C294-295-296:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C294: Ta có thể bảo vệ nàng

Cố Khinh Âm đứng đơ ra đó, lần đầu tiên thực sự cảm nhận được thế cục trong triều biến hóa sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến phụ thân, đến nàng, và trên dưới Cố phủ như thế nào.

Thế lực của Giang Lăng Vương trải khắp triều đình, nếu không nắm chắc mười phần chứng cứ thì làm gì có ai dám chụp tội danh "mưu phản" lên đầu ông ta.

Phụ thân nàng từng là đệ nhất mưu sĩ dưới trướng Giang Lăng Vương, mọi người trong triều đều biết. Nàng nhậm chức ở Ngự Sử Đài, tuy làm việc đúng chức trách, nhưng ít nhiều vẫn hành xử cùng lập trường phụ thân và Giang Lăng Vương.

Bao năm nay, phụ thân nàng luôn cống hiến cho Giang Lăng Vương, ngay từ khi còn nhỏ nàng cũng đã được dạy phải luôn trung thành với Giang Lăng Vương. Cho nên dù phụ thân bị nhốt vào Đại Lý Tự, Giang Lăng Vương chẳng quan tâm, nàng cũng không dám tuỳ tiện oán hận, bởi với nàng, Giang Lăng Vương là sự tồn tại vô cùng lớn mạnh.

Hiện nay, phụ thân bị Giang Lăng Vương nghi ngờ, nên loại ra khỏi vòng trung tâm, đã một thời gian không được trọng dụng. Giang Lăng Vương gặp chuyện không may, phụ thân chắc vẫn chưa biết. Nhưng nhiều năm nay ông luôn đứng về phía Giang Lăng Vương, không phải nói đoạn là đoạn tuyệt sạch sẽ được.

Mưu phản là tội gì, trong lòng Cố Khinh Âm rất rõ, đó là trọng tội có thể liên lụy cửu tộc. Dù các triều đại có đổi thay, nhưng phàm là liên quan đến mưu phản, bất kể là hoàng thân quốc thích hay là quan lớn trong triều, không ai có thể may mắn thoát khỏi.

Nàng đột nhiên nghĩ tới những lời của Thượng Quan Dung Khâm trưa nay. Hắn nói, phụ thân nàng bị bắt đến Đại Lý Tự, nên mới có thể tránh được một kiếp nạn.

Vậy nên chắc chắn hắn đã biết, nhưng lại không nói gì với nàng.

Sắc mặt Cố Khinh Âm tái đi, nàng đứng ở đó, ánh mắt trống rỗng nhìn Hàn Cẩm Khanh.

"Giang Lăng Vương chiêu binh mãi mã, Hoàng Thượng đã nghi ngờ ông ta từ lâu." Hắn nhàn nhạt nói.

"Hoàng Thượng?" Thần sắc Cố Khinh Âm thay đổi, giọng điệu đột ngột lạnh đi: "Người Hoàng Thượng ỷ lại nhất từ trước đến nay chính là Tướng gia."

Hàn Cẩm Khanh híp mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Ta và Giang Lăng Vương bất hòa chính kiến, sớm có mâu thuẫn, đây là chuyện trong triều đều biết. Nhưng tội mưu phản không phải ta nói định là định, nhiều chứng cứ như vậy bày ra trước mặt, Hoàng Thượng sáng suốt, nhìn qua là biết."

"Chỉ cần Tướng gia muốn, có cái là không lấy được đến tay? Chứng cứ cũng thế thôi, đều có bàn tay Tướng gia nhúng vào." Sắc mặt Cố Khinh Âm nghiêm lại.

Hàn Cẩm Khanh bước đến gần nàng, đôi mắt như ngọc đen dừng trên mặt nàng, giọng điệu trầm thấp có lực: "Ý của nàng là ta làm giả chứng cứ, hãm hại Giang Lăng Vương?!"

Cố Khinh Âm thở sâu, "Tôi không nói như vậy."

Hắn vén lọn tóc xõa bên má nàng rồi quấn quanh đầu ngón tay, thần sắc tà mị nguy hiểm, "Nàng tình nguyện tin tưởng Giang Lăng Vương, cũng không muốn tin ta?"

Nàng lùi về sau, thoát khỏi sự khống chế của hắn, bình tĩnh nhìn lại, "Lập trường của tôi và ngài trước nay luôn bất đồng, là địch không phải bạn, vì sao tôi phải tin ngài?"

"Lập trường?" Hắn cong môi cười, "Nếu không có Giang Lăng Vương, giữa ta và nàng đối lập thế nào?"

Hô hấp của Cố Khinh Âm cứng lại, nếu không có Giang Lăng Vương...... Không đúng, giữa hắn và nàng, ngoại trừ đối lập, thì không có khả năng khác.

"Cũng đúng, nàng và phụ thân ngươi cống hiến cho ông ta nhiều năm như thế, nếu tuỳ tiện tin ta, chẳng phải là thừa nhận chính mình không biết nhìn người?" Hắn cười nhẹ.

"Ngài!" Cố Khinh Âm giận dữ, nói: "Cho dù không có Giang Lăng vương, ngài và tôi cũng sẽ bất đồng, chúng ta vốn không cũng một loại người!"

"Thật không? Vậy nên nàng muốn phân rõ giới hạn với ta, muốn phó thác tính mạng của tất cả mọi người trên dưới Cố phủ cho Thượng Quan Dung Khâm, bởi vì hắn và nàng cùng một loại người?" Trong mắt Hàn Cẩm Khanh tràn đầy trào phúng.

Tay Cố Khinh Âm nắm chặt thành quyền, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay, toàn thân run lên.

Nàng đang sợ, cảm giác sợ hãi xa lạ xâm chiếm toàn thân nàng. Câu nói của Hàn Cẩm Khanh đang nhắc nhở nàng, giờ này khắc này, lời nói và việc làm của nàng không chỉ ảnh hưởng đến chính mình, mà còn ảnh hưởng đến phụ thân và toàn bộ Cố phủ.

Ai có thể giúp nàng? Giúp nàng tránh được kiếp nạn này.

Thượng Quan Dung Khâm sao?? Không biết, nàng thật sự không biết. Cảm giác không muốn chia xa trước kia bây giờ lại không xác định được. Kỳ thực nàng không hiểu Thượng Quan Dung Khâm, hắn trước đây, hắn hiện tại, nàng hoàn toàn không biết gì hết.

Thân thể Cố Khinh Âm lung lay như sắp đổ.

Hàn Cẩm Khanh nhìn nàng, trong đôi mắt đen như ẩn giấu ánh sáng, làm nàng sợ hãi. Nhìn rõ sự bất an và do dự của nàng, hắn đưa ra tay, kịp thời ôm lấy eo nàng, than nhẹ một tiếng.

Hắn nắm lấy một tay nàng, nhàn nhạt nói: "Lần này, chỉ có ta mới bảo vệ được nàng, bảo vệ được Cố phủ."

Nàng đột ngột ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn.

"Sau khi đánh giá thành tích, nếu có thể tấn chức, không bằng rời khỏi Ngự Sử Đài, tới bên cạnh ta."

"Nếu phụ thân nàng nguyện ý, ta cũng sẽ sắp xếp cho ông ấy."

"Ta biết nàng muốn nói gì. Không sai, chuyện của Giang Lăng Vương do một tay ta lên kế hoạch." Hắn cúi đầu nhìn nàng, nói không chút kiêng dè: "Ta đã bắt được đằng chuôi của ông ta, đừng trách ta lòng dạ độc ác. Nếu đảo ngược tình thế, ông ta cũng sẽ hạ thủ không lưu tình như ta thôi."
C295: Dựa vào đâu mà tôi phải nhận?

Bờ môi Cố Khinh Âm run rẩy, trong đôi mắt khiếp sợ phản chiếu dung nhan tuấn mỹ của hắn, "Ngài bảo vệ tôi?"

Hàn Cẩm Khanh nhìn nàng, "Nàng không còn sự lựa chọn nào khác."

"Quả thực tôi không còn sự lựa chọn nào khác." Sắc mặt Cố Khinh Âm tái nhợt, nhẹ giọng nói: "Vì ngài đã tuyệt mất đường lùi của Cố phủ."

"Nàng nên biết, trong triều đường, giữa ta và Giang Lăng vương, chỉ có thể giữ lại một người." Hắn lại gần nàng, để hơi thở giao hòa với nàng, "Sớm muộn gì ta cũng sẽ phải đối phó với ông ta, còn nàng và phụ thân nàng lại vừa đúng đứng về phía đó."

"Vậy nên bị bức đến đường cùng, là do tôi tự tìm đến?" Đôi mắt trong veo của Cố Khinh Âm nhìn thẳng vào hắn, trào phúng nói.

"Trong suy nghĩ của nàng, giữa chúng ta cũng chỉ có thể đứng ở hai chiến tuyến đối lập?" Ngữ điệu luôn nhàn nhạt của hắn trở nên sắc bén hơn.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Nàng giãy giụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn, chậm rãi nói: "Vẫn luôn là vây." Âm cuối run rẩy.

Hàn Cẩm Khanh bất ngờ buông nàng ra, trầm giọng nói: "Cố Khinh Âm, dù ta nói gì, làm gì, ngươi cũng không để chút nào trong lòng, giả câm vờ điếc. Rốt cuộc nàng đang sợ cái gì?!"

Mắt Cố Khinh Âm nheo lại, trong lòng giật thót, "Tôi không biết ngài đang nói gì?"

"Do nàng không để ý thôi. Nếu nàng có tâm, chắc chắn đã phát hiện ra Giang Lăng Vương tín nhiệm phụ thân nàng nhiều năm, vì sao chỉ trong một thời gian ngắn lại nghi ngờ ông ấy?" Trong đôi mắt đen của hắn như phủ thêm một tầng hắc ám, "Ta giúp nàng giữ lại một đường lùi cho Cố phủ, chỉ là nàng không nhìn ra được mà thôi."

Hô hấp của Cố Khinh Âm cứng lại, phụ thân thất tín với Giang Lăng Vương, không phải vì bị Nguyễn Hạo Chi khiêu khích sao??

Nhưng chung quy lại Nguyễn Hạo Chi cũng chỉ là một viên quan Lễ bộ bình thường, từ trước đến nay Giang Lăng Vương cẩn thận đa nghi, sao có thể tuỳ tiện tin hắn ta được?

Nguyên nhân trong đó...... hóa ra...... lại là Hàn Cẩm Khanh.

Hắn đã sớm đoán được sẽ có hôm nay, nên mới đặc biệt để phụ thân rời xa vòng trung tâm của Giang Lăng Vương?

Trong phòng cực tĩnh lẵng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nến cháy tí tách.

Mãi lâu sau, giọng nói nhàn nhạt của Hàn Cẩm Khanh lại vang lên: "Những lời vừa nói, ta nhất định sẽ giữ lời, chỉ cần nàng nguyện ý."

Cố Khinh Âm nhìnthần sắc bình thản của hắn, nàng biết hắn nói thật.

Nhưng, nàng lắc đầu, tiếp tục lắc đầu, "Ngài muốn cho, nhưng tôi nhất định phải nhận sao?"

Nàng nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Dựa vào đâu mà tôi phải nhận?"

Chốc lát sau, nàng lại nói: "Ngài muốn tôi cũng giống như những nữ quan khác, trở thành đồ chơi, ở lại bên cạnh ngài, làm theo lệnh của ngài, đúng không?"

Bờ môi Hàn Cẩm Khanh giật giật, nhưng mãi vẫn không nói gì.

Hắn muốn giúp nàng, muốn giữ nàng lại bên mình, nhưng không phải là đồ chơi, chỉ là hắn không muốn buông nàng ra......

"Huống chi, " Hắn nghe thấy nàng thong thả nói: "Sớm muộn gì Tướng gia cũng sẽ là phò mã."

"Nàng nghe ai nói?!" Hắn bỗng nhiên nắm tay nàng lần nữa, dùng sức rất mạnh, khiến nàng đau đến nhíu mày.

"Có quan trọng không? Tôi nên chúc mừng Tướng gia trước." Nàng ngẩng mặt lên, ánh mắt trong veo, sâu thẳm nhìn hắn.

Hàn Cẩm Khanh cong môi, nói: "Vậy là nàng lại có thêm lý do để phân rõ giới hạn với ta. Chúc mừng nàng được toại nguyện."

Không biết sao, ngực nàng hơi khó chịu, liền vội ngắt lời hắn: "Không còn sớm nữa, hạ quan không thể ở lại thêm, không khéo sẽ bị truyền mấy lời linh tinh ra ngoài."

Nàng quay người, Hàn Cẩm Khanh cũng không ngăn cản nữa, chỉ nói: "Nàng có thể suy nghĩ về đề nghị của ta. Đừng quên phụ thân nàng và trên dưới Cố phủ đều phụ thuộc vào một quyết định của nàng."

Cố Khinh Âm dừng lại một chút, rồi nhanh chóng đi ra khỏi nơi ở của Hàn Cẩm Khanh. Trăng đã treo giữa trời, sao sáng lấp lánh, gió đêm thêm lạnh, nàng bất giác ôm lấy hai tay mình, bước đi vội vã.

Trong bóng tối, có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng, tràn đầy ghen ghét và oán hận.

Vân Thường bị Minh Tiêu Hạc hạ mê hương, lăn lộn một hồi trên giường Ngụy Lãnh Nghiêu, thần trí mê man, cơ thể càng ngày càng nóng, trong lòng chỉ muốn giao hoan với nam nhân.

Nhưng trong phòng lại tối đen, chẳng có ai, nàng ta cắn răng, cố gắng kìm nén, thân thể lăn lộn trên giường, gần nửa canh giờ sau thì lăn xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Sau khi Minh Tiêu Hạc bố trí thỏa đáng, liền ở trong phòng chờ tin tức. Hắn đã chuẩn bị để người của Lại bộ trong lúc vô tình phát hiện ra chuyện xấu của Ngụy Lãnh Nghiêu và Vân Thường.

Nhưng hắn chờ mãi chờ hoài cũng chẳng có ai đến bẩm báo. Hắn lại đi tới lui trong phòng mấy vòng, đầu óc không thể tập trung nổi. Sau đó, rốt cuộc không thể chờ được nữa, nhân lúc trời tối đen, hắn len đến nơi ở của Ngụy Lãnh Nghiêu.

Trong nội viện quá yên tĩnh, chẳng có đến nửa cái bóng người, tim hắn đập mạnh một cú, vừa đẩy cửa vào, liền trông thấy Vân Thường nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất.

Hắn chỉ muốn cảnh cáo Ngụy Lãnh Nghiêu, không ngờ hắn ta lại không xuất hiện, còn Vân Thường đã hôn mê bất tỉnh. Hắn biết rõ công hiệu của mê hương nhà mình, nếu Vân Thường thật sự xảy ra chuyện gì, mọi chuyện sẽ rắc rối to.

Minh Tiểu Hạc vội móc ra một viên thuốc giải cho Vân Thường ăn vào, hóa giải mê dược tính, đỡ nàng ta nằm lên giường, rồi mới hậm hực bỏ đi.
C296: Dạ yến bắt đầu

Vân Thường tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên một cái giường xa lạ mà không khỏi kinh hãi. Nàng lần mò trên người, may mà vẫn còn quần áo, chỉ hơi lộn xộn chút thôi.

Nàng ngồi dậy, sửa sang tóc tai, không hiểu sao lại bị người ám toán, nhất thời cũng không thể xác định do ai làm. Lại nghĩ tới chuyện Tiền Ngọc Châu bị tố cáo, trong lòng nàng phẫn hận, nhưng chỉ đành nghiến răng tạm thời nhẫn nhịn, dung nhan dịu dàng đáng yêu bắt đầu nhăn nhó khó chịu.

Nàng biết hôm nay Hàn Cẩm Khanh nhất định sẽ theo Bệ hạ đến sơn trang, định tìm cơ hội gặp hắn, không ngờ lại xảy ra chuyện. Bỏ lỡ thời cơ làm nàng vừa ảo não vừa uể oải.

Vân Thường lảo đảo bước ra khỏi sân nhỏ, nhìn ngó xung quanh, kinh ngạc phát hiện mình đang đứng ở nơi phân cho các trưởng quan. Nàng vội vàng quay đầu, thấy ngoài cửa sân treo một chữ "Ngụy" âm u lạnh lẽo dưới ánh trăng.

Ngụy Lãnh Nghiêu? Trong đầu nhảy ra cái tên này, trong lòng nàng không khỏi run lên. Là người nào muốn nàng và Ngụy Lãnh Nghiêu dây dưa với nhau?

Nhớ tới đôi mắt u lam băng lãnh kia, toàn thân nàng như rớt vào hầm băng.

Nếu như Ngụy Lãnh Nghiêu trở về lúc này, hay chạm mặt người nào ở đây, nàng sợ mình có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa.

Nghĩ vậy, nàng bước đi nhanh hơn, nhưng đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu đang bước ra từ một cái sân khác......

Nàng nghiêng người chạy vào trong góc tường, giấu mình đi, nhìn chằm chằm tấm lưng kia một lát, đột nhiên nhận ra đó là Cố Khinh Âm!

Lại nhìn vào sân nhỏ, chính là nơi mà ban ngày quan viên phủ nội vụ đưa nàng tới, nơi ở của Hàn Cẩm Khanh.

Đôi mắt Vân Thường như bắt lửa, hận không thể khoét một cái lỗ trên tấm lưng kia.

Nửa đêm canh ba Cố Khinh Âm một mình bước ra khỏi nơi ở của Hàn Cẩm Khanh, ai nhìn thấy cũng sẽ suy đoán viển vông, huống chi Vân Thường đã sớm biết nàng và Hàn Cẩm Khanh có quan hệ riêng. Trong lòng nàng vô cùng ghen ghét, đến cả nỗi nhục phải chịu hôm nay cũng biến thành lửa giận với Cố Khinh Âm.

Hôm sau là ngày cuối cùng đánh giá thành tích, nội dung không giống với mấy ngày trước, các trưởng quan sẽ ra đề ngay tại trường thi, các nữ quan ứng đáp tại chỗ.

Mỗi nữ quan sẽ đối mặt với ba vị quan chấm thi, ba giám khảo sẽ ra cùng một đề. Sau khi nữ quan trả lời xong, ba vị giám khảo cũng thảo luận và cho điểm.

Đến phiên Cố Khinh Âm thi đã qua buổi trưa, bước vào trường thi, thấy Hàn Cẩm Khanh cũng nằm trong đội ngũ giám khảo thì hết sức kinh ngạc. Nàng lại thoáng nhìn qua Hoàng đế bệ hạ và Bàng phi đang ngồi nghiêm túc ở ghế chủ vị, trong lòng không khỏi khẩn trương.

Nàng làm quan bao năm, có đủ năng lực ứng biến với phần thi này, chỉ cần Hàn Cẩm Khanh không cố tình làm khó là được.

Nàng liếc mắt nhìn Hàn Cẩm Khanh, hắn đang cúi đầu nhìn giấy Tuyên Thành trên bàn, gương mặt thanh cao tuấn mỹ, khí chất lỗi lạc, lại còn là Tướng gia quyền cao chức trọng trong triều đường.

Hoàn tất bài thi, Cố Khinh Âm thở phào một hơi, Hàn Cẩm Khanh cũng không làm khó, đều là những đề trong dự liệu nên nàng trả lời thành thạo.

Kỳ thi đánh giá thành tích kéo dài ba ngày rốt cuộc cũng hoàn tất, ngày thứ ba kết thúc sớm nhất. Dù kết quả thế nào, các nữ quan đều thở phào nhẹ nhõm, có người đã chuẩn bị một điệu múa góp vui cho dạ yến buổi tối. Cố Khinh Âm cũng được một nữ quan báo danh biểu diễn cầm nghệ, làm nàng trở tay không kịp.

Dạ yến tối hôm đó tổ chức tại lầu Quảng Hàn bên sườn núi Tử Vân, là tòa nhà cao nhất trong Tử Lam sơn trang, mái cong kiều giác, cột trụ hành lang mạ vàng, bậc thang bằng bạch ngọc, bên cạnh là thác nước, nước chảy hợp thành hồ sâu xanh biếc, bốn phía trồng hoa quỳnh, hương hoa thơm ngát, vô cùng phong nhã.

Hoàng Đế, Bàng phi, Hàn Cẩm Khanh và các trưởng quan đều tham gia yến hội đêm nay, quan viên phủ nội vụ đi theo mới sáng sớm đã bận rộn chuẩn bị.

Quan viên ngồi ở vị trí định sẵn, các nữ quan tụ tập ngồi gần cửa lớn.

Tầng một của lầu Quảng Hàn rộng rãi, tầng hai xây cao, lan can sơn son, kim ngọc điểm xuyết, hết sức xa hoa.

Sau khi yến hội bắt đầu, các quan viên kính rượu Hoàng Đế và Bàng phi. Về sau, có không ít quan viên chuyện trò với Hàn Cẩm Khanh, hai bên mời rượu nhau, mấy chén vào bụng, bầu không khí dần náo nhiệt. Lúc này, tiếng đàn thất huyền vang lên, năm nữ quan mặc váy dài màu xanh nhạt thướt tha lướt ra khỏi bình phong, một người gảy đàn tỳ bà xuất hiện, giọng ca thanh thanh êm tai, thong thả đàn hát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro