C303-304-305:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C303: Ngoài dự kiến

Minh Tiêu Hạc đứng trước giường, nhìn Cố Khinh Âm đang hôn mê.

Vừa rồi hắn trơ mắt nhìn nàng té xuống khỏi cầu thang, trong khoảnh khắc đó, tất cả tâm tư sắc dục đột nhiên biến mất hết.

Cảm giác bực bội chưa từng có ập đến, đôi mắt luôn nhìn thấu lòng người trở nên sâu thẳm, hắn chạy nhanh đến bên cầu thang đỡ Cố Khinh Âm dậy, vầng trán trắng mịn của nàng sưng to, còn chảy máu nữa.

Một chút tức giận, một chút bực mình, Minh Tiêu Hạc nắm thật chặt cánh tay Cố Khinh Âm. Nàng đã nhìn ra sự bất thường của bữa tiệc này, và muốn chạy trốn. Nhưng lấy thân thể ra trả giá liệu có đáng không?

Nàng cũng chẳng phải trinh tiết liệt nữ, nếu như đã dây dưa với những người kia, bây giờ thêm một người nữa lại khiến nàng để ý đến vậy sao?

Hoặc là nàng coi thường những quan viên nào ngồi lại trong yến tiệc đêm nay, cũng có thể nàng coi thường hắn.

Minh Tiêu Hạc vô cùng tức giận, ngẩng đầu hung hãn liếc nhìn đám nữ quan đang tụ tập xem náo nhiệt. Ánh mắt hắn âm hàn đáng sợ, khiến đám người kia không rét mà run.

"Không ai được phép nói ra." Hắn nghiêm mặt nói.

Những nữ quan kia vội vàng tản ra, liên tục gật đầu.

Hắn phất tay gọi hai tiểu quan phủ Nội vụ lại, bảo bọn họ cẩn thận đưa Cố Khinh Âm lên phòng hắn ở lầu hai, xử lý qua miệng vết thương trên trán, đồng thời không được quấy nhiễu tới các vị đại nhân khác.

Thấy mi tâm Cố Khinh Âm hơi chau lại, hắn gấp gáp rót chén trà, đỡ nàng ngồi tựa vào vai mình, giúp nàng uống nửa chén.

Hắn là Ngự Sử đại nhân, Cố Khinh Âm lại là thuộc hạ của hắn, dù thế nào hắn cũng phải có chút trách nhiệm với nàng. Bây giờ hắn chăm sóc nàng, cũng chỉ vì không muốn làm lớn chuyện mà thôi.

Minh Tiêu Hạc vừa nghĩ như vậy, vừa dịu dàng đặt Cố Khinh Âm nằm lên gối, kéo chăn mỏng đắp cho nàng.

Hắn đứng ở mép giường nhìn nàng thêm một lúc. Trong lúc hôn mê, hình như Cố Khinh Âm trông yếu ớt hơn rất nhiều, hàng mi dài như chiếc quạt tạo ra bóng mờ trên mặt nàng, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ trông càng bất lực tội nghiệp.

Ánh mắt sắc bén trầm xuống, hắn bỗng nhiên thô bạo kéo chăn ra, vò thành một cục, vứt xuống đất.

Thân thể Cố Khinh Âm khẽ cử động, miệng phát ra tiếng rên nhỏ xíu. Minh Tiêu Hạc vội vàng xoay người, đặt tay lên trán nàng để thử nhiệt độ, sau khi so sánh với mình, hắn mới thở phào một hơi.

Hắn chưa bao giờ chăm sóc người bệnh, lúc này cũng không biết nên làm thế nào, bèn cho nàng uống thêm non nửa chén nước, nào biết lần này Cố Khinh Âm lại bị sặc, ho một tràng dài, mãi một lúc sau mới thuận khí.

Gò má nàng ửng đỏ, đôi mắt xinh đẹp từ từ mở ra, nhìn thẳng vào hắn, trong đôi mắt sáng ngời đều là xuân tình mị ý. Nàng cười vô cùng ngọt ngào, đưa tay kéo vạt áo hắn, ôn nhu hỏi: "Tại sao lại là ngươi?"

Minh Tiêu Hạc sững sờ, hắn từng nghĩ tới đủ loại phản ứng sau khi nàng tỉnh lại, chỉ không ngờ đến tình huống này thôi.

Người trước mắt đúng là Cố Khinh Âm, nhưng ánh mắt này, thần thái này, hắn chưa bao giờ nhìn thấy trên người nàng.

Cố Khinh Âm ngồi dậy, mái tóc dài đen bóng rối tung sau lưng, trên mặt như phủ một tầng hơi nước, làn da trắng muốt như ngọc, ửng hồng, mềm mại đến mức như có thể bóp ra nước, đôi môi đỏ như cánh hoa kiều diễm.

Nàng hơi nghiêng đầu, lông mày nhướng lên, ánh mắt lấp lánh như muốn hút luôn hồn hắn.

Dục niệm bị kìm nén của Minh Tiêu Hạc nhanh chóng ngóc đầu trở lại, ngực như bị lửa đốt, khiến hắn miệng đắng lưỡi khô.

Hắn nhìn nàng, khóe mắt hồng hồng hơi nhướng lên, cúi người ghé sát vào dung nhan mỹ lệ của nàng, khàn khàn dò xét: "Nàng không muốn gặp ta ư?"

Cố Khinh Âm cũng chẳng khước từ, ý cười bên môi càng thêm rạng ngời, đôi mắt liễm diễm lặng lẽ nhìn thẳng vào hắn. Nàng bỗng nhiên đưa tay vòng lên ôm cổ hắn, thổi khí như lan: "Lẽ nào ngươi không sợ hắn?" Đôi môi hồng của nàng chuyển qua bên tai hắn, "Không sợ hắn giết ngươi sao?"

Minh Tiêu Hạc nhìn nàng, ánh mắt dò xét, tìm tòi nghiên cứu. Nhưng thần sắc Cố Khinh Âm vẫn tự nhiên như thường, giống như dáng vẻ mềm mại đáng yêu này đã có từ khi nàng sinh ra. Nàng như treo trên người hắn, ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt nghiền ngẫm, đợi câu trả lời của hắn.

"Ai muốn giết ta?" Hắn nhẹ giọng hỏi, dùng sức nhấc bổng nàng lên, ôm vào trong ngực, chóp mũi hai người suýt chạm vào nhau.
C304: Tửu sắc say lòng người 1

"Ngươi nói xem?" Đôi môi hồng của Cố Khinh Âm như có như không chạm vào tai hắn, hơi thở hai người giao hòa, "Bản cung sợ nói ra tên hắn, ngươi sẽ lại ghen."

Sóng mắt của Minh Tiêu Hạc lưu chuyển, cũng không nghi hoặc với cách xưng hô của nàng, chỉ nhẹ giọng nói: "Ta là người hẹp hòi, nhất là đối với nàng."

Hắn kéo vòng eo mảnh khảnh của nàng áp sát vào bụng dưới mình, nửa thật nửa giả nói: "Ta sẽ đối tốt với nàng, nàng không thể chỉ nhìn ta được sao?"

Hắn biết lúc này Cố Khinh Âm chắc chắn không bình thường, nhưng cần gì phải để ý? Hắn chỉ muốn nếm thử tư vị của nàng thôi.

Cố Khinh Âm thế này cũng có kiểu tình thú khác. Hắn vốn là người tận tình, sao lại không biết cách tìm chút việc vui cho mình được chứ?

Trong sương phòng ở lầu hai đều đốt huân hương, không phải xuân dược mạnh mà chỉ là mê hương trợ hứng, ngửi lâu sẽ khiến người ta hoa mắt ù tai, sa vào nhục dục.

Tất nhiên đây cũng là chủ ý của Minh Tiêu Hạc. Trong mỗi gian phòng còn đặt thêm một bình rượu ngon và chút thức ăn cho đám quan chức thêm vui vẻ.

Hắn tốn nhiều công sức như vậy chỉ để có được thân thể Cố Khinh Âm và không muốn xảy ra chuyện bất trắc. Nhưng không ngờ nàng lại như hoàn toàn biến thành một người hoàn toàn khác thế này.

Nhưng chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì, hắn chỉ cần có được nàng, được nhìn thấy dáng vẻ phóng đãng của nàng dưới thân mình thôi. Quá trình như thế nào không quan trọng.

Cố Khinh Âm cười quyến rũ, khuôn mặt vốn không tuyệt mỹ lúc này có sức hấp dẫn trí mạng. Nàng dịu dàng nói: "Chỉ Hoằng, ngươi thật tham lam."

"Mỹ nhân trong ngực, tất nhiên là phải nổi lòng tham." Hắn bình tĩnh nhìn nàng, không muốn hỏi vì sao nàng biết tên tự của mình, ánh mắt sáng ngời, vươn tay ra cầm lấy bầu rượu mạ vàng trên bàn kề bên môi nàng, "Chúng ta uống rượu nhé?"

Cố Khinh Âm cắn môi, dáng vẻ thanh lệ động lòng người. Nàng hơi nghiêng đầu, cất giọng nhẹ nhàng: "Thứ phía dưới chọc vào người ta rồi, còn uống rượu gì nữa?"

"Thật sự không uống sao?" Khóe môi Minh Tiêu Hạc cong nhẹ, đung đưa bầu rượu trong tay, rồi nhìn lướt qua hạ thân, nói: "Chờ không kịp nữa à?"

Cố Khinh Âm oán trách nhìn hắn một cái. Trong ánh mắt nóng bỏng của hắn, nàng đưa đầu lưỡi ra, liếm liếm khóa miệng, cười khẽ: "Thơm quá."

Ánh mắt Minh Tiêu Hạc trầm xuống, nhìn đôi môi đỏ của nàng đang ghé sát vào miệng bình. Hắn nghiêng bầu rượu, cho nàng uống một ngụm.

Cố Khinh Âm nhìn hắn, sóng mắt dập dờn. Nàng ngậm lấy ngụm rượu thơm ngọt, đột ngột hôn lên cánh môi mọng nước của hắn, chuyển từng chút quỳnh tương ngọc dịch trong miệng sang cho hắn.

Trong đầu Minh Tiêu Hạc như ầm ầm nổ vang, theo bản năng đáp lại nàng.

Sắp hết ngụm rượu, nàng chậm rãi rời khỏi. Minh Tiêu Hạc dùng sức ôm nàng lại, răng môi quấn quýt, thô bạo mút lấy đôi môi và đầu lưỡi nàng.

Trong khoảnh khắc, hương rượu nồng nàn tản mát, quanh quẩn trong sương phòng nhỏ. Tuy Minh Tiêu Hạc chỉ uống một ngụm, nhưng lại có cảm giác ngụm rượu kia hóa thành cơn khô nóng, từ bụng lan ra toàn thân, dục căn cũng hơi hơi trướng đau.

"Còn muốn......" Cho tới khi mút hết toàn bộ rượu ngon trong miệng nàng, hắn mới híp mắt lại, liếm môi, nhìn dung nhan hồn xiêu phách lạc của nàng.

Cố Khinh Âm "hừ" một tiếng: "Bảo bản cung hầu hạ ư, lá gan của ngươi ngày càng lớn đó."

Minh Tiêu Hạc đột nhiên đổ một ngụm rượu lớn vào miệng mình, cường thế chặn môi nàng, cạy mở hàm răng, ép nàng uống.

Rượu từ cằm hai người chảy xuống dưới, nhỏ lên triều phục.

"Đến lượt ta hầu hạ nàng, không sao cả." Hắn lui lại một chút, thở dốc nói, rồi nhanh chóng hôn lên môi nàng.

Cố Khinh Âm mặc cho hắn hôn, đôi mắt khép hờ, tay bắt đầu cởi áo gấm của hắn.

Minh Tiêu Hạc nắm lấy tay nàng, đặt lên dục vọng cương cứng nóng bỏng, ái muội nói: "Thích không?"

Cố Khinh Âm lắc tay, nhưng không thoát được, châm biếm: "Vật xấu xí của nam tử, bản cung không hiếm lạ."

Sắc mặt Minh Tiêu Hạc lạnh lẽo, tay tăng thêm sức, ngả ngớn nhìn nàng, thốt ra: "Dâm huyệt của nàng cũng không biết bị bao nhiêu nam nhân xâm nhập rồi, chẳng phải càng xấu xí hơn ư?"

Vừa dứt lời, hắn liền ném bầu rượu sang một bên, dùng sức xé triều phục của nàng.

Áo ngoài và trung y của Cố Khinh Âm nhanh chóng bị hắn vứt trên mặt đất.

"Chỉ Hoằng, " Nàng nhìn đống quần áo, ánh mắt lại chuyển về phía hắn, nghiêm mặt nói: "Càn rỡ!"
C305: Tửu sắc say lòng người 2

Minh Tiêu Hạc ngẩn ra, thân thể mềm nhũn không xương của Cố Khinh Âm còn đang nằm trong ngực hắn, nhưng ánh mắt và giọng điệu của nàng đã thay đổi hoàn toàn.

Thần sắc quyến rũ dụ hoặc, phong tình vạn chủng, chính là thứ nam nhân khó kháng cự nhất, nhưng rõ ràng hắn còn cảm nhận được sự áp chế mãnh liệt.

Hắn chưa từng có cảm nhận xa lạ này trên người bất cứ nữ nhân nào.

Cố Khinh Âm chỉ là một nữ nhân bán đứng thân thể chốn quan trường, dựa vào đâu dám nói chuyện với chuyện với hắn như vậy. Vì thân phận địa vị của hắn chưa đủ cao sao?!

Cảm giác khó chịu tức giận thoáng chốc lấp đầy lồng ngực, nhưng niềm hưng phấn mới lạ cũng đồng thời bốc lên.

Hơi thở của hắn nặng dần, đôi mắt lưu ly giăng kín sắc dục. Hắn muốn bịt kín miệng nàng lại, chiếm hữu toàn bộ, muốn nàng nằm dưới thân hắn cầu xin tha thứ, muốn nàng không thể nói ra những lời cao cao tại thượng như vậy nữa.

Ánh mắt hắn biến đổi liên tục, vừa muốn hành động, thì Cố Khinh Âm đã nhanh hơn một bước. Hắn còn chưa kịp phản ứng, đã bị nàng đẩy nằm xuống giường, lưng bất ngờ đau nhói.

Cố Khinh Âm nhanh chóng lấn người lên, giang rộng hai chân ngồi trên đùi hắn, cằm dưới khẽ nhếch, đôi môi hồng nở nụ cười cao ngạo. "Sao nào, ngươi còn không phục?"

Trên người nàng chỉ còn lại cái áo lót bằng lụa mỏng màu hồng cánh sen bó sát người, làn da trắng sứ lộ gần hết, hai bầu vú đầy đặn bị quấn chặt, lấp ló hai điểm phấn hồng dưới ánh nến rực rỡ.

Đầu ngón tay nàng điểm lên môi hắn, mị nhãn như tơ, "Chẳng nhẽ đã học theo thói xấu của Ý Chi?"

Trong lòng Minh Tiêu Hạc cả kinh, nhìn thật kỹ nàng từng biến hóa nhỏ xíu từ sắc mặt nàng. Chốc lát sau, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, dung nhan tuấn mỹ như hoa đào nở rộ, thản nhiên nói: "Nàng để ý hắn như vậy ư." Tay hắn lướt dọc theo vòng eo duyên dáng của nàng về phía trước, bao trọn lấy bầu vú bên trái, " Nhưng ta và hắn không giống nhau."

Cố Khinh Âm thở gấp gáp một tiếng, như cười như không nhìn hắn, "Vậy sao? Bản cung muốn xem rốt cuộc khác ở chỗ nào?"

Nàng vén áo ngoài của hắn lên, tóm lấy dục căn đã ngẩng cao, ngón cái đặt nhẹ lên đỉnh chóp cách lớp quần mỏng, "Nơi này ư?"

Bàn tay Minh Tiêu Hạc nhẹ nhàng hoạt động bên ngoài lớp lụa mỏng, tiếp tục vuốt ve ngực nàng, lúc nhéo lúc xoa, ánh mắt rực rỡ như sao, không đáp mà hỏi lại, "Hắn biết nàng thích thế này không??" Đầu ngón tay hắn búng một cái lên quầng vú, làm cả bầu ngực hơi đong đưa.

Chỉ cần là nữ nhân qua tay hắn, hắn đều có thể hiểu rõ từng điểm mẫn cảm trên người họ. Ví dụ như Cố Khinh Âm, đêm đó, lúc hắn gặm cắn vú trái, hơi thở của nàng bỗng trở nên dồn dập, thân thể bất giác run rẩy, không khước từ nữa.

Cho dù giờ phút này nàng không giống ngày xưa, nhưng nếu vẫn là thân thể đó, hắn có thể khống chế dễ dàng.

Cố Khinh Âm ngâm nga, thân thể khẽ run, nhỏ giọng nói: "Đôi khi ngươi khiến người khác thích hơn hắn nhiều."

Bàn tay nàng dùng sức tụt quần hắn xuống, cây gậy sắt nóng rực kia lập tức bật tung ra, đánh vào lòng bàn tay nàng, đập thình thịch.

Minh Tiêu Hạc đã trải qua phong nguyệt, nhưng nơi đó không bị thâm mà có màu hồng nhạt xinh đẹp, thân gậy to dài, quy đầu ngạo nghễ, góc cạnh rõ ràng.

Hắn thấy nàng nhìn chằm chằm chỗ kia, cong môi, hỏi: "Có xấu không??"

Sóng mắt Cố Khinh Âm xoay chuyển, cười khẽ, "Bản cung chỉ nói đùa một câu thôi, mà ngươi định cắn chặt không buông ư?"

Nàng nắm lấy thân gậy, ngón cái đặt trên lỗ nhỏ, cố ý dùng móng tay cào nhẹ, hài lòng nghe thấy tiếng hít hà khẩn trương của hắn, trầm giọng nói: "Có tin bản cung làm ngươi bắn ra không?"

Minh Tiêu Hạc hơi bối rối, nhưng lập tức trấn định lại, im lặng nhìn nàng nắm mệnh căn của mình. Lát sau, hắn nhướng mày, hỏi: "Bên dưới nàng chắc ướt đẫm rồi đúng không?"

Cố Khinh Âm buông hắn ra, từ trên cao nhìn xuống, chậm rãi vén tóc ra sau tai rồi cởi áo lót, mảnh vải nhỏ bị nàng tiện tay ném xuống dưới giường.

Hai tay nàng nâng ngực, nhẹ nhàng đẩy vào giữa tạo thành một cái khe sâu hút, đầu ngón tay chà xát nụ hoa, khiêu khích nhìn hắn. "Vậy thì sao? Chẳng lẽ ngươi vẫn có thể nhẫn nhịn, không chạm vào bản cung?"

Minh Tiêu Hạc nheo mắt lại, dù hắn đã duyệt qua vô số nữ nhân, nhưng không thể không thừa nhận Cố Khinh Âm quả thực có bầu vú vô cùng quyến rũ.

Nữ tử đương thời coi gầy là đẹp, ai cũng truy cầu thân thể mảnh khảnh, dáng ngực nhỏ xinh. Còn ngực Cố Khinh Âm ngạo nghễ như núi tuyết, hình dạng vô cùng hoàn mỹ, đẫy đà hơn nữ tử bình thường, nụ hoa phấn nộn đứng thẳng, khiến người ta hận không thể nuốt luôn vào bụng.

Cố Khinh Âm thấy hắn si mê ngắm nhìn, thì động tác tay càng thêm linh hoạt, xoa nắn ngực thành đủ các loại hình dạng dâm mỹ, từ cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng chọc người.

Ánh mắt Minh Tiêu Hạc và nàng quấn quýt giao thoa, hơi thở dồn dập, dục vọng mãnh liệt quanh quẩn giữa hai người. Tầm mắt hắn lưu luyến trên mặt nàng, bàn tay trượt xuống quần lót trong suốt giữa hai chân nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro