Chương 2 : Khách đến thăm (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Hà bỏ bát cháo trên tay xuống, lướt mắt nhìn đôi tiên đồng ngọc nữ trước mặt rồi nhận xét.

Đúng là như trong tưởng tượng của cô khi đọc truyện. Nhưng mà giờ được nhìn rồi lại thấy chả có gì đặc biệt ngoài gương mặt đẹp xuất sắc. 

Đầu cô nhận xét như vậy, thế nhưng tim lại đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực giống chim xổ lồng.

Có lẽ, à không, chắc chắn là do một ít linh hồn còn sót lại của Hạ Vũ Hà đây mà. Xuyên vào được ba hôm thì hai hôm đầu linh hồn cô ta chửi bới người nào đó trong đầu Hoàng Vũ Hà suốt. Hôm nay thì không. Hai người kia xuất hiện mà cô ta mới chỉ khống chế được một ít cảm xúc của cô. Có vẻ như cô ta sắp biến mất rồi.

Mà tim đập điên cuồng thế này, chỉ có thể là ghen phát điên mà thôi !

Hứa Vỹ Dạ và Ngọc Thố lại gần. Ngọc Thố bẽn lẽn nhìn Vũ Hà nói nhỏ :
- " Chị... em đến thăm chị... " rồi nhẹ nhàng để bó hoa hồng lên bàn.

Sau đó là Hứa Vỹ Dạ mở miệng.
Hắn ga - lăng kéo ghế cho Ngọc Thố ngồi xuống còn mình thì nhìn quanh phòng bệnh một lúc, ra vẻ mọi thứ trong này đều đáng khinh như người đang nằm trên giường bệnh nên quyết định không ngồi.

Ngọc Thố lúc đầu còn ái ngại nhìn Vũ Hà nhưng thấy cô nãy giờ không có động tĩnh gì mới lẳng lặng vuốt váy ngồi.

- " Nghe nói Hạ tiểu thư xảy chuyện, bố mẹ tôi mới nhắc tôi đến thăm cô. Chuyện này hoàn toàn không phải chủ đích của tôi. Mong cô đừng tưởng tượng rồi đa tình "

Hứa Vỹ Dạ đã ghét Hạ Vũ Hà rất lâu rồi, đứa con gái ác độc này luôn tìm cách hãm hại Ngọc Thố và bám dính lấy hắn, hắn ghét không thôi, lần này nghe tin cô ta vì mình mà tự tử, còn nghĩ sao không bị xe đâm chết đi cho rồi.

Vũ Hà mải nhìn bó hoa hồng và tấm thiệp với nội dung là cả lớp mong cô chóng xuất viện ở trên bàn rồi âm thầm nghĩ, sao không đem tiền cho rồi ?

Một tập thể lớp toàn nhà giàu mà chỉ mua nổi một bó hoa hồng ? Còn đùn đẩy cho người gián tiếp khiến cô trở thành như vậy thay mặt tặng ?

Vũ Hà mải chê trách, những suy nghĩ vừa rồi khiến vài lời nói không hay của Hứa Vỹ Dạ chẳng mảy may lọt vào tai cô lấy một từ.

Thế nhưng, trong mắt Hứa Vỹ Dạ thì lại là....

Cô ta chắc chắn đang dùng chiêu " lạt mềm buộc chặt " !

Hứa Vỹ Dạ nhìn biểu hiện của cô rồi ngầm khẳng định trong lòng. Khẳng định xong hắn lại cười khẩy.

Đứa con gái ngu ngốc này, đầu cũng chỉ có tới vậy !

Hắn sẽ chẳng quan tâm đâu ! Bớt một cái mồm luôn miệng " anh Vỹ Dạ ", hắn vui còn chẳng kịp.

- " Nhìn tôi như vậy chắc hẳn cô vui lắm ? Bởi vì người gián tiếp gây ra chính là cô mà "

Vũ Hà không để ý tới thái độ Hứa Vỹ Dạ, chỉ bất ngờ mở miệng liếc xéo Ngọc Thố, cô ta đang mỉm cười cắm lại mấy bông hoa trong lọ bỗng chốc giật mình, một lúc sau thì cúi gằm mặt ra vẻ hối lỗi, nắm chặt tay, cắn răng nói :

- " Em xin lỗi ! "

Được rồi, nữ chính ngoan ngoãn không vênh mặt lên cãi lại Vũ Hà, cũng không ra vẻ ngây thơ khóc lóc để bôi đen tội lỗi của Vũ Hà.

Chứng tỏ là chưa bị phá hỏng hình tượng như nam chính 1 : từ lạnh lùng chuyển sang nói nhiều từ lúc nào không hay.  Vũ Hà yên tâm phần nào, cũng không muốn mắng mỏ gì thêm nữa.

Vũ Hà thấy cô ta ngoan ngoãn vậy lại thấy mình hơi quá đáng. Nhưng nhìn một bên chân què cùng với cái đầu bị băng kín của mình khiến cô nghĩ lại. Coi như là vì thay mặt nữ phụ Hạ Vũ Hà này nói lên nỗi lòng hộ cô ta một ít...

Hơn nữa lời vừa nói ra này là vì cô cũng muốn chọc tức Hứa Vỹ Dạ để hắn rời khỏi nơi này ngay và luôn.

Cô đói rồi, cô muốn ăn sáng !

Quả nhiên, Hứa Vỹ Dạ như bị đụng phải vảy ngược, Vũ Hà chưa kịp ổn định tinh thần đã thấy nam chính lạnh lùng đã bắt đầu bài ca mắng người :

- " Cô đúng là loại người không biết điều. Ngọc Thố đã chịu đến đây thăm cô rồi cô còn giám tỏ thái độ như vậy nữa ! Tại sao cô không bị xe tông chết đi cho rồi ? Loại người như cô.... "

Không biết Vũ Hà có nên cảm thấy tự hào khi được nam chính mệnh danh lạnh lùng nói ít giờ đang tuôn xa xả hơn chục từ vào mặt không.

Nhưng mà, khác ở chỗ đây lại toàn là những từ ngữ khó nghe kèm theo trù ẻo nữa.

Nếu như là nói với Hoàng Vũ Hà thì xác định ăn vài cái tát rồi nhé !

Nhưng đây là nói với Hạ Vũ Hà đáng bị như vậy nên cô đành im ỉm ngồi nghe thôi...

Vũ Hà im lặng chịu mắng một lúc, rồi nhân lúc hắn không để ý, cô khéo léo đưa tay ra phía bàn. Hứa Vỹ Dạ còn chưa nói hết câu, cô đã ném thẳng bó hoa hồng trên bàn vào người hắn.

Trúng ngay mặt. Nam chính lạnh lùng cũng đơ cả người.

Xong ! Vũ Hà đã diễn tròn vai một nữ phụ bị chọc tới mức phát điên, dám làm chuyện không ai dám nghĩ tới.

Ngọc Thố đứng cạnh ôm mặt kinh sợ.

Vũ Hà ném xong cũng hơi kinh ngạc. Cô chỉ muốn ném vào người hắn cho xả giận mà thôi. Hắn tránh cũng chẳng vấn đề, nhưng cô không nghĩ rằng mình lại ném trúng mặt như vậy.

Mình đúng là giỏi quá đi !!

Vũ Hà cười thầm phủi phủi tay. Xong lại thấy tiếc.

Nếu như không phải hiện tại đang què, cô nghĩ mình còn có thể nhảy dựng lên, đem bát cháo này phi thẳng vào mặt hắn luôn được đó ! Dù gì cô cũng là người bệnh, hắn chẳng giám ra tay đâu.

Đúng là một tên chẳng biết gì đã gân cổ lên mắng. Có thể đổ lỗi rằng trước đó là cô ngu cũng được. Nhưng, hắn là hôn phu của cô, vậy mà liên tục có quan hệ mờ ám với Ngọc Thố. Vậy chẳng phải người gián tiếp gây ra tai nạn này chính là hắn và Ngọc Thố trong sáng kia sao ?

Hơn nữa, đâu phải Ngọc Thố tự ý đến thăm ? Là do học sinh trong lớp gây khó dễ, đùn đẩy trách nhiệm cho cô ta đến vì muốn cô ta gặp chuyện. Vả lại, nếu không phải học sinh trong lớp đùn đẩy thì thân là em gái trên danh nghĩa, cô ta cũng phải đến thôi !

Đúng là chỉ chửi cho sướng miệng chứ chẳng thèm nghĩ gì.

Hứa Vỹ Dạ đã điên, nay lại càng điên hơn. Hắn dùng một tay che chắn cho Ngọc Thố sợ cô nổi điên đánh cô ta, một tay lau khuôn mặt sớm biến đen vì giận, một miệng vẫn cố gằn giọng mắng :
- " Hạ Vũ Hà, cô quả nhiên không phải người ! Đúng là bị xe tông cho phát bệnh... "

Vũ Hà lấy tay che tai lại khỏi mấy lời khó nghe của hắn, gào gọi An trốn ở sau cánh cửa nghe lén nãy giờ ra đuổi khách.

An mở cửa vào, suýt nữa thì bị khuỷu tay của Hứa Vỹ Dạ đập vào mặt. Nó lập tức cùng Ngọc Thố giữ tay hắn lại, như lo sợ hắn ta sẽ phá nát cái phòng bệnh này vậy.

Hứa Vỹ Dạ húych tay đẩy An, chỉnh trang lại quần áo sau đó liếc mắt khinh thường rồi cùng Ngọc Thố ra ngoài. Ngọc Thố vội chào rồi lo lắng chạy nhanh theo Hứa Vỹ Dạ.

Người đã ra khỏi cửa, Vũ Hà vẫn còn nghe thấy tiếng Hứa Vỹ Dạ chửi bới ở hành lang, hình như còn có tiếng nói nhỏ nhẹ của Ngọc Thố đang luống cuống nhắc hắn kiềm chế cơn giận.

- " Tưởng tôi muốn đến thăm cô lắm sao, thứ phụ nữ tâm cơ, lòng dạ ác độc ! "

- " Thôi đi, Hứa Vỹ Dạ ..."

...

Không muốn nghe thêm nữa, cô nhanh chóng bảo An đóng chặt cửa lại.

- " Tiểu thư, sao tiểu thư lại làm như vậy ? Không giống kế hoạch gì cả " An dè dặt nói. Theo như kế hoạch, khi thiếu gia Hứa Vỹ Dạ đến thì tiểu thư phải khóc nức nở, kể lể làm cho thiếu gia động lòng chứ, tại sao lại thành như vậy ?

Vũ Hà bưng bát cháo lên húp một mạch, từ tốn trả lời :
- " Đừng lo, chị đang sử dụng chiêu 'lạt mềm buộc chặt ', anh ấy sẽ chú ý tới chị và thấy chị " thật thú vị " ngay thôi ! "

...

Thật ra là cô nói bừa để An yên tâm đó ! Lạt mềm buộc chặt à ? Lấy lạt thắt cổ hắn có được không ? Nhìn cái mặt là muốn đánh rồi. Ăn nói chẳng ra sao, còn giám trù ẻo cô bị xe tông chết nữa chứ.

Nhưng cũng mừng cho ước mong của Hứa Vỹ Dạ. Hạ Vũ Hà thực sự đã bị xe tông chết rồi, đến xác cũng còn bị Hoàng Vũ Hà cô chiếm mất nữa cơ...

Thấy An ngờ nghệch vì phát ngôn của mình, Vũ Hà hằng giọng bảo nó thu dọn " bãi chiến trường " do Hứa Vỹ Dạ gây ra.

Ăn uống no nê xong, An bảo cô nên chống nạng đi một vòng bệnh viện cho khỏe nhưng vì ngại và lười nên cô giả vờ ngủ.

Đến chiều, lại có khách đến thăm. Vũ Hà đang ngồi phè phỡn ăn táo suýt chút nữa thì nghẹn.

Cánh cửa lại được mở ra, lần này không tạo nên tiếng động mạnh như sáng ngày nữa. Một người phụ nữ đem theo hương nước hoa nồng nặc đắt chạy đến ôm Vũ Hà khóc lóc.

Mặt cô nghệt ra. Người phụ nữ son phấn đầy mặt, ăn mặc lòe loẹt này là ai vậy ??

Mẹ của Hạ Vũ Hà ? Nhưng mẹ cô ta đã qua đời năm cô ta lên sáu rồi ! Chẳng phải tác giả đã viết như vậy sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro