C149-150-151:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C149: Khác thường,khó xử
Triệu Hàn Thiên phụ trách quản lý nội vụ ở cấm quân doanh, là người cẩn thận, sự vụ lớn nhỏ trong quân doanh không có gì là không biết. Chính Hàn Cẩm Khanh đã tiến cử y khi Kỷ Trác Vân nhậm chức thống lĩnh cấm quân.

Triệu Hàn Thiên có khí chất trầm ổn nội liễm, dung mạo ôn hòa, nhìn khá đáng tin.

Nghe Hàn Cẩm Khanh nói vậy, y đứng ở một bên khom người nói: "Dạ, ty chức chắc chắn đem hết toàn lực phụ tá Kỷ tướng quân!"

Hàn Cẩm Khanh nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: "Ngươi cũng đã rõ tình hình của cấm quân hiện nay. Mấy ngày nay ngự sử đài đến tuần tra, bản tướng không hy vọng xuất hiện bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn."

"Ty chức đã xem hết một lượt, tất cả những chỗ mấu chốt đều do người có kinh nghiệm phong phú của chúng ta đảm nhận, không có gì ngoài dự liệu." Triệu Hàn Thiên trả lời.

Hàn Cẩm Khanh liếc hắn một cái, nói "Người của chúng ta? Những người hiện tại được đề bạt lên phó tướng cũng không biết là địch hay bạn, chẳng lẽ đấy cũng là người của chúng ta?"

Triệu Hàn Thiên không biến sắc, quỳ xuống, nói: "Ty chức ngu dốt, bây giờ sẽ sai người đi điều tra lại, nhất định sẽ không làm lộ chuyện gì."

Hàn Cẩm Khanh híp mắt, "Cấm quân doanh đã có phe phái của Nhiếp chính vương, nếu lần này lại bị ngự sử đài bắt được nhược điểm, Nhiếp chính vương nhất định sẽ nhân cơ hội làm khó dễ, đến lúc đó, bản tướng cũng khó mà nắm được cục diện trong tay."

Triệu Hàn Thiên cúi đầu xuống, ánh mắt sáng ngời, nói: "Tướng gia yên tâm, ty chức tuyệt không để cho ngự sử đài tra được gì, cho dù tra được, ty chức cũng sẽ không để bọn họ mang ra ngoài được."
SPONSORED/QUẢNG CÁO

Mắt Hàn Cẩm Khanh chợt lóe, ngữ điệu trở nên lười biếng tùy tính, "Ngươi đứng dậy đi, cũng không cần phải làm quá kỹ, tiểu tiết thì cứ để họ tìm ra, không đủ gây ra sóng gió gì là được."

Triệu Hàn Thiên nhíu mày, tuy có ngạc nhiên với câu nói của Hàn Cẩm Khanh, nhưng cũng không dám hỏi nhiều nữa.

Về phần Minh Tiểu Hạc, lần đầu tiên trình kế hoạch lên cho Hàn Cẩm Khanh đã bị trả về, trong lòng căm giận, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ đành xốc lại tinh thần viết tiếp.

Còn Nguyễn Hạo Chi sau khi trở mặt với Cố Khinh Âm thì suốt ngày đần độn, ngày xưa hắn không hay uống rượu, còn bây giờ lúc nào Tôn Thượng Hằng cũng bắt gặp hắn uống say mèm.

"Huynh, đệ nên làm thế nào đây? Rốt cuộc đệ phải làm thế nào mới có thể giữ Khinh Âm lại? Đệ không thể không có nàng, không thể..." Nguyễn Hạo Chi mới uống mấy chén đã hơi say, có câu "Rượu không say người người tự say".

Hôm nay Tôn Thượng Hằng được Nguyễn Hạo Chi hẹn đi uống rượu, vốn định khuyên giải hắn vài câu, nay thấy hắn như vậy, chỉ lắc đầu, nói: "Huynh đệ, Cố Khinh Âm đã có thể từ hôn với đệ trước mắt nam nhân khác, đã không muốn giữ lại đường lùi cho đệ, đệ còn có thể làm gì được nữa? Tìm Cố Đức Minh? A, đệ cho rằng Cố Đức Minh sẽ nói giúp cho đệ sao? Đó là khuê nữ của ông ta đó!"

Nguyễn Hạo Chi ngẩng đầu, ánh mắt mê man nhìn hắn, "Huynh, vậy huynh nói xem phải làm sao bây giờ? Huynh nói xem đệ còn có thể làm gì bây giờ?!" Hắn cất cao âm lượng.

Tôn Thượng Hằng đè bầu rượu lại, ngăn không cho hắn uống tiếp, nhìn hắn say chuếnh choáng, nói: "Huynh đệ, huynh hỏi đệ một câu, đệ phải nói thật, đệ... rốt cuộc muốn cái gì?"
Được đề xuất cho bạn
Tổng Tài - Có Em Ở Đây!
Tổng Tài - Có Em Ở Đây!
Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Một Đứa Lẳng Lơ Đê Tiện
Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Một Đứa Lẳng Lơ Đê Tiện
Đề nghị từ
Nhất thời Nguyễn Hạo Chi không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của y, lẩm bẩm: "Đệ muốn Khinh Âm, đệ muốn kết hôn với nàng."

Tôn Thượng Hằng nhìn hắn, gằn từng chữ: "Huynh đệ, đệ đúng là người si tình, tất cả  chỉ là vì tình cảm, chưa từng  có ý đồ với Cố gia chút nào sao?"

Nguyễn Hạo Chi như tỉnh rượu vài phần, "Huynh, huynh có ý gì?"

Tôn Thượng Hằng cười khẽ, "Huynh đệ, huynh coi đệ là người một nhà nên mới nói, rốt cuộc đệ muốn mượn Cố gia làm núi dựa, hay là muốn một mình Cố Khinh Âm?"

Nguyễn Hạo Chi trầm mặc, lắc đầu, một lát sau mới cúi đầu nói: "Đệ, đệ cũng không biết..."

"Nếu đệ thật sự không biết thi đúng là hồ đồ, huynh đây sẽ dùng mọi cách để giúp đệ." Tôn Thượng Hằng lại nói.

"Huynh, đệ, đệ thực sự không nghĩ tới. Với đệ, Cố gia và Cố Khinh Âm chính là một."

Tôn Thượng Hằng nhìn Nguyễn Hạo Chi một cái, như đang phán đoán thật giả trong lời hắn. Y chậm rãi nói: "Huynh đệ, lúc trước huynh đã từng nói, với gia thế xuất thân của Cố Khinh Âm, thừa khả năng xứng với Hàn Cẩm Khanh và Kỷ Trác Vân. Nàng có thể ở bên người như vậy cũng là chuyện bình thường. Ngày trước đệ cũng từng ngang cơ với họ nhưng hiện tại thì không được, nếu đệ còn muốn Cố Khinh Âm, thật sự không bỏ nàng được, chỉ có một biện pháp."

Nguyễn Hạo Chi buông ly rượu, ánh mắt khôi phục vẻ thanh minh, vội vàng hỏi: "Biện pháp gì? Huynh nói mau."

C150: Bị tập kích lúc đêm khuya
Tôn Thượng Hằng thì thầm vào tai Nguyễn Hạo Chi, cuối cùng còn ngẩng đầu, cười khẽ nhìn hắn.

Đến khi Nguyễn Hạo Chi phản ứng lại, lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, "Huynh, huynh, chuyện này không thích hợp... Đệ..."

Tôn Thượng Hằng để ly rượu sát vào bên miệng, nói: "Huynh đệ, huynh đây suy nghĩ cho đệ. Đệ cứ nghĩ kỹ đi, nếu thực sự không làm được, coi như hôm nay huynh chưa nói gì."

Ánh mắt Nguyễn Hạo Chi mờ mịt, do dự, nhẹ giọng nói: "Cố Đức Minh được Giang Lăng vương coi trọng, địa vị của ông ấy cũng không dễ lung lay, chỉ sợ..."

"Sợ? Huynh đệ, nếu đệ sợ thì dừng tay, từ nay về sau cũng đừng nhớ thương Cố Khinh Âm nữa, cứ nhìn nàng ta kết hôn cùng Kỷ Trác Vân. Còn đệ tiếp tục ở lại Lễ bộ."

Nguyễn Hạo Chi thâm trầm nhìn y, trong lòng biết y nói có lý, mà có lẽ đây là cơ hội xoay chuyển cuối cùng của hắn. Nhưng việc này không dễ làm, muốn kéo Cố Đức Minh xuống, đồng thời qua mặt được Giang Lăng vương, nói dễ hơn làm.

Do dự mãi, hắn lại nhớ tới cảnh Cố Khinh Âm và Kỷ Trác Vân đứng cạnh nhau. Dáng vẻ lạnh nhạt, không thèm nhìn của Cố Khinh Âm làm trái tim hắn đau như bị đao cắt. Ánh mắt hắn thoắt cái lạnh đi, hạ quyết tâm: "Huynh nói xem đệ nên làm thế nào?"
SPONSORED/QUẢNG CÁO

Mấy ngày nay Cố Khinh Âm tiếp tục tuần tra ở cấm quân doanh. Ngày ấy sau khi xem hồ sơ thẩm tra quân nhu trong tay Phùng Thì Viễn, nàng tra xét càng cẩn thận, tập hợp lại tất cả những gì đã tra xét, bàn bạc với mấy vị Ngự sử. Phải đế hai ngày liền, nàng đều thức đến gần giờ Tý mới đi ngủ.

Đêm thứ tư, Cố Khinh Âm còn đang lật xem hồ sơ, bỗng một trận cuồng phong đánh bật mấy cánh cửa sổ, trong ban đêm yên tĩnh phát ra tiếng vang kinh người.

Cố Khinh Âm buông hồ sơ, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thấy có một con mèo đen tuyền nhảy lên bệ cửa, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm nàng. Nàng cả kinh, lui về phía sau vài bước, khóe mắt thoáng nhìn thấy mấy cuộn giấy dài cắm trong bình hoa ở góc tường, nàng tiện tay vơ lấy một cuộn huơ về phía con mèo. Con mèo đen nhanh chóng nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ chạy trốn, nàng nhân cơ hội chốt mấy cánh cửa sổ lại, trong phòng yên ắng lại.

Nàng thu hồi tinh thần, đang muốn vào trong, bỗng nhiên nghe thấy tiếng lật giấy rất nhẹ. Trong lòng nàng chấn động, chạy đến cạnh cửa, thì nhìn thấy một hắc y nhân che mặt đang lật xem sổ sách trên bàn nàng. Liếc thấy nàng trở về, y nhất thời bối rối, cầm mấy tập hồ sơ muốn mở cửa sổ chạy trốn.

Tâm huyết mấy ngày nay của Cố Khinh Âm đều nằm trong mấy tập hồ sơ đó, sao có thể để mặc y cướp đi như vậy. Nàng vội vàng, lo lắng, không biết lấy dũng khí đâu ra, nhào về phía hắc y nhân, bám lấy áo vạt y, hô lớn: "Ai?! Mau đưa thứ đó lại cho ta!"

Hắc y nhân không nghĩ tới nàng sẽ phản kháng như thế, mấy cuộn giấy trong lòng y rơi xuống. Y giật mạnh áo lại, nhưng Cố Khinh Âm nắm quá chặt, khiến y không động đậy nổi.

"Buông những thứ đó ra, ta sẽ thả ngươi đi!" Ánh mắt của Cố Khinh Âm vừa băng lãnh vừa quật cường, trong mắt phiếm tơ máu.

Lúc này, bên ngoài thấp thoáng ánh lửa, tiếng bước chân liên tiếp từ xa tới gần, ánh mắt hắc y nhân hiện lên sự độc ác, đôi mắt dài nhỏ nheo lại, quay đầu nhìn chằm chằm nàng, nói: "Thả ta đi, nếu không ta giết ngươi!"

Cố Khinh Âm không chịu động đậy, nàng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, trong lòng cũng có lo lắng, nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Buông những thứ đó ra!"

Hắc y nhân thấy sắp bại lộ, đột ngột rút ra một con dao găm sáng như tuyết!

Cố Khinh Âm kinh hãi, không tránh kịp, cánh tay đau nhức, ngón tay buông lỏng, hắc y nhân nhảy phắt ra ngoài cửa sổ, nhoáng cái đã không thấy bóng dáng.

Cố Khinh Âm té trên mặt đất, một tay ấn miệng vết thương đang trào rất nhiều máu, nhanh chóng đọng lại trên mặt đất. Sắc mặt của nàng dần tái nhợt, môi trong suốt...

Trong sương mù, nàng cảm giác có người ôm lấy nàng đặt lên giường, rất nhiều bóng người đu đưa trước mặt, thanh âm ồn ào. Nhưng trong hỗn loạn, luôn có một giọng bói thản nhiên tự tại, hắn cúi đầu trấn định, không hiểu sao nàng lại thấy tâm an. Nàng thấy mệt quá, nhanh chóng chìm sâu vào cơn mê.

C151: Tĩnh dưỡng
Không biết đã bao lâu, người nàng khi thì lạnh như rơi vào hầm băng, lúc lại nóng như bị liệt hỏa đốt người, rồi lại lâng lâng, lúc chìm lúc nổi như đang ngâm mình trong ôn tuyền,. Cố Khinh Âm từ từ mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là màn che màu xanh nhạt.

"Cố đại nhân, rốt cục ngài cũng tỉnh. Cám ơn trời đất, nào, ngài mau uống nước đi." Giọng nói lanh lảnh như hoàng anh xuất cốc.

Một cánh tay hữu lực nâng nàng dậy, đưa chén nước cho nàng uống. Thấy cổ họng đã bớt khô rát, nàng mới quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi mắt đen vừa tròn vừa sáng. Một tiểu nha đầu mười lăm sáu tuổi đang cười tươi nhìn nàng.

Cố Khinh Âm đến cấm quân doanh đã nhiều ngày, đi tới đi lui đều là nam nhân, chưa từng gặp qua tiểu nha đầu nào, nên trong lòng sinh ra vài phần thân thiết. Nàng chậm rãi hỏi: "Ngươi là người trong quân doanh?"

Tiểu nha đầu lắc đầu, cầm cái gối dựa đặt ở đầu giường, hầu hạ Cố Khinh Âm dựa vào, mới nói: "Không phải, nô tỳ hầu hạ trong phủ tướng gia. Cố đại nhân cứ gọi nô tỳ là Thanh Lộ."

Cố Khinh Âm ngẩn ra, chần chờ nói: "Tướng gia... cho ngươi đến hầu hạ ta?"

"Đúng vậy" Thanh Lộ gật đầu, cười trả lời: "Nơi này đều là nam nhân, Cố đại nhân bị thương, lại là nữ tử, không tiện nhiều việc nên tướng gia điều nô tỳ đến đây." Tròng mắt Thanh Lộ xoay chuyển, nói tiếp: "Tướng gia rất có lòng với Cố đại nhân."

Cố Khinh Âm nghiêng đầu qua một bên, nhớ về lại tiếng nói bình tĩnh tự nhiên nghe được trong lúc mơ màng ngày ấy cũng giống như giọng nói khi bình thường của Hàn Cẩm Khanh, trong lòng nhất thời không biết này sinh cảm giác gì.

Nàng theo thói quen nâng tay phải lên, ai ngờ đau điếng người, khiến nàng phải thở dốc vì kinh ngạc.

Thanh Lộ bước lên nhìn nàng, lo lắng nói: "Cố đại nhân, vết thương trên cánh tay của ngài rất sâu, đêm hôm kia còn sốt cao mãi mới hạ, đại phu vừa giúp ngài đổi thuốc, trăm ngàn lần đừng chạm vào nữa." Thanh Lộ cẩn thận kiểm tra miệng vết thương, may mà không chảy máu nữa.

Sốt? Cố Khinh Âm đặt tay lại chỗ cũ, hỏi: "Ta mê man bao lâu rồi?"

"Một ngày hai đêm rồi, đêm hôm kia Cố đại nhân bị hành thích. Đúng rồi, ngài nhất định đói bụng rồi, nô tỳ làm chút đồ ăn cho ngài." Nói xong, Thanh Lộ nhanh chóng chạy đi.

Trong lòng Cố Khinh Âm cả kinh, ban đầu hành trình tuần tra cấm quân doanh là bảy ngày, nay đã là ngày thứ sáu mà còn không ít hạng mục chưa thẩm tra, hồ sơ cũng phải sửa sang lại. Tình hình của nàng lại như thế này, nên làm thế nào cho phải?

Nghĩ đi nghĩ lại, xuân tuần lần này quả thật kỳ quái, đầu tiên là không hiểu sao Hàn Cẩm Khanh lại tham dự, tiếp đến là Minh Tiểu Hạc bị cưỡng chế lên lịch trình, nay thì nàng bị tập kích, bị thương. Người cuối cùng được lợi, không thể nghi ngờ chính là cấm quân doanh.

Đôi mắt Cố Khinh Âm trở nên sâu thẳm, chẳng lẽ tất cả đã được lên kế hoạch từ trước? Lần này nàng bị thương... Nàng nhớ ra tập hồ sơ mà Phùng Thì Viễn trình lên, trong đầu ngàn vạn suy nghĩ, trái tim dần dần rét run.

"Tướng gia rất có lòng với Cố đại nhân". Có lòng? Hừ, thật là dụng tâm cực khổ.

Lúc Thanh Lộ đi vào, Cố Khinh Âm thấy ánh mắt của tiểu nha đầu này không đúng lắm, còn Thanh Lộ lại hồn nhiên coi như không có gì, đặt giá gỗ lên giường, lấy trong hộp cơm ra hai đĩa đồ ăn chay cùng một chén cháo hoa nhỏ, nói: "Tay Cố đại nhân không tiện, để nô tỳ bón cho ngài."
Được đề xuất cho bạn
Tổng Tài, Ta Quen Sao?
Tổng Tài, Ta Quen Sao?
Bạn Trai Của Tôi Là Trung Khuyển
Bạn Trai Của Tôi Là Trung Khuyển
Đề nghị từ
Cố Khinh Âm không từ chối, quả thực nàng cũng hơi đói bụng, bèn vừa ăn vừa nhẹ giọng hỏi: "Nhiều ngày đều do ngươi hầu hạ ta?"

Thanh lộ múc một thìa cháo bón cho nàng, "Đúng vậy, tướng gia điều nô tỳ tới đây đúng lúc ngài đang lên cơn sốt, cũng là tướng gia mời đại phu đến."

Cố Khinh Âm nghe Thanh Lộ nói một câu tướng gia, hai câu cũng tướng gia thì trong lòng lại thấy phiền chán, "À, cũng là tướng gia bảo ngươi đến giám sát ta?"

Thanh Lộ mở to hai mắt, gật gật đầu, lại lắc đầu, "Tướng gia lo lắng cho an nguy của đại nhân, mới bảo nô tỳ tới phục vụ đại nhân. Hai ngày tới đại nhân cứ tĩnh dưỡng cho khỏe, không thể ra cửa."

Cố Khinh Âm ngồi dậy, nghiêm mặt nói: "Nếu bản quan có chuyện quan trọng, chẳng lẽ cũng không thể ra ngoài?"

Thanh Lộ bĩu môi, "Đại nhân, ngài vừa bị thương, làm gì có chuyện gì quan trọng hơn sức khỏe của chính ngài? Hơn nữa, tướng gia nhất định sẽ xử lý tốt mọi chuyện, có ngài ấy ở đây, ngài còn lo lắng cái gì?"

Cố Khinh Âm cười lạnh, có hắn ở đây, nàng mới càng lo lắng.

Ai  ngờ lại nghe thấy giọng nói thản nhiên tự tại từ ngoài cửa truyền vào, "Cố đại nhân không tin tưởng bản tướng sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro