C237-238-239:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C237: Đêm trăng hoàn hảo (4)
Trong lòng Cố Khinh Âm trào dâng cảm giác hổ thẹn, bởi nàng có thể tưởng tượng được tư thái thanh nhã đứng thổi sáo dưới ánh trăng của Thượng Quan Dung Khâm lúc này, còn nàng lại đang mở lớn hai chân nằm dưới thân Kỷ Trác Vân mặc hắn vần vò.

Hai mắt nàng cay cay, trong cơ thể dâng lên khoái cảm cấm kỵ bí ẩn. Khoái cảm ấy trong nháy mắt nuốt chửng lấy nàng, khiến nàng trầm luân.

Kỷ Trác Vân quỳ xuống, thân dưới phát lực, nhục bổng to dài đỉnh thật sâu vào trong thân thể của nàng. Nơi mẫn cảm nhất bị hung hăng nghiền ép, Cố Khinh Âm thét lên, cuồng loạn lắc đầu, mái tóc đen xõa tung trên chiếc gối trắng.

"Bên trong nàng vừa trơn vừa chặt, ahh......" Kỷ Trác Vân chậm rãi lui ra ngoài, rồi lại lần nữa đi sâu vào trong, thở dốc nói: "Thật khiến người ta không kiềm được."

Hai bầu vú lớn của nàng không ngừng nảy lên trước mắt Kỷ Trác Vân. Hắn bèn cúi người ngậm lấy một bên, mút mạnh hai cái, "Thật lẳng lơ."

"Nha...... Ah......" Cố Khinh Âm nhíu mày, uốn éo người, "Kỷ Trác Vân, chàng muốn làm thì làm nhanh lên, nói nhiều vậy làm gì, ah......"

Kỷ Trác Vân cong môi, "À? Hóa ra nàng chê ta chậm?"

Hắn nâng chân nàng lên cao hơn, phần eo đột ngột phát lực, nam căn ra vào thần tốc, chỗ giao hợp của hai người vang lên tiếng nước vang dội trong đêm tối.

Nam căn của hắn như thanh kiếm sắc, tách tầng tầng mị thịt, đi vào thẳng hoa tâm.

Tiều huyệt của nàng ngậm chặt nam căn thô to của hắn, mị thịt bên trong tựa như vô số cái miệng nhỏ mút lấy thân gậy, sảng khoái đến mức khiến đùi hắn phải căng lên, mỗi một lần rút ra cũng làm trán hắn nổi đầy gân xanh.

"Ah...... Ah...... Quá nhanh......" Trong huyệt nàng tuôn ra từng dòng xuân thủy, hoa tâm như sắp bị hắn phá nát, lầy lội đầy nước, khoái cảm chồng chất, cần nhanh chóng tìm được đường ra.

"Thoải mái không? Hử?" Kỷ Trác Vân nhìn đôi mắt mờ mịt của nàng, trong lòng mềm nhũn, hạ thân vẫn hoạt động liên tục, "Trả lời ta, Khinh Âm."

"Ừm......" Nàng thừa nhận theo bản năng, thân thể giống như một chiếc thuyền nhỏ chìm nổi trong bể dục, "Ah...... Ah...... Không cần......"

Trong lòng Kỷ Trác Vân khẽ động, khí huyết dâng trào, luật động ngày càng mạnh mẽ. Chỗ giao hợp của hai người vang lên tiếng nước bì bõm, d*m thủy bắn tung tóe, đại nhục bổng không biết thoả mãn tiến vào rồi lại rút ra.

Tiểu huyệt của Cố Khinh Âm bắt đầu co rút kịch liệt, mị thịt cắn chặt lấy quy đầu của hắn, siết lấy thân gậy đang ngọ nguậy không ngừng.

Đúng lúc này, tiếng sáo đột ngột cất cao, làn điệu vang vọng trong trời đêm, quấn lấy gió đêm lạnh buốt rơi vào tai Cố Khinh Âm.

Tiếng thở dốc của nàng ngày càng nặng nề, trái tim thắt chặt lại. Nàng chẳng thể nghĩ gì được nữa, tiếng rên rỉ dần biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào.

Kỷ Trác Vân bỗng nhiên ngừng động tác, nhìn nàng. Dưới ánh trăng, hai mắt nàng mơ màng, sắc mặt ửng đỏ, làn da trắng nõn phiếm hồng, đôi mắt đen như bảo thạch nghi hoặc hắn.

Cố Khinh Âm đang ở ranh giới bùng nổ thì Kỷ Trác Vân bỗng nhiên dừng lại. Thân thể nàng như bị treo giữa không trung, lên không được xuống cũng chẳng xong, làm nàng khó chịu đến phát khóc.

"Gọi tên ta." Kỷ Trác Vân ra lệnh.

Thực ra hắn cũng không dễ chịu, suýt chút nữa đã bắn ra, nhưng rõ ràng nữ nhân dưới thân đang bị tiếng sáo làm nhiễu loạn, nên hắn đành phải nghiến răng nhẫn nhịn.

Cố Khinh Âm vừa hổ thẹn vừa giận, nhưng thân thể lại không thể rời khỏi hắn. Nàng siết chặt ga giường, ép mình không được mở miệng.

Kỷ Trác Vân chờ chốc lát vẫn không thấy động tĩnh gì, chỉ thấy nàng cắn chặt môi, thần sắc quật cường.

Ngay lập tức, hắn nâng nàng lên, cứ để hạ thể hai người tương liên bước đến bên cửa sổ.

Cố Khinh Âm bị hắn ôm trong ngực, eo đàng phải nâng lên, tay chân bám lấy người hắn. Mỗi bước đi của hắn, nhục bổng thô to lại cọ xát trong nhục huyệt của nàng. Chỉ vài bước ngắn mà nàng đã bị khiêu khích, thân thể bắt đầu run rẩy.

Hắn đặt nàng ngồi lên chiếc tủ thấp trước cửa sổ, kéo hai chân nàng ra, hạ thân đẩy mạnh một cái.

"Chàng làm cái gì...... Ah......" Lúc đầu Cố Khinh Âm còn vô cùng xấu hổ và giận dữ, sau đó trên mặt hiện lên vẻ kinh hoảng.

Đôi mắt đen nhánh của Kỷ Trác Vân nhìn thẳng vào nàng, trong mắt có mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, "Ngồi đây không phải nghe tiếng sáo sẽ càng rõ hơn sao?"

C238: Đêm trăng hoàn hảo (5)
Kỷ Trác Vân chưa nói xong, phần hông đã bắt đầu dụng lực, nhục bổng to dài nhanh chóng ra vào trong cơ thể Cố Khinh Âm, khiến d*m thủy văng tứ phía. Vì va chạm quá nhanh mà chỗ giao hợp của hai người còn tạo ra bọt nước trắng, xương mu dán sát vào nhau.

Cố Khinh Âm còn chưa kịp tiêu hóa hết lời nói của hắn đã buộc phải thừa nhận một cuộc vui mới. Nàng buộc phải hét lên một tiếng, khoái cảm dâng lên như thủy triều mãnh liệt, giọng điệu run rẩy, "Kỷ Trác Vân...... Chàng...... Ah......"

"Thế nào? Có phải nghe rõ hơn rồi không, ân?" Hạ thân của Kỷ Trác Vân tiếp tục cắm rút.

Hai tay Cố Khinh Âm chống lên mặt tủ, những điểm mẫn cảm trong huyệt đều bị nam căn cọ qua một lượt, nhưng hắn vẫn chậm chạp không cho nàng thỏa thích. Cứ đến lúc nàng chuẩn bị lên cao trào thì hắn lại thả chậm, sau đó lại bắt đầu một vòng luật động điên cuồng.

Tiếng sáo ngoài cửa sổ lúc cao lúc thấp, lúc nhanh lúc chậm, giúp nàng tỉnh táo trong lúc thân thể chìm đắm trong dục vọng. Cố Khinh Âm giãy giụa trong ranh giới sắc dục, "Em không chịu nổi...... Trác Vân, em, ah......"

"Không chịu nổi? Nàng không chịu nổi tiếng sáo, hay là ta?" Hắn chậm rãi cúi người thầm thì bên tai nàng.

Cố Khinh Âm co người lại, cắn chặt cánh môi, không nói chuyện.

Kỷ Trác Vân bỗng nhiên dừng động tác, như đang chờ phản ứng của nàng, ánh mắt lưu luyến trên đường cong lả lướt tuyệt đẹp của nàng.

Hai chân Cố Khinh Âm quấn chặt lấy eo hắn, nửa người trên dựa vào ngực hắn, tiểu huyệt ngậm lấy nhục bổng to dài.

"Muốn sao?" Hắn vẫn đang cúi đầu, ánh mắt sáng trong, "Nàng muốn ta tiếp tục đúng không?"

Mặt Cố Khinh Âm nóng bừng, nghiến răng nói: "Kỷ Trác Vân, chàng không nên quá phận...... Ah......"

Kỷ Trác Vân đột ngột rút ra khỏi thân thể nàng, nam căn to dài dính đầy nước, nhỏ tí tách xuống nền gạch xanh.

Hắn lưu loát lật người nàng lại, để mặt nàng hướng ra ngoài cửa sổ, quỳ trên mặt tủ. Hắn tách bờ mông đầy đặn của nàng ra, để dục căn xông thẳng vào trong.

Cảnh trí u ám ngoài song cửa sổ ánh vào đáy mắt Cố Khinh Âm, ánh trăng sáng ngời, tiểu đình, núi giả, con đường đá cuội quanh co, và có một bóng người cao to trác tuyệt đứng ở hành lang đối diện.

Nước mắt nàng đột ngột chảy xuống, hai bầu ngực nàng nằm trọn trong lòng bàn tay Kỷ Trác Vân, mặc hắn đùa giỡn, tiểu huyệt được nhục bổng của hắn lấp đầy, kết hợp không có một khe hở. Thân thể nàng hãm sâu trong dục vọng, khiến nàng không thể kiểm soát nổi nữa......

"Trác Vân, " Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Em muốn chàng...... muốn chàng "yêu" em......"

"Khinh Âm......" Kỷ Trác Vân mút lấy cần cổ mềm mại của nàng, tình cảm dâng trào. Hắn không muốn ép nàng phải nói ra, nhưng điều hắn không thể chịu nổi nhất là, nàng đang nằm dưới thân hắn, dục long của hắn còn đang chôn thật sâu trong cơ thể nàng, mà nàng lại nghĩ về người khác. Hắn hy vọng nàng chỉ thuộc về hắn.

Cố Khinh Âm lắc đầu, nàng không muốn nghe gì cả, cũng không muốn thấy gì cả, chỉ muốn hoàn toàn thuận theo dục vọng. Đó chính là thứ nàng muốn nhất lúc này.

Trán Kỷ Trác Vân toát đầy mồ hôi, cắn chặt môi không cho tiếng rên rỉ tràn ra ngoài. Dục long bị mị thịt của nàng xoắn càng ngày càng chặt, khiến huyết dịch toàn thân hắn dâng trào, khoái cảm tích lũy tới cực hạn, thần kinh căng thẳng. Hai tay hắn vịn eo nàng, hết lần này tới lần khác hung hăng luật động.

"Khinh Âm, để ta yêu nàng, " Trong thời khắc điên cuồng nhất, hắn nói như vậy: "Dù thế nào, ta cũng sẽ ở bên nàng."

Xương cụt truyền tới khoái cảm mãnh liệt làm hắn không cầm giữ nổi nữa, hắn gầm nhẹ một tiếng, bắn vào nơi sâu nhất trong cơ thể nàng. Kỷ Trác Vân ôm chặt lấy nàng, để nửa người dưới của hai người dán chặt vào nhau, tất cả tinh dịch nóng bỏng đều đổ trong tử cung của nàng.

Lúc hắn lên cao trào, thân thể nàng cũng run lên kịch liệt, cao triều như cuồng phong bão táp trong nháy mắt quét sạch thân thể nàng, khiến nàng chẳng thể suy nghĩ, chẳng còn hơi sức đâu để hít thở, cũng không thể kiềm chế nổi tiếng rên rỉ kiều mị. Xuân thủy trào ra xối ướt nhục bổng của hắn, rồi chảy dọc theo bắp đùi hắn xuống đất......

Trước mắt nàng mơ hồ, không nhìn rõ gì nữa......

C239: Lời mời từ Tướng phủ
Suốt đêm, Cố Khinh Âm ngủ không an ổn, trằn trọc, lúc tỉnh lúc mơ, thỉnh thoảng lại nghe thấy giọng của Kỷ Trác Vân, "Ta sẽ không buông tay......" Cánh tay đang đặt bên hông nàng lại siết chặt thêm một chút.

"Khinh Âm, ta thật lòng với nàng......"

"Chờ chúng ta thành thân, nàng sẽ chỉ thuộc về một mình ta......"

"Một đời một kiếp ta sẽ đối tốt với nàng......"

Cố Khinh Âm nghe nghe những lời nói đứt quãng, trong lòng lên xuống bất định. Tuy nhắm mắt nhưng lại chẳng thể ngủ nổi, những câu nói kia cứ quanh quẩn trong lòng, nhưng nàng lại chẳng thể đáp lại hắn.

Nàng nhíu mi tâm, đến khi sắc trời tờ mờ sáng mới thấy buồn ngủ.

Lúc tỉnh lại, trời sáng choang, phía sau nàng đã không một bóng người.

Gã sai vặt trong hành quán theo thường lệ đưa nước ấm và đồ ăn tới, nàng cẩn thận lau người, rửa mặt sạch sẽ sau đó ăn một ít cháo trắng điểm tâm. Lúc nàng định ra ngoài tìm Phùng Thời Viễn, thì thấy Vương Thành Giác mang mấy người đi tới.

Ngự Sử gặp chuyện không may trong lúc tuần tra ở Công bộ, về tình về lý tất nhiên Công bộ đều phải tới thăm, Cố Khinh Âm chỉ không nghĩ Vương Thành Giác lại đích thân đến đây.

Vương Thành Giác cho người đặt quà tặng chỉnh tề, mỉm cười hỏi tình hình sức khỏe của Cố Khinh Âm.

Cố Khinh Âm ngồi đối diện với Vương Thành Giác, cảm thấy không có gì không đúng lắm với sự chuyển biến bất ngờ của ông ta. Cái dáng vẻ tươi cười kia như lớp mặt nạ dính chắc luôn trên mặt ông ta vậy. Nhớ tới chuyện không may vừa qua, và bản án cũ của Công bộ, nàng không có nhiều tâm tư qua loa lấy lệ với ông ta nữa. Nhưng dù sao chức quan của Vương Thành Giác cũng cao hơn nàng rất nhiều nên đành miễn cưỡng ngồi lại. Vương Thành Giác nói mười câu, nàng nhiều nhất cũng chỉ hồi đáp đôi lời.

Vương Thành Giác là nhân vật bậc nào, thấy thái độ thần sắc của nàng lúc này, nào có thể không hiểu. Nếu là thay đổi, ông ta nào thèm để Cố Khinh Âm vào mắt. Nhưng tình thế trước mắt bức bách, ông ta không thể không bắt chuyện vài câu với nàng, thứ nhất là vì công bộ, thứ hai là vì thăm dò ý nàng.

Nào nghĩ tới mỗi lần nói đến chỗ mấu chốt Cố Khinh Âm đều lảng đi, ông ta nói hồi lâu mà vẫn không thu hoạch được gì.

"Cố đại nhân có biết Thượng Quan đại nhân đi đâu không?" Vương Thành Giác đột nhiên hỏi: "Có phải Thượng Quan đại nhân không ngủ lại trong hành quán?"

Cố Khinh Âm nhướng mày liếc nhìn ông ta một cái, "Làm sao hạ quan lại biết được hành tung của Thượng Quan đại nhân chứ?"

Vương Thành Giác cười tít mắt, tỉnh rụi dò xét Cố Khinh Âm: "Với giao tình của Cố đại nhân và Thượng Quan đại nhân, chẳng nhẽ đại nhân lại không biết?"

Từ sau khi xảy ra chuyện không may, ông ta đã chất vấn Thẩm Linh Trăn, vì sao Thượng Quan Dung Khâm lại bị cuốn vào chuyện này. Mặt mũi Thẩm Linh Trăn trắng bệch nói cho ông ta biết, Thượng Quan Dung Khâm tự nhảy xuống mật đạo.

Khi đó Vương Thành Giác cả kinh, Thượng Quan Dung Khâm có thân phận địa vị thế nào mà lại nhảy xuống theo Cố Khinh Âm.

Cố Khinh Âm vừa muốn mở miệng, bên ngoài bỗng vang lên tiếng huyên náo, Thánh Thượng truyền chỉ tới hành quán.

Đạo thánh chỉ này dành cho cả Công bộ và Ngự Sử đài, Vương Thành Giác và Cố Khinh Âm cùng cúi đầu tiếp chỉ.

Giọng nói the thé của thái giám truyền chỉ vang lên, mỗi chữ mỗi câu khiến sắc mặt Vương Thành Giác càng thêm khó coi.

Cố Khinh Âm vốn đang suy nghĩ xem Ngự sử đài nên làm thế nào, thì đạo thánh chỉ này đến thật đúng lúc. Không chỉ định tội Công bộ ý dẫn người vào Minh Cẩm Viên, mà còn cho Ngự Sử đài kéo dài ba ngày tuần tra, đồng thời lệnh cho Vương Thành Giác phải đi theo trợ giúp, không được làm ngơ. Cuối cùng, còn nhắc thừa tướng Hàn Cẩm Khanh sẽ chủ trì điều tra chuyện Ngự Sử gặp nạn lần này.

Vương Thành Giác tiếp xong thánh chỉ liền rời đi luôn, Cố Khinh Âm đến chỗ Phùng Thời Viễn truyền đạt ý chỉ, bàn bạc về ba ngày tuần tra sắp tới.

Vừa qua trưa, ngoài cửa vang lên mấy tiếng gõ, Cố Khinh Âm ngẩng đầu lên khỏi án tự, thấy một khuôn mặt tuổi trẻ quen thuộc ló vào. Người đó cung kính cúi đầu nói: "Cố đại nhân, tướng gia cho mời."

Cố Khinh Âm nhíu mi tâm, khuôn mặt Hàn Cẩm Khanh lướt qua trong đầu. "Có chuyện gì quan trọng mà phải khiến thân tín của tướng gia đích thân đến đây một chuyến?"

Sở Phong cười ha ha hai tiếng, "Chuyện Tướng gia muốn làm, sao tiểu nhân biết được? Tiểu nhân chỉ có trách nhiệm mời Cố đại nhân và Phùng đại nhân đến tướng phủ, rồi phục mệnh tướng gia thôi."

"Phùng Thời Viễn cũng cùng đi?" Cố Khinh Âm hỏi.

Sở Phong đáp: "Tướng gia phân phó như vậy."

Lúc trước nghe loáng thoáng phụ thân và đại ca trò chuyện trong thư phòng, Cố Khinh Âm đã nhận định Hàn Cẩm Khanh là hại thủ phạm phụ thân. Lúc này hắn lại sai người mời nàng tới phủ, phản ứng đầu tiên là cự tuyệt, nhưng nghe nói Phùng Thời Viễn cũng đi cùng, lại nghĩ tới thánh chỉ, nàng trầm ngâm chốc lát, rồi đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro