Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Thần Dật nhướng mày, nhếch khóe miệng, không nhanh không chậm nói: "Tôi tới tìm bạn gái tôi, còn cần lý do sao?"

Ba người đều ngây ngẩn cả người, tiếp theo là trầm mặc.

Ôn Hân Nghiên và Tào An Ny đang cố tiêu hóa tin tức bất ngờ này.

Tôn Tiểu Vân đột nhiên tiến lên một bước, phản bác: "Anh nói anh là bạn trai Mai Mai, là anh hay sao? Cho tới bây giờ Mai Mai chưa từng nhắc đến anh với chúng tôi? Lại nói anh là bạn trai của cô ấy, hiện tại cô ấy cũng sẽ không cùng người khác..."

Ôn Hân Nghiên bất mãn trừng mắt nhìn Tôn Tiểu Vân, Tôn Tiểu Vân tự giác nuốt lời, cũng không nói tiếp.

Đương nhiên Lạc Thần Dật hiểu ý tứ trong lời nói của Tôn Tiểu Vân, anh cũng không tin lời Tôn Tiểu Vân lắm, nhưng thấy biểu tình của Ôn Hân Nghiên, đây không phải giấu đầu hở đuôi hay sao? Trong lòng anh liền bất an.

"Cô nói cái gì? Cô lặp lại lần nữa cho tôi?" Mặt Lạc Thần Dật âm trầm ép hỏi Tôn Tiểu Vân.

Tôn Tiểu Vân bị dọa lùi về sau, cúi đầu không lên tiếng.

Tào An Ny cũng không biết hiện tại phải làm gì, quay đầu dùng ánh mắt hỏi Ôn Hân Nghiên.

Ôn Hân Nghiên trầm mặc một hồi, kỳ thật cô cũng tin lời Lạc Thần Dật nói, mặc kệ như thế nào, với thân phận này thì Lạc Thần Dật cũng không cần phải nói dối cô. Chỉ là cô không biết Hàn Mai Mai kết giao với Lạc Thần Dật từ khi nào. Chuyện quan trọng như vậy lại không nói với các cô.

Lạc Thần Dật thấy Tôn Tiểu Vân không chịu nói, quay đầu nói với Ôn Hân Nghiên: "Cô cảm thấy hiện tại tôi có nên đi tìm Mai Mai hay không?"

Ngay sau đó là một trận yên tĩnh đáng sợ, Lạc Thần Dật rất kiên nhẫn ôm cánh tay nhìn Ôn Hân Nghiên.

"Tôi dẫn anh đi." Ôn Hân Nghiên cắn chặt răng, trong lòng âm thầm cầu nguyện bên kia chưa xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn.

"Anh mau buông ra." Giọng Hàn Mai Mai lạnh lùng nói, trong lòng cô đã biết niền vui bất ngờ mà Ôn Hân Nghiên nói là gì rồi, theo cô thì là kinh sợ thì có.

Người kia không buông tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Hàn Mai Mai, cười nói: "Hàn tiểu thư, cô đang thẹn thùng hay sao?"

Trong lòng Hàn Mai Mai trợn trắng cả mắt, ai đang thẹn thùng chứ?

Cô không muốn nói nhiều với người này, đẩy anh ta ra, sau đó kéo mảnh vải xuống, xoay người muốn mở cửa ra ngoài.

Người đằng sau vẫn chưa thấy ngăn cản.

Rất nhanh cô phát hiện một chuyện, cửa, bị, khóa, rồi!

Sau lưng chuyển tới tiếng cười nhẹ: "Hàn tiểu thư, cô không thoải mái với phòng này sau? Nhưng hôm nay đành phải để cô chịu khó chút rồi. Tôi nghe các cô ấy nói, cô là lần đầu tiên, cô yên tâm, tôi sẽ cực kỳ nhẹ nhàng."

Hàn Mai Mai chuyển qua vẻ mặt cảnh giác nhìn người đàn ông trước mắt này, kinh ngạc phát hiện, thì ra đây là nam minh tinh Lam Thiên Vũ đang nổi, mà bây giờ chỉ mặc mỗi cái áo tắm.

Cô nhớ khoảng thời gian trước cô có xem một bộ phim thần tượng do Lam Thiên Vũ thủ vai nam chính, cô cực kỳ thích Lam Thiên Vũ ở trong phim, yên lặng chờ đợi nữ chủ kia. Lúc ấy cô còn giới thiệu bộ phim đó cho Ôn Hân Nghiên, cũng nói một câu cảm thán rằng Lam Thiên Vũ rất đẹp trai, không nghĩ tới... (ôi bạn tốt)

Lam Thiên Vũ thật không hổ thần tượng đang nổi, cực kì hời hợt, một đôi ánh mắt u buồn, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, làn da còn nhẵn mịn hơn cả con gái. Dáng người cũng rất tuyệt, Hàn Mai Mai nhớ hình như là thân hình 6 múi.

Nhưng hiện tại nhìn thấy người thật, Hàn Mai Mai cảm thấy anh ta so với Lạc Thần Dật còn kém xa, cô bị suy nghĩ trong đầu dọa sợ, đồng thời cũng phục hồi tinh thần lại: "Chìa khóa ở đâu?"

Lam Thiên Vũ cũng để ý sự biến hóa biểu cảm vừa rồi của Hàn Mai Mai, nhưng anh ta cũng rất tin tưởng vào bản thân mình. Anh ta cũng không tin có cô gái nào không động tâm với anh ta,di end an l eq uyd on.c om, ý cười của anh ta càng thêm sâu sắc: "Chìa khóa? Cái này cũng không ở chỗ tôi."

Anh ta đi về phía trước muốn đưa tay ôm lấy Hàn Mai Mai, không nghĩ tới lại ôm được không khí, anh ta cũng không tức giận, cười nói: "Thì ra Hàn tiểu thư thích một chút tình thú, cái này tôi cũng thích."

"Không phải tôi đang chơi với anh, tôi không có hứng thú với anh. Anh đứng ở bên kia không được cử động cho tôi." Vẻ mặt Hàn Mai Mai nghiêm túc nói.

Lam Thiên Vũ sửng sốt một phen, cũng khôi phục rất nhanh, tươi cười ái muội: "Hàn tiểu thư, đừng nói sớm như vậy, cô có thích hay không trải nghiệm trước sẽ biết?"

Lam Thiên Vũ để tay ơt đai lưng, sau đó lấy ra.

"Anh dừng tay!" Hàn Mai Mai lớn tiếng quát.
Nhưng hiển nhiên Lam Thiên Vũ cũng không để ý lời nói của Hàn Mai Mai, áo tắm rơi xuống đất, Lam Thiên Vũ lộ ra dáng người cường tráng, chỉ còn lại quần lót, từng bước một đi đễn chỗ Hàn Mai Mai...

Ôn Hân Nghiên dẫn Lạc Thần Dật đi tới cửa phòng. Trong lòng có chút khẩn trương, cô cũng biết hôm nay cô gặp rắc rối, trong lòng không khỏi có chút nén giận với Hàn Mai Mai, sao lại không nói với bọn cô chuyện với Lạc Thần Dật chứ?

"Chìa khóa?" Lạc Thần Dật hỏi.

Ôn Hân Nghiên đành phải lấy chìa khóa ra, tra chìa vào ổ, chuyển động, sau đó cửa được mở ra.

Người trong phòng kinh ngạc nhìn người ngoài cửa.

Ánh mắt Lạc Thần Dật lạnh buốt rơi vào trên người Hàn Mai Mai.

Hàn Mai Mai nghĩ đến tình cảnh bây giờ, sắc mặt không khỏi trắng bệch.

Lúc này, Lam Thiên Vũ ngồi dưới đất, toàn thân chỉ còn mỗi cái quần lót, mà quần áo Hàn Mai Mai có chút hỗn độn, khoảng cách giữa hai người lại rất gần.

Theo góc độ của Lạc Thần Dật, thì hình ảnh này rất ái muội.

"Sao anh lại tới đây?" Hàn Mai Mai nói ra những lời này, nói xong câu đó cô liền hối hận, bởi vì sắc mặt Lạc Thần Dật càng khó coi.

Ánh mắt Lam Thiên Vũ để ý Hàn Mai Mai và Lạc Thần Dật, rất nhanh hiểu rõ: "Thì ra Hàn tiểu thư đã có người yêu." Lam Thiên Vũ thấy Lạc Thần Dật lạnh lùng như vậy, di e nd an l eq u yd on.c om, bất giác nghĩ anh ta và anh là cùng một loại người.

Lạc Thần Dật không nói hai lời, đi qua đá vào người Lam Thiên Vũ một cái.

Lam Thiên Vũ ôm bụng biểu cảm hung dữ, muốn xông lên đáp trả, lại nhìn thấy Ôn Hân Nghiên lắc đầu với anh ta, anh ta có chút do dự.

Mà vẻ mặt Lạc Thần Dật âm lệ đang đánh giá anh ta, trong lòng anh ta không khỏi co rụt lại.

Lạc Thần Dật cũng không có nhiều đáp lại Lam Thiên Vũ, mà kéo Hàn Mai Mai ra ngoài.

Hàn Mai Mai mặc cho Lạc Thần Dật lôi kéo cô ra ngoài, dùng lực mạnh nắm lấy cổ tay Hàn Mai Mai khiến cô rất đau, Hàn Mai Mai cũng không dám lên tiếng.

Dọc theo đường đi, tất cả mọi người đều nhìn bọn họ, có tò mò, có tám chuyện, có bình luận, có cân nhắc...

Hàn Mai Mai cúi đầu, không rảnh để ý những thứ này.

Lạc Thần Dật kéo Hàn Mai Mai lên xe, khởi động xe.

Sau đó là trầm mặc khiến người khác sợ hãi.

Hàn Mai Mai nhìn Lạc Thần Dật mặt không chút thay đổi, trong lòng càng không yên, vài lần muốn mở miệng giải thích, đều nghẹn lại ở cổ họng, không biết nên nói gì.

Lạc Thần Dật lái xe một hồi, đột nhiên dừng xe lại.

Quay đầu nhìn Hàn Mai Mai: "Em không có gì muốn giải thích với tôi hay sao?"

Hàn Mai Mai hít một hơi nói: "Kỳ thật... Thật sự không phải như anh nghĩ đâu... Tôi cũng không biết vì sao lại như vậy... Là Hân Nghiên chuẩn bị... Vừa rồi tôi với người kia chưa làm gì hết..."

Biểu tình của Lạc Thần Dật vẫn không có dấu hiệu dịu đi.

Hàn Mai Mai khẩn trương lại nói thêm: "Tôi vừa mới đá anh ta một cước, thật sự, anh phải tin tưởng tôi." Nhưng lại đá phải chỗ ấy của anh ta.

Lạc Thần Dật cúi người điên cuồng hôn môi Hàn Mai Mai, rỉa rói, như đang phát tiết.

Hàn Mai Mai không dám phản kháng.


Rất nhanh trong khoang miệng tràn ngập mùi vị rỉ sắt.

Lạc Thần Dật lúc này mới buông ra Hàn Mai Mai, lau khóe miệng một chút: "Em muốn tôi tin tưởng em như thế nào? Em có coi tôi là bạn trai hay không?"

"Tôi có..."

Hàn Mai Mai còn chưa nói xong, đã bị Lạc Thần Dật ngắt lời, từ sau chỗ ngồi anh lấy ra một cái túi lớn, đưa cho Hàn Mai Mai.

Hàn Mai Mai có chút nghi hoặc mở túi ra, bên trong là một cái hộp tinh xảo, bên trên có logo chứng tỏ bên trong là đò vật gì đó xa xỉ. Bên trong là một sợi đây chuyền, mặt dây chuyền là giọt nước mắt màu xanh lam.

Hàn Mai Mai nhìn mà giật mình, tay không tự chủ mà vuốt ve sợi dây chuyền này.

Lạc Thần Dật thờ ơ nhìn cô: "Vốn định làm quà sinh nhật tặng cho em. Xem ra em căn bản là không muốn trải qua sinh nhật cùng với tôi. Em chỉ mong sao tôi không xuất hiện. Cũng chỉ có tôi tự mình đa tình." Nói xong câu cuối cùng, trong lòng Lạc Thần Dật chua sót, nhưng kế tiếp lại có chút nói không nên lời.

Lạc Thần Dật bực mình đấm vào tấm bảng hiệu.

Trong lòng Hàn Mai Mai đột nhiên thắt lại, di end anl equ ydo n.co m, cô cũng biết lần này là cô không đúng, vốn cô cho rằng Lạc Thần Dật không biết hôm nay làsinh nhật cô, không nghĩ tới lại thành như vậy.

"Nếu em thật sự không thích tôi, tôi..." Lạc Thần Dật cau mày thống khổ nói.

"Đừng." Hàn Mai Mai đột nhiên hô, trong lòng khủng hoảng, cô đột nhiên phát hiện so với trong tưởng tượng của cô thì cô rất để ý anh.

Lạc Thần Dật kinh ngạc nhìn Hàn Mai Mai, hơi hất mày.

"Em không muốn chia tay!" (từ giờ đổi xưng hô thành em - anh, anh - em nha mn)

MặtLạc Thần Dậtkhông chút thay đổi nhìn Hàn Mai Mai, nhưng kỳ thật nội tâm đã không bình tĩnh được, có một tia chờ mong nho nhỏ.

Hàn Mai Mai hít một hơi, chống lại tròng mắt màu nâu của anh, nhìn không ra bất luận cảm xúc gì, kiên định nói: "Em không muốn chia tay." Thấy Lạc Thần Dật không hề phản ứng, cô lấy hết dũng khí, hai tay ôm lấy cổ anh, dâng lên nụ hôn ẩm ướt, nhưng thân thể Lạc Thần Dật cứng ngắc, một chút phản ứng cũng không có, Hàn Mai Mai cũng không buông tay, hôn hồi lâu, cô thở phì phò rời khởi môi anh: "Anh không tự mình đa tình, em cũng cực kỳ thích anh, cho nên đừng chia tay em."

Lạc Thần Dật bởi vì câu nói đầu tiên của Hàn Mai Mai mà giống như được sống lại, lập tức đảo khách thành chủ. Đặt Hàn Mai Mai ở trên ghế, hôn môi cô điên cuồng.

"Em lặp lại lần nữa đi." Ánh mắt Lạc Thần Dật sáng ngời nhìn Hàn Mai Mai.

"... Em thích anh." Giờ Hàn Mai Mai mới phản ứng kịp, trong thời gian ngắn như vậy đã xảy ra chuyện gì.

Lạc Thần Dật hưng phấn, ngậm chặt đầu lưỡi của cô, dùng lực mút, tay vòi vào trong quần áo của cô, chậm rãi di chuyển lên trên, xoa nắn hai gò bồng đào của cô.

Hai gò má Hàn Mai Mai ửng đỏ thở phì phò nói: "Đừng ở chỗ này."

Lạc Thần Dật nắm chặt quả đấm, cắn răng nói: "Thật sự đáng chết."

Hàn Mai Mai thấy cậu chủ nhỏ của anh đã dựng lên thành cái lều, ánh mắt của cô không được tự nhiên dời đi.

Lạc Thần Dật khởi động xe lần nữa, di e nd anl e qu ydo n.co m, chạy về nhà...

Hai người vừa vào cửa, Lạc Thần Dật liền đẩy Hàn Mai Mai vào tường, sốt ruột khó nén hôn lên môi của cô. Một bàn tay cực kỳ tự nhiên dạo chơi trong quần áo của cô, bàn tay còn lại nắm lấy tay phải của cô, đặt ở trên bụng dưới của anh.

Hàn Mai Mai vừa đụng phải hỏa nhiệt cứng rắn, tay run một phen, lập tức giật tay ra.

Lạc Thần Dật phát ra tiếng cười nhẹ.

Hàn Mai Mai lập tức nói: "Em muốn đi tắm."

Lạc Thần Dật cân nhắc nhìn cô: "Không phải em muốn lâm trận bỏ chạy đấy chứ?"

Bị nhìn thấu tâm tư, Hàn Mai Mai xấu hổ.

Lạc Thần Dật trái lại không làm khó cô, thả cô đi.

Hàn Mai Mai thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức chạy trốn vào trong phòng tắm.

Hàn Mai Mai tắm rửa xong, lại cứ lề mề trong phòng tắm, nhìn mình trong gương, nghĩ đến chuyện đấy sẽ xảy ra, trong lòng liền khẩn trương.


"Em cũng đã tắm hơn một tiếng rồi đó, đã xong được chưa?" Giọng nói Lạc Thần Dật mang theo ý cười ở ngoài cửa gọi vọng vào.

Dù sao sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy! Hàn Mai Mai tự cổ vũ chính mình, quấn áo tắm đi ra ngoài.

Không nghĩ tới Lạc Thần Dật đã tắm sạch sẽ rồi. Hàn Mai Mai nghĩ có lẽ anh tắm trong phòng tắm ở phòng khách..

Chỉ thấy Lạc Thần Dật quấn quanh người một tấm khăn tắm, lộ ra dáng người hoàn mỹ.

Hàn Mai Mai cũng không phải lần đầu nhìn thấy thân thể của anh, nhưng lần này cô nhịn không được mà nuốt nước miếng.

Lạc Thần Dật phát ra tiếng cười dễ nghe, di end a nl equ y do n.co m nhếch khóe miệng, đi lên phía trước, hạ xuống nhưng nụ hôn tinh tế, anh nắm tay cô rồi hôn xuống, nhìn vết bầm tím trên tay cô, đau lòng nói: "Đều tím hết rồi, sao vừa rồi em không nói với anh?"

"Kỳ thật cũng không sao, chỉ hơi dọa người mà thôi." Kỳ thật trong lòng cô muốn nói, vừa rồi anh đáng sợ như vậy, ai dám nói với anh?

Lạc Thần Dật nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay Hàn Mai Mai, xoa xoa một lát, lại hôn một cái.

Hàn Mai Mai cảm thấy hơi ngứa, muốn thu tay lại.

Lạc Thần Dật không buông tay cô ra, cánh tay hơi dùng lực, ôm cô vào trong ngực, tay chuyển tiến vào bên trong áo tắm của cô, bên trong Hàn Mai Mai không có mặc gì, đây lại thuận tiện Lạc Thần Dật.

Tay Lạc Thần Dật linh hoạt vui đùa ở bên trong.

Nụ hôn dọc từ cổ cô đi xuống, áo tắm của cô đã sớm mở ra, bộ ngực được phơi bày ra bên ngoài.

Hàn Mai Mai vặn vẹo muốn che lại, ngược lại lại để cho Lạc Thần Dật nhìn thấy nụ hoa của cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng gảy.

"Thật đáng yêu." Giọng Lạc Thần Dật nhẹ nhàng bên tai cô, sau đó phủ xuống, ngậm chặt nó trong miệng, tinh tế nhấm nháp.

Mặt Hàn Mai Mai đỏ bừng, khổ sở uốn éo người.

Đợi Hàn Mai Mai nằm ở trên giường, áo tắm của cô cũng đã không biết tung tích rồi.

Lạc Thần Dật thưởng thức thân thể duyên dáng của người con gái anh yêu ở trên giường, cổ họng chuyển động, mở khăn tắm, tiểu Thần Dật tinh thần phấn hưng đứng thẳng.

Anh đặt ở Hàn Mai Mai trên người, hôn sâu, tay lại ngoạn chơi trên người cô.

Tay Lạc Thần Dật giống như mang theo một cỗ ma lực kỳ dị, đi đến đâu đều khiến cô run rẩy đến đó.

Hàn Mai Mai ôm lấy Lạc Thần Dật hôn lại anh, luồng nhiệt lưu trong người chậm rãi lưu chuyển.

Tay Lạc Thần Dật từ từ di chuyển đến khu vườn bí mật của cô, đã có chút ươn ướt, anh đụng đến một kẽ hở nhỏ, dùng giọng khàn khàn nói: "Là nơi này sao?"

Hàn Mai Mai nhắm mắt lại không nói lời nào, sắc mặt đỏ bừng.

Lạc Thần Dật đè xuống hạt gạo nhỏ, lại nhéo nhéo.

"Đừng!" Giọng của Hàn Mai Mai khi nói đã bị thay đổi.

Ngón tay Lạc Thần Dật từ từ dò xét vào trong, từ từ vuốt nội bích Hàn Mai mai một cái, thân thể cô lập tức cong lại, cắn chặt môi dưới.

Anh đã nhận ra sự nhẫn nại của Hàn Mai Mai, nắm cằm của cô bắt buộc cô hé miệng, đầu lưỡi linh hoạt tìm kiếm vào bên trong.

Âm thanh đứt quãng từ trong miệng Hàn Mai Mai tràn ra.

Lạc Thần Dật đã cho hai ngón tay vào, Hàn Mai Mai có chút khó nhịn.

Một cánh tay khác của anh xoa ngực của cô, nhìn bộ ngực của cô ở trong tay biến hóa linh hoạt, đến khi anh cảm thấy không sai biệt lắm.

Anh vòng hai chân của cô trên eo mình, khiến hai người dán sát vào cùng một chỗ, sau đó từ từ nâng tiểu Thần Dật đẩy mạnh về phía trước.

Hàn Mai Mai cũng có thể cảm giác Lạc Thần Dật đang khẩn trương, trước mắt cô đột nhiên thoảng qua một cảnh tượng trong tiểu thuyết, cô nhớ lần đầu tiên của Trình Khả Hinh và Lạc Thần Dật, là vì Trình Khả Hinh chủ động quyến rũ anh, Lạc Thần Dật lại uống rượu, trong lòng cô có cảm giác không thoải mái xẹt qua...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro