C336-337-338:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C336: Lên giường

Khuôn mặt Cố Khinh Âm đỏ bừng, mắt mở to, không thể tin nổi nhìn hắn, "Ngài, ngài nói cái gì..."

Hàn Cẩm Khanh liếm môi, thần sắc lười biếng, khóe môi hơi cong lên, "Rõ ràng nàng nghe thấy rồi."

Cố Khinh Âm cắn môi. Vừa rồi lúc hôn nàng, hắn nói một câu rất nhỏ, quả thực nàng có nghe thấy, nhưng thà không nghe được gì còn hơn.

"Nàng không cần động tay, bây giờ ta có thể cởi quần áo cho nàng." Hàn Cẩm Khanh nhíu mày nhìn nàng, trong mắt mang theo ý cười.

Hắn vừa nói vừa đưa tay kéo ống tay áo của nàng, mặc kệ có làm quần áo nàng ướt hay không.

Cố Khinh Âm theo bản năng muốn đưa tay ôm lấy chính mình, nhưng không thoát được.

Nàng vội nói: "Hàn Cẩm Khanh, ngài đừng mượn thương thế làm ẩu. Tôi, tôi..."

Đôi mắt phượng Hàn Cẩm Khanh như cười như không nhìn nàng, "Ồ, nàng muốn như thế nào?"

Hắn cúi đầu xuống, mút mạnh lên mu bàn tay nàng.

Cố Khinh Âm chỉ cảm thấy mu bàn tay vừa đau vừa ngứa, không khỏi kêu lên, "A—— "

"Cố cô nương, không sao chứ, tướng công nhà cô tắm xong chưa? Cần giúp gì không?" Tiếng của Tống phu nhân nhanh chóng vang lên bên ngoài.

Cố Khinh Âm xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Nàng oán hận liếc nhìn Hàn Cẩm Khanh, cất giọng: "Không sao, tôi bị trượt chân thôi. Hắn vẫn còn tắm, không phiền người giúp đâu."

Nghe tiếng bước chân ngoài cửa đi xa, Cố Khinh Âm nhìn thoáng qua thân thể đang chìm trong nước của hắn, nghiến răng nói: "Rốt cuộc ngài muốn thế nào?"

Hàn Cẩm Khanh nhàn nhã tựa vào vách thùng, mắt phượng híp lại, "Ở đây, hay là lên giường?"

Cố Khinh Âm chết sững tại chỗ. Nàng thật sự hối hận sao lúc đó ở trong rừng trúc nhất thời đầu óc mê muội lại nói với hắn "cần gì cứ nói". Lần này nàng thật sự tự lấy đá đập vào chân mình, lại còn không được kêu đau.

"Nghĩ kỹ chưa?" Hắn cười dịu dàng với nàng, dung mạo tuấn mỹ càng dụ dỗ tâm thần người ta.

Nhịp tim Cố Khinh Âm rối loạn. Nàng nhìn thùng nước nóng đầy tràn, quyết định chắc chắn, nói: "Lên, lên giường."

Thân thể trần trụi của Hàn Cẩm Khanh lập tức đứng lên khỏi mặt nước, hắn nhẹ nhàng chậm rãi nói bên tai nàng: "Nàng đỡ ta qua đó."

Cố Khinh Âm cầm trường bào khoác vội lên vai hắn, cố tình lờ đi cây gậy đã ngẩng cao đầu phía dưới, đỡ hắn ngồi xuống cái ghế bên cạnh thùng tắm, rồi lại dìu hắn đứng lên, đi về phía giường.

Nàng đỡ hắn nằm xuống, trường bào trên vai hắn tự nhiên tuột ra, nhưng hắn chẳng quan tâm, ánh mắt kiên quyét khóa chặt lấy nàng, thản nhiên nhìn sắc mặt của nàng dần dần thay đổi.

Cố Khinh Âm kéo chăn bông mỏng trùm lên đầu hắn, tức giận nói: "Vừa rồi không phải ngài nói lạnh sao?"

Hàn Cẩm Khanh ôm chăn ngồi dậy, nói: "Quần áo của nàng ướt rồi, sao không cởi ra?" Ánh sáng trong mắt hắn lóe lên rồi biến mất.

"Tôi, tôi không cần cởi." Nàng đứng ở mép giường vùng vẫy giãy chết, sắc mặt đỏ bừng.

Mái tóc đen ẩm ướt của Hàn Cẩm Khanh vén sang một bên, lộ ra xương quai xanh thanh tú, "Ồ? Nàng muốn nuốt lời à?"

Cố Khinh Âm bị hắn chặn họng, bèn ngồi xuống mép giường rồi từ từ nằm xuống. Nàng lấy chăn chùm lên đầu, "Tôi sẽ không nuốt lời, nhưng chẳng liên quan đến cởi quần áo hay không!"

Hàn Cẩm Khanh cười đắc ý, cũng nằm xuống, đặt cánh tay bị thương lên eo nàng, tay kia vòng xuống dưới ôm lấy nàng, nhẹ nhàng nói: "Đừng động đậy, tay ta đang bị thương."

Một cây gậy nóng rực lập tức chen vào giữa hai chân, khiến nàng bất an co người lại. Hắn nói xong rồi lập tức yên lặng.

"Nàng còn chờ gì nữa?" Giọng nói của hắn trầm thấp. Khi nói chuyện, hơi thở ấm áp của hắn phả vào cổ, làm nàng cảm thấy ngứa ngáy.

Mặt Cố Khinh Âm đỏ như tôm luộc, "Tôi giúp ngài, nhưng ngài, ngài không được động vào tôi nữa..." Thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

"Nếu nàng dùng tay, ta có thể không chạm vào nàng." Đầu lưỡi của hắn du ngoạn trên cần cổ nhạy cảm của nàng, khiến nàng run rẩy.

Có được lời hứa của hắn, Cố Khinh Âm từ từ xoay người lại, cúi đầu cố gắng tránh né ánh mắt nóng như lửa đốt của hắn.

Tay nàng luồn xuống phía dưới, thoáng cái đã cảm nhận được nơi cứng rắn nóng bỏng của hắn. Nàng run rẩy nắm lấy nơi ấy, toàn thân chấn động. Nàng biết kích thước của hắn, nhưng đây là lần đầu tiên tự tay chạm vào thế này.
C337: Hoà hợp gắn bó 1

"Ưm..." Tiếng rên rỉ trầm thấp kìm nén từ đỉnh đầu truyền đến, xuyên qua mái tóc, làm da đầu nàng ngứa ran.

Cố Khinh Âm không biết nên nhìn vào đâu, thế là dứt khoát nhắm lại, tay vuốt ve không mạnh không nhẹ.

Thứ trong tay nàng mịn màng như tơ lụa, thân gậy vừa to vừa dài, nóng rực, làm bỏng tay nàng. Nàng không có bất kỳ kinh nghiệm nào, tay chỉ biết lên lên xuống xuống, không dám chạm vào quy đầu to lớn kia.

Cố Khinh Âm nghe thấy hơi thở nặng nề của hắn, phất nhẹ qua sợi nàng. Toàn thân nàng căng thẳng, sâu trong cơ thể dâng lên cảm giác khô nóng rồi tụ tại ở bụng dưới. Tiểu huyệt hư không lặng lẽ chảy ra một dòng xuân thủy.

Nàng lén kẹp chặt đùi, hé mắt quan sát động tĩnh của hắn.

Nàng có thể nhìn thấy lồng ngực rộng lớn của hắn, hai điểm phấn hồng mê người lập tức đập vào mắt. Nàng đột ngột lùi về sau, nhưng không cẩn thận đụng phải cái chân bị thương của hắn.

Hàn Cẩm Khanh thở gấp, nói: "Nàng cố ý phải không?" Tay phải của hắn chậm rãi mò mẫm trước ngực nàng.

Cố Khinh Âm cắn môi, ra vẻ trấn định nói: "Tất nhiên không phải, tôi mỏi tay."

"Thế sao... Xem ra ta làm khó nàng rồi, chi bằng..." Hắn vừa nói, vừa luồn tay vào trong, cách lớp quần áo cầm lấy một bên ngực nàng, "để ta làm?" Cây gậy sắt nóng bỏng lập tức chống đỡ trước cửa huyệt ướt át của nàng.

Cố Khinh Âm hít một hơi, run rẩy nói: "Ngài, ngài đã nói không chạm vào tôi." Nàng muốn giãy giụa nhưng lại sợ chạm phải vết thương của hắn, làm cách nào cũng không thoát khỏi bàn tay đang làm loạn kia.

Hàn Cẩm Khanh nhẹ nhàng nhào nặn bầu ngực đẫy đà mềm mại của nàng, giọng điệu trầm thấp mị hoặc, "Nàng quên điều kiện rồi sao?" Hắn ghé sát vành tai xinh xắn của nàng, liếm nhẹ một cái.

Dưới sự trêu đùa cố tình của hắn, thân thể Cố Khinh Âm càng mềm nhũn, nụ hoa dựng  đứng, tiểu huyệt vừa ướt vừa nóng, cực kì trống trải. Nàng không dám mở miệng, sợ tiếng rên rỉ không may thoát ra ngoài. Tay nàng tiếp tục dùng sức vuốt ve dục căn của hắn, nhưng cảm thấy cây gậy kia như lớn thêm một chút vậy.

Hàn Cẩm Khanh híp mắt lại, hưởng thụ sự hầu hạ ngoan ngoãn của nàng. Bàn tay ấm áp của nàng vừa bé vừa mềm, chỉ biết lên lên xuống xuống không có kỹ xảo, với hắn mà nói thì như gãi không đúng chỗ ngứa, nhưng lại mang đến cảm giác mới lạ. Chỉ nghĩ đến nơi đó đang nằm trong tay nàng, là đủ khiến hắn hưng phấn.

"Chạm vào đỉnh, " hắn dụ dỗ, giọng nói khản đặc khiến người ta run sợ, "nó muốn nàng."

Tay Cố Khinh Âm chậm rãi đi lên trên đỉnh, lòng bàn tay nàng vừa vặn bao trọn lấy nơi đó. Cảm nhận hình dáng sắc sảo và mạch đập nhỏ xíu trong tay, khiến trái tim nàng chấn động.

Ngón tay Hàn Cẩm Khanh đột nhiên siết chặt, khiến ngực nàng đau đớn. Nàng ngẩng đầu oán giận nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt trần trụi của hắn.

"Làm nàng đau à?" Hắn nhíu mày, "Ta xoa cho nàng nhé?"

"Ngài đừng... Ưm..." Nàng còn chưa nói xong, tay hắn đã lột áo nàng, chui vào trong.

Lòng bàn tay thô ráp của hắn mạnh mẽ xoa nắn bầu ngực trắng nõn của nàng, đầu ngón tay thỉnh thoảng kéo nhẹ vê vê nụ hoa, làm bụng dưới nàng co thắt từng cơn, dục vọng quen thuộc dần dần dâng lên.

Chăn bông đã tuột xuống, Cố Khinh Âm hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi môi mỏng đỏ hồng, cần cổ ưu nhã và lồng ngực trắng nõn của hắn.

Nàng rất hiếm khi nhìn hắn như này, không khỏi nhìn đến ngây người. Nàng không biết mình bị làm sao, chỉ bỗng nhiên khát vọng được kề cận với hắn, thậm chí muốn biết hôn lên da thịt hắn sẽ có cảm giác gì...

"Nàng nhìn ta như thế làm gì?" Khóe miệng Hàn Cẩm Khanh cong lên, mắt cụp xuống, giọng khí cao ngạo lười biếng: "Muốn ta hôn nàng sao?"

"Tôi không có, tôi..." Câu nói của nàng đột ngột kết thúc vì cánh môi hắn đang tiến đến gần.
C338: Hoà hợp gắn bó 2

Cố Khinh Âm mở to mắt, nhìn nụ cười xấu xa của hắn, tay nàng hơi dùng sức, giọng điệu giận dữ: "Không phải, không muốn chút nào."

Hàng mày lưỡi mác của Hàn Cẩm Khanh cau lại, thần sắc tà mị nguy hiểm. Hắn ấn tay nàng lên hai túi cầu, áp môi lên trán nàng, nói nhỏ, "Bên trong này là cái gì?"

Cố Khinh Âm cực kỳ lúng túng, chỉ muốn rút tay ra, nhưng hắn sao có thể theo ý nàng.

"Không biết? Hay là giả vờ không biết?" Hắn cười, giọng nói mỉa mai vang lên bên tai nàng.

Cố Khinh Âm cảm giác hai tay như chạm vào lửa nóng, da mặt nàng mỏng, không chịu nổi sự khiêu khích không biết xấu hổ của hắn, bèn nhỏ giọng oán trách: "Ngài, ngài đừng làm loạn."

Nàng đang nói chuyện đứng đắn với hắn, nhưng giọng điệu âm điệu khác xa trước đây. Hàn Cẩm Khanh đương nhiên nghe hiểu, nhưng vẫn không chịu bỏ qua cho nàng, "Không nói? Không nói thì bắn toàn bộ vào trong bụng nàng..."

"Đừng như vậy, là... của ngài " Nàng thấy hắn thật sự rất đáng ghét, nhưng chẳng còn cách nào, chỉ đành phải cúi thấp đầu, nhỏ giọng nhả ra hai chữ.

Khóe môi Hàn Cẩm Khanh nhếch lên, thích thú nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của nàng, "Muốn nếm thử không?"

Cố Khinh Âm đột ngột ngẩng đầu lên, không thể tin nổi nhìn hắn, thế là không kịp đề phòng để hắn cởi áo ngoài của nàng ra, luồn tay vào cạp quần nàng.

Đầu ngón tay hắn lướt qua khe huyệt, ngữ điệu nhẹ nhàng, "Ướt thế này rồi, nàng thật sự không muốn?"

Cố Khinh Âm vặn eo, kẹp chặt bắp đùi, cứng giọng nói: "Hàn Cẩm Khanh, ngài vừa chính miệng đáp ứng đấy!"

Ngón tay hắn móc vào trong hoa huy*t nóng bỏng của nàng rồi lại rút ra, "Được, vậy nàng tiếp tục đi, cho đến khi ta xuất tinh..." Hắn thổi khí vào lỗ tai xinh xắn của nàng, khiến toàn thân nàng run lên.

Cố Khinh Âm cắn chặt môi, bàn tay đang đặt trên côn th*t lớn tiếp tục lên lên xuống xuống.

Dần dần, tay nàng nhanh hơn, lúc đầu ngón tay chạm vào đỉnh chóp, nàng có thể nhận ra hắn đang căng thẳng, hô hấp trở nên dồn dập và thâm trầm. Lúc nàng cho rằng hắn sẽ bắn ra thì hắn bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, như cười như không nhìn nàng, "Còn sớm..."

Tay nàng thật sự rất mỏi, nàng không rõ, thương thế của hắn rõ ràng còn chưa lành hẳn, lấy đâu ra nhiều tinh lực thế?

Nàng buông tay ra, oán hận nhìn hắn, "Ngài, ngài trêu đùa tôi!"

Đôi mắt đen của Hàn Cẩm Khanh nheo lại, "Hử? Rõ ràng là nàng tình ta nguyện, sao lại là trêu đùa?"

"Ngài cố ý kìm nén không bắn." Nàng trừng mắt nhìn hắn, nói đúng sự thật.

"Nói chuyện phải có căn cứ, nếu như nàng làm ta thoải mái, ta muốn nhịn cũng không được..." Hàn Cẩm Khanh nghiêng người dựa vào đệm mềm, nói nhẹ bẫng.

"Vậy theo ý ngài, tôi làm ngài không thoải mái hả?" Cố Khinh Âm chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa vô danh bốc lên.

Hàn Cẩm Khanh xoa đầu nàng, chậm rãi nói: "Ta chỉ muốn nhắc nhở nàng, còn có những phương thức khác thoải mái hơn."

Cố Khinh Âm phòng bị nhìn hắn, "Ví dụ như?"

Mắt Hàn Cẩm Khanh nhướng lên, đầu ngón tay nhéo nhẹ nụ hoa dựng đứng của nàng qua lớp vải áo, "Dùng nơi này..."

"Ngài, ngài nói bậy cái gì vậy?!" Nàng thu tay lại, kéo áo ngoài lên vai lại lần nữa, cảm giác lòng bàn tay còn lưu lại hơi nóng của hắn.

Hắn dùng sức ôm nàng vào trong ngực, nói nhỏ: "Dùng phía trên hay là bên dưới, tùy nàng chọn."

Thân thể hai người dính sát vào nhau, hơi thở giao hòa. Cảm nhận hơi ấm của nhau, gương mặt Cố Khinh Âm nóng hổi, hờn dỗi: "Tôi không chọn." Nàng không muốn tiếp tục bị hắn dắt mũi.

Hắn cúi đầu, dịu dàng hôn lên tóc nàng, líu ríu nói: "Thật sự không chọn?"

Cố Khinh Âm run rẩy trong ngực hắn, cảm thấy thân thể hắn vừa cứng vừa nóng, còn toàn thân mình thì mềm nhũn, không còn sức lực.

"Tôi giúp ngài..." Vừa rồi hắn đã kéo quần lót của nàng ra một nửa, hiện tại cởi ra quả thực không cần tốn nhiều sức, quy đầu to lớn lập tức chống đỡ giữa hoa tâm ẩm ướt của nàng.

Cố Khinh Âm sửng sốt, toàn thân căng lên như cánh cung, vội nói: "Không cần, tôi dùng phía trên, dùng phía trên giúp ngài."

Hàn Cẩm Khanh lui về phía sau, mỉm cười nhìn xem. Nàng do dự, rồi từ từ ngồi dậy, rụt rè lần lượt cởi bỏ áo ngoài, trung y và quần lót.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro