Chương 1: Ngốc Nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nghe gì chưa? Điêu Đại Muội muốn thay nàng lão đại làm mai, nhìn trúng là đồ ngốc của Giang gia."

Lúc chính là cuối năm, việc trong nhà ít đi, bận rộn một năm làm ruộng khó được nhàn rỗi nên tụ hội một chỗ bắt đầu bàn tán.

"Cái gì ? Giang gia cái kia đồ ngốc không phải đã định qua hôn sự rồi sao, hôn phu không phải là Tiểu đồng sinh của Lâm gia sao,Điêu giá điều kiện mặc dù không tệ, nhưng chỉ là nhà giết heo, lão Đại lại không phải Điêu Đại Muội con ruột, Giang gia là nhìn không ra mới có thể đem đồ ngốc cho nàng đâu?"

Đề tài này vừa nói ra, rất nhanh liền có bà tử tiếp lời, rất nhanh trở nên náo nhiệt.

Trong miệng bọn họ Giang gia, Điêu gia, Lâm gia ở trong Bình Hương thôn cũng coi như là có mặt mũi, nhất là Giang gia cùng Điêu gia, chủ đề quay xung quanh tại hai nhà này mấy ngày mấy đêm nói không hết.

Hiện tại là Kiến Thành năm 17, tại vị là Kiến Thành đế, là một mình quân, lại thêm những năm nay mưa thuận gió hoà, triều Tấn cảnh nội bộ cũng không có gì phát sinh, bách tính bình thường sinh hoạt dù không giàu có, cũng là cơm áo không lo.

Đại đa số nông thôn trong Bình Hương thôn đều không có ruộng đất, cần phải thuê ruộng của địa chủ, Kiến Thành đế đối với thuế ruộng có quy định khắc nhiệt, bất luận là địa chủ hay là quan lại, Hầu tước, đều không cho phép thu thuế qua bốn phần mười tiền thuế đất, Bình Hương thôn là thuộc tỉnh lớn, ruộng đất phì nhiêu,  sản lượng hàng năm số với các Phủ, Châu khác đều cao hơn, cho dù thuê ruộng của địa chủ thì người thuê vẫn có mười phần dư dả.

Tại Bình Hương thôn, không bảo giờ nhìn thấy nhà ở bằng bùn, cỏ rơm, trừ phi là người lười biếng, bằng không dựa vào mấy phần tích góp cũng dựng được nhà ngói xanh nhỏ, có lẽ đời sống dư dả, Bình Hương thôn người nào cũng coi trọng giáo dục con cháu, trong thôn không thiếu năm đồng tại trường học tiếp nhận học vỡ lòng.

Mà vừa mới bị người nói Giang gia đồ ngốc, chính là nữ nhi duy nhất của tiên sinh dạy học trong trường.

Giang gia tại Bình Hương thôn cũng được coi là nhà giàu, hiện tại là gia tộc cường thịnh nhất, có được gần hai trăm mẫu ruộng đất, không ít hộ gia đình trong thôn đều dựa vào Giang gia để sinh nhai, chỉ là con cái Giang gia không nhiều, đời đời đơn truyền, đến thế hệ này chỉ có một đứa con gái là Giang Vũ, vẫn là giống một đưa trẻ năm tuổi, là một đồ ngốc.

Gia chủ Giang gia là Giang Bảo Tông, lúc trẻ lấy biểu muội bên nhà mẹ đẻ, hai vợ chồng tình ý mật nồng, hồng tụ thêm hương, rất là ân ái, năm đó Giang phụ thi trúng tú tài, biểu muội lại có thai, làm cho Giang phụ sung sướng, đắc chí vừa lòng.

Có lẽ tuổi trẻ không hiểu phải thu liễm, Giang Bảo Tông đắc ý chọc đến một số lòng dạ hẹp hòi đồng môn, đối với bạn tốt không có phòng bị. Giang Bảo Tông tại một lần tụ hội, sau khi tỉnh dậy phát hiện mình ngủ ở trên giường biểu muội của bạn bè, Giang Bảo Tông tại khoa cử quả thật có chút thiên phú, có thể bản tính có chút ngây ngô, đơn thuần, trong nhà lão bà có thai không chịu được kích thích, mình hủy hoại trong sạch biểu muội của bạn tốt cũng nên gánh chịu trách nhiệm, thế là tại người bạn tốt kia giật dây, Giang Bảo Tông lựa chọn làm chim cút, lén lút đem nữ nhân kia nuôi ở bên ngoài, nhận chi trả chi phí sinh hoạt của đối phương, nhưng không còn gặp nữ nhân kia nữa.

Người dùng kế có tâm muốn hại hắn như thế nào để hắn yên bình, tại thời điểm Giang mẫu mang thai chưa đủ tám tháng, nữ nhân kia liền mang bụng to tìm tới cửa, biểu ca mình âu yếm liền trộm dưỡng ngoại thất bên ngoài, cái thai trong bụng đối phương còn không kém mình là bao, tâm tư mẫn cảm nữ nhân chịu không nổi đả kích, gian nan sinh hạ nữ nhi sau đó bị rong huyết mà chết.

Giang Bảo Tông cữu cữu biết được tin, cùng ngày mang theo năm đinh trong nhà náo tới cửa, một đám người cướp đi thì thể nữ nhà đồng thời buộc Giang phụ viết thư hoà ly, từ đây hai nhà ân đoạn nghĩa tuyệt.

Mẫu thân Giang Bảo Tông bởi vì chuyện này mà không còn nhà mẹ đẻ, nghĩ tới con dâu vô tội chết thảm, cháu gái bởi vì sinh non mà gầy yếu như mèo con, còn có con trai trải qua chuyện này liền sa sút, miễn cưỡng chống đỡ được nửa năm, cuối cùng bởi vì bệnh mà qua đời.

Mẫu thân quá đời kích thích Giang phụ, đối mặt giá đình sụp đổ hơn phân nửa, ốm yếu nữ nhi, hắn rốt cuộc không còn cả ngày sa vào rượu chè, gập ghềnh học chiếu cố nữ nhi, đem tất cả thua thiệt đối với vòng thê đều tại Giang Vu.

Bởi vì là trẻ sinh non, khi còn bé Giang Vu có mười ngày đều là bệnh, mệnh điều dựa vào nhân sâm nhục quế các loại dược liệu quý báu. Giang Bảo Tông đối với nữ nhi đều không bỏ mặc được, vì cho nữ nhi xem bệnh, trong nhà có hai trăm mẫu ruộng đều bán sạch, hiện trong tay chỉ còn lại hơn ba mươi mẫu.

Dựa vào số tiền này, Giang Vu bị sinh non dẫn đến bị bệnh, có thể vì khó sinh dẫn tới thời gian dài ngạt thở nên bị ngu, có nhiều tiền đi nữa cũng không chữa khỏi.

Bởi vì nữ nhi bị ngu, Giang Bảo Tông cũng triệt để từ bỏ khoa thi, bằng vào công danh đỗ tú tài ở trong thôn làm tiên sinh dạy học, hơn mười năm cũng không chịu tái giá, sinh con trai kế thừa hương hoả, người trong thôn bí mật nói thầm, chỉ sợ Giang Bảo Tông sau khi chết liền không có người còn nhớ tới Giang gia đã từng giàu có.

"Nếu ta nhớ không lầm, năm đó Giang tú tài cùng gia chủ chết sớm của Lâm gia quan hệ cực tốt, hai nhà nương tử lại là trước sau mang thai, lúc ấy lại có tiếng gió nếu như sinh đều là con trai hoặc đều là con gái, liền nhận kết nghĩa, nếu như là một trai một gái vậy làm thông gia từ bé. Nếu không phải vì cái này sự việc thì Giang tú tài cũng sẽ không chiếu cố hai mẹ con Lâm thì trong những năm qua, lúc này Điêu gia lại tới cửa hỏi cưới là đem mặt mũi Lâm giả để ở đâu?"

Nói đến Giang gia liền không thể bỏ qua Lâm gia, năm đó giá chủ Lâm gia cùng Giang Bảo Tông đều là tú tài, bị là thanh niên trong thôn được kỳ vọng cao, chỉ là hai người vận khí đồng dạng không tốt, Giang Bảo Tông bởi vì bị tính toán mất công danh lợi lộc còn Lâm gia bởi vì thân thể không tốt, vừa trúng tú tài không lâu vì một trận phòng hàn mà qua đời, bỏ lại thê tử cùng còn trai mới chào đời.

Gia cảnh Lâm gia không được bằng già sản giàu có của Giang gia, cho dù Giang Bảo Tông trong những năm này vì cho nữ nhi xem bệnh mà mất không ít gia sản nhưng vẫn như cũ có mấy chục mẫu đất phòng thân, năm đó Lâm gia vì cùng cấp Lâm phụ đọc sách mà bán không ít ruộng đất, khổ tận cam lai, trụ cột gia đình lại buông tay nhân gian, nếu không phải Giang phụ nể phân tình trước đây cùng với hôn sự của con gái mà thường xuyên giúp đỡ thì tiểu tử Lâm gia nào có cơ hội đọc sách, còn trở thành đồng sinh trẻ tuổi nhất từ xưa đến nay ở Bình Hương thôn.

Những năm nay Lâm gia cũng yên lặng nhận Giang gia giúp đỡ, người trong thôn nhìn thấy liền định hôn sự giữa hai nhà Lâm, Giang đã thành.

Một số người thấy đáng tiếc cho  tiểu tử nhà Lâm gia, dù sao đối phương còn trẻ có công danh, lần này thì viện rất có thể lấy được đánh hiệu tú tài, đến lúc đó chính là tú tài trẻ tuổi nhất ở Bình Hương thôn, có thể so sánh ngang với Giang phụ năm đó, lại vì cha mẹ một câu nói đùa phải cưới một kẻ ngu làm vợ, liền phải ủy khuất.

Đương nhiên có một số người liền nghĩ, Lâm Bình Xuân có thể đọc sách toàn bộ đều là nhờ Giang gia nâng đỡ, Lâm gia sớm đã suy tàn nếu không có Giang gia hiện Lâm Bình Xuân làm gì được như bây giờ. Nữ nhi Giang gia đã đến tuổi làm mai, Lâm gia một chút động tĩnh cũng không có chẳng lẽ là muốn đợi Lâm Bình Xuân thì trúng tú tài còn tự lập công đánh liền đem Giang gia hất ra, cái này hành vi vừa đẩy vừa nhận khó tránh khỏi có chút không tử tế.

Nhưng bất kể nói thế nào gia cảnh lớn mạnh của Giang gia vẫn là Lâm gia tiền đồ rộng mở đều không phải gia đình bình thường có thể đắc tội, cho tới nay đối với Lâm ,Giang  việc hôn nhân chưa có ai dám ngày ở trước mặt người Giang gia hoặc người Lâm gia nói cài này cọc sự tình.

Hiện tại vì Điêu gia xen vào chuyện này, người trong thôn kìm nén không được tò mò cho nên mới nhắc lại chuyện xưa.

"Theo ta nhìn thấy Lâm gia chính là bạch nhãn lang, Giang gia A Vu dù ngốc nhưng bộ dạng lại rất đẹp, nếu không phải vì bệnh ngủ lấy Giang gia vốn liếng liền không thèm để ý Lâm gia, ngược những năm này hai mẹ con Lâm gia mặt dạn mày dày tiếp nhận Giang tú tài giúp đỡ, trong lòng bọn họ không biết nguyên nhân sao còn không phải giả bộ, ta nhìn thấy a Lâm gia ước gì Giang gia đáp ứng Điêu Đại Muội cầu thân đâu."

Cái này nông phụ nói chuyện hiển nhiên chướng mắt Lâm gia, đối với Giang gia A Vụ có vài phần thương tiếc.

" Ai nói không phải đâu, nha đầu A Vu rất ngoan a, nói nàng ngốc nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng làm sự tình khiến người ta chán ghét, mỗi ngày ngoan ngoãn ôm nàng điểm tâm, hướng ngươi cười thời điểm tâm đều có thể bị nàng hoá."

Đối với tiểu cô nương Giang gia kia, trong thôn số người đồng tình chiếm đa số chỉ là nàng bị bệnh ngủ cũng là vấn đề lớn. Nông dân cưới vợ không phải là vì làm việc và sinh con sao, nàng làm việc là không thể mà bệnh ngu của nàng ai biết có thể đi truyền cho hài tử của nàng đâu.

"Đúng rồi, Điêu Đại muội làm sao lại đột nhiên thấy lão đại nhà nàng làm mai, đối tượng làm mai lại là Giang Vu?"
----------_--------------_-----------------_
Tâm sự nhỏ của người viết: lần đầu làm chuyện đó mong mọi người thông cảm(>_<).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro