C47-48-49:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C47: Phòng bên cạnh
Kỷ Trác Vân bị hắn hỏi nghẹn họng, trầm mặc một hồi, mới nói: "Cố Khinh Âm ở nơi này?"

"Có gì không thể?" Hàn Cẩm Khanh cũng chẳng thèm nhìn hắn, nằm nghiêng trên cái giường dài gần cửa sổ, trên người đắp một cái chăn lông.

Kỷ Trác Vân ở trong quân nhiều ngày, nhưng tin tức trên quan trường thì vẫn biết một ít, ví dụ như Cố Khinh Âm thượng tấu buộc tội Lý Thừa Phong, hắn là người biết đầu tiên, còn phái người tới cửa chúc mừng nàng. Bởi vì hắn chưa từng tiếp xúc với Lý Thừa Phong, cũng không xung đột lợi ích, lại càng không sợ Hàn Cẩm Khanh đến truy cứu hắn. Nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu biết về lập trường của Hàn Cẩm Khanh, không thể nghi ngờ việc Cố Khinh Âm vừa mới đắc tội rất lớn với tướng gia, vậy mà thái độ của tướng gia lúc này...

"Tướng gia không định báo thù nàng?" Kỷ Trác Vân nhìn Hàn Cẩm Khanh đang nhắm mắt, khuôn mặt bình thản, hỏi.

Hàn Cẩm Khanh nở nụ cười nhạt, "Báo thù? Với Cố Khinh Âm?"

"Đúng, trong suy nghĩ của ta, người đắc tội với tướng gia sẽ không được sống yên ổn qua ngày, hẳn là Cố Khinh Âm cũng không ngoại lệ. Nhưng tướng gia lại cho nàng ở trong Ngâm Phong các, thật làm người ta khó hiểu." Kỷ Trác Vân chậm rãi nói.

"Một nữ nhân mà thôi, không đáng điều động binh lực, còn để cho nàng ở Ngâm Phong các, cũng là vì nghĩ cho thân thể của nàng. Dù có thế nào, hiện nay nàng cũng được xem như khách của bản tướng, mà Ngâm Phong các là nơi tĩnh dưỡng tốt nhất."

"Thân thể của nàng làm sao?" Trong giọng nói của Kỷ Trác Vân có một chút lo lắng.

Hàn Cẩm Khanh nghiêng người nhìn thần sắc của hắn, "Không biết bị hạ thuốc ở đâu mà vừa đến đây liền hôn mê bất tỉnh, may mà Hồng lão tiền bối ra tay tương trợ, mới trừ bỏ được dược tính, nhưng không được hoạt động nhiều, tốt nhất là phải tĩnh dưỡng."

Bị hạ thuốc? Tim Kỷ Trác Vân đập mạnh, hoảng sợ thầm nghĩ đến có ai từng nhắc cho hắn việc hạ thuốc... Hắn nhớ ra, lúc vội vàng rời khỏi phủ đệ đến cấm quân doanh, có một thuộc hạ trẻ tuổi đầy mặt tiếc nuối nhìn hắn, nói cái gì mà tiêu cốt tán, thì ra đúng là...

Thần sắc Kỷ Trác Vân phức tạp nhìn Hàn Cẩm Khanh, hắn đương nhiên biết tiêu cốt tán là cái gì, nếu Cố Khinh Âm bị hạ loại thuốc này, hơn nữa với tình trạng lúc trước của nàng... Hắn không dám nghĩ nhiều, gian nan mở miệng nói: "Vậy ngươi, giúp nàng thế nào?"

Vẻ mặt Hàn Cẩm Khanh bất đắc dĩ, "Bản tướng có thể giúp nàng thế nào? Chỉ là giúp nàng giải dược tính, lại cho nàng tĩnh dưỡng, Trác Vân, ngươi hỏi bản tướng như vậy là sao?"

Kỷ Trác Vân nhìn trên vai hắn vẫn quấn vải trắng, sau một lúc lâu, trầm thấp nói: "Là ta đường đột."

"Trác Vân, ngươi vì một nữ nhân mà có điều nghi kỵ bản tướng?" Hàn Cẩm Khanh bám chặt không buông.

"Trác Vân không dám." Kỷ Trác Vân thu liễm hai mắt.

"Chẳng lẽ, ngươi thật sự động tâm với Cố Khinh Âm?" Hàn Cẩm Khanh hỏi, đôi mắt hắn sâu thẳm mê ly.

Kỷ Trác Vân không lập tức hồi đáp, trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói: "Ta cũng không biết."

"Trác Vân, đừng quá xem trọng một nữ nhân, " Hàn Cẩm Khanh nhìn thẳng hắn, thu hết tất cả những do dự của hắn vào trong mắt, "Được rồi, ngươi đã cấp tốc đến đây cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, đi thôi." Nói xong, mặt Hàn Cẩm Khanh hướng vào bên trong, đưa lưng về phía Kỷ Trác Vân.

"Ta muốn ở nơi này." Kỷ Trác Vân chần chờ, rốt cục cũng nói.

Hàn Cẩm Khanh đáp nhẹ một tiếng: "Có thể, ngươi muốn ở đâu cũng được."

Như thế, Ngâm Phong các có ba người vào ở, bên trái là phòng Cố Khinh Âm, bên phải là phòng của Hàn Cẩm Khanh, đối diện còn lại là Kỷ Trác Vân.

C48: Tắm rửa thủ dâm
Toàn thân Cố Khinh Âm còn chưa ngập trong nước ấm, nhwngg hơi nóng đã lan đến tứ chi bách hải của nàng, khiến nàng thoải mái than thở, phát ra tiếng rên rỉ thật nhỏ.

Mái tóc đen của nàng ướt đẫm, trôi nổi trong nước, những ngón tay tinh tế mềm mại luồn vào trong tóc, từ từ đi xuống rồi lại đi lên, linh hoạt như con thoi giữa làn tóc đen. Những ngón tay ấy trượt xuống cần cổ tao nhã rồi đến xương quai xanh, bàn tay còn lại vốc nước lên, hất nhẹ lên cánh tay nõn nà cùng bộ ngực đầy đặn cao ngất. Tiếng nước róc rách, sương mù lượn lờ, dáng người lung linh trong nước càng có vẻ động lòng người.

Nàng tựa đầu về phía sau, hai mắt khép hờ, lộ ra đường cong cổ duyên dáng, hai bầu vú nõn nà đầy đặn lộ ra một nửa, thoáng thấy nhũ hoa nhàn nhạt sắc hồng, nhếch lên, đỏ tươi ướt át như quả mâm xôi.

Hơi nước bốc lên khiến thân thể nàng mềm nhũn. Hơi nóng lượn lờ quanh bụng, mật viên phía dưới dần dần mở ra, đóa hoa đầy đặn chậm rãi mở ra, lộ ra hoa hạt nho nhỏ mềm mại đã đứng thẳng, miệng tiểu huyệt thần bí khẽ nhếch, dũng đạo mẫn cảm nội khép khép mở mở, nóng rực động tình.

Ngón tay nàng không tự chủ được đi xuống đến miệng huyệt, lưu luyến ở nơi mềm mại đó. Nơi đó sớm trở nên mềm mại ướt át, một ngón tay thon dài nhanh chóng trượt vào, cảm giác nóng rực tập trung trên đầu ngón tay nàng. Nàng có chút trúc trắc, hoàn toàn theo bản năng gập ngón tay lại, đầu ngón tay móc vào vách thịt mềm, lập tức khiến dũng đạo run rẩy...

"Ân..." Hàng mi dài mảnh của nàng nhíu lại, cần cổ căng lên ngửa về phía sau, những ngón tay còn tại sờ loạn dưới thân. Trong đầu nàng không khỏi hiện lên những cảnh tượng trên xe ngựa cùng Hàn Cẩm Khanh, mặt mày hắn như thế nào, ngôn từ của hắn sắc bén ra sao, hắn cường thế tiến vào nàng như thế nào, va chạm đến tận sâu linh hồn của nàng, khiến nàng dù không cam lòng không muốn, không thừa nhận cũng không được. Khoảnh khắc vui sướng đó như khiến nàng phát điên...

Tốc độ rút chọc của ngón tay càng lúc càng nhanh, sau vài chục cái, tiểu huyệt bắt đầu kịch liệt co rút lại, khoái ý mãnh liệt truyền đến đầu ngón tay, ngón chân nàng cuộn tròn lại, không kìm được phát ra một tiếng khinh ngâm nhẹ.

Thân thể giật lên một cái, hơi nước dần tan, nhiệt độ nước lạnh dần, khiến nàng nháy mắt tỉnh táo lại, nàng, nàng mới vừa rồi đang làm cái gì, lại, lại làm ra việc xấu hổ như vậy... Nàng không hiểu mình bị làm sao nữa, vừa rồi nàng cảm thấy trống rỗng trước nay từng chưa có, sau đó thì không nằm trong dự kiến của nàng nữa. Nàng ngây ngốc nhìn bóng mình trong nước, trong lòng ngổn ngang.

Lúc này, ở một căn phòng khác của Ngâm Phong các, Kỷ Trác Vân một mình ngồi uống rượu.

Dù là chuyện cấm quân, hay là chuyện của Cố Khinh Âm, đều làm hắn đau đầu.

Chuyện ba phó tướng bị Hình bộ thẩm tra nói thì dễ nghe, nhưng ai cũng biết tám chín phần mười hắn không bảo đảm được cho ba người này, cho dù Hàn Cẩm Khanh có giúp, hắn cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần. Dù sao nói đến Hình bộ, chính là đề cập đến Nhiếp chính vương, mà Nhiếp chính vương và Hàn Cẩm Khanh... con ngươi đen như ngọc đen của Kỷ Trác Vân nheo lại, theo hắn biết thì mối quan hệ này không được vui vẻ cho lắm, nên Hàn Cẩm Khanh chưa từng nói với hắn thêm nửa câu.

Kỷ Trác Vân lại nghĩ đến thái độ e sợ né tránh của Cố Khinh Âm, lúc nàng chảy nước mắt dưới thân hắn. Nàng trốn khỏi phủ của hắn lại ngồi trên xe ngựa của Hàn Cẩm Khanh suốt đếm, trong lòng hắn liền bốc lên cơn tức giận khó hiểu, cảm giác hỗn loạn chua xót và không cam lòng.

Kỷ Trác Vân cúi đầu uống một ngụm rượu mạng, lục phủ ngũ tạng như bị thiêu đốt, nhưng lại làm hắn vô sảng khoái, hắn cư uống liên tục như vậy, cho đến khi mông lung men say.

Hắn ngẩng đầu, nhìn ánh trăng ngoài song cửa sổ giấy, bỗng nhiên nhận ra mình và Cố Khinh Âm thật sự rất gần nhau, rốt cuộc vì sao hắn còn phải tiếp tục chịu đựng không gặp nàng? Vì tự trách khi đã hạ thuốc nàng? Vì muốn nàng được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt? Hay là vì hắn không muốn gây rắc rối trong biệt uyển của Hàn Cẩm Khanh? Hắn ném mạnh ly rượu xuống đất, tiếng vỡ giòn tan vang lên, đều là chó má!!

C49: Như mộng như thực
Kỷ Trác Vân cùng Hàn Cẩm Khanh đối ẩm nói chuyện phiếm. Đến khi trăng lên đến giữa trời, Kỷ Trác Vân đã uống không ít, bây giờ ngấm men say, đi đường lảo đảo, Hàn Cẩm Khanh thì thương thế chưa lành, uống không nhiều lắm, chỉ hơi say, hai người thấy đã muộn, nên mỗi người trở về phòng đi ngủ.

Còn Cố Khinh Âm, sau khi tắm xong lại có những tâm tư khác, vì dời đi chú ý, nàng lại tiếp tục xem mấy quyển truyện ký, dưới ánh nến, cái tên Lý Cảnh Hoa lại nhảy vào mi mắt, đầu óc Cố Khinh Âm hơi mông lung, bất tri bất giác lật xem tiếp.

Trong đó ghi lại, Lý Cảnh Hoa cực kì dâm đãng, mỗi ngày đều triệu trai bao nhập tẩm cung ân sủng, cho đến bình minh mới để họ rời khỏi. Trong số đó có một gã chỉ mới thiếu niên, vì để thỏa mãn dục vọng quá độ của nàng ta, uống thuốc quá liều lượng mà chết.

Cố Khinh Âm xem đến đó mà trong lòng khiếp sợ không thôi, trên người dần thấy lạnh, ngẩng đầu thấy cửa sổ gần hồ còn chưa đóng, từng cơn gió lạnh thổi vào phòng. Nàng khoác chiếc áo choàng đơn bạc đứng dậy muốn đi đóng cửa sổ, lại không biết thế nào đột nhiên choáng váng, té trên mặt đất, phía trước tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Sau chừng nửa canh giờ, ngón tay Cố Khinh Âm hơi động đậy, tiếp theo hai mắt chậm rãi mở ra, tinh quang lóe lên, từ từ đứng thẳng dậy, khuôn mặt vẫn thanh lệ như trước đây, nhưng giờ lại thêm vài phần sắc bén, hàng mi nhàn nhạt sắc hồng, hơn vài phần xuân tình mị ý. Nàng bước đến trước gương, thành thạo búi gọn mái tóc dài rối tung, chỉ để lại hai lọn tóc mai buông nhẹ.

Nàng cởi hết trung y, yếm và quần lót, vứt hết xuống đất, để lộ thân thể băng cơ ngọc cốt, hai bầu ngực đầy đặn cao ngất khẽ đu đưa, hình dạng xinh đẹp, mượt mà kiên định, bụng phẳng lì, vòng eo tinh tế không đầy nắm tay, lông mu thưa thớt, mơ hồ có thể thấy được khe tối thần bí, đôi chân dài thẳng tắp thon nhỏ...

Nàng nhìn chính mình trong gương, cười vừa lòng, sau đó khoác bộ quan bào rộng thùng thình lên người, thắt đai lưng ngọc thạch, đẩy cửa phòng ra ngoài.

Giờ khắc này, nàng đã không phải là Cố Khinh Âm, mà là Lý Cảnh Hoa. Lúc nàng té xỉu thì nhập cảnh trong mơ, lại không biết, cảnh trong mơ này lại trở thành sự thật.

Gió lạnh trên hành lang thổi vào người nàng, nhưng nàng không có chút cảm giác nào, nàng chỉ cảm thấy bụng hư không, dưới thân bủn rủn, trong đầu đều đang tìm kiếm trai bao của nàng.

Nàng là thái hậu tôn quý, nam nhân đê tiện làm sao có thể để nàng một mình trông phòng!? Nàng muốn đi tìm bọn họ, sau đó tìm hoan ngay tại chỗ, làm cho bọn họ dục tiên dục tử, quỳ xuống đất cầu xin nàng tha thứ, và cả những chuyện tình thú khác nữa.

Nàng nhìn căn phòng đối diện và một gian phòng khác bên cạnh, muốn bắt đầu tìm từ nơi này, đôi mắt tinh lượng của nàng trầm xuống, suy tư một lát, quyết định dựa theo thứ tự, đến từng gian một.

Ánh trăng ngả về phía tây, đã là giờ Sửu, trước cửa phòng của Hàn Cẩm Khanh và Kỷ Trác Vân đều không có thủ vệ, nàng đi tới cửa, dễ dàng đẩy cửa phòng của Hàn Cẩm Khanh ra, rồi nhanh chóng khép lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro