C80-81-82:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C80: Thân thiết
Đôi mắt phượng của Hàn Cẩm Khanh híp lại: "Không muốn cho bản tướng thưởng thức tác phẩm của hai vị?"

Thượng Quan Dung Khâm cười khẽ: "Chỉ là vẽ vời lúc nhàn hạ thôi, nhưng những đóa hồng mai của Cố đại nhân thật sự rất đẹp, bút pháp như vẽ rồng điểm mắt." Nói xong, hắn hơi nghiêng người, mời Hàn Cẩm Khanh tiến đến xem.

Hàn Cẩm Khanh nhướng mày, từ từ bước đến, đứng giữa Thượng Quan Dung Khâm và Cố Khinh Âm, mắt phượng quét trên tấm lụa trắng nhìn mấy cành mai yên lặng nở rộ ở góc tường, sức sống dạt dào. Từng đóa hồng mai diễm lệ yêu kiều với đủ hình thái khác nhau, như đang tỏa hương.

"Bút pháp của Thượng Quan đại nhân đúng là thượng phẩm." Hắn khen ngợi, nhưng mắt lại nhìn đi chỗ khác.

Thượng Quan Dung Khâm cười khẽ: "Hàn đại nhân quá khen."

Hàn Cẩm Khanh đột nhiên đứng sát vào Cố Khinh Âm, đưa tay kéo vòng eo mảnh mai của nàng, ám muội nói: "Cố đại nhân quả có bút pháp điểm mai thần kỳ. Những đóa hồng mai trên tấm lụa này đẹp thì đẹp thật, những vẫn không sánh bằng hai đóa hoa mị hoặc yêu kiều của Cố đại nhân."

Mặt Cố Khinh Âm nháy mắt đỏ bừng, đôi mắt mở to như không thể tin nổi, nhìn thẳng hắn, khó thở nói: "Hàn Cẩm Khanh, ngài..." Bàn tay nàng bất giác nâng lên.

Nàng ngàn lần không nghĩ tới với địa vị của Hàn Cẩm Khanh mà lại ăn nói lung tung như vậy trước mặt người khác. Là hắn cường thủ hảo đoạt, cưỡng bức nàng, bây giờ còn không e dè người khác. Rốt cuộc hắn muốn làm gì?!

Hàn Cẩm Khanh không thèm để ý đến lửa giận của Cố Khinh Âm, vòng tay ôm nàng càng chặt hơn. Hắn ngả ngớn nói: "Cố đại nhân có ý gì? Ta và cô mặc dù không cần khách khí nhưng Thượng Quan đại nhân vẫn còn ở đây mà."

Cố Khinh Âm bị hắn chọc tức đến phát run, bỗng nhiên nàng hiểu ra dụng ý của hắn. Đã ra làm quan, nàng không chỉ nghĩ cho chính mình mà còn phải nghĩ đến lập trường của phụ thân. Hàn Cẩm Khanh làm vậy trước mặt Thượng Quan Dung Khâm đơn giản là muốn kéo gần lại quan hệ của hai người, chỉ là một thủ thuật che mắt thôi. Trong lòng nàng hừ lạnh một tiếng.

Hàn Cẩm Khanh tiếp tục ôm nàng, khẽ cười nói: "Thượng Quan đại nhân có điều không biết, bản tướng và Cố đại nhân rất thân thiết."

"Hàn Cẩm Khanh, ngài đủ rồi đó!" Nàng tức giận quở trách, dùng sức đẩy hắn ra.

Hàn Cẩm Khanh đột nhiên cúi đầu, nói thầm bên tai nàng: "Bên cạnh cô từ khi nào lại có thêm một nha đầu tên Tử Nguyên vậy?"

Sắc mặt Cố Khinh Âm thay đổi, nhất thời đứng đờ tại chỗ, quên cả giãy giụa.

Hàn Cẩm Khanh nhếch môi cười, liếc mắt nhìn Thượng Quan Dung Khâm một cái: "Mong Thượng Quan đại nhân không để ý."

Biểu tình của Thượng Quan Dung Khâm từ đầu đến cuối đều rất lạnh nhạt, chỉ lẳng lặng nhìn, ánh mắt ôn hòa lịch sự tao nhã, bên môi vẫn là ý cười ôn hòa.

"Đương nhiên là không." Hắn nói khẽ: "Bức vẽ đẹp cần câu thơ hay, Cố đại nhân có nhã hứng không?" Hắn nhìn Cố Khinh Âm, đôi mắt ấm áp như mùa xuân.

Cố Khinh Âm nghe vậy, nhân cơ hội vùng thoát khỏi vòng tay của Hàn Cẩm Khanh, "Được, để tôi thử một lần."

Nàng cố ý đẩy Hàn Cẩm Khanh sang một bên, nhấc bút lên, chấm mực nước, suy xét trầm tư. Lúc đặt bút chuẩn bị viết thì mu bàn tay chợt ấm áp, một bàn tay trắng nõn thon dài đặt lên bàn tay, tiếng của Thượng Quan Dung Khâm ngay gần bên tai nàng, "Viết ở chỗ này đẹp hơn."

Tai Cố Khinh Âm hơi nóng lên. Nàng gật gật đầu, viết hai câu thơ nhỏ: "Hương trung có khác vận, thanh cực không biết hàn."

"Nhất tôi chỉ nghĩ ra hai câu này. Mong Thượng Quan đại nhân đừng chê cười." Cố Khinh Âm nói.

Lẽ ra nàng còn hứng thú viết hai câu nữa, nhưng lại nghĩ đến Hàn Cẩm Khanh còn ở sau lưng, trong lòng hơi phiền chán nên ngừng bút.

Thượng Quan Dung Khâm cuộn bức tranh lại cầm trong tay, ánh mắt dịu dàng chứa đựng ý cười: "Cố đại nhân khách khí rồi, hai câu này tuy ngắn gọn nhưng vô cùng ý nghĩa."

Đôi mắt đen của Hàn Cẩm Khanh luôn nhìn vào Cố Khinh Âm trở nên nặng nề. Lúc này hắn mới nói: "Cố đại nhân thông tư mẫn tiệp, bản tướng cực kỳ bội phục."

C81: Nửa đêm mê tình 1
Nửa đêm, ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào trong phòng, chiếu vào tấm chăn gấm đắp trên người Cố Khinh Âm.

Trong không gian mờ sương, nàng cảm giác thân thể mình nhẹ bẫng, khô nóng. Thời gian này, mỗi khi đến đêm dài tĩnh lặng, cơn khô nóng nằm sâu trong thân thể nàng thường bốc lên, lan ra toàn thân.

Có một mùi hương tự nhiên cứ quanh quẩn bên mũi, có chút quen thuộc nhưng Cố Khinh Âm vẫn không thể nhận ra. Nàng xoay người, muốn tiếp tục giấc mộng đẹp.

Lúc này, trên đầu nàng truyền đến tiếng cười khẽ, như bật ra từ sâu trong yết hầu, thanh âm rất thấp, mang theo chút lười biếng. Hơi thở ấm áp bao vây lấy nàng, khiến nàng hơi khó chịu nhíu mày, phất phất tay như muốn xua đi. Kết quả bàn tay vừa đưa lên bị bắt lại, trên mu bàn tay truyền đến cảm giác ấm nóng.

"Cố Khinh Âm, ngủ an ổn thật đấy." Có người đang nói chuyện.

Nàng cảm giác quần áo mình bị xốc lên, hơi lạnh ùa vào, khiến thân thể nàng hơi co lại. Một bên ngực đầy đặn bị nắm lấy, nàng hoảng sợ, nhưng cảm giác tê dại lại khiến nàng không ngăn được tiếng rên rỉ. Nàng muốn kháng cự, nhưng bàn tay đang đùa bỡn ngực nàng tăng thêm sức, vuốt ve mạnh bạo hơn.

"A... Không cần..." Nàng nửa mê nửa tỉnh, nói những lời vô nghĩa.

Hình như có người nằm xuống giường, ngay sát cạnh nàng. Bàn tay đang xoa bóp ngực nàng chậm rãi đi xuống phía dưới, xuyên qua âm mao thưa thớt, trùm lên âm hộ.

Một nửa ý thức bảo nàng phải tỉnh dậy, nửa còn lại lại bảo nàng tiếp tục chìm sâu vào trong đó, bởi vì cảm giác này không tệ chút nào, dường như nó an ủi cơn khô nóng tích góp trong cơ thể nàng bấy lâu nay.

"Ta thích dáng vẻ cô lúc này, trông thích ý hơn nhiều so với lúc chiều." Giọng nói đó tiếp tục vang lên, tự nhiên, cuốn hút như có ma tính.

Nàng khẽ lắc đầu. Hình như có cái gì đó nóng rực đi vào trong khe mông nàng, cách lớp quần lót mỏng trêu chọc miệng huyệt. Có hai ngón tay bóp chặt hoa hạt mẫn cảm, lúc thì xoa nắn, lúc lại gãi nhẹ. Nơi đó nhanh chóng trào ra một dòng dâm dịch, ẩm ướt, dính dấp.

Cố Khinh Âm hơi nhíu mày, khẽ rên rỉ: "Uwm~ Ha..."

Khuôn mặt của Hàn Cẩm Khanh càng trở nên tà mị trong bóng đêm. Hắn nghiêng người nhìn Cố Khinh Âm, mơ hồ có thể thấy được dung nhan thanh lệ của nàng dưới ánh trăng. Khuôn mặt ấy không còn vẻ đoan trang đứng đắn của ngày thường, mà thêm phần quyến rũ xuân sắc.

"Đúng là thích làm bộ làm tịch." Hắn cong môi cười tà, một tay nâng ngực nàng lên xoa nắn, tay còn lại kéo quần lót của nàng xuống, xoa bóp cánh mông đầy đặn.

Cả ngày nay trong lòng hắn cứ có một ngọn lửa vô danh, những người đi theo hắn không hiểu gì đều bị tai bay vạ gió. Đến khi đêm xuống, hắn trở về Ngâm Phong các, nhìn cánh cửa đóng chặt của phòng bên cạnh, lại nghĩ đến bóng dáng thanh lệ ban ngày, dục hỏa đột nhiên bốc mạnh.

Hắn xác định mình không muốn gặp nữ nhân thanh cao tự cho là đúng ấy, hoàn toàn là vì thái độ, vì từng câu nói và hành động của nàng trước mặt Thượng Quan Dung Khâm. Còn với hắn thì nàng chẳng thèm nhìn lấy một cái, lại còn kháng cự. Chuyện này làm hắn rất tức giận, còn căm tức hơn cả khi nàng buộc tội Lý Thừa Phong. (Pink: Anh ghen rồi.)

Hắn cứ đi đi lại lại trong phòng, hết đọc sách rồi lại nằm lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng vẫn không thể tâm bình khí hòa. Vì thế, hắn đến đây, hắn không muốn cho đầu sỏ gây chuyện được ngủ yên ổn.

Lúc này, thân thể mềm mại trong lòng hắn không giãy giụa, không kháng cự, kiều mị mê hoặc lòng người. Dưới lòng bàn tay hắn là da thịt trắng mịn, bên tai là tiếng rên rỉ vì động tình của nàng, cơn giận của hắn cứ thế tiêu tan, chỉ còn lại ham muốn chiếm hữu.

Gậy thịt thô dài nóng bỏng chen vào khe mông nàng. Thân thể Cố Khinh Âm đã sớm mềm nhũn như nước, đến tận lúc này nàng vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra. Nàng nửa mê nửa tỉnh, dưới thân ngứa ngáy khó chịu. Cảm giác kỳ quái ấy từ lòng bàn chân lan ra khắp cơ thể, nàng chỉ muốn kẹp hai chân lại.

Nàng hãm sâu vào cơn mê, đã lâu lắm rồi nàng không có cảm giác này, bụng ngứa, trong tiểu huyệt cũng ngứa, hận không thế có cái gì đó đâm vào, giải thoát nàng khỏi cơn nóng này.

Miệng tiểu huyệt mở ra rồi đóng lại, từ từ cắn nuốt gậy thịt thô to, cho đến khi bên trong căng đầy.

C82: Nửa đêm mê tình 2
Hàn Cẩm Khanh tận lực áp chế tiếng thở dốc, cố găng kìm chế động tác của mình. Trong tiểu huyệt vừa nóng vừa ẩm ướt, mị thịt tầng tầng lớp lớp nhanh chóng ghì chặt gậy thịt của hắn, cứ mấp máy giống trăm ngàn cái miệng mút thân gậy của hắn vào, sảng khoái đến mức hắn phải rên lên, thiếu chút nữa tiết ra, trên sống mũi thẳng đã rịn mồ hôi.

Hắn khẽ kéo eo nhỏ của Cố Khinh Âm qua, trước khi nàng chưa hoàn toàn thả lỏng, hắn cực lực kìm nén suy nghĩ muốn hung hăng xuyên qua thân thể nàng.

Cố Khinh Âm có cảm giác thỏa mãn khi được lấp đầy, gậy thịt cắm vào vừa dài vừa thô, tách con đường nhỏ bên trong, để quy đầu đâm đến chỗ sâu nhất trong hoa tâm. Cảm giác mãnh liệt khiến tiểu huyệt của nàng không tự chủ được co rút lại, muốn càng nhiều hơn.

Nàng hơi bất mãn khi đối phương đột nhiên đình chỉ động tác, bèn chủ động nâng mông lên, vô ý thức đong đưa.

"Ân... Cho tôi... Ưm..." Cố Khinh Âm rên rỉ, thanh âm mềm mại ngân nga, như cào nhẹ lên trái tim Hàn Cẩm Khanh.

Mắt phượng của Hàn Cẩm Khanh trầm xuống, nhanh chóng rút chọc, khiến thân thể nàng run lên, "Cho nàng, vật nhỏ dâm đãng." Hắn dùng đầu lưỡi liếm mút vành tai mẫn cảm của nàng, khiến nàng nhẹ ngâm.

Cảm giác được thân thể nàng bắt đầu thả lỏng, Hàn Cẩm Khanh không chịu nổi nữa, lập tức đẩy nhanh động tác, nâng một chân nàng lên, phần eo phát lực, ra sức rút chọc, mỗi lần đều thẳng đến hoa tâm để quy đầu chạm đến miệng tử cung, rồi lại rút ra chỉ chừa quy đầu lại miệng huyệt. Lúc gậy thịt rút ra kéo theo cả mị thịt đỏ tươi và dâm dịch dấp dính.

"A... Ha... A..." Gậy thịt vừa cứng lại nóng, hung hăng ra vào trong mị huyệt, Cố Khinh Âm nhịn không được kêu lên, dù vẫn đang ngủ say, ý thức không rõ ràng, nhưng trong đêm tối lại thêm thể nghiệm mất hồn. Mới chỉ bị chọc một lúc mà dưới thân nàng đã giàn giụa dâm thủy, dính hết lên nơi ân ái của hai người.

"Lúc này thì đúng là ngoan ngoãn nghe lời." Hàn Cẩm Khanh cười, mút lấy vành tai khéo léo của nàng, rồi lại lướt xuống cắn gáy nàng, bàn tay đùa bỡn nhũ hoa của nàng. "Hai đóa hồng mai này cũng thật là dâm đãng mà." Con ngươi đen của hắn lóe lên tia sáng kỳ dị trong đêm tối. Nói xong, hắn lại cúi đầu cắn mạnh lên bầu ngực trái của nàng.

Gậy thịt lớn hung hăng ra vào trong mị huyệt, tai và cần cổ thon dài mẫn cảm bị hắn mơn trớn, nhũ hoa thì bị đùa bỡn, thân thể Cố Khinh Âm thân nóng như bi bỏng. Mị thịt nhanh chóng co rút, đè ép gậy thịt đang không ngừng chuyển động, trong tiểu huyệt không ngừng chảy ra dâm thủy, tất cả đều dính trên gậy thịt thô dài.

Hàn Cẩm Khanh nghỉ ngơi một lát để hồi sức, dục vọng một khi bị khơi mào thì kinh khủng như dời núi lấp biển. Mắt phượng hơi hơi nheo lại, mái tóc mượt như nhung tán loạn, khiến hắn thêm vài phần mị hoặc. Mỗi lần hắn đều rút ra hết rồi lại hung hăng đâm vào, cứ lặp đi lặp lại như vậy khiến Cố Khinh Âm muốn ngừng mà không được.

Cố Khinh Âm bị chọc đến mức cả người run rẩy, bụng bủn rủn, ôm chặt lấy người phía trước, phát ra những tiếng rên rỉ vô thức.

Ý thức chìm nổi, nàng có cảm giác mình như ngồi trên mây, đám mây phiêu đãng nơi chân trời, mang nàng lên cao rồi lại xuống thấp. Có khi xóc nảy mạnh, làm nàng không thở nổi, có khi bằng phẳng dễ chịu, khiến nàng sảng khoái bủn rủn chân tay.

Nàng biết mình đã bị người khác nắm trọn trong tay, nhưng lại hoàn toàn sa vào trong đó, không thể thoát được.

Tiểu huyệt bị chà đạp vừa trướng vừa ngứa, hoa hạt mẫn cảm bị nghiền ép liên tục, khoái cảm chồng chất cũng đến lúc bùng nổ. Cố Khinh Âm nắm chặt chăn gấm, hàm răng cắn đôi môi đỏ mọng, cơ thể run lên từng hồi, khát vọng đến cực hạn, phía trước như giăng sương mù, nàng cảm giác mình sắp hít thở không thông, mũi chân không kìm được căng lên.

Hàn Cẩm Khanh cảm nhận được biến hóa trong cơ thể nàng, biết nàng sắp lên đỉnh. Hắn cười tà tứ, một lần nữa đi sâu vào cơ thể nàng rồi nhanh chóng rút ra, mang theo một lượng lớn chất lỏng, dọc theo thân gậy thô dài chảy xuống chăn nệm.

"... Đừng đi... Mau, cho tôi..." Cố Khinh Âm chỉ cảm thấy thân thể bỗng nhiên trống rỗng, cơn ngúa trong tiểu huyệt ngứa ép nàng phát điên, khát vọng tra tấn nàng. Lúc này nàng cũng tỉnh ngủ.

Tất nhiên Hàn Cẩm Khanh sẽ không bỏ qua cho nàng như vậy. Hắn xoay người đè lên người nàng, cởi quần áo trên người ném đi, cũng vứt chăn gấm sang bên cạnh, thắt lưng trầm xuống, gậy thịt lại xông vào trong tiểu huyệt dâm đãng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro