C59-60-61:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C59: Như nàng mong muốn.
Cố Khinh Âm ngồi dựa vào đầu giường, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời hơi âm u, như bị bao phủ bởi một tầng khói mỏng, thức ăn trên bàn chưa động vào chút nào.

Đầu rất đau, như muốn nứt ra, có một dòng ký ức điên cuồng tuôn tiến vào đầu nàng, một giây trước, nàng vẫn là Cố Khinh Âm, nhưng lúc ngã sấp xuống, rất đau, đau đến ý thức hôn mê sâu, ngay sau đó, nàng đã thành một người khác, một nhân vật lịch sử hoàn toàn xa lạ, Lý Cảnh Hoa, Tuyên Tấn thái hậu tiếng tăm lừng lẫy. Nàng coi Hàn Cẩm Khanh và Kỷ Trác Vân như trai bao, nàng nhớ rõ mình phô ra dáng người lung linh mị hoặc thế nào ở trước mặt bọn họ, không có xấu hổ, chỉ có dục vọng, chỉ muốn được thỏa mãn, được hoan ái điên cuồng, trầm luân...

Nàng có thể nhớ rõ từng động tác của mình, mỗi một câu một chữ, nhưng lại hoàn toàn không nhớ rõ phản ứng của Hàn Cẩm Khanh và Kỷ Trác Vân. Những lời bọn họ nói với nàng, một chữ nàng cũng không nhớ, điều này làm nàng sợ hãi, là cảm giác hoảng sợ bất lực, khiến nàng tình nguyện hôn mê sâu để trốn tránh.

Nàng vắt óc cũng không nghĩ ra được thân thể mình rốt cuộc có vấn đề gì, có lẽ, có thể xin Ninh Phi Nhiên giúp đỡ? Người thanh niên có gương mặt thanh tú đột nhiên hiện lên trong đầu nàng, không hiểu từ lúc nào nàng lại tín nhiệm hắn, có lẽ là khi hắn cực lực phối hợp với nàng báo thù Lý Thừa Phong lần ở thái y viện, cái cảm giác ăn ý mà không cần diễn đạt bằng lời chính là lý do nàng tin tưởng hắn.

Trong lòng có dự tính, cảm giác lo âu cũng dần lui đi, Cố Khinh Âm cũng không nghĩ nhiều nữa, việc này cổ quái, muốn biết rõ ràng cũng không chuyện dễ, từ từ sẽ đến, chung quy sẽ có biện pháp giải quyết.

Nàng phủ thêm áo khoác, đi đến bên cạnh bàn, đang định lấp đầy bụng thì ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ, rồi được đẩy ra, Kỷ Trác Vân đi vào phòng.

Thân hình hắn cao lớn, khí chất lỗi lạc, mặc cẩm bào xanh lam càng khiến hắn phong thần tuấn lãng, hắn tự ý đi đến bên cạnh bàn, ngồi đối diện Cố Khinh Âm.

Bàn tay cầm đũa của Cố Khinh Âm ngừng giữa không trung, nhất thời không biết nên dùng tâm tình gì đối mặt với hắn.

Hắn cưỡng ép nàng, nhốt nàng trong phủ, nàng có thể không cần để ý tới hắn nữa, nhưng cố tình, nàng từng lấy thân phận Lý Cảnh Hoa gặp hắn... làm chuyện đó với hắn. Khi lấy lại được ý thức, nàng lại không phân tốt xấu đánh hắn, rồi khi nghe ông lão đến bắt mạch cho nàng nói là do Kỷ tướng quân mời đến, trong lòng nàng nhất thời rối loạn, mi tâm bất giác nhíu lại.

Kỷ Trác Vân ngồi đối diện, thấy khuôn mặt thanh lệ của nàng tái nhợt vài phần, mái tóc đen hay được búi chỉnh tề bây giờ rối tung trên lưng, mặc dù nàng tiều tụy hơn ngày xưa, nhưng lại hơn một thần thái nhu nhược hiếm thấy.

"Khinh Âm, nàng... thân thể đã tốt hơn chưa?" Hắn lên tiếng, nhất thời cũng không biết nên gọi nàng như thế nào.

Cố Khinh Âm cúi đầu, một lọn tóc đen rũ bên mang tại, chậm rãi gắp một đũa rau xanh cho vào trong miệng từ từ nhai, nghe vậy, nàng cúi đầu "Ừ" một tiếng.

Kỷ Trác Vân thấy nàng như thế, có chút xấu hổ, một lát sau mới nói: "Ngày mai ta phải khởi hành hồi kinh rồi, ngươi ở trong này an tâm dưỡng thương, việc trong triều không cần lo nhiều."

Cố Khinh Âm đang uống cháo, cũng không nhìn hắn.

Trong lòng Kỷ Trác Vân hơi chua chát, cuối cùng đứng dậy, "Ta đi đây, nàng bảo trọng."

Lúc hắn xoay người, Cố Khinh Âm ngẩng đầu lên, do dự nói: "Kỷ tướng quân... chuyện lần trước, tôi xin lỗi..."

Mắt Kỷ Trác Vân sáng ngời, quay phắt lại, nhìn thẳng vào mắt nàng.

C60: Dương Tuyết Dao bị bắt.
Tờ mờ sáng hôm sau, Kỷ Trác Vân cùng Mộ Thừa Phong lên ngựa, nhanh chóng hồi kinh.

Hàn Cẩm Khanh đứng trước cửa sơn trang nhìn bóng dáng bọn họ dần biến mất, nhớ lại thần sắc của Kỷ Trác Vân trước khi đi, hàng mày dài nhướng lên, hắn xoay người, bộ áo đen rộng thùng thình ở trên người như hòa hợp thành một thể với mái tóc đen rối tung, "Sở Phong."

"Gia, ngài có gì phân phó?" Sở Phong rất nhanh xuất hiện bên cạnh hắn.

Hàn Cẩm Khanh tiếp tục đi vào trong sơn trang, "Mộ Thừa Phong nói với ngươi cái gì?"

Sở Phong trả lời: "Cũng không có gì, chỉ nói ngày hôm qua sau khi Kỷ tướng quân rời khỏi phòng của Cố đại nhân thì sắc mặt không được tốt lắm."

Hàn Cẩm Khanh nghe xong, từ chối cho ý kiến, khóe miệng khẽ nhếch, lại nói: "Chuyện ta bảo ngươi điều tra đã có kết quả chưa?"

"Gia, thời gian qua tiểu nhân vẫn luôn điều tra chuyện đó, nhưng đối phương giấu quá kĩ, chiếc xe ngựa đó lại là loại phổ thông, trong khoảng thời gian ngắn..."

Hàn Cẩm Khanh quay đầu đi ngắt lời hắn, "Nói như vậy, ngươi không tra ra được?"

Sở Phong vẫn quỳ trên mặt đất, trả lời: "Tiểu nhân, tiểu nhân nhất định sẽ làm hết sức."

"Hai ngày" Hàn Cẩm Khanh nhìn đỉnh đầu hắn, "Ta cho ngươi hai ngày nữa, nếu còn không tra được, tự biết hậu quả."

Sở Phong liên tục gật đầu.

Cũng không nghĩ đến Sở Phong còn chưa kịp trở về, nửa đêm hôm sau, Ngọc Bình sơn trang đã bị rất nhiều nhân sĩ giang hồ bao vây.

Lúc Hàn Cẩm Khanh nhận được tin tức, tiếp tục nhàn nhã lật xem một quyển sách cổ, thản nhiên nói: "Có bao nhiêu người?"

Hồng Thất Minh vừa đốt huân hương đặc chế, vừa trả lời: "Khoảng một hai trăm người."

"Cũng không còn sớm nữa." Hàn Cẩm Khanh vẫn khí định thần nhàn, như chỉ đang nói một chuyện rất bình thường.

"Tướng gia, ngài có nghỉ ngơi trước không ạ?" Hồng Thất Minh rõ ràng cũng người đã trải qua sóng gió.

"Không, bản tướng phải chờ tới cuối cùng, tận mắt xem đám người đó có dám cả gan làm loạn không." Đôi môi mỏng của Hàn Cẩm Khanh nhếch lên, mắt phượng sâu thẳm.

Ngọc Bình sơn trang vẫn yên tĩnh an nhàn, nhìn như không hề phòng bị, nhưng đến lúc đám nhân sĩ giang hồ hành động, đột nhiên có vô số hắc y nhân không biết từ nơi này ào ra, bao vây bọn họ. Kiếm sắc tuốt ra khỏi vỏ, hàn ý lưu chuyển, sau một màn giao chiến, đám nhân sĩ giang hồ đã tử thương hơn nửa, còn lại những người có võ công cao cường lao ra khỏi vòng vây, tiến vào sơn trang, đến thẳng Ngâm Phong các, nhưng nửa đường thì bị chặn lại.

Hơn nửa canh giờ sau, đám nhân sĩ giang hồ bị diệt gần hết, chỉ còn lại những người giỏi nhất vẫn chưa từ bỏ ý định, còn đang liều mạng chống cự, toan phá vòng vây, không biết ai hô một tiếng, "Mấy người cuối cùng này phải bắt sống!"

Có mấy người thấy tình thế không ổn, thừa dịp rối loạn lặng lẽ đào tẩu, cuối cùng, chỉ còn lại mấy người cố gắng chống chọi, trong số đó có một nữ tử mặc váy hồng đặc biệt bắt mắt, nàng ta có khuôn mặt tú lệ, nhưng thần sắc trên mặt dữ tợn, miệng hô lớn: "Ta không tin nhiều người như vậy vẫn không giết được ngươi! Hàn Cẩm Khanh --" Nàng ta ngẩng đầu lên, sao trời chói sáng, còn trái tim nàng ta lại chìm vào bóng đêm vô hạn.

Địa lao của Ngọc bBnh sơn trang.

Dương Tuyết Dao cuộn mình ở trong góc, bộ váy hồng trên người bẩn đến mức không nhìn ra nổi màu sắc vốn có, nàng ta được nuông chiều từ nhỏ, muốn làm gì thì làm, tâm cao khí ngạo, làm sao từng bị đối xử thế này, đã bao giờ phải nếm trài cảm giác bị giam cầm trong địa lao, nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, không được bật khóc.

Ngoài cửa sắt vang lên tiếng mở khóa, tiếng bước chân càng ngày càng gần, giọng nói biếng nhác của một nam nhân truyền đến, "Thì ra là quận chúa, vi thần thất lễ rồi."

Dương Tuyết Dao căm giận quay đầu, trợn mắt lên, "Đừng có giả bộ! Ta muốn giết ngươi, bây giờ rơi vào tay ngươi, muốn giết muốn chém gì cũng được!"

Hàn Cẩm Khanh cười rộ lên, tiếng cười đó quanh quẩn trong địa lao âm u càng thêm phần quỷ dị, "Quận chúa, nói cái gì mà muốn giết muốn chém, với thân phận của ngài, vi thần cũng không dám mạo phạm." Hắn lại đến gần hai bước, nhìn xuống nữ tử trước mắt, "Vi thần chỉ muốn biết, vì sao quận chúa lại hận vi thần như vậy, còn muốn giết vi thần?"

Dương Tuyết Dao ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Loạn thần tặc tử, người người muốn chém!"

Một tay của Hàn Cẩm Khanh nhanh chóng nắm lấy cần cổ mảnh khảnh của nàng ta, lạnh lùng nói: "Phàm những  người muốn giết bản tướng, đều phải trả giá đắt!"

Huyết sắc trên mặt Dương Tuyết Dao như biến mất, thân thể không ngừng run rẩy, thở hổn hển, miệng vẫn cường ngạnh nói: "Ngươi dám!"

Hàn Cẩm Khanh lại gần hơn, khuôn mặt càng thêm tà mị, "Bản tướng sẽ cho quận chúa xem kết cục của việc chọc giận bản tướng!"

Trong nhà tủ chật hẹp vang lên những tiếng rắc rắc rất nhỏ, "A!" Dương Tuyết Dao hét đến tê tâm liệt phế, tiếng hét bén nhọn đáng sợ.

Hai cánh tay của nàng ta buông thõng, không còn chút sức, trán ướt đẫm mồ hôi, cả người xụi lơ, "Hàn, Hàn Cẩm Khanh, ngươi, ngươi không phải người!"

C61: Thương lượng đối sách.
Hàn Cẩm Khanh ngồi xổm trước mặt nàng ta, nâng cái cằm nhỏ của nàng ta lên, "Bản tướng thương hương tiếc ngọc, đã hạ thủ lưu tình với quận chúa rồi." Hắn híp mắt lại, "Nhiếp chính vương cả đời anh minh, nhưng lại quá chiều chuộng quận chúa."

Thân thể Dương Tuyết Dao run lên, cơn đau từ hai tay khiến nàng ta toát mồ hôi lạnh, nàng nhìn thẳng vào nam nhân tà từ trước mặt, gương mặt tuấn mỹ của hắn gần trong gang tấc, lại làm nàng ta rét run, "Là ta, người muốn giết ngươi là ta, không liên quan đến phụ vương của ta!"

"Không thể tưởng được quận chúa lại có hiếu như vậy, xem ra không uổng Nhiếp chính vương thương yêu quận chúa." Tay hắn khe khẽ vuốt ve cằm nàng ta, "Đáng tiếc, quận chúa còn trẻ, vẫn chưa hiểu rõ tính khí của bản tướng." Bàn tay hắn dùng sức như muốn bóp nát cái cằm khéo léo.

"A!" Cơn đau đớn khiến Dương Tuyết Dao thở gấp, "Ngươi, ngươi là đồ nghịch tặc! Muốn động đến vương triều của Dương gia ta, quả thực là si tâm vọng tưởng!"

Khóe miệng Hàn Cẩm Khanh nhếch lên, "Không có bằng chứng, câu đó của quận chúa là có ý gì? Bản tướng luôn trung thành với thánh thượng, nhật nguyệt chứng giám. Nhưng quận chúa lại muốn mưu hại bản tướng, nhân chứng vật chứng đầy đủ, bản tướng lại là quan nhất phẩm, nếu bản tướng bẩm báo việc này cho Đại Lý tự, quận chúa nghĩ thế nào?"

"Ngươi, ngươi..." Lúc này Dương Tuyết Dao cực kì hối hận, chỉ vì nàng ta bất mãn với thái độ của phụ thân, hơn nữa lại không chừa lại chút mặt mũi cho nàng ta ở trước mặt Thượng Quan. Nàng ta muốn xả giận, muốn chứng minh chính mình nên mới tập kết đám nhân sĩ giang hồ đi giết Hàn Cẩm Khanh. Nàng ta làm thủ lĩnh, được ăn cả ngã về không, cho dù không giết được Hàn Cẩm Khanh, cũng muốn áp chế nhuệ khí của hắn, vạn vạn không nghĩ tới này đám nhân sĩ giang hồ căn bản không được việc gì, bị đánh bại dễ dàng, còn khiến nàng ta rơi vào tay Hàn Cẩm Khanh.

"Quận chúa nói xem Đại Lý sẽ xử trí thế nào? Nhiếp chính vương có thể vì lo lắng cho con gái mà bạc trắng cả đầu không?"

Dương Tuyết Dao nghe hắn nhắc tới phụ thân, trong lòng có chút sợ hãi, "Hàn Cẩm Khanh, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?! Nếu muốn lấy ta làm mồi uy hiếp phụ vương, ngươi có thể chết tâm đi!"

"À, " Hàn Cẩm Khanh đột nhiên buông nàng ta ra, đứng lên nói, "Lần này auận chúa đột ngột giá lâm, bản tướng xác thực không biết nên tiếp đãi thế nào, trước hết đành ủy khuất quận chúa ở trong này đợi mấy ngày."

Dương Tuyết Dao nhìn Hàn Cẩm Khanh đi xa, nghe thấy tiếng cửa sắt bị khóa lại, ruốt cuộc cũng không kiềm chế được nước mắt nữa, cả người tê liệt ngã xuống đất, hai tay vô lực rũ ở hai bên sườn.

Thượng Quan phủ, thư phòng.

Trên chiếc bàn dài bằng gỗ tử đàn, đặt tờ giấy Tuyên Thành loại tốt nhất, trên giấy có vài nét bút, đã phác họa nên bức tranh rừng núi sinh động trong cơn mưa bụi.

Thượng Quan Dung Khâm mặc bộ trường bào nhạt màu, tay áo cuộn lên, ngón tay dài nhỏ trắng nõn, khớp xương rõ ràng, bổ sung hai câu thơ hợp cảnh ở bên cạnh.

Một cây trâm ngọc cố định mái tóc mượt như nhung của hắn, quang hoa lưu chuyển, mặt mày nhàn nhã, mi tâm điểm nốt chu sa nhạt màu, tròng mắt sóng nước liễm diễm, bên môi ẩn chứa ý cười nhàn nhạt.

"Đại nhân, đại nhân!" Một bé trai diện mạo thanh tú chạy vào, nhanh chóng thông báo: "Vương gia đến ạ."

Thượng Quan Dung Khâm đặt bút xuống, không nhanh không chậm nói: "Mau mời vào."

Dù giờ phút này Dương Mẫn Nguyên như đang ngồi trên chảo nóng, nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện gì, bước vào trong thư phòng, bảo mọi người lui xuống.

"Hạ quan tham kiến Vương gia." Thượng Quan Dung Khâm cung kính nói.

"Miễn" Dương Mẫn Nguyên ngồi ngay ngắn ở ghế thái sư, "Thượng Quan, Tuyết Dao xảy ra chuyện rồi."

Thượng Quan Dung Khâm ngồi ở một bên, yên lặng lắng nghe.

"Nửa tháng nó trốn ra khỏi phủ, không ai để ý, hoàn toàn không có tin tức, bản vương phái người tìm hiểu xung quanh cũng không có kết quả, không ngờ, nó lại tìm người đi mai phục Hàn Cẩm Khanh! Thật sự là không biết trời cao đất rộng!" Dương Mẫn Nguyên đập mạnh xuống mặt bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro