C76.2-76.3-76.4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C76.2: Ngoại truyện 1: Hàn Cẩm Khanh và Kỷ Trác Vân (Phần 1).
Hưng Hòa vương triều năm thứ chín mươi, Hàn Cẩm Khanh nhậm chức Hộ bộ Thị lang, nhưng vì đắc tội với một gia tộc có quý phi được sủng ái nên bị biếm tới thành Hào Chau làm Thứ sử.

Hào Châu giáp biên giới Tề Dự quốc, diện tích nhỏ hẹp, đất đai cằn cỗi, bách tính đa số là đầy tớ và tiểu thương dựa vào việc buôn bán hàng hóa qua lại giữa hai nước mới miễn cưỡng duy trì được cuộc sống. Nhưng lúc nào cũng phải đối mặt với cảnh bọn thổ phỉ hung hãn dã man quấy rầy, dân chúng lầm than.

Trước khi Hàn Cẩm Khanh đến đây, thế cục của Hưng Hòa quốc và Tề Dự quốc có sự thay đổi lớn, Hào Châu lại nằm ở biên cảnh hai nước nên người dân lúc nào cũng lo sợ, sống dưới bóng ma chiến tranh. Phố xá tiêu điều, bách tính tận lực tránh ra ngoài, đêm đến thì đóng chặt cổng chính. Toàn bộ Hào Châu như một tòa thành trống.

Từ năm mười bảy tuổi Hàn Cẩm Khanh đã được đề tên bảng vàng, được đương kim Thánh thượng ngự bút phong làm Trạng Nguyên. Con đường làm quan của hắn thuận buồm xuôi gió, được Thánh thượng yêu quý vì tài hòa và năng lực làm việc. Hắn chỉ dùng năm năm từ chức quan thất phẩm được đề bạt lên tứ phẩm, không chỉ nổi tiếng trong những đồng nghiệp trẻ tuổi mà còn khiến rất nhiều nguyên lão trong triều phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Lần này bị giáng chức chính là một đả kích nghiêm trọng đến con đường làm quan của hắn.

Khi đó, Hàn Cẩm Khanh tuổi trẻ khí thịnh, biết rõ hoàn cảnh hiện nay bất lợi với mình, nên thầm hạ quyết phải mau chóng lập công ở Hào Châu, sớm được triệu về kinh thành.

Sau khi hắn đến nhậm chức Thứ sử ở Hào Châu, mở rộng thương nghiệp, phân phát lương thực cho người dân, trang bị thêm y quán, miễn thuế cho tiểu thương, thi công đường xá, cầu cống, thông đường từ Hào Châu đến các thành trấn lân cận. Hắn còn thường xuyên đến nhà dân thăm hỏi, thương xuyên đi lại với quan viên địa phương và thân hào nông thôn.

Những chính sách này có tác động rất tích cực, dù mục đích ban đầu của Hàn Cẩm Khanh là gì thì bây giờ hắn cũng đã thay đổi diện mạo của Hào Châu. Rất nhiều bách tính tin tưởng vào quan phủ, thậm chí cảm thấy có quan phủ làm chỗ dựa thì thổ phỉ, chiến tranh cũng không còn đáng sợ nữa. Nhưng chiến tranh đáng sợ ở chỗ thường khiến người ta chết không kịp trở tay.

Vào một đêm thu năm thứ chín mươi của Hưng Hòa vương triều, thành Hào Châu vẫn bình yên như mọi ngày, thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa và tiếng khóc của trẻ con mới sinh. Trên tường thành cao vẫn có binh lính đi lại tuần tra, bảo vệ thành trì. Đến nửa đêm, đột nhiên ánh lửa bốc cao tận trời, binh lính Tề Dự quốc hung mãnh xông lên tàn phá cổng thành, đốt nhà cướp của, không từ bất cứ việc xấu nào. Tiếng người dân kêu la hoảng sợ quanh quẩn trong thành. Toàn bộ binh lình trong thành dốc hết sức lực huyết chiến với quân địch tới nửa đêm, lúc toàn quân gần như bị diệt, quân địch đột nhiên lui binh, mới có thể giữ được thành Hào Châu nhưng cũng đã bị tàn sát quá nửa.

Hàn Cẩm Khanh đứng trên tường thành, chỉ huy thủ thành kháng địch. Hắn chính mắt nhìn thấy Hào Châu bị công phá như thế nào, bị phá hủy dưới móng sắt của quân thù như thế nào. Gió lạnh phần phật, ánh lửa rọi sáng khuôn mặt trẻ trung tuấn mỹ của hắn, mái tóc đen phiêu lãng sau lưng, huyết tinh ngập trời, hoàn toàn bao phủ lấy hắn.

Đến tận lúc này, hắn mới biết, ở biên cảnh, một đội quân hùng mạng chống địch quan trọng hơn tất cả các chính sách cương lĩnh.

Còn Kỷ Trác Vân, năm thứ chín mươi của Hưng Hòa vương triều, hắn mới mười chín tuổi, đi theo phụ thân và thúc phụ tham gia trận chiến quy mô lớn chống lại Tề Dự quốc, phụ trách chiến sự phía tây, là một địa khu của Hào Châu.

Đây là trận chiến thứ hai hắn tham dự, cũng là lần đầu làm người chỉ huy. Nhìn non sông tươi đẹp bị kẻ địch dẫm nát dưới móng ngựa, nhiệt huyết trong người hắn đều kêu gào. Hắn muốn đánh bất ngờ. Sau khi hoạch định chiến lược, hắn dẫn ba ngàn kỵ binh muốn thừa dịp địch chưa chuẩn bị lấy ít thắng nhiều, nhưng không ngờ lại rơi vào bẫy của kẻ thù, hai ngàn binh lính từ trận trong doanh trại địch. Hắn mang theo mấy trăm người còn lại vật lộn với quân địch, mở một đường máu, suốt đêm chật vật chạy trốn, còn quân địch phái kỵ binh thừa thắng truy kích, muốn diệt toàn quân.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Trác Vân cảm nhận được cái chết cận kề, không có trợ giúp, không có người đến tiếp ứng, hắn phải dựa hoàn toàn vào ý chí và tín niệm, dẫn dắt mấy trăm người tiến thẳng đến tòa thành gần nhất của Hưng Hòa vương triều -  Thành Nghiêm Châu.

C76.3: Ngoại truyện 1: Hàn Cẩm Khanh và Kỷ Trác Vân (Phần 2).
Đến lúc đội kỵ binh của Kỷ Trác Vân tới được thành Nghiêm Châu, trời đã nhá nhem. Bọn họ gọi vệ binh thủ thành, yêu cầu mở cổng thành cho vào, Kỷ Trác Vân theo quy tắc lấy lệnh bài đại diện cho thân phận ra.

Một tiểu binh trẻ tuổi vội vã vào thành thông báo, nhưng Kỷ Trác Vân đợi đến canh ba, cổng thành Nghiêm Châu vẫn đóng chặt, một vài lưu dân muốn vào thành cũng bị đuổi đi.

"Tướng quân, chúng ta không thể đợi nữa, các huynh đệ đã chịu nhiều cực khổ, vượt hiểm nguy mới tranh thủ được ít thời gian, không thể lãng phí như vậy. Thứ sử Nghiêm Châu chắc chắn là sợ chết nên không dám mở cổng, chúng ta nhanh đi tìm thành khác thôi." Một trưởng kỵ binh nói.

Hắn vừa dứt lời, rất nhiều quân lính kêu gào, tất cả mọi người đều đã bôn ba cả đêm, mệt mỏi sợ hãi khiến bọn họ suy sụp, sắp không chịu nổi nữa rồi.

Kỷ Trác Vân nhìn những binh lính đã vào sinh ra từ với mình, trên khuôn mặt trẻ trung hiện lên vẻ mệt mỏi, buồn thương. Bởi vì quyết sách sai lầm của hắn đã khiến hơn nửa binh lính phải trả giá bằng tính mạng, hắn phải liều chết bảo vệ những người còn lại.

Hắn mang theo đội kỵ binh tiếp tục xuôi xuống phía nam, ven đường đi qua Mục Châu và Khâu Châu, dù bọn họ có thương lượng thế nào cổng thành cũng không mở. Lúc này đã qua hơn một ngày sau trận đánh bất ngờ với quân Tề Dự, những binh lính bị thương không kịp cứu chữa lần lượt tử trận.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Kỷ Trác Vân chỉ huy quân đội, nhìn cục diện sầu thảm thế này, trong lòng hắn vừa lo vừa giận. Hắn vạn lần không nghĩ tới Thứ sử của những tòa thành này vì tư lợi, không muốn bị liên lụy nên không thèm để ý đến sống chết của bọn họ.

Nhưng Kỷ Trác Vân không biết là, trong hai năm nay, những Thứ sử ở biên thành đã thần hồn nát thần tính với chuyện chiến tranh, hơn nữa thổ phỉ và lưu dân quấy rầy, khiến bọn họ khổ không nói nổi, nào có tâm lực tiếp nhận thêm một đội quân thất bại. Huống chi ai biết trong đội ngũ có người của Tề Dự quốc hay không?  Nhìn vào vết xe đổ của thành Hào Châu, bọn họ cũng biết, đến thời điểm cấp bách cũng chỉ có thể dựa vào quân thủ thành, trông cậy vào quân cứu viện của triều đình đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Cho nên, ba thành liên tiếp không mở cổng cũng không phải không có đạo lý.

Lúc đội quân của Kỷ Trác Vân tiếp cận thành Hào Châu, truy binh đã đuổi kịp bọn họ, nhưng vì quá ít nên bị tiêu diệt. Trên mặt mỗi kỵ binh đều mang hàn ý và sự quyết tuyệt, trong lòng sáng như tuyết, nếu cổng thành Hào Châu không mở ra, nơi này sẽ là nơi an táng của bọn họ.

Mái tóc đen của Kỷ Trác Vân rối tung, khuôn mặt thang thương, hai mắt đỏ ngầu, sau khi nói rõ thân phận với binh lính thủ thành thì bắt đầu chờ đợi. Cả đội ngũ không ai nói một lời, yên tĩnh, nghiêm túc, trang trọng, chờ sống hoặc chờ chết.

Lúc cổng thành sơn đỏ loang lổ từ từ mở ra trước mắt họ, tất cả mọi người như chào đón một cuộc sống mới. Họ thúc ngựa chạy vội vào, tiến vào trong thành ngay ngắn trật tự, không làm kinh động đến bách tính.

Lần đầu tiên Kỷ Trác Vân và Hàn Cẩm Khanh gặp nhau trong một quán nhỏ đơn sơ ở Hào Châu. Hai người cùng ngồi xuống, uống rượu tán gẫu, vì tuổi tác cũng tương đương nên khi nói đến việc triều chính cũng không thiếu điểm chung. Dù sao Hàn Cẩm Khanh cũng có kinh nghiệm dốc sức làm việc chốn quan trường nhiều năm, lại lớn hơn mấy tuổi, nhiều kiến thức hơn so với Kỷ Trác Vân sinh ra trong thế gia. Thường thường là Hàn Cẩm Khanh nói, Kỷ Trác Vân gật đầu phụ họa. Vì vậy mà từ tôn trọng lúc đầu, Kỷ Trác Vân trở nên tín nhiệm Hàn Cẩm Khanh.

Đội ngũ kỵ binh ở Hào Châu được chăm sóc tốt, bắt đầu tiến hành thao luyện mỗi ngày. Những vệ binh đóng giữ thành Hào Châu được Thứ sử cổ vũ nên có rất nhiều người gia nhập đội kỵ binh, bắt đầu thao luyện. Trong thời gian ngắn, một đội ngũ mấy trăm người đã lên đến hơn hai ngàn người.

Hàn Cẩm Khanh bày mưu nghĩ kế, sau nhiều lần mật đàm với Kỷ Trác Vân đã lên một phương án đánh úp hoàn chỉnh. Mùa xuân năm chín mươi mốt Hưng Hòa vương triều, Hàn Cẩm Khanh và Kỷ Trác Vân dẫn đội kỵ binh lúc đấy đã gần ba ngàn người, mang đồ ăn ba ngày, tử chiến đến cùng, thành công đánh úp quân chủ lực của Tề Dự quốc, khiến quân địch tổn thất nghiêm trọng.

Sau chiến dịch này, thanh danh của hai người đại chấn, danh chấn triều đình và dân chúng. Thánh thượng vui mừng, Kỷ Trác Vân được ghi công, Hàn Cẩm Khanh nhanh chóng được triệu về kinh thành, chức quan thăng hai cấp. Rất nhiều binh lính thủ thành tham gia trân đánh cũng được ban thưởng, sau đó họ đều tự nguyện ở lại Hào Châu đóng giữ, quân lực trong thành từ đó lớn mạnh hơn rất nhiều.

C76.4: Ngoại truyện 3: Ảo ảnh của Kỷ Trác Vân.
"A... Không được... Quá nhanh..."

Hai mắt Kỷ Trác Vân đỏ ngầu, quần áo mở rộng, gậy thịt thô dài đỏ thẫm nhanh chóng ra vào trong cơ thể của nữ tử, quy đầu to lớn tiến vào chỗ sâu nhất trong dũng đạo, nghiền ép những mị thịt mẫn cảm. Nữ tử bối rối lắc đầu, phát ra những tiếng hét chói tai.

"Khinh Âm, nàng là của ta, không thể gả cho người khác." Hắn nhìn chăm chú tiểu nhân nhi kiều mị dưới thân, thân dưới phát lực, mỗi lần va chạm đều vừa thâm sâu vừa ngoan độc.

Thân thể trần trụi của Cố Khinh Âm nằm ngửa trên mặt bàn bằng gỗ lim, dưới thân là áo cưới đỏ rực, càng tôn thêm làn da trắng ngần, sáng ngời lóa mắt.

Đôi chân dài xinh đẹp của nàng bị nam nhân nâng lên cao. Tuyết khâu và nhụy hoa bị làm đến sưng đỏ hiện rõ dưới ánh mắt si mê của nam nhân.

Hai tay Kỷ Trác Vân ôm eo nhỏ của nàng, nửa người dưới đẩy mạnh về phía trước, gậy thịt nóng bỏng như kiếm sắt đâm sâu vào trong tiểu huyệt của Cố Khinh Âm. Nàng khẽ rên lên, hai bầu ngực lớn nõn nà rung lên theo từng động tác rút chọc, khiến dục vọng của Kỷ Trác Vân càng bốc cao.

"Quá sâu... A..."

Chỗ ân ái của hai người vang lên tiếng nước, dâm thủy bắn tung tóe, trên gậy thịt lớn ướt át ánh nước, cứ rút ra rồi lại tiến vào.

Kỷ Trác Vân cảm giác được thân thể Cố Khinh Âm co rút mãnh liệt, mị thịt cắn chặt lấy quy đầu của hắn, bao bọc tầng tầng lớp lớp, cuốn chặt lấy thân gậy.

Hắn cố kìm để không bắn ra, đầu ngón tay khiêu khích tiểu hoa hạt đã sưng lên của nàng, dưới thân lại dùng sức đâm vào. Tiếng thở dốc của Cố Khinh Âm ngày càng nặng, dần dần biến thành tiếng nức nở nho nhỏ. Lúc Kỷ Trác Vân rời ra, một dòng nước nhỏ trong suốt bắn tung tóe lên bụng và bộ phận sinh dục của hắn.

"A..." Nàng không kìm được hét lên, cảm nhận khoái cảm lan ra toàn thân.

Quy đầu to lớn của Kỷ Trác Vân lại một lần nữa đỡ trên miệng tiểu huyệt sưng đỏ của nàng, trượt lên trượt xuống, cảm nhận cơn chấn động từ thân thể nàng. Hắn trầm giọng hỏi: "Ta có khiến nàng thích không?"

Hai mắt Cố Khinh Âm mê ly, sắc mặt ửng hồng, làn da trắng nõn cũng ánh lên màu hồng phấn, con ngươi đen như bảo thạch bình tĩnh nhìn hắn.

Kỷ Trác Vân làm sao có thể chịu được khi nàng nhìn mình như vậy, dưới thân lại đẩy một cái, gậy thịt to lớn chui thẳng vào trong. Hắn đưa một tay đùa bỡn âm mao thưa thớt, một tay vuốt ve ngực nàng, ép hỏi: "Còn không chịu nói?"

Cố Khinh Âm vừa trải qua một lần cao trào, thân thể cực kỳ mẫn cảm, bị hắn đùa bỡn như vậy, kiều mị rên rỉ một tiếng, nói nhỏ: "Ân... Thích...Ân..."

Kỷ Trác Vân nghe được câu trả lời khẳng định của nàng, quả thực còn hơn được ăn xuân dược. Gậy thịt lớn nóng như sắt bắt đầu di chuyển, rút ra rồi lại đâm mạnh vào. Hắn ôm Cố Khinh Âm dậy, nâng mông nàng lên đi đến bên mép cửa sổ.

Động tác này khiến cho gậy thịt tiến càng sâu vào trong cơ thể của Cố Khinh Âm, thậm chí sắp vào đến tận tử cung của nàng. Toàn thân nàng run rẩy, giọng nói run run cất lên: "A... Sâu quá... Chịu không nổi..."

Mỗi bước đi của Kỷ Trác Vân đều rất ổn định, cũng rất tiêu hồn. Hai tay Cố Khinh Âm ôm chặt lấy đầu hắn, đưa bộ ngực lớn trắng mịn đến bên miệng hắn, mặc hắn mút vào, vang lên những tiếng chậc chậc. Nhũ hoa đỏ tươi dính đầy nước bọt của hắn, càng sưng trướng căng lên.

Hắn đặt nàng lên bệ cửa sổ. Vì bệ cửa sổ rất nhỏ, Cố Khinh Âm chỉ có thể ngổi được một nửa, phải đưa hai tay chống hai bên để giữ thăng bằng.

Còn Kỷ Trác Vân đã quấn hai chân nàng lên hông mình, bắt đầu rút chọc, Cố Khinh Âm thất thanh kêu lên: "A...A... Không được, bên ngoài có người..."

Kỷ Trác Vân không quan tâm, chỉ nói: "Sợ cái gì, ta muốn cho tất cả mọi người biết nàng là người của ta!" Dưới thân càng thêm dùng sức, hai túi cầu đập mạnh vào mông Cố Khinh Âm, tạo nên tiếng vang thanh thúy.

Cảm xúc của Cố Khinh Âm dao động, dũng đạo bắt đầu xoắn lại, mị thịt chen chúc bên trong, xoắn chặt lấy gậy thịt.

Lúc này Kỷ Trác Vân làm sao có thể kìm được nữa, thân thể chấn động, gầm nhẹ một tiếng, bắn toàn bộ tinh dịch vào chỗ sâu trong cơ thể nàng.

Cố Khinh Âm run lên một cái, đồng thời thét lên chói tai, cùng đạt cao trào. Một lượng mật dịch lớn trào ra, chảy xuống đùi Kỷ Trác Vân rồi nhỏ xuống đất.

Kỷ Trác Vân ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào trong lòng, hắn nghiêng người tựa vào chiếc giường dài bên cạnh cửa sổ, thân dưới vẫn dính chặt trong thân thể nàng.

Hắn dịu dàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, hỏi: "Thích không?"

Cố Khinh Âm ngồi trên người hắn, thở hổn hển gật đầu. Hai gò má của nàng đỏ ửng, diễm lệ động lòng người.

"Thích được ta làm, hay là thích vị hôn phu của nàng?"

"Thiếp và Nguyễn Hạo Chi thanh bạch, chàng đừng nói linh tinh." Nàng cong đôi môi đỏ mọng, bất mãn nói.

Lời này vào trong tai Kỷ Trác Vân vừa là lời thừa nhận thẳng thắn, vừa như làm nũng, khiến hắn rất vui: "Thật sao?"

Cố Khinh Âm cười không đáp.

Gậy thịt vừa phát tiết xong một lần của Kỷ Trác Vân lại bừng bừng phấn chấn, thức tỉnh trong thân thể nàng, kêu gào muốn nhiều hơn. Nàng không nhịn được, thở dốc: "Không muốn, a...", nhưng hắn đã đỉnh vào mất rồi.

Hắn xoay người nàng lại, để nàng nắm lấy cột gỗ cạnh giường, rồi nhẹ nhàng xoa tiểu huyệt của nàng.

Cố Khinh Âm đã qua hai lần cao trào, thân thể mềm mại như nước, tiếng rên rỉ không ngừng tràn ra, tiểu huyệt đã đầm đìa nước. Mỗi lần Kỷ Trác Vân rút ra đều mang ra không ít dâm thủy, tích lại trên âm mao, trên nệm giường. Tần suất ra vào của hắn càng nhanh hơn, cứ nhằm đúng điểm mẫn cảm của Cố Khinh Âm đâm mạnh, khiến cả hai đều thở hổn hển.

Tiểu huyệt của Cố Khinh Âm nhanh chóng nóng lên, như có vô số cái miệng nhỏ mút lấy thân gậy. Kỷ Trác Vân cực kỳ vui sướng, hắn xoay người nàng lại, ra sức rút chọc. Tiếng rên rỉ của nàng không ngừng trêu chọc hắn, khiến hắn không kìm được nữa đẩy nhanh tốc độ, như muốn chìm sâu trong khoái cảm.

Cố Khinh Âm như bị quăng lên chín tầng mây, tiểu huyệt co rút kịch liệt, quấn chặt lấy gậy thịt của Kỷ Trác Vân. Mồ hôi của hắn nhỏ từng giọt lên mặt lên người nàng. Sau trăm lần rút chọc, cuối cùng hắn cũng chịu bắn ra.

Kỷ Trác Vân siết chặt Cố Khinh Âm vào trong ngực, gậy thịt vẫn run rẩy trong tiểu huyệt của nàng, khiến nàng cũng run lên.

Rõ ràng là xuân sắc vô biên, hòa thuận vui vẻ, đột nhiên người hắn lại cảm thấy mát lạnh, hắn từ từ mở mắt ra. Căn phòng tối mờ, ánh nến đã tắt, cửa sổ bị gió thổi bung ra, trăng sáng như móc câu treo cao nơi đường chân trời. Trên bàn công vụ của hắn có một bức họa nữ tử, dung nhan thanh lệ, thần thái sinh động, giống hệt nữ tử trong giấc mộng vừa rồi của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro