Chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ông nghe tiểu Triệu nói, con vẫn đang suy nghĩ về mảnh đất Kim Kiều kia." Hôm nay trong lúc ăn cơm tối đột nhiên ông ngoại Hàn hỏi.

Hàn Mai Mai gật gật đầu, cô cũng không bất ngờ, có đôi khi ông ngoại Hàn cũng sẽ quan tâm đến một số chuyện của công ty.

"Con đang lo lắng vấn đề tài chính sao, nếu là vấn đề này, con không cần lo lắng." Ông ngoại Hàn nói chuyện với Hàn Mai Mai: "Tập đoàn Hàn thị của chúng ta vẫn không đến nỗi vì một chút tiền đó mà suy sụp. Người làm chuyện lớn, nên có vài phần quyết đoán. Sợ hãi rụt rè thì còn ra bộ dáng gì chứ."

Tuy giọng ông ngoại Hàn cực kỳ nghiêm khắc, nhưng cô lại nhịn không được mà thấy ấm áp trong lòng, Hàn Mai Mai biết ông ngoại đang cổ vũ cô: "Ông ngoại, con biết nên làm như thế nào rồi."

Ông ngoại Hàn chuyển đề tài, đột nhiên hỏi: "Gần đây sao lâu vậy mà không thấy tiểu Lạc tới ăn cơm, không phải hai đứa lại cãi nhau chứ." Trong giọng ông ngoại Hàn nói lộ ra sự bất mãn đối với Hàn Mai Mai, giống như đang nói, nhất định là con lại bày tính tiểu thư ra chứ gì.

"Ông ngoại! Ông đang nói gì vậy chứ. Trong lòng ông, con là người như vậy sao? Sao bây giờ ông lại đứng về phía anh ấy vậy hả?" Hàn Mai Mai làm nũng, nhưng quả thật trong khoảng thời gian này Lạc Thần Dật cũng bận việc công ty nên thời gian gặp mặt cũng ít hơn trước kia.

Hàn Mai Mai trở lại phòng cầm điện thoại gọi một cú điện thoại cho Lạc Thần Dật.

Lạc Thần Dật vẫn giống mọi ngày trêu chọc Hàn Mai Mai.

"Làm sao vậy nhớ anh rồi hả?" Lạc Thần Dật không đứng đắn nói.

"Mới không có, là ông ngoại hỏi gần đây sao anh không tới nhà của em ăn cơm đấy." Hàn Mai Mai lại oán giận nói: "Ông còn nói hay là do em giở tính tiểu thư với anh, anh nói xem có phải hay không?"

"Xem ra ông ngoại vẫn sáng suốt nhất, biết cái khổ của anh." Ở đầu bên kia điện thoại Lạc Thần Dật tố khổ nói.

"Cái gì! Hiện tại anh lại còn ý kiến hay sao?" Hàn Mai Mai trừng mắt nói.

"Làm sao anh dám chứ?" Ở đầu bên kia điện thoại Lạc Thần Dật không có thành ý mà cầu xin tha thứ.

Hai người liếc mắt đưa tình một hồi mới cúp điện thoại.

Sau khi gác điện thoại, tươi cười trên mặt Hàn Mai Mai liền bị thu lại.

Vừa rồi ở trong điện thoại, Hàn Mai Mai nghe thấy một giọng nữ, tuy chỉ nói một câu "Thần Dật, tôi đi trước đây", nhưng Hàn Mai Mai lại rất quen thuộc với giọng nói này. Người kia là Tôn Tiểu Vân.

Ngày hôm sau, Hàn Mai Mai thừa dịp giữa trưa, đến công ty Lạc Thần Dật tìm anh cùng ăn cơm.

Hàn Mai Mai đến công ty Lạc Thần Dật, lần trước trong tiệc đinh hôn, ai cũng biết cô là con dâu chuẩn của nhà họ Lạc rồi. Ai nhìn thấy cô cũng cung kinh, ai lại dám đắc tội với bà chủ tương lại chứ.

Thư kí của Lạc Thần Dật cười tít mắt dẫn Hàn Mai Mai vô văn phòng làm việc của Lạc Thần Dật.

Hàn Mai Mai vừa đi vào liền nghe thấy một giọng nói, bước chân không tự chủ chậm lại.

"Lão Đại, gần đây các khu giải trí cứ hai ngày ba ngày lại có người tới kiểm tra. Khiến cho việc làm ăn bây giờ cũng không được tốt cho lắm. Mấy hôm trước, có mấy vị khách quý cũng bị cướp mất. Lão Đại, tôi biết anh vì Hàn tiểu thư, nhưng anh cũng không thể mang cả công ty..." Hoàng Mao sốt ruột nói.

"Tôi biết rồi." Giọng Lạc Thần Dật thản nhiên nói.

Đối với thái độ thản nhiên của Lạc Thần Dật, Hoàng Mao có chút bất mãn: "Lão Đại, anh hãy nghe tôi nói..."

"Cậu không cần nói nữa. Tôi biết rồi. Cậu ra ngoài đi." Lạc Thần Dật quyết đoán kết thúc đề tài này: "Cậu ra ngoài đi."

Khi Hoàng Mao ra ngoài, thấy Hàn Mai Mai đang ngồi ở bên cạnh uống trà, cũng không biết cô có nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của họ hay không? Lão Đại dặn bọn họ không được để cho Hàn Mai Mai biết chuyện này. Hoàng Mao có chút chột dạ đi qua.

Ngược lại Hàn Mai Mai lại cực kỳ tự nhiên chào hỏi.

Lạc Thần Dật thấy Hàn Mai Mai đi tới, mắt liền sáng lên.

"Sao hôm nay em lại tới đây? Đến cũng không gọi điện cho anh. Muốn đến bắt gian hay sao?" Lạc Thần Dật cười hỏi.

"Đúng vậy, em muốn xem xem anh có làm chuyện gì có lỗi sau lưng em hay không?" Hàn Mai Mai nói.

"Làm sao anh dám?" Lạc Thần Dật nói xong, ôm Hàn Mai Mai vào trong ngực: "Ngày mai có một buổi đấu giá, chúng ta cùng đi đi."

Hàn Mai Mai vùng vẫy muốn tránh thoát khỏi ngực Lạc Thần Dật: "Em biết rồi, em biết rồi, em về đây. Anh buông ra trước.... Không được động tay động chân... Đây là công ty, ngộ nhỡ có người tiến vào thì sao..."

Lạc Thần Dật trấn an nói: "Văn phòng của anh sẽ không có người vào đâu, em yên tâm đi. Đã lâu rồi chúng ta chưa gặp mặt, thân mật một chút cũng không được sao?"

Tay Lạc Thần Dật bắt đầu không an phận rồi.

Tay Hàn Mai Mai giữ đúng điểm mấu chốt, cuối cùng Lạc Thần Dật cũng trêu chọc Hàn Mai Mai xong, cảm thấy mỹ mãn mới buông cô ra.

Khi Hàn Mai Mai ra khỏi phòng làm việc của anh, đỏ bừng cả mặt, cổ còn có ấn ký...

Thư ký thấy Hàn Mai Mai đi ra, cười đặc biệt sáng lạn, mặt Hàn Mai Mai lại càng hồng, có lẽ là chột dạ đi. Cảm thấy bọn họ biết vừa rồi cô đã là gì ở trong đấy.

"Em xác định Hàn Mai Mai nhất định sẽ thích mảnh đất này sao? Đừng quá vội, sẽ mất nhiều hơn được." Lam Tấn Bằng vừa xem báo, vừa nói với Trình Khả Hinh.

"Anh yên tâm, em đã sắp xếp người trong công ty bọn họ rồi. Ít nhiều em cũng biết mức giá của họ rồi. Đến lúc đó chỉ cần chúng ta ra giá thấp một chút là được." Trình Khả Hinh tràn đầy tin tưởng nói.

"Nhất định chúng ta phải tham gia sao? Kỳ thật cũng không cần nhất định phải tham gia cạnh tranh mục tiêu. Chỉ cần tung một chút tin đồn là được rồi." Lam Tấn Bằng nói.

"Hàn Mai Mai này không có ngốc như vậy đâu, đặc biệt hiện tại bên cạnh cô ta còn có Lạc Thần Dật. Nếu chúng ta không tham gia, cô ta nhất định sẽ hoài nghi mảnh đất đó có vấn đề." Trình Khả Hinh tựa vào vai Lam Tấn Bằng nói, làm nũng: "Chúng ta cũng tham gia có được hay không?"

Lam Tấn Bằng thấy Trình Khả Hinh nói như vậy cũng gật gật đầu, tay đặt trên eo Trình Khả Hinh từ từ đi lên.

"Đừng, chán ghét." Trình Khả Hinh hờn dỗi nói, nhưng thân thể lại dán chặt vào người Lam Tấn Bằng hơn...

Hàn Mai Mai, ngày vui của cô cũng sắp tới rồi.

Ngày hôm sau, Hàn Mai Mai chọn một bộ lễ phục phù hợp, chỉ nhìn qua gương thôi cũng biết mặc vào nhất định sẽ rất có khí chất.

Hôm nay Lạc Thần Dật mặc một bộ tây trang màu đen, mười phần khiêm tốn. Nhưng cho dù là như vậy, khi Hàn Mai Mai và Lạc Thần Dật đi vào vẫn hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Không thể không nói, diện mạo hai người đều rất xuất sắc, đứng cùng một chỗ càng thêm cảnh đẹp ý vui.

Nhưng làm náo động nhất vẫn là Trình Khả Hinh. Bộ lễ phục màu đỏ sẫm đó cần phải đặt trước với nhà thiết kế ở Pari một năm. Sợi dây chuyền của cô ta cũng phải mấy trăm vạn. Mà vung tay cũng rất hào phóng, chưa bao lâu đã đấu vài sản phẩm rồi, mà giá đều không nhỏ. Từ đầu đến cuối, Lam Tấn Bằng đều dùng ánh mắt sủng nịch nhìn Trình Khả Hinh, thật khiến người ngoài ghẹn tị mà chết.

Trong khoảng thời gian ngắn trở thành đối tượng mọi người nghị luận.

Trình Khả Hinh cũng cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác này, trên mặt luôn luôn tươi cười đắc ý. Bắt chuyện với mọi người, mọi người vì nể mặt Lam Tấn Bằng mà cũng khen ngợi ca tụng cô ta đến tận mây xanh.

Hàn Mai Mai để ý một chiếc vòng cổ Ngọc Hòa Điền thủ nghệ tinh xảo, rất muốn có được nó.

*Ngọc Hòa Điền: là loại ngọc quý ở Hòa Điền, Hòa Điền ngày nay là nước Vu Điền thời cổ đại, cho nên cũng gọi là "Ngọc Vu Điền"

Lạc Thần Dật nhìn ra tâm tư của Hàn Mai Mai, đi trước cô một bước, đấu giá nó về.

"Đi cùng với anh, chẳng lẽ em còn muốn bỏ tiền ra sao?" Lạc Thần Dật không vui nói với Hàn Mai Mai.

Hàn Mai Mai thấy Lạc Thần Dật nói như vậy, cũng vui vẻ tiếp nhận.

Khi sắp kết thúc, Hàn Mai Mai định vào toilet trang điểm lại.

"A, ai vậy ta? Không phải Hàn tiểu thư của chúng ta đây sao?" Giọng nói của Trình Khả Hinh nhẹ nhàng, mang theo vài phần khiêu khích.

Hàn Mai Mai thấy xung quanh cũng không có ai, cũng chẳng muốn phải giữ lễ với cô ta, trực tiếp đi qua bên cạnh cô ta.

Trình Khả Hinh ngây ra một lúc, không nghĩ tới Hàn Mai Mai lại dám làm bẽ mặt cô ta.

"Hàn Mai Mai!" Trình Khả Hinh tức giận nói.

Mà bước chân của Hàn Mai Mai căn bản không có dừng lại. Trình Khả Hinh đuổi theo phai sau.

Lúc này Hàn Mai Mai mới ngẩng đầu nhìn cô ta: "Xin hỏi có chuyện gì không?"

Ngước lại Trình Khả Hinh lại không phản ứng kịp, kỳ thật cô ta chỉ muốn cho Hàn Mai Mai thấy cuộc sống hiện tại của cô ta rất tốt, đã không còn là Trình Khả Hinh của trước kia, luôn phải nịnh bợ Hàn Mai Mai. Hiện tại cô ta mới là đối tượng khiến mọi người ngưỡng mộ.

"Nếu không còn chuyện gì nữa, xin lỗi không tiếp được nữa rồi." Hàn Mai Mai thấy Trình Khả Hinh không nói gì, liền nói.

Lúc này Trình Khả Hinh mới hồi phục tinh thần lại: "Nghe nói công ty mấy người cũng có hứng thú với mảnh đất Kim Kiều kia? Tôi thấy hay là mấy người thôi đi. Mảnh đất này, Bằng Thiên chúng tôi nhất định sẽ có được."

Hàn Mai Mai dừng lại,, quay đầu nhìn: "Hả...? Xem ra tiểu thư Emily rất tự tin.... Chúng ta hãy chờ đến cuối cùng xem sao."

Thái độ Hàn Mai Mai không cứng không mềm như vậy, khiến Trình Khả Hinh cảm thấy rất tức giận, lại không có chỗ để bạo phát.

Cô ta tức giận nói: "Hàn Mai Mai, chúng ta hay chờ coi." Tôi sẽ để cho cô ngạo mạn tiếp, để xem cô còn có thể ngạo mạn thêm được bao lâu, đến lúc đó đừng có khóc lóc mà cầu xin tôi.

Gần đây Hàn Mai Mai có chút tâm sự, cộng với chuyện gần đây của Lạc Thần Dật, đương nhiên cô biết Lạc Thần Dật sẽ không phản bội cô, nhưng chuyện của công ty Lạc Thần Dật, ít nhiều cũng có liên quan đến bọn họ. Hàn Mai Mai lại không biết hỏi Lạc Thần Dật như thế nào, rõ ràng cho thấy Lạc Thần Dật không muốn để cho cô biết.

Một mặt khác, d ien d an l e q u y d o n. c om, cô lại nghi đến chuyện mảnh đất Kim Kiều kia, bên Lam Tấn Bằng cũng quá rêu rao rồi, còn cả Trình Khả Hinh nói những lời đó, giống như là vì muốn kích cô cũng đi tham gia đấu thầu.

Lúc này điện thoại Hàn Mai Mai bỗng vang lên, lại là Tôn Tiểu Vân gọi tới.

Hàn Mai Mai vẫn nhấc máy lên nghe, cô muốn nhìn xem Tôn Tiểu Vân định giở trò gì.

"Hàn Mai Mai, cô sẽ không ngờ rằng tôi sẽ gọi điện cho cô đung không?" Tôn Tiểu Vân cười nói.

"Cô có chuyện gì sao?" Giọng Hàn Mai Mai thản nhiên nói.

Tôn Tiểu Vân không ngờ Hàn Mai Mai lại không nổi trận nôi đình,, đồng thời cũng có chút thất vọng: "Không hiểu được Thần Dật có nói với cô hay không?"

"Thần Dật là tên để cô gọi hả? Hai người thân nhau như vậy hay sao? Cô muốn nói gì thì nói đi không phải nói những lời thừa thãi đó." Hàn Mai Mai phản bác nói.

"Là do cô kêu tôi nói đó. Chuyên công ty của Lạc Thần Dật, chắc cô cũng chưa biết nhỉ? Công ty bọn họ xảy ra chuyện, tất cả đều tại cô. Nếu không phải vì cô, anh ấy cũng sẽ không gặp phải những chuyện xui xẻo này. Nếu cô muốn tốt cho anh ấy, tôi khuyên cô hãy mau chông rời xa anh ấy đi..." Tôn Tiểu Vân nói. Đây là cơ hội cuối cùng của cô, cô đừng có rượu mời không uống lại cứ thích uống rượu phạt.

"Nếu cô chỉ muốn nói những lời này thì tôi ngắt máy đây." Hàn Mai Mai binh thản nói.

"Cô! Chỉ có tôi mới có thể giúp..."

Những lời còn lại, Tôn Tiểu Vân còn chưa kịp nói, Hàn Mai Mai đã ngắt điện thoại rồi.

Hàn Mai Mai nghĩ một chút, liền nhắc điện thoại gọi nội bộ, kêu trợ lý Triệu vào đây...

Nhà họ Hàn.

"Tiểu Lạc, cũng đã mấy ngày rồi cháu không đến thăm ông rồi đó." Ông ngoại Hàn cười nói với Lạc Thần Dật: "Có phải đã quên ông ngoại rồi hay không?"

"Làm sao có thể? Quên ai cũng đề có thể nhưng ông ngoại thì làm sao châu có thể quên chứ. Gần đây công ty có một số việc cần xử lý." Lạc Thần Dật cười nói.

"Nịnh hót!" Hàn Mai Mai ở bên kia nhẹ giọng nói.

Đương nhiên Lạc Thần Dật nghe thấy Hàn Mai Mai nói như vậy, nhéo tay Hàn Mai Mai.

Đương nhiên ông ngoại Hàn nhìn thấy bọn họ mờ ám, trong lòng càng vui vẻ hơn. Tình cảm của hai đứa này thật đúng là rất tốt.

Bữa cơm ăn rất vui vẻ, Lạc Thần Dật luôn chọc ông ngoại Hàn vui vẻ. Hiện tại ông ngoại Hàn càng ngày càng thích nói chuyện với Lạc Thần Dật hơn cả Hàn Mai Mai. Hàn Mai Mai đành phải ở một bên ăn dấm chua.

Hàn Mai Mai đưa Lạc Thần Dật ra cửa lớn nhà họ Hàn, cô hơi do dự một chút nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Công ty của anh..."

"Sao vậy?" Lạc Thần Dật hỏi: "Em có gì muốn nói với anh hay sao? Hay là không nỡ để anh đi?"

Hàn Mai Mai tức giận nói: "Có phải công ty anh gặp vấn đề hay không?"

"Em nghe ai nói?" Tươi cười của Lạc Thần Dật tắt dần.

"Không, chỉ là..."

"Không có chuyện gì, em không cần suy nghi nhiều." Lạc Thần Dật nói.

Hàn Mai Mai thấy Lạc Thần Dật nói như vậy, cũng không hỏi tiếp nữa.

"Em phải tin tưởng anh."

Không nghĩ tới vài ngày sau.

"Cái gì? Hàn Mai Mai không có tham gia." Khi Trình Khả Hinh nhận được tin tức này, cả người đều sợ đến ngây người. Làm sao có thể như vậy? Hiện tại cô ta lấy khu đất đấy về để làm gì? Có lẽ người khác không biết, cô ta biết bên trên có ý định sẽ xây dựng một đường sắt ở đó, bốn năm năm sau sẽ khởi công. Nhưng rõ ràng cô ta đã mua chuộc người của công ty Hàn Mai Mai rồi... Làm sao có thể như vậy?

Trình Khả Hinh lại gọi điện thoại cho người của cô ta ở công ty Hàn Mai Mai, nhưng không ai tiếp điện thoại của cô ta. Cô ta biết cô ta bị lừa.

Trình Khả Hinh ngơ ngác ngồi trên ghế sofa, không chấp nhận sự thật này.

Lam Tấn Bằng nghe được tin tức này, giận tái mặt, nổi giận đùng đùng đi vào văn phòng, xách Trình Khả Hình đang ngồi trên ghế sofa dậy.

"Con đàn bà này. Đều là ý kiến hay của cô đấy. Hiện tại khiến tôi phải mua khối đất thối nát đấy, cô nói cái gì đi chứ?" Lam Tấn Bằng không chút do dự vung tay tát cho cô ta một cái. Kỳ thật trong lòng ông ta cũng có chút hối hận, cũng không biết lúc ấy trong đầu ông ta nghĩ gì mà lại cho con đàn bà thối này căn thiệp vào chuyện công ty. Đều tại con đàn bà thối này!

"Tấn Bằng, anh đừng tức giận. Chúng ta phải suy nghĩ biện pháp. Nhất định vẫn còn biện pháp." Trình Khả Hinh ôm chân Lam Tấn Bằng khổ sở cầu xin.

"Cô cút đi cho tôi!" Lam Tấn Bằng quát lớn với cô ta.

Trong một căn phòng ở hộp đêm

"Tiểu Vân, cuối cùng cậu đã đến. Bây giờ chúng tớ muốn gặp cậu quả thật rất khó khăn nha." Tào An Ny cười nhạo nói.

"Gần đây tớ có chút bận rộn." Tôn Tiểu Vân cười nói.

"Hiện giờ Tiểu Vân đương nhiên bận rộn, nghe nói ba cậu sắp thăng chức rồi. Chúc mừng chúc mừng nha." Một nữ sinh bên cạnh thú vị nói. Không biết nhà họ Tôn có vận khí gì, trước đây nghe nói có chút thị phi. Vài ngày nay truyền ra đã muốn một bước lên mây. Xem ra đã tìm thấy núi dựa rồi! Lúc này đương nhiên muốn tạo dựng quan hệ.

Trên mặt Tôn Tiểu Vân cười đến rực rỡ, nhưng ngoài miệng lại nói: "Cậu đừng nói bậy, cái bát úp này còn chưa lật lên đâu đấy."

"Bọn tớ đều hiểu. Đến lúc đó muốn xin cậu giúp một tay, cậu cũng không được từ chối đâu nha." Một người khác nói.

Tôn Tiểu Vân cười cười không nói gì.

"Đúng rồi, sao Hân Nghiên chưa đến?" Tôn Tiểu Vân hỏi.

"Cậu ấy vừa mới gọi cho tớ, nói lập tức đến ngay, kêu bọn mình chơi trước đi." Tào An Ny nói.

Tôn Tiểu Vân cũng không nói gì.

Lúc này, điện thoại di động để trên bàn reo lên.

Tôn Tiểu Vân thấy ảnh trên điện thoại di động, lập tức cầm điện thoại di động lên đi ra ngoài.

Tào An Ny có chút nghi ngờ nhìn bóng lưng Tôn Tiểu Vân. Điện thoại của ai mà khiến cậu ấy khẩn trương vậy?

"Sao cô lại gọi cho tôi hả?" Tôn Tiểu Vân cầm điện thoại đi vào toilet, nhìn thấy bên trong không có ai nên mới an tâm thoải mái bắt đầu nói chuyện điện thoại: "Không phải tôi đã nói với cô, không có chuyện gì quan trọng thì đừng có liên lạc với tôi rồi sao."

Nghe được bên kia nói chuyện, vẻ mặt Tôn Tiểu Vân càng ngày càng nghiêm túc: "Cô nói gì? Hàn Mai Mai không có ý định thu mua Kim Kiều. Trình Khả Hinh, cô làm tôi quá thất vọng. Lúc đầu tôi đưa cô ra nước ngoài, vì muốn cô giật dây Lam Tấn Bằng chứ không phải muốn thu được kết quả như thế này. . . . . . Được, tôi biết rồi. Chúng ta gặp mặt rồi nói tiếp."

Chờ Tôn Tiểu Vân đi ra, Ôn Hân Nghiên mới bước ra ngoài từ buồng bên cạnh.

Trình Khả Hinh? Ôn Hân Nghiên lẩm nhẩm cái tên này, chân mày nhíu lại, suy nghĩ một chút, có liên quan đến Tôn Tiểu Vân.

Trong quán cà phê

Tôn Tiểu Vân nghe người đối diện khóc lóc kể lể, sắc mặt trắng bệch: "Cái gì? Cô nói gì? Lam Tấn Bằng không cần cô nữa."

Bây giờ Trình Khả Hinh cũng không biết làm sao? Hiện giờ người duy nhất có thể giúp cô ta chính là Tôn Tiểu Vân.

"Tiểu Vân, cô giúp tôi một chút thôi." Trình Khả Hinh giả vờ đáng thương nói: "Tấn Bằng rất tức giận, hiện tại anh ấy đã không muốn nhận điện thoại của tôi nữa rồi. Tôi nghe nói gần đây anh ta ở cùng với một tiểu minh tinh. . . . . . Tôi nên làm thế nào đây? Tiểu Vân, cô nhanh chóng giúp tôi nghĩ cách với."

Tôn Tiểu Vân biết nếu Trình Khả Hinh không cùng đường sẽ không nói ra như vậy. Ba cô ta được thăng chức vì nhờ quan hệ của Lam Tấn Bằng, bây giờ giấy tờ đều đã xong, chỉ còn chưa tuyên bố thôi. Hiện tại Tôn Tiểu Vân chỉ hi vọng sẽ không xảy ra chuyện gì không may.

"Tiểu Vân, cô nói xem làm thế nào bây giờ? Cô nhanh chóng giúp tôi nghĩ cách đi. Không có Tấn Bằng, tôi không biết phải làm sao." Trình Khả Hinh giả vờ đáng thương nói.

Tôn Tiểu Vân vô cùng bực tức, miễn cưỡng nói mấy câu, liền đuổi Trình Khả Hinh đi mất.

Ngồi một lát, vừa định đứng dậy rời đi, đối diện có một người ngồi xuống.

Tôn Tiểu Vân kinh ngạc nói: "Hân Nghiên!"

Ôn Hân Nghiên không đổi sắc nhìn cô ta, như đang nhìn một người xa lạ.

Trong mắt Tôn Tiểu Vân chợt lóe lên hốt hoảng, cô ta biết Ôn Hân Nghiên đã nhìn thấy chuyện vừa rồi, nhưng không xác định được rốt cuộc cô ấy đã nghe được gì rồi: "Xem ra cậu đã nhìn thấy hết rồi, thật ra thì. . . . . ."

Tôn Tiểu Vân vẫn chưa nói hết, 'Bốp', Ôn Hân Nghiên tát Tôn Tiểu Vân một bạt tay.

"Cậu!" Đầu tiên Tôn Tiểu Vân kinh ngạc, sau đó tức giận, cố gắng bình tĩnh lại.

Ôn Hân Nghiên thở hổn hển nhìn cô ta: "Sao cậu có thể làm như vậy, cậu quên rồi sao? Chúng ta không phải chị em tốt sao? Sao cậu có thể hợp tác với người ngoài đối phó với Mai Mai chứ?"

Ôn Hân Nghiên nghĩ Tôn Tiểu Vân sẽ khóc lóc nhận sai, nhưng không ngờ, Tôn Tiểu Vân khinh thường nở nụ cười: "Chị em à? Cậu đang gạt tớ, hay đang lừa chính cậu vậy? Cái thế giới này người không vì mình trời tru đất diệt, dù có là chị em cũng sẽ như vậy thôi."

Ôn Hân Nghiên nghe nói thế, trái tim lập tức lạnh đi, không ngờ cô ta vẫn luôn nghĩ như vậy.

"Chúng ta nhiều năm như vậy. . . . . ." Ôn Hân Nghiên tự lẩm bẩm.

"Đúng, quả thật nhiều năm rồi. Nếu không nhờ cái tát này của cậu, chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm 'chị em tốt'. Chỉ tiếc cậu đã ra mặt giúp đỡ Hàn Mai Mai. Tớ không biết rốt cuộc Hàn Mai Mai có gì tốt, người nào cũng giúp cô ta." Tôn Tiểu Vân nói xong đôi mắt đã có chút đỏ.

Ôn Hân Nghiên nhìn Tôn Tiểu Vân trước mắt.

Tôn Tiểu Vân lại nói tiếp: "Hiện giờ cậu tát tớ như vậy, nên dù chúng ta có giả trang chị em tốt cũng không thể nữa rồi."

Cô ta đứng lên, không do dự chút rời đi. Mặc dù cô ta không muốn vạch rõ mọi thứ với Ôn Hân Nghiên, nhưng đã bị Ôn Hân Nghiên phát hiện vậy cũng không còn cách nào.

Một người khác ngồi xuống cạnh Ôn Hân Nghiên. . . . . .

"Có phải cậu đã sớm biết Tôn Tiểu Vân có vấn đề." Ôn Hân Nghiên nhìn Hàn Mai Mai nói. Sau khi Tôn Tiểu Vân rời khỏi, Ôn Hân Nghiên vận dụng quan hệ của mình đi thăm dò chuyện của Tôn Tiểu Vân, không ngờ nhận được tin tức như thế.

Cô ta lại có liên quan đến chuyện Microblogging, dây dưa với Lạc Thần Dật, liên kết với Hoàn Sâm bắt cóc Mai Mai. . . . . .

Cư nhiên có một người đáng sợ như vậy sống bên cạnh mình.

Một đêm Ôn Hân Nghiên mất ngủ, sáng ngày hôm sau chạy đến phòng làm việc của Hàn Mai Mai tìm cô.

Hàn Mai Mai không nghĩ đến Ôn Hân Nghiên sẽ chạy đến công ty tìm cô hỏi vấn đề này, cô gật đầu một cái.

Ôn Hân Nghiên trầm mặc chốc lát, mới nói: "Tại sao cậu không nói cho tớ biết?"

"Lần trước tớ bị Đàm Gia Hi bắt cóc nên mới biết. Tớ nói cậu biết, thì có thể làm gì được đây vì chuyện đã xảy ra rồi. Hơn nữa nhìn đi nhìn lại cậu ta đều nhằm vào tớ. . . . . ." Hàn Mai Mai bất đắc dĩ nói.

Nhà họ Tôn

"Các người làm cái vậy? Nhanh thả ba tôi ra." Tôn Tiểu Vân nhìn thấy một đám cảnh sát xông vào nhà bọn họ, lập tức cả kinh, hơn nữa đám người kia đều đến tìm ba cô ta.

"Các người mau thả ba tôi ra!" Tôn Tiểu Vân hét to với cảnh sát.

Còn mẹ Tôn vừa khóc, vừa lôi kéo Tôn Tiểu Vân: "Tiểu Vân. . . . . . Tiểu Vân. . . . . . Không nên qua đó. . . . . ."

"Tôn tiểu thư, xin cô phối hợp với công việc của chúng tôi. Hiện tại chúng tôi hoài nghi ba cô tham ô công khoản." Mặt cảnh sát không biểu cảm nói.

"Tiểu Vân, bỏ đi. Con phải sống thật tốt, là ba vô dụng. Con không cần như thế." Ba Tôn nhìn Tôn Tiểu Vân lắc đầu, vẻ mặt tuyệt vọng. Chuyện đi đến bước này, đã không có cách nào có thể sửa chữa nữa rồi.

Tại sao có thể như thế? Bản thân sao lại rơi vào tình cảnh như thế này? Nhất định vẫn còn cách. Đúng rồi! Đi tìm Lam Tấn Bằng. . . . . . Nhưng Trình Khả Hinh đã bị Lam Tấn Bằng đuổi đi.

Nghĩ đến đây Tôn Tiểu Vân trở nên tuyệt vọng. Bên cạnh mình còn ai đây? Gần đây Lục Giai Duệ rất xa cách với cô ta, còn có cô ta đã trở mặt với Ôn Hân Nghiên. . . . . .

Còn phía Lam Tấn Bằng trôi qua cũng không tốt.

"Chuyện gì xảy ra, giá cổ phiếu của công ty là như thế nào! Các người đều là một đám ăn hại sao? Nhanh chóng nghĩ cách cho tôi!" Lam Tấn Bằng nhìn giá cổ phiếu giảm mạnh, chất vấn nhân viên quản lý cao cấp.

Hoàn toàn im lặng, mọi người đều cúi đầu không dám nói chuyện, sợ ông chủ giận dữ sẽ bóp chết bọn họ. Không biết ai phát ra tin tức nói mảnh đất kia sẽ bị chính phủ trưng dụng, khiến giá cổ phiếu giảm mạnh. Hơn nữa ba ngày hai bữa có người đến điều tra, hôm nay nếu không phải là công thương, thì ngày mai sẽ là thuế vụ. Không biết tại sao biến chuyển đến mức này?

"Lam tổng, có người ác ý thu mua cổ phiếu của chúng ta." Một người nhìn chằm chằm máy vi tính yếu ớt nói.

Bên trong phòng họp một mảnh không bình tĩnh. . . . . .

Trong nhà hàng Tây

"Cái gì? Anh còn làm việc?" Hàn Mai Mai không kiềm được tức giận nói: "Vậy anh còn bao lâu nữa? Nửa tiếng nữa!" Rõ ràng hai người đã hẹn trước ra ngoài ăn cơm Tây, cái tên chết tiệt Lạc Thần Dật dám đến trễ, đã đợi nửa tiếng rồi, còn muốn cô đợi anh thêm nửa tiếng nữa. Hôm nay tên kia ăn gan báo rồi sao? Nhất định phải dạy dỗ lại một phen.

Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, đầu tiên là ba Tôn Tiểu Vân bị bắt, Tôn Tiểu Vân hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của bọn họ.

Sau đó Lạc Thần Dật thu mua công ty của Lam Tấn Bằng. Lam Tấn Bằng ảo não trở về Mĩ.

Thì ra đoạn thời gian đó Lạc Thần Dật ra mặt chào hỏi, để Lam Tấn Bằng mắc bẫy, khiến anh ta cho rằng, thật sự vì anh ta nên công ty Lạc Thần Dật mới xuất hiện vấn đề.

Thật ra Lam Tấn Bằng bỏ qua những năm này, thời thế đã sớm thay đổi, anh ta còn tưởng rằng thế giới vẫn như cũ, khắp nơi đi ngang, thật đúng là. . . . . .

Ngay cả ba Tôn Tiểu Vân thăng chức cũng chỉ là ngụy trang.

Đúng rồi, sau khi Hàn Mai Mai nghiêm hình tra khảo, cuối cùng Lạc Thần Dật đã thừa nhận, Tôn Tiểu Vân nhiều lần đến dây dưa với anh, nhưng đều bị anh nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt.

Cuối cùng Hàn Mai Mai cũng thả cho Lạc Thần Dật một con ngựa.

Hàn Mai Mai cẩn thận nghĩ đến khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật sự rất giống mấy bộ phim diễn trên TV.

Nhưng nhắc đến cũng kỳ lạ, nhà hàng này buôn bán rất tốt, sao hôm nay đã nửa ngày rồi mà vẫn le que có mấy mống.

Trong lòng Hàn Mai Mai cảm thấy là lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Lúc này, chỉ thấy bàn sát vách có một nam sinh quỳ một gối xuống cầu hôn với một nữ sinh.

Nhìn qua đã biết nam sinh là người đi làm, mang giày Tây, còn nữ sinh mặc một chiếc váy màu trắng, ngọt ngào động lòng người.

Nữ sinh kinh ngạc: "Đột nhiên sao anh lại như vậy? Không nói với người ta một tiếng."

"Gả cho anh được không?" Nam sinh thâm tình nói.

"Gả cho cậu ấy! Gả cho cậu ấy!" Những người bên cạnh không ngừng la to.

Nữ sinh vừa cảm động, vừa ngượng ngùng, nhẹ nhàng nói một câu: "Em đồng ý."

Những người bên cạnh không nhịn được đều vỗ tay.

Hàn Mai Mai cũng không nhịn được chúc phúc bọn họ.

"Sao vậy? Rất hâm mộ ư?" Lạc Thần Dật không biết xuất hiện từ khi nào.

"Hừ, anh còn nói. Anh còn thiếu em một màn cầu hôn đó." Hàn Mai Mai chua xót nói.

"Vậy hiện tại anh bổ sung được không." Lạc Thần Dật bỗng nhiên nói.

Hàn Mai Mai sửng sốt một chút.

Đại sảnh bất ngờ tối xuống. Hàn Mai Mai bị dọa phát hoảng, lúc này một ca khúc Anh ngữ chậm rãi vang lên.

Chờ đèn lại mở, chỉ thấy Lạc Thần Dật đã quỳ một chân xuống: "Hàn Mai Mai tiểu thư, xin hỏi em có đồng ý gả cho anh không?"

Hàn Mai Mai bị bất ngờ đến vui mừng, hơi hoảng sợ.

"Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy!" Một nhóm người không biết từ nơi nào xuất hiện hô to.

Đều là những gương mặt quen thuộc, Ôn Hân Nghiên, Tào An Ny, Hứa Tu Kiệt, Chương Vĩ. . . . . . Còn có hai người vừa cầu hôn lúc nãy. Bây giờ cô mới hiểu được thì ra là làm nửa ngày, trước mặt đều là người của anh.

Nói không cảm động là giả.

"Hiện giờ anh có đủ chân thành chưa?" Lạc Thần Dật hỏi.

Hàn Mai Mai nâng chiếc nhẫn kim cương to bằng trứng ngỗng: "Hiện giờ em cảm thấy như là. . . . . ."

Lạc Thần Dật không nháy mắt nhìn Hàn Mai Mai.

"Hiện giờ em cảm thấy nếu như nói không gả thì cũng đã muộn rồi."

"A!" Một nhóm người đồng loạt xông lên, vây quanh bọn họ.

"Hôn nhau đi, hôn nhau đi!" Ôn Hân Nghiên dẫn đầu kêu. Mọi người sau lưng cô ấy đều phụ họa theo.

"Đây chính là ý kiến của quần chúng." Lạc Thần Dật cười đến nham hiểm nhìn Hàn Mai Mai nói.

Nhiều người như vậy, khiến Hàn Mai Mai có chút ngượng ngùng.

Nhưng không đợi Hàn Mai Mai xấu hổ xong, Lạc Thần Dật đã hôn xuống. . . . . .

Náo loạn một hồi, hai người mới có cơ hội ở riêng với nhau.

"Sao thế? Hôm nay em có hài lòng không?" Lạc Thần Dật cười hỏi, rõ ràng trên mặt viết em nhanh mau đến khen anh đi.

Hàn Mai Mai ôm cổ Lạc Thần Dật, nhìn anh nói: "Lạc Thần Dật, anh nghĩ sao? Hình như em yêu anh hơn rồi."

Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ~ Ha ha ~ Đại Kết Cục rùi~~~ rốt cuộc Đại Kết Cục rùi~~~~

Hoàn chính văn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro