tư Thành sao?

Mặt Phác Thái Anh ửng hồng, cô không thể biết được cảm xúc của mình đối với Đổng Tư Thành là gì. Cô chỉ là không thích Đổng Tư Thành lạnh lùng với cô như vậy mà thôi.

Ai thích Đổng Tư Thành chứ! Giọng nói của Phác Thái Anh chợt to lên, tức giận nói: Anh ta rất đáng ghét, có mỗi cái đồng hồ đeo tay mà cũng tính toán chi li!

Thôi Du Nhã không tin, Thật sự không thích à?

Phác Thái Anh cãi cố: Tớ đã nói không thích rồi mà, anh ta cứ sống cái đồng hồ đó suốt đời đi!

Thôi Du Nhã lắc đâu, bộ dạng của Phác Thái Anh lúc này chính là một ví dụ điển hình cho câu khẩu thị tâm phi.

Kiếp trước, Phác Thái Anh không qua lại với Đổng Tư Thành, bởi vì anh ta vốn không hề thích cô, anh vẫn yên lặng yêu thầm Thôi Châu Nguyên, đối với tình cảm của Phác Thái Anh, anh ta lúc nào cũng trốn tránh cả,

Phác Thái Anh vì Đổng Tư Thành mà làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch, đều nhằm vào Thôi Châu Nguyên. Nhưng cô không biết, nếu càng làm như vậy, Đổng Tư Thành sẽ càng tránh xa cô hơn thôi.

Thôi Du Nhã nhớ kiếp trước, lúc Phác Thái Anh tới bệnh viện thăm cô, gượng mặt Phác Thái Anh đã không còn như ánh mặt trời nữa, tiều tụy như người chưa bao giờ tiếp xúc với ánh nắng.

Cô nhìn Thôi Du Nhã cười thê lương: Nhã Nhã, Tư Thành nói, anh ấy ghét tớ.

Có thể khiến một người dịu dàng như Đổng Tư Thành nói ra câu này, Đổng Tư Thành chỉ có thể xin lỗi Thôi Châu Nguyên.

Thôi Du Nhã nhớ bộ dạng yêu tới chết của Phác Thái Anh, cô vô cùng lo lắng, nói: "Không thích thì thôi, sau này đừng tiếp xúc nhiều với anh ta."

Phác Thái Anh ra vẻ không sao nói: "Tớ vốn đâu có tiếp xúc với anh ta."

"Nói dối, cậu đã nói chuyện của Đổng Tư Thành với tớ nghe nhiều lần rồi." Thôi Du Nhã vạch trần cô.

"Cho dù là vậy thì sao chứ, đã lâu rồi anh ta không thèm để ý tới tớ!" Phác Thái Anh tức giận.

Thôi Du Nhã an ủi: "Nếu anh ta không để ý tới cậu nữa, thì cậu cũng đừng để ý tới anh ta làm gì."

Phác Thái Anh nghe vậy, không đồng ý lắc đầu, "Tớ là người đại nhân đại lượng, nếu anh ta xin lỗi tớ, thì tớ chắc chắn sẽ tha thứ cho anh ta."

Thôi Du Nhã nổi giận, "Tớ đã nói cậu đừng để ý tới anh ta rồi mà, sao cậu còn muốn tha thứ cho anh ta!"

Thôi Du Nhã bất đắc dĩ nhìn Phác Thái Anh ôm bụng cười, trong lòng thả lỏng một chút, có lẽ cô đã quá lo lắng rồi, người như  Phác Thái Anh làm sao rối rắm trong lòng được chứ.

Phác Thái Anh cười rơi nước mắt, so với cô, Thôi Du Nhã là người không tim không phổi, thế mà đột nhiên lo lắng cho cô, nhìn như bà cụ non, khiến cô không thể nhịn nổi nữa bật cười.

Thôi Du Nhã nhìn Phác Thái Anh cười vui vẻ như vậy, trong lòng cũng thoải mái vô cùng, nhào tới người cô, kéo coi đứng dậy.

Điên đủ rồi, Phác Thái Anh thở hổn hển nói: "Nhã Nhã, có phải hôm nay cậu lại cãi nhau với ba không?"

Thôi Du Nhã không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Phác Thái Anhngẩng mặt lên, "Lại vì Thôi Châu Nguyên?"

Thôi Du Nhã lại gật đầu.

"Ba cậu lại đứng về phe cô ta?" Phác Thái Anh nói xong, liền xắn tay áo.

Thôi Du Nhã giả vờ không thấy, gật đầu.

Phác Thái Anh tức giận đùng đùng, kéo Thôi Du Nhã đi ra cửa.

Thôi Du Nhã tránh khỏi tay Phác Thái Anh, hỏi: "Anh Anh, cậu làm gì vậy?"

Phác Thái Anh trả lời vô cùng thản nhiên: "Đi đánh Thôi Châu Nguyên."

.....

Thôi Du Nhã nâng trán, được rồi, sao cô lại có thể quên mất chuyện này chứ, chỉ cần mỗi lần cô bị oan ức, Phác Thái Anh đều lôi đầu cô đi đánh Thôi Châu Nguyên đòi lại danh dự. Đương nhiên, trùng hợp, hôm đó cô bị Vương Tuấn Anh và Thôi Trân Vinh phát hiện, bị hai người trách mắng một trận.

"Lần này, chúng ta không được đánh." Thôi Du Nhã nói.

"Vậy chúng ta làm gì đây?" Phác Thái Anh cười hề hề nhìn Thôi Du Nhã. Cô nàng này điển hình cho tứ chi phát triển/

Thôi Du Nhã cười thần bí, "Chúng ta dùng đầu óc."

....

Phác Thái Anh đi ra khỏi bệnh viện, lưu luyến quay đầu lại nhìn, đè nén chua xót trong lòng, cô cúi đầu đi thẳng về phía trước.

Đây là lần cuối cùng cô tới thăm Thôi Du Nhã,  cô chuẩn bị ra nước ngoài rồi. Hơn nữa, có lẽ cô sẽ không bao giờ trở lại nơi đây.

"Nhã Nhã, thật xin lỗi, hy vọng cậu tha thứ cho tớ vì đã ra đi mà không tạm biệt."

Phác Thái Anh ngồi trên xe taxi, đôi mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ, trong mắt dường như hiện lên một màng nước mỏng.

Sắp tới giờ sân bay, Phác Thái Anh quay đầu lại, nhìn sân bay lần cuối.

Không ai cả.

Khoé miệng Phác Thái Anh co giật, sao lại như vậy, Phác Thái Anh ơi là Phác Thái Anh, mày còn mơ tưởng gì nữa đây?

Thôi Châu Nguyên và Vương Tuấn Anh kết hôn bởi vì cô ta đang mang thai.

Nhưng đứa bé đó, là con của Đổng Tư Thành.

Phác Thái Anh hơi buồn cười, xin tha thứ cho cô, cô đã không nói chuyện này cho Thôi Du Nhã biết, bởi vì, cô thật sự rất muốn Thôi Châu Nguyên và Vương Tuấn Anh kết hôn mau mau một chút.

Cô để lại manh mối cho Thôi Du Nhã, nhưng không biết khi nào Thôi Du Nhã tìm được, nếu sao khi Thôi Châu Nguyên và Vương Tuấn Anh kết hôn mà Thôi Du Nhã tìm được, thì không còn gì tốt hơn rồi, vậy mới là xấu mặt con tiện nhân kia được.

Vương Tuấn Anh và Thôi Châu Nguyên đều không phải người tốt.

Đương nhiên, cả Đổng Tư Thành cũng vậy, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể buông người đàn ông này ra được.

Biết bản thân mình sẽ bị tổn thương, nhưng cô vẫn làm. Bây giờ thì tốt rồi, cô không thể ở lại bên cạnh anh ta được nữa.

Đổng Tư Thành, em ước gì chưa từng gặp anh.

Phác Tháu Anh nhắm nghiền hai mắt lại, nhớ lại khuôn mặt tuấn tú của một người đàn ông, ngại ngù nhìn cô, nói: "Bạn học, có cần tôi giúp một tay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yumin